Con dâu nhà giàu - Chương 225 + 226

Chương 225: Người mẫu

Lúc
sắp quảng cáo, Chu Thiến theo nhân viên lên sân khấu.

Mọi
người bên dưới và các giám khảo nhân lúc này đều đang nói chuyện phiếm, đột
nhiên một người sắp thi chạy lên sân khấu thì đều chú ý. Triệu Hi Thành vì bị
Chu Thiến bỏ qua mà có chút mất mặt, vốn định bỏ đi nhưng Chu Thiến đột nhiên
lên sân khấu khiến anh đổi ý. Anh có thể đọc được sự lo lắng trong ánh mắt cô,
trực giác nói cho anh rằng cô nhất định đã xảy ra chuyện. Anh có chút lo lắng,
sự lo lắng này khiến anh lại ngồi xuống vị trí khách mời.

Chu
Thiến nhận lấy micro mà nhân viên đưa tới, nhìn mọi người bên dưới lớn tiếng
nói:

- Ngại
quá, tôi là thí sinh thứ năm mươi Chu Thiến. Người mẫu nam của tôi vì có việc
đột xuất phải đi, cho nên ở đây tôi có chút yêu cầu quá đáng, có bạn nam nào
cao 1m80 trở lên đồng ý giúp tôi không?

Lời
vừa nói ra, cả hội trường đều ồ lên.

Chu
Thiến thấy thế đành phải lặp lại một lần nữa:

- Phải
là bạn trai cao 1m80 trở lên.

MC
cũng giúp Chu Thiến hỏi thăm, các nhân viên an ninh thì vội vàng ổn định trật
tự. Thấy nhân viên an ninh đến thì đám người yên lặng hơn một chút. Nhưng tất
cả mọi người đều chỉ nhìn nhau không ai tiến lên. Dù sao tiết mục này chủ yếu
là các quý cô đi xem chứ không có nhiều các anh, các bác. Trong số ít những
người đàn ông ở đây, người cao 1m80 cũng chẳng nhiều mà có thì cũng chưa chắc
đã được. Đã có hai cánh tay giơ lên nhưng Chu Thiến vừa nhìn thì cũng chỉ đành
lắc đầu. Một người rất béo, bụng kia chắc chắn không thể vừa được quần áo,
người còn lại thì phải cái lưng hơi dài so với yêu cầu…

Đang
lúc Chu Thiến lo lắng thì ở ghế giám khảo có một người bật cười. Chu Thiến
không cần nhìn cũng biết là ai. Giờ nếu A Cát không tranh thủ mà châm biếm đôi
câu thì thật phí cho cái biệt danh “ác khẩu” của anh ta.

Tâm
tình Chu Thiến giờ rất tệ nên chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

A Cát cười xong thì nói:

- Chu Thiến, không thể không
nói cô luôn khiến tôi bất ngờ! Tôi làm giám khảo không ít cuộc thi nhưng người
đến giờ thi mới tìm người mẫu như cô thì đúng là lần đầu tiên gặp! Một thí sinh
ngay cả người mẫu của mình cũng không quản được, còn gây chuyện thế này, làm
phiền mọi người thì cô cho rằng cô có tư cách đứng ở sân khấu này sao?

Lời vừa nói ra, không ít giám
khảo và người xem đều tỏ vẻ đồng ý. Một số giám khảo còn khe khẽ bàn xem có nên
hủy tư cách dự thi của Chu Thiến không.

MC vội nói nguyên nhân người
mẫu bỏ đi cho mọi người, để mọi người biết Chu Thiến không muốn làm khó người
mẫu khiến cho bản thân gặp phải hoàn cảnh khó khăn này. Nhưng A Cát vẫn không
chịu bỏ qua:

- Cho dù là thế nhưng giờ cô
không có người mẫu là sự thật. Cô gây phiền phức cho cuộc thi cũng là sự thật!
Lí do có chính đáng cỡ nào thì cũng không thể thay đổi chuyện này.

Triệu Hi Thành thấy A Cát luôn
dồn ép Chu Thiến thì không khỏi nhăn mày, đang định gọi ban tổ chức ra giúp Chu
Thiến và để A Cát kia câm miệng thì Chu Thiến đứng trên sân khấu lại nhìn A Cát
ôn hòa nói:

- Giám khảo A Cát, chuyện thành
ra thế này cũng không phải là điều tôi muốn! Ai có thể không gặp chuyện bất
ngờ? Ai chưa từng có chuyện khẩn cấp? Chẳng lẽ biết rõ mẹ của người mẫu bị bệnh
nặng, sống chết không rõ mà còn cố giữ anh ấy lại mới là đúng? Tôi biết tôi đã
gây rắc rối cho cuộc thi nhưng tôi thực sự coi trọng cuộc thi này. Chưa đến lúc
cuối cùng thì tôi sẽ không dễ dàng buông tay. Tôi chỉ là nghĩ theo hướng tích
cực, tích cực mà muốn ở lại cuộc thi chẳng lẽ là sai? Tôi chỉ là nhân lúc mọi
người quảng cáo mà tìm người giúp đỡ, tranh thủ cơ hội cho chính mình. Giám
khảo A Cát, chẳng lẽ thế là không nên? Nếu đổi lại là anh thì anh sẽ làm gì?

