Tình Ngang Trái (Tập 1) - Chương 23 - 24

Chương 23

Thấm thoắt cô đã hẹn hò với Tống
Phỉ Nhiên được một tháng.

Tống Phỉ Nhiên là mẫu người yêu
hoàn hảo với vẻ dịu dàng săn sóc, phong thái hiên ngang, giàu sang lắm tiền.
Nếu miễn cưỡng tìm một yếu điểm, thì đó là đôi khi anh ta quá ‘gấp’.

“Tối nay cơm nước xong, chúng ta
lên núi ngắm cảnh đêm nhé!” Ngày nào sau khi tan tầm, cô cũng nghe câu mời mọc
này.

“Thôi, trên núi nhiều muỗi lắm, hơn
nữa em còn phải đi dạy.” Trên vai cô nợ nần chồng chất, cô không đủ thời gian
để dùng, lấy đâu ra tâm tình ngắm trăng.

Thấy cô từ chối, Tống Phỉ Nhiên
cũng chẳng nản lòng. Ngay khi cô tan ca ở phòng tập Yoga, trước cửa đã đậu sẵn
một chiếc xe hơi.

“Em rảnh chưa?” Anh ta bước xuống,
ép hỏi tới cùng.

“Vâng.” Đã mười giờ đêm, cô không
thể nói dối mình còn bận việc.

Trên thực tế, gần đây Tống Phỉ
Nhiên ráo riết đeo bám, khiến cô chẳng có nhiều thời gian để tìm việc.

Tình yêu ắn hẳn phải là điều ngọt
ngào, nhưng tại sao cô không hề có một chút cảm giác? Đã thế còn thấy thật gánh
nặng. Dẫu rằng cô rất cố gắng, vô cùng cố gắng. Cô cũng muốn nỗ lực để học cách
yêu đương.

Tìm một người đàn ông có thể dựa
dẫm, có thể trao gởi tình cảm, là mục tiêu cuộc sống mà cô hằng ao ước.

“Vậy… tới nhà anh ngồi chơi chút
nhé?” Anh ta ấp úng nói mục đích.

Mí mắt Duy Đóa giật giật, liệu có
phải cô suy nghĩ quá nhiều chăng?

“Không, nhanh quá.” Cô chẳng thích
quang co lòng vòng.

Cô biết bây giờ giới trẻ trong
thành phố rất ủng hộ kiểu tình yêu tốc độ, đặc biệt với lứa tuổi của bọn họ,
đâu ai còn sức để nói chuyện tình cảm thuần túy? Nhưng cô thực sự không thể
trao gởi bản thân mình một cách dễ dàng đến vậy, thậm chí suy nghĩ thôi cũng
không thể.

Tống Phỉ Nhiên sửng sốt, thật lâu
sau mới biết mình bị từ chối. Sau khoảnh khắc đó, mặt anh ta đỏ nhừ.

Vốn dĩ chuyện giữa nam nữ phải nên
lãng mạn, nhưng sao cô nói thẳng toạc ra lại xấu hổ đến thế? Tuy nhiên, chuyện
này không thể vì xấu hổ mà dẹp bỏ.

“Chỉ ngắm cảnh đêm thôi…” Tống Phỉ
Nhiên ngập ngừng.

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục liên
tục của Tống Phỉ Nhiên, dù cô lằng nhằng vẫn bị anh ta lái xe lên thẳng sườn
núi.

Ở trên núi, bốn bề vắng lặng, đúng
dịp trăng tròn.

Đương nhiên, tất cả những thứ này
chỉ là chiến thuật đánh lạc hướng, Túy ông say cũng chẳng phải vì rượu. [1]

[1]
Nguyên tác: Túy ông chi ý căn bản bất tại tửu – Trong đó Túy ông là tên hiệu
của u Dương Tu đời nhà Tống. (Ám chỉ có ý đồ khác).

Tống Phỉ Nhiên dựa càng lúc càng
gần, gần đến mức vùng cổ cô tràn ngập hơi thở nóng rực. Còn toàn thân Duy Đóa
nổi dậy sự cảnh giác.

“Duy Đóa…” Tống Phỉ Nhiên yêu
thương thì thầm.

Ngay sau đó, có một thứ ấm áp mềm
mại dán trên cổ cô, bắt đầu liếm láp.

