Tình Ngang Trái (Tập 2) - Chương 21 - 22

Chương 21

Buổi sáng, Ôn Tâm đi tìm Tư Nguyên.

Gần đây người lớn hai nhà đang
chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, bận bịu đến đầu óc choáng váng. Nhưng kì lạ thay,
Ôn Tâm lại cảm thấy việc cưới xin này như chỉ được một bên hoan nghênh.

Chọn kẹo mừng, anh không xuất hiện.

Chọn nhẫn kim cương là do chị gái
anh đưa cô đi sắm. Vì chị gái anh bảo, chị ấy rất có con mắt thẩm mỹ.

Chọn kiểu thiệp cưới, cách tổ chức
tiệc rượu, trang phục cho lễ đính hôn, bàn bạc chi tiết đám cưới… anh đều vắng
mặt.

Suốt hai tháng hẹn hò, cô công nhận
Tư Nguyên là một người đàn ông dịu dàng và lịch sự, rất xứng đáng để cô trao
thân gởi phận. Nhưng tại sao hiện giờ tới lúc đưa chân sút vào khung thành, anh
lại đâm ra hoảng hốt? Điều này khiến Ôn Tâm mờ mịt, cô thực sự có nên tiếp tục
cuộc hôn nhân này không?

Ôn Tâm cảm thấy có một nguyên nhân
mình cần đi tìm hiểu, nhưng trong thoáng chốc cô lại thấy hoang mang. Không
hiểu tại sao cảnh tượng Kiều Duy Đóa đường đột bỏ đi hôm ăn tiệc buffet lại
nhảy trên trong đầu cô. Ngoài ra, hôm bắt gặp Kiều Duy Đóa và một anh chàng đẹp
trai ôm ấp trước cửa nhà, thì ánh mắt của Tư Nguyên lại tối sầm.

Tính cách cô đơn thuần cởi mở, bên
cạnh lại có rất nhiều bạn nam nên ban đầu cô cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng
sau khi Tiểu Lộng nằm viện, biểu hiện của Tư Nguyên làm cô cảm thấy anh đã quan
tâm vượt quá giới hạn.

Sau khi tan tầm rảnh rỗi thời gian,
anh không có ý định hẹn hò mà lên mạng kiên nhẫn mày mò tra cứu các phương án
điều trị. Anh tới trường xin thu âm hết giọng nói oang oang trên lớp của Tiểu
Lộng chép ra dĩa, anh tìm người bạn học thân thiết với cô bé để quan tâm giúp…
Thậm chí, anh đọc báo thấy ở Trịnh Châu có một người sống thực vật đã được Đông
y châm cứu thức tỉnh thành công, nên lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần, anh bay tới
Trịnh Châu một chuyến.

Những việc này Kiều Duy Đóa không
hề hay biết, anh đều tiến hành lặng lẽ. Nhưng tất cả điều đó lọt vào mắt Ôn Tâm
lại dần mất đi sự so sánh nghiêng lệch. Bọn họ thật sự là bạn bè ư? Giữa bọn họ
thực sự chỉ là tình bạn thuần túy? Ôn Tâm bắt đầu hoài nghi.

Ôn Tâm học cách lãng mạn của các nữ
nhân vật chính trong phim truyền hình, gõ cửa phòng anh. Khi bóng dáng ôn hòa
vừa mở cửa, cô ra vẻ tinh nghịch, “Nếu hôm nay là ngày tận thế, thì người anh
muốn gặp nhất là ai? Câu anh muốn nói cuối cùng là gì?” Thế nhưng anh không
thuận tiện nói giống như các nam nhân vật chính trong phim, “Nếu hôm nay là
ngày tận thế, thì người anh muốn gặp nhất là em, câu cuối cùng anh muốn nói là
anh yêu em.”

Phản ứng của anh là hết kinh ngạc
thì là trầm mặc. Một kiểu trầm mặc với cõi lòng chất chứa tâm sự. Hơn nữa, ánh
mắt của anh nhìn cô đầy phức tạp, thậm chí hơi áy náy.

