Con dâu nhà giàu - Chương 158

Chương 158: Có thai

Chu Thiến ngồi trong nhà vệ
sinh, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía ống nghiệm đặt
trên bồn rửa tay.

Năm phút hẳn là đủ rồi chứ!

Tâm
tình Chu Thiến vô cùng khẩn trương mà cầm lấy que thử, trên que thử hiện rõ hai
vạch, cô kích động đối chiếu lại vói bản hướng dẫn. Cảm giác hạnh phúc như điên
dâng lên trong lòng. Cô mang thai rồi! Cô đã có con với Hi Thành.


hưng phấn đứng lên, hai tay quơ quơ que thử vài vòng trong không trung, hận
không thể nhảy lên mà hò hét.

Thật
tốt quá rồi! Cô đã có con với Hi Thành.

Sau
khi chuyện Hồ Giai Giai kết thúc một đoạn thời gian, tâm tình của cô cùng dần
bình ổn lại. Cô dần dần phát hiện thân thể mình có chút bất ổn. Đầu tiên là
thường xuyên cảm thấy uể oải, có mấy lần còn ngủ gật ở công ty. Sau đó thì ăn
uống cũng dần trở nên kén chọn, những đồ vốn thích ăn lại cực kì ghét, đồ không
thích thì chỉ cần nhìn cũng chảy nước miếng. Ban đầu Chu Thiến còn không ý thức
được chuyện gì, chỉ nghĩ mình bị cảm, cũng không quá để ý mà cũng không nói với
Triệu Hi Thành tránh cho anh lo lắng. Nhưng đến một lần, cô và Tiểu Mạt, Triệu
Viện Viện ở trong căng tin công ty ăn cơm, lúc cô ngửi thấy mùi dầu mỡ từ thức
ăn thì không nhịn được chạy ra ngoài nôn khan. Tiểu Mạt lo lắng vỗ lưng đưa
nước cho cô còn Triệu Viện Viện ở bên lại kinh ngạc nhìn cô nói:

- Thiệu
Lâm, chẳng lẽ cậu mang thai rồi?

Câu
nói này khiến Chu Thiến choáng váng, mang thai? Mang thai! Tiểu Mạt cũng ngây
người.

Triệu
Viện Viện nhìn hai người mà vừa bực mình vừa buồn cười:

- Thiệu
Lâm, trông cậu thì khôn ngoan mà chẳng lẽ lại hồ đồ thế sao? Cậu nói cho mình
nghe xem có phải là đã lâu rồi dì nguyệt không tới thăm đúng không?

Lúc
này Chu Thiến mới nhớ ra, quả thật đã lâu rồi không thấy…

Tiểu
Mạt thấy cô như vậy thì vui mừng nói:

- Thiệu
Lâm, cậu thực sự mang thai?!

Lòng
Chu Thiến rối loạn, có chút vui mừng lại có chút không chắc chắn, lúc sợ hãi,
lúc vui mừng rồi lại sợ hãi. Cô lắp bắp nói:

- Mình…
mình không biết… thời gian này rất nhiều việc xảy ra, tới giờ mình cũng không
nghĩ tới điều này.


nhìn Triệu Viện Viện, hai mắt sáng long lanh:

- Thực
sự là mình mang thai sao?

Chu
Thiến vì mất mẹ từ nhỏ nên phương diện này quả thật không tỉnh táo bằng những
cô gái khác. Cô lại không ở chung với mẹ chồng nên càng chẳng có ai chỉ bảo cho
cô. Hơn nữa thời gian qua cũng xảy ra nhiều việc khiến cô không chú ý nên dù
chậm kì kinh nguyệt thì cũng chẳng phát hiện ra. Thế cho nên xuất hiện nhiều
dấu hiệu như vậy mà cô vẫn cứ mơ hồ.

