Mộ Phần Trái Tim (Tập 1) - Chương 11 - 12

Chương 11

Đỗ Hiểu Văn trải qua thấp thỏm bất
an, tâm sự nặng nề.

Ngày đó, sau khi cô thành thật,
Triệu Sĩ Thành đã nhiều ngày cũng không liên hệ với cô. Cho nên, cô nghĩ, chắc
anh đang suy nghĩ tất cả một lần nữa. Hôn lễ, và còn có quan hệ về sau của họ.

“Hiểu Văn, theo chị đi mua bộ quần
áo thể thao đi!” Đồng nghiệp đẩy đẩy cô.

“Dạ.” Cô tỉnh táo lại, nhỏ giọng
trả lời. Cô là người phụ nữ tốt tính, mọi người cũng rất thích cô.

“Hiểu Văn, em thật không đi tập thể
dục à? Chúng ta làm cô giáo, áp lực ở trước học sinh rất lớn, sau khi tan làm
vận động đổ mồ hôi thì thoải mái nhiều lắm!” Đồng nghiệp định thuyết phục cô.

“Không đâu, em không thích vận
động.” Cô lắc đầu.

Cô yêu yên tĩnh, không thích náo
động. Thời gian rảnh, cô chỉ thích ở nhà, lẳng lặng đọc sách.

Tuy rằng như thế, cô vẫn đi cùng
đồng nghiệp đến phòng tập thể thao đăng ký. Nhưng khi gần đến phòng tập, bước
chân cô dừng lại, bởi cô thấy một người một chiếc xe. Hé ra gương mặt cương
nghị quen thuộc. Người kia xuống dưới xe, đồng thời xuống xe còn có một cô gái
xinh đẹp như búp bê.

Người phụ nữ kia không biết đang
nói gì, lại cười rạng rỡ với anh. Mà anh vừa đi vừa chuyên tâm nghe, sau đó lộ
ra nụ cười nhạt.

Cả người cô bình tĩnh, vì cô quen
Triệu Sĩ Thành lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh đi gần một người phụ nữ
như thế, hơn nữa còn cười dịu dàng đến vậy. Hai người còn đi vào phòng tập thể
thao, dường như đã sớm hẹn trước.

“Này, Hiểu Văn, em nhìn gì thế?”
Đồng nghiệp nhìn theo ánh mắt cô, tò mò hỏi.

Nhưng mà, cô dường như không nghe
thấy, cả người chỉ ngây ngẩn. 1 phút sau, cô mới như nhớ ra gì đó, vội vàng lấy
di động ra, tìm một dãy số:

“Hiểu Văn, có chuyện gì quan trọng
không?” Nhận di động, bên kia có hơi ồn.

“Không, không có việc gì, chỉ là,
muốn hỏi anh đang ở đâu một chút...” Cô ấp a ấp úng.

“Anh ở phòng khám. Nếu không có
chuyện quan trọng, hai giờ nữa anh sẽ gọi lại cho em.” Anh không hề do dự trả
lời.

Phòng khám... Nhưng mà, cô rõ ràng
nhìn thấy, anh vào phòng tập thể thao cùng một người phụ nữ. Anh đang nói dối
ư?

...

“Sinh nhật có đến Tây An không?” Cô
hỏi anh.

Anh suy nghĩ đã lâu, mới hưởng ứng:
“Có thoát y vũ xem, sao anh phải đến Tây An chứ?”

Nhất thời, cô đỏ mặt: “Hạ Nghị, anh
đứng đắn đi!”

Đứng đắn đúng không?

“Anh không đi được, viết luận văn
tốt nghiệp, nhiều việc lắm!”

Nghe thấy anh nghiêm túc từ chối,
trái tim cô có mất mát mơ hồ. Chỉ là, anh nói có việc, cô làm sao dám quấy rầy
anh?

Ngày sinh nhật anh đó, sáng sớm cô
rời giường, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho anh, muốn là người đầu tiên
chúc mừng sinh nhật anh. Nhưng mà, điện thoại của anh lại tắt máy.

