Bẫy văn phòng - Chương 10 phần 1
Chương 10
Khi tỉnh lại thì cô đã ở trong bệnh viện.
Trước mắt mơ hồ, có người thử nói chuyện với cô, bên tai là
những tiếng ong ong không dứt. Đàm Bân cố gắng mở mắt, bóng tối dần tan đi,
cảnh vật trước mắt dần hiện ra.
“Em tỉnh rồi à?” Có người tiến lại gần, mùi hương của xà bông
sạch sẽ, thơm tho xộc vào mũi, là mùi thơm của cỏ. Đôi mắt sáng dưới cặp lông
mày rậm, người đó có đôi mắt dịu dàng, ấm áp mà vô cùng sâu sắc.
“Là anh?” Đàm Bân bất ngờ, vừa mở lời lại im bặt.
Trình Duệ Mẫn nhìn cô cười.
Đàm Bân đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, toàn một màu trắng
toát, cô biết mình đang ở đâu, ký ức lúc hôn mê bắt đầu quay trở lại.
Kiểm tra cơ thể không bị tổn hại gì, cô tạm yên tâm, cố ngồi
dậy.
Trình Duệ Mẫn ấn nhẹ vai cô, “Đừng cử động, em đang phải
truyền dịch.”
Trên giá truyền nước cạnh giường, chất lỏng trong suốt không
màu đang chảy từng giọt, từng giọt đều đều.
“Sao anh cũng ở đây vậy?” Cô hỏi Trình Duệ Mẫn.
“Đúng lúc anh đi qua nên đưa em vào viện.” Trình Duệ Mẫn nói
qua loa, không muốn nhắc đến khung cảnh hỗn loạn lúc đó. Khi ấy còn có Nghiêm
Cẩn đi cùng anh, vì đánh người ta bị thương nên bị cảnh sát dẫn đi, đến giờ vẫn
bị giữ ở sở cảnh sát.
“Làm phiền anh rồi.” Đàm Bân nói nhỏ cám ơn, không muốn truy
cứu, cũng không muốn hồi tưởng lại cảnh hỗn loạn lúc đó.
Cô cảm thấy hình như mình mất hết sức lực, mệt mỏi, lại nhắm
mắt.
Cô muốn được như trong phim, lúc tỉnh dậy không còn nhớ gì
nữa.
Nhưng cô vẫn nhớ từng chi tiết, cả cảm giác trái tim tan nát
khi nghe tin xấu.
Cô vẫn nhớ cơ thể ấm áp của Thẩm Bồi, nhớ anh hỏi thủ tục kết
hôn có phức tạp không, nhớ anh nói: “Hãy tin anh, anh yêu em, anh không muốn
mất em.”
Toàn thân run rẩy, cô cảm nhận rõ nỗi cô đơn và sợ hãi đang
len lỏi trong người mà trước đây chưa từng có.
Trình Duệ Mẫn kéo góc chăn cho cô. “Em có lạnh không ?”
Đàm Bân không nói, co người trong chăn, không ngừng run rẩy,
răng va vào nhau lập cập.
Trình Duệ Mẫn không yên tâm. “Để tôi gọi bác sĩ.”
Anh đứng dậy nhưng bị người khác túm chặt tay áo giữ lại.
Đàm Bân nhíu mày, nhìn ống tay áo của anh như người chết đuối
vớ được cọc.
Nửa khuôn mặt cô, khoé miệng bị rách, tóc tai bết vào mặt,
trên lông mày có những giọt nước lấp lánh. Cô khiến đàn ông phải ngưỡng mộ vì
sự cứng rắn, nhưng lúc này nhìn cô chỉ toát lên sự mềm yếu của phụ nữ, trong
mắt chỉ có sự đau buồn và dựa dẫm.
Anh liền đưa tay vén lại mái tóc ướt cho cô.
Môi Đàm Bân run rẩy. Cô không nhìn anh, quay mặt đi, nước mắt
từng giọt, từng giọt lăn xuống. Cô đưa tay lau, nước mắt chảy càng nhiều.
Trình Duệ Mẫn thử đưa tay lau, cuối cùng để tay lên mắt cô.
