Phía sau cánh cửa - Chương 02

Chương
2 - ĐIỂM RƠI

Donald
Martin

H ắn quan sát đám đông đang tụ
tập tuốt phía dưới lề đường, với vẻ mặt tò mò chường. Đám đông đó đã trở thành
một biển mặt người xôn xao, ngước lên nhìn hắn. Đám đông lớn nhanh, chiếm đầy
con đường. Những kẻ mới đến vội vã tiến lên, nhanh như kiến, bị thu hút vào
khối đông như biển sóng từ. Xe chạy ít nhiều bị nghẹt; kết quả là những tiếng
bóp còi bực tức điếc tai. Nhìn từ tầng thứ hai mươi sáu, tất cả trông thật tội
nghiệp, bí ẩn, khó tin. Tiếng động vang đến tai hắn rất yếu, nhưng không thể
lầm về sự kích động mà hắn gây ra.

Hắn không thèm chú ý đến
những gương mặt sửng sốt, giật mình vì ngạc nhiên, liên tiếp xuất hiện ở cửa sổ
để nhìn hắn, miệng há to, hoặc để năn nỉ hắn. Đầu tiên là một nhân viên phục vụ
thò dầu ra: anh ta nhìn hắn dò xét với vẻ mặt không đồng tình, nhăn mũi; rồi
một nhân viên thang máy xuất hiện; tằng một giọng xẵng và khó chịu, anh ta hỏi
thăm xem có chuyện gì.

- Vậy chứ anh nghĩ là chuyện
gì? Hắn thản nhiên đáp và nhìn thẳng vào mặt nhân viên thang máy.

- Anh định nhảy hả? Nhân viên
thang máy tò mò hỏi.

- Cút đi chỗ khác, gã đàn ông
đứng trên mép ra lệnh.

Rồi hắn nhìn xuống đường. Lúc
đó xe vẫn lưu thông bình thường; người ta chưa để ý đến hắn.

- Sau khi nhảy một cú như
thế, chắc chắn anh sẽ không đi nổi trên hai chân nữa,

- Anh nhân viên thang máy nói
rồi biến mất.

Một ít lâu sau, đến lượt ông
phó giám đốc thò đầu qua cửa sổ; màn cửa bay phấp phới quanh gương mặt tao nhã,
cạo râu kỹ và đầy phẫn nộ.

- Xin lỗi anh, vị phó giám
đốc bắt đầu nói.

Gã đàn ông ra hiệu đuổi vị
phó giám đốc đi.

- Anh đang nghĩ đến một cái
gì đó hoàn toàn ngốc nghếch, ông phó giám đốc nói rất tự tin vì biết mình đang
có lý lẽ rắn chắc.

Cuối cùng đến phiên ông giám
đốc ra mặt. Ông giám đốc có gương mặt đỏ gay mập mạp. Trước tiên ông cúi xuống
đường, sau đó ông xem xét từ đầu đến chân gã đàn ông đang đứng trên gờ một hồi
lâu.

- Anh làm gì ngoài đó? giám
đốc hỏi.

- Tôi sắp nhảy.

- Anh là ai? Tên anh là gì.

- Carl Adams. Còn lý do tại
sao tôi hành động như thế không phải là việc của ông.

- Anh hãy suy nghĩ một chút
đi chứ - giám đốc nói.

Cái nọng dưới cằm ông giám
đốc rung lên trong khi ông nói chuyện và gương mặt ông càng đỏ hơn do ông nỗ
lực để cúi ra cửa sổ.

- Tôi đã suy nghĩ rồi. Bây
giờ ông cút đi chỗ khác và để tôi yên thân.

Gờ rất nhỏ hẹp - rộng khoảng
bốn mươi lăm phân. Hắn đang đứng ngay ngoài nắng, lưng tựa vào tường, giữa hai
cửa sổ, và không thể đụng đến hắn từ cửa sổ nào. Hắn đã bỏ áo vét lại bên
trong, cổ áo sơ mi trắng để mở, trông hắn y như tội phạm sắp bị hành hình.

Những cái đầu lại tiếp tục
thay phiên nhau hiện ở cửa sổ. Người ta nói chuyện với hắn thật bình tĩnh,
người ta gọi hắn là "Ông Adams". Một số khác nói với giọng điệu hạ
cố, như thể tin chắc mình đang nói chuyện với một kẻ điên khùng. Một bác sĩ,
nhiều loại nhân viên khách sạn, một vị mục sư cứ nối tiếp nhau như thế.

- Sao anh không vào để ta
thảo luận về chuyện này? Mục sư tử tế đề nghị.

- Không còn gì để nói nữa, Adams trả lời.

- Anh có muốn tôi bước ra và
dẫn anh trở vào qua cửa sổ không?

