Bẫy văn phòng - Chương 09 phần 3
Họp tuần vào thứ Hai xong, theo lệ thường Đàm Bân lại báo cáo với Lưu Bỉnh Khang tiến độ công việc, bao gồm việc tiếp xúc với Điền Quân vào cuối tuần. Nhưng cô giấu chi tiết gặp Trình Duệ Mẫn.
Lý do rất đơn giản, một là Lưu Bỉnh Khang không thích nghe đến cái tên Trình Duệ Mẫn, hai là cô cũng không thể xác định quan hệ của Trình Duệ Mẫn và Điền Quân thực sự có ảnh hưởng đến việc bán hàng hay không.
Cô quyết định sẽ nói sau.
Lưu Bỉnh Khang nghe cô nói xong, không đánh giá ngay mà nhắm mắt suy nghĩ giây lát, xoay màn hình máy tính về phía cô. “Bản báo cáo này, cô xem qua chưa?”
Đàm Bân tiến lên phía trước xem, hóa ra là bản báo cáo quan hệ khách hàng của Kiều Lợi Duy.
Cô lắc đầu. “Chưa ạ, tôi chưa từng nhận bất kỳ báo cáo nào của Kiều Lợi Duy.”
Đây là điều Đàm Bân cảm thấy không hài lòng nhất ở Kiều Lợi Duy.
Ngoài những thông tin bảo mật và nhạy cảm, báo cáo và email liên quan đến việc đấu thầu của Đàm Bân đều công khai cho cả tổ đấu thầu.
Cô tin rằng công khai thông tin là phương thức quan trọng để duy trì sự nỗ lực chung của cả nhóm.
Nhưng riêng báo cáo của Kiều Lợi Duy thì cô không được xem.
Có lẽ vì cô không che giấu cảm xúc của mình, biểu lộ rõ trên nét mặt nên Lưu Bỉnh Khang nhìn cô, cười. “Xét về tổng thể mối quan hệ với khách hàng, mọi người đều làm rất tốt, nhưng có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi cô.”
Đàm Bân lập tức dỏng tai lắng nghe.
“Lợi Duy nói, khi phân công trách nhiệm, cô chọn Điền Quân và Trần Dụ Thái, hai người này nổi tiếng khó khăn, mà sở trường của cô thì lại ở bộ phận công trình và thiết bị, vậy tại sao lại chọn họ?”
Đàm Bân lặng lẽ nhìn màn hình trước mặt, trong đầu đang chọn từ ngữ.
Kiều Lợi Duy đâm lén sau lưng là một việc đã nằm trong dự tính của cô. Cô chỉ là suy tính xem có nên nói thật hay không. Nghĩ ngợi một lát, cô nhận thấy đối với Lưu Bỉnh Khang thì nói thật vẫn hơn.
Đàm Bân đặt chiếc cốc giấy xuống, thái độ tương đối nghiêm túc. “Tôi là Bid Manager, phải chịu trách nhiệm về kết quả cuối cùng. Điền Quân là chìa khóa, tôi không có lựa chọn nào khác. Còn với Trần Dụ Thái, tôi cảm thấy trong một thời gian ngắn, để thuyết phục một người trưởng thành gạt bỏ thành kiến của mình là việc không thể. Tôi chọn anh ta là muốn để người khác không lãng phí thời gian và sức lực với anh ta.”
Lưu Bỉnh Khang hơi bất ngờ, nhướn mày lên nhìn.
“Bowen và Lợi Duy đều kiên trì với suy nghĩ không thể bỏ lỡ bất kỳ khách hàng nào. Tôi tôn trọng ý kiến của họ nhưng giữ lại cách đánh giá của mình. Nguyên tắc hai mươi - tám mươi rất rõ ràng, tám mươi phần trăm lợi ích là do hai mươi phần trăm khách hàng mang lại cho chúng ta. Người xưa cũng nói có bỏ thì mới có được.”
