Tình Ngang Trái (Tập 1) - Chương 21 - 22

Chương 21

Cô hiểu mọi thứ một cách rành mạch
và vô cùng tỉnh táo. Nhưng chẳng biết vì sao khi nghe Tư Nguyên nói, tâm trạng
cô vẫn suy sụp.

“Có phải em gặp chuyện gì không?
Trông sắc mặt em kém quá.” Tư Nguyên hỏi sâu xa.

Thế nhưng cô chỉ cười nhẹ, “Việc
nhỏ thôi.”

“Có phải liên quan đến vấn đề tiền
bạc?” Trực giác mách bảo với anh điều này, vì từ khi quen biết nhau tới giờ,
anh chỉ thấy cô phiền não chuyện tiền nong. Đối với tình yêu nam nữ, Duy Đóa
luôn giữ thái độ vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm tới mức bạc tình. Cho nên anh không
nghĩ cô sẽ chịu ảnh hưởng bởi phương diện ấy.

Duy Đóa trầm mặc. Đúng vậy, luôn
luôn là vấn đề tiền bạc.

“Em muốn chia sẽ với anh không? Dù
không giúp được thì anh cũng có thể cho em vài ý kiến.” Tư Nguyên ôn hòa khuyên
bảo.

Ánh mắt dịu dàng của anh làm trái
tim người ta rung động, nhưng lòng cô lại quặn thắt. Vì thế, cô không cần!

Cô lắc đầu, “Em có thể tự giải
quyết.” Đã là bạn bè thì anh không có nghĩa vụ phải giúp cô.

Sự cố chấp của cô khiến Tư Nguyên
cứng lưỡi.

Còn vẻn vẹn hai ngày, cô trằn trọc
mất ngủ cả đêm. Chỉ cần nhắm mắt, cô có cảm giác như ai đó bóp cổ mình.

“Tại sao anh lại cho giá ưu đãi với
tôi như vậy?”

“Bởi vì… chúng ta là bạn học.”

Mỗi lần nhớ tới, lòng cô như có con
quái vật cắn xé từng chút từng chút một, khiến toàn thân cô phát run.

Con quái vật kia có một danh từ tên
là thù hận, con quái vật kia là thứ cảm xúc mang tên căm hờn. Dù cô có chết
cũng không cần Hình Tuế Kiến bố thí! Nhưng cô nên làm gì đây?

Hôm nay đã tới kỳ hạn cuối cùng, và
dường như cô đang mắc kẹt trong một hố địa ngục. Muốn phá cái hố này chỉ có hai
phương pháp, thứ nhất là Hình Tuế Kiến, thứ nhì là Tống Phỉ Nhiên. Điều này
khiến cô vô cùng lo âu.

Buổi chiều, lúc cô đang làm việc
trong cửa hàng thời trang thì gặp một vị khách bất ngờ.

Trong khu vực VIP chỉ có cô và ông
ta.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô
vẫn đi làm, thật không dễ dàng gì.” Cục trưởng Trần mỉm cười hòa ái.

“Nếu mỗi ngày tôi cứ tự oán trách
cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Huống chi nếu không đi làm, chỉ có thể khiến
vấn đề càng thêm nghiêm trọng hơn.” Cô bình tĩnh đáp.

“Tôi đánh giá rất cao thái độ này
của cô. Cô Kiều, cô khác hẳn với những cô gái tôi quen.” Cục trưởng Trần nhìn
cô, “Chuyện ông Từ cô đừng lo lắng quá, nếu tôi giúp cô thì vẫn còn cách.”

Những lời này chứa đầy ngụ ý.

Duy Đóa nhăn mày theo phản xạ. Quả
nhiên, lời kế tiếp là…

“Cô Kiều, tôi khá lớn tuổi rồi, hơn
nữa cũng phải có trách nhiệm với gia đình… Nếu cô đồng ý, mai mốt chúng ta một
tuần hoặc nửa tháng gặp một lần là được.” Cục trưởng Trần đưa tay úp lên mu bàn
tay cô.

