Mỹ nhân đá - Chương 091 - 092 - 093

Chương 91: Phương kế... cùn

- Đau…

Nương Tiên nhăn mặt bởi lực nắm càng lúc càng mạnh của bàn tay hắn. Tay
Thiệu Khải Đăng vội vã buông ra, suýt xoa:

- Đau à? Ta mạnh tay quá hả?

- Anh đi đi… Tôi…

- Gì cũng được nhưng không gặp là không được… - Thiệu Khải Đăng không phải
là kiểu người kiên nhẫn. Hắn đập mạnh bàn, hét lớn - Nàng đừng nghĩ ta yêu nàng
như thế, nàng muốn gì ta cũng sẽ nghe theo. Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, ta đều
nhường nhịn nàng. Bây giờ lại muốn bỏ ta đi, không được…

Kèm theo đó là “Rầm”. Chiếc bàn dùng để uống trà bị hắn đá văng. Thạch
Nương Tiên bị ôm chặt vào trong lòng. Mặt nàng tái đi vì sợ:

- Anh…

- Có đứa nào ngoài đó không?

Từ phía ngoài, một đám người khoảng 4 - 5 người vội vã chạy vào. Thiệu Khải
Đăng đã xốc Thạch Nương Tiên lên vai. Sau phút bất ngờ, nàng đang cố phản kháng
bằng nhiều cách nhưng mỗi cú đấm, cú vùng của nàng trong tay hắn đều chỉ là trò
trẻ con:

- Anh hai…

- Đem xe lại đây cho tao. Kiếm thêm một thằng tài xế nữa… Mau…

Thiệu Khải Đăng có thể dùng năng lực mang nàng về nhanh hơn, song trong lúc
này không nên làm nàng sợ hãi hơn. Một kẻ ngang ngược, nhiều thủ đoạn như hắn,
đôi khi cũng chẳng biết phải làm gì. Tiểu Tiên lại muốn bỏ hắn mà đi, muốn hắn
rời khỏi nàng. Chuyện đó chắc là không thể:

- Anh buông ra… Tôi…

Nương Tiên càng uất ức hơn khi bị hắn khóa chặt trên xe. Viên tài xế mẫn
cán không dám tò mò tới chuyện xảy ra đằng sau, nhanh chóng khởi động máy theo
mệnh lệnh của hắn:

- Đi thẳng… Khi nào ta bảo dừng mới được dừng…

- Tiểu Tiên…

Ông bà Úc lo lắng đi qua đi lại hết mấy lần trong nhà. Cửa mở, Huệ Lâm dẫn
Tiểu Lạc vào. Thấy bộ dạng của cha mẹ, cô chợt cảm thấy lòng lo lắng lạ:

- Có chuyện gì đó ạ?

- Tiểu Tiên… - Bà Úc giọng như nghẹt thở, nắm lấy tay con gái - Tiểu Tiên
nãy giờ vẫn chưa về nhà. Ba mẹ đã gọi di động cho nó nhưng không nghe máy. Gọi
tới chỗ làm thì không kết nối được.

- Ba… mẹ… Bình tĩnh - Huệ Lâm trấn án ba mẹ - Có lẽ là không sao đâu. Chiều
nay có vụ kẹt xe buýt, có thể là…

Cô nhấc điện thoại, gọi theo số hội quán Thạch Tiên đang làm việc. Bên kia
là một hồi tút… tút rồi có tiếng người vang lên, nghe có vẻ dè dặt:

- A lo?

- Có phải đây là chỗ cô Úc Thạch Tiên làm thêm không ạ? Chúng tôi là người
nhà của cô ấy… Cô làm ơn…

Những lời nói bên kia khiến cô bủn rủn cả tay chân. Bà Úc thì càng thêm lo
sợ. Đằng kia ông Úc cũng vừa đến:

- Tiểu Tiên đã bị một nhóm người bắt cóc. Hiện nay không ai biết nó ở đâu.

- Sơn vương. Ngài bình tĩnh lại một chút. Chuyện này không phải muốn làm
sao cũng được, sơn vương.

Phạm Vĩnh Kỳ quả không nghĩ ra cách gì trong cái mớ rối bời này. Song, hắn
hiểu, cách của sơn vương là phương kế cùn, sẽ làm cho phu nhân càng sợ và lánh
xa ngài hơn nữa.

