Bẫy văn phòng - Chương 03 phần 1

Chương 3

Lúc này, thấy Đàm Bân không nhớ rõ chuyện ngày hôm đó là
chuyện gì, hoặc có thể cô nhớ nhưng giả bộ mơ hồ, Trình Duệ Mẫn cũng không muốn
nhắc lại nữa.

Ba người chuyển chủ đề, nói đến những sự đổi thay gần đây của
thế giới.

Bình thường Đàm Bân đọc sách rất tạp nham, trời nam biển bắc,
sách gì cũng đọc, chủ đề nào cũng có thể tán gẫu được, có một số quan điểm cô
nói nghe ra còn vô cùng hợp lý. Tùy từng thời điểm, căn cứ vào tâm trạng của
khách mà chuyển chủ đề câu chuyện cũng là một trong những tố chất cơ bản nhất
của một người bán hàng giỏi.

Sau đó, không khí của bữa ăn có phần vui vẻ hơn, nhưng Đàm
Bân lại nhận thấy có điều gì đó khác biệt. Số lần ánh mắt của Trình Duệ Mẫn
dừng lại trên cơ thể cô càng lúc càng nhiều.

“Cô ấy sẽ ngồi vào vị trí của cậu chứ?” Nhân lúc Đàm Bân đi
vệ sinh, Trình Duệ Mẫn ghé sát tai Dư Vĩnh Lân, khẽ hỏi.

“Ai? Cậu bảo Đàm Bân ư?”

“Ừm.”

“Không thể nào. Cô ấy còn quá trẻ, chưa chịu nổi áp lực công
việc.”

“Vậy còn ai có khả năng ngồi vào vị trí đó hơn?”

“Thực ra thì không có.” Dư Vĩnh Lân cười khổ. “Thời gian cậu
ở MPL còn nhiều hơn tôi, Kenny Lưu là người như thế nào, cậu hiểu rõ hơn tôi
mà.”

Lưu Bỉnh Khang là người Đài Loan nhưng lại lấy trọn bộ Bàn về
đánh lâu dài của Mao Trạch Đông làm sách gối đầu giường, thuộc làu làu. Câu mà
ông ta tâm đắc nhất chính là: “Đấu với trời, đấu với người cũng là niềm vui bất
tận.”

Một người như vậy làm sao có thể dễ dàng để người khác thăng
tiến chứ? Điều ông ta muốn là thuộc hạ phải luôn cam tâm tình nguyện phục tùng,
cống hiến, ông ta không bao giờ để lòng ham muốn của người khác được thỏa mãn,
nhưng cũng không dễ dàng nói ra điều đó.

Trình Duệ Mẫn xoay xoay chiếc cốc đang cầm trong tay, không
nói gì.

Sau bữa cơm, Dư Vĩnh Lân vội vã trở về nhà để lo cho bà xã.
Anh quay sang ôm Đàm Bân thật chặt. “Cô bé ngoan, hãy bảo trọng!”

Trình Duệ Mẫn đưa cô về nhà.

Trên đường đi, cả hai người chẳng nói với nhau lời nào, trong
không gian chật hẹp của chiếc xe nhỏ, chỉ có tiếng máy điều hòa kêu “ù… ù… ù”.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên đường vành đai ba phía đông, ánh đèn rực rỡ, từng
chùm ánh sáng lấp lánh kéo dài đến cuối con đường.

Đàm Bân chống tay lên đầu, có chút mệt mỏi, chỉ muốn nhanh
nhanh về đến nhà, chạy ào vào phòng tắm, tắm một cái rồi đi ngủ.

Kỹ năng lái xe của Trình Duệ Mẫn thật không tồi, xe chạy êm
ru.

Đàm Bân cảm thấy cần phải nói một vài câu, khẽ cất tiếng:
“Nhà tôi ở hơi xa, làm phiền anh phải đi vòng một đoạn đường dài.”

“Đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi mà. Được đưa một cô
gái xinh đẹp như cô về, cơ hội không có nhiều đâu.”

Những lời nói của Trình Duệ Mẫn cũng khéo léo và điêu luyện
như kỹ năng lái xe của anh vậy, không tìm ra bất cứ sơ hở nào.

