11 tai tiếng hạ gục công tước - Chương 17 - Phần 1
Chương 17
Những bữa
tiệc gia đình đầy cám dỗ.
Những quý cô
tao nhã cần khóa mình trong phòng.
- Một luận thuyết trên chuyên đề
“Nét tinh tế của những quý cô”
Chúng tôi đổ
lỗi cho hàng loạt những cuộc hôn nhân vì tình yêu khiến những cuộc hủy đính ước
trong mùa này trở nên kém sửng sốt.
-Trang báo về những vụ tai tiếng
Tháng Mười một, 1823
Vài giờ sau
tất cả mọi người ở Townsend
Park đã chìm vào giấc ngủ
nhưng Juliana vẫn đi đi lại lại quanh phòng, một cách tức giận.
Tức giận
chính mình vì đã thổ lộ cảm xúc với Simon.
Tức giận vì
anh đã từ chối cô, vì đã đẩy cô ra.
Trong một
lúc, họ đùa giỡn về liều thần dược và buổi tối giản đơn, rồi chốc lát kế tiếp,
cô đã thổ lộ tình yêu của mình và ở trong vòng tay anh. Nó thật tuyệt vời, đúng
đắn cho đến khi anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô mới ngu
ngốc làm sao khi nói với anh rằng cô yêu anh.
Vấn đề không
phải đó có là sự thật hay không.
Cô dừng lại
nơi chân tường, nhắm mắt lại vì xấu hổ.
Cô đang nghĩ gì thế không biết?
Cô rõ ràng
không hề suy nghĩ.
Hay có thể
cô vẫn nghĩ nó có thể thay đổi một điều gì đó.
Cô ngồi ở
cuối giường thở dài, sau đó đưa hai tay che mặt, để cho sự bẽ bàng xuyên khắp
ngừơi cho đến khi nó trở thành nỗi buồn.
Cô yêu anh.
Cô biết mình
không thể có được anh. Cô biết anh không thể quay lưng lại với gia đình, tước
hiệu và vị hôn thê, nhưng có lẽ, ở một góc tối trong tâm trí, cô đã hi vọng
việc nói ra những từ đó sẽ mở khóa thế giới bí mật, nơi chỉ cần tình yêu của cô
là đủ.
Đủ để chiến
thắng việc giữ lấy phép tắc và thanh danh.
Đủ cho anh.
Sau đó cô đã
nói ra điều đó. Nói lớn lên. Khi những từ ấy vang vọng quanh hàng cây, ngay lập
tức cô ước mình có thể rút lại chúng. Ước có thể không nói ra. Bởi vì bây giờ
khi đã bày tỏ tình yêu của mình, nó khiến tất cả mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Bởi lẽ nói
lớn sẽ khiến chúng thật hơn rất nhiều.
Cô yêu anh.
Trước tối
nay, cô đã yêu Simon không bị cảm xúc ảnh hưởng, kiêu ngạo, đứng đắn với thiên
hướng cư xử phải phép và vẻ ngoài lạnh lùng bình tĩnh. Và cô muốn lay chuyển
anh, phá vỡ vẻ ngoài đó và mang về một Simon đầy đam mê nhiệt tình, người không
thể ngăn bản thân khỏi việc hôn cô, nói chuyện với cô theo cách đen tối đầy tội
lỗi.
Nhưng tối
nay, cô đã yêu phần còn lại của anh - một Simon hay trêu đùa, thích mỉm cười và
nhiều bí mật, con người ẩn bên trong công tước Leighton.
Cô muốn anh
là của riêng mình.
Ngoài trừ
việc anh sẽ không bao giờ là của cô. Cô là người mang nhiều thiếu sót và
xã hội này sẽ không bao giờ chấp nhận việc vợ của anh - cả anh cũng sẽ chẳng
bao giờ chấp nhận - là người Ý theo đạo Công giáo, con gái của nữ hầu tước vẫn
tiếp tục khuấy động những vụ tai tiếng. Nếu anh vẫn còn là công tước Leighton,
cuộc sống của họ sẽ không bao giờ tồn tại. Họ không dành cho nhau.