- Ta mặc kệ… - Thiệu Khải Đăng quăng lên giường một túi xách to, lôi từ
dưới giường lên rất nhiều đồ đạc, đa số là đồ phụ nữ, không biết chuẩn bị từ
lúc nào - Ta mang nàng đi chỗ thật vắng vẻ… Lâu ngày nàng cũng sẽ quên…

- Sơn vương… .

Khiết Nhi bất thần đứng chặn trước mặt Nương Tiên. Giọng nàng tuy run rẩy
nhưng khá cương quyết. Tay ôm xiết lấy Thạch Nương Tiên mặt mày tái mét đang
nép vào mình:

- Đừng làm vậy. Ngài cho phu nhân thêm thời gian… Phu nhân…

- Cái mà ta có nhiều nhất là thời gian. Vì nàng, ta biến mình thành một tên
ngốc, đưa đầu cho người ta đánh đập. Nhưng đổi lại thì sao chứ? - Thiệu Khải
Đăng cười nhạt - Nàng vì ta nói dối… không tin tưởng ta. Nàng không hiểu và
cũng không cần hiểu tại sao ta lại phải lừa dối nàng. Thế có công bằng cho ta
không? Các ngươi nói đi!

Phạm Vĩnh Kỳ chững lại. Rồi nhẹ nhàng:

- Tình cảm vốn không có công bằng sơn vương ạ! Chỉ có yêu hay không yêu,
thích hay không thích mà thôi…

Thiệu Khải Đăng cũng cười… Nhưng ánh mắt hắn đã lóe lên tia nhìn như oán
hờn, chua chát:

- Ta cũng nghĩ vậy. Và ta không cần biết mình sai hay đúng. Ta chỉ biết,
mình yêu nàng. Ta không thể mất nàng. Ta làm gì cũng không cần phải nghĩ cho ai
cả. Ta làm là vì chính bản thân ta. Hiểu không, Tiểu Kỳ Kỳ bé nhỏ?

Chỉ một cái phất nhẹ, Nương Tiên đã nằm gọn trong lòng hắn. Giọng Thiệu
Khải Đăng êm ái như ru:

- Tiểu Tiên, nàng cứ ghét… Ta thích nàng… Vậy là quá đủ rồi.

Thạch Nương Tiên là đá. Đá vốn không tình cảm. Song bây giờ đá lại đau
lòng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Lúc nãy khi hắn nói
“Nàng không hiểu và cũng không cần hiểu tại sao ta lại phải lừa dối nàng. Thế
có công bằng cho ta không?”, lòng nàng như thắt lại. Cảm giác này cứ làm lòng
nàng nặng mãi, Nương Tiên sợ hắn, muốn hắn lánh xa mình bởi hắn hết lần này đến
lần khác gạt nàng, xem nàng như một con búp bê ngốc nghếch. Nhưng đúng là chưa
bao giờ nàng nghĩ lại, tại sao hắn lại phải gạt mình? Bên trong cái lường gạt
đó là gì? Là đơn thuần đùa cợt, hay là bởi tình cảm đối với nàng? Nương Tiên
chợt vịn tay hắn, đôi mắt trong suốt, nụ cười bỗng chợt thoáng qua:

- Thả tôi về với ba mẹ. Chúng ta làm lại từ đầu có được không?

Chương 92: Là đá, là người

Đối với điều kiện làm lại từ đầu, Thiệu Khải Đăng là một kẻ không nhiều
kiên nhẫn. Hắn vốn dự định sau khi cùng Nương Tiên tái ngộ sẽ mang nàng đi về
một chỗ chỉ có hai người, sống vui vẻ với nhau đến khi nào chán thì thôi. Nhưng
tình trạng hiện tại, Thiệu Khải Đăng thực sự hoang mang. Làm lại từ đầu?! Mà
quan trọng nhất, làm lại từ đầu là… làm sao mới được?

- Chúng ta cùng đến thời không khác sống. Ba mẹ nuôi của nàng có con ruột
của họ lo.

Thiệu Khải Đăng lại nắm mạnh tay Thạch Nương Tiên một cách dứt khoát, mặc
cho nàng vùng vẫy. Phạm Vĩnh Kỳ và Khiết Nhi trong tình thái này cũng không thể
can thiệp. Phu nhân đã nói vậy, rõ ràng trong lòng cũng đã có sơn vương.

