Mộ Phần Trái Tim (Tập 1) - Chương 09 - 10

Chương 9

“Chuẩn bị hôn lễ, chúng ta kết hôn
đi!”

Hai người ngồi cùng bàn ăn, khi
cùng lẳng lặng ăn cơm tối, anh bỗng mở miệng cầu hôn. Hiểu Văn đang yên lặng
bóc vỏ tôm cho anh, ngừng tay lại, cả người ngạc nhiên.

Thật lâu sau, thật lâu sau cô mới
cẩn thận hỏi: “Vì sao?”

Vì sao? Triệu Sĩ Thành nhăn mày
chặt lại: “Kết hôn cần hỏi vì sao ư?” Anh và cô gần gũi, anh đã nghĩ, một khi
đã uống bữa trà tương thân kia cũng là đồng ý cho tương lai như thế. Hơn nữa ba
tháng trước, họ cũng đã đính hôn, anh không biết bây giờ đưa ra quyết định kết
hôn là quá đột ngột.

“Hết năm nay, em 29 tuổi, anh cũng
đã 33 tuổi, tuổi như thế chẳng lẽ còn không nên kết hôn?” Anh hỏi lại cô. Đúng
vậy, cả hai đều đã đến tuổi nên lập gia đình, phụ huynh hai nhà cũng giục rất
nhiều.

Sau đó, cô nhẹ nhàng lộ ra nụ cười:
“Vì sao là em?” Thật ra, vấn đề này hỏi có vẻ muộn, nhưng nó vẫn xoay quanh
trong lòng cô.

Ngoài tính cách và vẻ ngoài chất
phác, điều kiện của anh thật sự tốt hơn cô nhiều lắm. Diện mạo đoan chính, xuất
thân trong sạch, sự nghiệp thành công.

Anh không hiểu vì sao khi nhắc tới,
cô lại bắt đầu tò mò vấn đề đơn giản này trong mắt anh.

“Em rất dịu dàng hiền lành, anh cần
người vợ như em vậy.”

Công việc của anh bận rộn, mỗi một
ngày đều phải đối mặt với nhiều bệnh nhân nhỏ và sự lo lắng của cha mẹ, làm cho
cả thể xác và tinh thần anh rất mệt mỏi, làm sau khi tan làm ngay cả nói chuyện
cũng cảm thấy mệt chết. Cô không phải là người bạn gái đầu tiên thông qua gặp
mặt mà kết giao, nhưng cũng là người phụ nữ duy nhất ít lời không quá oán giận
anh. Anh không cần cô gái cả ngày yêu cầu anh phải chú ý đến mình, cũng không
muốn người phụ nữ tính toán chi li vì sao anh chưa bao giờ nói chữ “yêu”. Đối
với phụ nữ, anh rất thích người dịu dàng và bình thản.

“Em nghĩ sẽ không sớm như vậy...”
Hiểu Văn bất ngờ quá mức, xuất thần, lẩm bẩm. Đính hôn là vì không thể kéo dài
được nữa, hơn nữa anh là người chồng làm cho mình không thể khéo từ chối, làm
cho mẹ rất hài lòng.

“Vì sao em lại nghĩ thế?” Anh cũng
rất bất ngờ. Lúc đính hôn, anh đã để mẹ cô thấy một hai năm sau sẽ chính thức
lấy cô, cho nên anh đã có hành vì gì không đúng, làm cô hiểu nhầm chăng?

“Bởi vì...” Điều này bắt cô nói thế
nào đây? Thật sự rất khó mở miệng.

Anh đợi đã lâu, cũng không thấy đáp
án.

“Chúng ta cũng là vợ chồng chưa
cưới, nếu có ý kiến gì với nhau thì nên thẳng thắn.”

“Bởi vì...” Dưới sự khuyến khích
của anh, cô hít hơi nhẹ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa từng ở chung, cũng không
gặp mặt thường xuyên, cho nên em nghĩ…”

Sau khi những người khác đính hôn
họ đều sống chung, không phải chàng trai qua đêm ở nhà cô gái, mà là cô gái ngủ
lại chỗ chàng trai, nhưng đến một tuần nay họ chỉ gặp mặt hai lần, thỉnh thoảng
nhà anh làm cơm nước xong, anh cũng sẽ rất lịch sự đưa cô về nhà. So với người
khác, cách họ ở chung thật sự rất nhạt.