“Ôn Tâm, anh muốn hủy lễ đính hôn.”
Cuối cùng, anh nói bằng giọng điệu ngập tràn ân hận.

Bởi vì nếu quả thực có ngày tận
thế, người anh muốn gặp không phải là cô. Bởi vì nếu quả thực có ngày tận thế,
anh sẽ thành thật với cảm xúc của mình, dũng cảm bước tới người kia và nói ra
ba chữ đó.

Trái tim Ôn Tâm lạnh xuống từng
hồi.

“Tại sao?” Tất cả nụ cười ngọt ngào
của cô đều tan biến.

“Bởi… đột nhiên anh quá phân vân,
đây có phải là cuộc sống mà anh hằng mong muốn, và anh có thể đem hạnh phúc tới
cho em không?” Vẻ mặt anh đầy hoảng hốt, ánh mắt dõi về nơi xa xăm.

Trong khoảnh khắc đó Ôn Tâm bỗng
nhiên hoang mang, cô đang đứng trước mặt anh, nhưng anh thật sự nhìn thấy sự
tồn tại của cô sao?

“Em vào đi và hãy nói với cô ta
rằng, giữa nam nữ mãi mãi không có tình bạn trong sáng, xin cô ta chú ý đến
thái độ với bạn bè bên cạnh!”

Bị chị họ thúc giục, Ôn Tâm vẫn
đứng tần ngần trước cửa phòng bệnh. “Chị à, em không vào đâu.” Chuyện cãi nhau
cô thực sự không nên tham gia. Hơn nữa, cô chỉ dựa vào trực giác mà cũng chẳng
có bằng chứng nào về việc Kiều Duy Đóa đã phá hủy hôn lễ của mình.

“Kẹo mừng đã mua, thiệp cưới đã in,
không đính hôn thì còn ra thể thống gì nữa? Em cứ thế mà nhận thua sao?”

Bị chị họ hỏi câu đó, Ôn Tâm chỉ
gục đầu xuống ủ rũ.

“Chị vào trước đây!” Dù Ôn Tâm nhận
thua nhưng cô thì không!

Ôn Ngọc phải đối mặt với Duy Đóa.
Vì ngoài việc cô nhất định phải cảnh cáo Kiều Duy Đóa nên giữ khoảng cách với
người sắp làm em rể của mình, thì cô còn muốn cô ta cách xa A Kiến một chút!

“Cô Kiều, chúng ta có thể chuyện
không?” Cô cố gắng làm giọng mình nghe thật khách khí.

“Tôi không thể rời phòng bệnh lâu
được.” Chị ta tìm đến cô có chuyện gì? Lẽ nào…

Nguyệt Nguyệt từng giới thiệu, Trần
Ôn Ngọc là bà chủ của công ty hoạt động tín dụng…

Ngẫm nghĩ xong, Duy Đóa nói: “Có
chuyện gì xin chị cứ nói ở đây.”

“Được, vậy tôi sẽ nói ở đây.” Trần
Ôn Ngọc cũng không phản đối.

“Bệnh tình của Tiểu Lộng ra sao? Bé
có khỏe hơn không?” Đầu tiên Ôn Ngọc hỏi han khách sáo.

“Bé đã khá ổn định rồi.” Đáy lòng
Duy Đóa nổi đầy cảnh giác, không muốn nói chuyện nhiều.

Ôn Ngọc bước tới trước giường bệnh,
nhìn đứa bé đang im lặng nằm ‘ngủ’.

“Tiểu Lộng và A Kiến đều mắt to mày
rậm giống nhau.” Ôn Ngọc mỉm cười, nụ cười đó vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Điều kiện của Ôn Ngọc rất tốt,
ngoại hình xinh đẹp đoan trang, gia cảnh ưu tú, đâu đâu cũng giỏi giang, có thể
giúp đàn ông phát triển sự nghiệp.