“Lại tìm Hạ Nghị à, giờ sao rồi, cả
thế giới có mình cậu ta là con trai sao? Sao mỹ nữ tìm cậu ta nhiều thế, toàn
là hoa đẹp chứ!” Vừa nghe có người đến tìm anh, bạn cùng phòng của anh lập tức
trêu chọc.

Trái tim cô nghẹn lại: “Có rất
nhiều con gái tìm anh ấy sao?”

“Đúng thế! Tính cách cậu ấy năng
động, chắc chắn đấy!”

Nhưng mà, anh rõ ràng nói, giờ mình
rất ngoan, có nữ sinh đến tìm anh đi chơi, anh cũng đều khéo từ chối mà. Chẳng
lẽ, anh lừa cô? Trái tim cô thắt lại.

“Người đi đâu rồi ạ?”

“Cậu ta đi sinh nhật với bạn gái cả
một đêm đã về đâu!” Bạn cùng phòng dùng giọng điệu mờ ám nói với cô.

Bạn gái? Cô cũng ngây ngẩn cả
người. Vì sao, cô hoàn toàn nghe không hiểu? Rõ ràng, cô còn ở đây mà!

“Bạn gái anh ấy là ai?” Vì thế, cô
ngây ngốc hỏi.

“Tống Dư Vấn chứ còn ai!” Bạn cùng
phòng của anh không chút do dự trả lời.

Dư Vấn? Làm sao có thể? Anh không
phải rất ghét Dư Vấn sao? Hơn nữa, Dư Vấn ở trước mặt cô cho tới bây giờ đều
không nhắc đến Hạ Nghị. Bất tri bất giác, cô ngây ra.

“Cậu ta ghét Dư Vấn? Ghét nhưng mỗi
ngày đều đi cả đôi? Thằng nhóc này, nhàn rỗi buồn chán lại thích tìm Dư Vấn vui
đùa ầm ĩ, vợ chồng son luôn đánh là thân, mắng là yêu, cái này gọi là ghét hả?
Anh thấy căn bản là thích ý!” Bạn cùng phòng của anh cười nhạo thật sự khoa
trương.

“Anh ấy thích Dư Vấn?” Vợ chồng
son...

“Đúng đó, rõ ràng hôm nay là sinh
nhật, thằng nhóc đã sớm đi chúc mừng sinh nhật với Dư Vấn rồi!” Bạn cùng phòng
của anh hâm mộ đến khoa trương: “Hic, loại như anh chỉ có thể làm trạch nam ôm
con lap thôi, đúng là bị đôi chim câu đó làm mù lòa rồi…”

Về sau, cúp máy như thế nào, cô
không còn nhớ được nữa, bằng trực giác liền bấm số phòng của Dư Vấn. Từ khi học
đại học, Dư Vấn không hề nói số di động mới cho cô, dần dần càng cố ý xa cách
cô.

“Dư Vấn? Cậu ấy với Hạ Nghị đi sinh
nhật rồi!” Được đáp án giống nhau.

“Chị là ai?” Bạn cùng phòng của Dư
Vấn hỏi lại cô.

“Mình, mình là Đỗ Hiểu Văn.” Cô nhẹ
giọng trả lời, tay nắm phone vẫn phát run.

“Cậu chính là Đỗ Hiểu Văn?” Bạn
cùng phòng lập tức cảnh giác, hơn nữa giọng điệu thật không khách khí, “Vừa
may, chúng tôi có nói mấy câu muốn nói với chị!”

Mặc kệ cô muốn nghe hay không,
thích hay không thích, đối phương đã bắt đầu: “Dư Vấn rất thích Hạ Nghị, Hạ
Nghị cũng rất thích ở bên bạn ấy, cho nên họ là trời sinh một đôi, xin đừng đến
chọc phá họ!”

“Họ, họ, làm sao có thể...” Một
người là bạn thân của cô, một là bạn trai của cô, hai người họ làm sao có thể
là trời sinh một đôi? Hiểu Văn cảm thấy trong lòng mình như bị người ta đâm vài
lỗ thủng.

