Con chó của dòng họ Baskerville - Chương 12
Chương 12
CÁI CHẾT
TRÊN KHU ĐẦM LẦY
Tôi
đứng lặng đi trong một lúc, không tin vào tai mình, tôi không thể thở
được. Sau đấy tài ăn nói mới trở lại với tôi và tôi cảm thấy một
sức nặng lớn đã trút khỏi vai mình. Giọng nói xỏ xiên ấy trên khắp
thế giới này, chỉ có thể thuộc về một người mà thôi!
-
Holmes! - Tôi kêu lên - Sherlock Holmes!
-
Hãy ra đây. Và hãy cẩn thận với khẩu súng đấy!
Từ
trong hang, tôi bò lần ra và nhận ra anh. Holmes ngồi trên phiến đá,
nhìn gương mặt kinh ngạc của tôi với vẻ tinh nghịch trong cặp mắt xám
của mình. Vào thời gian này, anh gầy xọp đi, thế nhưng trông anh vẫn
điềm tĩnh, bàn tay đầy sinh lực, khuôn mặt ngả màu đồng thau vì rám
nắng. Trong bộ quần áo thể thao và mũ cát, trông anh như một du khách
nhàn nhã. Thậm chí anh vẫn còn giữ được sự ưa thích vẻ sạch sẽ
của loài mèo nữa: Râu được cạo nhẵn nhụi, áo sơ mi không có một vết
dơ. Tưởng như mọi chuyện diễn ra trên phố Baker vậy.
-
Không có sự xuất hiện nào làm cho tôi sung sướng bằng - Tôi vừa nói
vừa siết chặt lấy anh.
-
Đồng thời ngạc nhiên nữa chứ?
-
Vâng, đúng vậy.
-
Nhưng không phải chỉ một mình anh ngạc nhiên đâu Tôi không thể nào ngờ
rằng anh sẽ tìm ra nơi ẩn của tôi, mà cũng không nghĩ được rằng lại
gặp anh ở đây, trước lúc tôi ở cách hang đá hai mươi bước.
-
Anh trông thấy dấu giày của tôi ư?
-
Không! Nếu anh muốn đánh lừa tôi, thì trước tiên hãy thay đổi hiệu
thuốc lá đi. Mẩu thuốc hút dở của anh nằm lăn lóc cạnh đường mòn.
Chắc anh ném nó đi từ lúc anh quyết định đột nhập vào đây.
-
Phải.
-
Tôi nghĩ như vậy đấy... Và đoán ra rằng anh đã mai phục ở trong hang,
với cây súng ngắn. Có đúng là anh lầm tôi với kẻ phạm tội không?
-
Tôi quyết định tìm hiểu người khách lạ của đầm lầy.
-
Thật tuyệt. Mà anh phát hiện ra nơi ẩn trú của tôi bằng cách nào
vậy? Có lẽ anh đã nhìn thấy tôi vào lúc anh đuổi bắt người tù khổ
sai?
-
Vâng, tôi đã trông thấy anh lúc đó.
-
Anh đã lùng sục lần lượt tất cả các hang trước khi chưa đụng phải
cái hang này, phải không?
-
Không, cậu bé đã đưa tôi tìm đến dấu vết của anh. Ở đây có một ai
đó theo dõi cậu ta.
-
A, ông già quý phái với ống kính viễn vọng! Tôi nhìn thấy mặt trời
lấp lánh trên ống kính. Ban đầu tôi không thể đoán nổi đấy là cái
gì cả. A ha! Cậu bé Cartwright đã có mặt ở đây. Mảnh giấy gì đây?
À, anh đi Coombe Tracey phải không?
-
Vâng.
-
Đến thăm cô Laura Lyons?
-
Phải.
-
Tuyệt lắm! Tôi và anh rõ ràng là tiến hành song song với nhau. Bây
giờ ta cần trao đổi những tin tức đã thu lượm được.