Duy Đóa ưỡn thẳng thắt lưng. Không
hiểu tại sao cô lại có chút khẩn trương, cô cắm chặt các ngón tay vào lòng bàn
tay.

Từ ngày công bố thân thế của Tiểu
Lộng, mấy ngày nay có rất nhiều anh em của Hình Tuế Kiến lũ lượt kéo tới thăm
hỏi Tiểu Lộng. Lời nói dối này hệt như một trái cầu tuyết, càng lăn càng lớn,
làm cô luôn chột dạ.

“Lúc các anh em tới thăm trở về đều
nói Tiểu Lộng giống A Kiến.” Ôn Ngọc nói đều đều.

“Vậy à?” Thái độ của Duy Đóa vẫn
ung dung, không lộ ra chút sơ hở.

Trước khi Tiểu Lộng chưa khôi phục
sức khỏe, thì bé vẫn là con gái của Hình Tuế Kiến!

“Nhưng vì sao khi tôi nhìn kĩ con
bé một lần nữa, thì lại thấy hai người họ không quá giống nhau?”

Thâm tâm Duy Đóa biết rất rõ. Sở dĩ
mọi người cảm thấy hai cha con bọn họ giống nhau là do diện mạo của Tiểu Lộng
chứa đầy khí khái và dáng dấp hơi mạnh mẽ.

“Con người luôn là thế! Vì mỗi ‘sự
thật’ sẽ sinh ra một gợi ý tâm lý, chúng ta thường rất dễ bị ám chỉ của bản
thân hoặc của người khác đánh lừa. Cô Kiều, tôi nói có đúng không?”

“Chị có thể nói thẳng được không?”
Duy Đóa nói dứt khoát.

Chị ta rõ ràng đang thăm dò.

“Đã thế thì tôi không vòng vo nữa.”
Ôn Ngọc dời tầm mắt từ trên người đứa bé chuyển sang phía cô, “Tôi không tin
một cô gái mười bốn tuổi lại chịu sinh ra một đứa con của kết quả sai lầm.”
Huống chi dáng dấp của Kiều Duy Đóa rất cân xứng, vòng eo chẳng có một chút mỡ
thừa, khác hẳn với người từng sinh con.

Trái tim Duy Đóa đập thình thịch.

“Hơn nữa, không phải cô rất hận A
Kiến sao? Nếu cô đã hận thì tại sao có thể sinh ra Tiểu Lộng?” Ôn Ngọc giống
hệt một viên trinh sát, đem mọi điểm đáng ngờ khui ra.

Duy Đóa cố lấy lại bình tĩnh, hơi
thở hỗn loạn bắt đầu vững vàng dần. “Tôi không cần phải bàn luận chuyện riêng tư
này với chị.”

Nói dối một lần là đủ, cô không thể
nói thêm lần nữa. Tuy nhiên cũng tương tự như vậy, vì Tiểu Lộng, lời nói dối đó
không thể bị vạch trần.

“Sao lại không cần? A Kiến bị cô
lừa…” Ôn Ngọc hơi kích động dừng lại. Kinh nghiệm mua bán nhiều năm đã giúp cô
mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô nói bằng giọng điệu đều đều: “Cô Kiều, xin hỏi,
mục đích cô sống chung với A Kiến là gì?” Chính xác là có âm mưu gì.

Duy Đóa mím chặt đôi môi trông rất
lạnh lùng. Câu trả lời của cô luôn giống nhau, cô không nhất thiết phải thảo
luận chuyện riêng tư với người lạ.

“Cô vì mười triệu sao?” Ôn Ngọc hỏi
gây hấn.

Duy Đóa nhăn mày, cô không ngờ Ôn
Ngọc cũng biết chuyện số tiền mười triệu kia. Điều này làm người ta cảm thấy
rất khó chịu.

“Tôi quản lý hết tất cả tiền bạc của
A Kiến, nên tôi biết anh ấy đã lén chuyển số tiền này đi.”