Triệu Hi Thành ngẩng ra, lúc
này trong mắt anh, khuôn mặt bình tĩnh giải thích cho mình của Chu Thiến dần
dần biết thành một gương mặt khác. Bất tri bất giác mắt anh đỏ hoe, tâm tình vô
cùng kích động.

Chu Thiến nói không kiêu ngạo,
không nịnh nọt, giọng nói không lớn không nhỏ, những câu hỏi liên tiếp lại
khiến A Cát á khẩu. Anh ta ú ớ, không xuống nước được. Tuy rằng cảnh này không
truyền hình trực tiếp nhưng tiếng ồn ào trong trường quay và ánh mắt khác lạ
của các giám khảo khác khiến anh ta thấy thật mất mặt. Anh ta nhìn Chu Thiến
chằm chằm, hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình rồi nhìn
thời gian mà âm hiểm nói:

- Chu Thiến, giờ chỉ còn ba
mươi giây nữa, đừng nói chúng tôi không cho cô cơ hội! Chỉ cần cô tìm được
người mẫu trong ba mươi giây này thì cô có thể tiếp tục thi đấu. Nếu không tìm
được, tôi nghĩ cô cũng sẽ không gây phiền phức cho cuộc thi mà lãng phí thời gian
của mọi người đâu nhỉ.

Mọi người đều bắt đầu có hảo
cảm với Chu Thiến, nghe A Cát nói thế thì đều tiếc thay cho cô. Tuy rằng thấy
thái độ của A Cát không tốt nhưng nói cũng có chút đạo lý. Lập tức khán giả bắt
đầu nhìn đông nhìn tây, giúp đỡ Chu Thiến tìm người mẫu thích hợp.

Thậm chí có người còn đứng lên
hô hào:

- Các bạn nam dáng cao giúp
chút nào! Thời cơ tốt để anh hùng cứu mỹ nhân đây!

Nhưng không thể chọn ra ai phù
hợp.

Chu Thiến thấy mọi người giúp
mình như vậy thì rất cảm kích, cảm thấy dù thực sự bị loại thì cũng chẳng có gì
đáng tiếc.

Triệu Hi Thành ngồi đó lại cảm
nhận được ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình thì không khỏi nhìn
lại, hình như mình là người thích hợp nhất. Những người bên cạnh cũng đều nhìn
nhưng chẳng ai dám yêu cầu anh cả. Bảo đường đường là đại thiếu gia của Triệu
thị đi làm người mẫu chạy qua chạy lại trên sân khấu? Quá vớ vẩn rồi! Mà những
người khác tuy không biết anh nhưng thấy anh ngồi ở hàng khách quý thì cũng
biết anh chẳng giàu cũng sang nên chẳng ai dám lên tiếng mà tự làm mất mặt
mình.

Thời gian cứ trôi qua từng
giây, Chu Thiến vẫn chưa tìm được người mẫu thích hợp. Tim cô dần lạnh đi, xem
ra cô phải rời khỏi cuộc thi này rồi. Trong lòng Chu Thiến vô cùng tiếc nuối,
bỏ lỡ cơ hội lần này, cô sẽ không thể làm trợ lý cho Khắc Y được nữa…

Mà lúc này, A Cát càng nhìn
đồng hồ chăm chú, lúc sắp hết giờ thì không khỏi đắc ý lớn tiếng nói:

- Thời gian đã đến! Chu Thiến
nếu không tìm được người mẫu, tôi đề nghị hủy bỏ tư cách dự thi…

Còn chưa nói xong thì một tiếng
nói lạnh lùng chặn ngang:

- Ai nói Chu Thiến không có
người mẫu, tôi có thể làm người mẫu cho cô ấy

Mặt A Cát cứng đờ, lòng Chu
Thiến run lên còn khán giả thì đều hưng phấn vỗ tay.

