Tín đồ shopping và chị gái - Chương 16
16
ĐÓ LÀ TUẦN tồi tệ nhất kể từ khi chúng tôi cưới nhau đến nay.
Tôi hầu như không gặp Luke cả tuần qua, anh quá bận công
việc. Ngày nào anh cũng họp với Arcodas Group, cộng thêm việc một trong những
ngân hàng khách hàng của anh vừa bị khủng hoảng trầm trọng và một trong số
những người chủ chốt quản lý tài khoản của anh đã phải nhập viện vì viêm màng
não. Mọi thứ rối tinh rối mù.
Và hôm nay, thay vì có cơ hội thư giãn và phục hồi, anh lại
phải bay đến Cyprus
thăm khách sạn Nathan Temple rồi bắt đầu lên kế hoạch khai trương. Một lễ khai
trương anh không muốn nhưng phải làm - vì nếu anh cáo lỗi rút lui thì Nathan Temple có
thể sẽ phật ý. Theo các nguồn tin kinh tế thì có vẻ Nathan Temple sắp
mua tờ Daily World. Thế nên theo như Luke nói, anh không thể chống đối ông ta
được.
“Em có thể giúp gì được không?” tôi lo lắng nói khi nhìn anh
nhét áo vào va li.
“Không,” anh nói cộc lốc. “Cảm ơn.”
Anh đã như thế cả tuần. Không nói một lời nào và hiếm khi
nhìn vào mắt tôi. Và khi có nhìn vào mắt tôi thì trông anh cũng chán nản đến
mức tôi thấy phát ốm lên.
Tôi đang rất cố gắng nghĩ tích cực và lạc quan. Ý tôi là, có
lẽ những rạn nứt như vậy ở các cặp vợ chồng là hoàn toàn bình thường. Như mẹ đã
nói. Đây là Trận Cãi Vã Lớn Thứ Hai, rồi trời lại quang mây lại tạnh và mọi thứ
sẽ ổn... Trừ việc tôi không biết Trận Cãi Vã Lớn Thứ Hai chỉ đến sau Trận Đầu
Tiên có hai ngày. Và cũng không biết nó sẽ kéo dài cả tuần.
Tôi thử email cho mẹ đang trên tàu du lịch để xin lời khuyên
nhưng chỉ nhận được tin nhắn trả lời rằng chuyến đi mang tên Tâm trí Cơ thể
Tinh thần là một dịp thoát ly thế giới bên ngoài nên không thể liên lạc với
hành khách nào cho đến thứ Sáu tuần sau, khi họ cập bến Athens.
Luke kéo khóa cái túi đựng com lê và biến vào phòng tắm, thậm
chí không nhìn đến tôi. Anh sẽ biến mất trong vòng vài phút nữa. Chúng tôi
không thể chia tay nhau như thế. Đơn giản là không thể.
Anh lại bước ra và cho thêm bộ đồ cạo râu vào
“Sắp đến kỷ niệm một năm ngày cưới rồi đấy, anh biết không.”
Tôi đã hy vọng mình và Luke có thể làm gì đó lãng mạn cùng nhau, như một buổi picnic
dưới ánh nến chẳng hạn. “Chúng ta nên lên... kế hoạch gì đấy.”
“Anh thậm chí còn không chắc là có về kịp không,” Luke nói.
Nghe giọng anh cứ như anh cũng không thèm quan tâm. Đó là lễ
kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi và anh thậm chí còn không quan tâm! Đột
nhiên đầu tôi nóng bừng và tôi có thể cảm nhận nước mắt đang chực trào ra. Cả
tuần đã tồi tệ lắm rồi và giờ thì Luke đang ra đi mà không thèm cười với tôi
một cái.
“Anh không cần phải lạnh lùng thế, Luke,” tôi nói một hơi.
“Em biết là em đã gây rắc rối, nhưng em không cố ý... Em đã nói xin lỗi hàng
triệu triệu lần rồi.”
“Anh biết,” Luke đáp, giọng mệt mỏi không đổi.
“Anh muốn em phải làm gì?”
