Vinh hoa phú quý - Chương 10 - 11

Chương 10

Phạm Tằng đi được hơn một tháng, sai người ta đưa thư
trở về. Nguyên lai bọn họ phải dừng lại giữa đường. Bởi vì Tôn di nương thân
thể không tốt, một đường đi này bọn họ vốn đi một chút lại dừng một chút. Nếu
không, một tháng hẳn là đã đến nơi rồi.

Lúc trước ta chỉ biết Tôn di nương nếu đi theo, tám
phần sẽ gây cản trở. Lời này ta cũng không hảo nói ra. Hơn nữa cũng không phải
triều đình đại sự gì, chỉ là gia sự trong nhà, kéo dài chút cũng không quan hệ,
cho nên ta không thật sự ngăn cản. Tôn di nương năn nỉ vừa khóc vừa làm ồn ào,
Phạm Tằng lòng nhuyễn cũng liền dẫn nàng theo.

Ta chỉ không hiểu rõ nàng vì sao không đi không thể.
Có lẽ chịu không nổi cùng Phạm Tằng chia lìa lâu lắm? Hoặc là muốn ra ngoài đi
du lịch? Nếu là nguyên nhân thứ hai, ta đây cũng muốn đi, bất quá ta thân phận
chính thất, trong bụng còn có đứa nhỏ, không
thể tự do được.

Trong thư kể, vừa hay tin Tôn di nương có thai, xác
nhận là trước khi xuất môn đã có nhưng nàng không biết. Bởi vì một tháng xóc
nảy mệt nhọc, thai nhi không được an ổn, cho nên bọn họ đã tạm dừng lại.

Ta suy nghĩ rồi nói, “Lan Phương, ngươi đi thông tri
nhũ mẫu và nha đầu của Tôn di nương chuẩn bị hành lí. Nói Tôn di nương có thai,
ta sai người chuẩn bị xe ngựa, ngày mai sáng sớm sẽ đưa các nàng đến đó hầu hạ.”

“Vâng ạ.”

Ta đi gặp thái thái, đem thư đưa cho nàng xem, “Con
dâu đã cho những người hầu Tôn di nương chuẩn bị, các nàng ngày mai sẽ khởi
hành, còn mang theo thuốc bổ và dược liệu, thái thái có dặn dò gì không?”

Nàng thở dài một hơi, “Ngươi làm tốt lắm, ta cũng
không có gì cần dặn. Chính là lão gia có thể sẽ rất tức giận. Một gia sự nhỏ
nhoi như thế, Tằng Nhi lại bởi vì một thiếp thất như nàng mà kéo dài, sợ là làm
lão gia thất vọng rồi. Trước kia ta đã cảm thấy không nên mang nàng đi, giúp
không được không nói gì, còn bắt người khác phải chiếu cố nàng, không duyên cớ
bị nàng kéo chân sau.”

Ta cười cười, “Cho nên Nhị gia mới lặng lẽ gửi thư cho
ta, là muốn ta hỏi thái thái giúp một chủ ý.”

“Hai con khỉ nhà ngươi,” thái thái cười nói, “Được
rồi, lão gia nơi đó ta sẽ khuyên bảo, bất quá hắn bên kia cũng không thể vẫn theo
nàng chậm trễ. Tôn di nương có thai, tự nhiên không thể tái xóc nảy mệt nhọc,
kêu nàng ngay tại chỗ tĩnh dưỡng đi, khi thai yên ổn liền nhanh chạy trở về. Để
Tằng Nhi một mình nhanh hoàn thành gia sự, cũng mau chóng trở về báo cáo kết
quả.”

Ta gật đầu, vâng lời. Buổi tối viết thư, chỉ viết
những gì thái thái nói, một chữ cũng không đề cập đến ý kiến bản thân. Sau đó
lấy một tấm ngân phiếu, nói là dùng để cấp Tôn di nương mua thuốc trị bệnh và
thuốc bổ. Ngày hôm sau liền phái người xuất phát.