Ánh mắt mọi người đều tập trung
về phía tiếng nói đó. Chẳng phải chính là Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành đứng lên, dáng
người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, vừa phong độ lại vừa lạnh lùng. Mọi người
nhìn anh mà quên thở…

Anh bước từng bước lên sân
khấu, mỗi bước đi đều lộ ra vẻ lạnh lùng quý tộc, nhưng chính là khí chất này
lại khiến mọi người nhìn mà lóa mắt.

Chu Thiến đứng đó nhìn anh đang
dần tới gần, trong lòng có một cảm giác thật khó nói. Cảm kích, bất ngờ, chua
chát nhưng càng nhiều lại là sự vui mừng khó mà nói hết. Yết hầu cô như bị chặn
lại, kinh ngạc nhìn anh, nói không nên lời.

Triệu Hi Thành đi đến bên Chu
Thiến, đầu tiên là hơi cười dịu dàng với cô, nụ cười đầy ý an ủi tựa như đóa u
lan lặng lẽ nở rộ khiến cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Triệu Hi Thành lại nhìn về phía
A Cát, nụ cười ấm áp trong phút chốc như đóng băng lại. Mắt anh lóe ra ánh sáng
sắc lạnh, khí thế của A Cát biến mất trong nháy mắt.

- Tôi làm người mẫu cho Chu
Thiến, anh không nói gì chứ, hừ…

Triệu Hi Thành lạnh lùng nói:

- Bình thường ghét nhất là mấy
kẻ tóc như lông gà! Chẳng ra thể thống gì!

Giọng nói không lớn nhưng đủ
cho giám khảo, MC và khách quý ngồi phía trước nghe rõ. Mọi người đều phải khó
khăn mà nhịn cười, trông ai nấy đều rất quái dị.

Mặt A Cát lúc đỏ lúc tái, đương
nhiên anh ta biết Triệu Hi Thành là ai, muốn nổi điên nhưng lại không dám, vừa
kinh ngạc lại vừa xấu hổ.

MC vội giải vây, đi đến bên Chu
Thiến nói:

- Hai người mau đi chuẩn bị đi!
Bây giờ bắt đầu truyền hình trực tiếp rồi đó.

Chu Thiến cũng không muốn A Cát
quá mất mặt, vội khẽ nói với Triệu Hi Thành:

- Xin đi theo tôi!

Cô nhìn anh, ánh mắt rất nhu
hòa, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mùa xuan khiến lòng anh rung động. Anh lập
tức ném A Cát ra sau gáy, đi theo Chu Thiến vào hậu trường.

Mãi đến khi bọn họ hoàn toàn
biến mất trên sân khấu thì khán giả mới như bừng tỉnh mộng. Trong đó có một số
người lặng lẽ nói:

- Vị này hình như chính là đại
thiếu gia của Triệu thị đó, hai năm trước tôi từng thấy anh ta trên ti vi.

- Đúng,
là anh trai của Hi Tuấn! Đúng là hai anh em xuất sắc, đều là những kiệt tác
hoàn mỹ của thượng đế.

- Khó
nhất chính là không kiêu ngạo, còn chịu giúp đỡ người xa lạ như vậy.

Nhất
thời, trong trường quay tiếng tán thưởng không dứt. Nhưng mọi người đều chỉ
nghĩ là Triệu Hi Thành có ý tốt mà giúp người chứ chẳng ai có thể nghĩ rằng
Triệu Hi Thành và Chu Thiến có quen biết. Dù sao trông bọn họ vốn là hai người
không cùng một thế giới, tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có
điểm chung.

Chu
Thiến đưa Triệu Hi Thành đến phòng hóa trang.

Các
thi sinh thấy Chu Thiến thực sự tìm được người mẫu thay thế, thậm chí còn xuất
sắc hơn người mẫu trước thì đều kinh ngạc. Mà Tiểu Mạt thấy Triệu Hi Thành thì
vui vẻ vô cùng, đây chẳng phải là cơ hội tốt cho hai người sao?

Triệu
Hi Thành nhìn thấy căn phòng chật kín người thì nhíu mày, vẫy nhân viên lại
nói:

- Cho
chúng tôi phòng hóa trang riêng.

Bảo
anh trang điểm trước mặt bao người thế này? Đùa sao?

Triệu
Hi Thành có thể nói là thần tài của cuộc thi này, đừng nói anh chỉ muốn một
phòng hóa trang riêng mà dù có là yêu cầu khó cỡ nào thì bên tổ chức cũng sẽ cố
gắng làm theo. Cho nên chỉ chốc lát, nhân viên công tác đã đưa bọn họ tới phòng
hóa trang riêng. Lúc đi thuận tiện đóng cửa lại cho hai người.