Thôi được,
anh dành cho người khác.
Cô bất động
vì suy nghĩ đó và đột nhiên, với nhận thức rõ ràng gây choáng váng, cô biết
điều gì sẽ đến. Cô đứng lên, đi đến chỗ rèm thay đồ trong góc phòng.
Cô sẽ từ bỏ
anh sau một đêm.
Ngày mai cô
sẽ nghĩ về những điều kế tiếp - London,
nước Ý, một cuộc sống không có Simon.
Nhưng tối
nay, cô sẽ cho bản thân mình làm điều đó. Một đêm, cùng với anh.
Cô mặc chiếc
áo choàng lụa, buộc dây thắt lưng quanh eo và hướng đến cửa phòng ngủ trước khi
có thể suy nghĩ lại những hành động của mình.
Lẻn ra khỏi
phòng, cô rón rén men theo hành lang tối tăm, một tay lần dọc trên tường, đếm
cánh cửa khi bước đi. Hai, ba. Và tại cửa thứ tư, cô dừng lại, tay đặt trên
cánh cửa gỗ dái ngựa, tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
Nếu tiếp tục
đi đến cuối cùng, những hành động của cô sẽ mang lại sự gièm pha mà giới thượng
lưu luôn nghĩ như thế. Và cô có thể sẽ phải trả giá.
Nhưng cô sẽ không bao giờ hối tiếc.
Thay vào đó,
nếu không có được đêm nay... cô sẽ hối tiếc mãi mãi.
Cô hít một
hơi dài và mở cửa.
Ánh sáng duy
nhất trong phòng tỏa ra từ lò sưởi và Juliana dừng một chút để ngắm nhìn Simon,
anh đang đứng bên cạnh lò sưởi, ly scotch trong tay, chỉ đi giày bốt, quần ống
túm và chiếc áo sơ mi trằng giản dị.
Anh xoay
người về phía cửa ngay khi cô đóng nó lại phía sau, sự kinh ngạc trên gương mặt
nhanh chóng được thay bằng thứ gì đó nguy hiểm hơn. “Em đang làm gì ở đây?”,
anh hỏi, bước đến chỗ cô trước khi dừng lại giữa chừng, như thể bị va vào bức
tường vô hình.
Cô hít một
hơi dài. “Đêm nay chưa kết thúc, Simon. Anh nợ em phần còn lại.”
Anh nhắm mắt
và cô nghĩ anh có thể đang thỉnh cầu sự kiên nhẫn. “Nói với anh là em không thể
ở trong phòng này với anh. Hãy nói là không phải em ở đây và chỉ mặc trên người
chiếc váy ngủ.”
Anh mở mắt
và ánh mắt ấy nhận ra cô, ấm áp và dịu dàng như mật ong. Nó thiêu đốt khắp
người cô, nhắc cô nhớ mình yêu hơi ấm, sự đụng chạm, nụ hôn của anh... và cả
bản thân anh nhiều đến mức nào.
Cô không thể
sống phần đời còn lại mà thiếu khoảnh khắc này... đêm nay... mà không biết cảm
giác trở thành người của anh là như thế nào.
Bây giờ hoặc
không bao giờ. Không có thời gian để chần chờ nữa.
Cô đặt tay
lên dây buộc của chiếc áo choàng lụa và nhanh chóng tháo nó ra trước khi anh có
thể ngăn lại. Trước khi cô có thể ngăn cản bản thân.
Một đêm.
Kêu gọi
người phụ nữ quyến rũ nguy hiểm bên trong, cô nói. “Em không mặc váy ngủ,
Simon.”
Cô để chiếc
áo choàng rơi xuống chân tạo thành một đống lụa màu xanh sapphire tuyệt đẹp.
Khi nhìn
thấy cơ thể trần trụi đầy quyến rũ của cô, thon dài, căng tràn nhựa sống và đẹp
hoàn hảo, Simon không nghĩ cô là một vẻ đẹp khiến người khác choáng váng, mặc
dù cô chính xác là thế.