Ngón tay anh hơi lạnh, lòng bàn tay thì ấm và khô, hơi ấm từ từ truyền sang.
Trong phút chốc nước mắt tuôn rơi lã chã, cuối cùng Đàm Bân
cũng khóc. Không có tiếng động nào, chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi theo kẽ
tay anh không ngừng rơi xuống. Anh đứng yên, không động đậy, cảm giác trái tim
như bị ai đó bóp nghẹt, giống như một tảng bơ dưới ánh mặt trời, từ từ tan
chảy. Giống như lúc thân hình mềm mại của cô ngã vào lòng anh bất động, khuôn
mặt trắng bệt đôi mắt nhắm nghiền, anh biết trái tim mình rất đau.
Nhẫn nại đợi cô trút hết nỗi bi thương trong lòng, dần bình
tĩnh lại, Trình Duệ Mẫn mới ngồi bên xuống cạnh giường.
“Có một câu chuyện, em có muốn nghe không?” Anh mở lời như
vậy.
Đàm Bân quay đầu nhìn anh, đôi mắt được nước mắt rửa sạch
nhìn rất sáng.
“Khi lên hai, tôi chơi ở bờ sông, không cẩn thận rơi xuống
nước, từ đó tôi rất sợ nước. Tiểu học, học môn bơi, những đứa trẻ khác đều
nhanh nhẹn nhảy xuống, chỉ có tôi đứng yên bên hồ bơi run rẩy, sự uy hiếp của
thầy giáo không có tác dụng gì. Sau đó có hôm, ông ngoại nhân lúc tôi không để
ý, ôm tôi ném xuống hồ bơi, tôi vừa đạp vừa giãy, sợ hãi kêu gào, sau đó đột
nhiên phát hiện mình đang nổi trên mặt nước, hơn nữa còn bơi vào cạnh bể rồi.”
Đàm Bân không hiểu anh kể chuyện cũ đó là có ý gì, càng không
biết nên tiếp lời như thế nào.
“Mặc dù đã biết bơi nhưng việc đó làm tôi rất hận ông. Cho
đến một ngày ông ngoại nói với tôi: “Hơn bảy mươi phần trăm diện tích Trái đất
này là nước, Tiểu Mẫn, cháu không thể nào trốn tránh được, sẽ có một ngày phải
đối mặt với nó và học được cách đối phó với nó.”.”
Anh cúi đầu khẽ cười. “Con người sợ nhất là sinh lão bệnh tử,
nhưng không ai có thể trốn thoát được, em cũng phải học cách đối diện.”
Đàm Bân ngây người nhìn trần nhà, trên mặt không có biểu cảm
gì đặc biệt. Một lát sau cô hỏi nhỏ: “Anh biết cả rồi?”
“Điện thoại của em kêu liên tục, tôi muốn thông báo cho người
nhà và bạn của em nên đã nhận điện thoại thay em, là một người phụ nữ họ
Hoàng.”
Đàm Bân cuộn người lại. “Chị ấy có việc gì?”
“Chị ta đến rồi, đang ở ngoài. Tôi đã nói chuyện với chị ta,
đề nghị để em ổn định tinh thần rồi mới gặp. Bây giờ em có muốn gặp chị ta
không?”
Đàm Bân gật đầu.
Lúc này di động của Trình Duệ Mẫn kêu lên hai tiếng, anh lấy
ra xem rồi lại bỏ vào túi. “Vậy tôi đi trước.”
“Cảm ơn anh!” Lần này những lời cảm kích của Đàm Bân là thật
lòng.
Trình Duệ Mẫn nhận ra sự khác biệt, anh do dự một lát rồi vỗ
vỗ tay cô, cười động viên: “Tình hình chưa đến mức xấu nhất, chỉ cần còn một
phần trăm hi vọng cũng không nên từ bỏ.”
Đàm Bân miễn cưỡng cười đáp lại, nhưng nụ cười rất gượng gạo.
“Bảo trọng!” Trình Duệ Mẫn đặt tay lên mu bàn tay cô, siết
chặt. “Có việc gì tôi có thể làm được, nhất định phải nói cho tôi biết.”
