Mộ Phần Trái Tim (Tập 2) - Chương 05 - 06

Chương 5

Từng có thời gian ba năm, cô như
chỉ sống trong thể xác của mình. Thế giới hỗn loạn bên ngoài cũng không ảnh
hưởng đến cô, cô ở trong căn phòng cao cấp Hoàng Tiên sinh mua, nhưng trong căn
phòng này không có một góc nhỏ nào có thể khiến cô có cảm giác tồn tại. Mỗi đêm
khi tắt đèn, cảm thấy thế giới này thật u tối, không có một tia sáng nào, nó
làm cô thật sự rất sợ hãi. Cô chưa bao giờ cười, bởi vì trong lòng không vui
vẻ, cô cũng không chảy nước mắt, vì trong thế giới một người nước mắt chẳng
đáng một đồng.

Hoàng tiên sinh bận nhiều việc,
chạy đi lại giữa Nghiễm Châu và Ôn Châu, khi vợ ông quản chặt, một tháng chỉ có
thể đến mấy ngày mà thôi. Mà mấy ngày đó, cô càng im lặng.

Cô cô độc, cô rất ít khi mở miệng
nói chuyện với mọi người, cả ngày chỉ vẽ vẽ, chỉ có chăm chú vào thế giới sắc
màu, cô mới có thể cảm thấy có ánh sáng. Kỹ năng vẽ tranh của cô bỗng tăng lên,
dưới ngòi bút của cô hình thành thế giới rực rỡ, nhưng cuộc sống của cô lại vô
cùng u ám.

Cô tha thiết dịu dàng, giống như
tấm bèo trôi không rễ. Cô hướng tới tự do, nhưng mà, cô lại mắc cạn ngoài cửa
thế giới này. Thế giới của cô không có xuân hạ cùng thu đông, thời gian ba năm
cứ thế trôi qua, cho đến một ngày, cô phát hiện, mình đã mang thai.

...

Sáng sớm, Đỗ Hiểu Văn giật mình
tỉnh lại. Dưới tầng rất ồn ào.

Vị trí bên cạnh giường đã sớm lạnh,
nhưng lại không khiến cô hoảng hốt nữa. Mặc kiểu áo nam dài đến đầu gối, cô khẽ
chạy đến đầu cầu thang, vịn lan can nhìn xuống tầng dưới.

Đêm qua, một mình ở nhà cực kỳ sợ
hãi, cứ nhắm mắt lại lại hiện lên dáng vẻ muốn cắn xé cô của Hoàng phu nhân,
còn có những lời đó của Dư Vấn. Cô thừa nhận, nhiều năm qua như vậy, cô chưa
từng suy nghĩ đến tâm tình của Hoàng phu nhân, cô chỉ nhìn qua mặt ngoài mà
thôi. Vì thế giới từ bỏ cô, cho nên, cô cũng từ bỏ chính mình.

Cô sai rồi, giờ sửa chữa còn kịp
không?

Đột nhiên, rất muốn rất muốn gặp Sĩ
Thành. Khi cô tìm đến nhà anh đã là hơn mười giờ tối, với người thường mà nói
có lẽ chỉ là vừa sống về đêm, nhưng chồng chưa cưới của cô đã sớm đi vào giấc
nồng.

Khi anh mở cửa ra, cả người mơ mơ
màng màng. Anh lấy kính sát tròng xuống, mắt cận khá nặng.

“Sao lại đến muộn vậy?” Anh xoa xoa
mắt, dưới ánh sáng choáng váng mờ mờ, không chú ý tới trên mặt cô có mấy vết
hồng.

Cô hít vào, “Đêm nay, em có thể ngủ
ở đây không?” Chỉ còn một tháng nữa là kết hôn, họ cũng trang hoàng nhà mới
xong rồi.

Anh nhìn một chút, tầm mắt có chút
mông lung đã thấy túi va li nhỏ của cô.

Cuối cùng anh cũng trả lời, “Được
rồi...” Sao bỗng nhiên muốn đến đây ở? Nhưng mà, nếu anh hỏi ra dường như có
chút không ổn.

“Vào đi.” Anh nghiêng người để cô
đi vào.

Đêm qua, cô không về nhà, cảm giác
ngủ cùng anh, thật ra căn bản chỉ là “ngủ” thôi, không hề có nghĩa ẩn. Cuộc
sống của anh rất quy củ, nếu như trước kia cô chưa từng ngủ lại, vậy tại sao
chỗ này lại có bóng dáng mấy đồ áo mưa này? Mà kế hoạch sống của anh, trang trí
nhà cửa xong, để tránh bụi bẩn và foodmandhit*, một năm sau mới sinh con.

