Bẫy văn phòng - Chương 18 phần 1

Chương 18

Sau buổi tối hôm đó, hai người hầu như đều gặp nhau ở nhà
Trình Duệ Mẫn.

Nếu không phải đi ăn uống xã giao, anh thường đem công việc
về nhà làm, vừa làm việc vừa đợi Đàm Bân đi làm về, cơm tối cũng thường ăn ở
nhà.

Tay nghề nấu nướng của anh cũng không tồi, anh có thể nấu một
bữa cơm ngon. Nhưng để ý một chút, Đàm Bân liền phát hiện ra khẩu vị của anh
thiên về ăn nhạt theo phong vị Triều Châu, còn cô lại thích mùi vị đậm đà một
chút. May mà hầu như toàn bộ thời gian đều dành cho công việc, chỉ có bữa tối
là ăn cùng nhau, như vậy mới có cơ hội để dần thích ứng.

Đàm Bân cũng mang mấy bộ quần áo của mình sang chỗ ở của
Trình Duệ Mẫn, tránh hôm sau đi làm lại bị lộ ra là cả đêm qua mình không về
nhà.

Trong phòng thay đồ, Đàm Bân chú ý đến một chi tiết. Cũng
giống như cô, trên giá treo quần áo của anh có rất ít quần áo mặc ở nhà, hầu
như toàn quần áo công sở. Đa số những bộ quần áo đó đều mang nhãn hiệu Dunhill.
So với những nhãn hiệu đang thịnh hành như Boss hay Armani, hình như anh có vẻ
rất thích nhãn hiệu mang phong cách London này.

Trình Duệ Mẫn giải thích, hồi đó ông ngoại anh có một bộ quần
áo cũ nhãn hiệu Dunhill khiến anh có ấn tượng khá sâu sắc, vì vậy khi lớn lên
anh chỉ thích quần áo của nhãn hiệu này.

Thực ra Dunhill là nhãn hiệu thời trang khá kén người mặc, nó
đòi hỏi khá khắt khe về vóc dáng lẫn phong cách của người mặc. Nhưng Trình Duệ
Mẫn mặc vào quả thực rất đẹp.

Mở ngăn kéo ra, bên trong, cà vạt và thắt lưng được sắp xếp
gọn gàng vào từng ô. Có một số vẫn chưa bóc vỏ bọc, chỉ cần nhìn vỏ bọc bên
ngoài là biết không phải mua ở trong nước. Tim Đàm Bân đập thình thịch, giả vờ
như vô tình hỏi: “Những chiếc cà vạt kia đều là anh mua khi đi công tác ở nước
ngoài à?”

Trình Duệ Mẫn đang ngồi trước màn hình máy tính, ngẩng lên
trả lời: “Chỉ có vài cái thôi.”

“Thế còn những cái khác?”

“Có không ít là được người khác tặng.”

Đàm Bân chen vào, ngồi lên đùi anh. “Bạn gái à?”

“Em ghen sao?” Trình Duệ Mẫn véo má cô một cái, mắt vẫn dán
vào màn hình vi tính. “Em mà cũng biết ghen á?”

“Em còn có thể ăn tươi nuốt sống người khác nữa cơ.” Đàm Bân
nổi giận. “Em thấy anh trong sáng quá mức rồi đấy. Nói thật nhé, trên đời này
những sự việc khác thường đều là yêu cả.”

“Yêu?” Trình Duệ Mẫn chỉ nghe thấy từ cuối cùng, ngẩng lên
cười. “Yêu tinh hay yêu quái?”

“Hai loại đấy khác nhau sao?”

“Đương nhiên không giống nhau rồi. Anh tương đối thích yêu
tinh, xà tinh, hổ tinh cũng không tồi.”

“Tốt nhất vẫn là yêu tinh nhện, đúng không?”

“Đúng rồi, bởi vì có thể liền lúc bắt được cả bảy con.”

Đàm Bân “xì” một tiếng, phát hiện mình đã bị anh xỏ mũi sang
chủ đề khác, liền quay lại chủ đề chính: “Nghiêm túc một chút đi, em đang hỏi
anh một cách nghiêm chỉnh đấy.”