Anh cũng
không nghĩ mình sẽ kháng cự cô - không nghĩ đến việc sẽ mặc lại cho cô chiếc áo
choàng lụa mà cô đã cởi bỏ và đưa cô trở lại phòng ngủ - mặc dù anh đáng lẽ nên
làm thế.
Anh cũng
nghĩ mình sẽ không quên điều này, bởi vì trung thực mà nói, anh biết sự vô vọng
khi đối mặt với nó. Và anh sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này.
Khoảnh khắc
khi nhận ra cô sẽ là của anh.
Sự chân thực
trong lời nói đó hầu như không thể chịu đựng được khi anh nhìn thấy cô đang đối
mặt với mình - táo bạo, can đảm, hoàn hảo và sẵn lòng để anh nhận những gì cô
trao.
Cô ở đây.
Hoàn toàn khỏa thân.
Và cô yêu anh.
Anh không
sẵn lòng cũng chẳng đủ sức để đẩy cô đi - không khi anh muốn cô quá nhiều.
Không có
người đàn ông nào trên mặt đất này có thể kháng cự lại.
Và anh không
cố thử làm điều đó.
Tất cả sẽ thay đổi.
Lời nói đó
thì thầm trong đầu và anh không chắc đó là lời cảnh báo hay một lời hứa. Nhưng
anh không quan tâm.
Cô đứng đó
đầy kiêu hãnh và bất động, đối mặt với anh, làn da tuyệt đẹp lấp lánh trong ánh
sáng vàng lung linh, tỏa bóng hấp dẫn đầy tội lỗi lên người. Cô xõa tóc, những
lọn tóc quăn đen như gỗ mun ôm lấy vai và bầu ngực săn chắc vun cao như thể cô
là tác phẩm trong những bức tranh cổ điển và không thật chút nào.
Hai tay
buông xuôi theo thân, những ngón tay nắm chặt như thể cô đang cố gắng không che
đi vùng tam giác tối tăm tuyệt đẹp nơi ẩn chứa những bí mất đầy cám dỗ nhất của
mình. Anh gần như rên rỉ trước sự hoàn hảo của cô.
Cô là vật
hiến tế đặt nơi thần điện chất chứa sự đúng mực của anh.
Cô hít một
hơi dài rồi thốt ra tiếng thờ dài yếu ớt và anh chú ý thấy cô đang run rẩy -
làn da mềm mại nơi vùng bụng, sự nâng lên hạ xuống ngập ngừng nơi ngực, phần cổ
họng run run.
Cô lo lắng.
Anh buông
chiếc ly đang cầm trong tay xuống sàn, không quan tâm nơi nó rơi xuống hay nó
làm hư thứ gì - thứ anh quan tâm duy nhất chính là với tay đến cô.
Rồi anh ôm
lấy cô, nhấc cô lên. Cô quấn cánh tay quanh cổ anh, hai chân quanh eo anh, luồn
những ngón tay vào tóc anh và miệng anh trên miệng cô.
Nụ hôn đó
mạnh mẽ, thiêu đốt và cô hòa hợp với nhu cầu của anh. Nơi nào anh đến, cô đi
theo, thổ lộ cùng anh, trao cho anh mọi thứ anh yêu cầu với những tiếng thở dài
nho nhỏ phóng đãng đốt lên trong anh ngọn lửa nồng nhiệt.
Cô là của
anh.
Anh dứt môi
ra, cho cô chút không gian để hít thờ. “Nếu ở lại đây... em sẽ trao bản thân
mình cho anh.”
Cô phải
hiểu. Phải có quyết định của chính mình.
Cô gật đầu,
hai mắt chứa đầy khao khát. “Vâng. Em là của anh.”
Anh lắc đầu, biết rằng mình có vài giây
trước khi bị đam mê chiếm giữ và cả hai đều lạc mất mình. “Bây giờ hãy rời khỏi
đây nếu em có bất kì sự lưỡng lự nào.”