“Anh nói thế nào mà tôi nghe có vẻ rất không thành thật!”

Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch miệng cười. “Cherie, có phải các cô
gái giống như cô thường có thói quen nghi ngờ tất cả không?”

“Một phần, chỉ có một phần thôi.” Đàm Bân cố ý nhấn mạnh.
“Còn phần lớn họ vẫn rất truyền thống.”

“Haizz, cô có thể nói rõ hơn, các cô gái nữ tính truyền thống
là như thế nào không?”

Đàm Bân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Sùng bái đàn ông vô
điều kiện, gặp phải việc khó khăn thì dễ dàng rơi nước mắt, luôn tin tưởng rằng
bạch mã hoàng tử sẽ đưa họ ra khỏi lâu đài của con rồng độc ác.”

Trình Duệ Mẫn nghiêng đầu, nhìn Đàm Bân qua tấm gương chiếu
hậu. “Những lời này nghe thì rất phong độ, hiệp nghĩa, nhưng kỳ thực lại rất
khắc nghiệt, cô có biết không?”

Đàm Bân nhướn mày. “Tôi rất muốn nghe để biết tường tận.”

“Cũng giống như các cô vậy, người đàn ông được chọn phải có
một nền tảng gia đình tốt, được tiếp nhận một nền giáo dục chất lượng cao, lại
còn phải có cơ hội thích hợp để phát triển tài năng, độc lập về kinh tế, dẫu
sao thì mẫu người đó cũng rất ít. Những người khác, các cô đâu có chọn, bởi các
cô không dựa vào đàn ông thì có thể dựa vào ai?”

Đàm Bân cơ hồ như bị dọa cho sợ hãi, vội cười nói: “Nghe rồi,
nghe rồi, giống hệt phát ngôn của người đại diện cho Liên đoàn phụ nữ quốc tế.
Kỳ thực, anh cũng là một đại diện của chủ nghĩa đàn ông biến tướng, cái gì gọi
là không lựa chọn? Chỉ số hạnh phúc của một bộ phận các cô gái này rất cao, anh
có biết không?”

Nếu như có thể, ai lại muốn bản thân mình bị đặt vào nơi đất
cát khô cằn, không được che đậy, mặc cho gió thổi mưa rơi? Đàm Bân cảm thấy
mình sớm đã trở thành miếng chanh bị vắt hết nước, đừng nói là nước mắt, ngay
cả bản năng khóc thút thít của người phụ nữ trong cô hình như cũng dần biến
mất.

Trình Duệ Mẫn nhìn cô chăm chú. “Cô vẫn còn trẻ, thật sự rất
trẻ.”

“Anh lại đang tâng bốc tôi phải không?” Đàm Bân đưa tay dụi
dụi mắt.

Trình Duệ Mẫn phanh xe, cười nói: “Đến rồi.”

Đàm Bân giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một bãi
cỏ tối đen như mực, ánh sáng lờ mờ từ mấy tòa nhà trước mặt hắt ra, quả nhiên
xe đã dừng đúng trước tòa nhà nơi cô ở.

“Sao anh biết được chỗ tôi ở?”

Trình Duệ Mẫn xuống xe, bước sang cánh cửa bên kia, mở cửa xe
cho cô, nhẹ nhàng nói: “Cô quên rồi sao, chúng ta đều làm sale, bí quyết quan
trọng đầu tiên là gì?”

Nỗ lực bằng mọi cách để tìm ra tất cả những thông tin của
khách hàng mục tiêu, môi trường trưởng thành, trình độ học vấn, gia đình, sở
thích…

Đàm Bân đương nhiên không quên.

Nhưng Trình Duệ Mẫn xem cô là cái gì? Là khách hàng mục tiêu
ư?

Đàm Bân không thốt nên lời.

Trình Duệ Mẫn dõi mắt nhìn theo cô cho đến tận lúc bóng cô
khuất sau cánh cửa lớn bật đèn sáng choang của khu chung cư rồi mới khởi động
xe, rời đi.