Trình Duệ Mẫn cười. “Không phải đã nói với em rồi sao? Anh đã
chia tay bạn gãi cũ nửa năm nay rồi.”

“Xì, bây giờ vẫn còn giữ cà vạt người ta tặng, em ghen rồi
đấy.”

Trình Duệ Mẫn ngoảnh đầu lại nhìn cô, buồn cười đến nỗi sắp
không kiềm chế được nữa.

“Cười cái gì mà cười? Chột dạ rồi đúng không?”

Cuối cùng Trình Duệ Mẫn cũng phải phì cười. “Thì ra em vòng
vo tam quốc cũng chỉ vì chuyện cái cà vạt này. Cái cà vạt đó là mẹ anh tặng
anh, được chưa?”

“Thế à…” Đàm Bân hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cố cãi lý: “Vậy sao
anh phải khiến em hiểu lầm?”

Anh ôm lấy eo cô, quay ghế một trăm tám mươi độ. “Vậy em nói
xem, chuyện giữa em và lão Dư đó là sao?”

“Tony? Anh ấy yêu đơn phương, liên quan gì đến em?”

“Yêu đơn phương? Hừm, hãy nhìn tên của hai người xem, một
người là Tony, một người là Cherie, cặp đôi nổi tiếng nhất Anh quốc[1],
cũng xứng đôi đấy chứ!”

[1] Trùng tên với Tony Blair và Cherie Blair, vợ chồng cựu
thủ tướng Anh.

Đàm Bân bực quá, liền véo anh một cái. “Đã nói với anh rồi,
đó chỉ là ngẫu nhiên!”

Mục đích của Trình Duệ Mẫn đã đạt được, anh chịu đau, cười.
“Thế em cũng đừng nói anh nữa, đi pha giúp anh tách cà phê.”

“Đừng có mơ, sau bốn giờ chiều không được uống cà phê.”

Sự chú ý của Trình Duệ Mẫn rất nhanh đã chuyển sang công việc
trên màn hình máy tính, không thèm đấu khẩu với cô nữa.

Đàm Bân đứng tựa vào cửa phòng, nhìn anh ngồi im lặng một
mình, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này vô cùng thân thuộc. Khi xưa, lúc Thẩm Bồi
vẽ tranh cũng có phong thái giống như bên cạnh không có người như thế này. Cô
khẽ bặm môi, sắc mặt có vẻ đượm buồn, sau đó cô cúi đầu, đi ra ngoài phòng
khách, xuống lầu pha cho anh một tách cà phê Phổ Nhĩ, đặt bên cạnh tay anh, còn
mình thì buồn bã lên giường đi ngủ.

Điểm không giống chính là cô.

Trước mặt Thẩm Bối, cô luôn cố gắng để trở thành một người
hoàn hảo nhất, cuối cùng lại phát hiện mình đánh giá quá cao bản thân. Còn
trước mặt Trình Duệ Mẫn, cô không hề nghĩ mình phải giấu giếm, che đậy.

Nửa tỉnh nửa mê, Đàm Bân nghe thấy tiếng sột soạt bên tai,
tấm đệm trải giường hơi rung động, biết là Trình Duệ Mẫn đã làm việc xong và
trở về phòng ngủ.

Anh thường ngủ muộn hơn cô hai tiếng, thời gian anh lên
giường thường là sau hai giờ sáng. Cô trở mình, vòng tay ôm chặt eo anh, áp mặt
vào lưng anh. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô để cảm nhận làn hơi ấm.

“Bao giờ anh mới có được vài ngày rảnh rỗi?” Đàm Bân hỏi.

“Làm gì hả em?”

“Chúng ta đi Úc chơi dịp Noel đi.”

“Bảo bối à, em đang mơ ngủ sao? Hợp đồng chưa ký, trước năm
mới em có thể đi được sao?”

Đàm Bân nghĩ lại, đúng là như thế, cô ảo não gục đầu lên lưng
anh, không ngừng lẩm bẩm: “Em ghét công việc này!”

Trình Duệ Mẫn vỗ vỗ vào tay cô, an ủi: “Sắp đấu thầu chưa
em?”

“Còn vài ngày nữa.”