-
Tôi rất vui là anh đã ở đây! Thần kinh của tôi bắt đầu chùn lại dưới
gánh nặng những bí ẩn và trọng trách đặt lên tôi. Nhưng anh lọt vào
đấy bằng cách nào? Và anh... làm gì ở đây vậy? Thế mà tôi cứ nghĩ
rằng anh đang ngồi ở đường Baker kia đấy?
-
Tôi muốn chính anh nghĩ như vậy!
-
Thế nghĩa là anh nhờ cậy sự giúp đỡ của tôi mà lại không tin vào
tôi. Tôi nghĩ là tôi xứng đáng được hơn thế chứ?
-
Ông bạn, trong vụ án này cũng như trong nhiều vụ án khác, sự giúp
đỡ của anh đối với tôi là vô giá. Nếu anh cảm thấy là tôi đã lừa
gạt anh thì xin anh tha lỗi! Chân thành mà nói, tôi cảm thấy là anh
đang lâm vào vòng nguy hiểm, nên tôi đã đến đây. Nếu tôi ở cùng một
chỗ với anh và ngài Henry thì kẻ thù sẽ cảnh giác đề phòng. Còn
ngược lại, tôi có thể hành động rất tự do khi đứng ở sau cánh gà
và sẵn sàng bước vào sân khấu vào giờ phút nguy kịch nhất.
-
Nhưng vì lẽ gì anh lại phải giấu tôi?
-
Nếu anh biết tôi thì chẳng những không lợi gì mà rất có thể sẽ bị
phát giác? Thật vậy, lúc đó anh có thể muốn kể cho tôi nghe một cái
gì đấy, hoặc là anh sẽ nảy ra ý định thu xếp tiện nghi cho tôi ở
đây. Tôi mang theo chú bé Cartwright. Chú phục vụ tôi một cách tuyệt
vời. Anh biết những nhu cầu đơn giản của tôi rồi đấy: Mẩu bánh mì
và chiếc cổ áo sạch sẽ. Người ta còn cần gì hơn nữa? Ngoài ra,
Cartwright còn có cặp mắt rất tinh nhạy và đôi chân rất nhanh nhẹn.
-
Thế nghĩa là tất cả những bản phúc trình của tôi được viết ra một
cách vô ích - Tôi run run nói, sau khi nhớ lại biết bao công sức và
niềm tự hào đã được đặt vào những bản tường trình ấy.
Holmes
rút từ trong túi ra một đống thư tín.
-
Nó đây này, bạn ơi. Chúng đã được nghiên cứu tỉ mỉ nhất. Tôi sắp
xếp khéo léo đến mức chúng đến với tôi chỉ sau một ngày. Xin nồng
nhiệt chúc mừng anh. Lòng kiên trì và tài quan sát mà anh đã bộc lộ
trong công việc cực kỳ khó khăn này cao hơn bất cứ lời ngợi khen nào.
Những
lời nói nồng nhiệt của Holmes đã làm nguôi cơn tức giận của tôi. Tự
trong thâm tâm, tôi thừa nhận rằng vì những đòi hỏi của vụ án, tôi
không cần thiết phải biết sự có mặt của anh ở tại đây.
-
Vậy đấy! - Holmes vừa nói vừa nhìn vào khuôn mặt đã tươi tỉnh của
tôi - Còn bây giờ, hãy kể cho tôi nghe cuộc viếng thăm của cô Laura
Lyons đi! Tôi đoán ra ngay là anh sẽ đến chỗ ấy, vì tôi đã rõ đấy là
người duy nhất mà chúng ta có thể khai thác được một cái gì đó.
Thú thật là nếu hôm nay anh không ở đây thì chắc có lẽ ngày mai tôi
sẽ phải thân chinh đến chỗ cô ta.
Mặt
trời đã khuất sau núi, hoàng hôn bao phủ lên khu đầm lầy. Ngoài trời
đột nhiên lạnh lẽo, chúng tôi đi vào trong hang. ở đó tôi ngồi cạnh
Holmes, kể cho anh nghe câu chuyện của mình với cô Laura. Anh chú ý đến
câu chuyện này tới mức nhiều điều phải nhắc lại đến hai lần. Lúc tôi
ngừng lời, anh nói:
-
Tất cả chuyện đó là rất quan trọng. Trong vụ án có một khoảng
trống mà cho tới lúc này, chúng ta vẫn không sao lấp cho đầy được.