*foodmandhit:
H2CO một loại chất thải độc

Anh chính là là người như vậy,
không chuẩn bị chu đáo, sẽ không xằng bậy. Lại nói, làm việc trong phòng khám,
chuyện nam nữ cho dù ở tầng trên tầng dưới, người bảo thủ như anh cũng cảm thấy
không tự nhiên.

...

Bên ngoài phòng khám tuy có nhiều
người đứng, nhưng bên trong vẫn chưa mở cửa, Sĩ Thành đang kiểm tra chất lượng
thuốc mới chuyển đến. Thảo dược không ghi rõ thời hạn sử dụng như thuốc tây,
điều kiện bảo quản cũng rất quan trọng với tính chất thuốc, nếu để bị ẩm sẽ
biến chất, thảo dược bị biến đổi, chẳng những không thể chữa bệnh, ngược lại sẽ
tăng thêm bệnh. Giờ bác sĩ vô tâm nhiều lắm, mà anh làm việc luôn nghiêm ngặt,
rất có trách nhiệm với từng sinh mệnh nhỏ.

Đỗ Hiểu Văn tựa vào lan can, nhìn
Triệu Sĩ Thành nghiêm túc làm việc. Trái tim cô có sự bình yên trước nay chưa
từng có. Cô va va chạm chạm, luôn đi kiếm tìm một người đàn ông có thể dùng
tình cảm thật lòng của mình để đối đãi. Anh không cần dùng ngôn ngữ mật ngọt,
chỉ cần trong mắt anh có mình cô thôi.

Hiện tại, cuối cùng cô cũng tìm
được rồi, đúng không? Trong lòng, chắc phải có cảm giác hạnh phúc mới đúng,
nhưng sao khi nhắm mắt lại chỉ hiện lên một bóng hình khác, dáng vẻ anh vội vã
chạy đi tìm con gái, làm lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.

...

Hạ phu nhân khá nóng tính. Cô dường
như gặp chuyện không thoải mái, mà hiển nhiên, người làm cho cô không thoải
mái, hình như là anh. Tuy rằng, anh cảm thấy khó hiểu đến kỳ diệu.

“Hạ Nghị, nói bao nhiêu lần rồi,
đừng ném tất bừa bãi nữa!”

Nào có nói bao nhiêu lần? Rõ ràng
anh vẫn luôn thế, trước kia cô cũng trực tiếp nhìn như không thấy, không rên
một tiếng mà.

“Hạ Nghị, khi tắm vòi sen phải đóng
cửa, đừng làm ướt cả nhà tắm chứ!”

Nhìn đi, lại nữa. Hơn nữa, giọng
điệu còn cao hơn trước!

“Hạ Nghị, đừng mặc quần nhỏ đi đi
lại lại trong nhà, dù dáng người có đẹp nhưng anh cũng không phải đi bán thịt!”

Anh mặc quần tam giác đi ra khỏi
phòng uống miếng nước, cũng bị mắng.

“Hạ Nghị, giờ em không muốn nhìn
thấy anh, trở về phòng đi!” Cô hung ác.

Anh chỉ về nhà sớm thôi, lúc ẩn lúc
hiện trước mặt cô và con gái, đã bị cô mắng như dạy cún rồi? Quan hệ mới hơi
tốt hơn một tí, cô đã coi anh thành cái gì thế?

“Hạ phu nhân, tôi là cún em nuôi
à?” Vì thế, anh rất không thích.

Cảm xúc của cô hôm nay viết rõ ràng
trên mắt, đàn ông các người thật đáng ghét, thật ghê tởm!

“Hạ phu nhân, buổi tối dỗ Thụy Thụy
ngủ rồi, đến phòng anh đi, chúng ta bàn một chút!” Anh ngoài cười nhưng trong
không cười, lành lạnh nói.

Thật ra, trái tim thấy bất ổn không
xác định. Anh sao lại chọc cô khó chịu? Là vì cô nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn ở lớp vẽ
hôm nay? Nhưng nếu anh đã hạ quyết tâm coi tất cả là quá khứ, cô lại như thế
với anh có phải là quá đáng không?

Thụy Thụy chẳng biết gì, ở bên thấy
ba mẹ “hòa hợp” như thế, vẫn cười trộm.