Triệu
Viện Viện không biết nên khóc hay cười:

- Mình
làm sao mà biết được, nhưng mà cậu có thể đến cửa hàng thuốc mua que thử thai
coi xem. Mình thấy mấy chị ở nhà máy ngày trước cũng hay làm thế.

Tiểu
Mạt hưng phấn nói:

- Mau
nói cho chồng cậu biết đi! Anh ấy nhất định sẽ rất vui.

Chu
Thiến lắc đầu:

- Để
chắc chắn rồi nói, vạn nhất không phải thì chẳng phải là để anh ấy mừng hụt
sao? Giờ cứ theo lời Viện Viện nói, mua que thử thai đã.

Nói
rồi cô bám tay hai người, nhỏ giọng cầu xin:

- Hai
người đi cùng mình được không?

Ba
người đi đến nhà thuốc, nhăn nhó mà mua que thử thai. Ra khỏi hiệu thuốc mà mặt
ai nấy vẫn cứ đỏ bừng. Mua que thử xong, Chu Thiến vội vã về nhà, vì thế nên
xuất hiện cảnh tượng ban nãy.

Chu
Thiến thấy kết quả chắc chắn thì lòng vô cùng vui mừng. Lúc này Triệu Hi Thành
còn chưa về, cô mấy lần cầm điện thoại định báo tin cho anh nhưng lại cảm thấy
nói trực tiếp thì tốt hơn. Cô đứng ngồi không yên chờ đợi Hi Thành trở về,
thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Chưa bao giờ Chu Thiến cảm thấy thời gian trôi
chậm như lúc này. Cô hết đi xuống tầng lại đứng ngoài cửa lớn, kiễng chân chờ
Hi Thành trở về.

Mãi
đến khi nhìn thấy ô tô của Hi Thành từ xa dần tiến đến, nhìn xe tiến vào gara,
nhìn bóng dáng quen thuộc ra khỏi gara thì Chu Thiến không thể ức chế được sự
kích động trong lòng, vội chạy lên ôm lấy Triệu Hi Thành.

Triệu
Hi Thành cả người mỏi mệt, ngồi trên xe đã thấy bóng dáng xinh đẹp của vợ hiền
tựa cửa đứng chờ. Lúc này, vợ yêu lại nhiệt tình ôm anh như vậy khiến bao nhiêu
mệt nhọc tan biến hết. Anh ôm chặt lấy cô, cảm thấy hạnh phúc thật quý giá biết
bao.

Hồi
lâu sau, Chu Thiến ngẩng đầu lên nhìn anh. Vốn lúc chờ anh, cô từng nghĩ ra đủ
cách lãng mạn để nói ra tin vui này, giống như trong phim truyền hình, chuẩn bị
bữa tối lãng mạn bên ánh nến rồi xấu hổ nói cho anh biết rằng trong nhà sẽ có
thêm người. Sau đó, nam chính sẽ cao hứng mà ôm lấy nữ chính rồi hôn nữ chính
nụ hôn nồng nàn.

Nhưng
Chu Thiến vừa nhìn thấy anh, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, tưởng tượng
sau này con mình cũng sẽ giống như anh thì không nhịn được niềm vui trong lòng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, câu đầu tiên chính là:

- Hi
Thành, em có thai rồi!

Triệu
Hi Thành đang tận hưởng tình cảm dịu dàng của vợ, đột nhiên vợ yêu nói ra những
lời này khiến anh nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn cô. Chờ đến khi
hiểu ra ý của vợ thì cảm giác vui sướng như điên dâng trào trong lòng. Anh run run, kích động hỏi:

- Em vừa nói gì? Nói… nói lại
lần nữa đi!

Trong mắt Chu Thiến là ánh sáng
rực rỡ, khóe miệng tươi cười, cô nhìn anh, hưng phấn hét lớn:

- Em có thai rồi! Em có thai
rồi! Hi Thành, em thực sự có thai rồi.