Có lẽ anh biết Stapleton rất thân tình với cô Laura chứ?
-
Không, tôi không hề nghe nói gì về chuyện đó.
-
Đó là sự thực. Họ gặp nhau, trao đổi thư từ với nhau. Nói chung,
giữa họ có sự đồng cảm hoàn toàn, và điều đó trao vào tay chúng ta
con chủ bài quan trọng. Nếu đưa con bài này tới vợ của ông ta...
-
Vợ của ông ta?
-
Phải, cô Stapleton ấy, thực chất là vợ của ông ta.
-
Chúa ơi, Holmes! Vậy mà ông ấy lại cho phép ngài Henry yêu cô ta?
-
Những tình cảm lãng mạn của ngài Henry chỉ đem lại tai họa cho chính
ngài thôi! Anh không nhận thấy là Stapleton bảo vệ cô ta một cách chặt
chẽ hay sao. Tôi nhắc lại, người đàn bà ấy là vợ của Stapleton.
-
Nhưng họ làm cái chuyện rắc rối ấy để làm gì cơ chứ?
-
Nguyên do thế này: Stapleton nhìn thấy trước là trong vai trò người
đàn bà tự do, cô sẽ có lợi nhiều hơn cho ông ấy.
Tất
cả những mối ngờ vực chưa được sáng tỏ, mọi điều mách bảo của linh
cảm tự nhiên lộ hết ra ngoài và tập trung vào nhà tự nhiên học. Từ
con người trầm tĩnh với chiếc mũ ghê gớm, mưu mô và kiên nhẫn, đi
liền với nụ cười trên môi và sự độc ác thâm hiểm trong lòng.
-
Nghĩa là đây chính là đối thủ của chúng ta? Nghĩa là hắn đã theo
dõi chúng ta ở London?
-
Đúng, tôi đã phanh phui điều bí ẩn này.
-
Còn bức thư cảnh giác...? Có phải do cô ta gởi không?
-
Đúng.
-
Anh có chắc không, Holmes? Do đâu mà anh biết cô ấy là vợ của hắn?
-
Vào cuộc gặp gỡ đầu tiên với anh, Stapleton đã nói cho anh biết một
phần tiểu sử của mình. Hình như cho đến giờ, hắn vẫn còn hối hận
về chuyện đó. Hắn quả thật có một trường học ở miền Bắc nước Anh.
Tìm kiếm tin tức một người thầy giáo là một công việc chẳng khó khăn
gì. Để làm việc đó có những cơ sở thông tin ngành sư phạm. Tôi đã
dò hỏi và chẳng bao lâu đã biết đúng là có những việc không may xảy
ra trong một trường học. Hiệu trưởng của nó (họ của ông ta không
giống như vậy) đã cùng vợ trốn đi. Mọi dấu hiệu trùng hợp hoàn
toàn với nhau và khi tôi biết hắn còn ham mê côn trùng học thì tôi
không còn nghi ngờ gì nữa.
Bóng
tối che phủ lấy tôi bắt đầu dần dần tản ra, nhưng nhiều điều vẫn
còn nằm trong bóng râm.
-
Nếu người đàn bà ấy là vợ của hắn. Thì cô Laura Lyons giữ vai trò
gì? - Tôi hỏi.
-
Sau chuyến đi của anh tới Coombe Tracey, nhiều điều đã bắt đầu sáng
tỏ. Ví như, cô Laura muốn ly dị chồng để kết hôn với Stapleton. Bởi
vì cô không ngờ rằng hắn đã có vợ.
-
Khi nào cô ta sẽ được biết sự thật?
-
Khi người đàn bà trẻ ấy trở nên thật có lợi đối với chúng ta. Ngày
mai, cả hai chúng ta cần đến thăm cô ta. Còn bây giờ, chỗ của anh là
ở lâu đài Baskerville.