Anh không ngờ là đáp án này, vì thế
anh suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì sáu giờ mỗi sáng đều phải
rời giường, hơn nữa phải toàn tâm lo cho các bệnh nhân nhỏ, cho nên nếu không
có chuyện khác, mỗi đêm không đến chín giờ, anh sẽ về phòng ngủ.” Thời gian
nghỉ ngơi của anh khô khan đến mức ngay cả mẹ cũng không muốn sống với anh, cho
nên, anh cảm thấy trước mắt hai người chưa thích hợp sống chung.

Mỗi tối chín giờ là anh đi ngủ?
Trách không được thỉnh thoảng buổi tối gọi cho anh, anh đã tắt máy.

“Bây giờ anh đang làm ở phòng khám,
cách âm chỗ này không tốt lắm, cứ ba bốn giờ sáng tầng dưới sẽ rất ầm ỹ, sống
cùng anh sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của em.” Vì công việc, anh vừa sống vừa làm
việc ở trên tầng, nhưng sau khi kết hôn, chắc anh sẽ mua nhà, hơn nữa anh cũng
sẽ điều chỉnh thời gian khám bệnh, giành nhiều thời gian hơn cho gia đình.

Nghe được giải thích của anh, Hiểu
Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô bất an, tưởng anh không hài lòng về cô, nghĩ
mình đã làm sai chuyện gì, thì ra là nguyên nhân này.

“Cho nên, em muốn hoãn lại?” Mặt
nhăn, tuy anh không thích nhưng mà nếu đây là ý muốn của cô, như vậy làm chồng
chưa cưới anh phải nghe theo thôi.

“Không, không cần.” Cô cười lắc đầu,
tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, lộ ra nụ cười tươi. Đúng như anh nói,
cách âm ở phòng khám đúng là không tốt lắm, nếu cô vào ở cuộc sống sẽ không
tiện.

Anh thấy vậy, rốt cục có chút hiểu,
tính cách mình lại quá hờ hững, hoặc nhiều hoặc ít làm cho cô thấy bất an:

“Hiểu Văn, em đừng giấu tâm sự
trong lòng.” Có tâm sự, nhất định phải nói ra, như vậy mới có thể tìm được cách
giải quyết.

Chia tay với Hạ Nghị, không nói tạm
biệt với anh, cứ như vậy, cô độc rời khỏi sinh mệnh của anh. Đàn ông như thế,
cô không cần.

Cô 18 tuổi, không tự tin như vậy,
cũng yếu đuối đến bi thương không dậy nổi. Nhưng mà rời đi rồi, lại cảm thấy
đau đớn quá, mua vé xe, không hiểu sao trước khi đến Thượng Hải lại đổi xe.
Cũng không hiểu sao họ cùng đi trên một con đường nhỏ. Càng không hiểu vì sao
đi mua Kanto về nấu, nghĩ đến lúc anh gọi cô, lại lẳng lặng rơi nước mắt.

Sau đó, nhớ nhung mong mỏi. Nhớ đến
liều lĩnh, không thể kiềm chế được chạy đến trước ký túc xá nam sinh, ngây ngốc
ngóng trông tầng anh ở kia. Có thể cho cô một cái ôm bình an không? Cô không
muốn đi, cô không muốn bỏ đi! Mẹ nói, Hiểu Văn, mẹ không phản đối con yêu sớm,
nhưng con phải tìm được một chàng trai mình có thể nắm chặt, một tình yêu mình
có thể giữ chắc.

Đợi thật lâu thật lâu, lâu đến đêm
dài yên tĩnh, cô vẫn đợi bóng hình anh tuấn bất phàm kia. Anh và vài người bạn
không biết đi chơi đâu đến giờ mới về, bên cạnh vẫn là vài cô gái vây quanh, mà
tay anh thậm chí còn khoác lên vai một cô gái trong đó, nở nụ cười tươi. Trái
tim chậm rãi lắng đọng xuống.