Hơn mười giờ, Thụy Thụy ngủ rất
say, cuối cùng cô cũng đến phòng anh. Cô vào phòng đã bị ôm chặt từ sau, quấn
lấy hôn sâu. Cứng ngắc một chút, cuối cùng cô cũng ôm cổ anh, hôn đáp lại anh.

“Hạ phu nhân, em thật sự coi mình
là nữ vương à?” Hai người hôn đến thở hồng hộc, buông cô ra, anh lại có biểu
tình ngoài cười nhưng trong không cười.

Cô nhất thời khẽ nhếch môi.

“Xem ra, chúng ta thật sự cần phải
khai thông rồi!” Anh ra vẻ tỉnh ngộ.

Vì thế, anh lại ôm cô, cho cô nụ
hôn nồng nhiệt đến mặt đỏ tim đập. Phía sau là giường lớn, tất cả như tự nhiên,
chăn gối lẫn lộn, tay chân dây dưa, nhiệt độ kéo dài dâng lên. Nhưng mà…

“Em không muốn làm với anh!”

Cô đột nhiên cảm thấy phiền chán
ngồi dậy. Anh tưởng cô đùa, ngược lại khó nhịn nhíu mày. Đến đây còn kêu ngừng,
cô muốn mình sống anh chết à?

“Hạ phu nhân, hôm nay em làm sao
vậy? Anh chọc em bất mãn ở đâu, để em hoàn toàn không muốn cho anh lên?”

Dư Vấn nhìn anh. Chuyện của Đỗ Hiểu
Văn cô tuyệt đối không nói với anh, nếu không anh sẽ điên mất. Cô là phụ nữ,
cho nên, cô có ích kỷ.

“Không muốn để anh lên, vậy thì em
ở trên, thế nào?” Anh bĩu môi nói đùa.

Đêm nay Hạ Phu nhân là do buồn
phiền hay cố ý gây sự, là do áp lực công việc quá lớn, hay là... Nghĩ lại, Hạ
Nghị đúng là ngốc mới chủ động đi hỏi.

Bị anh đè lên như thế, hoàn toàn
ngoài dự kiến của anh, cô lại quay người áp đảo anh, chân dài bước qua, bỗng
chốc làm anh nóng rực.

Vẻ mặt anh kinh ngạc vài giây rồi,
cúi đầu mỉm cười, “Hạ phu nhân, vậy thì, chúc em bay vui vẻ!”

Thái độ hoàn toàn phối hợp. Nào
biết, cô kẹp chặt chân, nghênh đón rất sâu, anh hừ nhẹ, xấu hổ ngâm thành
tiếng.

Đáng chết, người phụ nữ này quả
thực rất thích hợp làm nữ vương! Anh vừa mới phát ra âm thanh, môi đã bị hung
hăng cắn nát, không cho anh hưởng lạc.

“Hạ phu nhân, em là nữ vương SM sao?”
Anh kêu to.

Bị liếc một cái rồi, sau đó, tần số
chặt chẽ càng thâm trầm, anh tiếp tục hoàn toàn trở thành vật thể bị phát tiết.
Thái độ của cô quá kiêu ngạo, anh nên bất mãn. Nhưng mà, chết tiệt, anh lại
thích.

Đã bao lâu rồi? Trước kia khi yêu
nhau, hai người đấu võ mồm, khi cô đấu không lại anh, cũng thường đùa giỡn tiện
chiêu này làm anh hoàn toàn khuất phục. Cảm giác tự tại mà hai người ở chung
trước kia, dường như hoàn toàn đã trở lại.

...

Chăn gối lẫn lộn,

Cô tạm nghỉ một chút, liền rời
giường bắt đầu mặc quần áo, chuẩn bị trở về phòng.

“Hạ phu nhân, anh cũng cần em yêu
thương, được không?” Anh giữ chặt cô, tức giận. Thụy Thụy cũng đang ngủ, không
thể ở thêm cùng anh sao?

Cô sửng sốt một chút, cuối cùng,
vẫn cúi mắt xin lỗi:

“Xin lỗi, hôm nay tâm tình em không
tốt.” Rất muốn đánh người, cho nên họ giữ khoảng cách này thì tốt hơn.

Hôm nay, sau khi chia tay với Đỗ
Hiểu Văn, cô nhớ đến rất nhiều chuyện quá khứ, tình bạn cô từng có với Đỗ Hiểu
Văn, tình yêu anh từng có với Đỗ Hiểu Văn, còn có ngày hôn lễ kỳ quái đó, tâm
tình cũng rất phiền muộn. Đột nhiên, không biết rốt cuộc mình có làm sai hay
không.

