Mộ Phần Trái Tim (Tập 1) - Chương 15 - 16

Chương 15

Một người bạn cùng đại học ở vùng
Đông Bắc cuối cùng sắp kết hôn, đúng là duyên số, vừa vặn lại gặp ở thành phố
Ôn Châu này. Người khác xứ tự nhiên không hiểu nhiều lễ tiết của bản địa, mà
người Ôn Châu coi trọng nhiều lễ tiết rườm rà, cho nên cô phải cố gắng rất
nhiều.

“Mẹ ơi, người ở đó phải có chín phù
dâu á?” Bạn cùng phòng cảm thấy khó hiểu.

“Thiên trường địa cửu, một cô dâu,
chính là thập toàn thập mỹ mà.” Cô cười lắc đầu. Bạn thời đi học, không lợi
ích, không tính kế, tình cảm luôn là hồn nhiên nhất.

“Rắc rối thế, làm ơn đi, chị em bọn
mình chỉ có thể đến vài người thôi, sao lại có thể được chín người? Nếu không
đủ nhân số, mặt mũi tôi thế nào đây!” Bạn cùng phòng cảm thấy thật là làm khó,
nhưng mà phải sao đây, nhập gia thì tùy tục đó.

“Nhân sổ chắc chắn đủ rồi, tôi với
mấy đứa em nữa, cậu còn sợ gì nữa?” Cô cho bạn cùng phòng niềm tin. Ôn Châu yêu
cầu với phù dâu không phải chỉ là chưa kết hôn thôi sao.

“Ai da, người ta chỉ là lo lắng
thôi!” Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, rất sợ sai lầm mà, đến lúc đó biết đâu
thiếu người thì sao?

“Yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì mình
sẽ đi mượn tạm vài người đến giữ thể diện cho cậu được rồi chứ?” Cô cười nói.

“Thật tốt quá, mình không sợ nữa,
Hạ phu nhân của tụi mình cái gì cũng có thể làm được!” Bạn cùng phòng cho cô
một cái ôm thật lớn.

Nghe được ba chữ “Hạ phu nhân”, nụ
cười của cô thu lại.

Bạn cùng phòng lập tức nhận ra, “Dư
Vấn, cậu vẫn còn giận chuyện năm đó ư?”

Ngày kết hôn đó, không thể nào tìm
thấy chú rể. Nghe nói, chú rể đi tìm một người phụ nữ khác ở mọi nơi, đây với
một người phụ nữ mà nói cũng là một loại nhục nhã. Cô mãi mãi nhớ rõ, ngày đó,
Dư Vấn ngồi một mình trong tiệc cưới, thần sắc hiếu thắng, eo lưng thẳng tắp
biết bao.

“Cũng đã qua rồi mà?” Cô thản nhiên
nói.

Đỗ Hiểu Văn như nguyện biến mất
khỏi cuộc sống tĩnh lặng của cô, chuyện quá khứ không muốn nhắc lại nữa!

“Hạ Nghị thật quá đáng, nếu không
phải cậu có Thụy Thụy thì… cậu chịu tủi thân ư?” Bạn cùng phòng nhắc đến, liền
kích động.

Dư Vấn đang tìm lễ phục, cũng không
quay đầu trả lời, “Cho nên, không phải mình nên trả thù anh ấy à?” Hành hạ nhau
đến chết là trả thù tốt nhất của cô.

Anh ghét cô quản anh, cô liền quản
anh cả ngày, anh không muốn “yêu” cô, cô càng muốn anh, trên công việc cô gây
áp lực với anh, trong nhà cô không cho anh địa vị, trong hôn nhân, đừng hi vọng
cô chỉ dạo chơi, trước khi cơn giận của cô còn chưa biến mất, cô sẽ không dễ
dàng buông tha cho anh! Cô đã cho anh cơ hội, để anh chạy trốn. Nhưng mà, nếu
lúc trước anh đã chọn sống chung, vậy thì, cô không phải người phụ nữ nói đùa
là có thể đùa! Nếu trong thế giới tình yêu, cô không được làm nữ chính, vậy thì
cô cũng không ngại làm vai phản diện!

“Cái này làm lễ phục phù dâu được
không?” Cô chọn đúng lễ phục hồng nhạt.

Mắt bạn cùng phòng sáng ngời, “Cái
này thực không tồi đó!”