Tình yêu của họ, thật sự có thể
vĩnh cửu ư? Nhìn bóng người ồn ào cách đó không xa, cô không hề còn niềm tin.
Không cử động, không điên cuồng. Tất cả, chỉ hóa thành một cái xoay người lặng
lẽ.

Tuần đầu nhập học, cô bận rất nhiều
việc, vội vàng tập quân sự, vội vàng dọn đồ, vội vàng xếp phòng.

“Phòng 302, có người tìm!” bác gái
trông ký túc xá hét ở cầu thang.

Có người tìm cô? Cô buông chổi
xuống.

“Hiểu Văn, bên ngoài có anh giai
siêu đẹp chờ cậu ở dưới tầng ý!” Dọc theo đường đi, có bạn học nói như thế với
cô.

Nói thật, ở trường mới, cô căn bản
chưa quen nam sinh khác. Đến tầng dưới ký túc xá, gương mặt quen thuộc kia, đeo
ba lô du lịch màu đen làm cho cô ngây dại. Cô như không thể tin vào hai mắt của
mình.

“Sao anh lại đến đây?” Cô ngơ ngẩn
hỏi.

“Thượng Hải đến Tây An cũng chỉ có
hai tiếng rưỡi máy bay thôi.” Anh nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần.

Ở xa, chỉ cần có lòng, khoảng cách
căn bản không phải là vấn đề.

“Em, là em hỏi...” Làm sao mà anh
biết cô ở lớp nào trong trường?

“Tống Dư Vấn có cứng miệng, anh vẫn
có cách làm cho cô ta mở miệng.” Nhắc tới người phụ nữ kia, anh liền hừ hừ hừ.
Anh có thể gọi anh em đến khiến Tống Dư Vấn kêu cứu mạng.

“Em, em chỉ...” Bởi vì rất kinh hỉ,
cô cũng lắp bắp.

“Hiểu Văn, anh không thể bị đá mà
không biết, anh đến đòi lại công bằng!” Anh chuyển sang giọng điệu hung hăng.

Đi xa như vậy, vì một cái công
bằng? Tầm mắt, cũng đã mơ hồ.

Thấy cô khóc, Hạ Nghị vốn đang giả
vờ hung ác kia, nhất thời bất đắc dĩ, vội vàng lấy khăn tay, “Được rồi, được
rồi, quên đi, lúc này anh tha thứ cho em!” Ai bảo anh yêu cô, chính là yêu
thảm, được rồi chứ?

“Nhưng Hiểu Văn à, anh cũng có tôn
nghiêm mà, nếu còn trốn nữa, anh có chết cũng không tìm em!” Anh nói chắc nịch.

“Cử hành tiệc cưới, ba em có đến
không?” Triệu Sĩ Thành hỏi cô.

Cô vẫn cúi mắt như cũ, “Ba...” Cô
nói không ra lời.

Bởi vì là quen qua gặp mặt, cho nên
thông qua bà mối Triệu Sĩ Thành cũng biết tình hình gia đình cô, “Hiểu Văn, anh
biết em không thể tha thứ cho ba em, nhưng, đó vẫn là người đã thân sinh ra
em.”

“Ông ấy trăng hoa như vậy, chưa
từng có một ngày làm trọn trách nhiệm của người cha.” Cô nhỏ giọng trả lời.
Thường không trở về nhà, trăng hoa đến mức luôn qua đêm với người phụ nữ khác
trong nhà, làm mẹ chảy hết nước mắt, đây là ba cô ư?

“Nhưng ít nhất ông ấy cũng đợi đến
lúc em tốt nghiệp cấp ba, mới ly hôn với mẹ em, chứng minh ông ấy cũng lo lắng
đến em.” Triệu Sĩ Thành bất đắc dĩ.

Là đứa trẻ mồ côi ba, điểm này, anh
có thể hiểu vợ chưa cưới của mình.

Đúng vậy, tốt nghiệp cấp ba, lúc
lòng cô bất an lo sợ nghi ngờ nhất.

“Để em suy nghĩ, được không?” Cô
cắn môi.

“Ừ.” Anh không hề nói thêm điều gì.

Thật lâu sau, thật lâu sau, đột
nhiên ngước mắt hỏi, “Chúng ta, chúng ta thật sự sẽ kết hôn?”