Trường hợp nào thì một người đàn
ông sẽ cho một người đàn bà quản lý hết tiền bạc của mình? Vậy chị ta đang
tuyên bố chủ quyền sao? Ngoài cái cảm giác khó chịu thì trái tim Duy Đóa cũng
nổi lên giông bão.

Rốt cuộc Hình Tuế Kiến và Trần Ôn
Ngọc có quan hệ gì? Giọng điệu của đối phương toát ra vẻ vô cùng thân thiết với
Hình Tuế Kiến, tại sao bây giờ cô có cảm giác như bị ‘vợ lớn’ tìm tới cửa? Duy
Đóa bóp chặt bàn tay mình thành nắm, giây phút khó xử này khiến cô cảm thấy
nhục nhã.

Ôn Ngọc thấy sắc mặt Duy Đóa bất
ổn, cô tin mình đánh rắn phải đánh bảy tấc [1] , nên tiếp tục ép hỏi: “Cô Kiều,
cô cảm thấy mình cầm số tiền đó có thích hợp không? Cô có thể yên tâm thoải mái
à?” Cô hi vọng cô ta tự biết đuối lý, xấu hổ chịu không nổi!

Thế nhưng kì lạ thay, phản ứng của
Duy Đóa lại rất lãnh đạm, “Gà nhà mình không lo nhốt kỹ, chị lấy gì đi đánh
diều hâu?”

[1]
Nguyên tác: đả xà đả đáo liễu thất tấc (
打蛇打到了七寸)
hơi trừu tượng một tí hén? Hồi giờ chỉ nghe đánh rắn phải đánh dập đầu. Không
biết mình thay câu này lên đó được không?

Ôn Ngọc bị hỏi vặn ngược đến sững
sờ.

Nếu chị ta cho rằng Kiều Duy Đóa cô
dễ bị bắt nạt thì chị ta đã nhầm.

“Cô…” Ôn Ngọc bỗng dưng nghẹn họng,
vì Kiều Duy Đóa còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.

Ôn Ngọc nở nụ cười như đang chế
nhạo vẻ mặt dày của cô, “Cô Kiều, đạo đức của cô thật khiến người ta á khẩu.”

Vẻ mặt của Duy Đóa rất bình tĩnh,
“Chị hãy ăn nói cho nghiêm túc, hai người chưa kết hôn nên tôi nghĩ mình chẳng
cần phải chịu bất kì áp lực đạo đức nào.”

Cô không muốn cãi nhau, nhưng người
khác không hiểu lý lẽ mà ức hiếp trên đầu cô, thì cô không ngồi yên.

“Nếu chị có khả năng thì hãy nhốt
người đàn ông của mình lại, dạy anh ta ngoan ngoãn một chút, khỏi phải đứng đây
sợ người khác quyến rũ anh ta đi mất.”

Ôn Ngọc tỉnh ngộ, “Hóa ra là chúng
tôi sai, chứ không phải cô.”

Chúng ta?

Ôn Ngọc bước tới đầu cửa, kéo người
đang thấp thỏm dựa vào cánh cửa nghe lén. Nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Duy Đóa
giật bắn người.

“Cô Kiều, có ai nói với cô là thủ
đoạn ‘làm khó’ người khác của cô cao siêu chưa? Em họ tôi muốn cầu xin cô, đừng
qua lại nhập nhằng với chồng sắp cưới của nó nữa, đừng năm lần bảy lượt trêu
chọc trái tim đàn ông!” Giọng Ôn Ngọc nói rất khẽ nhưng lại đánh người ta rất
đau.

Ôn Tâm lộ vẻ xấu hổ.

Duy Đóa nhìn chăm chú Ôn Tâm, người
cô từng có vài lần gặp gỡ mà toàn thân xơ cứng.

Lúc này cô đưa lưng về phía giường
bệnh nên không hay biết, ngón tay của cô bé nằm trên giường đang giật giật.

