09. Bức ảnh polaroid

Bức ảnh polaroid

Who’ve you gonna be?

“Jenny: Do you ever dream, Forrest, about who you are gonna
be?

Forrest: Who I'm gonna be?

Jenny: Yeah.

Forrest: Aren’t - aren’t I going to be me?”

Đoạn hội thoại trong Forrest Gump cứ ám ảnh tôi mãi tới
tận một tuần sau khi xem bộ phim kinh điển đó, trong lúc ngồi cà phê với Hiếu,
tôi hỏi anh:

- Anh này, anh muốn tương lai sẽ trở thành người như thế
nào?

- Ý em là sao?

- Ý em là như vậy đó.

- Anh muốn trở thành một người bình thường, với một cuộc sống
bình thường, có một công việc bình thường và một gia đình bình thường.

- Chỉ vậy thôi?

- Ừ. - Hiếu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. - Em sao vậy?

- Em... bình thường.

Tôi trả lời như không trả lời và chìm vào dòng suy nghĩ miên
man bất tận vẫn đang chảy trong đầu. Hiếu nhìn tôi một chút rồi lại chăm chú đọc
tờ báo, anh là mẫu người không mấy tò mò. Tôi không biết tôi thích hay ghét điều
đó ở anh nữa. Đôi khi tôi thấy điều đó thật tuyệt bởi tôi vô cùng ghét con trai
nói nhiều hỏi nhiều, nhưng đôi lúc tôi cũng lại tủi thân bởi cái kiểu giống như
người vô tâm. Tôi nhìn ra phố, thu năm nay lại đến muộn, cảm giác cứ năm sau lại
muộn hơn năm trước. Những vạt nắng gay gắt vẫn kéo dài trên từng tán lá xuống mặt
phố.

Tôi đang trong thời gian chẳng làm gì, vì tôi vừa bỏ việc.
Thực ra chuyện này cũng không có gì đặc sắc bởi đây đã là lần thứ ba trong năm
nay tôi rời bỏ một công ty. Với thế mạnh của hình thức, của vốn ngoại ngữ phong
phú và của những mối quan hệ xây dựng từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi
dễ dàng tìm được những công việc mà nhiều người trẻ khác phải ước ao. Vấn đề
chính ở chỗ đó - vấn đề là tôi không ước ao. Thêm nữa là tôi thậm chí không coi
mình là người trẻ. Chính sự khiên cưỡng trong suy nghĩ khiến tôi cứ làm rồi bỏ,
không bao giờ hài lòng với thứ mình có. Điều đó thậm chí thể hiện trong mối
quan hệ của tôi và Hiếu. Tôi yêu anh, kỳ vọng nhiều ở anh, và cũng không bằng
lòng vài điểm ở con người anh. Vấn đề là tôi không bao giờ nói ra.

Cuối tháng Chín, khi ngồi với tôi trong quán cà phê quen thuộc,
Hiếu nói với tôi bằng vẻ điềm tĩnh thông thường:

- Công ty bất động sản của bạn anh đang thiếu một vị trí
trong phòng giao dịch, em có hứng thú không?

Tôi gật đại, mà không biết rằng lời đồng ý vu vơ đó đã xáo
trộn toàn bộ cuộc sống sau này của tôi.

Tách!

Công việc của tôi khá đơn giản chủ yếu giải quyết một số giấy
tờ mà sếp giao cho, và đi xem dăm ba căn nhà đang được giao bán. Trong một môi
trường làm việc có đến chín trên mười nhân viên là nam giới, tôi bỗng trở thành
một tiêu điểm vô hình. Cũng đúng thôi, vì tôi trẻ, ăn mặc có gu và lại mang cái
vẻ mặt vừa đoan trang vừa bất cần, dễ dàng gây một sự chú ý mơ hồ. Thi thoảng,
vào buổi trưa tôi gặp Hiếu, anh vốn là mẫu người sống không kế hoạch, vì thế Hiếu
ngủ dậy vào sáng sớm, hoặc giữa trưa, đôi khi là chiều tối, tùy hứng, điều đó
không ảnh hưởng đến công việc viết lách anh làm. Trong bữa trưa, chúng tôi trò
chuyện bình thường. Tôi tuyệt nhiên không nhắc đến những đồng nghiệp nam thường
xuyên rủ tôi ăn trưa hoặc cà phê, hoặc cà phê hoặc ăn trưa - họ lặp lại điều đó
hằng ngày không có vẻ gì sẽ chán. Hiếu cũng không bao giờ hỏi về việc ở công ty
tôi, trừ việc anh gửi lời hỏi thăm người bạn. Tôi phát ngán với sự “không tò
mò chút nào”
của anh. Tuần thứ hai sau khi đi làm, tôi đi ăn với Minh - một
trong những người công khai tấn công tôi. Và tôi phát hiện Minh cũng không quá
tệ.

- Anh có mùi nước hoa khá hay đó. Light Blue?

- Không nhiều con gái nhận ra mùi nước hoa nam như em đâu. -
Minh cười.

- Tình cờ một người em biết cũng dùng loại đó thôi. - Tôi
nhún vai, không muốn nói rằng Hiếu cũng dùng loại nước hoa đó.