Những
tia đỏ cuối cùng của hoàng hôn đang phai dần ở phía tây, và đêm tối
đã buông xuống khu đầm lầy. Những ngôi sao nhấp nháy yếu ớt trên bầu
trời tím nhạt.
-
Còn một câu hỏi cuối cùng - Tôi vừa đứng lên vừa nói - Tất cả
chuyện đó nghĩa là thế nào? Hắn đang đeo đuổi mục đích gì?
-
Một vụ giết người. Một vụ giết người được bình tĩnh cân nhắc một
cách kỹ lưỡng. Stapleton lừa ngài Henry vào lưới của mình, còn tôi thì
lừa hắn vào lưới của tôi. Với sự giúp đỡ của anh, hắn hầu như đang
nằm trong tay tôi. Chỉ có một mối nguy hiểm đang đe dọa chúng ta: Hắn
có thể hành động trước. Còn một ngày, quá lắm là hai ngày nữa
thôi, tôi đã chuẩn bị mọi thứ để đến lúc đó sẽ che chở ngài Henry
như người mẹ yêu thương bảo vệ đứa con. Sự vắng mặt của anh hôm nay
hoàn toàn tha thứ được, nhưng tôi thích anh đừng để ông ấy ở lại một
mình. Anh nghe thấy gì không?
Một
tiếng gào thét kinh hãi kéo dài, ghê sợ và đau đớn, phá tan bầu
không khí trên khu đầm lầy tĩnh mịch. Máu tôi như đông lại.
-
Chúa ơi! Cái gì vậy? Đó là cái gì vậy?
Holmes
nhổm phắt dậy, bóng dáng cao của anh che khuất lối vào hang. Anh cúi
người đứng đó. Và sau khi ngoái cổ ra, anh vừa chăm chú nhìn vào
bóng đêm vừa chỉ kịp thầm thì với tôi.
-
Im lặng! Hãy im lặng!
Tiếng
kêu khiến chúng tôi kinh ngạc bởi nó vọng tới từ trong lòng sâu của
khu đầm lầy. Nhưng nó vang lên mỗi lúc một gần hơn và rõ hơn...
-
Ở đâu vậy? - Holmes thì thào và giọng của anh run run. Đó là giọng
của một người có một thần kinh vững vàng hay sao? Tôi hiểu tiếng
thét xuyên vào tận đáy tâm hồn anh - Tiếng kêu ở đâu vậy, Watson?
-
Phía này - Tôi đưa tay chỉ vào bóng đêm.
-
Không phải, ở phía kia cơ!
Tiếng
kêu hấp hối lại vang lên trong đêm yên tĩnh, nhưng giờ nó ở gần và rõ
hơn nữa. Hoà trộn vào đó là những âm thanh khác, gầm gừ, trầm trầm.
-
Con chó đấy! - Holmes kêu lên - Chạy đi Watson, chạy đi! Chúa ơi, chỉ
mong sao đừng có muộn quá.
Anh
chồm vào bóng tối, tôi bám theo sau anh. Rồi đột nhiên ở một nơi nào
đó vang lên một tiếng la tuyệt vọng và sau đó là tiếng động nặng
nề, trầm đục. Chúng tôi dừng lại, lắng nghe. Nhưng không còn tiếng
động nào phá tan bầu không khí im ắng trong đêm lặng gió nữa.
Tôi
thấy Holmes ôm đầu, dậm chân xuống đất như người mất trí.
-
Watson! Chúng ta đã muộn mất rồi!..
-
Không, không thể có chuyện đó được!
-
Tôi trì hoãn để làm gì, đồ ngốc! Còn anh, anh có thấy hậu quả việc
để Nam tước ở lại một mình chưa? Nhưng nếu không thể cứu chữa được
nữa thì tôi sẽ giết tên chó má ấy!
Không
phân biệt đường sá gì cả, chúng tôi lao tới nơi tiếng kêu khủng khiếp
vọng đến. Chúng tôi trèo lên đỉnh dốc, rồi chạy xuống. Trong bóng
tối, chúng tôi đụng phải những tảng đá nằm lọt vào giữa lùm cây.