Nụ cười của Triệu Hi Thành càng
lúc càng rạng rỡ, ánh mắt càng lúc càng sáng bừng. Anh đột nhiên hét lớn, sau
đó ôm bổng cô lên, xoay vài vòng, cười ha hả khiến Chu Thiến hoảng sợ, vội vã
đấm vào ngực anh hét:

- Hi Thành, cẩn thận một chút,
cẩn thận con!

Lúc này Triệu Hi Thành mới
buông cô xuống, xin lỗi:

- Xin lỗi, anh nhất thời vui
quá mà quên mất.

Anh vuốt tóc cô, cúi đầu, cọ
trán vào trán cô rồi nhẹ nhàng nói:

- Thiệu Lâm, cảm ơn em, cảm ơn
em đã cho anh món quà này, anh thực sự rất vui…

- Đây là món quà của cả hai
chúng ta, em cũng rất vui.

Bọn họ cảm nhận hơi ấm của
nhau, nhìn bóng dáng mình trong mắt đối phương, nhìn đôi mi dài của đối phương
khẽ run mà trong lòng ngọt ngào như mật, sau đó, hai người cùng bật cười.

Triệu Hi Thành ngẩng đầu, ôm eo
cô, cùng nhau đi vào phòng.

- Lúc sáng đi làm anh còn đang
nghĩ, anh thực sự cũng rất chăm chỉ mà sao còn chưa có kết quả?

Chu Thiến giận dữ cười nhìn anh
một cái:

- Sao chẳng thấy anh nói gì?

- Chẳng lẽ nói thì sẽ có sao?
Có khi còn khiến em sốt ruột không vui.

Lòng Chu Thiến ấm áp, ôm chặt
lấy anh.

Hi Thành tuổi cũng không còn
trẻ, nhất định rất muốn có con rồi. Hơn nữa, chuyện đứa trẻ lần trước nhất định
cũng khiến anh không dễ chịu gì, khao khát mong có con nhất định rất cấp bách
nhưng anh vẫn nhịn lại không nói gì chỉ là vì không muốn gây áp lực cho cô. Là
cô quá sơ ý, lại không ý thức được điều này.

- Từ hôm nay trở đi em nhất
định phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm nhiều việc nặng. Triệu Hi Thành cẩn thận
dặn dò cô.

Chu Thiến lại nghĩ tới chuyện
khác, sắp tới kì thi xét tuyển nhưng giờ cô đang mang thai, sắp sinh em bé,
sinh em bé rồi cũng phải mất một đoạn thời gian không thể làm việc được. Xem ra
mơ ước làm trợ lý của Khắc Y không dễ như cô vẫn nghĩ.

Thật đáng tiếc! Giấc mộng đã
gần kề ngay trước mắt…

Nhưng mà… Chu Thiến vuốt bụng
mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Triệu Hi Thành, đây mới là giấc
mộng lớn nhất của cô. Cùng người nhà hạnh phúc, vui vẻ bên nhau mãi mãi, có ba
đứa con đáng yêu bên mình, đây mới là điều mà cô mong muốn nhất. Cô cũng hiểu,
có được thì ắt có mất, tuy không thể làm trợ lý cho Khắc Y nhưng chờ con lớn
thì vẫn có thể làm công việc mình thích.

Buổi tối lúc ăn cơm, Triệu Hi
Thành cố ý dặn đầu bếp hầm canh gà. Anh gắp thịt gà đầy bát Chu Thiến, miệng
thì lải nhải không ngừng:

- Ăn thịt gà nhiều vào, trong
thịt gà có rất nhiều Albumin, cả cá nữa, nghe nói ăn nhiều thịt bò sinh con ra
sẽ rất thông minh, cũng không biết có đúng không nữa. Ngày mai chúng ta đến
bệnh viện kiểm tra đi, tiện thể hỏi bác sĩ xem nên ăn gì, kiêng gì… Đúng rồi,
hình như là phải kiểm tra thường xuyên, cấp dưới của anh thỉnh thoảng lại xin
nghỉ phép một hai tiếng đưa vợ đi kiểm tra. Hình như việc kiểm tra này rất quan
trọng.