Vai nữ phản diện trong truyện
thường dùng trăm phương nghìn kế để có được nam chính rồi, ba người cũng không
thể tìm được hạnh phúc, quả nhiên là đúng. Vì một thứ, vì cái gọi là tôn
nghiêm, cô hại một người thê thảm.

Chỉ là. Nếu đã chọn con đường này
rồi, vì con gái, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ hối hận.

...

Cho nên, làm sao anh lại chọc cô
khó chịu? Anh sửng sốt một chút.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ quá
trình vừa rồi, cô không thể khống chế được, trả thù lại cắn lại gặm, vô cùng
nhiệt tình, thì ra vừa rồi thật sự không chỉ là “nữ vương” mà thôi.

Suy nghĩ một chút, cô gạt tay anh,
lựa chọn, “Không liên quan đến việc của anh, công chuyện mà thôi.”

Cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi
phòng. Cô hỏi đáy lòng mình một lần lại một lần, cuối cùng vẫn lựa chọn, thật
ra, cô và Hoàng phu nhân có gì khác nhau?

...

Hạ Nghị cuối cùng cũng tìm được
nguyên nhân làm tâm tình Hạ phu nhân khó chịu.

“Em ký hợp đồng thất bại với trang
sức Hồng Lan?” Qua miệng trợ lý, nghe được tin này, anh cũng rất ngạc nhiên. Hạ
phu nhân luôn chắc chắn làm sao có thể làm hỏng? Đây căn bản không giống tác
phong của cô!

“Giám đốc Tống bảo chúng tôi đừng
quấy rầy Hoàng phu nhân, về sau cũng không hợp tác nữa.” Trợ lý lo lắng nói.

Giám đốc Tống hình như đắc tội với
Hoàng phu nhân, tình hình chắc rất tệ. Anh vuốt cằm khêu gợi. Trách không được
cảm xúc của Hạ phu nhân thấp như thế.

“Tôi quen Hoàng tiên sinh, chuyện
này để tôi!” Anh ra tay bắt đầu bấm điện thoại.

Anh và Hoàng tiên sinh tuy không
phải rất quen thuộc, nhưng mà, đối phương cũng là người thích chơi, như bạn bè,
cũng coi là người trong cùng phạm vi. Điều này, chắc chắn anh có thể thu phục.
Cho nên, xem như anh tạo cho Hạ phu nhân một bất ngờ lớn đi!

Chương 6

Hạ Nghị chuẩn bị một “yến tiệc” vì
Hoàng tiên sinh. Hoàng tiên sinh vừa đến nơi, nhìn thấy người đẹp Lưu nổi tiếng
trong giới âm nhạc thì hai mắt sáng lên. Ông đã hẹn đối phương vài lần, muốn để
người đẹp Lưu làm người đại diện, nhưng đối phương luôn khéo léo từ chối.

“Lúc tôi mới vào nghề tuyệt đối
không có tiếng tăm, album đầu tiên là do là Vấn Nghị chế tác, tạo hình chế tác
mỹ thuật lúc ấy chính là tổng giám đốc Hạ. Anh ấy thật sự rất tài hoa, hơn nữa
còn có thể gặp Hạ phu nhân với khả năng kinh doanh giỏi, đúng là song kiếm hợp
bích! Giám đốc Hoàng, nếu ông chọn Vấn Nghị của Tống Dư Vấn và Hạ Nghị làm đại
diện, chắc chắn sẽ có lợi!” Lưu mỹ nữ luôn luôn cao ngạo, nhưng quả thật Vấn
Nghị đã làm cho cô nổi tiếng chỉ trong một lần, vẻ ngoài này không thể bán.

“Được được được! Chỉ cần Lưu tiểu
thư mở miệng, tôi chắc chắn không thành vấn đề!” Hoàng tiên sinh cũng không để
ý đến chuyện vợ mình hình như đang có xung đột với giám đốc Tống của Vấn Nghị,
tuyệt bút vung lên, liền thống khoái ký hợp đồng này.

Mà Hạ Nghị cũng rất nể tình, vì vấn
đề bảng giá mà Lưu mỹ nữ và trang sức Hồng Lan vẫn giằng co chuyện đại diện,
dưới sự xúc tiến của anh cuối cùng đã được quyết định tại bữa tiệc. Hoàng tiên
sinh cao hứng uống vài chén, có chút say.