“Dư Vấn, cậu ấy cho tới bây giờ
chưa từng nói thích Hạ Nghị...” Trái tim thắt lại, cũng có chút lắp bắp.

Cô luôn là cô gái không giỏi tranh
biện.

“Cậu ấy chưa nói, chị không quan
sát nổi à? Chị thật sự cho đến giờ không hề có chút cảm giác nào hả? Chị thật
không biết Dư Vấn vì sao lại tránh chị? Mỗi lần Hạ Nghị đến Tây An, chị luôn
bắt anh ấy mang đồ tặng, để cậu ấy trông Hạ Nghị giúp chị, cũng tiện để cậu ấy
không dám xuống tay với Hạ Nghị à?” Bạn cùng phòng của cô với khí thế bức
người.

Không phải, cô không phải người có
dã tâm như thế! Nhưng mà, tất cả lý lẽ đều nghẹn ở giữa cổ, một câu cũng không
nói được. Thật ra, mỗi người con gái đều tinh tế mà nhạy cảm, đặc biệt là cô.

“Đỗ Hiểu Văn, đáng tiếc tính toán
của chị sai lầm rồi, Dư Vấn vì sao phải chịu khổ như thế không dám theo đuổi
hạnh phúc của bản thân? Hai người họ đã sớm ở chung rồi! Hạ Nghị chỉ là chân
dẫm hai thuyền, không biết nên chia tay với chị thế nào mới không xúc phạm đến
chị!”

Cả người cô đông cứng lại. Một
người là bạn thân nhất của cô, một người là chàng trai cô yêu nhất, thì ra họ
cũng lừa cô, cô còn có gì nữa đây? Cúp điện thoại, cô như du hồn trở lại trên
giường, kéo chăn, chui mình vào ổ chăn, cắn chặt môi, nước mắt lại rơi xuống
như sợi dây trân châu đứt.

...

Không biết khóc đến bao lâu, hình
như đã là giữa trưa.

“Hiểu Văn, bạn trai cậu tìm cậu
kìa!” Bạn cùng phòng giục cô, “Anh ấy bảo cậu xuống dưới nhanh nhanh.”

Cô vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng
lặng rưng rưng nước mắt.

Anh đến đây thế nào? Không phải nói
không đến Tây An ư? Sau khi ở chung sinh nhật với Dư Vấn rồi, còn đến Tây An
tìm cô nữa? Cô tính toán gì chứ? Vì sao lại lừa cô? Nếu muốn ở chung với Dư
Vấn, vì sao lại chạy tới Tây An tìm cô? Nếu họ phù hợp như vậy, vì sao lại
không đợi cho đến lúc chính thức nói chia tay với cô, họ mới ở chung?

“Cậu nói với anh ta, mình không gặp
anh ta.” Cô như đã chết, gằn từng tiếng, “Từ nay về sau, cũng không gặp.”

...

 “Chị dâu, sao chị đến phòng khám?” Nhìn thấy
cô, em gái Triệu Sĩ Thành rất bất ngờ.

Dù sao, cô thật sự rất hiếm rất ít
khi đến phòng khám. Bởi vì, thời gian anh ấy làm việc không thích bị việc tư
quấy rầy.

“Chị, chị đến tìm anh hai em...” Cô
29 tuổi, có lẽ còn có thể lo sợ bất an trong tình cảm, nhưng, không bao giờ vì
một câu tùy tiện của người khác, mà thần hồn nát thần tính, thảo mộc giai
binh*. Cô nói với mình, chuyện gì mắt thấy mới là thật.

*thảo mộc giai binh: Phù Kiên thời
Tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên
thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát
Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi.
Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc

“Chị chờ một chút, anh hai còn có
hai bệnh nhân cuối cùng.” Em gái anh vừa tiêm cho bệnh nhân nhỏ, vừa nói cho
cô.

Em gái xinh đẹp của anh tốt nghiệp
rồi về giúp trong phòng khám.

“Anh ấy hôm nay bận nhiều việc?” Cô
thật cẩn thận thử hỏi.