“Vậy thì chẳng phải sắp hết khổ rồi sao? Ngủ đi, mai em còn
phải dậy sớm.”

Đàm Bân đặt tay lên ngực anh, dường như nhịp đập của trái tim
cô cũng hòa theo nhịp đập trái tim anh. Mí mắt cô dần sụp xuống, cứ thế ôm anh
ngủ thật say.

Ngày đấu thầu đang đến rất gần, tiến độ lại chững lại, dưới
áp lực dồn ép, sự nhẫn nại của Đàm Bân cũng giảm xuống từng ngày. Đồng nghiệp
cười nói, cô lại trở lại hình tượng Người lãnh đạo cầm roi da, tuy nhiên là
Người lãnh đạo phiên bản 2 này đã thay đổi.

Chỉ có Vương Dịch là người mang đến cho cô niềm vui bất ngờ,
đó là cô ấy đã giúp cô hẹn được với Tổng giám đốc kỹ thuật Trần Dụ Thái của tập
đoàn Phổ Đạt.

Đàm Bân hết sức ngạc nhiên: “Tôi đã mời không biết bao nhiêu
lần mà anh ta không đồng ý. Cô làm thế nào mà mời được anh ta vậy?”

“Chỉ hai từ thôi, ăn vạ.” Vương Dịch dương dương tự đắc
truyền lại kinh nghiệm cho Đàm Bân. “Tôi đứng ở cổng tập đoàn Phổ Đạt chặn anh
ta ba ngày, ngày cuối cùng tôi phải đợi đến mười một rưỡi đêm. Anh ta nói anh
ta phải làm tăng ca, được thôi, tôi đặt cơm tối và bữa khuya, bảo người ta mang
vào cho anh ta. Cuối cùng, anh ta cũng thấy ái ngại nên phải xuất hiện, tôi lái
xe đưa anh ta về nhà, trên đường đi, tôi còn làm ra vẻ đáng thương, nói rằng
sếp giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng, anh ta mà không giúp đỡ, tôi sẽ bị mất
bát cơm, sau đó nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, thế là anh ta đồng ý.”

Đàm Bân nghe mà muốn phì cười, cái kiểu bám dai như đỉa đói
ấy chỉ có Vương Dịch mới làm được. Nếu là cô, với thân phận của mình, cô thật
không có mặt mũi nào làm việc đó.

Tại cửa bắc của công viên Địa Đàn có một câu lạc bộ dành cho
hội thương gia rất nổi tiếng, cái tên của nó cũng rất lạ “B16”, nơi này cách
biệt với công viên Địa Đàn, cây cối tươi tốt, phong cách cổ kính, ngay cả trong
mùa đông, quang cảnh ở đây cũng rất đẹp và yên tĩnh.

Chỉ có điều giá cả ở đây vô cùng đắt đỏ, nhưng Trần Dụ Thái
đã chọn nơi này, Đàm Bân chỉ có thể bảo thư ký đặt bàn trước. Lúc sắp tan ca,
cô xuất phát trước để quan sát một lượt. Thấy mọi thứ đều ổn, cô thở phào nhẹ
nhõm, ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Trình Duệ Mẫn: “Tối nay em đi ăn với khách
hàng, anh đừng đợi em, ngủ sớm đi nhé!”

Trình Duệ Mẫn hỏi: “Với ai?”

Đàm Bân trả lời: “Nói với anh sẽ làm anh đau lòng, em không
nói!”

Anh không thèm để ý đến cô nữa, khiến Đàm Bân sốt ruột chờ
tin nhắn của anh đến nỗi không chịu được, lại gửi cho anh một tin nhắn: “Sao
anh không hỏi nữa?”

Trình Duệ Mẫn trả lời: “Tùy em, muốn làm gì thì làm.”

Đàm Bân tức giận giậm chân, nhưng lại không thể trút giận lên
chiếc điện thoại, đành nhắn lại hai chữ: “Chết đi.”

Đàm Bân đang đứng ngóng ngồi trông thì Trần Dụ Thái đến.