“Vậy là tốt rồi.” Khoản tiền không
quá nhiều, phù dâu khác cũng có thể mặc được.

“Tiểu thư, ánh mắt cô tốt lắm, đây
là hàng mới của chúng tôi, cả thành phố chỉ có chín bộ giống nhau, các cô có
thể mua cũng có thể cho thuê!” Nhân viên bán hàng thân thiết nói.

“Dư Vấn sao đây sao đây? Mua
không?” Bạn cùng phòng hiển nhiên, cũng rất thích bộ lễ phục phù dâu này.

“Mình mặc thử trước đã, nói sau.”
Phải mặc vào mới có thể nhìn thấy hiệu quả, cô luôn bình tĩnh với mọi chuyện.

Trong chốc lát, cửa phòng thay quần
áo vừa mở ra. Dư Vấn bước ra.

Cơ thể của cô được chăm sóc không
tồi, lễ phục hồng nhạt, đoan trang trầm lắng, cầu vai rất đẹp, dịu dàng lại có
chút thành thục.

“Thế nào?” Cô hỏi bạn cùng phòng.

Mắt bạn cùng phòng sáng lên, “Phu
nhân rất đẹp ạ!” Dư Vấn mặc như thế, dịu dàng hơn rất nhiều, ai dám nói cô là
nữ vương thì nên móc mắt ra đi. Đáng tiếc theo cá tính, bình thường Dư Vấn chỉ
mặc kín đáo.

“Bộ này thì bộ này, chín bộ lập tức
gói cho tôi!” Bạn cùng phòng rất hào phóng.

“Đợi chút, thuê là được rồi.” Nhưng
mà, Dư Vấn ngăn người bạn không có khái niệm kinh tế lại.

Người Đông Bắc luôn hào phóng,
không giống người Phương Nam luôn tính toán cẩn thận. Loại lễ phục này bình
thường cũng ít mặc được, Dư Vấn lo cho điều kiện kinh tế của bạn mình, nếu thuê
có thể tiết kiệm được một nửa chi phí.

“Được, nghe cậu hết!” Bạn cùng
phòng vẫy vẫy tay, rất tin tưởng cô.

Năm 07, “Đường Tâm Phong Bạo*” nổi
lên, trong bộ phim có câu: “Đừng sợ, mẹ Hà ở đại sảnh!” Sau đó, mấy cô bạn thân
biến hình đổi dạng thành: “Hạ phu nhân ra trận, mọi chuyện đều không sợ!” Trong
cuộc sống, trên công việc, gặp chuyện, các cô đều thích tìm Dư Vấn xin ý kiến,
nghe cô nói mấy câu, trong lòng mọi người luôn đặc biệt an tâm, tuy rằng ngược
lại, Dư Vấn chưa bao giờ dễ dàng nói chuyện của mình ra. Mà cô, càng ít nhắc
đến Hạ Nghị ở trước mặt bạn bè, cũng gần như chưa từng oán giận đối phương
không đúng. Dư Vấn luôn nói người đàn ông mình chọn, đối với người khác giới
khác luôn hạ tầm mắt đi một nửa.

“Tiên sinh, bộ lễ phục chú rể này
được chứ?” Cách đó không xa, trong phòng thay quần áo, một bóng người cao lớn
đi ra.

“Caravat có hợp không?” Triệu Sĩ
Thành nhìn mình trong gương, mày nhíu lại.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Dư
Vấn vội vàng quay đầu. Quả nhiên, là anh ấy.

“Không đâu, chụp lên sẽ rất ăn
ảnh.” Nhân viên bán hàng vội nói.

“Thật không?” Triệu Sĩ Thành nhìn
mình trong gương, thấy thế nào cũng không được tự nhiên rất không vừa mắt.

Cứ như đeo khăn quàng đỏ vậy! Nhưng
mà, nhân viên bán hàng nhiều kinh nghiệm, làm hại anh nghi ngờ có phải mắt mình
có vấn đề không.

“Trên tay anh là màu đỏ tím chìm,
càng làm tôn lên khí chất của anh.” Phía sau là giọng nói trong trẻo.

Anh quay người lại, nhìn thấy gương
mặt người phụ nữ xa lạ.

“Chiếc nào?” Trên tay anh là năm
chiếc caravat, anh không biết cô chỉ chiếc nào.