Không bao lâu lại tới phong thư thứ hai. Tôn di nương
đã không có đứa nhỏ, mà Phạm Tằng vẫn còn tại chỗ cũ. Nguyên lai sau khi thu
được thư, Phạm Tằng cũng hiểu được không nên tái trì hoãn. Lại biết những người
hầu hạ Tôn di nương đều là người cũ bên nhà nàng, đều là ổn thỏa, hắn cũng
không có gì lo lắng. Vì thế bồi tiếp nàng mấy ngày sau hắn liền tính toán đem
Tôn di nương ở lại an thai, chờ hắn xong xuôi công việc sẽ trở về tiếp nàng.
Nhiều nhất chỉ mất một hai tháng công phu.

Kết quả Tôn di nương không đồng ý, khóc nháo lên, đứa
nhỏ liền rớt. Thầy thuốc nói nguyên nhân do thai phụ tâm tình quá kích động.
Lúc này cả bầu trời của Tôn di nương đều sụp đổ. Nàng vốn thân thể không tốt,
nhiều năm thật vất vả mới hoài thượng một thai, liền như vậy đánh mất. Phạm
Tằng cũng thực sinh khí phiền não, lại ở đó không thể động đậy.

Gã tôi tớ mang thư trở về cũng đưa một bức thư của
Phong Lan. Trong thư nói khi Tôn di nương khóc nháo từng chất vấn Phạm Tằng: “Ngươi
có nhiều nữ nhân như vậy, ta một mình đêm đêm đau khổ chờ ngươi. Tình phân
trước kia ngươi đều đã quên, trong mắt chỉ có một mình nàng. Lúc này đây ta vốn
không nên đi theo, nhưng chính bởi vì không có nàng, chỉ có hai chúng ta, cho
nên ta mới gượng kéo thân mình như vậy, cũng muốn đi theo ngươi chạy ngược chạy
xuôi, màn trời chiếu đất. Hiện tại nàng mới đưa đến một phong thơ, ngươi đã
tính bỏ ta lại…”

Phạm Tằng nghe nàng nói như vậy, trả lời: “Nam Nhi
nàng làm sao, ngươi liền như vậy xem không hợp mắt? Ta lúc trước muốn cho ngươi
vào cửa, còn chưa mở miệng đề nghị, nàng đã đồng ý. Mấy năm nay nàng chưa bao
giờ bắt ngươi lập quy củ, cũng không có keo kiệt với ngươi, cẩm y ngọc thực
cung ngươi đầy đủ, có thứ tốt cũng sẽ nghĩ tới ngươi. Ta lúc trước phạm vào hồ
đồ, nàng một mình đĩnh cái bụng lớn cũng chưa từng nói một câu bản thân bị ủy
khuất, chỉ làm cho ta cố chăm sóc thân thể ngươi. Lần này ngươi không nên đi
theo, nàng còn lo lắng thân thể của ngươi, trước khi đi còn dặn ta chiếu cố tốt
ngươi. Trì hoãn công việc trong nhà, nàng cũng chưa nói ngươi một câu không
đúng, còn sai người đến hầu hạ ngươi, còn cầu thái thái đi tới lão gia cầu tình
cho ta. Ta kính nàng, yêu nàng, có cái gì không đúng? Ta nguyên nghĩ rằng ngươi
ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng chịu nàng chiếu cố nhiều năm như thế trong
lòng cũng sẽ kính trọng nàng. Nguyên lai ngươi dung không được nàng như vậy.”

“Ta chính là dung không được đó!!! Mới trước đây ngươi
nói sẽ cưới ta, nhưng sau lại cha ta qua đời, ta cũng không còn là thiên kim
tiểu thư gì nữa, chỉ là một cây cỏ nhỏ phụ thuộc vào Phạm gia các ngươi mà
thôi. Khi đó tuy rằng không thể gả cho ngươi làm chính thê, nhưng ta cảm thấy
chỉ cần hai chúng ta tình cảm không đổi, so với cái gì cũng đều cường. Cũng sẽ
không có ai có thể cắm vào giữa chúng ta. Nhưng ngươi thay đổi, đã sớm thay đổi
rồi. Sau khi có thông phòng nha đầu, ngươi lại cưới nàng, nạp ta, lại coi trọng
một nữ nhân thanh lâu phóng đãng, ngay cả nha đầu của hồi môn của nàng đều
thành thiếp của ngươi, lại sinh đứa nhỏ cho ngươi. Ta đây tính là gì? Ta tính
là gì? Tình phân của chúng ta trước kia ở
đâu?”