“Việc à, mỗi ngày cũng là việc như
vậy, anh hai làm việc từ buổi sáng đến bây giờ ngay cả thời gian uống miếng
nước cũng không có!” Dung Hoa luôn chân thật, không chút do dự trả lời.

Hiểu Văn cảm thấy mình có chút
loạn. Chẳng lẽ, hai giờ trước đúng là mình xuất hiện ảo giác?

Tiễn bệnh nhân và người nhà cuối
cùng, nhìn thấy bạn gái, Triệu Sĩ Thành có chút bất ngờ.

“Tìm anh có việc à?” Anh rửa tay
trước, giao lại phòng khám cho người dưới thu dọn lại, đưa cô lên tầng.

“Em, em buổi chiều ở cửa phòng tập
thể thao... Nhìn thấy anh, em, em liền...” Năm tháng đã dạy cô, nếu không muốn
dễ dàng mất đi một người thì phải dũng cảm hỏi ra vấn đề trong lòng.

“Phòng tập thể thao? Cả buổi chiều
anh ở phòng khám, nào có đến phòng tập thể thao.” Anh nghiêng về một phía, vừa
nói.

Công việc của anh nhiều muốn chết,
làm sao có thời giờ đi tập thể hình. Nhưng cô không hoa mắt mà. Ngay cả đối
phương mặt áo phông đen, cũng y hệt bộ trong tủ quần áo của anh.

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút,
“Hiểu Văn, em nhìn thấy “anh”, có phải đi xe Audi không?”

“Vâng…” Do dự một chút, cô gật đầu.

“À, đó là anh cả của anh, anh ấy
thích tập thể hình.” Anh tuyệt không bất ngờ, “Bọn anh là anh em sinh đôi, luôn
có người nhận nhầm bọn anh.”

A! Cô không ngờ, lại là anh cả. Má
cô nhất thời ửng hồng lên, áy náy vì hành động của mình. Thì ra, anh không phải
bỏ rơi cô, có bạn gái khác?

Khi đính hôn, thật ra cô từng gặp
anh cả một lần từ rất xa, dường như giống hệt dáng vẻ anh, chỉ là lập tức cô
căn bản không nhớ đến nữa. Hơn nữa, Sĩ Thành bởi vì bận quá không rảnh để ý đến
mình, cho nên quần áo cũng là do má Triệu mua, má Triệu mua hai chiếc áo giống
nhau, thật sự không có gì đáng ngạc nhiên.

“Đúng ạ, xin lỗi…” Cô cảm thấy rất
hổ thẹn, lại nghi ngờ anh.

“Xin lỗi cái gì?” Anh ngốc đến mức
tuyệt không biết vì sao vợ chưa cưới vô duyên vô cớ đi xin lỗi.

Cô không dám nói.

“Em đã đến đây, chúng ta hẹn thời
gian đi chụp ảnh cưới đi.” Anh xem lịch một lát, “Ngày 30 được không? Ngày đó
phòng khám được nghỉ.”

Cô kinh ngạc: “Vì sao... Đi chụp
ảnh cưới...”

Anh buồn bực, “Không phải nói sẽ
kết hôn ư?” Xem ra trí nhớ của cô đúng là hơi kém.

Hiểu Văn vừa mừng vừa sợ.

“Em nghĩ em nghĩ...” Cho dù thế
nào, anh cũng vẫn còn ý niệm kết hôn trong đầu.

“Nghĩ đến điều gì?” Vẻ mặt của anh
tuyệt không biết.

“Không gì, không gì cả!” Nhưng mà,
Hiểu Văn vẫn kích động.

Đời cô có may mắn gì lại gặp người
đàn ông tốt đến thế!

Ngày đó, anh hỏi cô:

“Em và người kia, đã cắt đứt hết
chưa?”

Cô trả lời:

“Dạ, em và người ấy đã hết từ lâu
rồi.”

Cứ như vậy, anh cần hỏi cần biết,
không hơn.

Chương 12

Ngày đó là sinh nhật 22 tuổi của
anh.