Dư Vấn nhíu mày lại quan sát anh.
Ngũ quan của anh thật không tồi, thuộc loại khá cân đối, nhưng khí chất lại hơi
cứng, caravat rất đẹp, không chỉ có cảm giác không có phong cách, lại còn có vẻ
không phù hợp.

“Bác sĩ Triệu, nếu anh mặc bộ âu
phục màu xám kia, rất hợp với caravat đen ô vuông, hiệu quả chắc sẽ càng không
tồi.” Cô chỉ cho anh xem.

“Cô quen tôi?” Nghe được cô gọi anh
là “bác sĩ Triệu”, Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên, vốn anh còn tưởng cô chỉ là nhân
viên làm ở đây.

“Tôi là Tống Dư Vấn.” Cô rất kiên
nhẫn lại giới thiệu mình một lần nữa, “Tống trong Triều tống, Dư trong cho, Vấn
trong chiếm đoạt giang sơn.” Đã không còn hi vọng vào việc anh nhớ kỹ nữa rồi.

“Bác sĩ Triệu, anh đến đây chụp ảnh
cưới à? Muốn tôi cho anh ý kiến chọn mấy bộ vừa với anh không?” Vì bảo bối Thụy
Thụy của cô, cô nhất định phải tiếp cận anh.

Anh suy nghĩ một chút, lịch sự nói,
“Nếu không phiền cô, cám ơn cô!”

“Không phiền.” Cô đi đến khu đồ
nam, nghiêm túc bắt đầu chọn lễ phục.

Gương mặt của bác sĩ Triệu, góc
cạnh rất rõ ràng, hoặc là, ca vát đốm có thể tôn lên khí chất đàn ông của anh
tốt hơn. Hoặc là, có thể là complê và caravat màu vàng, như vậy chụp ảnh chắc
sẽ rất đẹp. Trong nhà cô, có Hạ tiên sinh rất biết mặc quần áo, không mưa dầm
thấm đất cũng có vẻ khó.

Triệu Sĩ Thành đứng tại chỗ, ánh
mắt vẫn nhìn theo bóng hồng nhạt kia, anh không nhịn được hỏi nhân viên bán
hàng: “Lễ phục phù dâu trên người vị tiểu thư kia còn hàng không? Tôi muốn đặt
chín bộ.”

Rất đẹp, lần đầu tiên cảm thấy quần
áo rất được, anh nghĩ bạn bè Hiểu Văn chắc sẽ rất thích.

Nhân viên bán hàng khó xử, “Tiên
sinh, cũng chỉ có chín bộ, bị tiểu thư vừa rồi đặt rồi...”

Thấy anh lộ ra biểu tình thất vọng,
nhân viên bán hàng vì việc buôn bán lập tức nói, “Tôi giúp anh xác định một
chút, các cô ấy là thuê hay là mua.”

Nghe được cuộc đối thoại phía sau,
Dư Vấn quay đầu, bình tĩnh mỉm cười: “Là chúng tôi mua!”

Mua thì hết cách rồi.

Nhân viên bán hàng vừa định khuyên
anh muốn xem kiểu dáng khác không, chỉ thấy, Dư Vấn tiếp tục nói, “Bác sĩ
Triệu, bạn tôi cuối tháng này kết hôn, tôi nghĩ, chắc anh chưa nhanh như thế
chứ? Nếu đúng vậy, chúng tôi mặc xong tôi sẽ giặt sạch rồi đưa qua cho anh
mượn, được không?” Cô là người làm ăn, làm một chuyện gì cũng phải nắm chắc cơ
hội.

Xem ra, cô phải bỏ thêm nửa số tiền
nữa, nhưng mà nếu có thể đạt được mục đích, có qua có lại có thể quen anh, cô
cảm thấy rất có giá trị.

Như vậy được không? Triệu Sĩ Thành
đang suy nghĩ.

“Sĩ Thành, bộ áo cưới này được
không?” Phía sau, tiếng hỏi mềm nhẹ vang lên.

Là vợ chưa cưới của anh. Triệu Sĩ
Thành quay đầu.

Dư Vấn cũng vậy, chỉ là, khi nhìn
lại gương mặt thanh tú kia, gương mặt từng quen thuộc kia, Dư Vấn đông cứng lập
tức. Đối phương cũng thế.

Chương 16

“Người đi mua đồ, em thấy người cố
ý chạy đến Thượng Hải cũng chỉ có anh.” Đi trên đường cái, cô vẫn không ngừng
quở trách anh.