Lưu Bỉnh Khang cười, thở dài. “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tạm bỏ việc này đi, chúng ta xem kết quả kinh doanh của khu vực phía bắc.”
Sắp đến cuối quý rồi, tình hình hoàn thành mục tiêu kinh doanh lại một lần nữa trở thành một vấn đề lớn đối với giám đốc kinh doanh.
Đàm Bân lại cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Là một số lạ ở Bắc Kinh, Đàm Bân ấn nút tắt.
Ngay lập tức số máy đó lại gọi đến, cô lại tắt đi, chưa đầy một phút sau, điện thoại lại rung.
Đàm Bân dường như ngượng quá hóa giận.
Lưu Bỉnh Khang đành nói: “Cô nghe điện thoại đi đã.”
Đàm Bân bối rối xin lỗi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đầu bên kia là một giọng nữ lạ: “Có phải Tiểu Đàm không? Tôi là Hoàng Cẩn.”
Hoàng Cẩn? Đàm Bân nhanh chóng lục lọi trí nhớ nhưng không có kết quả, cô cảm thấy hơi khó chịu. “Xin lỗi, tôi không nhớ... Chị là...”
“Tôi là bạn của Thẩm Bồi. Hồi hè vừa rồi hai người có đến nhà tôi chơi. Xương Bình, còn nhớ không?”
Hình ảnh nữ chủ nhân diễm lệ hiếu khách tại nông trang ở Xương Bình hiện ra trước mắt Đàm Bân, cô sực nhớ ra. “Ồ, có phải chị là chị Hoàng?”
“Vâng, là tôi.”
“Dạ, chào chị Hoàng, xin hỏi chị có việc gì ạ?”
“Tôi đang ở nhà bố mẹ Thẩm Bồi, bây giờ cô có thể đến đây được không? Tôi sẽ cho cô địa chỉ.”
Đàm Bân cảm thấy nghi hoặc, có dự cảm chẳng lành. “Tôi đang họp, xin hỏi có việc gì ạ? Có thể đợi tôi họp xong không?”
Hoàng Cẩn rõ ràng đang lo lắng không yên. “Tốt nhất là cô nên đến ngay. Tiểu Đàm à, Thẩm Bồi xảy ra chuyện rồi.”
Mọi tiếng động xung quanh Đàm Bân dường như biến mất, cô nắm chặt điện thoại, hai chân bắt đầu run rẩy.
“Cherie…” Giống như tiếng gọi đến từ một thế giới khác.
Đàm Bân ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi, Kenny, nhà tôi có chuyện, tôi phải về ngay…”
Cô cũng không nhớ làm thế nào mà cô có thể lái xe được đến Hậu Hải.
Theo địa chỉ Hoàng Cẩn cho cô, xe đi vào một con ngõ sâu. Bên ngoài nhìn rất bình thường nhưng bên trong lại vô cùng sang trọng.
Dãy cửa màu xanh, gạch vuông lát nền, một tòa tứ hợp viện sừng sững hiện ra…
Hoàng Cẩn đứng ngoài cửa, nhìn thấy Đàm Bân, lập tức lộ vẻ lo lắng dẫn cô vào phòng khách.
Trên sofa giữa phòng khách có ba người ngồi. Trong đó một người nhìn thấy cô lập tức đứng đậy, hai người còn lại vẫn ngồi yên.
Dựa vào thói quen nghề nghiệp nhiều năm, Đàm Bân nhìn một lượt, cơ bản đoán được thân phận của từng người.
Ba người đều mặc thường phục nhưng không giấu được khí chất đặc biệt của mình. Hai người đang ngồi, một già, một trẻ, trên má có hai vết đỏ, đó là vết tích của những năm tháng dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài mà người ta thường gọi là “cao nguyên hổng[4]”.
[4] Hiện tượng trên khuôn mặt xuất hiện những mảng đỏ khô nẻ, sần sùi của những người vùng cao.
Lòng Đàm Bân đột nhiên chùng xuống.