Đây là cách ‘dụ dỗ’ ư? Lông tơ trên
người Duy Đóa dựng hết lên.

Cô tự nhủ với mình, kiểu thân thiết
này đối với những người yêu nhau là hết sức bình thường. Nhưng… nhưng khi anh
ta muốn vươn đầu lưỡi, thì Duy Đóa rùng mình vội vàng tránh đi.

“Duy Đóa, em thật đẹp, anh thực sự
rất yêu em…” Dưới ánh trăng, đáy mắt Tống Phỉ Nhiên đã ngập say mê.

Vào thời khắc này, nếu ‘đầu óc’ cô
bình thường, ắt hẳn phải đáp trả bằng cách dịu dàng hoặc mỉm cười ngượng ngùng.
Thế nhưng…

“Xuống núi đi, anh nói lên đây ngắm
cảnh thôi mà.” Duy Đóa cuống quýt dùng lời hứa hẹn của anh ta để nhắc nhở.

Bầu không khí đang gần vào lãng
mạn, bỗng chốc ngưng đọng.

Cô quá bảo thủ chăng? Cứ mỗi lần
Tống Phỉ Nhiên muốn tiếp cận thì cả người cô đều rét lạnh. Hơn nữa từ sau ngày
hẹn hò, mỗi khi đêm về cô lại khó đi vào giấc ngủ.

Khóe môi nồng nàn của Tống Phỉ
Nhiên bỗng chốc cứng đờ. Anh ta đẹp trai, gia đình giàu có, mấy năm nay sự
nghiệp phát triển rực rỡ, chỉ cần ngoắc ngón tay thì cả đám đàn bà nằm ngửa ra
chờ đợi. Thế nhưng hẹn hò suốt một tháng nay, mà ngay cả đôi môi Duy Đóa anh ta
cũng chưa được động tới.

“Anh… không kiềm chế nổi.” Tống Phỉ
Nhiên kéo cô lại, giả điếc không nghe. Anh ta giống hệt một cậu nhóc đói khát,
tiếp tục dán vành môi lên chiếc khăn lụa buộc kín mít trên cổ cô.

Đôi tay anh ta bắt đầu xấu xa lần
dò vào trong áo sơ mi của cô, ý muốn thâm nhập tới vùng ‘đồi núi’ trước. Rõ
ràng anh ta rất phấn khích, hơi thở dồn dập và toàn thân nóng rực như lửa.

Thực ra, chuyện này đối với những
đôi yêu nhau là bình thường. Đặc biệt với những người trưởng thành như họ.
Nhưng khi tay anh ta dán vào da thịt cô, đây chỉ là sự đụng chạm nho nhỏ, vậy
mà cũng khiến cả người cô phát run. Dĩ nhiên, sự run rẩy ấy chẳng liên quan gì
đến hưng phấn.

Cô bắt đầu giãy dụa. Một kiểu giãy
dụa rất bất thường, dường như không thể chịu đựng nổi sự đụng chạm thân mật.

Tống Phỉ Nhiên phớt lờ, cả tháng
nay anh ta đã nhịn đủ cảnh ‘nước sôi lửa bỏng’ rồi. Chiếc khăn lụa cô quàng
thật chướng mắt, Tống Phỉ Nhiên sốt ruột kéo tuột nó ra. Khi anh ta định tiếp
tục dùng đầu lưỡi nóng bỏng của mình hấp thụ sự ngọt ngào của cô, thì…

“A…” Trên đỉnh núi thanh vắng bỗng
vang lên tiếng thét chói tai.

Tống Phỉ Nhiên bị dọa đến cứng đờ.

“A…” Cô tiếp tục la hét, hoảng loạn
tìm chiếc khăn lụa, tựa như vật đó là thứ duy nhất che đậy cơ thể cô.

Trên thực tế, quần áo cô vẫn chỉnh tề,
anh ta căn bản chưa kịp xuống tay.

“Em, em, em đừng la…” Dựa theo
tiếng hét thê lương của cô, e rằng rất nhanh sẽ có người tới đây.

Phản ứng của cô rất lạ, dường như
chẳng nghe anh ta nói. Rõ ràng chiếc khăn lụa ở ngay trước mặt, mà có vẻ cô
không thể thấy, liên tục la hét, hoảng hốt sờ soạng khắp nơi để tìm nó.