Một khoảng lặng diễn ra và nhu cầu chiếm
hữu cô chảy qua, dày đặc, không thể dung thứ và khiến đất trời chao đảo. Ánh
mắt trong sáng, xanh thẳm và thật đẹp. “Em không hề do dự, Simon.” Cô tựa người
lại gần, môi hầu như chỉ vừa chạm vào môi anh, đe dọa, khiến anh phát điên lên.
“Hãy chỉ cho em biết mọi thứ.”
Kiểm soát bị phá hủy và anh không bận
tâm. Anh bị chôn vùi trong khao khát nguyên thủy khi hôn cô hết lần này đến lần
khác, hai tay di chuyển khắp làn da ấm áp mềm mại, ấn cô vào người mình, giữ
chặt lấy cặp mông tròn đầy đặn.
Anh kéo người ra một khoảng đủ để nói.
“Em là của anh”, anh nói và nghe thấy sự thiếu kiềm chế trong những từ ngữ ấy.
Anh không quan tâm. Cảm giác anh dành cho cô lúc này hoàn toàn không mang tính
chất tao nhã lịch sự. “Của anh”, anh lặp lại, từ chối để nụ hôn mà cô muốn cho
đến khi cô nhìn vào mắt anh. “Của anh.”
“Vâng”, cô nói, đung đưa người, hơi ấm
khiến anh trở nên hoang dại. “Em là của anh.”
Anh thưởng cho cô một nụ hôn khác.
Chúa ơi, anh thích hôn cô.
Thích mùi vị của cô, sự nhiệt tình của cô, cách cô châm lên ngọn lửa nơi anh
với sự mơn trớn của chiếc lưỡi. Khi anh kéo người ra một chút nhìn vào mắt cô
lần nữa - màu xanh tuyệt đẹp với khao khát - cô lắc đầu gần như ngay tức khắc.
“Em là của anh”, cô lặp lại, cắn lấy bờ môi dưới của anh và kéo anh trở lại với
nụ hôn. Anh rên rỉ vì sự mạnh mẽ đó, bị ngắt quãng bởi sự vuốt ve dịu dàng tinh
nghịch không thể chịu đựng được của lưỡi lên nơi mà răng của cô vừa ở đó.
Cô là nàng Siren của anh. Ngay từ đầu đã
thế.
Loại đi ngài công tước lịch thiệp ngoảnh
mặt bỏ cô lại quảng trường - người đó đã trả cô lại với gia đình bằng tất cả
kiềm chế hào hoa phong nhã phù hợp với địa vị của anh. Anh giờ đơn thuần chỉ là
một người đàn ông - có máu thịt và đói khát.
Và cô là bữa tiệc lớn dành cho anh.
Anh mang cô tới giường, biết rằng tất cả
có thể thay đổi nhưng anh không bận tâm. Anh theo cô nằm xuống tấm trải giường
bằng vải lanh mát lạnh, ấn người vào giữa hai bắp đùi ấm áp thon dài của cô và
chiếm lấy miệng cô hết lần này đến lần khác, thì thầm bằng cả tiếng Anh và
tiếng Ý xen giữa những nụ hôn.
“Người phụ nữ xinh đẹp đầy nguy
hiểm của anh... crina[1]... quá mềm mại.... quá xinh đẹp... che
bella... che bellissima[2].”
[1] Carina (tiếng Ý): Đáng yêu
[2] Che bella... Che bellissima (tiếng
Ý): Xinh đẹp... Vô cùng xinh đẹp
Cô quằn quại bên dưới, ấn vào và đung
đưa người áp vào anh khi hai tay giật mạnh chiếc áo sơ mi bằng vải lanh, kéo nó
lên cho đến khi chạm được vào làn da trần của anh. Sau đó những ngón tay của cô
ở trên người anh, để lại những vệt lửa dọc theo lưng và anh nghĩ mình có thể
chết nếu như không đến gần cô hơn. Anh nhấc người ra, rít lên khoái lạc khi ấn
cứng và dày cộm vào nơi mềm mại nhất, ấm áp nhất của cô.
Nhìn xuống, anh thu lấy hình ảnh đôi môi
sưng phồng vì những nụ hôn, hai má ửng đỏ và đôi mắt xanh mở to đầy khao khát.