- Buông tôi ra… Không… không đi!

Một trận choáng váng bỗng bao phủ lấy Nương Tiên. Nàng ngã khuỵu trong sự
bất ngờ, hoảng hốt của những người chứng kiến:

- Phu nhân…

- Tiểu Tiên…

Trong lúc đó, ở thế giới song song khác, thiên đế cũng đang tìm cách giải
quyết một chuyện quan trọng. Thiệu Khải Đăng bằng năng lực của một Huyết Ma tại
thượng đã làm tròn lời hứa, đưa xà tộc, trong đó có Văn Thiện Tùng đến nơi giam
giữ của Bạch xà. Mà theo ngài nhớ, nơi giam giữ đó có một pháp ấn diệu kỳ mà
bậc chí tôn Pháp Hải Thiền sư đã đưa lời nguyền bằng máu của mình. Một khi pháp
ấn bị tháo bỏ, thế giới sẽ bị tẩy sạch… Người đưa ra lời nguyền độc địa đó nhằm
hạn chế sự can thiệp của những kẻ pháp thuật cao cường, không nén được lòng
thương cảm trước một hoàn cảnh đáng thương. Bạch xà không còn là nàng rắn thuần
khiết ngày xưa. Trái tim nàng hiện đang bị vây bẩn bởi thù hận, nếu bị đánh
thức sẽ làm mối họa cho cả thế gian.

- Mẹ…

Phía dưới Văn Thiện Tùng gào lên thảm thiết. Hắn lao vào nơi bảo tháp lấp
lánh hào quang. Máu trên tay hắn nhỏ xuống từng giọt. Bao lần bị bật ra, nhưng
như con thiêu thân quen ánh lửa, hắn vẫn cứ lao vào. Phía trong, giữa một màn
mây mờ mịt là vóc dáng mờ ảo của một người phụ nữ. Nàng cũng đang gào thét nghe
thật bi thương:

- Đừng… đừng làm vậy Tùng nhi… Đừng…

Một ngụm máu đỏ từ miệng Văn Thiện Tùng bắn ra. Hắn đau đớn… quỵ ngã trong
lòng của hai anh mình:

- Mẹ ơi! Mẹ… mẹ đừng sợ… Con sẽ cứu mẹ… Đừng sợ… Đừng sợ… mẹ ơi!

Mây vần vũ. Một tiếng sét bỗng rền vang hướng thẳng vào Lôi phong tháp.

- Nguy rồi…

Văn Thiện Tùng không đủ sức để phá bỏ pháp ấn. Người duy nhất làm được
chính là Bạch xà. Một khi oán khí lên tới cực điểm, nàng sẽ tự phá bỏ pháp ấn
trên bảo tháp. Đồng thời cùng đó là nỗi hận, dồn nén từ bao năm tháng, khi đủ
lực sẽ biến nàng thành một quái vật của giết chóc trên thế gian này:

- Không… không được làm vậy. Đây không phải là con ruột của bà. Hắn là
người của xà tộc. Ta… ta mới chính là con ruột của bà, Bạch nương tử. Mẹ ơi… …
!

Thần số phận lại thở dài. Còn phượng hoàng thì ngơ ngác:

- Chủ nhân… Chuyện này là…

Mấy ngàn năm có lẻ… Cũng không biết nữa, từ lúc mang nó về. Đứa trẻ của số
phận. Đứa bé khiến Pháp Hải thiền sư không thể nhốt Bạch xà trước khi nó chào
đời. Từ khi sinh ra đã định sẽ là kẻ phá hoại nhân gian, mang chết chóc đến cho
bao người. Thế gian thật khổ, hết nạn Huyết Ma, Thi Quỷ lại phải đối diện với
cảnh bị Sát tinh tận diệt. Biết làm sao được, số phận có thể sắp đặt cho con
người nhưng đối với tạo hóa và các vật dị thường thì bất lực nhưng biết làm sao
với nó, không thể nào giết nó, bởi ngay khi vừa muốn xuống tay, thiền sư đã bắt
gặp ở đứa trẻ ấy một nụ cười…

- Ta đã không thể. Người thì có thể, hãy trông coi nó. Đừng để nó làm hại
thế gian này.