Dưới ánh trăng, gương mặt cô nhợt
nhạt đến đáng sợ, như thể bị kéo vào một thế giới khác và mắc kẹt luôn trong
đó.

Tống Phỉ Nhiên vội đưa tay lên bịt
miệng cô. Nhưng hành động của cô nhanh hơn, cô nhe răng cắn vào tay anh ta.
Ngay tức khắc, bàn tay của Tống Phỉ Nhiên bị chảy máu đầm đìa. Bấy giờ, tiếng
la hét đổi ngược lại là của Tống Phỉ Nhiên. Kế tiếp, toàn thân Tống Phỉ Nhiên
bị một dòng điện bắn thẳng qua… Anh ta giật giật vài cái rồi ngã ập xuống đất,
suýt chút nữa sùi bọt mép.

Giải trừ nguy cơ xong, rốt cuộc Duy
Đóa đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô cầm ‘hung khí’ trong tay, nhìn Tống Phỉ
Nhiên nằm mềm oặt dưới đất mà ngẩn người.

Thực sự ham muốn đến đốt cháy toàn
thân, nhưng sau trận ầm ĩ thì mọi cảm xúc đều tan biến.

Trên đường về nhà, trời đã rạng
sáng, cả hai người đều vô cùng trầm mặc.

Trên cổ Duy Đóa đã quàng lại chiếc
khăn lụa. Còn tay phải của Tống Phỉ Nhiên được băng bó chằng chịt, trông giống
bị thương nặng.

Lúc bác sĩ khâu vết thương, đáng lý
anh ta phải đau đến hét toáng, suýt chút gọi luôn tên cha mẹ. Nhưng thực tế thì
anh ta bậm chặt vành môi tới méo xệch, ngăn tiếng hét khỏi bật ra.

Kiều Duy Đóa thật độc ác. Cách cô
cắn người không phải để đối xử với bạn trai, mà là để đối phó với kẻ thù giết
cha! Đáy mắt dịu dàng của Tống Phỉ Nhiên cất giấu một tia ngấm ngầm.

“Em xin lỗi.” Tới trước cửa nhà, cô
liền chủ động cất tiếng xin lỗi.

“Không sao.” Tống Phỉ Nhiên mỉm
cười, giả vờ giữ vững phong độ.

Cô im lặng, đều do lỗi của cô.
‘Hung khí’ này cô đã giấu trong giỏ suốt mười ba năm ròng. Mỗi ngày cô đều sạc
điện đầy đủ, không dám lơi là và tối nay nó đã phát huy tác dụng.

Thực tình cô không muốn, nhưng khi
đối mặt với nguy hiểm thì cô mở một cuộc tấn công, hành động này chỉ là phản xạ
theo bản năng. Cô giải trừ nguy cơ cho bản thân, nhưng trong lòng ngập tràn áy
náy.

“Vào ngủ đi, vài tiếng nữa em lại
đi làm rồi.” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nói.

Anh ta càng như vậy, càng khiến Duy
Đóa áy náy.

“Cảm ơn anh, em xin lỗi.” Chân
thành nói lời xin lỗi lần nữa, cô mới khép cửa phòng.

Cô nhắm mắt lại, từ từ ngồi bệt
xuống sàn nhà. Mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài xa dần rồi biến mất, mà cô
vẫn ngồi đó tư lự thật lâu.

Có lẽ, cô nên đi khám bệnh. Cô rơi
vào cảm xúc mờ mịt nên không phát hiện…

Lúc cô bước vào nhà, phòng sát vách
mới tắt đèn.

Lúc cô bước vào nhà, chiếc xe SUV
bám theo cô suốt đêm cũng đồng thời chạy đi.

Về phần bạn trai Tống Phỉ Nhiên của
cô…

“Em đang ở đâu? Tới đây với anh!”
Bạn trai cô vừa ra khỏi tiểu khu, đã đổi ngay dáng vẻ dịu dàng săn sóc, mà thay
bằng giọng điệu hung ác gọi ‘bạn’ gọi ‘bè’ tới an ủi.

Chương 24

Lúc tan tầm, Tư Nguyên gặp Duy
Phong trước cửa cơ quan.