“Thế em muốn anh
phải làm gì, Becky?” anh đáp, đột nhiên nổi cáu. “Nói là không sao hết à? Nói
là anh không thấy gì khi anh đáng ra phải toàn lực làm vụ Arcodas thì lại phải
bay đến một hòn đảo chết tiệt nào đấy à?” Anh bập khóa va li. “Em muốn anh nói
là anh hạnh phúc khi phải dính đến
một cái khách sạn tồi tệ sao?”
“Nó không tồi tệ!” tôi giận dữ kêu lên. “Em đảm bảo nó không
tồi tệ! Nathan Temple nói nó sẽ có chất lượng tốt nhất! Lẽ ra anh nên thấy ông
ta ở cửa hàng đó tại Milan,
Luke. Ông ta chỉ chấp nhận những thứ tốt nhất! Da tốt nhất... vải cashmere tốt
nhất...”
“Và anh đảm bảo rằng ông ta sẽ có những cái đệm nước tốt
nhất,” Luke châm biếm. “Becky, em không hiểu sao? Anh có vài nguyên tắc.”
“Em cũng thế!” tôi nói trong cơn sốc. “Em cũng có các nguyên
tắc, nhưng chúng không biến em thành một kẻ tinh
tướng!”
“Anh không tinh tướng,”
Luke rít lên. “Đơn giản là anh có tiêu chuẩn.”
“Anh là đồ tinh tướng!” Tiếng tôi vuột ra trước khi tôi kịp
ngăn lại. “Chỉ vì ông ta từng quản lý các nhà nghỉ! Em đã tra tên Nathan Temple
trên mạng. Ông ta làm từ thiện rất nhiều, ông ta giúp đỡ người khác...”
“Ông ta cũng từng đấm vỡ quai hàm một người khác,” Luke cắt
ngang. “Em có đọc tin đó không?”
Trong một lát tôi không biết nói gì.
“Chuyện đó đã... mấy năm rồi,” cuối cùng tôi nói. “Ông ấy đã
sửa chữa... ông ấy đã cải tạo...”
“Sao cũng được, Becky.” Luke thở dài và nhấc va li lên.
“Chúng ta có thể gác chuyện đó lại không?”
Anh bước ra khỏi phòng và tôi vội vàng đi theo.
“Không. Chúng ta không thể gác chuyện đó lại. Chúng ta cần
phải nói chuyện, Luke. Cả tuần nay anh đã không nhìn em rồi.”
“Anh bận.” Anh thò tay vào va li, lấy một vỉ thuốc đau đầu và
bóc ra vài viên.
“Không, anh không bận.” Tôi cắn môi. “Anh đang trừng phạt
em.”
“Em có thể đổ lỗi
cho anh ư?” Anh luồn tay vào tóc vuốt mạnh. “Đúng là một tuần địa ngục.
“Thế thì... để em giúp!” tôi hồ hởi nói. Tôi theo anh vào bếp,
nói trong lúc anh rót nước vào cốc. “Phải có điều gì đấy em làm được chứ. Em có
thể nghiên cứu...”
“Xin em!” Luke cắt ngang, và uống mấy viên thuốc đau đầu.
“Không giúp giếc gì nữa. Tất cả những gì sự ‘giúp đỡ’ của em làm được là lãng
phí thời giờ vàng ngọc của anh. Hiểu không?”
Tôi nhìn anh chòng chọc, mặt muốn bốc cháy. Chắc hẳn anh đã
xem ý tưởng của tôi trong phong bì màu hồng rồi. Chắc hẳn anh nghĩ chúng hoàn
toàn ngớ ngẩn.
“Được,” cuối cùng tôi nói. “Thôi được... em sẽ không làm
phiền nữa.”
“Xin em đừng làm phiền.” Anh quay gót vào phòng làm việc, và
tôi có thể nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo bàn ầm ầm.
Tôi muốn nói thêm điều gì đó nữa. Một điều thật khôi hài và
sắc sảo chứng tỏ anh đã sai. Nhưng tôi không nghĩ ra.
Khi đứng đó, cảm thấy máu rần rật chảy trong đầu mình, tôi
nghe tiếng hộp thư. Tôi đi vào sảnh, có một gói đang nằm trên thảm trước cửa.