Trong thang máy có một tấm gương cao đến nửa người, Đàm Bân
ngơ ngẩn nhìn mình trong đó.

Lớp trang điểm đã mờ, lớp phấn nền ở chóp mũi và trên trán đã
bị trôi, để lộ màu da tự nhiên, lớp son đỏ thì sớm đã không còn dấu vết. May mà
cô thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nền nã nên không tạo cho người khác ấn
tượng tàn tạ, thê thảm.

 

Cô đưa ngón trỏ ra, chỉ thẳng vào gương mặt của người trong
gương. “Trên thế giới này, người không đáng tin tưởng nhất là loại người nào?
Là những người làm nghề sale. Người ta chỉ trêu chọc mình thôi, đừng có mà
tưởng thật.”

Lên đến nhà chiếc áo đã ướt sũng mồ hôi, dính chặt vào lưng,
cô đóng cửa sổ, bật điều hòa, cởi quần áo ngoài, lao vào phòng tắm.

Trong phòng tắm đã để sẵn chiếc khăn tắm màu lam nhạt, cô
ngâm mình trong chiếc bồn tắm lớn kiểu cũ, những hũ muối tắm thơm rực rỡ muôn
màu bày la liệt trên giá, ánh sáng chiếu vào những vỏ chai thủy tinh khiến
chúng sáng lấp lánh, tỏa ra mùi thơm vô cùng dễ chịu.

Cô vặn vòi nước nóng, khẽ hít một hơi dài, những đốt xương
sống đau nhức từ từ được thả lỏng.

Lúc đầu khi quyết định mua căn hộ hai phòng này, cô và bố mẹ
đã tranh cãi khá nhiều. Mẹ cô vẫn giữ những quan niệm truyền thống, bà luôn cho
rằng Đàm Bân đã làm việc thừa thãi. Đàn ông là người phải lo mua nhà, cưới vợ
và nuôi con cái, theo bà điều ấy là chuyện đương nhiên, bà không biết rằng thế
giới bên ngoài đã có bao điều thay đổi.

Đàm Bân muốn có một căn nhà của riêng mình là bởi cô không
muốn mình sẽ hồ đồ, qua loa, tùy tiện lấy một người đàn ông nào đó chỉ vì ngôi
nhà.

Lúc này, khi vừa bước vào cửa, nhìn quanh căn phòng không một
chút bụi bẩn, đồ đạc ngăn nắp, gọn gàng, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đang tắm thì chuông điện thoại trong phòng khách reo liên
tục. Đàm Bân vội khoác chiếc áo choàng tắm, đi ra nghe điện thoại.

“Sao không nghe điện thoại?” Tiếng của Thẩm Bồi.

“Em vừa về đến nhà.”

“Thế điện thoại di động? Anh còn tưởng là em bị mất tích rồi
đấy.”

Đàm Bân lấy điện thoại di động ra, thì ra lúc chiều bận họp,
cô đã tắt tiếng mà quên không bật trở lại.

“Xin lỗi, em không nghe thấy.”

“Em lúc nào cũng như vậy.” Thẩm Bồi nói vẻ hờn giận. “Làm anh
lo muốn chết, suýt chút nữa đã gọi 110 rồi đấy.”

Đàm Bân đành cười gượng.

“Được rồi, không nói nữa.” Thẩm Bồi xuống nước. “Cuối tuần
chúng ta đi Xương Bình, được không?”

“Anh lại nghĩ ra trò quái quỷ gì thế?”

“Đã hai tuần rồi em đều phải làm thêm giờ, anh muốn em ra
ngoài cho thoải mái một chút.”

Trong bữa cơm tối, Đàm Bân đã uống hơn hai chén rượu, lúc này
cảm giác chếnh choáng say dâng lên, khí nóng trong người bốc lên, có chút không
bình tĩnh. “Thứ Sáu hãy nói, cuối tuần lại có chuyện gì đột xuất phát sinh thì
sao?”

“Cũng được.” Thẩm Bồi thở dài, giọng vô cùng nhẫn nhịn. “Vậy
em đi ngủ sớm đi, thứ Sáu anh gọi lại cho em.”