Nói chuyện tình yêu hai năm, cô và
Hạ Nghị sắp bước vào thánh điện hôn nhân. Mà trên thực tế, thật ra cách hai
người ở chung đã sớm không khác gì kết hôn.

Anh ngại chạy tới chạy lui phiền
toái, vậy thì, cô không nói hai lời rất rõ ràng liền trực tiếp chuyển đến nhà
anh. Anh ngại Fastfood bên ngoài không thể ăn, vậy thì cô liền thử một lần lại
một lần, dần dần học những việc nhà kia. Thậm chí, anh không thích ăn trái cây,
cô liền mỗi ngày chuẩn bị nước ép trái cây cho anh, anh ngại uống trà gói không
tốt, anh ngại cà phê tan không đúng vị, vậy thì khi có thời gian rảnh, cô lại
pha trà đạo, làm cà phê cho anh. Tất cả thời gian của cô, ngoài công việc, từ
khi hẹn hò, cô vẫn hà khắc với mình như thế, nhưng lại vô cùng tốt với anh.

Yêu một người, không cần phải nói
trên miệng, cô chỉ cần dùng hành động để biểu đạt. Tuy không rõ ràng lắm, đến
cuối cùng anh có thể biết hay không.

“Ai nói thế? Khách hàng Vương tiên
sinh của chúng ta không phải cả rèm cửa cũng chọn mua ở Thượng Hải à?” Anh nhíu
mày.

“Muốn tìm đồ độc một chút, không
bằng trực tiếp đến Hongkong hoặc châu Âu?” Cho dù sắp kết hôn, nét đẹp khi anh
nhíu mày, vẫn làm cho tim cô đập không thôi.

Từ sau khi hẹn hò, tình cảm dồn nén
này, dần dần thả lòng, cô dùng tất cả tình cảm, nghiêm túc đối đãi với quan hệ
này. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cô tin tưởng cũng sẽ là người cuối
cùng.

“Ở Hongkong hoặc châu Âu vận chuyển
về không tiện!” Anh cười hì hì.

Người khác cũng nói, vợ chồng hợp
lực đồng tâm, hai năm này, công ty phát triển vô cùng nhanh.

“Em thấy, anh chỉ là muốn trước khi
kết hôn đến Thượng Hải gặp bạn cũ đi chơi vài đêm thôi!” Cô vạch trần anh.

“Em hiểu anh quá đi!” Anh cũng
không che giấu, cười đến không khiêm nhường.

Quả thật đến mua đồ không phải là
mục đích quan trọng nhất, trước khi kết hôn, anh muốn vui vẻ với mấy đứa bạn
một chút.

“Đừng đùa với lửa quá mức.” Cô cũng
không ngăn cản, vừa chuyên chú nhìn cửa hàng trước mặt, vừa dặn dò.

Sau hôn lễ, ngày hôm sau phải về
nhà, ngày thứ bảy mẹ muốn làm cá diếc, cũng bày tiệc rượu, hơn nữa, một tháng
tiếp theo, bạn bè sẽ đến thăm nhà mới, lợi dụng thời gian anh đi chơi nhạc, cô
có thể chọn cho mình đồ mới.

“Sao, sợ anh làm bậy à?” Nét mặt
anh hơi mất bình tĩnh.

Cô không để ý đến anh, cười nhạt mà
không nói.

“Này, làm sao anh có thời giờ xằng
bậy, muốn phát triển công ty tốt, người làm việc cũng không phải chỉ có mình
em!” Anh không phục giống như đứa bé không được ăn kẹo.

Cô cười lắc đầu cắt ngang lời anh,
“Được rồi, đừng dài dòng nữa, em tin anh.” Việc khác không cần nhiều lời nữa.

Nếu ngay cả lòng tin ít nhất hai
người cũng không có, cũng sẽ không thể cùng nhau đi qua hai năm, hơn nữa, cô
cũng sẽ không quyết định lấy anh. Nhiều lúc, cô nguyện ý tin tưởng, bên ngoài
ngang ngạnh, anh chỉ là có vẻ ham chơi mà thôi. Nhưng mà, cô không nghĩ đến đáp
án kia, ngược lại làm cho anh giật mình.

“Đừng làm cho anh cảm động như vậy,
được không?” Anh dùng cánh tay kẹp lấy cổ cô, giấu đi hơi ấm đang dâng lên
trong lòng.