Chương 22

“Cô Kiều, cô còn gì để nói?” Ôn Ngọc
gằn từng chữ.

Hóa ra, hai người họ cùng lúc tìm
tới cô để ‘tính sổ’.

Duy Đóa phớt lờ câu hỏi của Ôn
Ngọc, nhưng khi đối diện với Ôn Tâm, cô khẽ rũ mắt xuống. “Vì chuyện mua kẹo
mừng mà khiến cô mất vui sao? Nếu đúng vậy, tôi có thể giải thích.” Với tính
cách của cô, nếu là việc của người khác thì cô sẽ rất kiệm lời. Nhưng đây là
việc liên quan tới hạnh phúc của Tư Nguyên, làm bạn bè, cô phải có trách nhiệm
giải thích.

“Nếu chỉ vì việc nhỏ này thì tất
nhiên tôi đâu có mất vui, chẳng qua…” Ôn Tâm cảm thấy thật ái ngại, nhưng có
những lời đã giấu trong lòng từ lâu bắt buộc phải hỏi, “Chị khẳng định hai
người chỉ là bạn bè?”

“Tôi và Tư Nguyên chỉ là bạn thân,
xin cô đừng hiểu lầm. Nếu tôi đã chọc giận cô, tôi thành thật xin lỗi!” Cô rất
hiếm phải cúi đầu với ai, thực sự rất hiếm.

“Nhưng các người làm cho tôi có cảm
giác khác hẳn! Mỗi khi có tôi tới tụ tập ăn uống, chị sẽ vắng mặt, khiến tôi
nhiều lần nghi ngờ có phải do lần đầu gặp nhau tôi đã nói gì làm phật lòng chị,
khiến chị ghét tôi?”

Cô không ghét cô ta, mà cô chỉ là…
hơi ghen tị. Cô sợ ghen tị, cô ghét cái cảm giác ghen tị nên cô phải nhắm mắt
làm ngơ. Tuy nhiên, cái đáp án này Duy Đóa không thể nào nói thật với cô ta.

“Không phải như thế đâu, vì công
việc của tôi khá bận bịu, rất ít thời gian rảnh để tụ tập ăn uống.” Duy Đóa tìm
một lý do.

“Chị biết không? Mỗi lần không gởi
được tin nhắn cho chị, anh ấy đều lo lắng bất an. Chị vừa xuất hiện, mặt anh ấy
liền lập tức bừng sáng!” Nếu việc này chỉ xảy ra một lần, cô coi đó là trùng
hợp, hai lần cô cũng phớt lờ, nhưng đến lần thứ ba thì cô không thể bỏ qua.

“Chị không đến, thiếu hẳn không
khí; chị tới, tôi bất an. Anh ấy rất quan tâm tới chị, nơi nào có chị thì dường
như nơi đó cả thế giới đều xoay quanh chị! Chị thích ăn kem vị trà xanh, chị
không thích ăn đồ ngọt, dạ dày chị yếu không ăn được đồ cay, tất cả tất cả mọi
thứ về chị anh ấy đều ghi nhớ. Thế mà tới tận giờ, tôi thích các món ăn Thượng
Hải mà anh ấy cũng chẳng biết!” Đây là do họ làm bạn với nhau quá lâu, hay vì
họ cố tình đem sở thích của đối phương ghi tạc trong lòng?

“Chị có tâm sự, anh ấy liền thức
trắng suốt đêm để ngồi hàn huyên với chị. Hầu như mỗi ngày anh ấy đều liên tục
gọi điện thoại tới hỏi thăm bệnh tình của Tiểu Lộng, luôn ân cần, quan tâm đến
mỗi chi tiết nhỏ, điện thoại còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức của chị, gọi
cho chị còn nhiều hơn gọi người nhà! Thậm chí tôi còn lén lút lục điện thoại
của anh ấy, mới biết ít nhất mỗi ngày các người gởi cho nhau hơn mười tin
nhắn!” Những chi tiết này càng ngày càng khuếch đại trong mắt Ôn Tâm và đã hình
thành nên một vấn đề nghiêm trọng.