Duy Phong đang ngồi trên xe, cúi
đầu chơi game trong điện thoại. Tư Nguyên nhìn kĩ, hóa ra là chiếc Iphone 4 mới
toanh.

“Mẫu mã đẹp lắm, em vừa nhận lương
đã mua điện thoại mới à?”

“Không ạ, của tên ngốc cho em.”
Nhìn thấy anh, Duy Phong xấu hổ giấu chiếc điện thoại.

Cử chỉ của cậu ta làm Tư Nguyên
trầm mặc, bởi vì anh đã hiểu.

“Nhanh quá, đã đưa về nhà gặp ba mẹ
em rồi hả?” Nụ cười trên môi anh phai nhạt dần.

“Chủ nhật tuần trước là ngày chị em
về nhà mỗi tháng theo định kỳ, tên ngốc kia cứ bám riết lấy chị ấy, sau đó…”
Duy Phong thành thật khai báo, “Anh ta rất phóng khoáng, tặng đồng hồ xịn cho
ba, mua áo khoác hàng hiệu cho mẹ, còn cho em…” Duy Phong huơ huơ chiếc điện
thoại mới trong tay.

“Hình như anh ta rất có thành ý.”

“Mặc kệ có thành ý hay không, ba mẹ
em cũng vui mừng đến điên đảo.” Duy Phong bĩu bĩu môi.

“Trông em cũng vui sướng mà.”

“Anh Tư Nguyên…” Duy Phong lúng
túng, dường như sau khi bị vạch trần, cậu ta có cảm giác mình là kẻ phản bội.

Dù cậu ta hi vọng mình không bị
tiền bạc cám dỗ, nghèo túng không thay đổi, không khuất phục quyền thế, nhưng
rốt cuộc ý chí lại quá yếu hèn.

“Anh chỉ nói thế thôi.” Tư Nguyên
không để cậu ta suy nghĩ nhiều.

Bấy giờ đáy lòng Duy Phong mới
thoải mái hơn đôi chút.

“Đúng rồi, công việc mới của em thế
nào?” Tư Nguyên thay đổi đề tài.

“Rất tốt, mỗi ngày có xe chạy, đã
lắm!” Duy Phong huýt sáo.

Tư Nguyên không nhịn được bật cười.

“Em đừng lái xe công chạy rông, nhớ
làm việc nghiêm túc.” Tư Nguyên càm ràm khuyên bảo cậu ta, nhiều lúc anh thực
sự đã coi cậu nhóc này là em trai ruột của mình.

“Vâng, vâng ạ!” Duy Phong gật đầu
cho có lệ.

Một lát sau, Duy Phong ngẫm nghĩ
rồi ấp úng nói: “À, anh Tư Nguyên, tên ngốc kia bảo nếu em muốn buôn bán gì đó,
anh ta sẽ hỗ trợ tiền.” Lời đề nghị của đối phương quá mức hấp dẫn, làm mấy
ngày nay tâm tư cậu ta rối bời.

Tư Nguyên nhíu mày.

“Anh ta còn nói với ba mẹ em, nếu
chị em lấy anh ta, thì anh ta sẽ nộp một phần sính lễ lớn và mua một căn hộ ở
trung tâm thành phố cho nhà em nữa!” Đây mới là chuyện khiến ngươi ta hưng
phấn.

“Chị em biết không?” Anh hỏi theo
trực giác.

Duy Phong lắc đầu, “Anh ta thừa dịp
chị em vắng mặt mới dám nói.” Ba mẹ cậu ta vừa nghe xong, thật muốn đóng gói
chị gái gởi tặng ngay lập tức.

Tư Nguyên ngẫm nghĩ: “Duy Phong, em
có thương chị mình không?”

Duy Phong nổi da gà, “Anh Tư
Nguyên, đàn ông thanh niên có cần phải sến súa như thế không?”

Tư Nguyên cười cười: “Anh muốn nói
với em điều này, chỉ có người thân trong gia đình giữ vững thái độ, thì chị gái
em mới được nhà trai tôn trọng.” Bằng không, mọi thứ đều ngược lại.