Lần đầu tiên, có người tình nguyện
tin anh như thế. Tình cảm với Dư Vấn chưa nói đến yêu hay không yêu, có lẽ so
với tình yêu, tình bạn của anh và cô, thành phần hợp tác càng chiếm đa số,
nhưng cách chọn ở chung hai năm, quả thật rất tự tại.

Cô rất không nể mặt đẩy anh ra,
cười nhẹ bước qua. Tuy không quen thân mật trên đường cái, trong lòng cô khi đó
thật ra có nhiều cảm xúc hạnh phúc. Chỉ là không ngờ, giây tiếp theo, thế giới
bình tĩnh của cô đã bị phá hủy một cách vô tình.

“Vì thưởng cho Hạ phu nhân tương
lai của chúng ta đã tín nhiệm Hạ tiên sinh như thế, vậy Hạ tiên sinh sẽ đưa Hạ
phu nhân đến tiệm áo cưới!” Anh rất rộng rãi nói.

“Đi!” Cô gật đầu.

Chỉ cần không phải là cây mã đề
trắng tinh u nhã, cô đều có thể. Rất nhiều thời điểm, mã đề trắng kia làm cho
cô vô cùng không thoải mái, cho tới nay, thật ra trong lòng cô vẫn còn để ý.
Tuy rằng, anh chưa bao giờ nhắc đến tên người đó, nhưng mà ở chỗ sâu trong linh
hồn anh, hẳn là còn giấu quá khứ đó, bóng hình đó. Đó là nơi cô không chạm đến
được, cũng không thể thay thế được, mà người phụ nữ thông minh như cô sẽ không
nhàm chán đến mức tranh tình cảm của anh, lại càng không lấy vấn đề yêu hay
không yêu để so đo, dù sao cái cô cần cũng chỉ là cuộc sống thật.

Đúng lúc đi qua một cửa hàng áo
cưới trang hoàng không tồi, anh liền kéo cô vào. Cô mặc anh nắm tay cô. Trong
cửa hàng có vài người cũng đang mặc thử áo cưới.

“Hạ phu nhân, em thấy bộ kia được
không?” Anh chỉ vào một bóng cô dâu thanh tú đưa lưng về phía họ, cố ý nói.

Cô bất mãn nhăn mày. Làm ơn đi, bộ
áo cưới này, nó và tính cách, hình tượng của cô hoàn toàn không hợp!

Thấy cô khó chịu, anh cười ha ha.
Tiếng cười sảng khoái vang lên khiến cho khách trong cửa hàng ghé mắt. Bao gồm
cả cô dâu mặc áo cưới kín đáo kia.

Bóng dáng mềm mại mảnh khảnh cuối
cùng cũng quay người lại. Không khí ngưng tụ, bốn mắt nhìn nhau.

Anh nhất thời hóa đá, vô tình, năm
ngón tay vốn trực tiếp nắm tay Dư Vấn kia thoáng buông ra.

...

“Xin chào, đã lâu không gặp.” Là Dư
Vấn tỉnh lại trước, bước lên hào phóng chào hỏi. Giống như tất cả ân oán tình
thù chưa bao giờ từng xảy ra.

Đỗ Hiểu Văn lúc này mới bừng tỉnh,
cứng ngắc đáp lại, “Xin chào... Đã lâu không gặp...”

“Về lúc nào?” Cô cười cười hỏi, vẻ
mặt bình tĩnh.

Ngược lại, Đỗ Hiểu Văn run rẩy.

“Mình, sức khỏe mẹ mình không
tốt... Mình phải về chăm sóc bà ấy...” Giọng càng nói càng khẽ.

“Làm con gái đây là việc nên làm.”
Dư Vấn vẫn cười, chỉ là, cố giả vờ, nhưng ý cười lại không thể hiện trong mắt.

Tin tức về cô ấy, cô thật sự không
thể tỏ vẻ vui mừng. Không khí lạnh xuống.

“Bây giờ đi làm ở đâu?” Bác sĩ
Triệu ở bên cạnh, Dư Vấn đành phải tiếp tục hỏi.

“Cô giáo dạy mỹ thuật cho một
trường tư nhân...” nhẹ giọng trả lời.

“À, nghề giáo viên được đó!” Dư Vấn
thuận tiện đáp lời.

“...”