Mỗi khi lên được một chỗ cao, bạn tôi đều đưa mắt nhìn khắp bốn
phía, nhưng lớp sương mù dày đặc, chúng tôi không thấy có sự di động
nhỏ nhặt nào.
-
Anh có trông thấy gì không?
-
Không thấy gì cả.
-
Suỵt! Lắng nghe xem!
Tiếng
rên rỉ vọng đến, đâu đó từ phía bên trái. Dãy đá đột nhiên bị đứt
đoạn, ở giữa tảng đá có một vật gì đó đen thẫm. Chúng tôi càng
chạy đến gần thì cái vật đen thẫm đó càng rõ nét. Đó là một
người nằm úp mặt xuống đất, đầu cụp xuống, hai vai hơi nâng lên, lưng
cong xuống, như chuẩn bị nhảy. Chúng tôi cúi mình trên người đó: không
có tiếng thở, cũng không có qua một cử động nào. Holmes đụng vào
tấm thân bất động. Anh kêu lên và rụt tay lại. Anh quẹt một que diêm
và chúng tôi thấy những ngón tay đầm đìa máu và cái sọ bị dập
nát. Trong ánh sáng của que diêm, chúng tôi nhận ra ngài Henry đang nằm
trước mặt chúng tôi.
Chúng
tôi không thể quên bộ quần áo màu cỏ úa hơi đặc biệt mà Nam tước đã
mặc trong lần đầu tiên xuất hiện trên đường Baker. Chỉ trong tích tắc
cũng đủ để chúng tôi nhận ra ông. Sau đấy que diêm lại được bật sáng,
rồi tắt lịm, như tia hy vọng cuối cùng trong lòng chúng tôi. Holmes
bắt đầu rên rỉ, thậm chí ngay trong bóng tối tôi vẫn nhìn thấy khuôn
mặt của anh nhợt nhạt ra sao.
-
Đồ dã man! Đồ dã man! - Tay tôi siết lại thành nắm đấm - Holmes, tôi
sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã bỏ rơi ông ta.
-
Tội lỗi của tôi còn lớn hơn, Watson ạ! Tôi đã hy sinh tính mạng của
người khác chỉ để tính toán xem làm thế nào giải quyết vụ án này
nhanh gọn hơn. Tôi đã phòng ngừa từ trước, thế mà ông ta vẫn cả gan
một mình đi vào khu đầm lầy.
-
Chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông ta mà không thể đến
giúp ông được! Con chó quái quỷ ấy lẩn đi đâu rồi? Còn Stapleton thì
ở đâu? Hắn sẽ phải chịu trách nhiệm về việc này!
-
Đúng. Tôi sẽ bắt hắn phải trả lời? Bác và cháu, cả hai người đều
bị giết. Một người chết vì kinh hãi khi nhìn thấy con quái vật mà
ông coi đấy là một sinh vật siêu phàm; còn người kia chết khi không
thoát khỏi con quái vật. Nhưng bây giờ chúng ta cần phải xác minh mối
liên quan giữa con người và con chó. Chúng ta nghe thấy tiếng rống của
nó, nhưng đó chưa phải là bằng chứng, bởi vì rõ ràng ngài đã chết
vì té ngã.
Sau
đó, lúc ánh trăng từ đám mây ló ra, chúng tôi leo lên dãy đá mà từ
đó người bạn của chúng tôi rơi xuống rồi đưa mắt nhìn khu đầm lầy.
Xa xa nổi lên ngọn lửa màu vàng cạnh Grimpen. Ngọn lửa chỉ có thể
phát ra từ ngôi nhà biệt lập của gia đình Stapleton. Tôi giơ nắm đấm
về phía đó, nguyền rủa.
-
Sao không tới bắt ngay hắn?
-
Một bước đi hấp tấp là tên vô lại sẽ lọt khỏi tay chúng ta.. - Vậy
khi nào mới dám hành động Ngày mai cũng không sao. Còn hôm nay chúng
ta phải làm bổn phận cuối cùng với người đã mất.