Cứ như vậy, không vào được ký túc
xá nữ sinh, một mình đứng dưới ký túc xá của cô, nôn nóng như một đứa ngốc buồn
cười. Anh gọi rất nhiều cuộc điện thoại, anh gửi rất nhiều tin nhắn, mỗi lần
đều hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cô vẫn khóa mình trong ký túc,
không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, cơm cũng không
ăn, chỉ ngồi vẽ, chú tâm trong thế giới màu sắc, không để ý đêm đã khuya, anh
chờ ở dưới đã mỏi mệt, theo thời gian trôi qua, trái tim tha thiết trong ngực
cũng dần nguội lạnh.

“Em bảo em ấy xuống dưới, nói cho
em ấy biết có chết anh cũng phải hiểu được!” Cuối cùng, anh rốt cuộc đã mất đi
kiên nhẫn, giữ lấy một bạn học tốt bụng, tức giận nhờ đối phương truyền lời.

Anh không hiểu, anh đã làm sai
chuyện gì? Sắp tốt nghiệp rồi, công việc nhiều kinh khủng, nhưng anh vẫn tổ
chức sinh nhật trước với đám bạn, lại hủy hẹn gia đình với ba mẹ, sáng sớm đã
bay đến Tây An muốn tổ chức chung với cô. Nhưng cô lại đóng sầm cửa vào mặt
anh, chờ dưới tầng một ngày, đây là gì chứ? Đúng là không thể hiểu nổi!

Trong chốc lát, vị bạn học tốt bụng
kia đi xuống, chỉ nói với anh ba chữ. Tống, Dư, Vấn.

Dư Vấn? Chuyện này liên quan gì đến
Dư Vấn? Anh không hiểu, nhưng trong đầu lập tức xuất hiện một khả năng.

Anh dùng vạch pin cuối cùng gọi
điện cho Tống Dư Vấn, vừa nối máy đã hỏi: “Rốt cuộc em đã nói gì với em ấy?”
Tống Dư Vấn căn bản không tính là “phụ nữ” trong lòng anh, cũng không khác gì
đám bạn ở ký túc xá kia, cho nên không cần dịu dàng khách khí đối đãi.

Đột nhiên vô duyên vô cớ bị anh
dùng giọng điệu như thế hét lên, Tống Dư Vấn đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ có
chút không vui “Chuyện gì? Em nghe không hiểu.”

“Không phải em đùa với cô ấy, nói
anh đi tán gái chứ?”

Rốt cuộc cô đã nói gì với Hiểu Văn?
Nói đêm qua, trước thời gian sinh nhật, mấy cô bạn gái bỗng hôn hai má anh, nói
coi như quà sinh nhật? Hay mấy ngày hôm trước, anh đến pub uống rượu, có “mèo
tơ vàng” muốn câu anh, anh và người ta uống vài ly? Cô rốt cuộc đâm dao sau
lưng anh thế nào?

Anh quả thật bất an, rất ham chơi,
thích đồ mới mẻ, nhưng từ khi làm hòa với Đỗ Hiểu Văn đến nay anh rất cẩn thận,
cùng lắm chỉ là vui đùa vài câu với nữ sinh khác, chưa từng làm chuyện quá mức.
Anh cố gắng như vậy rồi, muốn cho cô cảm giác an toàn cô muốn, nhưng vì sao cô
lại không cho anh chút tín nhiệm nào chứ?

Đối mặt với sự chất vấn trong tâm
tình chán chường của anh, Tống Dư Vấn im lặng một lát, mới dùng giọng điệu lạnh
nhạt nói: “Anh bình tĩnh đi! Nói từ từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc hỏi câu này cùng với lời kể của
anh, Dư Vấn phát hiện biểu tình của các bạn cùng phòng cũng không đúng. Cả đám
không tự nhiên, rất chột dạ, rõ ràng rất muốn nghe lén họ nói gì nhưng lại
không dám nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dao động xung quanh. Theo quan sát của cô,
chỉ có người làm chuyện đuối lý mới lộ ra vẻ mặt này.