Người đang đứng nói: “Cô là Đàm Bân phải không?”
Đàm Bân gật đầu.
“Mời ngồi.” Anh ta chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Đàm Bân ngồi xuống như người mộng du.
“Tôi là nhân viên sở cảnh sát XX khu Tây Thành, còn hai đồng nghiệp này thuộc sở cảnh sát tỉnh Cam Túc, tôi muốn cô hợp tác với chúng tôi điều tra một việc. Cô hiểu không?”
Đàm Bân máy móc gật đầu.
“Vậy được, tôi bắt đầu luôn nhé! Cô và Thẩm Bồi có quan hệ gì?”
“Bạn bè.”
“Nói rõ hơn một chút.” Người cảnh sát trẻ của sở cảnh sát Cam Túc không chút khách khí hỏi cô.
“Người yêu.”
“Ngày Ba mươi mốt tháng Tám, vào lúc ba giờ năm mươi phút chiều thứ Bảy tuần trước cô đang làm gì?”
Đàm Bân bỗng cảm thấy khó chịu, đây chẳng phải là thẩm vấn tội phạm sao?
Cô ngẩng đầu. “Tôi không có trí nhớ tốt đến thế, muốn hỏi gì anh cứ nói thẳng. Câu hỏi thế này tôi từ chối trả lời.”
Người đó trợn mắt nổi giận, nhưng bị viên cảnh sát Bắc Kinh ngăn lại.
Anh ta giải thích với cô: “Chúng tôi tra trong danh sách cuộc gọi đi của Thẩm Bồi, cuộc gọi cuối cùng của anh ấy là vào lúc ba giờ bốn mươi chiều ngày Ba mươi mốt, số máy là của cô.”
Đàm Bân nắm chặt hai tay, cơ mắt phải không ngừng giật giật.
“Anh ấy nói gì với cô?”
Đàm Bân trả lời: “Tôi đồng ý hợp tác, cũng có thể trả lời, nhưng hãy nói cho tôi biết trước, Thẩm Bồi đã xảy ra việc gì? Tôi vẫn còn chút quyền đó chứ?”
Ba người nhìn nhau, trong đó người lớn tuổi nhất gật đầu.
Người cảnh sát trẻ lấy ra một chiếc túi nylon,bên trong có một ít đồ.
Đàm Bân cầm lên, toàn thân lạnh toát, run như lá rơi trong gió.
Trong chiếc túi nylon là một chiếc giày màu xám, trên chiếc giày đầy bùn đất và vết máu đã khô. Đế giày đã bị mòn, dây giày chính là do cô đích thân thắt cho anh.
“Cô nhận ra chiếc giày này không?”
Đàm Bân không trả lời, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào vết máu, hai tay không ngừng run rẩy.
Một lát sau, cô ngẩng lên hỏi: “Máu... là của anh ấy?”
“Phải.”
Bầu trời ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã trở nên âm u, ánh nắng nhạt chiếu lên đôi môi nhợt nhạt của cô, đôi mắt đen tròn đầy vẻ bi thương và tuyệt vọng.
Người cảnh sát thấy mềm lòng, thở dài hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Có nên nói cho cô ấy biết không?”
Người cảnh sát đứng tuổi quan sát Đàm Bân rồi gật đầu.
Hóa ra ngày mùng Hai tháng Chín phía cảnh sát mới nhận được tin báo, lúc đó Thẩm Bồi đã mất tích khỏi đoàn xe được hai ngày.
Người đồng hành trong đoàn xe lúc báo án đã giải thích, vì họ muốn tránh nhóm khách du lịch quá đông nên đã rời khỏi đường cao tốc, chuyển sang đi đường quốc lộ.
Chiều ngày Ba mươi mốt tháng Tám, trên quốc lộ gần huyện Quảng Hà, vì trời mưa liên tục mấy ngày, mặt đường bị trũng, đoàn xe đành phải rời khỏi quốc lộ cùng một người hướng dẫn địa phương, đi vào trong thảo nguyên.