Suốt bữa cơm, cảm xúc của Triệu
Hi Thành rất xúc động, nói thao thao bất tuyệt, nghĩ cái gì nói cái đó, hình
như nói mãi cũng không hết, dặn mãi cũng không đủ. Chu Thiến biết đó là vì anh
sắp làm cha nên đặc biệt hưng phấn. Tuy rằng cô thấy rất ngạc nhiên vì trong
mắt người khác, anh luôn lạnh lùng như Tu la mà lại cũng có lúc dài dòng như bà
mẹ hay lo lắng như vậy, nhưng cô cũng thấy rất hạnh phúc, cho nên vẫn luôn mỉm
cười nghe anh nói.

Chờ đến khi anh nói cũng gần
xong, không thể tiếp tục được nữa thì Chu Thiến mới cười nói:

- Chúng ta có nên báo tin này
cho cha mẹ ngay không? Bọn họ biết nhất định sẽ rất vui.

Triệu Hi Thành đang chuẩn bị
gật đầu, đột nhiên anh như nghĩ ra chuyện gì, cười như con hồ ly mưu mẹo:

- Không vội, chẳng phải cũng
sắp đến sinh nhật mẹ rồi sao? Hôm đó chúng ta hãy nói, có tin tốt này, anh tin
cha dù giận cỡ nào cũng sẽ vui vẻ.

Tuy rằng sóng gió trước kia đã
qua nhưng Triệu lão gia vẫn rất giận, theo ông thấy sở dĩ có chuyện này xảy ra
hoàn toàn là vì Hi Tuấn lăn lộn trong làng giải trí mà ra. Về phần Thiệu Lâm,
nếu không phải cô ra ngoài, xuất đầu lộ diện, cũng sẽ không khiến người khác có
cơ hội này được. Cho nên ông như có được sự ủng hộ mà càng thêm phản đối việc
Thiệu Lâm tiếp tục đi làm bên ngoài. Thậm chí còn thả tin rằng nếu không để ý
đến thể diện Triệu gia như vậy thì không cần về, sinh nhật Triệu phu nhân sắp
tới cũng không cần tham gia. Việc này khiến Triệu phu nhân thở ngắn than dài
suốt. Khó mới có cơ hội con cái trở về còn bị lão già bảo thủ chặn ngoài cửa.
Nhưng bà cả đời cũng không dám chống đối lại chồng nên ngoài thở dài cũng chẳng
làm được gì.

Chu Thiến nghĩ lại, cũng hiểu
đó là một cách hay nên liên tục gật đầu đồng ý. Triệu lão gia tử cũng rất mong
có cháu đích tôn, biết Chu Thiến mang thai thì vui còn chả kịp, sao có chuyện
chặn bọn họ ở ngoài được? Đến lúc đó từ từ nói với ông, có lẽ tâm tình thoải
mái, sẽ không cố chấp nữa.

Buổi tối lúc đi ngủ, Triệu Hi
Thành vén áo Chu Thiến lên, áp tai vào bụng cô, cẩn thận nghe ngóng rồi mới
ngẩng đầu, vẻ mặt thất vọng:

- Sao không nghe tiếng tim đập
vậy?

Chu Thiến khẽ vỗ lên đầu anh,
cười nói:

- Sao nhanh thế được, giờ chỉ
sợ còn chưa được hai tháng, sao có tiếng tim đập được. Ít nhất phải đợi bụng
lớn, con thành hình mới có chứ!

Hai người cũng đều không biết,
thật ra thai nhi từ sáu đến tám tuần đã có tim đập, nhưng phải có dụng cụ thì
mới nghe được. Những cái này lên mạng có thể tra được nhưng lúc này cả hai đều
rất vui nên cũng quên cả việc lên mạng tìm kiếm thông tin.