Như
vậy, phòng hóa trang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chương 226: Phòng hóa trang

Rèm
cửa dày che đi ánh mặt trời bên ngoài, Chu Thiến đi tới mở rèm cho ánh nắng
chiếu vào. Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Hi Thành đang nhìn mình
chăm chú khiến tim cô đập loạn. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi quay người lại đối
diện với anh:

- Triệu
tiên sinh, cảm ơn anh. Cảm ơn anh chịu làm người mẫu giúp tôi. Anh giúp tôi một
việc rất lớn, tôi thực sự rất cảm kích.

Chu
Thiến nhẹ nhàng nói, mỗi lời nói đều xuất phát từ tấm lòng của cô.

Triệu
Hi Thành chậm rãi đi đến bên cô rồi dừng lại, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên
khuôn mặt của anh, đôi mắt đen láy phản chiếu ra ánh sáng trong suốt.

Anh
lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, hai mắt như có ngàn vạn lời muốn nói. Tim Chu Thiến
đập loạn, lòng thoáng chờ mong, anh muốn nói gì với cô sao?

Nhưng
đúng lúc này, Triệu Hi Thành lại cúi đầu, bâng quơ nói:

- Không
có gì, chỉ là tiện tay mà làm thôi, lúc trước cô chăm sóc Thế Duy hết lòng, tôi
giúp cô một chút cũng là điều nên làm.

- À!

Thì
ra là vậy… Lòng Chu Thiến trở nên trống rỗng:

- Tóm
lại, vẫn phải cảm ơn anh nhiều!


cúi đầu, đi qua Triệu Hi Thành, cầm quần áo đã chuẩn bị đưa cho anh:

- Mời
anh thay bộ quần áo này trước, cũng không còn nhiều thời gian, rất nhanh thôi
là sẽ đến lượt chúng ta lên sân khấu!

Triệu
Hi Thành đón lấy quần áo trong tay cô, anh thoáng dừng một lúc như định nói gì
nhưng Chu Thiến lại quay đi chuẩn bị đồ trang điểm mà không nhìn thấy sự do dự
của anh. Triệu Hi Thành ngây ra một lúc rồi mới xoay người, cầm quần áo đi
thay.

Chỉ
chốc lát sau, anh thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng thay đồ.

Lần
này Chu Thiến chọn một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, caravat kẻ sọc màu
lam. Giày vò da màu đen và tất đen.

Âu
phục bó sát dán lên đường cong trên cơ thể của anh giống như là đặt may riêng
cho anh vậy. Bộ âu phục khiến khí chất cao quý của anh hoàn toàn được bộ lộ.
Chu Thiến rất hài lòng với hiệu quả này. Cô mỉm cười đi tới sửa sang lại một số
chỗ rồi thắt nút, đóng cúc cho anh. Loại chuyện này stylist và người mẫu làm
khá quen nên Chu Thiến cũng chẳng thấy mất tự nhiên chút nào.

Nhưng
Triệu Hi Thành lại không như vậy. Giờ cô ở gần anh như vậy, chỉ cần cúi đầu là
đã ngửi thấy hương thơm mát từ mái tóc của cô. Anh ngẩng đầu, để mặc cho cô sửa
sang lại mọi thứ.

Anh
còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, cảm giác được hơi thở ấm áp của cô,
không khí xung quanh vấn vít mùi hương thản nhiên. Ngón tay cô đôi khi sẽ lướt
qua eo anh khiến anh có một cảm giác khác lạ. Tim anh dần đập anh, hơi thở cũng
trở nên dồn đập. Anh không dám cử động, cả người cứng ngắc. Anh sợ mình chỉ hơi
cử động thì sẽ không nhịn được mà ôm cô vào lòng. Tất cả như trở thành một sự
dày vò, vô cùng khó chịu mà cũng rất đỗi ngọt ngào.

Đột
nhiên, cô đứng tách ra, đứng không xa mà nhìn anh, ánh mắt vui mừng. Ánh mắt đó
khiến tâm tình của anh rất vui vẻ, bất tri bất giác mỉm cười.

Chu
Thiến đột nhiên nhíu mày, có chút khó xử nói:

- Triệu
tiên sinh, chút nữa lên sân khấu anh còn phải bước đi, xoay người để cho mọi
người nhìn thấy đằng trước, đằng sau của anh nữa đó.


nói những lời này ra mà đầy khó xử. Vẻ mặt áy náy nhìn anh, quả nhiên thấy anh
khó chịu nhíu mày. Cũng khó trách, con người kiêu ngạo như anh phải làm thế là
quá khó xử. Chu Thiến không muốn vậy, tuy rằng cô rất coi trọng cuộc thi này
nhưng sẽ không ép anh làm chuyện mà anh không muốn. Cô đang định nói mình sẽ
nghĩ cách khác thì Triệu Hi Thành lại khẽ nói:

- Không
sao, tôi biết nên làm thế nào!