Thảo nguyên rộng ba nghìn mét, thời tiết biến đổi khôn lường, giữa đường có bão lớn, Thẩm Bồi mất liên lạc với đoàn xe. Sau khi tạnh mưa, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, thử mọi cách cũng không liên lạc được với Thẩm Bồi.
Trên xe còn có một người bạn đi cùng, họ cũng không có tin tức gì.
Cảnh sát tìm kiếm hai ngày, cuối cùng ở nơi cách đường quốc lộ khoảng một trăm kilômét, phát hiện ra chiếc Pajero của Thẩm Bồi. Xe bị lật đổ trong một đám cỏ, người bạn mất tích nhanh chóng được tìm thấy, nhưng đáng tiếc người ấy chỉ còn là một xác chết. Phần ngực của anh ta bị thân xe đè lên, dẫn tới tử vong, thời gian tử vong ước tính là ngày mùng Một tháng Chín.
Theo như hiện trường có thể thấy khi xe lật người bạn này có khả năng bị văng khỏi xe. Khi xe đổ, lại rơi trúng xuống người anh ta. Kết quả khám nghiệm tử thi cũng chứng thực dự đoán này, nguyên nhân cái chết là do va đập mạnh làm dập nát nội tạng.
Toàn bộ đồ dùng cá nhân đều để trong xe, không thấy có gì bất thường.
Thẩm Bồi thì mất tích.
Cảnh sát lấy hiện trường vụ tai nạn xe làm trọng tâm rồi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy chiếc giày dính máu này.
Nơi tìm thấy chiếc giày là một đám cỏ tươi tốt đẫm nước, mấy ngày mưa bão liên tiếp, tất cả vết tích đều bị trôi sạch. Ba ngày tìm kiếm tiếp theo vẫn không có kết quả gì. Trước và sau khi xảy ra tai nạn đã xảy ra những chuyện gì, không ai biết. Thẩm Bồi sống không thấy người, chết không thấy xác.
Lời trần thuật của người cảnh sát trẻ chỉ đến đây.
“Cô gái, giờ thì cô có thể nói được rồi chứ?” Người cảnh sát đứng tuổi hỏi.
Đàm Bân thất thần nhìn ông ta.
Người cảnh sát đứng tuổi vốn quen với cảnh sống chết, vẫn truy hỏi không ngừng: “Thẩm Bồi nói gì với cô trong điện thoại?”
Đàm Bân cúi mắt, rất khó mở lời: “Anh ấy than thở đường đi không tốt.”
“Còn gì nữa?”
“Anh ấy chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”
Hai người cảnh sát kinh ngạc nhìn nhau, sau đó hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
Còn nữa, anh bảo cô đi ăn với người khác, cô liền vui vẻ đi.
Cũng có thể khi anh gặp chuyện không may, cô đang ngồi ăn uống, cười nói vui vẻ với Trình Duệ Mẫn.
Đàm Bân cúi thấp đầu, nghe rõ tiếng răng va vào nhau.
Họ hỏi những câu khác, cô trả lời không đâu vào đâu, câu sau không khớp câu trước.
Thấy tinh thần cô không ổn định, cảnh sát biết rằng có hỏi cũng không thu được gì, đành thôi. Họ để lại cách liên lạc rồi cáo từ.
Hoàng Cẩn đưa cho cô một cốc trà nóng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Đàm Bân như bắt được ngọc, hai tay giữ chặt, ngón tay lạnh băng dần ấm lại.
Hoàng Cẩn thở dài. “Xin lỗi, bọn họ nhất định muốn gọi cô đến để hỏi.”
Đàm Bân áp cốc trà lên trán, nhắm mắt, không nói.
“Cô đừng lo, Thẩm Bồi là người tốt, chú ấy sẽ được phù hộ, không có chuyện gì đâu.”
Đàm Bân vẫn không nói gì.