Đó là một chiếc túi Jiffy mỏng gửi cho Luke, nhòe dấu bưu điện. Tôi nhấc lên
xem thử và nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết tay bằng bút dạ đen. Trông quen quen
- nếu tôi không nhầm.
“Anh có bưu phẩm này,” tôi nói.
Luke ra khỏi phòng làm việc, ôm theo một chồng tài liệu và
nhét hết vào va li. Anh lấy cái túi, mở nó và lôi ra một cái CD kèm một bức
thư.
“A!” anh kêu lên, nghe có vẻ hài lòng nhất so với cả tuần
nay. “Tuyệt hảo.”
“Của ai gửi thế ạ?”
“Chị gái em,” Luke nói.
Tôi cảm thấy như anh vừa thụi vào ngay giữa bụng tôi.
Chị gái tôi? Jess?
Mắt tôi dán vào cái gói, kinh ngạc. Đó là chữ viết tay của Jess sao?
“Sao...” tôi cố gắng giữ giọng mình có vẻ bình tĩnh. “Sao
Jess lại viết thư cho anh?”
“Chị ấy sửa cái CD đó cho bọn anh.” Anh đọc kỹ đến tận cuối
thư. “Chị ấy thật sự là một ngôi sao. Giỏi hơn tất cả đám chuyên viên IT của
bọn anh. Và em biết đấy, chị ấy sẽ chẳng lấy xu nào. Anh phải gửi hoa cho chị ấy mới được.”
Giọng anh ấm áp và biết ơn, mắt anh lấp lánh. Đột nhiên tôi
thấy một cục tức to đùng trồi lên cổ họng.
Anh nghĩ Jess thật thần thánh, phải vậy không? Jess là
thần... còn tôi là chấy rận.
“Vậy Jess đúng là cứu tinh của anh nhỉ?” tôi nói, giọng run lên.
“Ừ. Nói thật là đúng thế.”
“Em nghĩ chắc anh muốn chị ấy đang ở đây chứ không phải là
em. Em nghĩ anh đang ước gì bọn em đổi chỗ.”
“Đừng có lố bịch như thế.” Luke gấp lá thư lại và dúi nó vào
cái túi Jiffy như cũ.
“Nếu anh nghĩ Jess vĩ đại đến thế, sao anh không đi mà sống
với chị ấy đi?” Dường như tôi không thể kiểm soát lời nói nữa - chúng cứ thế
tuôn ra ào ạt. “Sao anh không biến đi và... và hai người tha hồ cùng nhau nói
chuyện vi tính?”
“Becky, bình tĩnh nào,” Luke nói, ngạc nhiên ra mặt.
Nhưng tôi không thể bình tĩnh được.
“Chuyện đó chẳng sao hết! Anh có thể nói thật mà! Nếu anh
thích một người đau khổ vắt cổ chày ra nước với chỉ số năng lực cảm nhận thời
trang bằng zero và không có tí hài hước nào hơn em... thì cứ nói ra đi! Có lẽ
anh nên cưới chị ta nếu chị ta tuyệt vời đến thế! Em chắc là hai người sẽ có những thời khắc thần diệu bên nhau...”
“Becky!” Luke ngắt lời tôi bằng một ánh mắt khiến tôi lạnh
xương sống. “Thôi ngay.”
Tôi không dám nhúc nhích. Tôi cảm thấy chúng tôi vừa bị ném
vào một nơi mới mẻ và đáng sợ trong mối quan hệ của mình.
“Anh biết em không hợp Jess,” cuối cùng anh nói. “Nhưng em
cũng nên biết rằng chị gái em là một người tốt. Chị ấy trung thực, đáng tin
cậy, và làm việc chăm chỉ. Chị ấy mất rất nhiều thời gian cho cái này.” Anh đập
đập tay vào cái CD. “Chị ấy tình nguyện làm việc đó, không hề đòi hỏi tiền công
hay lòng biết ơn. Anh có thể khẳng định chị ấy đúng là một người luôn vì người
khác.” Anh tiến vài bước về phía tôi, nét mặt đã dãn ra một chút. “Em có thể
học được rất nhiều từ chị gái mình.”