Duy Đóa hiểu ý, cả người đều sởn
gai óc. Hóa ra, cô còn sự lựa chọn thứ ba.

“Hôm nay chung cư Bích Quế Viên bắt
đầu phiên giao dịch, nếu cô đồng ý, tôi sẽ mua cho cô căn nhà ở đó.” Cục trưởng
Trần thân thiết nói.

Buổi sáng khi đi làm, cô thấy đầu
phố có một bảng quảng cáo thật lớn, đám đông ồn ào, dòng người chen lấn vô cùng
gấp gáp.

Đó là nơi giao dịch của chung cư
Bích Quế Viên, thuộc công ty bất động sản Nguyên Dã đang long trọng cắt băng lễ
khai trương.

Màn hình 3D thu hút ánh mắt người
qua lại, khiến họ lạc vào thế giới kì lạ. Chung cư được diễn tả có môi trường
sinh thái đẹp, làm rung động thị giác người tiêu dùng.

Công ty bất động sản Nguyên Dã đề
cao tác phong làm việc cẩn thận nhất quán. Bất kể khâu tuyển lựa, thiết kế quy
hoạch, vật liệu xây dụng, bố trí cảnh quan hay quản lý thi công, đều đạt tiêu
chuẩn chất lượng cao. Ngày khai mạc đã dùng mánh lới quảng cáo sang trọng ‘mua
nhà được tặng xe BMW’, khiến người mua càng thêm háo hức.

“Cục trưởng Trần, tôi xin lỗi, tôi
hơi bận, e rằng làm phí công ông rồi.” Cô rút tay mình về.

Cục trưởng Trần như bị người ta
chặn đầu tạt một gáo nước lạnh, sắc mặt hoàn toàn đông cứng.

“Cô Kiều, vậy cô phải cẩn thận
hơn.” Cục trưởng Trần miễn cưỡng giữ vững phong độ.

Tiễn cục trưởng Trần xong, sắc mặt
cô đầy hoảng hốt.

Không phải cô ngạo mạn, mà có chút
nguyên tắc cô không thể vứt bỏ. Cho dù nghèo túng, cô cũng không động vào đàn
ông có vợ. Bởi vì sau lưng mỗi một người đàn ông thành đạt, đều có một người
phụ nữ hy sinh cả tuổi xuân và nước mắt.

Tan tầm, cô không ngồi xe buýt mà
rảo bước trên đường.

Sắp tới đầu hạ, trên đường phố
những người yêu thời trang kịp khoác lên mình những bộ cánh mỏng. Mỗi người mỗi
kiểu, làm phong cảnh xung quanh đầy sức sống. Nhưng vì sao cô lại thấy lạnh
lẽo? Thế giới này bao nhiêu ồn ào, bao nhiêu vội vã, vậy mà cô quàng chiếc khăn
lụa, mặc bộ đồng phục, dường như vẫn trơ vơ giữa cảnh đời xinh đẹp.

Vừa đi vài bước, cô bỗng dừng chân.

Giờ đã hoàng hôn nhưng nơi đó đám
đông vẫn tụ tập, cười nói xôn xao. Qua lớp cửa kính lớn, cô thấy các nhân viên
đang giải thích tình hình từng hạng mục cụ thể, bỗng lúc này xuất hiện một bóng
dáng quen thuộc.

Duy Đóa cầm tờ rơi quảng cáo, bất
giác đi tới gần.

Tư Nguyên tay trong tay với cô bạn
gái tươi cười ngọt ngào, đứng bên cạnh anh là một ông lão. Ông lão đang cúi đầu
đọc kĩ tờ quảng cáo, cô không nhìn rõ mặt nhưng trực giác mách bảo khí chất của
đối phương rất cao ngạo, làm người ta tôn kính.

“Hai nhà đã chọn được ngày đính hôn
rồi, tới Quốc khánh sẽ tổ chức tiệc cho các con.” Ông lão không cho chất vấn,
“Hiện giờ hai đứa không cần lo gì cả, cứ chọn một căn hộ trước đi.”