Anh kinh ngạc bất ngờ, cô vẫn còn
chưa rõ ràng ư? Quả nhiên là anh không hiểu lòng phụ nữ.

“Anh nghĩ, chúng ta hiểu đối
phương.” Cũng đủ để lập một gia đình.

“Không, anh hiểu, nhưng bây giờ
em…” Cô lắc đầu.

Trải qua rất nhiều chuyện về sau cô
mới trưởng thành. Anh là người đàn ông tốt, cô thích anh, nhưng sống chung bên
anh, trước nay cô chưa có cảm giác an toàn. Nhưng rất nhiều năm rồi, trong cô
vẫn thiếu một thứ, dù là ở cạnh ai, cũng không thể thay thế.

“Em không phải là cô gái tốt cho
anh, em từng…” Nhắm chặt mắt, cố lấy dũng khí, cô nói thẳng, “Trước khi ở cùng
anh, em đã không còn là xử nữ.”

Triệu Sĩ Thành im lặng. Lần đầu
tiên họ làm chuyện đó ở khách sạn trong đêm đính hôn, thật ra, một khắc đi vào
kia, thân là đàn ông, anh đã biết không phải lần đầu tiên của cô. Nhưng mà anh
cảm thấy, thật sự không cần quan tâm những điều này. Mỗi người đều có quá khứ.

Có điều.

“Em… từng phá hỏng gia đình người
khác... cũng từng sẩy thai.” Cô cố gắng chịu đựng, nói ra quá khứ gian nan
nhất.

Triệu Sĩ Thành hoàn toàn kinh ngạc.

Chương 10

Thật ra, cô cũng có lúc qua hệ khá
tốt với Hạ Nghị.

“Dư Vấn, có việc gì?” Bạn cùng
phòng đi qua hỏi cô.

Cô nhìn màn hình máy tính chăm chú,
cũng không quay đầu lại, “Tìm tư liệu luận văn tốt nghiệp.”

Hai bạn cùng phòng hai mặt nhìn
nhau. Đúng là gặp quỷ, tân sinh viên lại lên mạng tìm tư liệu luận văn tốt
nghiệp, cô lại lo tính trước sau như thế.

“Anh ta đến Tây An tỏ tình, cậu ở
đây giúp anh ta làm luận văn tốt nghiệp hả?” Bạn cùng phòng không phục.

Dư Vấn buông chuột ra, xoay người
lại môi cong lên, thản nhiên nói, “Có sao đâu, có thể giúp một chút, hơn nữa
mọi người cũng là bạn thân.” Về sau khi tốt nghiệp, có thể quen tay hay việc.

“Bạn thân? Ai mới là bạn thân của
cậu?” Nét mặt bạn cùng phòng nhăn lại.

“Cả hai.” Đáp án của cô, mãi mãi
không thay đổi.

“Dư Vấn, mình cổ vũ cậu theo đuổi
Hạ Nghị, mình cũng không tin cậu không dập được Đỗ Hiểu Văn!” Chung phòng nửa
năm, có một số việc dù không nói ra nhưng không có nghĩa là mọi người không
nhìn thấy.

“Đúng thế! Cậu xinh đẹp, học giỏi,
năng động, mình mà là con trai, mình sẽ chọn cậu!” Người bạn cùng phòng khác
cũng gia nhập đội cổ vũ.

“Các cậu đừng nói vậy, mình không
có thói quen tranh giành, đồ của người khác mình không tham!” Đề tài đó cô
không thích nghe, cô cũng không để ý đến người đó.

“Bọn mình biết đồ người khác cậu
không tham, nhưng chỉ cần là đồ của cậu, bị hủy cũng không cho người khác
hưởng!” Hai bạn cùng phòng thở dài, bởi vì tính cách thật của cô.

Thực hiển nhiên, trước mắt Hạ Nghị
căn bản không trong phạm vi “đồ” của Tống Dư Vấn.

“Dư Vấn, Hạ Nghị tìm kìa.” Một
người bạn khác vào phòng, liền nói cho cô, “Anh ta gọi cậu xuống tầng.”

Nghe vậy, Dư Vấn đứng lên từ chỗ
ngồi, mở cửa sổ ra trước, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai chói mắt dưới
tầng, đón ánh mặt trời, ra sức vẫy tay với cô.