“Không riêng gì chị mà ngay cả em
trai của chị cũng luôn làm phiền Tư Nguyên, luôn gây ra đủ mọi vấn đề, nhưng
chỉ cần anh ấy có thể thỏa mãn được em trai chị, anh ấy đều cố sức hoàn thành!
Chị có biết không? Mấy hôm trước em trai chị say rượu lái xe bị cảnh sát bắt,
anh ấy phải tốn bao nhiêu công sức mới làm em trai chị khỏi bị tạm giam? Chị có
biết không? Hơn một tuần trước em trai chị lén lút lấy xe công đi hẹn hò với
bạn gái, bị người dân báo cáo khiến lãnh đạo giận dữ, là anh ấy dắt em trai chị
tới nhận lỗi và xin viết đơn kiểm điểm!”

Duy Đóa sững sờ, những việc này cô
hoàn toàn không hề hay biết. Nếu có hỏi anh, anh chắn chắn sẽ nói đấy chỉ là
việc nhỏ.

Trái tim Duy Đóa đau từng cơn ê ẩm.

“Nếu hai người chỉ là bạn bè, tại
sao anh ấy chăm sóc luôn cả người thân của chị? So với người bạn gái như tôi
đây, tới giờ anh ấy chỉ gặp mặt ba mẹ tôi có hai lần, phải chăng xem bên này
nặng bên kia nhẹ?”

Bị lên tiếng cáo buộc, lòng Duy Đóa
càng lúc càng rối bời. Bởi vì, cô chẳng còn cách nào để thay Tư Nguyên và mình
biện bạch được một câu. Nếu lập trường đổi ngược, thì cô quả đúng là người ‘bạn
tốt’ đáng giận.

“Anh ấy luôn đối xử với bạn bè rất
tốt…” Duy Đóa chỉ có thể tránh nói vào vấn đề chính, [1] làm cô ta an tâm hơn.

[1]
Nguyên tác: tị trọng tựu khinh: dễ làm khó bỏ, lánh nặng tìm nhẹ, v.v… Mình lựa
cụm tùm phù hơn với ngữ cảnh hơn.

“Chị chắc chắn chỉ có như vậy?
Nhưng tôi thấy hai người rất nhập nhằng! Đặc biệt gần đây tôi càng cảm thấy, có
lẽ hai người không được ở bên nhau chỉ do có thêm một người yêu mà mất đi một
người bạn thân tri kỷ? Vì người yêu thì có thể chia tay bất cứ lúc nào, mà bạn
thân lại có thể ở bên nhau mãi mãi!” Lời phỏng đoán này thật làm tổn thương
người khác.

Duy Đóa không phủ nhận, đây cũng là
một nguyên nhân.

“Rốt cuộc hai người đang chơi trò
gì? Hai người thực sự đem những người bên cạnh mình thành đồ ngốc hết sao? Một
bên mãi mãi im lặng, một bên vĩnh viễn giả vờ không hiểu! Chắc hai người đang
rất thưởng thức ván cờ tình bạn và vui thú với trò chơi mờ ám này? Còn tôi thì
thật xui xẻo khi đi xem mắt anh ấy; thật xui xẻo thấy anh ấy rất tốt; thật xui
xẻo mà thích anh ấy; thật xui xẻo dần dần phát hiện trái tim anh ấy đã sớm có
một bóng hình!” Trong mắt Ôn Tâm đầy tổn thương, sự phát hiện này khiến tinh
thần người ta bị đày ải quá thể.

Duy Đóa từ từ thở yếu đi.