Tôi mở miệng định nói, nhưng chẳng có lời nào thốt ra. Tôi
thấy trống rỗng, chỉ còn nỗi sợ hãi. Ngay lúc này, nhìn mặt Luke chẳng có dấu
hiệu gì chứng tỏ anh ấy là chồng tôi và anh ấy yêu tôi.
“Anh phải đi đây.” Luke xem đồng hồ. “Anh sẽ lấy đồ.”
Anh bước nhanh ra khỏi bếp. Nhưng tôi vẫn đứng chôn chân.
“Anh đi đây.” Luke lại xuất hiện ở cửa bếp, tay xách va li.
“Anh không chắc là bao giờ mới về đâu.”
“Luke... em xin lỗi.” Cuối cùng thì tôi cũng nói được, dù
giọng vẫn run rẩy. “Em xin lỗi vì đã khiến anh thất vọng đến thế.” Tôi ngẩng
cao đầu, cố tỏ ra mạnh mẽ. “Nhưng nếu anh thật sự muốn biết thì... anh cũng là
một nỗi thất vọng đối với em. Anh đã thay đổi. Anh từng vui trong tuần trăng
mật. Anh từng vui vẻ, thoải mái và tốt bụng...”
Bất chợt ký ức về Luke những ngày đó bỗng tràn về. Ngồi trên
tấm thảm tập yoga, tóc tết thành những bím nhỏ, đeo khuyên tai. Cười với tôi
dưới ánh mặt trời Sri Lanka
rực rỡ. Vươn người nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm thấy nhớ mong khôn xiết người đàn ông ấy, một người
không có điểm gì chung với thứ động vật kinh tế lúc nào cũng căng thẳng đang
đứng trước tôi đây.
“Anh khác rồi.” Những từ đó thốt ra cùng tiếng nức nở và tôi
có thể cảm nhận được nước mắt đang lăn trên má mình. “Anh đã trở lại là con
người trước đây. Con người mà anh từng hứa sẽ không bao giờ như thế nữa.” Tôi
gạt nước mắt. “Đây không phải những gì em tưởng tượng về cuộc sống vợ chồng,
Luke ạ.”
“Anh cũng thế,” Luke nói. Vẫn bằng giọng giễu cợt quen thuộc
đó, nhưng anh không cười. “Anh phải đi đây. Chào, Becky.”
Một lát sau tôi nghe tiếng cửa trước đóng sầm.
Tôi buông mình xuống sàn nhà và gục mặt vào đầu gối. Thậm chí
anh còn chẳng buồn hôn tạm biệt tôi.
Trong một khoảnh khắc tôi cứ ngồi yên như thế. Tôi ngồi đó
trong sảnh, ôm gối. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đang rạn vỡ. Mà chúng tôi cưới
nhau còn chưa đầy một năm.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại và đứng thẳng lên. Tôi thấy
trống rỗng, lạnh lẽo và choáng váng. Một cách chậm chạp tôi bước vào phòng ăn
yên tĩnh, trống trải, nơi cái bàn gỗ chạm khảm mua từ Sri Lanka vẫn đang kiêu
hãng đứng giữa phòng.
Nhìn thấy nó tôi lại muốn òa khóc tiếp. Với cái bàn ấy tôi đã
mơ mộng bao nhiêu. Tôi từng mơ mộng về cuộc sống vợ chồng của chúng tôi rồi sẽ
ra sao. Tất cả những hình ảnh đó lại trở về ngập tràn tâm trí: ánh nến lấp
lánh, tôi múc món thịt hầm thịnh soạn, Luke nhìn tôi cười yêu thương, tất cả
bạn bè quây quần quanh cái bàn đó...
Đột nhiên tôi cảm thấy muốn làm một việc không sao cưỡng lại
được, gần như từng thớ thịt trong tôi mong mỏi điều ấy. Mình cần phải nói chuyện
với Suze. Mình cần phải được nghe thấy giọng nói đầy cảm thông của cô ấy. Cô ấy
sẽ biết phải làm gì. Cô ấy luôn biết.
Tôi vội vã, gần như chạy đến bên điện thoại và bấm số.