Anh kéo cửa đi ra.
Bước ra khỏi bệnh viện đã thấy Dư Vĩnh Lân đợi anh ở bên
ngoài.
“Xong việc chưa?” Trình Duệ Mẫn dựa người vào bồn hoa, sắc
mặt hơi tái.
“À. Cho nó năm nghìn, xong rồi.”
“Còn Nghiêm Cẩn thì sao?” Trình Duệ Mẫn cảm thấy có lỗi với
Nghiêm Cẩn. Vì cú điện thoại của anh, Nghiêm Cẩn bỏ cả việc làm ăn chạy đến,
kết quả là dính phải phiền phức này.
Dư Vĩnh Lân trả lời: “Cũng được thả rồi, cậu ấy nói thay cậu
lái xe về, đợi cậu ở nhà.”
Trình Duệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống. “Lâu như vậy
chắc là khó khăn lắm?”
“Còn không phải sao?” Dư Vĩnh Lân gật đầu. “Cặp vợ chồng đó
rất ghê gớm, hình như còn có người quen ở sở, khiến chúng tôi phải nhăn mày khó
chịu, suýt nữa không kiềm chế được.”
“Nghiêm Cẩn không gây chuyện ở đó chứ?”
“Cậu thật là…” Dư Vĩnh Lân không nhịn được cười. “Lần này gặp
phải tên cảnh sát khó nhằn, vừa vào thì bị đưa vào phòng tối, rồi dùng đèn
chiếu cho ba tiếng.”
Trình Duệ Mẫn nhăn mày. “Người không bị sao chứ?”
“Không sao, cảnh sát cũng chỉ nhìn người mà bắt bệnh, tên đàn
ông kia bị đánh cho không nhẹ, cậu nghĩ xem, hai vợ chồng máu me khắp người,
đặc biệt là người phụ nữ, te tua như bị bạo hành, ai chẳng đồng tình với họ.”
Đây vẫn chưa là nguyên nhân chính, quan trọng là Nghiêm Cẩn
sau khi vào sở cảnh sát, dương dương tự đắc như ở nhà mình, chỉ hai câu đã làm
cho cảnh sát tức đến xanh mặt. Vì ngại nên Dư Vĩnh Lân không nói, lúc đó anh đã
cho rằng mình đã gặp phải xã hội đen. Con người Nghiêm Cẩn, Trình Duệ Mẫn đương
nhiên hiểu rõ, anh gọi Dư Vĩnh Lân tới là bởi sợ Nghiêm Cẩn nổi điên thì sẽ xảy
ra chuyện lớn.
“Thật ngại quá!” Anh
nói. “Chỉ vì việc vô vị này mà phải làm phiền đến cậu trong giờ làm việc.”
“Đừng coi nhau như người ngoài thế, bạn bè không phải cần đến
những lúc như thế này sao?”
Trình Duệ Mẫn cười, nhìn thấy chai nước khoáng trong tay Dư
Vĩnh Lân, anh đưa tay ra. “Cho tôi một hớp.”
Nhưng khi anh uống một ngụm thì lại không nuốt được, trên mặt
đang hiện rõ vẻ biểu hiện đang cố chịu đau.
Dư Vĩnh Lân quay đầu lại. “Sao thế?”
Trình Duệ Mẫn không lên tiếng, trước mắt anh, hình ảnh Dư
Vĩnh Lân trong mắt anh lắc qua lắc lại.
“Lão Trình?”
Trình Duệ Mẫn mở mắt, nói như không có việc gì: “Không sao.”
Nhưng khi anh đứng dậy thì người lảo đảo.
Dư Vĩnh Lân đỡ anh một tay. “Rốt cuộc có sao không? Vào bệnh
viện kiểm tra đi!”
Trình Duệ Mẫn nói thực: “Bị đập hai cái, lưng đau quá!”
“Trời!” Dư Vĩnh Lân kêu lên. “Sao cậu không nói sớm? Đã kiểm
tra vết thương chưa? Đi, đi ngay, chụp X-quang đã.”
Trình Duệ Mẫn kéo tay anh. “Chụp rồi, chỉ là chấn thương phần
mềm, không có việc gì cả.”