Hoàng Cẩn đặt tay lên bàn tay cô, ánh mắt đầy sự đồng cảm. “Cảnh sát chưa từ bỏ đâu. Họ vẫn đang tìm chú ấy, họ bảo chúng ta chờ tin tức.”
“Họ hỏi tôi nhiều như thế rốt cuộc là vì sao?” Đàm Bân đã bắt đầu bình tĩnh lại.
“Có hai tên tội phạm ma túy bị truy nã, gần đây cũng trốn trong thảo nguyên, gần hiện trường xảy ra vụ tai nạn cũng phát hiện ra tung tích của bọn chúng.”
Đầu óc trì độn của Đàm Bân lại bắt đầu chuyển động. “Họ nghi ngờ Thẩm Bồi có liên quan đến bọn tội phạm ma túy?”
“Cũng không phải, quy trình làm việc của họ là như vậy. Tất cả các khả năng, phải loại bỏ từng cái một.”
Đàm Bân cúi đầu uống nước nhưng vừa uống được một ngụm thì ho đến cong người, mặt đỏ bừng.
Hoàng Cẩn vỗ vỗ lưng cô, không kìm được lại thở dài.
Gặp phải việc như thế, người ngoài dù có đau lòng thế nào cũng chỉ là người ngoài, cảm giác như dao cắt thì chỉ có người thân mới cảm nhận được.
Đàm Bân đứng dậy, nhìn căn phòng. Rèm cửa sổ buông thấp, dưới cửa sổ là một bể cá cảnh, không gian vô cùng yên tĩnh.
“Hai bác vẫn khỏe chứ ạ?” Cô hỏi.
“Chú bị tăng huyết áp, phải vào viện theo dõi, cô đang chăm sóc chú.” Dừng lại một lát, Hoàng Cẩn lại bổ sung: “Tạm thời họ không muốn gặp ai.”
Đàm Bân gật đầu, cô hiểu.
Lúc này cô muốn tìm một góc để giấu mình. Không cần nói chuyện, không cần giải thích, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.
Cho đến khi rời khỏi nhà Thẩm Bồi, cô mới có cảm giác đau, ngực như bị ai đâm một dao, hơi thở như bị thiêu đốt, đau đến mức cô không muốn hít thở nữa. Cổ họng như bị ai đó nhét hòn đá chặn ngang, cô muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi.
Lái xe ra khỏi cửa, nắm chặt vô lăng, cô cảm thấy đã choáng váng do bị hạ đường huyết, trước mặt là chuồn chuồn bay loạn xạ.
Nhìn thấy đèn đỏ phía trước, cô nhấn phanh, đỗ sau chiếc xe Jetta cũ, nhắm hai mắt đau buốt.
Cũng chỉ có tầm mười giây thôi, cô nghe thấy tiếng nhấn ga của chiếc xe phía trước. Cô cho rằng chuyển đèn rồi nên ngồi ngay ngắn lại, chuẩn bị vào số để đi.
Chiếc Jetta phía trước lại không có động tĩnh gì, cô đang cảm thấy có chút kỳ quái thì thấy đèn lùi của chiếc Jetta sáng lên.
Đàm Bân giật mình kêu to: “Tôi ở phía sau!”
Cô vội ấn còi để đối phương dừng xe.
Nhưng chiếc Jetta lại không thèm để ý, vẫn lùi, Đàm Bân nắm chặt vô lăng.
Một tiếng động lớn vang lên, đuôi chiếc xe phía trước chạm vào xe cô, lưng Đàm Bân đập vào ghế, đầu óc trống rỗng.
Sau hai phút, cô mới định thần lại sau giây phút hồn bay phách lạc, không kiềm chế được lửa giận ngùn ngụt. Cô lập tức xuống xe xem tổn thất, mui xe chiếc Bolaris của cô đã cong lên, đèn lớn bị vỡ tan.
Cô lấy điện thoại, định gọi 110 thì cửa xe bên ghế lái của chiếc Jetta mở ra, một người phụ nữ như xe tăng xông ra không nói một lời, đẩy mạnh cô một cái.