“Em hiểu rồi, anh cho em vài phút,
hiểu nguyên nhân mọi chuyện trước sau đã.” Chờ anh nói xong, cô vội dập máy,
sau đó nghiêm túc nhìn các bạn: “Đừng giấu mình, các cậu đã làm gì?”

Dưới sự ép cung, các bạn cùng phòng
tôi đẩy cậu, cậu đẩy tôi, cậu một câu, tôi một câu, ngập ngừng nói ra hành động
vinh quang mà vĩ đại của các cô.

Càng nghe, mày Dư Vấn nhăn càng
sâu. Oan ức này, hình như cô phải chịu rồi.

...

 “Công ty của quý vị lại bày ra phong cách gì
trước mặt mọi người vậy? Được rồi, tôi thừa nhận, phu nhân tôi muốn tạo ra
phong cách tao nhã, nội hàm, hàm súc, nhưng tôi khác suy nghĩ với cô ấy, tôi
không thích thứ quá thường, tôi cần loại “vị” khác! Giống như cái này, concert
của Vương Phi Và Chu Tuệ Mẫn, giám đốc Vương, anh cảm thấy concert này thế nào,
hợp khẩu vị của anh chứ?”

Cô thừa nhận, được biết từ trong
miệng cấp dưới, anh cực kỳ phấn khích thuyết phục giám đốc Vương.

Đây là người đàn ông của cô, chỉ
cần anh cố gắng nghiêm túc, rất nhiều mặt, thật ra cô không phải đối thủ của
anh. Dù sao về tài hoa nghệ thuật, kỳ thực cô không có thiên phú, cô chỉ là một
người kinh doanh, hám lợi, toàn thân là thương nhân có vị tiền, cô không hiểu
cái khác, cô muốn chỉ là hai chữ dễ bán.

Nhưng mà, cô thật sự bị anh làm hồ
đồ rồi, anh rốt cuộc muốn nghệ thuật, hay là cố ý đề cao Tình Toàn? Theo rất
nhiều người thấy, trong nháy mắt anh nhìn thấy Tình Toàn, sửng sốt thật lâu
thật lâu.

“Nhắm mắt lại, cô có thể thể hiện
hết kiêu ngạo quật cường qua ánh mắt cô… Đúng, lúc mở mắt phải quyến rũ, đặt
tay lên bụng, cảm nhận sinh mệnh nhỏ, để mọi người biết, mỗi sinh mệnh đều
ngang hàng…”

Gió nhẹ lướt qua tóc dài, cô gái
trẻ tuổi quyến rũ, nhẹ xoa bụng mình, môi gợi lên nụ cười như có như không...

Cô đứng ở trường quay, mắt lạnh
nhìn một màn này.

Anh có bao nhiêu người mẫu ảnh rồi?
Khi đó, “Vấn Nghị” vừa mới thành lập, văn phòng rất nhỏ, nhân lực mãi mãi không
đủ, tất cả mọi chuyện gần như đều do họ đích thân làm. Khi đó, để chụp ảnh
quảng cáo tốt, đứng dưới mặt trời gay gắt, anh chụp ảnh, cô chỉnh ánh sáng,
bình thường, hai người chụp ảnh cả một ngày, anh chụp đến mồ hôi nóng đầm đìa,
cô cũng phải rất nhanh tay. Khi đó, thật ra quan hệ của họ không bằng lúc
trước, chỉ là đồng nghiệp thôi, không còn là bạn không giấu nhau điều gì.

Gương mặt Tình Toàn từ từ đi qua
cô, Dư Vấn lay động. Cô rốt cục đã biết, vì sao anh lại chọn Tình Toàn. Chiếc
cằm đầy đặn kia, cực kỳ giống một người.

...

QQ của anh cũng thành màu đen.

Lúc này đây, quyết tâm chia tay của
Hiểu Văn rất lớn. Đơn giản là người khác nói cho cô biết Dư Vấn là bạn gái anh,
anh chân dẫm hai thuyền, gần như cơ hội giải thích cũng không cho, anh cứ như
thế bị knockout.