“Alô?” Một giọng phụ nữ thánh thót trả lời - nhưng không phải
là Suze.
“Xin chào!” tôi nói, chưng hửng. “Becky đây. Đó có phải
là...”
“Lulu! Chào Becky! Cậu khỏe không?”
Giọng thô lỗ của cô ta như giấy ráp chà lên thần kinh tôi
vậy.
“Mình khỏe,” tôi nói. “Suze có tình cờ ở đấy không?”
“Cô ấy vừa cho bọn trẻ vào xe! Bọn mình đang chuẩn bị đi
picnic, đến Marsham House. Cậu biết chỗ đó không?”
“À... ừ,” tôi vuốt mặt. “Không. Mình không biết.”
“Ôi thế thì chắc chắn là cậu phải đến đó! Cosmo! Con yêu!
Đừng có vứt quần áo của con lung tung thế! Đó là một khu bảo tồn quốc gia siêu
hạng. Cũng là một thiên đường cho bọn nhóc luôn. Ở đó có một trại nuôi bướm nữa!”
“Ừ,” tôi cố nói. “Tuyệt.”
“Mình bảo Suze gọi lại sau hai giây nữa nhé?”
“Cảm ơn,” tôi nói, thở phào. “Thế thì còn gì bằng. Bảo với cô
ấy là mình thật sự cần nói chuyện nhé.”
Tôi lững thững ra chỗ cửa sổ, áp mặt vào kính và nhìn xuống
con đường nhộn nhịp bên dưới. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ và tất cả xe cộ
đều dừng lại. Đèn xanh và chúng lại vội vã phóng đi. Rồi lại đỏ - và một đợt xe
mới lại dừng.
Suze vẫn chưa gọi. Đã hơn hai giây rồi.
Cô ấy sẽ chẳng gọi đâu. Giờ cô ấy đã sống trong một thế giới
khác. Một thế giới tràn ngập quần áo trẻ con, những chuyến picnic và trang trại
nuôi bướm. Không có chỗ cho tôi và những vấn đề ngớ ngẩn của mình.
Đầu tôi nặng trịch vì thất vọng. Tôi biết gần đây tôi và Suze
không ổn lắm. Nhưng tôi đã nghĩ rằng... từ tận đáy lòng tôi đã nghĩ rằng...
Có lẽ tôi có thể gọi cho Danny. Trừ việc... tôi đã để lại sáu
tin nhắn mà anh ta vẫn chưa trả lời cái nào.
Thôi không sao. Chẳng sao hết. Mình chỉ cần tự xốc lại mình
thôi.
Điều mình sẽ làm là... đi pha trà. Phải. Bắt đầu từ đó. Với
toàn bộ lòng quyết tâm tôi đi vào bếp. Tôi bật ấm đun nước lên, cho một túi trà
vào cốc, và mở tủ lạnh.
Hết sạch sữa rồi.
Tôi chợt lại cảm thấy muốn ngã ra sàn nhà lần nữa và khóc đến
tối. Nhưng tôi đã không làm thế, tôi hít sâu và vênh cằm lên. Ổn rồi. Mình sẽ
đi mua sữa. Và nói chung là sẽ mua thật nhiều. Sẽ rất tốt nếu mình ra ngoài hít
thở không khí trong lành và không suy nghĩ nữa.
Tôi nhấc túi Thiên Thần lên, tô chút son bóng và ra khỏi căn
hộ. Tôi bước nhanh ra cổng, xuống phố, đi qua những cửa hàng kỳ lạ bán đồ đạc
bằng vàng và bước vào cửa hàng thực phẩm cao cấp ở ngã tư.
Khoảnh khắc khi bước vào trong tôi đã bắt đầu cảm thấy ổn
định hơn. Ở đó rất ấm áp và dễ chịu, với mùi hương thơm ngon của cà phê, pho
mát và loại xúp gì đấy họ nấu. Tất cả nhân viên đều mặc tạp dề dài, kẻ sọc và
trông như những người làm pho mát Pháp chính hiệu vậy.