Sau
đó vẻ mặt, giọng nói cũng trở nên thoải mái:

- Nói
thật, ai cũng bảo tôi có dáng như người mẫu, lần này thử làm người mẫu xem sao!

Sự
hài hước đột ngột này của anh khiến Chu Thiến bật cười, không khí trong phòng
trở nên thoải mái hơn nhiều.

- Triệu
tiên sinh, còn phải sửa sang lại tóc và mặt mũi một chút!

Triệu
Hi Thành dưới sự chỉ thị của cô mà ngồi xuống trước bàn trang điểm. Chu Thiến
trang điểm cho anh trông thanh nhã hơn. Ngũ quan của Triệu Hi Thành vốn tuấn mỹ
là điều không cần nói, làn da cũng rất nhẵn mịn, chỉ có đáy mắt là có quầng
thâm. Chu Thiến vừa trang điểm vừa nói:

- Triệu
tiên sinh, công việc bận rộn nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt!

- Công
việc của tôi cũng không bận?

- Vậy
là ngủ không ngon sao?

Chu
Thiến quan tâm hỏi:

- Tôi
thấy mắt anh bị quầng thâm khá nhiều đó.

Triệu
Hi Thành nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt của anh khiến tim cô đập lệch đi vài nhịp.

- Tôi
không ngủ được.

Giọng
nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại có một sức mạnh kì lạ.

Chu
Thiến kinh ngạc nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi mà như quên đi mọi thứ.
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng người gõ cửa và khẽ giục:

- Chu
Thiến, các thí sinh đã bắt đầu lên sân khấu rồi, cô nhanh lên nhé!

Lúc
này Chu Thiến mới tỉnh táo lại, hai má ửng hồng. Cô cúi đầu thầm tự trách mình,
chẳng phải đã quyết định buông tay sao? Cô phải kiên cường một chút, không thể
yếu đuối như vậy được. Rốt cuộc là anh có ý gì? Rõ ràng chính miệng nói mình
không xứng nhưng cử chỉ, lời nói luôn rất mập mờ. Anh nghĩ thế nào đây? Lúc
này, Chu Thiến cảm thấy Triệu Hi Thành là người không thể nắm bắt được.

- Triệu
tiên sinh, tóc cần sửa một chút, chúng ta phải nhanh lên mới được.

Chu
Thiến chuyển qua phía sau anh, dùng lược chải tóc cho Triệu Hi Thành. Tóc anh
vừa đen vừa dày, dưới ánh mặt trời mà ánh lên. Chu Thiến cẩn thận tạo hình tóc
cho anh, vẻ mặt rất chăm chú, đôi lúc cũng sẽ nhìn anh qua gương để xem hiệu
quả nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô luôn rất trong sáng.

Nhưng
chính vẻ chăm chú này của cô lại khiến anh say mê. Anh si ngốc nhìn cô qua gương
nhưng ánh mắt của cô lại chẳng hề tiếp xúc với ánh mắt của anh khiến cho anh có
cảm giác mất mát trong lòng.

Anh
cũng không muốn tiếp cận cô, anh cũng biết hẳn nên cách xa cô càng xa càng tốt
nhưng lí trí lại không quản được trái tim. Anh chỉ muốn cô, dùng đủ mọi cách để
tiếp cận cô nhưng đến khi ở bên cô thì lại như bị điều gì trói buộc mà không
thể mở lòng ra được. Không ai hiểu mà cũng chẳng ai có thể giúp anh. Anh chỉ có
thể yên lặng chấp nhận sự dày vò đó nhưng vẫn không thể bỏ qua mỗi cơ hội tiếp
xúc với cô.

Tạo
hình xong, Chu Thiến kiểm tra lại hiệu quả một lần rồi mỉm cười hài lòng.

- Triệu
tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?

Triệu
Hi Thành nhìn mình qua gương, không thể không nói Chu Thiến rất khéo. Bình
thường tuy anh luôn mặc thiết kế hàng đầu thế giới nhưng chưa từng có cảm giác
như tỏa sáng thế này.

- Không
sai! Triệu Hi Thành gật đầu mỉm cười.

Chu
Thiến đi đến trước mặt anh, khẩn thiết mà nói:

- Triệu
tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào anh.

Triệu
Hi Thành nhìn cô, mắt sáng bừng:

- Cô
yên tâm, chuyện Triệu Hi Thành tôi đã nhận lời thì tôi sẽ làm được.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3