“Ba, con có nhà rồi.” Tư Nguyên
lẳng lặng đáp, “Một tầng hai hộ.”

“Căn nhà đó con… con đều cho…” Lúc
nói chuyện, biểu hiện của ông lão luôn nghiêm túc, “Mỗi tầng chỉ có bốn – năm
chục mét vuông, sao làm phòng tân hôn được?”

Anh biết điều này, hơn nữa căn nhà
rất cũ kĩ và có giá trị thấp.

“Con có yêu cầu rất đơn giản cho
cuộc sống.” Tư Nguyên lẳng lặng nói, “Huống gì lúc các chị gái kết hôn, ba cũng
để các chị tự lực cánh sinh.” Vậy nên hôm nay ba bảo anh sau khi tan tầm cùng
Ôn Tâm tới đây, khiến anh rất bất ngờ.

Cô bạn gái trong tay anh lè lưỡi
ngịch ngợm nhìn ông lão, như thể đã quen biết rất thân thiết.

Duy Đóa đứng ngoài phòng khách dõi
ánh mắt nhìn xa xăm, sự náo động xung quanh chỉ đập vào đáy mắt mà chẳng thể
lọt vào con ngươi trầm tĩnh của cô.

“Con là con trai của ba, làm sao
giống với gả con gái ra ngoài được?” Ông lão nghiêm túc nói.

Tư Nguyên im lặng, bởi vì có một
cảm giác mơ hồ phức tạp trào lên từ đáy lòng anh. Anh luôn nghĩ rằng mình không
phải là con của ba.

“Ba nhất định mua nhà cho con, đây
là nghĩa vụ của bậc làm cha mẹ!” Ông lão phẩy tay áo, tiếp tục coi mô hình
chung cư.

Duy Đóa trốn vào cột nhà khép mắt
lại, hốc mắt bỗng cay cay khiến cô phải liên tục hít sâu để ngăn nó thôi chua
xót. Mỗi lần hít thở, cô cảm thấy trái tim mình đau nhoi nhói.

“Đúng, chỉ cần trở thành hội viện
của công ty Nguyên Dã, quà tặng có thể đổi bằng tiền, sau khi có chứng nhận
tích lũy sẽ hưởng được nhiều chính sách ưu đãi của công ty Nguyên Dã chúng
tôi.” Đối với những câu hỏi của khách hàng, một quản lý có tác phong nhanh nhẹn
nhẫn nại giải thích.

Tống Phí Nhiên quay đầu, vừa thấy
cô thì vô cùng vui mừng.

“Duy…” Anh ta muốn gọi cô.

Nhưng động tác của Duy Đóa nhanh
hơn, kéo anh ta ra bên ngoài. Tất cả đều chóng vánh nhẹ nhàng, để ba người đứng
trong căn phòng kia hoàn toàn không hay biết gì.

“Em tới tìm anh hả?” Hai người đứng
bên hông cửa, Tống Phỉ Nhiên đã hỏi phấn khởi.

Tay anh ta thừa dịp nắm chặt cô
tay, Duy Đóa cũng không cố tình tránh né, vì cô đã hạ quyết tâm.

“Nếu tôi làm bạn gái của anh, có
phải anh sẽ cho tôi mượn ba trăm ngàn?” Cô hỏi.

“Ba trăm ngàn? Đương nhiên được mà,
đưa tiền cho em không thành vấn đề!”

“Dù thật tiết kiệm thì ít nhất ba đến
năm năm tôi mới có thể hoàn trả cho anh, tôi hi vọng anh tính tiền lời theo lãi
suất ngân hàng.” Cô làm như không nghe thấy lời anh ta, rất bình tĩnh đàm phán
điều kiện.

“Em nói sao thì cứ là vậy đi!”

“Được, quyết định thế nhé! Tôi sẽ
là bạn gái của anh!” Cô đã chọn xong vấn đề lựa chọn này.