“Tổng giám đốc Hạ, anh có đề nghị
nơi nào hay không?” Hoàng tiên sinh khoác vai anh, mơ màng hỏi.

Lưu mỹ nữ là người đẹp băng giá,
chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, cho nên tiếp sau hàng loạt hoạt động đương
nhiên muốn an bài hợp lý một tí. Nhưng mà, chính bản thân ông cũng khá xui xẻo,
hai năm qua chẳng biết làm sao nữa, mười lần đi chơi thì tám lần xảy ra “bất
ngờ”, cho nên muốn hỏi tổng giám đốc Hạ một chút bình thường chơi nơi nào thì
vui vẻ lại có thể không chọc đến thịt tanh.

“Giám đốc Hoàng, thật ra tôi không
thành vấn đề, người mẫu và ngôi sao tôi cũng quen rất nhiều, nhưng mà, ông có
chắc về bà nhà không?” Nghe nói, Hoàng phu nhân rất thích ăn dấm chua.

Nghe vậy, Hoàng tiên sinh cúi gầm
mặt, “Đúng vậy, từ sau chuyện kia, bà ấy quản tôi càng chặt hơn!”

Cho nên mới nói, Hạ Nghị anh cũng
không muốn đắc tội với Hoàng phu nhân, hơn nữa, gần đây anh đang chuẩn bị thay
đổi mình mà.

Chỉ có hai người đàn ông uống rượu
giải sầu, không ngờ là, giám đốc Hoàng uống mấy chén, lại ôm bờ vai của anh mà
khóc:

“Cậu nói đàn ông chúng ta kiếm
nhiều tiền như thế để làm gì, ngày nào cũng bị quản chặt, về nhà đối mặt là bị
thịt, ngay cả một chút xúc động cũng không có, có tiền lại chẳng có nơi tiêu,
đúng là đáng buồn!”

Sặc. Chỉ có thể vỗ vỗ bả vai đối
phương, xem như đồng tình.

“Đàn bà mà, già rồi sẽ như đàn ông
thôi.” Miễn cưỡng an ủi.

Thật ra, anh cũng không tưởng tượng
được Hạ phu nhân già đi thì sẽ có dáng vẻ gì, có ngang bướng giống giờ nữa
không? À, còn nữa... già đi có giống mấy ngày nay, làm nữ vương cưỡi lên anh không?
Ngẫm lại, thật ra cũng rất có ý nghĩa.

“Tôi nói thật với cậu, thật ra hai
năm trước tôi thật sự muốn ly hôn với bà ấy, đặc biệt, người phụ nữ vẫn đi theo
tôi đã có thai nên tôi muốn cho cô ấy một danh phận!” Hoàng tiên sinh nhổ nước
miếng.

Mang thai? Ặc, làm lớn như vậy sao?
Thật ra, anh tuyệt không cảm thấy hứng thú với việc này, chỉ có thể miễn cưỡng
mình, nghe Hoàng tiên sinh lải nhải.

“Cô ấy rất thuần khiết, luôn yên
lặng vẽ tranh, nếu không phải chịu đả kích, cô cũng sẽ không bỏ tôi đi sau ba
năm như thế. Cô ấy không giống những người đàn bà khác, muốn đồ này vật nọ, cô
ấy không tham tiền tài, theo tôi lâu như thế, cô ấy chưa từng chủ động đề cập
thứ gì với tôi, khiến tôi thấy rất đau lòng!” Hoàng tiên sinh vừa nói, khóe mắt
thậm chí còn rơi lệ.

“Sau đó cô ấy mang thai, tôi rất
rất muốn một đứa con trai, tôi muốn cô ấy sinh ra, nhưng bỗng chẳng hiểu vì sao
cô ấy làm ầm lên, cả người chống cự, cho dù tôi đưa cô ấy đi mua nhà, cô ấy
cũng không muốn có đứa con kia!”

Nghe đến buồn ngủ, bởi vì loại phụ nữ
này, từ đầu giả vờ hiền lành, đợi cho cái bụng phình lên rồi thì đòi vị trí,
anh gặp nhiều lắm rồi.

“Tôi nghĩ cô ấy chắc không muốn
sinh ra đứa bé không có danh phận, nên tôi đã về nhà đòi ly hôn với người phụ
nữ kia!”

Nhìn đi, hồ ly sắp lộ đuôi rồi. Cho
dù rất khinh thường, mắng Hoàng tiên sinh là đồ đầu đất ở trong lòng, nhưng Hạ
Nghị vẫn mỉm cười trên gương mặt hoàn mỹ không gì sánh nổi, ra vẻ kiên nhẫn
tiếp đãi.