Chúng
tôi đi xuống sườn dốc dựng đứng, đến bên tử thi, trái tim thắt lại
và mắt nhoà đi.
-
Sẽ phải gọi người đến giúp đỡ thôi, Holmes ạ. Chúng ta không đưa ông
ấy về đến nhà được. Chúa ơi, anh làm sao vậy. Anh mất trí rồi!...
Holmes
rú lên, cúi mình trên thi thể Henry. Rồi anh nhảy nhót, cười khanh
khách và lắc lắc tay tôi. Phải chăng đây là bạn tôi, một người luôn
luôn tự kiềm chế được mình?
-
Có râu! Ông ta có râu!
-
Có râu à?
-
Đây không phải là ngài Henry!... Chúa ơi, đây là người tù khổ sai.
Chúng
tôi cuống cuồng lật thi thể trở lại. Không còn hoài nghi nữa. Trán
thấp, mắt hoắm như loài khỉ.
Trong
khoảnh khắp, tôi hiểu ra tất cả. Tôi có nhớ Nam tước đã tặng cho
Barrymore hầu như toàn bộ những trang phục cũ của mình. Nghĩa là
Barrymore đã cho Selden để hắn mặc trong lúc ra đi. Đôi giày, áo sơ mi
và mũ cát-két. Nhưng dẫu sao người tù này đáng nhận cái chết do
các tội lỗi của anh ta. Đứng ngồi không yên vì vui sướng, tôi giải
thích cho Holmes nghe mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.
-
Nghĩa là kẻ bất hạnh đã chết vì bộ quần áo - Anh nói - Chắc chắn
người ta đã cho con chó đánh hơi vật gì đó của ngày Henry. Có lẽ
chính chiếc giầy bị thất lạc ở khách sạn. Và con chó đã lần theo
vết của người tù khổ sai. Chỉ còn một điều chưa được rõ: Làm sao
Selden trông thấy con chó rượt đuổi theo hắn trong bóng tối.
-
Có lẽ hắn nghe thấy.
-
Nghe thấy con chó chạy khắp khu đầm lầy và đã kêu cứu hay sao? Ông ta
đang còn bị săn lùng kia mà. Không, đúng ra là thế này: Selden trông
thấy con chó theo mình.
-
Theo tôi, có những việc còn quái lạ hơn thế nữa. Tại sao con chó này
được thả ra? Cứ cho rằng những giả thiết của chúng ta là đúng...
-
Tôi không hề giả thiết như thế.
-
Được. Vậy tại sao người ta thả con chó này vào khu đầm lầy vào đêm
nay?
-
Thôi được, chúng ta sẽ tìm hiểu sau. Bây giờ chúng ta không thể để tên
này ở đây làm mồi cho cáo và diều hâu được.
-
Khi chúng ta chưa báo cho cảnh sát thì cứ đặt hắn nằm trong bất kỳ
hang đá nào.
-
Đúng. Nhìn kìa, Watson! Cái gì vậy? Phải chăng chính hắn? Không, lẽ
nào hắn lại liều mạng như thế.
Một
người đang đi đến gần chỗ chúng tôi. Hắn hút thuốc, đốm lửa của
điếu thuốc lập lòe từ xa. Mặt trăng chiếu vào hắn rất rõ. Ngay lập
tức, tôi nhận ra thân hình gầy guộc và dáng đi nhanh, nhún nhảy của
nhà tự nhiên học. Nhận ra chúng tôi, hắn dừng lại, rồi bắt đầu đi
về phía trước.
-
Bác sĩ Watson! Phải ông đấy không? Tôi chẳng thể nghĩ rằng lại gặp
ông tại đây vào ban đêm đấy? Ủa, cái gì thế này? Chuyện gì đã xảy
ra thế này? Có ai bị thương phải không? Lẽ nào đây là bạn của chúng
ta, ngài Henry?
Stapleton
chạy qua tôi, cúi người trên thi thể...
Tôi
nghe tiếng thở mạnh, điếu thuốc từ tay hắn rơi xuống đất.