Sau đó quá kích động, đứa nhỏ trong bụng liền sẩy rớt.

Ta xem thư Phong Lan giống như xem trực tiếp hiện
trường, có chút dở khóc dở cười.

Ở tình yêu, kì vọng đối phương toàn tâm toàn ý là
đúng. Vô luận ở thời đại nào đều giống nhau. Chính là ở nơi này, nữ nhân dám mở
miệng tuyên bố tình yêu cơ hồ không có, ngay cả chính thê đều không được, huống
chi là một vị thiếp. Tôn di nương này, ta thật không có nhìn lầm nàng, đích
thật là một người nghĩ sao nói vậy. Ta đồng tình nàng, cũng lí giải nàng, nếu nàng
là nữ nhân của ta, ta nghĩ ta sẽ hết sức không để cho nàng thương tâm, đến nỗi
phải nói ra những lời này. Bởi vì nàng đích thật đối với Phạm Tằng chí tình chí
nghĩa. Không giống ta, ta đối với Phạm Tằng căn bản không phải cái gì tình yêu.
Đáng tiếc, Phạm Tằng sẽ không hiểu. Cũng đáng tiếc, nàng ở thời đại này nhất
định không có kết quả tốt.

Ta thở dài, đốt thư của Phong Lan, sau đó mang theo
thư của Phạm Tằng vội vàng đi tìm thái thái.

Thái thái xem xong liền trầm mặt xuống, ta mở miệng
khuyên nhủ: “Thái thái tâm hãy thoáng một chút. Đứa nhỏ đã không có, vẫn là làm
cho Tôn di nương bảo trọng thân thể mới tốt nhất. Hơn nữa Nhị gia hiện giờ sợ đã
không có tâm tư làm việc, không bằng cho hắn ở lại nơi đó, chờ Tôn di nương
dưỡng tốt thân mình rồi trở về. Gia sự… vẫn là giao cho người khác đi làm đi.”

Nàng thở dài, “Cũng chỉ phải như thế thôi. Chính là
lão gia đối với hắn thất vọng là điều khó tránh khỏi rồi.”

Ta cũng thở dài, không nói gì. Nàng vỗ vỗ tay của ta,
ngược lại khuyên ta vài câu.

Cáo từ thái thái đi ra, ta mới khôi phục vẻ mặt bình
thản. Kì thật không có quan hệ gì, lão gia cho dù thất vọng cũng chỉ có hai đứa
con, tương lai tổng sẽ dùng tới hắn. Huống chi một thế hệ cháu trai nhà ta thật
sự rất xuất sắc, đã quá mức sáng chói rồi.

Phạm Tằng chịu chút đau khổ cũng tốt, làm cho hắn về
sau sẽ không bởi vì mềm lòng, mà để việc tư lầm việc công. Chờ thêm vài ngày,
trong phủ cao thấp biết chuyện này, Nghiêm thị sẽ đến chỗ ta châm chọc khiêu
khích một phen, vị Phạm gia đại ca kia sẽ giảm đi cảnh giác chúng ta một chút,
cũng xem như không là chuyện xấu.

Trở về phòng viết thư cho Phạm Tằng, nói hắn ở lại nơi
đó chiếu cố Tôn di nương, chờ tịnh dưỡng tốt lắm rồi trở về, cũng không cần lo
lắng công việc, đã giao cho người khác đi làm... vân vân. Còn về tiền bạc, sách cho Phạm Tằng xem hằng
ngày, còn có quần áo theo mùa cho mọi người, đều sai người đưa đi.

Từ hôm đó trở đi, Phạm Tằng gởi thư cho ta, nói ở bên
kia vô sự, ta vừa gửi thư hồi âm đi, hắn đã bắt đầu viết tiếp, còn viết gì gì
rất nhớ thương thê tử cho ta.

Ta cố gắng trấn an bản thân khỏi dựng đứng tóc gáy,
viết hồi âm, chỉ nói chút chuyện trong nhà. Không có cách nào viết thơ buồn nôn
giống như hắn, tuy rằng ta không vui lòng viết, nhưng không hồi âm cho hắn thì
cũng không tốt lắm. Cuối cùng, ta vẽ hình hai đứa con đang chơi trò chơi, lại
làm cho Phạm Lịch viết phong thư thăm hỏi vấn an, làm cho Phạm Dược dùng nét
chữ mới biết viết, nghiêng nghiêng vẹo vẹo viết thư giùm ta, sau đó gửi đi.