- Nếu ông hay bất kỳ ai khác
bước chân ra ngoài - Adams xẵng giọng đáp, thì
tôi xin thề là tôi sẽ nhảy ngay.

- Anh không thể nói cho chúng
tôi biết anh đang buồn chuyện gì sao?

- Không.

- Vậy thì làm sao chúng tôi
giúp anh được?

- Ông không thể giúp tôi. Đi
đi.

Suốt một hồi không còn ai đến
cửa sổ nữa. Rồi gương mặt của một viên cảnh sát xuất hiện, nhìn hắn một hồi, với
vẻ mặt khá vô sỉ.

- Chào ông bạn, viên cảnh sát
nói.

Adams
nhìn người cảnh sát, xem xét gương mặt ông một hồi.

- Anh muốn gì? Adams hỏi.

- Người ta gọi tôi lên. Người
ta nói có một thằng trên kia doạ nhảy xuống. Anh không định nhảy thật chứ?

- Bản tính tôi thích làm
những chuyện động trời.

- Anh có đầu óc khôi hài
thật, viên cảnh sát nói.

Viên cảnh sát đẩy nón kết ra
sau, ngồi trên bờ cửa sổ.

- Tôi thích vậy. Anh muốn hút
thuốc không?

- Không, Adams
nói.

Viên cảnh sát lắc bao thuốc
để lấy một điếu, châm lên. Viên cảnh sát hít thật mạnh, rồi phì khói ra nắng,
khói thuốc bị gió thổi bay:

- Anh biết không, hôm nay đẹp
trời thật.

- Một ngày đẹp trời để chết -
Adams nói và nhìn thẳng vào mặt người cảnh
sát.

- Sao anh bi quan thế. Anh có
gia đình không?

- Không. Còn anh?

- Tôi có vợ.

- Còn tôi, tôi không có ai.

- Tiếc quá.

- Phải, Adams
trả lời.

Cũng cách đây chưa lâu lắm,
mình có một gia đình, hắn nghĩ. Thật, ngày hôm qua vẫn còn... Sáng hắn rời khỏi
nhà để đi làm và Karen đã từ giã hắn ở cửa mà không hôn hắn, theo thói quen của
nàng; cuộc hôn nhân của hai người đã trỏ thành một cuộc chung sống không có nụ
hôn, nhưng Karen vẫn là vợ hắn, khi đó hắn vẫn chỉ yêu một mình nàng, và yêu
mãi mãi; hắn sẽ không bao giờ chịu ly dị; (mặc dù nàng có nói rằng thế nào rồi nàng
cũng sẽ bỏ hắn, nhưng hắn đã rất cương quyết về điểm này). Rồi đến sáu giờ tối,
khi trở về nhà, hắn không còn vợ nữa, không còn tình yêu, không còn gì, chỉ mỗi
cái lọ thuốc ngủ trống không, lá thư ngắn và căn hộ im lặng... và thi thể Karen
nằm trên giường.

Nàng đã bỏ lại thư trên gối
của hắn. Thư được viết rất kỹ, có suy nghĩ, để giải trình với hắn. Steve đã báo
cho nàng biết rằng không thể ra đi cùng nàng. Steve đã lừa nàng. Nàng đã nói ra
thẳng thắn, trắng trợn, sống sượng như vậy đó; nàng có thể nói với hắn về Steve
như thế, và hắn sẽ hiểu - như hắn đã hiểu từ mấy tháng nay rồi. Hắn đã từng
thấy hai người đi chung với nhau ở một quán cabaret gần nhà. Về phía Karen,
không hề có gì giấu giếm cả. Nàng đã nói với hắn rằng cuộc hôn nhân của nàng và
hắn chấm dứt và đã không giấu diếm nói về Steve.

Tối hôm đó, hắn đã ra ngoài
và đi bộ trên đường phố cho đến sau mười hai giờ khuya, rồi hắn về nhà ngủ. Khi
thức dậy buổi sáng, hắn hiểu ngay rằng hắn đã quyết định xong, rằng hắn sẽ thực
hiện kế hoạch. Hắn đã đi bộ đến khu thành phố này, làm thủ tục ghi danh vào
khách sạn, xin một phòng gần mái nhà. Hắn biết rằng sau đó mọi thứ sẽ diễn ra
một cách hết sức tự nhiên.

Bây giờ đường phố đen nghẹt
người - đông đúc những người há hốc hiếu kỳ, thích thú với cái chết. Cảnh sát
đã buộc đám đông lui lại và đã tạo thành một khoảng trống ngay phía dưới hắn,
phòng trường hợp hắn sẽ nhảy lầu. Hắn thấy lính cứu hoả với cái tấm hứng bằng
vải hình tròn như cái bánh, với cái vòng tròn đỏ ngay chính giữa, nhưng hắn
biết rằng tấm hứng này vô ích đối với một người rơi từ tầng hai mươi sáu xuống.
Những người muốn giúp hắn không có cách nào để làm chuyện này. Thang của lính
cứu hoả không đủ lên cao. Một gờ tường nhô ra ngay phía trên hắn không cho phép
thử cứu hắn từ ngả đó.