“Tôi xin lỗi, tôi biết lời tôi nói
sẽ khiến chị cảm thấy khó chịu và ấm ức. Chị có thể thấy tôi quá nhạy cảm, quá
liên tưởng, nhưng chẳng phải thích một người thì trong mắt không chứa nổi một
hạt cát hay sao? Vậy làm sao tôi dung nạp được hồng nhan tri kỉ của anh ấy
đây?”

Câu hỏi này làm rung chuyển lòng
cô. Quả nhiên giữa nam nữ rất khó có một tình bạn vĩnh cửu, vì một người bạn
khác sẽ rất để ý.

Duy Đóa phải cố gắng lắm mới nhấc
nổi khóe môi, “Cô hi vọng tôi làm như thế nào?”

Nói tới vấn đề này làm Ôn Tâm chần
chừ nhưng vẫn thu hết can đảm, “Xin chị giảm bớt tiếp xúc với anh ấy được
không? Cố gắng ít gặp mặt…”

Duy Đóa im lặng vài phút rồi ngước
lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bất an của Ôn Tâm. Rốt cuộc cô mỉm cười thản
nhiên, “Có phải cô hi vọng từ nay về sau tôi và Tư Nguyên đừng gặp mặt nhau
nữa?”

Cô hỏi thẳng toạc khiến Ôn Tâm xấu
hổ, “Tôi… đúng là có ý này…”

“Cô yên tâm, tôi biết sau này mình
nên làm gì.” Ánh mắt cô vô cùng lãnh đạm.

Không có bất kì ai nhận ra lúc bằng
lòng với yêu cầu này, lồng ngực cô xoẹt qua một cơn đau đớn. Vốn dĩ phải kết
thúc, những thứ ấm áp không thuộc về mình thì cô không nên lưu luyến, vì lưu
luyến sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của anh.

Câu chuyện phát triển thuận lợi và
sự thoải mái của cô, làm Ôn Tâm ngỡ ngàng. Hồi lâu sau mà Ôn Tâm vẫn chưa tin
mình đã thành công. Vậy lễ đính hôn sẽ không bị trì hoãn và Tư Nguyên sẽ không
bị mê hoặc, phải không?

“Còn chị, chị tới đây có yêu cầu
gì?” Duy Đóa chuyển qua một người khác, chủ động hỏi.

Hôm nay thật sự là một ngày đại hội
lên án công khai.

“Xin cô hãy rời khỏi Hình Tuế
Kiến!” Cô chủ động hỏi, Ôn Ngọc cũng chẳng cần khách khí.

Nghe câu nói này khiến Duy Đóa bật
cười, “Chị lấy thân phận gì để yêu cầu đây?” Cô hỏi chị ta.

Không có ai nhìn ra sự khẩn trương
của cô lúc này. Nếu nói cô và Tư Nguyên nhập nhằng, thì sau đêm qua cô với Hình
Tuế Kiến đã là thực chất.

“Ba năm trước lúc chúng tôi vừa gây
dựng sự nghiệp, tài chính của công ty rất hạn chế, tôi và A Kiến cùng nhau chạy
ngược chạy xuôi. Lúc bận rộn, chúng tôi chỉ ăn có một cái bánh bao để cầm hơi,
mỗi ngày chỉ ngủ không quá năm tiếng. Chúng tôi khai thác ngành nghề có tính
nguy hiểm cao, chúng tôi đối mặt với rất nhiều khó khăn, xây dựng giao tình với
cả hai giới trắng – đen, gian nan còn hơn tưởng tượng của các người. Nhiều lần
chúng tôi bị hiện thực tra tấn dữ dội đến sắp chết, kết quả là chúng tôi vẫn
tiếp tục cùng nhau đối mặt! Bất kể lúc nào và gian khổ gì, tôi cũng đều cắn
răng chịu đựng theo sát anh ấy, chưa cùng đường bí lối thì không sờn bước. Đối
mặt với các thế lực hiểm ác, dẫu đôi chân tôi sợ run rẩy nhưng vẫn phải giả vờ
bình tĩnh!” Những kỷ niệm này bây giờ đều là những tài sản quý giá của cô.