“Sau đó, mụ vợ nhà tôi giận điên
lên đến nhà đánh cô ấy, từ đó về sau cô ấy liền biến mất!” Giám đốc Hoàng say
rượu bưng mặt khóc lớn, “Tôi không thể quên được cô ấy, thật sự không thể quên
được! Bây giờ cô ấy thế nào, còn có con trai tôi, rốt cuộc có sinh ra không?”

“Giám đốc Hoàng, giờ không phải ông
có con trai rồi sao? Hãy sống tốt, đừng suy nghĩ chuyện trước kia nữa!” Anh vỗ
vai đối phương.

Con của vợ và người đàn bà bên
ngoài, có thể so sánh sao? Thứ đàn ông không chiếm được luôn là tốt nhất, đặc
biệt là thứ từng có rồi lại mất đi. Đây là chân lý. Đàn ông mãi mãi không thể
quên được người phụ nữ đã làm cho mình rơi lệ. Anh cũng giống giám đốc Hoàng,
lúc đêm dài yên tĩnh, khi nhớ đến cô, ngực lại có cảm giác đau đớn âm ỉ dai
dẳng không ngớt.

Uống xong rượu rồi, lúc trở về,
giám đốc Hoàng còn cần anh đỡ. Đúng lúc này, di động của giám đốc Hoàng, bỗng
dưng vang lên tiếng chuông trong trẻo.

Giám đốc Hoàng vừa thấy là số điện
thoại xa lạ, lập tức không kiên nhẫn nhấc máy: “Ai đấy?”

Nhưng mà, mới một giây thôi, đối
phương nói ra tên mình, giám đốc Hoàng liền lắp bắp, “Hiểu, Hiểu Văn?”

Nghe tên, mày Hạ Nghị chau lại.

“Em, em ở đâu? Anh rất nhớ em, em
đưa con chúng ta đi đâu rồi? Em đừng tránh anh nữa!” Giám đốc Hoàng kích động
nói năng lộn xộn, “Em, em muốn gặp anh? Được được, nơi nào??”

Ngắt máy, giám đốc Hoàng túm tay
anh, cảm xúc vẫn kích động, “Hiểu Văn nói muốn gặp tôi, cô ấy đã ở Ôn Châu,
cuối cùng cô ấy cũng bằng lòng gặp tôi!”

Hạ Nghị thở dài. Cái tên Hiểu Văn
này rất bình thường, tùy tiện gọi trên đường, bao nhiêu người tên Hiểu Văn cũng
sẽ quay đầu. Hiểu Văn trong lòng anh thánh khiết mà thanh nhã hơn cả mã đề, chỉ
trùng tên với người phụ nữ kia mà thôi.

“Giám đốc Hoàng, say rượu đừng lái
xe, tôi đưa ông đi.” Nơi này không đón được xe, anh chủ động xin đi giết giặc
rồi thuận tiện xem kịch hay đi!!!

Chỉ tốn 20 phút, anh đưa giám đốc
Hoàng đến một nơi hẻo lánh trên núi. Nơi u tĩnh như thế, thật sự thích hợp để
xử lý việc tư hay hẹn hò! Nếu anh không đoán sai, cô gái rất thuần khiết kia,
là tình nhân chẳng cần gì, sẽ rất khốn nạn ôm một đứa bé một hai tuổi về nhận
tổ tông thôi.

Giám đốc Hoàng đứng ngoài xe, nôn
nóng chờ đợi. Anh ngồi bên trong xe, nhàn nhã hút thuốc. Hai người, chỉ chờ gần
10 phút, một chiếc xe taxi với hai luồng đèn đã đến gần họ trên đường núi.

Giám đốc Hoàng kích động, vội vàng
chạy lên trước đón. Anh cũng bỏ thuốc, miễn cưỡng tựa vào tay lái, chờ màn hay.

Một dáng người mảnh khảnh, thác tóc
đen như mực, phiêu diêu nhẹ nhàng bước xuống từ xe. Cô chầm chập đi đến bên
giám đốc Hoàng.

“Hiểu Văn!” Giám đốc Hoàng kích
động hô to, ôm chặt lấy cô.

Cô bối rối giãy ra. Ngay trong nháy
mắt đó, cả người Hạ Nghị cũng xơ cứng. Bởi vì, dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy
được Hiểu Văn thương yêu thủy chung không thể quên trong cuộc đời anh kia.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3