Anh ấy đã trở lại?

“Hạ Nghị hình như mỗi lần về Tây
An, đầu tiên đều là tìm cậu nhỉ!” Các bạn cùng phòng bắt đầu ồn ào.

Cô coi như không nghe thấy, vội
vàng xuống lầu. Cô bước rất nhanh, gió xuân hơi lạnh, theo tiếng bước chân của
cô, phả vào má cô, mái tóc ngắn của cô. Từ lúc ban đầu, Dư Vấn không để tóc
dài, mà là mái tóc ngắn đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái.

Đi được nửa cầu thang, cô mới bước
chậm lại.

“Trở lại từ Tây An?” Vững bước đi
đến anh phong trần mệt mỏi, đeo ba lô du lịch màu đen, cô khẽ nhếch cao mày.
Mỗi tháng, lại có một tuần anh bay đến Tây An, ngọt ngào vài ngày với Hiểu Văn.

“Đúng vậy!” Anh mặt mày hớn hở,
tuyệt không để ý, vì tương tư vừa mới biến mất hai ngày.

“Tìm em có chuyện gì không?” Nét
mặt cô thật bình thản.

“Hiểu Văn mua ít đặc sản, bảo anh
mang cho em.” Anh rất tự nhiên vô cùng thân thiết khoác vai cô, đưa cô lên bãi
cỏ.

Biết “một cái ôm ấp” của anh với nữ
sinh như thế căn bản chẳng là gì, cô cũng không đặt trong lòng, học dáng vẻ bất
cần của anh, tùy tiện ngồi xuống cỏ.

“Hiểu Văn nói em thích ăn hạt dẻ,
dặn anh trước khi lên máy bay, nhất định phải mua cho em.” Anh lấy túi hạt dẻ
sau ba lô, cố ý dùng khăn gói lại.

Cô cũng không khách khí, đưa tay
nhận lấy. Từ khi vào đại học, cô cố ý gây bất hòa, cô và Hiểu Văn dần ít liên
lạc, đối với nỗi nhớ của Hiểu Văn, cô rất cảm kích.

“Còn có cả táo đỏ Thiểm Bắc.” Anh
lại lấy ra một túi lớn từ sau ba lô.

Dư Vấn nhíu mày: “Em không ăn táo
đỏ.” Cô ghét nhất vị táo.

“Hiểu Văn nói em huyết áp thấp lại
thiếu máu, ăn táo đỏ tốt cho sức khỏe.” Anh rất nghịch ngợm, bắt đầu kéo tóc
cô.

Thật không ngờ, thân thể nữ vương
đại nhân cũng bị bệnh lông ngắn, anh còn tưởng cô làm bằng sắt chứ! Anh thích
nghịch tóc cô, rõ ràng là một cô gái ngang bướng, nhưng tóc lại đẹp như thế,
rất mềm mại. Đáng tiếc…

“Em không phải lại cắt chứ?” Anh
gào lên.

Anh rõ ràng đã nói, cô để tóc dài
rất đẹp, có thể làm cô ra dáng con gái một chút.

Cô dùng sức hất tay anh, “Em không
cắt, chúng nó lại rơi vào ma chưởng của anh à?” Cô ghét nhất là có người kéo
tóc cô, dù cô nói nhiều lần, Hạ Nghị lại càng thích chống đối cô, cố ý cố tình,
đúng là như đứa trẻ chưa lớn.

Lần đầu tiên cô cắt tóc ngắn là vì
anh đến Tây An tìm Đỗ Hiểu Văn làm hòa, sau đó, mỗi lần anh đi Tây An là một
lần cô đến tiệm sửa tóc. Cắt tóc với cô mà nói, chỉ là một loại hình thức.

“Anh mà kéo nữa, em sẽ mách Hiểu
Văn!” Cô uy hiếp anh.

“Em đánh à! Em dám mách, anh sẽ
chém chân em!” Anh cười ha ha, đoán cô không phải là người thích đâm chọc sau
lưng.

“Anh mê tóc em đó, thì sao nào? Nói
xong, lại đưa tay ra kéo kéo.