Chu Thiến nói:

- Anh thích con trai hay con
gái?

Hình như những gia tộc lớn đều
rất thích có con trai, nếu cô sinh con gái thì anh liệu có buồn không?

Ai ngờ anh không chút suy nghĩ,
đã nói:

- Con gái!

Chu Thiến kinh ngạc:

- Vì sao, bình thường chẳng
phải mọi người đều muốn con trai sao?

Triệu Hi Thành nhìn cô cười:

- Anh rất muốn biết, trước kia
em như thế nào, sinh con gái, nhất định rất giống em.

- Vậy anh không thích con trai
à?

- Sinh thêm lần nữa là được mà!
Lần đầu con gái, lần hai con trai, đứa ba con gái, đứa thứ tư là con trai, đứa
thứ năm….

Chu Thiến đen mặt:

- Anh
coi em là lợn nái sao?

Triệu Hi Thành tặc lưỡi:

- Thiệu Lâm, em thực sự không
nên so mình với lợn nái, lợn nái giỏi lắm, một lứa có thể sinh tám, mười con
cơ…

Chu Thiến giận dữ đấm lên ngực
anh:

- Đồ đáng ghét, anh đi mà tìm
lợn nái sinh con cho anh.

Triệu Hi Thành co rụt người
lại, liên tục xin tha:

- Được rồi được rồi, em định
mưu sát chồng sao? Anh biết anh sai rồi, em giỏi hơn lợn nái nhiều.

Chu Thiến giận đến độ muốn cắn
chết anh.

Triệu Hi Thành thấy cô mím môi,
mặt đỏ bừng lên, tuy rất đáng yêu nhưng lại sợ cô thật sự tức giận, vì thế lại
ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm vào tai cô:

- Chỉ cần là con của chúng ta,
trai hay gái anh đều yêu cả. Chúng ta sinh nhiều nhiều đi, về sau cho bọn trẻ
chơi với nhau cho vui. Lớn lên có anh có em, sẽ không cô độc.

- Nhưng không phải chính phủ đã
có quy định kế hoạch hoá gia đình sao?

Triệu Hi Thành lơ đễnh nói:

- Chẳng phải là phạt tiền sao?
Nộp phạt là được, cùng lắm thì chúng ta ra nước ngoài sinh, ai quản?

Chu Thiễn nghĩ tới cảnh những
đứa bé ríu rít vây quanh mình gọi mẹ, quả thực là bức tranh ấm áp, hạnh phúc.
Cô không khỏi bật cười. Triệu Hi Thành lại nói:

- Vốn đang định thu xếp đi du
lịch, giờ xem ra kế hoạch đành lùi lại vậy. Cửu Trại Câu đúng là không có
duyên! Giọng nói có chút tiếc nuối

Chu Thiến cười:

- Sau này đợi con cứng cáp, cả
nhà chúng ta cùng đi chẳng phải càng vui sao.

Mắt Triệu Hi Thành sáng bừng:

- Cũng đúng, chúng ta cùng bọn
nhỏ đi chơi nhất định sẽ rất vui.

Chu Thiến lại trở nên vui vẻ.

Cô nhìn Triệu Hi Thành, tay anh
đang vuốt ve bụng cô, miệng cười thỏa mãn. Trong lòng cô cảm giác dịu dàng, ấm
áp vô cùng, hạnh phúc ngập tràn. Cô dựa đầu vào lòng anh, nghĩ rằng, cô nhất
định sẽ nắm chặt hạnh phúc này, không để nó vuột khỏi tay.

Ngày hôm sau, hai người đều xin
nghỉ phép bởi vì Triệu Hi Thành muốn đưa cô đi khám. Triệu Hi Thành dặn thư ký
hẹn trước với bác sĩ tốt nhất. Bởi vì là con dâu Triệu thị nên nhanh chóng đến
lượt.