Tôi lấy một chiếc giỏ mây, đến quầy sữa và bỏ vào giỏ vài
bịch sữa nguồn gốc hữu cơ tách nửa lượng bơ. Rồi ánh mắt tôi chợt hạ xuống một
hũ sữa chua xịn của Hy Lạp. Có lẽ mình phải tự chiêu đãi một chút mới được, để
vui lên. Tôi cho hũ sữa chua vào giỏ, cùng với mấy cái bánh sô cô la đơn ướp
lạnh. Sau đó tôi với lấy một lọ thủy tinh thủ công lộng lẫy đựng rượu anh đào
tuyệt hảo.
Thật phí tiền, một giọng nói vang lên trong đầu
tôi. Em thậm chí còn không thích rượu anh
đào.
Nghe có vẻ như giọng Jess. Lạ thật. Nhưng dù sao thì mình
cũng thật sự thích rượu anh đào. Kiểu
thế.
Tôi lắc đầu một cách bực mình, thảy cái lọ vào giỏ rồi đi
tiếp đến quầy hàng khác và lấy một cái pizza focaccia cá cơm và dầu ôliu.
Thứ bỏ đi cắt cổ, giọng nói đó lại vang lên. Em có thể tự làm ở nhà chỉ với 20 xu.
Đừng có nói nữa, tôi cãi trong đầu. Không, em không thể tự làm. Chị cút đi.
Tôi chất thêm cái pizza vào giỏ, rồi đi qua các dãy bày hàng
nhanh hơn, lấy hàng giỏ đào trắng, lê nhỏ, vài miếng pho mát, kẹo mềm sô cô la
đen, một cái ga tô dâu kiểu Pháp...
Nhưng giọng của Jess cứ văng vẳng trong đầu tôi.
Em đang ném tiền qua cửa sổ đấy. Kế
hoạch chi tiêu sao rồi chứ? Em nghĩ nuông chiều bản thân thế này sẽ mang Luke
trở lại sao?
“Thôi đi!” tôi nói to, cảm thấy lo sợ. Trời ơi, mình bị điên
rồi. Tôi bướng bỉnh bỏ thêm ba hộp trứng cá muối của Nga vào cái giỏ đầy ự của
mình rồi lảo đảo ra quầy tính tiền.
Khi cô gái sau quầy bắt đầu dỡ hàng của tôi ra, cô ta cười
với tôi.
“Bánh ga tô này ngon lắm,” cô nói, cẩn thận cho nó vào hộp.
“Cả đào trắng và trứng cá muối nữa!” Trông cô có vẻ bị ấn tượng. “Chị sắp tổ
chức tiệc tối à?”
“Không!” tôi nói, sững người. “Tôi không có tiệc tối nào cả.
Tôi chỉ... tôi...”
Đột nhiên tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Tôi nhìn đống đồ
ăn ngu ngốc cắt cổ của mình, nghe tiếng bíp vang lên khi từng thứ một đi qua
thiết bị nhận mã hàng và thấy mặt mình nóng như lửa. Mình đang làm gì thế này?
Mình mua cả đống đồ này về làm gì? Mình không cần nó. Jess nói đúng.
Jess nói đúng.
Chính ý tưởng đó làm tôi nhăn nhó. Tôi không muốn nghĩ đến
Jess.
Nhưng tôi không thể không nghĩ thế. Tôi không thể thoát khỏi
những ý nghĩ cứ quay mòng mòng trong đầu tôi như một bầy quạ đen to bự. Từ đâu
đó tôi nghe thấy giọng Luke. Chị ấy là người tốt... Chị ấy trung thực, đáng tin cậy, và làm việc chăm chỉ... em có thể học
được rất nhiều từ chị gái mình...
Em có thể học được rất nhiều từ chị
gái mình.
Và đột ngột ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi như một tia sét. Ôi
trời ơi. Đây chính là câu trả lời.
“Tất cả là một trăm ba mươi bảng, bảy mươi ba xu,” cô gái ở
quầy tính tiền nói.
“Tôi... tôi phải đi,” tôi nói. “Bây giờ.”
“Nhưng còn đồ ăn của chị!” cô gái nói.
“Tôi chẳng cần gì trong số đó.”
Tôi quay lưng, lao bổ ra khỏi cửa hàng, vẫn nắm chặt thẻ tín
dụng trong tay. Mọi thứ đã trở lại vị trí của nó. Mình phải đi học hỏi từ Jess.