“Tống Dư Vấn, em giải thích với em
ấy dùm anh đi!” Tốt nghiệp rồi, cuối cùng có thể có bước tiến trong sự nghiệp,
nhưng cả người anh lại như cây gỗ chết khô, không hề có cảm giác vui sướng.

“Anh bảo em nói gì?” Dư Vấn ngước
mắt, mặt không chút thay đổi hỏi anh, “Bảo bạn cùng phòng với anh và em kéo đến
Tây An, cũng kéo đến trước mặt cậu ấy nhận tội” Như vậy có thành ý không?

“Ít nhất, em giải thích rõ với em
ấy, em không thích anh, anh cũng không thích em, bọn mình chỉ là bạn!” Anh nắm
chặt tay, thật vất vả mới bật ra được một câu.

Nhưng mà Tống Dư Vấn lại im lặng,
cô dùng một loại ánh mắt phức tạp, nhìn anh. Trong chớp mắt, anh đột nhiên giật
mình hiểu ra. Anh vẫn nghĩ, điểm rung động của cô với anh thời trung học đã sớm
là quá khứ.

“Tống Dư Vấn, thì ra em thật sự có
ý với anh?” Anh đã hiểu vì cái gì mà bạn cùng phòng nói lung tung, căn bản là
cô bày mưu đặt kế!

...

“Anh mà in tấm quảng cáo này ra,
tuyệt đối những người kia sẽ không mua sản phẩm của “Dựng Ái”!” Cô lạnh lùng
nói ở một bên.

Hạ Nghị quay đầu nhìn thấy là cô,
khóe môi cong lên.

“Hạ phu nhân, em lại biết anh chụp
gì sao? Em lại muốn cho anh đề nghị gì đây?”

“Em không muốn đề nghị gì, vì không
cảm nhận được vui sướng khi có một sinh mệnh mới trên thế giới này, em chỉ cảm
thấy bi ai.” Cô cười khẽ lắc đầu.

Cô không cho đề nghị là cô phủ định
tất cả.

Bi ai?

“Em nói đi.” Anh buông máy chụp
ảnh, lạnh nhạt hỏi.

Tốt nhất cô hãy nói làm cho anh tin
phục!

Cô bước đi tao nhã, đi đến trước
mặt Tình Toàn, trước dùng thời gian 1 phút, nhìn chiếc cằm thanh tú kia, sau đó
mới thong thả nhìn chiếc bụng hơi “gồ” lên của cô.

Trước gương mặt nghiêm lại của Tình
Toàn, mất kiên nhẫn nhìn cô, Dư Vấn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, từ từ
vuốt: “Cô không biết là, “bụng” này làm cho người ta có cảm giác phẩm hạnh
không thật?”

Phẩm hạnh không thật? Anh nhíu mày.

“Vì bức vua thoái vị, tiểu tam
thành công có con, trong đắc ý dào dạt, cảm nhận được niềm vui của thai nghén?
Trên ảnh quảng cáo, lại mở sâm banh chúc mừng?” Nhìn lần đầu tiên, cô chỉ có
cảm giác này.

Nếu đây là chủ đề của quảng cáo
này, vậy thật sự rất buồn cười!

“Hạ phu nhân, sinh mệnh là bình
đẳng!” Anh nhún nhún vai.

“Bình đẳng?” Cô thiếu chút nữa cười
thành tiếng, quay đầu lại nói với anh, “Quan hệ mất đạo đức, sẽ không tồn tại
bình đẳng! Nếu em là vợ lớn, em nhất định sẽ san phẳng bụng cô ta, san phẳng
cái tấm biển “Dựng Ái” này!”

...

Em hãy cho anh một cơ hội giải
thích đi!

Đây là lần thứ mấy trăm anh gửi
email rồi? Từ lòng nóng như lửa đốt đến dần nguội lạnh, chỉ là một cái nhấn
chuột theo bản năng.