Trong lòng Đàm Bân đột nhiên có chút dao
động, cô khẽ gọi: “Tiểu Bồi…”

“Chuyện gì?”

“Không có gì.” Giọng của Đàm Bân trở nên dịu dàng đến khác
thường. “Anh cũng ngủ sớm đi.”

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Bồi ghé miệng vào ống nghe thổi phù
phù, đến mức Đàm Bân cảm thấy phía sau tai mình như tê dại.

Rõ ràng anh đang vô cùng vui sướng nói: “Anh yêu em, bé con
à, ngủ ngon nhé!”

Dự đoán của Dư Vĩnh Lân lại trở thành sự thật.

Theo truyền thống của MPL, tin tức dù lớn hay nhỏ thì thông
thường sẽ được lựa chọn tuyên bố vào cuối tuần hoặc trước ngày lễ nào đó. Bởi
những ngày nghỉ tiếp theo sẽ là thời gian để tiêu hóa những chấn động, và sau
khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ là một cục diện hoàn toàn mới.

Trong giờ phút cuối cùng của ngày làm việc thứ Sáu, email
tuyên bố vị trí giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc do Lưu Bỉnh Khang ký tên
được gửi đến hòm thư của tất cả nhân viên có liên quan của MPL Trung Quốc.

Đàm Bân và Kiều Lợi Duy được phân công quản lý khu vực phía
bắc, chức vụ tương đương nhau, đều là quyền phó tổng giám đốc kinh doanh, trực
tiếp báo cáo công việc với Lưu Bỉnh Khang.

Có một điểm bất đồng là Đàm Bân phụ trách khu vực Bắc Kinh,
Thiên Tân, Hà Bắc và Hà Nam, gần mười tỉnh phía bắc còn lại đều giao cho Kiều
Lợi Duy.

Tình huống này rất khéo léo, địa bàn mà Kiều Lợi Duy quản lý
rộng hơn của Đàm Bân rất nhiều, nhưng chất lượng khách hàng tương đương nhau.
Còn khu vực Bắc Kinh nằm trong tay Đàm Bân là một trong những khu vực có tiềm
năng khách hàng lớn nhất trên phạm vi toàn cầu và cũng là khu vực có khối lượng
khách hàng lớn nhất của MPL Trung Quốc, đồng thời là nơi đóng trụ sở chính của
tập đoàn Phổ Đạt.

Ngồi ở một vị trí có quyền thế ngang nhau, trách nhiệm công
việc lại được phân công khá rạch ròi, tỉ mỉ nên hai bên khó tránh khỏi sẽ có sự
hợp tác hoặc va chạm.

Tình thế này rõ ràng là muốn quẳng hai người lên giàn lửa để
giày vò.

Cho dù Đàm Bân đã sớm biết được thông tin, nhưng thoạt nhìn
thấy email, trong lòng cô vẫn ngổn ngang trăm mối, tâm trạng bất mãn, thất vọng
và hưng phấn đều có cả.

Cô bước đến, đứng sau lưng Thẩm Bồi, định nói nhưng lại thôi.

Thẩm Bồi đang đứng bên chậu nước rửa cọ vẽ, những sợi tóc
phía sau gáy mượt mà, đen bóng, đẹp đến mức có thể đi đóng quảng cáo được.

Cô ho khan một tiếng.

“Em đến rồi.” Nghe thấy tiếng cô, Thẩm Bồi quay lại thật
nhanh, mặc kệ hai tay vẫn đang ướt, cúi xuống, hôn lên mắt và môi cô.

“Thẩm Bồi, em được thăng chức rồi.” Đàm Bân vòng tay ôm chặt
lấy eo anh, úp mặt vào ngực anh, thấp giọng nói.

Thẩm Bồi vẫn đang mặc tạp dề và đeo găng tay cao su, vẻ mặt
lạnh lùng, anh tỏ vẻ khó chịu.

“Việc tốt mà, em lúc nào cũng tài giỏi.” Thẩm Bồi tháo găng
tay, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, điềm nhiên như vừa nghe nói tối nay
ra ngoài ăn cơm giống mọi lần vậy.