Coi Jess như Yoda [1].
[1] Nhân vật giả tưởng trong loạt
phim Star War, là một siêu pháp sư, thầy dạy của rất nhiều hiệp sĩ Jedi.
Mình sẽ là học trò của chị và chị sẽ dạy cho mình tất cả các
cách để tằn tiện. Chị sẽ chỉ cho mình cách làm một người tốt, loại người mà
Luke muốn. Và mình sẽ học được cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.
Chị từng cố giúp mình trước đây nhưng mình đã không nghe.
Nhưng lần này mình sẽ biết ơn chị. Mình sẽ chú ý nghe mọi lời chị nói.
Tôi bắt đầu rảo bước dọc con phố, mỗi lúc một nhanh, cho đến
khi tôi thấy mình đang chạy. Mình phải đến Cumbria. Ngay bây giờ.
Tôi hối hả chạy một mạch về nhà, leo lên ba tầng lầu trước
khi nhận ra phổi mình gần như vỡ toác và sẽ không thể nào tiếp tục chạy như thế
đến tận tầng trên cùng. Thở phì phò như một cái động cơ hơi nước, tôi ngồi
xuống nghỉ vài phút rồi đi thang máy lên căn hộ của mình và chạy thẳng vào
phòng ngủ. Ở đó tôi lôi một cái va li da đỏ từ dưới gầm giường ra và vớ được
thứ gì là quẳng vào đó, như người ta làm trên ti vi ấy. Một cái áo phông... mấy
cái quần lót... một đôi giày mềm màu lam có đai nạm pha lê... ý tôi là, việc
tôi mang gì theo không quan trọng cơ mà, đúng không? Tôi chỉ cần đến đó và nối
lại quan hệ với Jess.
Cuối cùng tôi đóng va li và kéo nó ra xa giường. Tôi vớ lấy
áo khoác, kéo va li ra sảnh, đến hành lang rồi quay lại khóa trái cửa hai vòng.
Tôi nhìn cánh cửa lần cuối rồi bước ra thang máy, cảm thấy mạnh mẽ với giải
pháp mới. Mọi thứ sẽ thay đổi, từ lúc này trở đi. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu
từ đây. Tôi lao đi, để học điều thật sự quan trọng trong...
Ối. Mình quên cái là tóc rồi.
Một cách bản năng tôi bấm mạnh nút DỪNG. Thang máy đang định
đi xuống khục một tiếng nhưng vẫn đứng yên.
Tôi không thể đi đâu mà không mang theo cái là tóc. Cả sáp
dưỡng môi Kiehl nữa.
Thôi được rồi, có lẽ mình nên nghĩ lại về chiến lược mang tên
bề-ngoài-bạn-ra-sao-không-quan-trọng.
Tôi chạy vội ra khỏi thang máy, mở khóa cửa và lao vào phòng
ngủ. Tôi kéo một cái va li nữa ra khỏi gầm giường, cái này màu nõn chuối, và
bắt đầu quẳng thêm đồ vào đó.
Cuối cùng tôi nhấc túi Thiên Thần lên. Và khi liếc qua hình mình
trong gương, đột nhiên giọng Luke lại vang lên trong đầu tôi: Anh chỉ hy vọng cái túi xách đó đáng để làm
thế, Becky.
Tôi đứng chết trân. Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy hơi mệt.
Tôi suýt nữa thì muốn để cái túi ở nhà.
Điều này thật buồn cười. Làm sao mà tôi lại để tài sản đáng
tự hào nhất của mình ở nhà được?
Tôi khoác nó lên vai, cố gắng nhớ lại niềm khát khao và phấn
khích từng cảm thấy khi nhìn thấy nó lần đầu. Đó là một cái túi Thiên Thần cơ
mà, tôi bướng bỉnh tự nói. Tôi đang sở hữu món đồ đáng thèm khát nhất tồn tại
trên đời. Người ta đang đánh nhau vì nó. Trên toàn thế giới người ta phải xếp
hàng mua nó.