Thực ra anh ra chưa nhiều tuổi lắm, tính ra còn ít hơn Điền
Quân một tuổi, đều là những sinh viên tốt nghiệp sớm nhất sau khi vừa mới khôi
phục hình thức thi đại học trước năm 80.

Nhưng bởi vì Trần Dụ Thái có nước da hơi sẫm, dáng người nhỏ
gầy nên trông có vẻ già trước tuổi, nếu chỉ nhìn qua, nhiều người có thể nghĩ
anh ta và Điền Quân cách nhau đến bảy, tám tuổi.

Đàm Bân nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy nghênh đón. “Anh
Trần, gặp anh thật không dễ dàng, cuối cùng thì cũng có thể gặp anh ngoài phòng
làm việc.”

Trần Dụ Thái tỏ ra không hề khách khí, ngồi vào ghế một cách
rất tự nhiên, hỏi cô: “Chỉ có mình cô thôi sao?”

Đàm Bân mỉm cười. “Vâng, tôi toàn tâm toàn ý đợi Trần Tổng
đến, không biết Trần Tổng còn nhớ đến ai nữa?”

Trần Dụ Thái nhìn cô, không nói gì.

Đàm Bân cũng không nói nữa, cô không dám quá mạo phạm.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho cô, Đàm Bân hai tay cầm
thực đơn, quay ngược lại đưa cho anh ta. Trần Dụ Thái xua tay. “Cô chọn đi, đơn
giản một chút, ăn xong sớm, về nhà sớm.”

Nghe vậy Đàm Bân thấy hơi thất vọng. Thái độ đó của anh ta
giống như đang đối phó. Nhưng cũng khó trách được, thời nay mời người khác đi
ăn là một chuyện thiếu sức hấp dẫn nhất. Cô đành tự động viên mình: Dù sao việc
chính hôm nay không phải là ăn cơm, quan trọng là phải nghĩ cách làm cho anh ta
vui.

Bởi vì không biết khẩu vị của anh ta thế nào, Đàm Bân ngắm
nghía thực đơn, sau đó chọn hai món rất đắt.

Nhưng anh ta nổi tiếng là người thích thứ nước đựng trong
chén, đặc biệt là rượu Ngũ Lương. Đàm Bân gọi luôn rượu Ngũ Lương mười lăm năm,
năm mươi lăm độ. Lần này cô quyết định quên mình để tiếp quân tử. Cô không dám
mong sẽ tạo được mối quan hệ lâu dài, chỉ hy vọng hôm nay có thể khai thông
được thế bế tắc, lần sau gặp mặt sẽ không ngại nữa.

Thức ăn nguội được đưa lên trước. Để không khí thêm phần sôi
nổi, Đàm Bân cố nghĩ mọi cách làm anh ta vui. Có mỹ nữ bên cạnh, qua ba tuần
rượu, quả nhiên Trần Dụ Thái đã thoải mái hơn.

Anh ta hỏi: “Bữa cơm hôm nay là có mục đích gì khác, đúng
không? Tôi nói cho cô biết, không nhắc đến chuyện công việc thì chúng ta còn có
thể ngồi với nhau một lúc, còn chỉ cần nói một từ, tôi sẽ đi ngay.”

Đàm Bân lập tức cười, đỡ lời: “Trần Tổng, anh khiến tôi đau
lòng quá, trông ngày trông đêm, đến khi có cơ hội trình bày thì anh lại từ
chối, khiến tôi cảm thấy cuộc sống này dường như không còn chút ý nghĩa gì nữa.
Hôm nay nói như vậy có nghĩa anh không nể mặt tôi chút nào sao?”

Trần Dụ Thái nhìn vào khuôn mặt trắng hồng của cô, cuối cùng
cũng cười, nói: “Chắc là không ai nỡ làm vậy.”

“Câu này đáng bị phạt.” Đàm Bân cười nửa đùa nửa thật, liếc
nhìn anh ta. “Anh thực sự là người biết thương hoa tiếc ngọc, sao cứ khước từ
lời mời của tôi mãi thế?”

Trần Dụ Thái bình thường quen với phong thái đoan trang của
Đàm Bân, không ngờ khi ra khỏi phòng làm việc, cô lại thể hiện bộ mặt hoàn toàn
khác.