Kết quả Phạm Tằng tựa hồ cảm thấy rất thú vị, viết thư
thành nghiện. Chúng ta bắt đầu qua lại thư từ thường xuyên.

Ta thực hâm mộ Phạm Tằng, bởi vì thư của ta rất thú
vị, luôn luôn họa những khoảnh khắc đáng yêu của các con, còn có bản viết tay
rất thú vị của chúng. Cũng thực đồng tình cho bản thân ta, bởi vì thư của Phạm
Tằng rất buồn nôn, buồn nôn đến ta không nghĩ xem lần thứ hai, xem xong rất
nhanh nổi da gà. Ta đem nó xếp hạng đến trình độ bét nhất.

...

Khi mọi người trở về nhà, ta tạo đủ điều kiện cho Tôn
di nương tĩnh dưỡng tốt, lại sai người ta thỉnh thầy thuốc vội tới xem thân thể
nàng.

Phạm Tằng đối xử với nàng luôn là thần sắc thản nhiên,
xem như đã muốn lạnh tâm.

Mặt khác Phong Lan có thai, ta khá cao hứng, vội vàng
làm cho nàng hảo hảo an thai, cũng an bài giống như khi Lan Chi mang thai.

Gia sự đều an bài tốt lắm, Phạm Tằng đi gặp lão gia và
thái thái. Sau đó Phạm Lịch cùng Phạm Dược đến thỉnh an hắn. Cuối cùng trong
phòng chỉ còn hai chúng ta. Ta mỉm cười nhìn hắn, chưa kịp nói chuyện, hắn lại
kéo ta ngồi xuống, sau đó bản thân nằm xuống. Đầu đặt ở trên đùi ta, mặt dán
vào cái bụng đã nhô cao, tay vòng quanh thắt lưng ta, hắn nhắm mắt lại như là
rất mệt mỏi.

Ta cũng vuốt tai hắn không nói gì, để yên cho hắn an
hưởng sự yên lặng một lát. Không có đứa con, còn là đứa con của người hắn yêu,
tâm tình chỉ sợ sẽ không hảo. Mới vừa rồi tất nhiên ở chỗ lão gia và thái thái
đã bị la mắng nhiều, hắn mặc dù không cần công danh, nhưng rất trọng hiếu thảo,
làm cho nhị lão thất vọng chỉ sợ trong lòng hắn càng khó chịu hơn.

Những ngày sau đó, hắn đều ở tại phòng phụ nữ mang
thai này. Dù không nói nhiều nhưng trong mắt hắn quyến luyến lại ngày càng
thâm. Ta khá là buồn bực. Ta luôn sống theo khuôn phép, gần đây cũng không có
sinh hoạt vợ chồng, như thế nào tình cảm của hắn đối với ta càng ngày càng thâm
hậu lên?

 

Chương 11

Bởi vì khi viết thư cho Phạm Tằng ta đều vẽ tranh kèm
theo nên ta dưỡng thành thói quen vẽ tranh luôn. Ta thường xuyên vẽ những bức
họa của con ta, ghi ngày tháng và ghi chú rõ bọn chúng đang làm gì, nói gì. Chờ
đến bọn chúng trưởng thành mở ra nhìn lại, nhất định rất có ý tứ. Nơi này không
có camera, làm như thế coi như một cách lưu niệm.

Phạm Lịch và Phạm Dược đều cực thích ta vì bọn chúng
vẽ vẽ. Chúng chuẩn bị riêng một cái hòm, mỗi lần vẽ xong, ba người thưởng thức
một phen sau đó chúng sẽ thật cẩn thận đem bức tranh cất vào hòm khóa kĩ, cực kì
quý trọng.

Đang vẽ tranh thì Phạm Tằng cau mày đi vào, bộ dáng
thực phiền não.

Ta ngừng bút, “Làm sao vậy? Lão gia gọi ngươi có
chuyện gì sao?”

“Phụ thân muốn ta đi Li Viên học viện du học một năm.”