Tư Nguyên nói hi vọng cô có thể sớm
tìm được một người đàn ông thích hợp. Trong mắt cô, người đàn ông thích hợp là
không trái với đạo đức dưới mọi tình huống, và người ấy có thể giúp cô giải
quyết được vấn đề trước mắt. Về phần Hình Tuế Kiến? Điều cô không cần nhất
chính là tình bạn của gã!

Chương 22

Hình Tuế Kiến đợi suốt hai ngày
liền.

“Tiểu Thu, nếu có người tìm tôi thì
đưa số điện thoại của tôi cho cô ta. Bảo cô ta gọi thẳng cho tôi.” Trước khi ra
cửa, gã căn dặn.

Sau khi trở về, “Tiểu Thu, có điện
thoại của tôi không?” Lúc đi ngang qua tầng trệt, gã dừng bước hỏi nhiều thêm
một câu.

“Không có ạ.” Cô sinh viên làm thêm
tò mò hỏi: “Ông chủ, anh đang chờ điện thoại hả?”

Câu hỏi này khiến gã ngớ người,
“Không!” Gã lãnh đạm đáp, xoay gót lên lầu.

Gã không đợi điện thoại của ai mà
chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc Kiều Duy Đóa giữ vững phong độ được bao lâu. Tuy
ba trăm ngàn không phải khoản tiền lớn, nhưng tự dưng đến nơi khác mượn cũng
chẳng phải dễ.

Trời bắt đầu chạng vạng.

“Đại ca, nghe nói hôm nay Bích Quế
Viên khai trương, chúng ta có nên tới góp vui không?” Tiểu Béo giơ cánh tay mập
núc ních khoác lên vai gã.

“Không đi.” Gã không thèm quay đầu,
lập tức từ chối.

“Đại ca, người ta rất muốn tới xem
cái vẻ đắc ý của tên Tống cà chớn kia thế nào.” Tiểu Béo cất giọng nhõng nhẽo
với gã.

Cuối cùng Hình Tuế Kiến cũng ngẩng
đầu, lạnh lùng nhìn người anh em thân thiết mà nổi hết da gà.

“Cậu muốn đi thì đi, tôi không
cản.” Thật lâu sau, gã mới bật ra một câu.

Mình anh ta đi thôi á? Thế thì có
nghĩa khỉ gì!

“Đại ca, anh gọi cổ động Que Củi
đi.” Tiểu Béo bắt đầu chuyển sách lược, “Nói thế nào thì Que Củi cũng vừa là
bạn thân, vừa kiêm luôn người hùn vốn của công ty chúng ta, phải nể mặt chứ!”

Trong số các anh em, Que Củi là
người thông minh và nhẫn nhục nhất. Tốt nghiệp đại học xong, Que Củi liền làm
môi giới nhà đất, mà nơi anh ta công tác chính là công ty bất động sản Nguyên
Dã.

“Que Củi hiện giờ là người quản lý
át chủ bài, không cần chúng ta cổ vũ, khách hàng của cậu ta cũng đông vô số.”
Hình Tuế Kiến vẫn bất động.

“Đại ca, sao anh có thể như vậy?”
Trần Tiểu Béo kêu lên đầy sợ hãi, nói phóng đại: “Anh mua rất nhiều bảo hiểm
của Khoái Ngủ, thế mà lại dửng dưng với Que Củi, làm anh em bất mãn!”

Nghe vậy, Hình Tuế Kiến khỏi cần
suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại bấm số. Điện thoại vừa nhấc lên, gã liền hỏi
ngay, “Hiệu quả công việc ra sao? Có muốn tôi mua giúp cậu một căn nhà không?”
Gã cố ý nói cho Tiểu Béo nghe, vì gã biết nhất định Que Củi sẽ đáp không cần.

Nhưng hôm nay Que Củi rất lạ, ban
đầu thì trầm mặc, kế tiếp cười toe toét: “Đại ca, đâu có ai chê bai hiệu xuất
làm việc của bản thân.”

Vậy ý anh ta là muốn?