Cô mặc một chiếc áo lông cừu cổ tím màu đen khá mỏng khiến
các đường nét cơ thể hiện lên rất gợi cảm, sợi dây chuyền bạch kim trên cổ sáng
lấp lánh dưới ánh đèn, đôi mắt đầy vẻ phong tình khiến người ta đắm say hơn
rượu trong chén kia.

Vẻ đẹp của cô khiến anh ta cũng phải mê mẩn.

Đàm Bân cầm chai rượu lên, rót đầy chén của anh ta trước, sau
đó cầm chén của mình, cười hỏi: “Trần Tổng, anh nói xem, chén rượu này nên phạt
anh hay phạt tôi?”

“Còn phải hỏi sao? Đã mời tôi thì nên có chút thành ý chứ.”

“Thì ra anh chỉ cần thành ý.” Đàm Bân cười. “Thành ý của tôi
rất nhiều, chỉ cần anh chịu nhận.”

“Thật không? Vậy hãy cho tôi xem thành ý của cô.” Trần Dụ
Thái khoanh tay lại.

Đàm Bân nâng chén, chạm nhẹ vào chén của anh ta. “Chén thứ
nhất, theo tập quán của người Bắc Kinh xưa, chén đầy biểu thị thành ý, tôi xin
cạn trước, anh thì tùy ý.” Đàm Bân ngửa cổ dốc hết chén rượu một cách vô cùng
hào sảng, sau đó dốc ngược chén xuống.

Cách uống rượu dứt khoát trên bàn tiệc giúp cô không ít lần
giành điểm một cách vô cùng ấn tượng.

“Tốt!” Trần Dụ Thái cũng không chịu thua kém, tự cầm chai
rượu, rót đầy chén, đợi cô. “Tôi rất thích người khảng khái như cô.”

Đàm Bân lại không cạn nữa, đưa tay giữ miệng chén. “Chén thứ
hai có một quy tắc là chén đối chén, cùng nhau uống, anh cũng phải uống hết,
chỉ cần còn lại một giọt thì…” Cô giơ ba ngón tay trắng nõn lên. “Sót lại một
giọt phạt ba chén, anh tự cân nhắc đi.”

“Đây chính là rượu giao bôi.” Trần Dụ Thái cười lớn.

Những trò tương tự thế này, Đàm Bân đã trải qua không biết
bao nhiêu lần, vì vậy cô đã rất quen, cô nói một cách rất thản nhiên: “Đúng
vậy, ở Hàn Quốc, rượu giao bôi thể hiện tình bạn và tình hữu nghị, tôi thấy
càng hợp với ý nghĩa rượu giao bôi của thời xưa.”

Cứ thế hai người uống hết chén này đến chén khác, thức ăn
không hề được đụng đến, chai rượu đã uống hết già nửa. Trần Dụ Thái mặt đỏ tía
tai nhưng giọng nói và thần thái vẫn rất tỉnh táo.

Ngược lại, Đàm Bân càng uống mặt càng trắng, tuy trong người
nóng hừng hực, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng bên ngoài lại như không có
biểu hiện gì.

Trần Dụ Thái vô cùng ngạc nhiên về tửu lượng của cô. “Từ lâu
đã nghe nói cô uống rượu rất khá, không ngờ là thật.”

Đàm Bân cảm thấy đã đến lúc mượn rượu giấu mặt, cô cúi đầu,
làm ra vẻ ai oán: “Hôm nay tôi sẽ hết mình, rượu gặp tri kỷ, ngàn chén vẫn ít,
anh có tin không?”

Trần Dụ Thái cười khà khà, nhưng không hề có ý tiếp nhận tấm
thịnh tình đó. “Cô đừng mượn gió phất cờ nữa, nói đi, rốt cuộc hôm nay cô gặp
tôi là có chuyện gì?”

Đàm Bân nhìn anh ta, vẻ mặt rất trong sáng, ngây thơ. “Tôi đã
nói rồi thôi, chỉ là muốn nói chuyện bình thường với anh thôi, sao anh không
tin tôi nhỉ? Thực ra ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã có cảm giác vô cùng thân
thiết.”

Nét mặt Trần Dụ Thái hơi lộ ra vẻ không tin.