Hai tay vòng quanh bụng anh và luồn tay bên dưới áo, lướt khắp phần ngực cho
đến khi ngón tay cái ương bướng tìm thấy một bên ngực và anh thở gấp.
Nhận biết tinh quái ánh lên trong mắt và
cô làm lại một lần, hai lần trước khi anh thì thầm, “Em đang giết anh”, và cuối
xuống chiếm lấy môi cô lần nữa.
Anh ngẩng đầu lên, cô nói. “Cởi nó ra đi
anh. Em muốn ở gần anh hơn. Càng gần càng tốt.” Và anh nghĩ mình đang chìm đắm
trong sức nóng của những từ đó.
Chiếc áo sơ mi ngay tức khắc biến mất và
anh chiếm lấy môi cô lần nữa, vuốt ve thật sâu trước khi lăn người để bản thân
tiến gần cơ thể căng tràn nhựa sống của cô.
Cô la lên vì mất mát, với tay đến anh
trước khi anh bắt lấy hai tay cô và kéo chúng lên đầu, dùng một tay dễ dàng giữ
lấy chúng. “Không. Em là của anh”, anh nói, bàn tay còn lại lần xuống dưới vuốt
ve đầu ngực tuyệt đẹp của cô, trêu đùa cho đến khi nó cứng lên và nài xin miệng
anh ở đó. “Em đã đến với anh”, anh thì thầm vào tai cô, dùng lưỡi liếm lấy thùy
tai của cô. “Tại sao, Siren?”
“Em...”, cô bắt đầu nói, dừng lại khi
anh xoay tròn một đầu ngực giữa ngón tay.
“Tại sao?”, anh lặp lại, mong mỏi nghe
được câu trả lời.
“Em muốn đêm nay...”, cô thở hổn
hển.
“Tại sao?” Anh rời môi xuống cổ họng,
đưa lưỡi vào cái hõm ở đó.
“Em...” Cô dừng lại khi anh ấn những nụ
hôn nhẹ lên làn da trên ngực cô, để lại dấu khi anh tiến đến phần đầu ngực nhức
nhối kia. “Simon...”, tiếng thì thầm như một lời cầu xin. Chúa ơi, anh yêu
âm thanh tên anh trên môi cô. Anh thổi hơi khắp nhũ hoa, thích thú làn da
nơi đó nhăn lại và tiếng thở hổn hển của cô. “Làm ơn...”
“Tại sao em lại đến với anh?”
Hãy nói ra đi, anh biết nó không phải
chỉ là cảm xúc nơi anh. Tuy anh biết rằng mình không xứng đáng với nó.
“Em yêu anh.”
Cảm giác run rẩy xuyên khắp người khi
những từ đó được thốt ra, nó quá đơn giản. Quá chân thực. Anh ngậm lấy phần đầu
ngực giữa môi mình, kéo nhẹ phần da thịt ngọt ngào kia thưởng cho cô. Anh yêu cách
cô quằn quại tựa vào mình, cách cô hét lên khi anh rê lưỡi và răng khắp phần da
thịt nhạy cảm, cách hai tay cô uốn cong để những ngón tay có thể len lỏi vào
tay anh.
Khi anh ngước đầu lên, cả hai cùng thở
khó nhọc và anh khao khát chạm vào mọi nơi trên người cô.
Nếm mọi nơi của cô.
“Nói lại lần nữa đi.”
“Em yêu anh.”
Anh buông tay cô ra, trượt xuống bên
dưới, đặt những nụ hôn ấm áp dọc theo ngực, bụng, phần mềm mại giao giữa đùi và
hông, mùi hương của cô tuyệt vời đến mức không thể chịu được.
Anh say mê sự mềm mại, cảm giác về cô,
cách cô ấn người vào tấm trải giường và đong đưa hông áp vào anh. Cả đời, anh
chưa bao giờ muốn bất cứ thứ gì theo cách anh muốn cô. Ngay bây giờ.
Cô ở đây.
Và cô là của anh.