-
Ai... Ai đấy? - Hắn ấp úng, nói lắp bắp.
-
Đấy là tên tù khổ sai đã vượt ngục.
Stapleton
xoay bộ mặt tái nhợt về phía chúng tôi, nhưng cố che giấu vẻ ngạc
nhiên và tuyệt vọng. Cái nhìn chăm chú của hắn dừng lại trước tiên
ở Holmes và sau đó ở tôi.
-
Chúa ơi, thật là kinh khủng! Làm sao mà y chết vậy?
-
Có lẽ hắn ngã từ triền núi kia xuống và bị gãy cổ. Tôi và bạn tôi
đang đi dạo trên khu đầm lầy thì nghe thấy tiếng kêu.
-
Còn tôi cũng nghe thấy tiếng kêu và chạy tới đây. Tưởng là tiếng kêu
của ngài Henry nên tôi rất lo.
-
Tại sao là ngài Henry? - Tôi không kìm lòng được, phải hỏi.
-
Hôm nay ngài có hứa là sẽ rẽ vào chỗ chúng tôi, nhưng ngài lại không
đến. Điều đó làm tôi rất ngạc nhiên. Lúc nghe thấy tiếng kêu thì tự
nhiên tôi rất lo cho ngài. Tiện thể xin hỏi - Stapleton lại chuyển cái
nhìn từ tôi sang Holmes - Ngoài những tiếng kêu này ra, các ông có nghe
thấy tiếng nào khác nữa không?
-
Không. Thế còn ông?
-
Cũng không.
-
Vậy tại sao ông hỏi như vậy?
-
Ôi, ông không biết đấy thôi, ở chỗ chúng tôi người ta có kể về con
chó ma quái! Các điền chủ địa phương nói rằng hình như đêm nào con
chó cũng lang thang khắp khu đầm lầy. Tôi muốn biết xem có thể các
ông nghe thấy tiếng của nó chăng?
-
Không, chúng tôi không nghe thấy gì như thế cả.
-
Vậy kẻ bất hạnh này chết như thế nào?
-
Đầu óc hắn quay cuồng vì sợ bị săn lùng. Và có lẽ trong cơn mất
trí, hắn chạy khắp khu đầm lầy rồi cuối cùng ngã xuống sườn núi
gãy cổ.
-
Vâng, hoàn toàn có thể như thế - Hắn nói và thở phào nhẹ nhõm - Còn
ông, ông nghĩ thế nào về điều đó, ông Holmes?
-
Thật tinh ý làm sao! - Bạn tôi cúi người chào hắn và nói.
-
Chúng tôi chờ ông từ lâu rồi. Ông đến đúng lúc tấn thảm kịch xảy ra?
-
Vâng! Tôi tin rằng bạn tôi giải thích đúng tấn thảm kịch này. Còn
tôi, ngày mai tôi sẽ trở về London với kỷ niệm đáng buồn.
-
Thế nào, mai ông sẽ đi à?
-
Tôi có ý định như thế.
-
Nhưng sự có mặt của ông sẽ rọi ánh sáng vào những sự cố đã đẩy
chúng tôi vào ngõ cụt.
Holmes
nhún vai:
-
Sự thành công không phải luôn luôn nằm trong tầm tay ta. Tôi vẫn chưa
rút ra một điều gì từ vụ án này.
Bạn
tôi nói bằng giọng điệu tự nhiên nhất và vẻ thật thà nhất. Stapleton
chăm chú nhìn anh. Sau đấy, hắn hướng về phía tôi.
-
Tôi vui lòng đề nghị chuyển thi thể về nhà chúng tôi, nhưng em gái tôi
sẽ sợ hãi. Chúng ta sẽ lấy cái gì đó đậy lên mặt hắn và để hắn
lại đây thôi! Cho tới sáng sẽ không có gì xảy ra với cái xác chết
này đâu.
Công
việc được tiến hành như thế. Tôi và Holmes từ chối lời mời rẽ vào
nhà của Stapleton. Chúng tôi để cho hắn trở về nhà một mình và đi
về phía lâu đài Baskerville.