- Người yêu em à? - Minh chứng tỏ anh không thiếu sự nhạy cảm.

- Cũng không hẳn. - Tôi không muốn trả lời những câu hỏi kiểu
thế này.

Tách! Minh giơ chiếc máy ảnh Polaroid chụp tôi rất nhanh.
Khi máy đang từ từ đẩy tấm ảnh được in ra, tôi nhíu mày, nhưng cũng không phản
đối. Chẳng hại gì khi có một hay vài cái đuôi bám theo mình - “có khi điều này
còn khiến Hiếu chú ý đến mình hơn” - tôi nhủ thầm. Đó là một kế hoạch hay một vết
nứt, tôi cũng không biết.

Thế là không đủ

Mọi thứ bắt đầu vào guồng hơn, thị trường bất động sản đã
nhúc nhích sau một thời gian dài đóng băng, tôi liên tục phải đi xem đất và
giao dịch môi giới với khách hàng hoặc chủ đất. Ngay cả buổi tối đôi khi cũng
phải đi tiếp khách, tôi và Hiếu có vẻ ít gặp nhau hơn. Có lúc anh gọi điện khi
tôi đang trên đường, tôi ấn từ chối, Hiếu không nhắn tin thêm, anh mặc định rằng
tôi đang bận.

Tôi và Minh làm cùng nhóm đến ba dự án mà công ty đang theo
đuổi. Tôi thường xuyên đi cùng anh, cảm thấy việc đi hai xe cũng hơi bất tiện
nên tôi để Minh đèo luôn. Rồi thi thoảng khi ngủ dậy muộn và lười biếng, tôi gọi
anh qua đưa đến công ty hoặc đi ăn sáng. Lấy cớ gặp khách hàng, tôi bắt đầu ăn
trưa với Minh nhiều hơn cả với Hiếu. Hai tuần sau đó, Minh nói anh thích tôi.
Tôi không mấy ngạc nhiên khi chỉ mỉm cười về điều đó, tôi không trả lời anh. Mỉm
cười có khi đã là đủ.

Trò chơi công sở dồn đẩy mọi thứ cứ như ngẫu nhiên. Chính
tôi cũng không nhận ra điều đó cho đến một ngày Minh đưa tôi về, gặp Hiếu đứng
trước cửa nhà.

- Sao anh không gọi em trước khi đến?

- Anh có gọi.

- Vậy à, em để máy trong túi, chắc lúc nãy gặp khách hàng em
tắt chuông rồi quên không bật lại.

- Em có vẻ bận?

- Vâng, dạo này em nhiều việc. - Tôi nói một nửa sự thật.

- Em muốn đi uống nước không?

- Có lẽ để hôm khác. Em hơi mệt.

- Chàng trai đó làm em mệt à, hay anh làm em mệt? - Hiếu nói
với giọng mỉa mai, mỗi khi anh dùng giọng đó tôi chỉ muốn đấm thẳng vào mặt
anh.

- Chẳng ai làm em mệt, công việc làm em mệt.

- Vậy sao không bỏ công việc đó đi, em thạo việc này lắm mà.

- Đừng nói với em bằng kiểu đó.

- Mình không gặp nhau một thời gian nhé?

- Vâng. - Tôi trả lời bằng sự tự ái, mặc dù cảm thấy từng mảnh
vỡ đang cứa vào trái tim.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt buốt lạnh. Tôi không muốn kiềm chế
sự bực bội dồn nén trong mình:

- Em là gì của anh?

- Nếu em không tự trả lời được câu hỏi đó, thì đúng là em cần
thời gian.

- Có đôi nào yêu nhau như thế này không? Em còn chẳng cảm thấy
anh muốn giữ em lại khi có người muốn mang em đi.

- Nếu không muốn giữ, anh đã không ở đây.

- Thế là không đủ. Anh đi đi!

Hiếu không nói gì nữa, nhìn tôi một thoáng rồi quay người, mở
khóa xe, đi. Trời đổ ngay một cơn mưa to đến thảm hại. Tôi đứng lặng, hứng những
hạt mưa nặng nề mà chắc chắn anh cũng đang phải hứng. Vuốt những giọt nước trên
mái tóc bết xuống mặt, thở dài mệt nhọc. Ba gói kẹo kitkat yêu thích mà tôi ăn
sau đó không làm vơi đi cảm giác ngán ngẩm. Chẳng biết vì sao, tôi nhắn tin cho
Minh: “Den don em di dau do dc ko?”