Không khí lại rơi vào ngượng ngùng.

“Hai người quen nhau sao?” Triệu Sĩ
Thành lịch sự hỏi.

“Trung học ngồi cùng bàn.”

“Trung học ngồi cùng bàn.”

Hai người trăm miệng một lời, cùng
đưa ra đáp án giống nhau.

Bạn trung học?

“Ba Hiểu Văn buôn bán ở Thượng Hải,
lúc ấy hai em ngồi cùng bàn, lại còn là đồng hương, tình cảm chắc chắn rất
khá!” Tuy không khí lúc này có hơi lạ, nhưng Triệu Sĩ Thành vẫn phỏng đoán.

Không khí vẫn lạnh, mà vẻ mặt Dư
Vấn chỉ thản nhiên. Quá khứ là cô gây với bạn thân trước, cô thừa nhận, trước
mặt tình yêu tình bạn thật yếu đuối, mà cô lại không thích hành hạ mình. Khi
không còn kiên nhẫn lắng nghe nỗi buồn của bạn, tình bạn thật ra đã bắt đầu
biến dạng, mà cô lại thích mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

“Cùng đi ăn cơm tối đi, tôi mời
khách.” Triệu Sĩ Thành mời thật lịch sự.

Nếu không phải lúc này, Dư Vấn nhất
định sẽ tạo cơ hội hiểu lầm. Nhưng mà…

“Hiểu Văn, tên này rất quen đó?”
Bạn cùng phòng vừa chọn xong áo cưới, đang muốn lại xin ý kiến của Dư Vấn với
nét mặt nghi ngờ nhưng mà, chỉ vài giây thôi, cô đổi thành dáng vẻ căm giận,
“Không phải là cái thứ vô...”

Dư Vấn giữ lấy cổ tay bạn cùng
phòng, ngăn cô nói tiếp.

“Hôm nay tôi bận nhiều việc, lần
sau hẹn được chứ?” Nụ cười của cô, vẫn trấn định mà khách khí như cũ.

“Vô” cái gì? Cho dù cảm thấy rất
khác thường, nhưng mà, sắc mặt vợ chưa cưới tái nhợt quá mức, dường như thân
thể rất không thoải mái, Triệu Sĩ Thành bỏ ý niệm hẹn đối phương đi ăn trong
đầu đi, khách sáo, “Được, vậy hẹn lần sau.”

Trước khi bạn cùng phòng gây rối,
Dư Vấn kéo cô ra xa.

“Dư Vấn, vì sao không cho mình vạch
trần cô ta? Cô ta chỉ là kẻ thứ ba vô sỉ phá hỏng hạnh phúc của người ta!” Bạn
cùng phòng căm giận thấp giọng.

“Cho dù quen cô ấy, mình cũng nên
đi xa một chút, để tránh bị Hạ Nghị biết, cô ấy đã trở lại, không phải sao?” Dư
Vấn cố làm mình cười thoải mái.

“Mình ghét nhất là kẻ thứ ba! Không
được, cô ta phá hỏng hôn lễ của cậu, mình cũng phải phá hoại hôn lễ của cô ta,
như thế mới công bằng!” Bạn cùng phòng thực không cam lòng. Cô muốn cho người
đàn ông kia biết, người phụ nữ mình sắp lấy có bao nhiêu vô sỉ!

“Cậu à...” Dư Vấn ấn vào trán cô
bạn “Giờ cậu đi phá hôn lễ của cô ta có gì tốt với chúng ta đâu?”

Dư Vấn bình tĩnh hỏi lại, làm hại
cô bạn tính cách nóng nảy ngây người. Đúng thế, tốt chỗ nào? Chẳng may người ta
không kết hôn được lại đi mách Hạ Nghị thì toi?

Dư Vấn biết đã khuyên cô bạn thành
công, lập tức an tâm buông cô ra.

“Dư Vấn, chẳng lẽ cậu không tức
sao? Cứ bỏ qua cho con tiểu tam đó như thế...” Tuy không chạy đi nữa nhưng cô
bạn vẫn bày ra dáng vẻ không cam lòng.

Nghe vậy, Dư Vấn lặng im vài giây,
mới thản nhiên nói: “Có lẽ ở trong mắt họ, mình mới là kẻ thứ ba chân chính phá
hỏng hạnh phúc của người khác.”