Dư Vĩnh Lân vẫn nói to: “Sao cậu không đưa bản khám nghiệm
vết thương cho cảnh sát? Mẹ kiếp, nếu biết sớm thì tôi đã không cho nó tiền mà
cho nó cái đập rồi!”
Ngoài cổng lớn bác sĩ và bệnh nhân ra ra vào vào, có người
đưa mắt nhìn họ vẻ hiếu kỳ.
Trình Duệ Mẫn bất lực nói: “Xem kìa cậu còn phản ứng như thế,
để Nghiêm Cẩn biết thì anh ấy lại không để mọi chuyện bung bét ra sao?” Anh thở
dài. “Vốn tôi đã không có lý rồi, bỏ qua đi.”
Một câu nói thức tỉnh Dư Vĩnh Lân, anh liên tục lắc đầu. “Làm
cùng nhau năm năm, tại sao tôi không phát hiện ra tính khí Cherie quyết liệt
đến vậy nhỉ? Vừa nãy người ta một mực khẳng định là cô ấy cố ý lái xe đâm người
ta, nếu khởi kiện thật, có thể bị kết án tội cố ý gây thương tích.”
“Khi không khống chế được cảm xúc thì ai cũng như thế cả
thôi, không thể trách cô ấy được.” Nói rồi Trình Duệ Mẫn tiến lại gần, nói nhỏ
mấy câu.
Dư Vĩnh Lân lập tức trợn mắt. “Thật không?”
Trình Duệ Mẫn gật đầu.
“Như vậy thì tình hình có vẻ xấu rồi.” Mặt Dư Vĩnh Lân biến
sắc, anh bước chân về phía cổng. “Tôi phải tới thăm cô ấy.”
“Đừng!” Trình Duệ Mẫn kéo anh lại. “Trong lòng cô ấy đang khó
chịu, cậu đến, cô ấy lại phải gượng cười trả lời cậu. Cậu đừng gây thêm rắc rối
nữa, đưa tôi về nhà đi!”
Trình Duệ Mẫn sống ở gần sân bay, một toà biệt thự liền kề
tươi đẹp ẩn mình dưới hàng cây xanh.
Nghiêm Cẩn đang đứng trước cổng, hai tay đút túi quần, nhìn
về hướng xe đến.
Quần áo của anh thì nhàu nhĩ, dính đầy máu và đất, cổ áo bị
rách đến tận xương quai xanh.
Người đi đường đều nhìn anh vẻ hiếu kỳ.
Anh chẳng thèm để ý, nam thì ngây người nhìn, nữ thì chỉ cười
cười.
Nhìn từ xa thấy Dư Vĩnh Lân dìu Trình Duệ Mẫn xuống xe, anh
liền chạy đến.
Cả quãng đường đi, Dư Vĩnh Lân phải kiểm soát tốc độ, không
dám đi quá tốc độ tám mươi km/h. Nhưng mỗi lần chấn động nhẹ đều làm Trình Duệ
Mẫn đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh. Khó khăn lắm mới về đến nhà, nhìn thấy
bộ dạng Nghiêm Cẩn, anh bất giác cau mày.
Mấy tiếng trước người thì vào viện, người thì vào sở cảnh
sát, thật không có thời gian nhìn nhau lấy một cái. Theo cách nói của Nghiêm
Cẩn thì lúc đó tâm trí của Trình Duệ Mẫn đều dồn vào Đàm Bân, chẳng thèm nhớ đến
huynh đệ đang lâm vào cảnh khốn cùng, đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn điển hình.
Nhưng nhìn thấy Trình Duệ Mẫn, anh vẫn rất vui mừng, tiến lên
ôm vai Duệ Mẫn, đấm mấy cái, đắc ý cười. “Sao rồi? Anh em luyện tập bao nhiêu
năm cuối cùng làm một trận kinh thiên động địa hả?”
Trình Duệ Mẫn đột nhiên thấy lưng cứng lại, đau đến mức tối
tăm mặt mũi, người đổ về phía trước.
May mà Dư Vĩnh Lân nhanh tay đỡ lấy anh, nhìn Nghiêm Cẩn nổi
nóng: “Lưng cậu ấy bị thương, không biết hả?”