Ông trao nó cho một đệ tử thân tín, mang đi thật xa. Cũng để đề phòng hậu
họa, thiền sư cũng chọn một đứa trẻ thuộc xà tộc giả danh. Thanh xà cứ ngỡ Văn
Thiện Tùng là giọt máu của tỷ tỷ mình đã mang đi. Không ai hay biết, chuyện năm
xưa theo thời gian lui vào dĩ vãng. Ngoài Pháp Hải thiền sư và thần số phận,
không ai biết lai lịch thật của thiên đế mới. Bó nó vào trong trách nhiệm phải
bảo vệ nhân gian, làm thiên đế thực ra cũng là một cách khống chế hữu hiệu để
Sát Tinh trở thành một bậc Cứu Tinh.

- Biết từ bao giờ?

- Lâu lắm rồi… Không nhớ nữa…

Thiên đế chỉ hờ hững đáp rồi lao nhanh xuống Lôi Phong tháp. Người phụ nữ
ấy, trong ký ức của hắn có gương mặt rất đẹp. Khi sinh hắn, bà không hề biết,
hắn vốn định chỉ mượn thân thể đó như một vật ký sinh. Rồi lúc mơ hồ nhận thấy
nguy hiểm của tình thế, có lúc hắn đã định xé nát bụng bà ta, thoát ra ngoài.
Thế mà… Chỉ bởi một câu nói: “Tôi chấp nhận vạn kiếp không siêu thoát, chỉ xin
đại sư cho con tôi được nhìn thấy ánh mặt trời. Đại sư… Tôi có tội, nhưng con
tôi là vô tội”. Thiên đế nhắm nghiền mắt. Không nhớ nữa, không cần quan tâm
nữa. Nợ của bà, ta đã trả. Đáng lẽ là tu vi của Bạch xà đã bị hủy vì tội nghiệt
to lớn, song vì một cuộc thương lượng mà ngay cả thần số phận cũng không biết
đến, Sát Tinh chấp nhận ngôi vị thiên đế, chấp nhận một cuộc sống không có điểm
bắt đầu cũng như kết thúc. Xung quanh toàn là trách nhiệm, là nghĩa vụ, đổi lấy
Bạch nương tử được an toàn, mãi mãi khép đời trong ngọn tháp Lôi Phong. Bây giờ
bà thoát khỏi đó, trở thành tội đồ của nhân gian. Trách nhiệm sẽ buộc thiên đế
phải đứng bên bờ lựa chọn, bảo vệ hay là phải xuống tay với mẹ ruột của mình?
Mệt mỏi… Thảo nào lão thiên đế cũ khi có cơ hội lại trốn nhanh đến thế. Thiên
đế đang cười, nhưng đó là nụ cười của sự thê lương.

Chương 93: Sự tình khó giải

Bác sĩ vừa ra ngoài. Thiệu Khải Đăng hớt hải chạy tới ngay:

- Cô ấy…

Mạch tượng của nàng rất lạ. Hắn có nghe mà nghe mãi cũng chẳng hiểu được gì
nên đành phải ngồi ngoài cửa, nôn nóng nhìn vào:

- Bác sĩ… Cô ấy có sao không?

- Không sao… Nhưng có hiện tượng thiếu máu - Bác sĩ khẽ cười - Phụ nữ mang
thai thường như vậy. Không sao đâu!

Rầm! Thiệu Khải Đăng nghe đầu
óc ong ong… rồi không biết gì nữa. Hình như hắn té xỉu thì phải. Phản ứng bình
thường nhưng so với người khác thì có vẻ dữ dội hơn. Bác sĩ quay sang Phạm Vĩnh
Kỳ, nhẹ nhàng:

- Còn cô gái đi chung với cô
ấy ban đầu không có ý định khám nhưng sau đó thì tôi cũng khuyên cô ấy kiểm
tra. Cô ấy cũng đã mang thai… khoảng chừng hơn 2 tháng.