“Thật mà, trông anh giống một người anh hồi đại học của tôi,
rất giống.” Đàm Bân nói một cách đầy cảm động, bởi vì cái “người anh” mà cô bịa
đặt đó chính là Cù Phong năm ấy. “Anh ấy quan tâm chăm sóc tôi rất nhiều, từ
việc học tập cho đến việc đối nhân xử thế, dạy tôi biết rất nhiều thứ, sau này…
sau này anh ấy ra nước ngoài, để tôi cô độc một mình ở Bắc Kinh, không người
thân thiết, bố mẹ cũng không ở bên cạnh, tôi luôn nghĩ, nếu mình có một người
anh trai thì đâu đến nỗi phải đi nhiều ngã rẽ đến vậy…” Nói đến đây, cô bỗng
dừng lại, nhìn xuống như cố che giấu điều gì.

Trần Dụ Thái nghĩ rằng cô đang kìm nén nước mắt, liền hắng
giọng nói: “Tiểu Đàm, chuyện này…”

“Xin lỗi anh!” Đàm Bân ngẩng đầu đúng lúc, nụ cười trở nên
gượng gạo. “Tôi uống nhiều rồi, xin lỗi anh, xin lỗi… Tôi nhận phạt một chén.”

Cô tự rót một chén, quả nhiên một hơi uống hết, làm ra vẻ
đang mượn rượu giải sầu.

Khi Trần Dụ Thái nhìn cô lần nữa, ánh mắt bắt đầu có sự thông
cảm.

Từ đó Đàm Bân đưa ra một kết luận, khi con người ở bên nhau,
có nhiều lúc điểm đột phá lại tồn tại ở nhu cầu cơ bản nhất và nguyên thủy nhất
của con người.

Tối đó rượu cạn, thức ăn cũng hết, khi tính tiền, số tiền lên
đến bốn con số khiến cô hơi xót xa, đành tự an ủi, tính ra phải chi số tiền này
cũng đáng, ít nhất Trần Dụ Thái nói chuyện cũng đã không còn khách khí nhiều
nữa.

Đàm Bân tiễn Trần Dụ Thái về đến cửa nhà, vẫy tay chào tạm
biệt anh ta, sau đó cô bảo lái xe taxi quay đầu, về thẳng nhà cô. Cô không muốn
để Trình Duệ Mẫn thấy bộ dạng say khướt này của mình.

Cô cố gắng chịu cơn khó chịu trong dạ dày để đi tắm trước,
sau đó vịn tay vào tường, lần vào phòng ngủ, đầu óc quay cuồng, choáng váng, cả
đêm đó cô ngủ không ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên da mặt cô trắng bệch, mắt sưng
lên, dùng bao nhiêu phấn trang điểm cũng không che được.

Vương Dịch mới nhìn thấy cô đã phải giật mình, sau đó, khi
biết rõ đầu đuôi câu chuyện mới kết luận: “Lần sau Oscar nên trao cho cô giải
diễn viên xuất sắc nhất.”

Đàm Bân cười gượng. “Tôi cũng nghĩ thế.”

Sau khi tan ca, cô về chỗ ở của Trình Duệ Mẫn, người ỉu xìu,
ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt ứa ra.

Khó khăn lắm Trình Duệ Mẫn mới được nhàn rỗi, anh đang sắp
xếp lại giá sách trên tầng hai.

Đàm Bân chống cằm ngồi xuống nhìn anh ngồi trên thang cẩn
thận rút mấy quyển sách ra, lau chùi bụi bẩn, giở mấy trang ra xem, sau đó lại
đặt trở lại hoặc xếp ở bên cạnh.

Những quyển sách lịch sử chiếm tới nửa giá sách này đều là di
vật ông ngoại để lại.

“Đọc sách lịch sử là cách giúp con người ta trưởng thành
nhanh nhất đấy.” Anh nói với Đàm Bân. “Anh sẽ chọn giúp em mấy quyển nhập môn,
có thời gian em đọc thử xem. Đọc nhiều rồi em sẽ phát hiện ra rằng, những việc
ở trong văn phòng chỉ là chuyện nhỏ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3