Nơi này các đệ tử thế gia chưa có công danh đi du học
rất nhiều. Học viện Li Viên kia rất có danh tiếng. Không nói đến nó có nhiều
danh sư, ngoài việc đọc sách còn có thể kết giao không ít bằng hữu. Dù sau nếu
học ở nơi có danh tiếng, tương lai công danh mới có lợi. Đi du học nhưng thật
ra một chuyện tốt.

Ta đến bên cạnh hắn, vuốt lên hai chân mày đang nhăn,
nhẹ giọng hỏi hắn: “Đây là chuyện tốt a, ngươi phiền não cái gì?”

“Chính là… ngươi sẽ
sinh đứa nhỏ,” hắn nắm cả bả vai ta, “Ta sẽ không thể ở bên cạnh ngươi, hơn nữa
vừa đi chính là một năm.”

Một năm thời gian, ta vừa vặn sinh con, dưỡng tốt thân
thể, nuôi nấng đứa nhỏ. Hắn không ở đây thêm phiền, ta thật sự cảm thấy rất
tốt.

Ta lại cười nói: “Không cần lo lắng cho ta. Trong nhà
có thái thái chiếu khán ta, nói sau còn có Lan Phương các nàng ở bên cạnh ta,
ta cũng sẽ chiếu cố bản thân. Ngươi cứ việc yên tâm.”

Hắn đi đến phía sau ôm ta, chôn mặt vào cổ ta, rầu rĩ
nói: “Ta muốn ở cùng với ngươi a.”

Ta ngây người một chút, hắn khi nào thì giống như nữ
nhân lụy tình, quyến luyến ta?

Vỗ vỗ tay hắn, “Chính sự của ngươi trọng yếu hơn. Nói
sau, lão gia vất vả mưu hoa tiền đồ cho ngươi, chúng ta là con cái, sao có thể
làm cho ngài thất vọng chứ?”

“Nam Nhi… Ngươi chuyện gì cũng đều luôn suy nghĩ cho
ta, cũng không nhắc đến bản thân bị ủy khuất.”

“Ta không bị ủy khuất a. Lão gia thương yêu Lịch Nhi và
Dược Nhi như thế, thái thái cũng thương ta, ngươi đối với ta cũng tốt. Ta còn
phải hảo hảo hiếu thuận lão gia thái thái nữa kìa, như thế nào lại cảm thấy bị
ủy khuất?”

“Nam Nhi…”

...

Vài ngày sau, ta đĩnh cái bụng to tiễn bước Phạm Tằng.
Ta vốn muốn cho Lan Chi đi theo, hắn lại không muốn mang cơ thiếp hay nha đầu
gì theo cả, chỉ dẫn theo người hầu và gã sai vặt.

“Ta là đi du đọc, mang cơ thiếp theo làm gì,” Phạm
Tằng nói như thế.

Ta chiều theo hắn, cùng lắm thì khi hắn trở
về lại dẫn theo một hai vị thiếp ở bên ngoài thôi. Con gái của Lan Chi còn nhỏ,
ta cũng không nhẫn tâm bắt nàng đi theo.

“Ta sẽ hảo hảo hiếu thuận lão gia và thái thái, biểu
muội nơi đó ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ cho thầy thuốc từng tháng đến
thăm bệnh nàng. Nếu đi học viện thì chuyên tâm đọc sách, không cần lo lắng việc
trong nhà,” ta khoác áo choàng cho hắn, nhẹ giọng nói.

“Ngươi càng phải chiếu cố tốt bản thân. Khi rảnh phải
viết thư cho ta. Nếu thân mình không khỏe thì ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng,”
hắn ngược lại đè chặt hai bả vai ta, dặn dò.

Ta mỉm cười đáp ứng, tiễn hắn xuất môn.

Lan Chi, Phong Lan đều đi theo phía sau ta, hành lễ
chào hắn. Hắn lại dặn các nàng phải chiếu cố ta cho tốt.

Tôn di nương chống đỡ thân thể yếu ớt đi ra đưa tiễn
hắn, sâu kín kêu một tiếng: “Biểu ca…”

Ta nghĩ bọn họ cần không gian riêng nói lời tâm tình,
thoáng nghiêng đi thân mình lảng tránh.