Duy Phong dường như đã hiểu, “Vậy…
em nên đem điện thoại trả lại cho anh ta?” Cậu ta nhận chiếc điện thoại từ Tống
Phỉ Nhiên, chị gái vẫn chưa hề hay biết.

Khổ thật, nguyên tắc thì ai cũng
rành, nhưng khi thực hành thì đau đứt ruột.

“Thôi đừng, mai mốt mọi người có
thể thành người một nhà, bây giờ đem trả thì hơi kì cục.” Tư Nguyên suy nghĩ
chốc lát rồi nói tiếp: “Để anh giúp em chọn một phần quà, coi như có qua có
lại.”

Mắt Duy Phong sáng ngời, vội vàng
gật đầu đồng ý. Nhưng…

“Tiền lương tháng này của em…” Mới
lãnh lương vài ngày, cậu ta đã gọi bạn bè ra chiêu đãi hết.

“Để anh giúp em.” Anh sớm biết cậu
ta túng thiếu, chỉ hy vọng cậu ta có thể tự lực cánh sinh, những việc khác đừng
trông mong vào.

“Anh Tư Nguyên, anh tốt quá!” Duy
Phong thật cảm động.

Thật đáng tiếc, một người tử tế như
vậy lại không thể trở thành anh rể tương lai của cậu ta.

“Nếu em tới tìm anh vay tiền, em sẽ
biết anh rất tệ.” Tư Nguyên mỉm cười.

Không phải Duy Phong chưa từng đến
vay tiền, mà câu trả lời của anh luôn luôn là ‘KHÔNG’.

Không nên chiều chuộng cậu nhóc
này.

“Anh Tư Nguyên, chị em vẫn chưa
biết em đi làm nữa đó! Hay em nói với chị ấy nhé?” Miệng anh Tư Nguyên thì bảo
mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn tìm công việc cho cậu ta, hơn nữa còn làm tài xế
lái xe cho lãnh đạo. Đợi sau này cậu ta thân quen với vị lãnh đạo ấy rồi, tha
hồ có nhiều cơ hội thăng tiến!

“Công việc của em bây giờ chỉ mang
tính tạm thời, chẳng có gì để khoe khoang.” Tư Nguyên hắt cho cậu ta một gáo
nước lạnh.

Duy Phong xịu mặt xuống.

“Chờ em làm cố định ở đó nửa năm
rồi hãy nói, để cô ấy tự hào.” Anh sợ Duy Phong không kéo được lâu, làm Duy Đóa
hi vọng rồi sẽ ôm thất vọng.

“Nhưng…” Đây chẳng phải cơ hội cho
anh Tư Nguyên ghi điểm sao?

“Duy Phong à, đừng làm cậu bé trong
truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’ [1] , khiến chị em phải thất vọng.” Huống chi nếu
Duy Đóa biết anh giới thiệu công việc giúp Duy Phong, cô nhất định sẽ căng
thẳng.

[1]
Truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’ của Hy Lạp (pics by Milo Winter) chắc ai cũng
biết – Ý ở đây Tư Nguyên muốn khuyên Duy Phong đừng nói dối như cậu bé chăn cừu
trong truyện.

“Vâng, em biết rồi!” Duy Phong làm
một động tác khóa miệng cam đoan.

Thế nhưng Lôi Phong [2] làm việc
tốt còn ghi vào nhật ký, mà anh Tư Nguyên lại luôn yên lặng gửi gắm sau lưng…

[2]
Lôi Phong (1940-1962), người được Đảng Cộng sản Trung Quốc lấy làm hình mẫu cho
thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ trước đến nay đều
không bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.

 

Tuần trước Tống Phỉ Nhiên quả thật
có đến gặp gia đình cô, còn hôm nay Tống Phỉ Nhiên đưa cô đi gặp gia đình mình.
Dù thâm tâm cô rất miễn cưỡng, nhưng tình hình vẫn phải phát triển theo hướng
này.

Nam nữ trưởng thành chính thức hẹn
hò sau một tháng, đến chào hỏi ba mẹ cũng là lẽ đương nhiên. Thế nhưng khi Tống
Khải Nguyên nhìn thấy cô, phản ứng của ông ta rất lạ. Lẽ nào Tống Phỉ Nhiên chỉ
nói với ba anh ta là muốn đưa bạn gái về nhà dùng cơm, mà không nói cho ba mình
biết tên cô?