Nghiêm Cẩn bỏ tay xuống, lúc này mới phát hiện mặt Trình Duệ
Mẫn biến sắc. Anh ngây người một lát, sau đó mới phản ứng lại được. “Chết rồi,
cái thằng khốn đó gây ra phải không?”
Dư Vĩnh Lân gật đầu.
Nghiêm Cẩn nhíu mày, nắm tay Trình Duệ Mẫn, xem thương tích.
“Mẹ kiếp, sao không nói sớm? Cậu đần hả?”
Trình Duệ Mẫn bị hỏi liền nổi cáu: “Mẹ kiếp, sao em biết là
sẽ đau đến thế chứ?”
“Nhìn cái bộ dạng cậu kìa!” Nghiêm Cẩn chỉ ngón trỏ vào mắt
anh. “Cậu đần thế, không có mắt à? Đấy là cái gì? Là cờ lê thép đấy ông ạ, biết
chưa?”
Trình Duệ Mẫn gạt tay anh ra, quay người, nói với Dư Vĩnh
Lân: “Cậu về đi, vợ cậu cũng cần người chăm sóc, ở đây có Nghiêm Cẩn rồi.”
Dư Vĩnh Lân đứng yên, cẩn thận nhìn anh. “Cậu không sao thật
chứ?”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, cười. “Tôi cho cậu xem sổ khám bệnh
nhé?”
Dư Vĩnh Lân cười khổ. “Vậy tôi về đây, nhạc phụ, nhạc mẫu
tới, ngày nào cũng phải về thỉnh an, giờ tôi cũng đang rối tinh rối mù lên
đây.”
Trình Duệ Mẫn ôm vai anh, lắc nhẹ, biểu thị ý hiểu và thông
cảm.
“Đi nhanh đi, sau này có cơ hội tôi với Nghiêm Cẩn sẽ cảm ơn
cậu sau.”
Nghiêm Cẩn cũng bước lại, bắt tay tạm biệt Dư Vĩnh Lân, còn
tỏ ra rất thành khẩn: “Cảm ơn huynh đệ! Đây là danh thiếp của tôi, cậu cầm lấy,
sau có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần gọi điện, dù có lên núi đao, xuống biển lửa
tôi cũng không từ.”
Khi anh nghiêm túc thì khác hẳn với khuôn mặt cười nói hằng
ngày, giống như biến thành một người khác vậy.
Tấm danh thiếp đó cũng rất đặc biệt, trên mảnh giấy màu trắng
sữa chỉ có một số điện thoại, một tên người.
Dư Vĩnh Lân bật cười, nhận lấy tấm danh thiếp rồi cáo từ,
nhưng bị Trình Duệ Mẫn gọi lại, kéo sang một bên, nói nhỏ: “Nói trước với cậu,
hôm nay ông già tôi gọi điện cho bí thư, việc gặp mặt, thư ký của ông già đang
sắp xếp.”
Dư Vĩnh Lân kinh ngạc. “Cậu đi gặp bố cậu thật à?”
“Ừ, nếu không, tôi xuất hiện ở Hậu Hải làm gì?”
“Lão Trình!” Vẻ mặt Dư Vĩnh Lân đầy nghi hoặc. “Bị lão già
người Hà Lan ép đến mức muốn nhảy lầu, cậu cũng không nhờ đến ông già, Điền
Quân to thế cơ à?”
Trình Duệ Mẫn ngước mắt cười, ánh mắt có sự sắc bén lâu nay
không nhìn thấy, Dư Vĩnh Lân thấy nổi cả da gà, lại giống như lúc ở MPL.
Đối diện với đôi mắt này, lý do khách quan hoặc lời biện giải
nào cũng đều bất lực, dù trong lòng không làm việc gì xấu thì cũng thấy hổ
thẹn.
Anh nghe Trình Duệ Mẫn nói: “Tôi xem anh ta như cổ phiếu tiềm
năng mà thôi.”
Phổ Đạt sắp tái cơ cấu, đây là cơn địa chấn lớn trong tầng
lớp lãnh đạo bậc cao – trung, ai cũng đang tìm cơ hội hoặc đường lùi cho mình.