“Nhưng em không vui.”

“Vì sao?”

“Vì đó không phải là điều em mong muốn, em bị đối xử không
công bằng.”

Thẩm Bồi bật cười, gí gí ngón tay lên trán cô rồi nhìn thẳng
vào mắt cô. “Cô bé ạ, lòng tham vô đáy không biết thế nào là đủ.”

“Thẩm Bồi…”

“Hử?”

“Vì sao chưa bao giờ anh than phiền hay oán trách?”

Thẩm Bồi ôm cô chặt thêm chút nữa. “Than phiền cái gì? Anh
hiện giờ chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, lại có bạn gái vừa giỏi giang
vừa xinh đẹp, sao phải than phiền chứ?”

Đàm Bân ngẩng lên, đưa mắt quan sát anh kĩ hơn.

Thẩm Bồi thường xuyên phải đi thực tế để vẽ nên làn da của
anh sạm đi thấy rõ, nhưng màu da nâu lại rất mềm mại, chẳng có chút dấu vết của
một người đàn ông phải chịu nhiều phong sương.

Cha anh là một họa sĩ nổi tiếng trong nước nên lúc mới chập
chững bước vào nghề, anh đã có người nâng đỡ, điều tuyệt vời nhất là anh lại
gặp được thiên thời địa lợi, vì thế mà thành danh khá dễ dàng. Trong từ điển
của anh, hoàn toàn không hề có những từ như đấu tranh, phấn đấu… Con người anh
vốn dĩ chẳng có dã tâm lớn, cho nên chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt anh
biểu hiện của sự đau khổ đắng chát.

Đàm Bân thẳng thắn bĩu môi nói: “Nếu không thì tại sao lại
nói cùng là con người nhưng số mệnh khác nhau? Van Gogh[1] chẳng
phải là thiên tài ư? Nhưng cả cuộc đời ông ấy chịu gian nan, cực khổ, đến lúc
chết còn làm lợi cho vô số gian thương.”

[1] Vincent Van Gogh (1853-1890): danh họa nổi tiếng người Hà
Lan thuộc trường phái Ấn tượng.

Cô tự cảm thấy giọng điệu của mình chua chát khác hẳn ngày
thường.

Thẩm Bồi vỗ vỗ vai cô, không nhịn được cười. “Kỳ thực chúng
ta luôn sống như thế, điều chúng ta dễ dàng nghe thấy nhất chính là sự oán
thán, kêu ca, chỉ một câu: có tài nhưng không gặp thời, có thể dùng để than vãn
cả một đời.”

Đàm Bân nói: “Trong việc tranh giành chức vụ nơi làm việc,
không có chuyện có tài nhưng không gặp thời, chúng ta chỉ có thể tìm một góc
nào đó, tự kiểm điểm lại tài nghệ không tinh thông của chính mình mà thôi.”

Giọng điệu của cô có chút chế giễu, trêu chọc, khóe miệng còn
điểm thêm nụ cười chua chát nhưng lại khiến Thẩm Bồi nhìn mà xót thương.

Thẩm Bồi có chút lúng túng, khó xử, khẽ buông vai cô, cởi tạp
dề, vứt qua một bên. Anh đang mặc một chiếc áo lót bằng lụa màu trắng ngà khá
mỏng, mơ hồ để lộ bờ vai rộng và vòng eo nhỏ cuốn hút.

Đàm Bân đưa tay luồn vào bên trong áo lót của Thẩm Bồi, ve
vuốt tấm lưng trần rắn chắc của anh, không kiềm chế được một ý nghĩ dung tục
thoáng qua trong đầu.

Cô cười khúc khích.

Đám bạn nghệ sĩ của Thẩm Bồi đa phần đều ăn mặc lôi thôi,
lếch thếch, điều đó dường như đã là một quy tắc bất thành văn. Nghèo khó tạo
nên thiên tài, hình như điều đó sớm đã trở thành chân lý, chính cuộc sống khốn
quẫn đã dồn ép những tinh hoa thể hiện vào tác phẩm, để nó tỏa ra một sức sống
phi thường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3