Simon trượt khỏi giường, quỳ gối bên
cạnh. Cô ngay lập tức ngồi dậy. “Anh đi...?” Câu hỏi trở thành tiếng rít nhỏ
khi anh kéo cô đến gần cạnh giường, để hai chân cô về một bên và vuốt ve làn da
trơn mềm từ mắt cá đến đầu gối của cô. Anh ngắm nhìn hai bàn tay mình, to lớn
và ngăm ngăm, lần theo đường cong nơi chân cô và không thể kháng cự sờ đến bắp
chân thon dài săn chắc và nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
“Anh làm...? Simon!”, cô thở hổn hển và
anh cúi người về trước, lách người vào giữa hai đùi của cô. Hai bàn tay cô che
phủ nơi anh khao khát chạm vào và anh cắn nhẹ góc cằm của cô.
“Nằm ngửa ra
nào, Siren.”
Cô lắc đầu.
“Em không thể. Anh không thể làm thế.”
“Em có thể.
Và anh sẽ làm điều đó.” Anh nghe thấy sự lúng túng trong giọng của mình. Cảm
thấy sự khao khát chảy qua người. Nếu cô không để anh sớm chạm vào cô... “Em
yêu cầu anh chỉ cho em thấy tất cả”, anh nói, những từ ấy dày đặc trong tai cô.
“Đây là một phần trong đó.”
Cô do dự
không biết phải làm gì và nếu không quá căng cứng cùng nhức nhối như bây giờ.
Anh ắt hẳn đã cười chủ nghĩa hoài nghi trong ánh mắt cô. “Em chưa bao giờ nghe
thấy điều đó.”
“Hãy trao
bản thân mình cho anh”, anh nói, tách đùi cô rộng ra, trượt bàn tay lên cao
hơn, chạm lưỡi vào đường cong hoàn hảo bên gò má của cô. “Đây là điều anh
muốn.” Cô nín thở khi những ngón tay của anh với đến bàn tay của cô, chắn cô
khỏi tầm nhìn. Anh mơn trớn đầu ngón tay lên da tay cô, nhẹ nhàng chạm vào đó
khiến cả hai người đều cảm nhận sâu sắc. Anh vuốt ve lần nữa, đi lên cổ tay sau
đó lui lại. “Anh nghĩ em cũng muốn điều đó.”
Anh trở lại
với tai cô, yêu sự e thẹn và thiếu chắc chắn của cô. Anh muốn dạy cô cách chia
sẻ những bí mật của mình. “Em cảm thấy nhức nhối ở đây phải không?” Cô gặt đầu
và sự thích thú đầy nam tính chảy khắp người anh. “Anh có thể mang nó đi.”
Cô trút ra
hơi thở dài đầy run rẩy và âm thanh đó khiến chiều dài của anh căng cứng lên.
Anh nghiến răng. Không. Điều này là dành cho cô. Cô sẽ tìm ra khoái lạc của
mình. Anh sẽ trao nó cho cô và lấy lại của mình từ đó.
“Simon”, cô
nói, giọng khàn khàn, quấn quanh âm tiết tên anh giống như một nắm đấm. “Xin
anh”.
“Nằm ngửa ra
nào”, anh thì thầm, ấn cô xuống giường với nụ hôn trước khi đến nơi anh khao
khát. Anh ấn một nụ hôn nhẹ lê đốt ngón tay của cô. “Hãy để anh vào.” Khi cô
làm thế, những nếp gấp nơi nữ tính hé lộ, anh rên rỉ thích thú. Anh nhẹ nhàng
tách nó ra và cô nâng hông về phía anh. Cô quá nhạy cảm, quá sẵn sàng cho anh.
Trơn mượt, ẩm ướt và tuyệt vời.
Anh rê một
ngón tay xuống ngay nơi trung tâm của cô, lắng nghe tiếng hít thở, tiếng thút
thít cô tạo ra khi anh khám phá nơi đó. Anh khám phá cô, ấn vào và mơn trớn để
tạo ra âm thanh thích thú nơi cô, sau đó trượt một ngón tay vào nơi ẩm ướt nóng
bỏng. Cô quá chặt, người trượt hẳn đến cạnh giường vì cảm xúc mạnh mẽ ấy.