Đến nỗi trong chớp mắt, Duy Đóa
dường như cảm thấy ông Tống Khải Nguyên hoảng hốt muốn bỏ chạy. Trông cô gớm
ghiếc lắm sao?

Lúc dùng cơm, Tống Khải Nguyên càng
thêm bất an. Thái độ gượng gạo của Tống Khải Nguyên làm Duy Đóa ngờ ngợ. Sự ngờ
ngợ đó khiến sắc mặt cô bỗng trở nên nhợt nhạt. Chuyện năm xưa xảy ra với cô,
kỳ thực có khá nhiều người biết.

“Đâu phải lần đầu ba gặp Duy Đóa,
sao trông mọi người xa lạ vậy?” Tống Phỉ Nhiên cười ôn hòa.

Anh ta và Duy Đóa đã từng hẹn hò
với nhau. Hồi còn đi học, anh ta có đưa Duy Đóa về nhà ôn tập, vì vậy, dù mọi
người không quá quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ lắm.

Nghe thế, phản ứng của Tống Khải
Nguyên càng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cả Duy Đóa cũng thế.

Sau bữa cơm, Tống Khải Nguyên tìm
đủ lý do né tránh, thậm chí cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô. Ông ta
khách sáo hỏi han vài câu rồi vội vàng rời đi.

Cả ngôi biệt thự chỉ còn lại cô và
Tống Phỉ Nhiên.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Trong phòng khách, Tống Phỉ Nhiên
ôm nhẹ eo cô kéo vào lồng ngực, để hai người dán sát vào nhau.

Duy Đóa bắt đầu hoảng hốt, lòng cô
đầy tâm sự nhưng chưa xác định.

Chấp nhận hẹn hò với Tống Phỉ
Nhiên, cô luôn cảm thấy bất thường, nhưng không biết bất thường ở điểm nào. Còn
Tống Phỉ Nhiên lại rất chắc chắn. Hiện giờ giỏ xách cô đang đặt trên sofa, vì
vậy, anh ta từ từ kéo áo cô ra khỏi váy, tay bắt đầu thăm dò phía dưới…

Duy Đóa cứng đờ.

Bàn tay anh ta lướt qua eo, sờ
soạng khắp nơi và sắp chạm tới khuy áo lót của cô.

“Anh làm gì đấy?” Duy Đóa dùng sức
đẩy anh ta ra.

Bị cô chích điện một lần còn chưa
sợ? Chẳng lẽ đàn ông càng đánh càng hăng? Bây giờ số lần táy máy tay chân của
Tống Phỉ Nhiên mỗi lúc mỗi nhiều. Dù cô luôn dứt khoát ngăn cản, nhưng anh ta
vẫn chứng nào tật đó khiến cô không biết làm sao.

Tống Phỉ Nhiên bị đẩy ra xa, anh ta
gượng ngồi dậy. Phải cố gắng lắm anh ta mới kiềm chế nổi cảm giác nóng nảy.

“Chúng ta là người yêu của nhau,
anh hôn em, ôm em, ham muốn em, lẽ nào là sai?” Rốt cuộc Tống Phỉ Nhiên không
nhịn được mà đặt câu hỏi.

“Không sai, nhưng…”

“Anh đã đưa em về gặp ba, chẳng lẽ
mục đích của anh còn chưa rõ?” Tống Phỉ Nhiên lại hỏi.

Nghe hai chữ ‘mục đích’, cả người
Duy Đóa đông cứng.

“Anh có ý định gì?”

Anh ta thở dài, đáp: “Em thật sự
không hiểu sao?”

Duy Đóa lắc đầu.

“Anh chuẩn bị đính hôn với em.”
Tống Phỉ Nhiên quăng một quả bom.

Toàn thân Duy Đóa chấn động, chuyện
này quá đột ngột.

“Chúng ta tìm hiểu chưa được bao
lâu mà?” Cô hỏi.

“Còn chưa đủ lâu sao? Huống gì
trước kia chúng ta đã từng yêu đương hơn cả năm rồi!”

Cách tính toán này thực sự làm
người ta choáng váng.