Tống Dư Vấn có đôi khi rất lạnh, có
đôi khi lại rất cao ngạo, vì thế, anh bắt đầu càng ngày càng thích chọc cô. Dư
Vấn vội vàng trốn. Anh giữ áo cô lại, dùng sức kéo cô về. Vì muốn anh buông
tay, Dư Vấn cù vào eo anh, quả nhiên, anh cười đau cả bụng, chịu không nổi ngứa
liền thả tay ra.

“Hạ tiên sinh, xem ra về sau anh sẽ
sợ vợ đấy!” Vì thắng lợi, Dư Vấn đứng trước mặt anh, đắc ý chớp mắt.

“Bậy bạ, có thằng hèn mới sợ vợ!”
Anh không phục lại đuổi theo cô.

Anh thật muốn xem, Tống tiểu thư cô
về sau có sợ chồng không.

“Không được quấy rầy em!” Sợ anh ra
tay động cước, Dư Vấn quát bảo ngưng lại.

Bạn học cũng nhìn thấy, anh sẽ mất
thể diện! Đến lúc đó, hai người họ sẽ bị người ta đồn ầm lên!

Tình bạn với Hạ Nghị bắt đầu tự lúc
nào? Khi trung học, vì Hiểu Văn, hai người thỉnh thoảng lại tán gẫu, cũng coi
như là quen. Nhưng chân chính quen là một tuần Hiểu Văn “mất tích” kia, Hạ Nghị
quấn lấy cô, mặt dày mày dạn hỏi thăm tung tích của Hiểu Văn. Tự nhiên như vậy,
có qua có lại, quan hệ hai người lại càng đến càng tốt.

Bị cô đột nhiên lớn tiếng quát, Hạ
Nghị hoảng sợ. Đang muốn công kích, một tay khoác lên eo cô, một tay lại giữ
vai cô, lại vừa vặn, cầm…

Thật là xúc cảm mềm mại.

Anh đông cứng lại. Dư Vấn cũng thế.

“Xin hỏi Hạ tiên sinh, rốt cuộc anh
muốn nắm đến khi nào?” Dư Vấn rất bình tĩnh hỏi.

Hạ Nghị vội vàng rút tay mình về,
buông nơi mềm mại kia ra, nhưng dư âm lại không thể tiêu tan trong lòng bàn tay
anh.

Sắc mặt Dư Vấn không thay đổi, bình
tĩnh kéo áo mình, thái độ của cô rất tự nhiên, dù là các học sinh ở gần cũng
không phát hiện, vừa rồi không ngờ nơi này lại xảy ra sự kiện xâm phạm rồng
đen. Chuyện xấu hổ như thế, dưới sự bình tĩnh của cô, có thể không một gợn
sóng, không dấu vết trôi qua, nhưng có người lại cố tình nói.

“34C! Hơn nữa lại còn mặc ren mỏng!
Tống Dư Vấn, em thật lợi hại đó, không ngờ dáng người em được thế!” Cho đến giờ
anh cũng không coi cô là con gái, hôm nay lại bất ngờ phát hiện đấy!

Anh lại huýt sáo, chỉ muốn xem cô
có xấu hổ không!!

“Hiểu Văn lại là cup A, bình thường
cũng độn thêm, không ngờ, điểm này em lại có thể thắng cô ấy!” Cảm xúc ở ngực
thật hơn Hiểu Văn rất nhiều.

Sắc mặt Dư Vấn nhất thời trở nên
rất khó coi.

Thấy cô sắp giận dữ bỏ chạy, Hạ
Nghị vội cười hì hì giữ chặt cô lại, “Đợi chút, trước đừng nóng giận, không
nhìn xem anh mang gì từ Tây An về cho em?”

“Hiểu Văn lại đưa gì cho em?” Cô
miễn cưỡng làm sắc mặt mình tốt hơn chút.

“Không phải, anh mua cho em.” Anh
cũng có nhớ cô trong lòng đó.

Dư Vấn trầm mặc, nhưng mà rõ ràng
tức giận đã không còn lại chút gì trên gương mặt.

Anh lại lấy ra từ trong ba lô một
tượng binh mã nhỏ bằng lòng bàn tay. Đồ như vầy nhiều lắm chỉ khoảng mười đồng.