Phạm Tằng lại chỉ thản nhiên nói: “Ngươi bảo trọng
thân thể.” Sau đó lại dặn ta vài câu rồi ra cánh cửa, để lại Tôn di nương khóc
đến lê hoa mang vũ. Ta vội sai người đưa nàng trở về phòng.

Tiễn bước hắn, ta đi đến chỗ thái thái thỉnh an. Nàng
nhìn kĩ mặt ta, mới nắm tay ta nói: “Luận về có tri thức hiểu lễ nghĩa, không
ai so với ngươi mạnh hơn. Nhiều năm nay, không chỉ giúp Phạm gia thêm hai tôn
tử giỏi, ngươi còn chưa bao giờ nổi giận hay to tiếng với Tằng Nhi. Cho dù có người không hiểu chuyện, phòng của ngươi
vẫn luôn hòa thuận vui vẻ, chưa bao giờ nháo quá phân tranh gì. Tằng Nhi có
được người vợ như ngươi, thật sự là phúc khí của hắn.Ta cười đáp, “Thái thái
nói quá rồi. Được xuất giá vào gia đình tốt như vậy, có thái thái thương ta,
đối đãi với ta tốt giống như mẹ ruột ta, con dâu cảm thấy bản thân có phúc khí
mới đúng.”

Những lời vỗ mông ngựa lập tức khiến nàng nở nụ cười. Kì
thật cũng bởi vì có Nghiêm thị so sánh, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu chúng ta
mới rất hòa thuận như vậy.

Không quá bao nhiêu ngày, ta lại sanh ra một con trai.
Bởi vì Nghiêm thị và Lan Chi đều sinh con gái, bọn họ vốn đều đã cho thai nhi
của ta bị các nàng ảnh hưởng, nhất định sẽ ra con gái. Kết quả lại là con trai.

Sinh con trai tốt hơn. Không phải ta trọng nam khinh
nữ, bởi vì ta chỉ biết cách nuôi bé trai, không biết cách dưỡng bé gái thế nào.
Lúc ở nhà mẹ đẻ, ta thật sự không hiểu nổi mấy vị tỉ tỉ của ta. Nếu giả sử ta
biết cách nuôi, mặc dù ta không để ý trượng phu ba vợ bốn nàng hầu, nhưng chưa
chắc con gái không để ý. Nghĩ thế, ta liền cảm thấy đau đầu.

Vẫn là sinh con trai tốt hơn, tương lai đi gây tai họa
cho người khác. Sinh con gái, phải làm vợ cho người khác, luôn phải chịu ủy
khuất. Ta đây dù làm cha hay làm mẹ, trong lòng sẽ luôn không thoải mái.

Lão gia và thái thái đều rất cao hứng. Thái thái còn
luôn nắm tay ta nói, lúc trước xem tướng đã bảo ta sẽ vượng phu vượng tử, lời
này quả nhiên không sai. Lão gia đặt tên cho con ta là Phạm Hề.

Ta không tiện viết thư, liền làm cho Phạm Lịch và Phạm
Dược viết, còn đem bàn tay bàn chân nhỏ bé của cục cưng in vào, sau đó gửi đi.
Đương nhiên, bản thân chúng ta cũng để lại một phần, cất vào hòm kia.

Từ đó về sau Phạm Lịch và Phạm Dược sinh ra nồng hậu
hứng thú đối với việc ghi lại quá trình sinh trưởng của đệ đệ. Ví dụ như khi
nào thì hắn biết đem ngón tay nhét vào miệng, khi nào thì thấy răng sữa, khi
nào thì có thể xoay người, vân vân, so với ta còn ham thích hơn. Hai đứa này từ
nhỏ luôn một bộ dáng tiểu đại nhân, bây giờ giúp đệ đệ tắm rửa đều cười rất vui
vẻ.

Mà Phạm Hề càng lớn càng giống đứa con ngốc của ta,
ngay cả tính tình cũng giống. Ta có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ông trời bù đắp
cho ta?

Phạm Tằng từng tháng đều viết thư cho ta, kể về cuộc
sống hằng ngày của hắn, rồi học được gì bổ ích, còn có tưởng niệm ta cùng các
con. Mấy dấu ấn tay chân của cục cưng tựa hồ làm cho hắn cảm thấy cực kì mới
mẻ. Mặc dù không gặp mặt, nhưng hắn đối với dứa con này cực kì chú ý.