“Được, cậu giữ cho tôi một căn tốt
nhất, nửa tiếng sau tôi tới.” Hình Tuế Kiến cúp điện thoại.

Đơn giản chỉ có thế, chưa tới một
phút mà gã đã khẳng định sẽ mua nhà?

“Đại ca, anh thật cừ!” Tiểu Béo bật
ngón táy cái.

Quả thật dứt khoát đến mức làm
người ta cứng lưỡi.

Gã sắp xếp chồng hồ sơ trên bàn rồi
đứng dậy sải bước ra cửa.

“Đại ca, chuyện mua nhà quan trọng
như vậy, có nên bàn với chị em không? Biết đâu chị ấy cho anh một số ý kiến?”
Tiểu Béo vừa nối gót theo sau vừa cất giọng ầm ĩ.

Mà câu trả lời của gã là đi thẳng
về phía trước.

Trên đường lái xe tới chỗ giao
dịch, Hình Tuế Kiến nhận được một cuộc điện thoại. Nội dung cú điện thoại đó
khiến gã cau mày.

“Ông có chắc là ba trăm ngàn đó do
chính Kiều Duy Đóa tự chuyển?”

Nghe được đáp án chính xác, gã cau
chặt chân mày. Sự việc phát triển vượt qua dự đoán của gã.

“Tôi nhận được điện thoại của cô ả,
khi kiểm tra máy tính thì thấy tên người gửi là…” Ông Từ thông báo với gã.

Tai nghe Bluetooth phát ra ba chữ
rõ ràng, làm bầu không khí trong xe yên tĩnh vài giây.

“Con mẹ nó, em biết bọn họ cùng một
duột!” Tiểu Béo cất tiếng mắng nhiếc trước tiên.

Mắt gã tối sầm.

“Chuyện năm đó trùng hợp vậy sao?
Bọn họ vừa chia tay, tên Tống cà chớn thất tình tới quán bar nhậu nhẹt, còn
thách anh uống rượu nữa.”

Năm đó gã tình cờ gặp Tống Phỉ
Nhiên thất tình tại quán bar. Gần đây hai người kia xảy ra ‘xích mích’ khiến gã
phải bực dọc. Nếu không bắt gặp cảnh cả hai ‘quấn quít say mê’, thì gã đã bị
lừa.

“Đừng làm phiền tôi, nếu anh có
hứng thú thì chưa hẳn tôi cũng vậy.” Khi Tống Phỉ Nhiên cầm ly rượu đến gần, gã
thẳng thừng từ chối. Nhưng sau đó tại sao gã lại uống mấy ly rượu ấy? Gã không
muốn hồi tưởng về mảng ký ức gián đoạn kia nữa.

Tiểu Béo tức giận bất bình, “Đại
ca, bọn em không biết tửu lượng của anh sao? Anh uống mãi không say! Một đứa
chuốc rượu kê đơn, một đứa khai man trên tòa, đơn giản là muốn đẩy anh vào chỗ
chết!”

Ngày đó khi nốc cạn mấy ly rượu, gã
đã phát hiện điều bất thường.

“Chắc chỉ trùng hợp thôi.” Ngón tay
gã gõ tay vào vô lăng từng nhịp từng nhịp một.

Nhiều ngày nay gã đã đi điều tra,
quả thật mười mấy năm qua Kiều Duy Đóa không có liên hệ gì với Tống Phỉ Nhiên.
Nếu nói hai người chung xuồng với nhau thì hơi chủ quan, nhưng rõ ràng năm đó
bọn họ rất kì lạ.

“Trùng hợp con khỉ, đại ca anh ngồi
tù thì ai hưởng lợi nhất? Chẳng phải cái tên Tống cà chớn đó sao?” Có một bí
mật mà chỉ có Que Củi và Tiểu Béo mới biết.

Gã dừng xe trước cửa trung tâm giao
dịch.

Lúc này đã hơn sáu giờ tối, nhưng
trong trung tâm vẫn nhộn nhịp.