Tôi bước đi, không thoải mái lắm. Hình như vai tôi thấy nó
nặng hơn trước. Thật là kỳ quặc. Một cái túi không thể nào tự nhiên trở nên
nặng được, đúng không?
Ôi đúng rồi. Tôi đã để cục sạc điện thoại vào đó. Thảo nào.
OK. Không quên gì nữa. Tôi lên đường, và mang chiếc túi cùng
đi.
Tôi đi thang máy xuống tầng một và kéo va li ra cổng. Một cái
taxi hớn hở lăn đến, và tôi vẫy. Tôi cho va li lên xe, chợt cảm thấy hơi bối
rối vì những gì mình đang lên kế hoạch.
“Xin cho tôi đến ga Euston,” tôi nói với anh lái xe, giọng
nghẹn lại trong cổ họng. “Tôi đang đi làm lành với người chị gái đã lâu không
gặp, gặp rồi lại xa của mình.”
Anh lái xe nhìn tôi, chẳng hề xúc động.
“Chị muốn đỗ ở cổng sau?”
Thiệt tình! Lẽ ra mấy người lái taxi cần phải có chút khiếu
kịch nghệ chứ. Trường đào tạo lái xe taxi nên dạy họ môn này mới phải.
Đường vắng nên chúng tôi chỉ mất có mười phút để đến ga
Euston. Khi tôi lon ton đến quầy bán vé, kéo theo va li, tôi cảm giác như thể
mình đang trong một bộ phim đen trắng cũ. Lẽ ra nên có những đám hơi nước khắp
nơi, cả những tiếng còi tàu nữa, và lẽ ra tôi nên mặc một bộ vest cắt khít
người, đeo khăn choàng lông thú, tóc lượn sóng.
“Cho tôi một vé đi Cumbria,” tôi nói, tim rộn ràng vì xúc
động trong lúc đặt tờ giấy bạc năm mươi bảng lên quầy.
Đây là nơi lẽ ra nên có một người đàn ông cằm nhô để ý đến
tôi và mời tôi một ly cocktail, hay là thổi bụi ra khỏi mắt tôi chẳng hạn.
Nhưng chẳng được như thế, chỉ có một bà mặc đồng phục vải nilông màu da cam
đang săm soi tôi như thể tôi bị thiểu năng.
“Cumbria?” bà ta nói. “Chỗ nào ở Cumbria?”
Ôi, vấn đề là ở đấy đấy. Cái làng của Jess liệu có nổi một
nhà ga không không biết?
Bất chợt kỷ niệm lóe lên trong đầu tôi. Lần đầu tiên tôi gặp
Jess, chị đã nói chị đi đến từ...
“North Coggenthwaite. Cho tôi một vé khứ hồi. Nhưng tôi không
biết khi nào sẽ quay về.” Tôi mỉm cười tự tin. “Tôi đang đi làm lành với người
chị gái đã lâu không gặp, gặp rồi...”
Bà bán vé lạnh lùng cắt ngang.
“Một trăm bảy mươi bảy bảng.
Cái gì? Bao nhiêu?
Với ngần ấy tiền mình có thể bay đến tận Paris.
“Ừm... đây,” tôi nói, đưa ra một ít tiền bán đồng hồ Tiffany.
“Đường ray số chín. Năm phút nữa tàu chạy.”
“Được rồi. Cảm ơn chị.”
Tôi quay lưng bắt đầu rảo bước qua phòng đợi lớn ở ga đến
đường ray số chín. Nhưng khi chuyến tàu liên tỉnh hiện ra trước mắt tôi, sự tự
tin của tôi giảm bớt một chút. Mọi người đang ùa ra quanh tôi, ôm hôn bạn bè,
khuân theo hành lý, sập cửa toa xe.
Tôi tê cứng lại. Tay tôi đổ mồ hôi đầm đìa quanh tay cầm va
li. Đến tận giờ mọi chuyện cứ như trong một trò chơi. Nhưng đây không phải trò
chơi. Đây là thực tế và tôi không thể tin rằng mình sẽ theo nó đến cùng.
Chẳng lẽ tôi sắp đi hàng trăm dặm đến một nơi xa lạ - và gặp
người chị vô cùng ghét tôi ư?