Đầu tiên là kiểm tra xác định
lại chuyện mang thai. Tuy rằng Chu Thiến đã kiểm tra nhưng nghe nói cách đó
cũng không phải đúng tuyệt đối nên cô vẫn lo có sai sót. Giờ nghe bác sĩ xác
định thì tâm tình thả lỏng nhiều.

Điều này thì Triệu Hi Thành lại
không hề để ý. Anh nghe bác sĩ nói vợ có thai thì vẻ mặt cũng rất bình thản. Vợ
nói có, đương nhiên là có, có gì cần nghi ngờ.

Sau đó lại làm một loạt kiểm
tra, siêu âm gì gì đó, nhìn những tế bào nhỏ xíu kia, Triệu Hi Thành kinh ngạc,
ngu ngốc hỏi:

- Đây chính là đứa bé?

Bác sĩ siêu âm là người vui
tính, cười nói:

- Ban đầu anh cũng như vậy mà.

Khóe miệng Triệu Hi Thành giật
giật không nói gì, Chu Thiến nhịn cười đau cả bụng.

Khiến hai người vui mừng là bác
sĩ đặt máy móc gì đó lên bụng cô, sau đó cho bọn họ nghe tiếng tim đập của thai
nhi.

Hai người đều tươi cười, kích
động vô cùng. Triệu Hi Thành cười nói:

- Lại có thể nghe được tiếng
tim đập, tiếng tim đập còn mạnh như vậy, nhất định là đứa trẻ khỏe mạnh

Bác sĩ có lẽ đã quen với cảnh
những người làm cha tự phụ này rồi, cũng chỉ cười không nói.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói với
bọn họ, giờ đứa trẻ rất khỏe mạnh, nhưng ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định,
không cẩn thận có thể sẩy thai nên nhất định phải thật cẩn thận.

Triệu Hi Thành cẩn thận hỏi:

- Vậy phải chú ý những điều gì.

Một giờ sau đó bác sĩ đều kiên
nhẫn nói về ăn uống, sinh hoạt. Triệu Hi Thành nhất nhất lắng nghe, chỗ nào
không hiểu thì hỏi bằng hiểu mới thôi. Bác sĩ có lẽ bị anh quấn phiền mà hung
hăng nói:

- Trong ba tháng cấm chuyện
phòng the!

Triệu Hi Thành cứng họng, đứng
sững đó còn Chu Thiến lại bưng miệng cười.

Từ bệnh viện đi ra, Triệu Hi
Thành vẫn luôn lẩm bẩm:

- Ba tháng…

Sau đó thở dài, oán hận nói:

- Vì con yêu, ba tháng thì ba
tháng! Cũng có phải chưa từng nhịn đâu mà

Chu Thiến tỏ vẻ cảm động, vỗ vỗ
lưng anh:

- Đúng
là người cha vĩ đại!

Thật
ra, ý của bác sĩ là ba tháng đầu mang thai cấm chuyện phòng the, hiện tại Chu
Thiến đã được hai tháng, kiêng cữ một tháng nữa là được. Nhưng hai người lại
hiểu thành ba tháng nữa…

Triệu
Hi Thành đáng thương…

Chu
Thiến trở lại công ty, nói tin này cho Tiểu Mạt và Triệu Viện Viện. Bọn Trương
Lâm biết tin đều chúc mừng cô, cũng hẹn buổi trưa cùng ăn cơm chúc mừng.

Mọi
người hẹn ăn ở khách sạn khá sang. Chẳng có cách nào, căng tin công ty không
lớn lại nhiều người, Chu Thiến không chịu được mùi ở đó.

Cùng
nhau ăn cơm cũng giống như trước kia còn đi học vậy, mọi người đều có mặt, kể
cả Vương Vĩ, Vương Lâm, Lý San, chỉ thiếu Lưu Văn Chí.

Nhắc
tới Lưu Văn Chí, ai nấy cũng thoáng yên lặng.