Hố sâu

Sáu ngày tôi và Hiếu không gặp nhau. Tôi làm miệt mài và
chơi cật lực để bù vào cảm giác thiếu hụt. Có lẽ chỉ là sự tự trấn an ngu xuẩn,
bởi tôi và Minh mặc định có một mối quan hệ không chính thức, và cũng chẳng có
một cái tên. Tôi thi thoảng đi chơi với Minh, thi thoảng gặp bạn bè Minh. Tôi
không biết mình có thích Minh không nữa, nhưng chắc chắn tôi không ghét anh.
Công việc chồng chất cộng với sự thiếu ăn thiếu ngủ khiến tôi như người hụt hơi
ở đoạn cuối cuộc thi maraton. Dự án trong tháng kết thúc tốt đẹp, tôi dành
nguyên ngày thứ Bảy nằm với chiếc khăn lạnh trên trán. Khi cơn sốt có vẻ dịu bớt,
tôi cho mèo ăn, lau sạch bếp, vứt đống quần áo bẩn cả tuần vào máy. Lúc đang ngồi
trên chiếc máy giặt và ăn mì, tin nhắn của Minh đến. “Di an kem ko em?” - “Em
om.” - “Vay ah, muon an gi ko a mang den.” “Tuy anh.” Đặt máy sang một bên, tôi
tự cảm thấy mình kém nhất là màn từ chối. Có lẽ không phải tôi đang có chuyện với
Hiếu, mà là tôi đang không giải quyết nổi cảm giác của chính bản thân mình, đó
mới là vấn đề.

Những cơn gió giữa thu đã bắt đầu thổi, lan can với những chậu
cây trở nên nhạy cảm với mùa, bỗng đẹp. Tôi đứng im lặng với trái tim xao động.
Hít một hơi thật sâu, phải làm một điều gì đó thôi. Tôi với máy, nhắn tin cho
Hiếu: “Em xin loi.” Tin nhắn trả lời nhanh hơn tôi nghĩ khá nhiều: “Anh khong
gian em. Em nhin xuong duong di.” Tôi giật mình, quay xuống, Hiếu đứng đó từ
lúc nào, anh giơ một hộp cháo lên, mỉm cười.

Tôi chẳng biết mình còn lý do gì để vô lý với anh nữa. Cách
anh đối xử với đứa trẻ con chưa chịu biến mất trong tôi khiến tôi muốn khóc.
Tôi lao xuống đường với Hiếu, và khóc thật, khóc như cô gái nghiện shopping bị
người ta giằng mất cái túi yêu thích ngay trước mặt. Anh vỗ về tôi:

- Ngoan, có gì đâu mà phải khóc, em.

Tôi không trả lời, cứ ôm anh, hít hà. Và một thoáng, tôi giật
mình khi mùi Light Blue của anh gợi nhắc tôi nhớ tới Minh. Khi suy nghĩ đó vừa
thoáng qua như một cơn gió lạ và tôi còn chưa kịp phản ứng với nó, thì tôi nhìn
thấy sau vai anh là Minh, anh vừa đỗ xe lại, một túi đồ ăn treo trên móc xe.
Ánh mắt anh ngỡ ngàng. Tôi hoàn toàn quên mất việc đã nhắn tin với Minh khi
nãy. Thấy sự hoảng hốt trong mắt tôi như đứa trẻ có tội, Hiếu quay người lại.
Anh nhìn Minh một thoáng, rồi buông tay khỏi đứa con gái đang đứng như trời trồng
là tôi.

Có một vài khoảnh khắc trong đời bạn biết, ngay khi đó, rằng
bạn đã phạm một sai lầm không thể cứu chữa được. Hoặc bạn sẽ phải trả giá cho
những gì bạn làm.
Tôi vừa mất cùng lúc hai chàng trai - hai chàng trai mà bất
cứ cô gái bình thường nào cũng sẽ vồ vập lấy. Nhưng tệ hơn, tôi cảm thấy như vừa
đánh mất chính mình.

Bức ảnh

Bức ảnh Polaroid mà Minh chụp tôi trong lần đầu tiên chúng
tôi đi ăn trở thành kỷ niệm duy nhất mà chúng tôi có, cho một mối quan hệ không
đầu không cuối. Minh tặng tôi bức ảnh đó và tôi để nó trong ví. Đôi khi tôi thấy
nó còn giá trị hơn những gì tôi và Hiếu có được sau ba năm yêu nhau. Không phải
vì tôi có tình cảm gì sâu đậm với Minh, mà chỉ vì bức ảnh đó đã trở thành dấu ấn
của chính con người tôi trong cả một giai đoạn. Mái tóc xoăn buông thờ ơ xuống
bờ vai gầy, đôi môi luôn luôn mím, chiếc dây chuyền nhỏ nhắn với viên đá trắng
mà Hiếu tặng, và đôi mắt mở to vừa tư lự vừa hững hờ. Nó sẽ luôn nhắc tôi về một
quãng thời gian tôi đã sống vô định.

Không lâu sau, tôi apply những công việc mới và tìm kiếm những
mối quan hệ mới, mới ngay cả trong chính gia đình mình. Tôi đổi số điện thoại,
nick yahoo và các địa chỉ liên lạc, cũng không chủ động báo với ai trong hai
người. Tôi biết họ có thể sẽ yêu một ai đó khác, và cũng có thể sẽ đau khổ khi
nghĩ về tôi, điều đó không quan trọng. Thứ có ý nghĩa hơn là tôi cần tìm thấy
chính mình. Khi những cơn gió cuối cùng của mùa thu vừa thổi qua, tôi lại nhớ
đoạn hội thoại của Jenny và Forrest Gump. “Who’ve you gonna be?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3