Ánh mắt gã dừng tại một điểm. Trong
góc phòng khách có một cô gái đứng sát bên cửa sổ, cô ta dựng thẳng lưng, không
biết đang dõi mắt về phương nào.

Hình Tuế Kiến nhíu mày trông theo
ánh mắt cô, phát hiện vị trí cô đang nhìn dường như là chiếc xe hơi dòng sedan
màu xanh đang chạy qua xe gã. Hình Tuế Kiến đang muốn nhìn kĩ người ngồi trong
xe, thì bị Que Củi – người môi giới tài ba gõ cửa.

“Trò này càng lúc càng vui.” Dù hôm
nay bận bịu đến ná thở, nhưng chiếc SUV của Hình Tuế Kiến vừa dừng lại, Que Củi
đã tinh mắt thấy ngay. Que Củi nhếch nhếch khóe môi, chạy nhanh về hướng đó.

Góc cửa sổ phòng khách đã xuất hiện
thêm một bóng người quấn quýt ôm lấy cô.

Hình Tuế Kiến nhìn Que Củi, thật ra
cảnh tượng trước mắt gã chỉ liếc thoáng một giây hoặc có lẽ không hề.

“Hôm nay cô ta tới mượn ba trăm
ngàn và đồng ý tái hợp.” Que Củi cười cười, dùng một câu đơn giản nhất để thông
báo toàn bộ quá trình.

Gã thản nhiên nhìn Que Củi, chuyện
này thì có liên quan gì với gã?

“Tống Phỉ Nhiên là con sói đội lốt
cừu, vì muốn bán hết lô nhà để lấy thành tích cho ba anh ta xem, có thủ đoạn
nào mà anh ta từ?” Que Củi thâm nhập hang sói đã lâu, dĩ nhiên rất hiểu Tống
Phỉ Nhiên, chỉ thương thay cho Kiều Duy Đóa!

“Cậu muốn nói gì?”

“Đại ca, Tống Phỉ Nhiên thích dùng
thủ đoạn gì nhất, hình như trước kia em có nhắc với anh rồi!?” Que Củi mỉm
cười, đã biết còn cố hỏi.

Sắc mặt Hình Tuế Kiến bỗng dưng
căng xiết, những thủ đoạn ấy quả thực rất hèn hạ.

“Nếu em là Kiều Duy Đóa, em sẽ rất
hận anh.” Que Củi tiếp tục cười rạng rỡ, “Bởi vì chính anh đạo diễn vở kịch
hay, đẩy cô ta vào hố lửa.”

Chuyện này liên can quái gì đến gã?

“Mặc dù hôm nay đa số khách hàng
đều tới ủy thác, nhưng khu dân cư Bích Quế Viên quả thật rất tốt.” Que Củi vừa
chuyển đề tài, vừa đem tờ rơi quảng cáo đặt vào tay gã, “Đại ca, em giữ cho anh
một căn tốt nhất. Một tầng hai hộ, anh mua đi!”

“Tại sao tôi phải mua nhà một tầng
hai hộ?” Mặt gã chẳng chút biểu cảm.

“Em bảo đảm hệ thống cách âm rất tốt,
anh giết người phanh thây ở bên trong cũng chưa chắc có ai nghe.”

Giết người phanh thây? Gã giống kẻ
hung tàn lắm sao?

Que Củi hài hước bỏ nhỏ thêm một
câu: “Còn nữa… rất thích hợp làm nơi giấu người đẹp ‘hung hăng’ để phục tùng
‘mãnh thú’. Em cam đoan chỉ cần đóng cửa sổ, anh và ‘hổ cái’ có đánh nhau chí
chóe cũng chả sợ hàng xóm phàn nàn.”

Đánh nhau á?

“Đại ca, nên ra tay thì hãy ra tay.
Bất kể là lang sói hay hổ cái, em tin anh đều có đủ khả năng dạy dỗ họ.” Ánh
mắt Que Củi chợt lóe tia lạnh lùng.