Phòng người đó, trong ngăn kéo nhà,
đến nay cũng còn có rất nhiều cuốn sách phác họa. Còn có mấy năm vừa mới chia
tay kia, cho dù ở chung với cô, thỉnh thoảng anh uống rượu rất say, anh gạt cô
say, nhiều lần gọi điện cho một người khác ở Tây An.

Nếu muốn thuyết phục cô đây không
phải tình yêu thì thật sự rất khó. Cô chỉ là cố ý không biết, không phải, không
muốn biết.

...

Thì ra hai người là bạn thân à,
CJoon, mời họ uống trà.

Một tối kia, Hạ Nghị, im lặng dị
thường. Đỗ Hiểu Văn cũng thế. Chỉ có cô và CJoon, không ngừng nói chuyện, tán
gẫu về công ty của cô và anh, tán gẫu về cuộc sống bộ đội buồn tẻ của CJoon. Mà
Hạ Nghị cùng chỉ là thật “ngẫu nhiên” bốn mắt chạm nhau, sau đó, mọi người cũng
ra vẻ lãnh đạm.

Nhưng mà, Dư Vấn thờ ơ lạnh nhạt,
thầm rõ ràng. Có một nhịp tim đập loạn trong lúc bốn mắt chạm nhau kia, đó là,
ma lực tình yêu không thể kháng cự.

...

“Tống Dư Vấn!” Người mẫu quảng cáo
mới Thiến Tiểu Ái vừa ký hợp đồng rồi, Hạ Nghị giống như một trận lốc xoáy, gào
thét mà vào.

“Chồng hả, có việc sao?” Cô trấn
định tự nhiên hỏi.

Cô không thích cho người ngoài biết
vợ chồng họ bất hòa, nhưng Hạ Nghị đến giờ luôn lười che giấu, lại càng không
phối hợp với hành động của cô. Chữ chồng mang theo lời cảnh cáo thản nhiên kia,
làm cho Hạ Nghị muốn hộc máu.

“Tình Toàn là chuyện gì xảy ra?”
Anh cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp chất vấn.

Cô buông bút, “Em đã nói rồi, bởi
vì trái với hợp đồng, về việc bỏ hình tượng của Tình Toàn, đổi thành Thiến Tiểu
Ái, hai người chúng ta đã có chung nhận thức.”

Mấy ngày hôm trước, không phải đã
thông qua ở hội nghị rồi sao? Người mẫu mới Thiến Tiểu Ái, khí chất khá đoan
trang, cười lên có một sự dịu dàng không nói hết, rất thích hợp với hình tượng
lần này, hơn nữa Thiến Tiểu Ái không có scandal nào, rất hợp ý cô.

“Đúng! Nhưng, Hạ phu nhân, làm
người lãnh đạo cao nhất công ty, tôi không nghĩ cô lại dùng thủ đoạn này đoạt
lấy vị trí của Tình Toàn!” Hạ Nghị đáp thật khinh thường.

Thiến Tiểu Ái thấy tình hình bất
thường, xấu hổ vội vàng cáo lui trước, để lại chiến trường cho đôi vợ chồng này.

“Hạ tiên sinh, tôi lại chọc ngài
không vui à?” Người đã đi ra ngoài, cô nhún nhún vai, dựa vào ghế tựa chủ tịch
cao lớn, không hề giả bộ, lãnh đạm thong dong hỏi.

Với dáng vẻ không thèm quan tâm này
của cô, lửa giận trong lòng Hạ Nghị càng bốc lên không ngừng. Rốt cuộc là ai
công và tư chẳng phân biệt được?

Anh ném di động lên bàn thật mạnh,
hừ lạnh: “Hạ phu nhân, tôi rất muốn biết, là ai truyền tin Tình Toàn và giám
đốc Hoàng? Rốt cuộc là ai hãm hại cô ấy? Lại là ai đã cố ý phá hỏng tác phẩm
của tôi!”

Với sự kích động của anh, cô không
muốn giải thích, cũng không nhìn cái chứng cứ kia một lần.

“Hạ phu nhân, cô phải cho tôi đáp
án!” Anh mất kiên nhẫn rống to, cô không được có lệ.

Muốn đáp án? Vì thế, khóe môi của
cô thản nhiên giương lên, chậm rãi trả lời, “Hạ tiên sinh, tục ngữ nói đúng,
thương dăng bất đinh vô phùng đích đản*!”

*bất
cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3