-
Thế là cuối cùng chúng ta đã đánh giáp lá cà - Holmes bước cạnh tôi
và nói - Hắn thật là điềm tĩnh! Hắn tự kiềm chế mới giỏi làm sao!
Cú đấm thật điếng người. Chúng ta còn chưa có dịp nào đọ sức với
đối thủ xứng đáng hơn thế!
-
Dẫu sao đáng tiếc là hắn đã nhận ra anh!
-
Nhưng biết làm sao được!
-
Cuộc gặp gỡ này có ảnh hưởng tới những dự định của hắn không?
-
Chắc thế, hắn sẽ hành động thận trọng hơn nếu điều đó không thúc
đẩy hắn tới những quyết định tuyệt vọng tức thì. Như phần lớn
những tên tội phạm xuất sắc khác, Stapleton hình như rất trông cậy
vào sự khôn khéo của mình, và tưởng tượng ra rằng hắn đã khéo đánh
lừa chúng ta.
-
Vì sao anh còn chưa muốn bắt hắn?
-
Giả sử là đêm nay hắn bị bắt, thì thử hỏi điều ấy đem lại cho
chúng ta cái gì nào? Chúng ta không chứng minh được gì cả. Đấy, sự
tinh ranh, quỷ quyệt của hắn là ở đấy. Nếu kẻ tiếp tay cho Stapleton
là con người, chúng ta phải tìm cho ra những bằng cớ nào đó, nhưng
đằng này là con chó. Lời khai của nó là gì?
-
Nhưng một phần lớn của tội ác đã rõ rồi kia mà?
-
Tất cả chỉ là những phỏng đoán, những giả thiết. Tại phiên tòa,
chúng ta sẽ bị cười cợt nếu chúng ta đến đấy bằng câu chuyện hoang
đường, không có chứng cớ.
-
Còn ngài Charles?
-
Tìm được xác chết, nhưng không phát hiện ra dấu vết bạo hành. Tôi
với anh biết ông ta chết vì kinh hãi, và ta cũng biết ông ta kinh sợ
cái gì. Nhưng liệu 12 ông thẩm phán có tin vào chuyện đó hay không?
Những vết cắn của con chó ở đâu? Tôi và anh đều biết là con chó chưa
cắn chết người, và ngài Charles chết trước lúc nó nhảy xổ vào ông
ta. Cần phải chứng minh điều đó, mà hiện giờ chúng ta chưa thể chứng
minh được.
-
Còn đêm nay thì sao?
-
Cũng không có mối liên quan trực tiếp giữa con chó với cái chết của
người tù. Không một ai trông thấy con chó này. Quả thật chúng ta có
nghe thấy tiếng của nó, nhưng chúng ta không có bằng chứng về việc
con chó săn lùng người tù, mà cũng không có lý do gì để nó đuổi
theo anh ta.
-
Anh định bắt tay vào việc gì?
-
Tôi đặt nhiều hy vọng vào cô Laura. Khi cô ta biết rõ tình trạng gia
đình của Stapleton, có lẽ cô sẽ giúp chúng ta. Ngoài ra, tôi còn có
kế hoạch khác. Dù thế nào, tôi cũng hy vọng là ngày mai, chiến
thắng sẽ đến với chúng ta.
Tôi
không moi thêm được ở Holmes điều gì nữa.
Trước
khi đến chỗ rẽ vào lâu đài Baskerville, anh bước đi im lặng, đắm chìm
trong cái ý tưởng của mình.
-
Anh có rẽ vào không?
-
Có. Giờ thì không cần tránh mặt nữa. Nhưng còn điều này, Watson, anh
đừng nói với ngài Henry về con chó. Cứ gán cái chết của Selden cho
các nguyên nhân mà Stapleton đã gợi ý cho chúng ta vậy? Như thế, ông ta
sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi đi ăn trưa ở Merripit.
-
Nhưng người ta cũng mời tôi đến đấy.
-
Vậy anh phải từ chối. Hãy để ông ấy đi một mình và điều đó dễ sắp
xếp...