Đàm Bân loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Người phụ nữ đó đã ép sát cô, oang oang hét lên: “Mẹ kiếp, mày có biết lái xe không đấy? Đỗ ngay sát đít xe người ta thế, mày phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, biết chưa?”
Đàm Bân vốn đầy một bụng tức không biết xả ở đâu, nghe đến đây tức quá lại bật cười. “Ấy à, lại còn muốn la làng cơ đấy? Được thôi, chị ngồi kia chờ một lát, uống cốc trà, đợi cảnh sát đến rồi biểu diễn cũng chưa muộn đâu.”
Người phụ nữ lại chửi rủa ầm ĩ, lời lẽ rất thô tục.
Đàm Bân mệt mỏi vô cùng, dường như đứng không vững nữa, cô mệt không muốn cãi nhau với cô ta nên đi sang một bên gọi 110 báo địa chỉ và vị trí của họ.
Mọi người kéo đến, vây xung quanh xem một cách náo nhiệt, những xe đằng sau bị tắc lại mất kiên nhẫn, họ ấn còi liên tục.
Lại một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Jetta, vì trời nóng, mặt anh ta đỏ như gan lợn. Đàm Bân cho rằng anh ta có thể nói lý lẽ, không ngờ người đó vừa mở mồm thì giọng điệu y như người phụ nữ kia: “Con nha đầu thối này, có biết lái xe không đấy? Đồ mất dạy!”
Vừa ra cửa thì gặp loại người vô sỉ này, lại thêm sự kích động vì không biết Thẩm Bồi sống chết thế nào, Đàm Bân vô cùng xúc động, chỉ muốn đập phá cho hả giận. Máu nóng bốc lên đầu, cô quát: “Các người có phải thiếu tiền không? Thiếu bao nhiêu, nói! Gọi tao một tiếng bà cô, tao vứt cho chúng mày, cho cả nhà chúng mày mua thuốc cũng đủ đấy!”
Lời chưa dứt thì mặt cô đã lĩnh một nắm đấm rất mạnh.
Nửa khuôn mặt bỗng đau rát, Đàm Bân ngây người, sống hai mươi chín năm, đây là lần đầu tiên cô bị đánh.
Trong cơn giận dữ, cô mất sự kiểm soát, trở về chỗ ghế lái, lùi xe, tăng gas, trong tiếng kêu kinh hãi, chiếc Bolaris đâm thẳng vào chiếc Jetta. Người đứng xung quanh còn chưa hoàn hồn, tiếng động thứ hai lại vang lên, lẫn với tiếng kêu thất thanh của người phụ nữ.
Người phụ nữ đó đang đứng cạnh xe, bị thanh chắn bùn móc vào ống quần, chiếc quần dài bị kéo rách đến tận đùi, chân rớm máu.
Người đàn ông lập tức cầm chiếc cờ lê chạy đến, lôi Đàm Bân từ trong xe ra.
Hiện trường sau đó vô cùng hỗn loạn, cho đến khi cảnh sát 110 đến mới kiểm soát được tình hình.
Theo lời khẩu cung của người tại hiện trường, người đàn ông trong xe Jetta cầm cờ lê lao đến. Cú đập thứ nhất làm vỡ tan kính của chiếc Bolaris. Cú đập thứ hai là nhằm vào cô gái ngồi trên xe Bolaris, nhưng có người lao vào chắn cho cô ấy. Cú đập thứ ba là giáng xuống người đó.
Sau đó, lại có người lao vào, một chân đá ngã người đàn ông trên xe Jetta, hai người đánh nhau, lăn lộn trên đường. Sau đó nữa, xe cảnh sát vang tiếng còi hụ lao đến.
Những việc này đều là sau này Đàm Bân mới được biết. Khi cửa kính xe bị đập vỡ, trước mắt cô là một vùng tối đen, cô hoàn toàn không biết gì nữa.