Ta viết hồi âm liền càng đơn giản. Trước tiên là nói
về sức khỏe của lão gia và thái thái đều tốt, sau nói đến chuyện trong nhà, sau
đó là chuyện ba đứa con, cũng đề đến thân thể của Tôn di nương, còn có cái thai
trong bụng Phong Lan. Sau cùng ta vẽ một bức họa, có đôi khi là hai đứa con tắm
rửa cho đệ đệ, có đôi khi tách ra vẽ từng đứa. Chẳng hạn như Phạm Lịch đang
rung đùi đắc ý xem sách, Phạm Dược đang luyện tập viết chữ, còn có Phạm Hề cười
ngây ngô nhìn các ca ca… sau đó
ghi chú vài dòng rồi gửi đi. Có đôi khi vẽ đẹp lắm, Phạm Lịch và Phạm Dược đều
luyến tiếc ta gửi cho Phạm Tằng, không thể cất vào hòm. Ta chỉ phải vẽ lại một
lần nữa.

Thỉnh thoảng ta mang theo ba đứa con về thăm nhà mẹ
đẻ. Phạm Lịch và Phạm Dược hiển nhiên có thể nhận ra ai là thực sự thương ta,
cho nên bọn họ rất thân cận với bà ngoại. Mẫu thân cũng cực thích hai đứa nhỏ,
thậm chí thích còn vượt qua cả cháu nội.

Bất quá từ lúc ta sinh Phạm Hề về sau, khi có chút nữ
khách đến, thái thái thường sẽ kêu ta đi tiếp khách. Nói là các nàng nghĩ muốn
dính dính phúc khí có thể sinh ra con trai, làm cho ta dở khóc dở cười. Lúc
Thái thái nói những lời này, biểu tình rất là đắc ý. Ta cũng liền thuận thế kết
giao một ít thiện duyên, ở trong quan trường có nhiều bằng hữu luôn luôn tốt
hơn. Ngoại giao tốt với các phu nhân, về sau sẽ có chỗ dùng.

Phong Lan đủ tháng sinh ra một cô con gái khỏe mạnh.
Ta có ba đứa con trai cùng hai thứ nữ, coi như trai gái song toàn. Nghiêm thị
rất không cao hứng, bởi vì nàng lại mang thai. Mỗi ngày nàng ồn ào nói xéo
Phong Lan mang đến rủi ro cho nàng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng chửi
người.

Lão gia và thái thái cũng đích xác hi vọng nàng có thể
sinh con trai, dù sao Phạm Tằng vẫn là con trai thứ. Bởi vậy thái thái khuyên
ta nhường nhịn một chút. Bất quá Nghiêm thị hiển nhiên không biết độ chừng.
Thấy thái thái không lên tiếng, ta lại luôn nhường nhịn, nàng càng phát ra hết
sức lông bông. Sau lại ngay cả thái thái cũng không chịu nổi nàng, cũng không
muốn cho các tôn tử bảo bối bởi vì nàng mà chịu ủy khuất, liền dẫn theo chúng
ta đi biệt viện lễ Phật. Ta liền đem Lan Chi, Phong Lan, hai đứa con gái, còn
có Tôn di nương cũng dẫn theo đi.

“Ngươi đây là chuyển nhà sao? Mang nhiều người như vậy,”
thái thái cười nói.

“Làm cho các nàng cùng đi, cũng dính dính Phật khí,
còn có phúc khí của thái thái.”

“Con khỉ nhà ngươi thật biết nói chuyện,” thái thái
cười đến toe toét, “Ta còn không biết cái tính bao che khuyết điểm của ngươi
sao. Như vậy tốt lắm, có thể bảo vệ người của mình mới là khí độ của chủ mẫu.”

Vì thế đoàn người chậm rãi xuất phát, đem Phạm phủ để
lại cho Nghiêm thị, làm cho nàng tiếp tục chỉ huy. Nữ nhân ngốc này, cho dù lần
này có sinh ra con trai, kết cục cũng sẽ không hảo. Về sau nàng gây, nàng chịu.
Lúc trước mới gặp nàng, hình tượng đoan trang khí phái, hiện giờ càng ngày càng
mơ hồ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3