“Anh ấy nói muốn đi tiếp về phía
trước, tôi nói được. Anh ấy nói một ngày nào đó anh ấy sẽ chứng minh với tất cả
mọi người, dù thiếu mất mười năm tự do thì anh ấy cũng sẽ thành công, tôi nói
tôi mong chờ… Cách chúng tôi đến với nhau, cô không thể tưởng tượng được!”

“Bất kể nghèo túng hay giàu sang,
cái tôi muốn chính là tình yêu của anh ấy, lời hứa của anh ấy. Những thứ này
quý giá hơn mọi thứ khác.”

Duy Đóa lắng nghe mà gương mặt
không hề biểu cảm, vậy cô thật sự không nên phá hủy nhân duyên của người khác?
Ha ha, vì sao cô lại thấy buồn cười đến vậy?

“Kiều Duy Đóa, có lẽ cô sẽ nói
những việc này đều do tôi tự mình tình nguyện, hôm nay không phải cô thì cũng
là cô gái khác! Tuy nhiên…” Ôn Ngọc quắc mắt nhìn cô chằm chằm, “Trong mắt tôi,
bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng sức mạnh để cướp đoạt tình yêu, [2] nhưng riêng
cô thì không! Vì chính cô là người đã từng tự tay hủy hoại mười năm tự do của
anh ấy!” Ngoại trừ hủy hoại, cô đã làm gì? Người bên gã suốt chặn đường gian
nan là Ôn Ngọc cô, tại sao cuối cùng người có phước hưởng thụ lại chính là kẻ
thù của gã – Kiều Duy Đóa?

[2]
Nguyên tác: hoành đao đoạt ái. Chỉ bên thứ ba dùng sức mạnh để cố giành lấy
tình yêu (Theo Baidu).

 

“Cô có tư cách gì mà nghiễm nhiên
nhận sự hào phóng của anh ấy? Hưởng thụ sự giàu sang của anh ấy?” Đau đớn vì
không chiếm được tình yêu, khiến Ôn Ngọc hoàn toàn bùng nổ, lớn tiếng gây hấn.

Hàng ngăm ngàn sự thật kia làm sắc
mặt Duy Đóa hết đỏ rồi xanh, hổ thẹn mãnh liệt càng làm cô á khẩu. Làm sao bây
giờ? Cô nhất định phải ‘hưởng thụ’ sự giàu sang của gã.

“Mẹ… mẹ…” Phía sau có người kêu lên
yết ớt.

Duy Đóa hóa đá, cô từ từ chầm chậm
quay đầu. Cô quả thực hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.

Cảnh tượng trên giường bệnh rơi vào
mắt cô, rất không chân thực.

Tiểu Lộng cố hết sức đưa tay về
phía bọn họ, “Dì, các dì… không được… ức hiếp… mẹ của cháu…”

“Tiểu, Tiểu Lộng… con tỉnh rồi?”
Duy Đóa khiếp sợ.

Tiểu Lộng cố hết sức, thật cố hết
sức gật đầu. Bé luôn ‘thức tỉnh’, bé có thể nghe mọi thứ âm thanh xung quanh,
mẹ mỗi ngày đều ngồi bên cạnh bé làm bé hạnh phúc không muốn tỉnh lại, cho đến
khi các dì ấy xuất hiện.

“Con bị các bà dì này làm ồn, con
đau đầu quá…” Tiểu Lộng từ từ ôm đầu, tỏ vẻ rất đau đớn.

Con đau đầu quá? Nghe Tiểu Lộng rên
rỉ, Duy Đóa chuyển từ vẻ mặt vui mừng sang trắng bệch.

“Tiểu Lộng hãy kiên nhẫn nhé, mẹ đi
tìm bác sĩ!” Cô vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh.

Ôn Ngọc và Ôn Tâm ngơ ngác nhìn
nhau, bọn họ bỗng có cảm giác tại vạ ập tới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3