Tống Phỉ Nhiên tiếp tục cất giọng
dịu dàng: “Anh cảm thấy thời gian tìm hiểu giữa chúng ta đủ dài, đủ để chúng ta
thấu hiểu lẫn nhau. Lần này gặp lại càng làm anh xác định mình không thể thiếu
em!”

“Anh muốn nhanh chóng được cưới em,
anh thực sự không thể chờ nữa! Huống chi việc này sớm muộn gì chúng ta cũng
phải làm…” Trước kia cô ‘không cho’ có thể vì tình cảm chưa được bảo đảm. Bây
giờ anh ta đều thực hiện đầy đủ các bước, cô chẳng có lý do nào để từ chối anh
ta!

Những gì anh ta nói đều hợp lý,
nhưng cô thực sự…

Duy Đóa rơi vào trầm tư.

“Duy Đóa, lẽ nào em luôn nghi ngờ
lòng dạ của anh?” Anh ta hỏi, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng.

Lớp giấy được chọc thủng, khiến Duy
Đóa không kịp phản ứng.

“Có phải em nghĩ năm đó em đối xử
với anh như vậy, bây giờ anh ghi hận trong lòng?” Tống Phỉ Nhiên đột nhiên ép
hỏi: “Đúng hay không?”

Duy Đóa chẳng biết mình nên phản
ứng ra sao. Nếu gật đầu, sẽ làm bầu không khí chìm vào ngượng ngập. Nhưng nếu lắc
đầu, cô lại thấy hổ thẹn vì bản thân mình không quen nói dối.

Cô trầm mặc làm Tống Phỉ Nhiên buồn
bực quay lưng.

Cả hai im lặng một phút, hai phút,
ba phút…

Tống Phỉ Nhiên hít sâu một hơi rồi
bất chợt xoay người, cầm chiếc điện thoại của mình đưa cho cô.

“Em tự xem đi, sau khi coi xong em
sẽ rõ.”

Duy Đóa nghi hoặc.

“Hộp tin nhắn.”

Duy Đóa bấm bấm điện thoại, nhưng
nó được anh ta cài mật mã.

“Mật mã là ngày sinh nhật của em.”
Anh ta nhắc cô.

Những lời này làm Duy Đóa cứng đờ.

“Không chỉ có điện thoại, mà máy
tính xách tay, máy tính công ty, mật mã đều là ngày sinh của em.” Tống Phỉ
Nhiên chầm chậm nói. “Mười ba năm qua nó chưa từng thay đổi.”

Duy Đóa chưa từng có rung động như
lúc này.

Bấm ngày sinh nhật xong, điện thoại
của anh ta quả nhiên mở khóa.

Mở hộp tin nhắn…

“Chủ nhật này em rảnh, có thể đi
xem phim.”

“Cảm ơn anh đã tặng hoa.”

“Bốn giờ em tan học, chờ ngoài cửa
nhé.”

“Không, em ghét tên ngồi cùng bàn.”

“Em chẳng muốn học tiết thể dục tí
nào.”

“Hôm nay em không muốn ra khỏi
cửa.”

“Lần này thành tích tiếng Anh khá
tốt.”

“Ngày mai tài xế lái xe nghỉ, anh
tới đón em đi học nhé.”

Những thứ này…

Cô dùng gần hai mươi phút để xem
khoảng ba – bốn trăm tin nhắn lưu trữ trong di động, mà những tin nhắn đó đều
được hồi âm từ số điện thoại cũ trước kia của cô.

Hầu như cô chẳng có ấn tượng gì với
số tin nhắn đó, thậm chí có nhiều tin cô không hiểu anh ta hỏi gì để mình đáp
như vậy.

“Mấy năm nay anh đổi rất nhiều điện
thoại, nhưng điều trước tiên anh làm là đem những tin nhắn này copy qua hết máy
mới.” Tống Phỉ Nhiên nhìn cô, dùng giọng nói rất trầm ấm, “Bởi vì anh sợ không
tìm thấy dấu vết tồn tại của em.”

Cô…

“Cho nên anh không có tâm tư gì cả,
mà chỉ vì yêu em, yêu em đến mức mất hết tự chủ.” Anh ta nồng nàn thổ lộ.

Dù Duy Đóa rất lãnh đạm, nhưng với
khoảnh khắc này, cô cũng phải cảm động.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3