Điều làm Điền Quân cảm thấy hứng thú chính là Phó tổng Lưu
sắp về hưu nên anh ta đang ra sức vận động khắp nơi.
Đây tất nhiên là dòng chảy ngầm dưới tảng băng, còn bề mặt
vẫn lặng như tờ.
Dư Vĩnh Lân nhớ ra, liền hỏi: “Khi nào gặp mặt?”
“Chưa nói, chắc nhanh thôi. Lúc đó cậu cùng Điền Quân gặp ông
ấy, tôi không đi.”
Dư Vĩnh Lân đột nhiên thấy như có ai đó đánh vào đỉnh đầu
mình một cái, nhảy dựng lên. “Ý gì, cậu có ý gì chứ?”
Trình Duệ Mẫn vội ấn vào vai anh. “Cậu kinh hãi thế làm gì!
Tôi vẫn phải lăn lộn trong nghề này, thâm nhập sâu quá cũng không tốt, việc
phía sau có cậu ứng phó là đủ rồi!”
Dư Vĩnh Lân thần người trong giây lát, sau đó thả lỏng cười.
“Tôi hiểu rồi, cám ơn nhiều nhé!”
Thân phận của hai người hôm nay, một là đối tác, một là nhà
cung ứng, vốn đã rõ ràng, tất nhiên cần phải tránh một cách thật khéo léo.
Nghiêm Cẩn đứng một bên cười híp mắt. Anh mãi không hiểu
những tên cổ cồn trắng, hằng ngày đều phải vắt kiệt trí óc, đến trong gió đi
trong mưa, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Lương mỗi năm cả triệu đồng thì sao? Bỏ đi cái vẻ hào nhoáng
bên ngoài thì cũng chỉ là kẻ làm thuê, vĩnh viễn đi may áo cưới cho kẻ khác.
Có điều hôm nay Nghiêm Cẩn không đốp lại ngay, vết thương của
Trình Duệ Mẫn không nhẹ, từ cổng vào phòng khách chỉ có mười mấy bước mà anh đã
toát hết mồ hôi.
Cho đến khi nằm xuống sofa, anh mới thở khẽ.
Nghiêm Cẩn muốn kéo áo anh lên xem. “Để anh xem, bị thương ở
đâu?”
Trình Duệ Mẫn dùng sức kéo áo xuống, khó chịu chống cự. “Đừng
làm phiền em!”
Nhưng rõ ràng anh không phải là đối thủ của Nghiêm Cẩn, hai
tay giữ chặt áo, áo sơ mi bị kéo lên, Nghiêm Cẩn thở ra một luồng gió lạnh.
Trên lưng còn rõ hai vết bầm tím đậm đến nhức mắt.
“Để anh!” Nghiêm Cẩn đá mạnh vào chân chiếc sofa. “Để anh… để
anh… anh cho… Bố nó chứ! Sao lúc đó anh không đá chết cái thằng khốn đó?!”
Trình Duệ Mẫn giơ tay chỉ ra hoa viên ngoài cửa sổ. “Bên
ngoài có lan can sắt.”
Nghiêm Cẩn dừng chân, quay đầu nhìn ra ngoài thật, sau đó
nhìn anh, hỏi: “Cậu cho là anh ngốc như cậu à?”
Trình Duệ Mẫn cúi đầu cười, không cẩn thận chạm vào vết
thương, anh nhăn trán hít nhẹ.
Nghiêm Cẩn đành hỏi: “Trong nhà có thuốc giảm đau không?”
“Có, dưới kệ ti vi.”
Nghiêm Cẩn lấy ra xem thời hạn, xắn tay áo lên. “Lại đây,
giảm đau trước, sau hai mươi tư giờ mới được chườm nóng.”
Sau khi cẩn thận bôi thuốc xong, anh ngồi xổm xuống cạnh
Trình Duệ Mẫn. “Ây da, nói cho anh nghe đi Tiểu yêu, cái cô họ Đàm đó, cậu lúc
nào cũng bảo không có quan hệ gì với cô ta. Vậy mà hôm nay cậu không tiếc thân
mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế là thế nào?”