Dư Vấn không hề ghét, nhận lấy, giữ
chặt trong lòng bàn tay. Thần thái của dũng sĩ rất sống động, nhưng…

“Vì sao là tượng quỳ?” Cô thích
đứng vững uy phong lẫm liệt.

“Anh vừa thấy đã nhớ đến em! Để
thỏa mãn nữ nhân đại vương cao cao tại thượng của chúng ta, làm nô bộc cho em.”
Miệng anh thật vô sỉ. Vừa vào đại học, cô đã an vị ở ngai vàng hội trưởng hội
học sinh, đúng là uy danh bốn phương mà!

Dư Vấn mím môi, một hồi lâu, mới nở
ra nụ cười như hoa: “Em muốn sống!”

Nghe vậy, anh lập tức đã hiểu, còn
rất phối hợp, cắt vỏ táo, đưa tới bên môi cô, cung kính nói: “Tiểu nhân cung
kính mời nữ vương.” Cố ý làm dáng vẻ của nô tài. Về công, họ là chiến hữu, về
tư, họ là hai người bạn thân.

“Cám ơn, con ngoan!” Một câu, anh
nhất thời biến sắc.

Cô còn cố ý vuốt vuốt gương mặt anh
tuấn của anh, cười đến thực thoải mái.

Phía sau họ, một mảnh lá xanh, mùa
xuân đã đến, cả vùng đất vùng lên sức sống.

...

“Nghe nói tối mai Hạ Nghị muốn cùng
một đám bạn đi xem thoát y vũ, làm bạn gái cậu ta đúng là tốn không ít sức
nhỉ!” Đúng là hoàng đế núi cao, làm bạn gái anh mà hoàn toàn chẳng hay biết gì.

“Sợ cái gì, Dư Vấn sẽ đi cùng, vừa
thấy tình hình bất thường, dù anh ấy muốn hay không, lập tức dắt anh về!” Thích
cũng chẳng sợ, bên cạnh còn có “nữ cảnh sát” đi theo mà.

“Cho nên, họ thật sự không phải
đang yêu chứ?” Vài người bạn cùng phòng nhìn màn đẹp mắt ngoài cửa sổ, cùng
phát ra tiếng nghi ngờ.

Hai người kia rất xứng đôi, thật sự
rất xứng đôi.

Dư Vấn nghỉ một tuần, trở về công
ty, nhận ra có chút khác thường.

“Vì sao lại ký với Tình Toàn làm
người phát ngôn cho nhãn hiệu này?” Cầm lấy hợp đồng đã ký làm cô khá khiếp sợ.

“Không phải nói hiệu quả rất tốt,
người mẫu là do chúng ta tìm sao?” Nhìn vào gương mặt xinh đẹp và nhãn hiệu
kia, cô cảm thấy khó hiểu.

Hơi quá đáng rồi!

Vấn Nghị tiếp nhận văn kiện, mỗi
phiếu quảng cáo, cô cũng đều quản chặt chẽ, lấy việc như người thân. Nhưng mà,
hiện tại xin nói cho cô, đây là cái gì? Tình Toàn, là dựa vào chiếc giường để
đổi lấy hợp đồng! Dù cô ta giờ đang đại diện cho thương hiệu khác, nhưng toàn
thân cao thấp, chính là mùi hồ ly.

Cô kéo điện thoại qua, định trực
tiếp gọi cho quản lý Vương, nhưng mà, trợ lý ngăn cô lại đúng lúc.

“Tống, giám đốc Tống, là, là thế
này, Tình Toàn là tổng giám đốc Hạ tự quyết định...” Công ty bên kia cũng vì
tin tưởng vào sản phẩm của Vấn Nghị, chính vì cam đoan chất lượng, nên mới
không suy nghĩ đã ký.

Cô ngạc nhiên.

“Tống, giám đốc Tống, Tổng giám đốc
Hạ dường như, bị Tình Toàn mê hoặc, với cô ta, nhất kiến chung tình, ngài, ngài
ấy nhiều lần...” Dù khó khăn, trợ lý vẫn báo lại chuyện ồn ào huyên náo truyền
trong công ty một tuần này cho cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3