Anh ngước
lên nhìn cơ thể cô khi Juliana nhấc người khỏi giường và say mê hình ảnh của
cô, mái tóc đen tuyệt đẹp, đôi mắt như hai viên sapphire sáng lấp lánh vì khoái
cảm, đôi môi hồng hào đầy đặn hé mở khi hít thở.
Anh chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì như anh muốn cô.
Anh di
chuyển tay, yêu cách cô nhắm mắt lại sau đó mở ra. Anh cúi người về trước, phà
hơi ngay trung tâm khoái cảm của cô và lấy làm hãnh diện vì đã khiến cô thốt ra
tiếng hét nhỏ đam mê không thể kìm lại.
Anh sẽ chết nếu như không sớm đặt miệng mình lên cô.
Anh cọ xát
ngón cái ngang nơi sưng phồng đập rộn ràng của cô và cô thở hổn hển đáp lại, sự
e thẹn đã biến mất. “Hôn em đi.”
“Như em
muốn”, anh nói và đặt môi mình lên cô, giữ lấy cô rộng mở khi ấn lưỡi đến nơi
ngón cái vừa ở đó, làm tình với cô bằng những cái vuốt ve thưởng thức chậm rãi.
Cô cong người khỏi giường, đẩy những ngón tay vào tóc anh và giữ lấy anh khi
chuyển động áp mình vào miệng anh. Cô là dòng rượu vang và ngay tức khắc bị anh
ám ảnh bởi hương vị của cô, bởi việc tìm hiểu những thứ cô thích, chỉ muốn trao
cho cô khoái cảm. Để khiến cô trở nên điên cuồng.
Anh đã làm
thế. Những chuyển động xoay tròn chậm rãi bắt đầu nhanh hơn, lưỡi làm việc cùng
lúc khiến những ngón tay cô uốn éo trong tóc anh và sau đó cô nâng người khỏi
giường dâng mình cho anh. Anh chiếm lấy cô, giữ chặt cô trong khi cô tìm thấy
khoái cảm của mình sự thỏa mãn nam tính lăn tăn chảy khắp người anh.
Sau đó cô
tan vỡ trong vòng tay anh, anh ở đây, ôm lấy cô, vuốt ve cô, mang cô trở lại
mặt đất.
Anh ngẩng
đầu lên sau khi chuỗi khoái cảm cuối cùng chảy qua người cô và anh di chuyển nằm
bên cạnh cô, muốn ôm lấy cô, giữ cho cô được an toàn.
Anh hôn cổ
cô, nhẹ nhàng mút lấy vùng da nơi đó cho đến khi cô thở dài. Anh có thể mang
lại khoái cảm cho cô mãi mãi. Anh có thể nằm trên giường và tôn sùng cô suốt
đời. Anh đưa một nhũ hoa vào miệng, nhay nó cho đến khi cô thì thầm tên anh,
rồi hôn cô, trượt tay vào giữa đùi với sự thôi thúc không thể bác bỏ để đóng
dấu cô là của anh.
Hai chân cô
tách ra trước sức nặng của tay anh và những ngón tay cô trượt xuống thân trên
đến chỗ cạp quần ống túm của anh. “Simon”, cô nói và sự thích thú thỏa mãn
trong giọng cô khiến anh cứng ngắc lên một cách khổ sở. “Cởi nó ra đi anh.”
Chúa ơi, được.
Anh nhắm mắt
ngăn ý nghĩ đó lại. “Em chắc chứ?” Nếu anh khỏa thân cùng cô, mọi chuyện không
thể nào quay lại.
Cô gật đầu,
đôi mắt màu ngọc sapphire tối lại vì đam mê. “Rất chắc chắn.”
Cô sẽ có
được anh. Hết lần này đến lần khác, trong những ngày còn lại của họ.
Anh hôn cô
lần nữa, chậm rãi và thật sâu. “Anh không thể từ chối em bất cứ điều gì.”