Trình Duệ Mẫn không nói. Nếu truy rõ động cơ, anh cũng không
biết phải nói thế nào cho rõ ràng được.
Vốn bị kẹt xe đến khó chịu nên anh tiến lên trước để xem cảnh
náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy thân hình đó trong bộ dạng hoàn toàn bị cô lập,
máu nóng dồn lên não, anh chẳng nhớ được cái gì nữa.
Do dự một lát anh mới mở lời: “Lần trước ở Đường Cô, em làm
hỏng hết mọi chuyện rồi.”
Nghiêm Cẩn nhăn mặt.
“Thảo nào, lúc hai người rời đi anh thấy có cái gì đó không
đúng lắm, mặt mũi thì xám xịt. Cậu đã làm gì người ta hả?”
“Em đã từng suy đoán người ta đang nghĩ gì, đến phút cuối lại
thay đổi chủ ý, kết quả là nhầm một bước, thế là bại trận.”
“Xời, việc nhỏ như thế…” Nghiêm Cẩn vuốt bộ râu lún phún dưới
cằm, cười vẻ xấu xa. “Anh tưởng cậu hành động lỗ mãng cơ. Nhưng cô bé đó cũng
thú vị, lúc nhìn người ta ánh mắt như lột trần đối phương vậy.”
Trình Duệ Mẫn dở khóc dở cười, dúi đầu vào sofa, không thèm
để ý đến anh ta.
“Người ta không đá cậu, đúng không?” Nghiêm Cẩn lên giọng
giáo huấn. “Chỉ là tán gái thôi mà, có cần tốn công sức thế không? Thật là mất
mặt.”
Trình Duệ Mẫn hối hận vì mình đã nhiều lời.
Nghiêm Cẩn vẫn tiếp tục: “Ngày đó Tiểu nhị là một tên ngốc,
không ngờ cậu còn ngốc hơn. Như Từ Duyệt Nhiên, lúc đầu anh khuyên cậu thế nào?
Đừng có ve vuốt cô ấy, gạo nấu thành cơm thì cưới về nhà, sau đó cùng cô ấy
sinh con, lúc ấy cô ấy đã ngoan ngoãn là vợ hiền của cậu rồi, cái gì mà sự
nghiệp, cái gì mà theo đuổi? Đúng là vớ vẩn. Cậu không nghe anh, kết quả thế
nào hả? Gà bay trứng vỡ, vịt đến tay lại bay mất!”
Trình Duệ Mẫn chỉ đáp lại hai từ: “Cút đi.”
“Hề hề hề, thật chẳng hoà nhã tí nào. Cậu ấy, nói không được
thì nổi cáu, mười mấy năm mà chẳng tiến bộ tí nào. Về nhà gặp bố cậu, lấy hết
can đảm như anh mà nói chuyện, xem cậu có triển vọng gì không?”
Trình Duệ Mẫn nắm chặt chiếc gối tựa vẻ mệt mỏi.
Nghiêm Cẩn nhìn anh cười hì hì, cuối cùng cũng báo được cái
thù doanh nghiệp nông dân, hài lòng đứng dậy, quen đường quen cửa đi vào nhà vệ
sinh.
Hôm nay anh bị thiệt thòi không ít, gò má và khoé mắt đều tím
bầm.
Đang tìm gạc y tế khắp nơi, Nghiêm Cẩn chợt nhớ ra một việc,
liền hỏi to: “Tiểu yêu, cái người trong lòng cậu tên là gì nhỉ? À, Đàm Bân, cậu
phải đối chất khẩu cung với cô ấy, cậu biết chưa?”
Không có tiếng trả lời.
Nghiêm Cẩn nhìn gương làu bàu: “Người đẹp như thế, sao lại có
cái tên như con trai nhỉ?”
Lúc anh tắm rửa xong xuôi bước ra, Trình Duệ Mẫn vẫn nằm trên
sofa trong tư thế cũ.
Nghiêm Cẩn bước đến, chạm vào Duệ Mẫn. “Tiểu yêu, lên giường
nằm đi.”
Trình Duệ Mẫn không có phản ứng gì.