Trương
Bân nói:

- Nếu
không phải cậu ấy nhất thời bị quỷ ám mà đi đổi keo xịt tóc của Thiệu Lâm thì
sao có thể bị Hồ Giai Giai túm gáy được mà rơi phải tình cảnh này. Về sau ra tù
cũng chẳng thể làm công việc này nữa. Ai sẽ tuyển người từng phát tán ảnh riêng
tư của khách hàng vào làm việc, huống chi còn từng ngồi tù.

Bởi
vì Lưu Văn Chí khai hết mọi chuyện ở đồn cảnh sát nên chuyện keo xịt tóc của
Thiệu Lâm cũng được sáng tỏ.

Bạn
bè đều cảm thấy tiếc cho anh, sắp có thể tham gia thi tuyển, anh lại có cơ hội
rất lớn, tiền đồ xán lạn lại vì lòng tham nhất thời mà hủy đi mọi thứ. Lý San
nhắc tới anh thì vẻ mặt ảm đạm. Lưu Văn Chí thích Lý San mọi người đều biết,
chắc hẳn Lý San cũng thích anh ta. Triệu Viện Viện thấy cô ấy không vui thì an
ủi:

- Lý
San, cậu đừng buồn, cậu hẳn nên thấy may mắn vì sớm nhận ra bộ mặt thật của anh
ta. Nếu anh ta chỉ vì chút lợi ích mà bán đứng bạn bè thì sao biết được sau này
anh ta lại bán đứng người bên cạnh mình?

Chu
Thiến cũng nói:

- Sắp
tới kì thi rồi, vẫn nên tập trung để thi tốt thì hơn. Làm tốt việc của mình là
được rồi, đừng quá buồn.

Tiểu
Mạt cười rót rượu cho mọi người, chén Chu Thiến thì rót nước hoa quả rồi nói:

- Hôm
nay là chúc mừng Thiệu Lâm, đừng nhắc đến chuyện không vui. Chúng mình kính
Thiệu Lâm một ly, chúc cô ấy sinh hạ cục cưng béo khỏe nào!!!

Mọi
người đều nâng chén chúc mừng Chu Thiến, không khí lại trở nên cực vui vẻ.

Uống
rượu rồi, Trương Bân hỏi Thiệu Lâm:

- Cậu
phải sinh em bé, vậy kế hoạch sau này thế nào?

Chu
Thiến uống một ngụm nước trái cây rồi nói:

- Thi
tuyển xong, nếu được công ty nhận làm thì mình sẽ xin nghỉ phép, nếu công ty
không cho thì cũng đành xin nghỉ thôi

Vương
Vĩ giật mình nói:

- Cậu
không muốn làm trợ lý của Khắc Y sao? Cậu rất có khả năng.

Mọi
người cũng đều nhìn cô.

Chu
Thiến cười:

- Mọi
người có thể tưởng tượng cảnh đi theo thầy Khắc Y là trợ lý đang mang thai
không? Hơn nữa, yêu cầu của thầy cũng rất nghiêm khắc, mình sợ không theo kịp,
dù sao em bé mới là quan trọng.

- Cũng
đúng!

Mọi
người đều gật đầu.

Trương
Bân cười:

- Vậy
nếu Thiệu Lâm không tham gia thì cơ hội của mình càng lớn rồi.

Tiểu
Mạt lại bĩu môi:

- Bốc
phét cũng không biết ngượng, ở đây còn tôi và Triệu Viện Viện, anh không có cơ
hội đâu.

Trương
Bân nhìn mọi người cười khổ:

- Nhất
định là kiếp trước mình gây thù chuốc oán với cô ấy rồi.

Tiểu
Mạt đế thêm vào.

- Kiếp
này cũng có thù.

Chu
Thiến rót rượu cho bọn họ cười nói:

- Được
rồi, đừng ầm ĩ nữa, hai người uống rượu giải hòa đi, đúng là đôi oan gia đáng
yêu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3