Người cha này thì khá hơn.
Nhưng tay hắn thì run run, nụ cười xã giao vừa mới nở trên mặt đã nhanh chóng
đóng băng. Cuối cùng thân thể cao lớp đó phải vịn vào tường, đối với người đàn
ông nằm dưới đất kia thì dường như quên mất:

- Bác sĩ nói sao ạ? Khiết
Nhi… Khiết Nhi cũng mang thai?

- Phải rồi.

Phạm Vĩnh Kỳ có cảm giác xung
quanh mình có nhiều mây trắng. Hắn như đang được bồng bềnh bay trên một đám
mây. Những lời bác sĩ bên cạnh, hầu như không còn lọt nổi vào tai hắn nữa:

- Tôi có kê toa thuốc… Chú ý
một chút tới vấn đề dinh dưỡng của các thai phụ.

Bác sĩ ngừng lời. Ông không
phật lòng bởi phản ứng hờ hững của người thanh niên đó. Những kẻ làm cha lần
đầu đều có ít nhiều ngu ngơ như vậy, đã nhiều lần chứng kiến rồi. Phượng hoàng
tiếp nhận tin này rất mau. Nó vốn cũng thích trẻ con mà, huống gì cô Thạch mang
thai, “thần tượng” của nó sẽ không có thời gian quậy phá hơn. Chủ nhân chắc
cũng an lòng hơn trước tin này. Song, điều mà phượng hoàng lẫn thần số phận đều
không ngờ là phản ứng của thiên đế. Con người ôn hòa đó bỗng gầm lên… Đôi mắt
cũng đổi sang màu đỏ quạch:

- Không được… Tuyệt đối không
được. Hai đứa trẻ ấy, tuyệt đối không được chào đời. Không được phép chào đời.

Một luồng nhiệt khí cũng tỏa
ra. Không khí bỗng trở nên nghẹt thở. Lôi phong tháp nhỏ hẹp, bây giờ càng nóng
hơn bởi sự thay đổi bất ngờ này.

Trong cơn mộng, Nương Tiên
thấy mình đang đứng trước một nơi xa lạ. Toàn thân nàng không còn sức, nhưng
trong cơ thể lại có một nguồn nhiệt lan tỏa. Dễ chịu… Thật sự rất dễ chịu. Nàng
mở mắt… Không phải là khoảng không mờ mịt như nàng từng thấy. Là một gương mặt,
Nương Tiên hơi nhíu mày để nhớ, sao lại chút không nhận ra được?

- Tỉnh rồi… Tiểu Tiên tỉnh
rồi!

Là hắn. Cái giọng nói ấy,
Thiệu Khải Đăng!

- Anh… Sao tôi lại ở đây? Đây
là… ?

- Bệnh viện. - Thiệu Khải
Đăng hớn hở báo công. - Anh đưa… Tiểu Tiên vào đấy.

- Anh.

Mọi chuyện quay về, rõ ràng
hơn một chút. Nương Tiên mặt đỏ bừng khi hắn tự nhiên đỡ mình dậy, sau đó ôm
nàng gọn trong lòng:

- Ăn cháo đi!

Ăn? Đúng là bụng rất đói.
Nương Tiên ngoan ngoãn hé miệng. Ngụm cháo đút vào đôi môi nhỏ nhắn, thật cẩn
thận. Vừa đút, Thiệu Khải Đăng vừa nói:

- Ráng ăn cho nhiều vào. Em
bé cũng được ăn thì mới khỏe.

Em bé? Nương Tiên chồm dậy
ngay sau đó, đôi mắt đẹp hiện rõ sự kinh ngạc lẫn bàng hoàng:

- Anh mới nói gì? Tôi?

- Em có con rồi. - Thiệu Khải
Đăng như đang khoe khoang chiến tích, tươi cười - Con của anh nữa. Nàng và anh
có con rồi.

Có con? Có con là làm mẹ.
Nương Tiên vô thức đưa tay xuống bụng, đầu óc cũng ngơ ngẩn theo, chỉ biết lắp
bắp:

- Tôi có… Có con với anh sao?
Tôi… .

Tay Thiệu Khải Đăng lướt trên
gương mặt xinh đẹp. Môi hắn từ nãy giờ không thể khép lại vì mải mỉm cười:

- Ừ. Nàng có con rồi. Lúc nãy
anh quên hỏi Bác sĩ, nhưng chắc không thua Tiểu Kỳ Kỳ đâu. Hơn 2 tháng.