Anh không liên lạc với Tống Dư Vấn.
Nếu cô ấy là nguyên nhân chúng ta chia tay, vậy thì anh có thể không cần tình
bạn này.

Sau đó, anh bắt đầu gõ như thế trên
bàn phím rồi gửi đi.

Sau khi tốt nghiệp hai tháng đến
công ty ba làm, anh luôn phạm lỗi, không muốn tán gái cũng không muốn bị gái
cua, trái tim trống rỗng, chẳng hiểu nổi vì sao lại thế.

Hôm nay là ngày cô tựu trường đúng
không? Anh gọi điện thoại đến ký túc xá của cô, anh tự nói với bản thân thời
gian nghỉ hè sẽ đủ để cô tỉnh táo lại, biết là đang hiểu lầm anh, đúng không?

Thật may mắn, người nhận điện lại
đúng là cô. Nghe thấy giọng nói của anh cô liền cúp máy, mà anh lại gọi lại.

“Đỗ Hiểu Văn, cho dù muốn chia tay,
cho dù muốn đá anh, em cũng phải cho anh một lý do.” Anh nổi giận.

Tức giận tích lũy trong ba tháng
cuối cùng cũng bùng nổ. Cho dù là yêu, trái tim anh cũng không dễ dàng chịu
nhục nhã như thế.

“...” Cô im lặng thật lâu, cuối
cùng không cúp máy nữa.

“Dư Vấn nói với em hai người không
có gì.” Cuối cùng cô vẫn mở miệng.

Nếu Tống Dư Vấn cũng đã mở miệng
làm rõ, vậy rốt cuộc là cô làm sao? Anh rất buồn.

“Nhưng mà... em hỏi cậu ấy một
việc...” Cô nhẹ giọng nói, “Cậu ấy không phủ nhận mình thích anh.”

Tống Dư Vấn chết tiệt, sao phải nói
ra chứ, ở thời điểm mấu chốt! Trái tim cô thật ác độc! Anh liên tục nguyền rủa
trong lòng.

“Có lẽ, cô ấy thích hợp với anh hơn
em.” Cô buồn bã nói, “Em không muốn thích cùng một người với bạn thân mình.”

Nghe vậy, anh sửng sốt một chút,
sau đó, thiếu chút nữa cười mỉa thành tiếng: “Cho nên, em vì tình bạn, hy sinh
tình yêu?” Thật đúng là vở kịch, không phải hiểu lầm mà là chị em nhường nhau?
Được lắm, mẹ nó, cô lại đả thương anh như thế!

Thật lâu cô vẫn im lặng, cuối cùng
cô nói:

“Em hy vọng, cuộc sống của mình tốt
một chút, không cần tình yêu mẫn cảm như thế, không tự ti như vậy, không cần
xuất hiện một đối thủ to lớn, lại lo được lo mất. Anh Nghị, anh không cho em có
được cảm giác an toàn, trong tình yêu của chúng ta, em không hề có niềm tin, em
sợ đau lòng, cũng sợ sẽ không đứng dậy nổi, cho nên thà là em ra đi từ trước…”

Anh nắm chặt di động trong tay, lại
từ từ thả lỏng ra.

Cô lẳng lặng nói, “Em đã suy nghĩ
rất nhiều, vẫn thấy chúng ta không hợp, em chỉ cần người đàn ông bình thường,
có thể ổn định chuyện tình cảm, chứ không phải người tỏa sáng mà bất an như
anh.”

Nghe xong, anh hoàn toàn không còn
giận nữa. Cô cần là người đàn ông chung thủy, ổn định với chuyện tình cảm? Mà
anh, vì tính cách năng động, đã bị phán án tử hình?

Anh ngược lại nở nụ cười, “Được, em
hãy đi đi!” Coi như anh đối cô không đủ chung thủy, không đủ dụng tâm!

“Tạm biệt!” Trái tim và kiêu ngạo
đã hoàn toàn bị thương, lúc này đây anh chọn cúp máy trước.

Mà cô ở đầu kia điện thoại, đã sớm
lệ tràn mi...

“Tạm biệt...”

Còn có xin lỗi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3