“Đúng là người môi giới thâm niên,
miệng lưỡi trơn tru quá.” Hơn nữa, sắc bén đến mức liếc mắt đã nhìn rõ kế hoạch
tiếp theo của gã.

“Sao tôi chả hiểu các người nói gì
vậy?” Chỉ có Trần Tiểu Béo là không hiểu mô tê gì.

“Đầu heo như mày thì không cần hiểu
loài người bọn tao nói gì.” Que Củi gõ đầu Tiểu Béo.

“Ơ hay, cái tên Que Củi gầy tong
này, mày dám chế giễu tao béo hả?” Tiểu Béo ồn ào.

Một người ngồi trong, một kẻ đứng
ngoài bắt đầu trận khẩu chiến. Còn ánh mắt sâu thẳm của gã lại hướng về một
nơi. Thực ra trong mảng ký ức gián đoạn kia chất chứa điều gì, thâm tâm gã rõ
nhất.

Tống Phỉ Nhiên luôn quấn quýt bên
cô, hễ tí là ôm chầm lấy. Hơn nữa, cả buổi tối tầm mắt anh ta vờn hết chỗ này
qua chỗ khác. Lúc căng thẳng, anh ta càng xiết chặt cô hơn, như thể đang tuyên
bố sự thắng lợi. Việc này kéo dài mãi đến khi trung tâm giao dịch đóng cửa. Tới
khuya, anh ta dường như cũng không muốn đưa cô về.

“Muộn rồi, ngày mai em phải đi
làm.” Cô nghiêm nét mặt nhắc nhở anh ta.

“Nghỉ việc đi, anh sẽ nuôi em.”
Tống Phỉ Nhiên ôm lấy cô không chịu buông.

Trên người cô tỏa một hương thơm
nhè nhẹ, chỉ dựa sát vào mới có thể ngửi được. Mùi hương thoang thoảng ấy quanh
quẩn bên chóp mũi, làm lay động bản năng người đàn ông.

Duy Đóa nhăn mày. Mới hẹn hò buổi
đầu tiên, Tống Phỉ Nhiên đã lặp lại câu này không dưới một lần.

“Thôi, đi làm vẫn tốt hơn.” Cô trả
lời khách sáo.

“Có gì tốt chứ? Tay em đều chai sần
cả rồi!” Tống Phỉ Nhiên kéo tay cô, đau lòng nói.

Anh ta vẫn săn sóc như xưa, chỉ là
Duy Đóa hết cách để ‘nhập vai’. Cô nhẹ nhàng rút tay mình về.

“Mai mốt có vấn đề gì liên quan đến
tiền nong, anh đều giải quyết giúp em, em sẽ không khổ nữa!” Tống Phỉ Nhiên thề
thốt.

Vì sao nghe những lời ngon ngọt đó
mà cô chẳng chút cảm động? Khi Tống Phỉ Nhiên cúi xuống định hôn lên môi cô, cô
khẽ ngiêng đầu lách qua một bên để nụ hôn anh ta rớt trên tóc mình.

“Cho em thêm chút thời gian.” Cô
nghiêm mặt lùi về phía sau từng bước, lãnh đạm nói.

Tính cô khá bảo thủ, cô không có
cách làm cho mười ba năm xa cách bỗng trở thành vô hình. Thực tế, sự nhiệt tình
của Tống Phỉ Nhiên khiến cô mất tự nhiên. Hơn nữa, cô rất sợ bị đàn ông đụng
chạm.

“Anh vui quá nên nóng vội.” Tống
Phỉ Nhiên cười ngượng ngùng.

Khi anh ta cười, nhìn như cậu học
sinh.

Cô không phải tuýp phụ nữ tùy tiện,
nếu đã đồng ý hẹn hò thì cô lập tức sẽ sai khiến bản thân phải hòa nhập, huống
chi tuổi cô chẳng còn nhỏ nữa. Thế nhưng vì sao đối với Tống Phỉ Nhiên, cô luôn
tồn tại một sự cảnh giác?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3