2 tháng? Nhưng họ mới… mới
bắt đầu quan hệ gần đây thôi mà, sao lại có thể có con hơn 2 tháng? Thiệu Khải
Đăng không để ý tới vẻ thẫn thờ của Nương Tiên, âu yếm:

- Để ý chuyện đó làm gì. Nàng
cứ nghỉ ngơi, khỏe thì về nhà, chờ sinh con. Anh ra ngoài, kiếm nước cho nàng
uống nhé?

Hắn vừa đi là cửa cũng mở.
Khiết Nhi mang theo một ít trái cây, bước vào:

- Phu nhân!

- Sư phụ tỷ… Người…

Nương Tiên nhìn cô gái mới
bước vào với nụ cười nhẹ trên môi. Phụ nữ giai đoạn này thường đồng cảm với
nhau, nhất là khi cả hai đều mang con trong bụng.

- Đừng gọi em là phu nhân gì
hết. Em và… và người đó…

Biết Nương Tiên muốn nhắc tới
ai, Khiết Nhi dịu dàng:

- Chị hiểu. Chị cũng biết em
cũng không đến nỗi oán ghét sơn vương. Cho anh ấy một cơ hội đã là tốt lắm.

Cô không biết câu nói vô tình
đó làm cho Nương Tiên lại ngẩn người. Cô không oán ghét hắn, bây giờ đúng là
không ghét một chút nào nữa. Song cứ nghĩ tới việc hắn không biết khi nào là
đùa cợt, khi nào là thật tâm lại thấy lo sợ. Còn về chuyện yêu hay không yêu
thì cũng thật khó nói. Trước đây cũng đã chớm tình cảm, thời gian qua tiếp xúc,
hương vị yêu thương chẳng thể nói là không có. Nếu không có cảm giác, nàng sẽ
không hết lần này đến lần khác để hắn chiếm đoạt mình mà chẳng có chút phản ứng
nào:

- Chị… chị cũng có sao?

- Ừ. - Trên má Khiết Nhi là
sắc hồng, song nụ cười lại tràn ngập hạnh phúc - Chị có hơn 2 tháng rồi.

- Còn em… ? - Nương Tiên hoang
mang - Em nghe… người ta nói là em cũng có hơn 2 tháng. Nhưng em… em và người
ta mới có quan hệ gần đây thôi. Tính ra lần đầu cũng là cách đây… hơn 3 tuần.
Em không thể nào có tới 2 tháng được?

Khiết Nhi cũng biến sắc mặt.
Chuyện này cô cũng không hiểu. Bởi cô là người, trong khi phu nhân thì.

- Cơ thể phu nhân khác với
Khiết Nhi. - Phạm Vĩnh Kỳ cũng vừa vào tới - Tuy bề ngoài như là một bào thai 2
tháng nhưng thực sự Thiếu chủ nhân đã có từ rất lâu. Có điều không hiểu, tại
sao thời điểm này người lại...

- Hạt giống đó có đặc điểm kỳ
lạ như thế - Giữa gian phòng rộng, thiên đế bất ngờ xuất hiện - Nó giấu đi sự
tồn tại của mình đến mức thấp nhất để không ai nhận thấy. Khi điều kiện không
thuận lợi, nó cũng sẽ ngủ yên để mà chờ đợi. Đến lúc không có khả năng nguy
hiểm nữa, nó mới vươn vai mở mắt chào đời.

Nương Tiên ngây ngốc sờ tay
lên bụng. Một cái lắc nhẹ trong cơ thể như là một cái cụng nhẹ vào tay mẹ, hay
đúng hơn là một lời chào. Thiên đế môi nhếch khẽ, đôi mắt đỏ quạch trông rất
khác thường ngày:

- Mỗi thời đại đều chỉ có một
Sát Tinh tồn tại. Có ngươi sẽ không có ta, có ta sẽ không có ngươi. Dù giữa
chúng ta có tồn tại quan hệ máu thịt. Dù ngươi mất đi sẽ làm con gái ta đau
khổ, thậm chí không bao giờ tha thứ cho ta, song, một khi đã nhận trên vai trách
nhiệm, ta sẽ phải làm đến cùng. Ngươi không được chào đời… Tiểu Sát Tinh nhỏ

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3