- Điều anh làm thật vô ích và
điên rồ, người đàn ông cúi qua cửa sổ nói.

- Đó là quan điểm của anh - Adams trả lời.

- Anh này, tôi là bác sĩ,
người đàn ông hối thúc. Tôi có thể giúp anh.

- Để nhốt tôi vào bệnh viện
tâm thần à?

- Không phải vậy đâu, anh Adams à, tôi xin hứa với anh.

- Bây giờ đã quá trễ rồi.

- Nếu anh nhảy, thì lúc đó
mới quá trễ. Bây giờ vẫn còn kịp.

- Anh nên đi lo cho một người
thật sự cần đến anh, bác sĩ ơi. Còn tôi, tôi không cần anh.

Bác sĩ biến mất. Adams nhìn kỹ đám đông bu lại phía dưới. Hắn có một cảm
giác lạ lùng, rất đặc biệt, cảm giác hắn là một người ngoài lề, bởi vì suy nghĩ
về cái chết đã tạo nên một cái hố giữa hắn và những người khác. Bây giờ hắn đã
khác hẳn họ, hắn cô đơn và tách biệt. Tất cả những người ở dưới đang chờ đợi và
chờ đợi. Vậy sẽ đáng công họ chờ đợi. Còn những người trong phòng, hắn nghe họ
thảo luận với nhau, bàn bạc, âm mưu, lên kế hoạch, tìm cách dụ dỗ hắn, có lẽ
đang cuống cuồng gọi điện thoại cho các chuyên gia về tự vẫn.

Hắn liếc nhìn về hướng cửa
sổ: có một gương mặt quay nhìn hắn. Đó là ông mục sư, một người mặt tròn, thật
thà, rõ ràng rất lo lắng.

- Có diều gì chúng tôi có thể
làm cho con không? mục sư hỏi.

- Không, hắn trả lời.

- Bây giờ con có chịu trở vô
không?

- Cha đang phí thời gian,
thưa cha.

- Cha không phí thời gian.

- Có. Con không có ý định
quay trở vào.

- Con có muốn mọi người để
con yên để suy nghĩ không?

- Tùy cha.

Đầu mục sư biến mất; hắn còn
lại một mình. Hắn quan sát đám đông, nhưng lần này ánh mắt để lộ vẻ hơi buồn
cười. Hắn đã hơi sợ độ cao khi mới tiến bước đầu tiên trên gờ. Bây giờ độ cao
không làm phiền hắn nữa. Hắn đã quen với những toà nhà mọc cao xung quanh.

Hắn tự hỏi không hiểu người
ta áp dụng phương pháp cứu hộ phức tạp nào: dây, thang, lưới, ghế treo. Họ sẽ
phải vô cùng thận trọng, vì họ không biết tâm trạng hắn hiện như thế nào.

Người cảnh sát tái xuất hiện
đúng như dự kiến, Adams đã tỏ ra thân thiện
với viên cảnh sát hơn bất cứ ai khác; nên người cảnh sát thử thuyết phục hắn
lần nữa là chuyện bình thường.

- Anh Adams ơi, viên cảnh sát
nói tự nhiên và lại ra ngồi trên thành cửa sổ, xét theo một kiểu, thì anh đang
giúp ích tôi.

- Bằng cách nào?

- Thì, bình thường tôi phải ở
dưới điều khiển giao thông. Vậy mà nhờ anh, tôi được yên thân trên này.

- À, vậy sao?

- Đúng.

- Anh ở trên này thì đã sao
nào? Dù sao, dòng xe chạy cũng bị tắc ở dưới rồi.

Viên cảnh sát phá lên cười.

- Anh nói đúng. Đám người ở
dưới kia - người cảnh sát nói tiếp và chỉ đám đông, đang mong chờ anh nhảy
xuống. Họ đang thích thú với ý nghĩ sẽ được chứng kiến chuyện này.

- Thích thú hả? Adams hỏi lại và nhìn người cảnh sát.

- Dĩ nhiên. Họ đã quyết định
rằng anh sẽ nhảy và họ muốn được xem. Anh sẽ làm họ thất vọng sao?

Adams
cúi đầu; ánh mắt hắn nhìn qua những người đã tụ tập trong một khoảng dọc suốt
nhiều toà nhà.

- Tuốt trên này, anh không
thể nghe họ, người cảnh sát nói tiếp, nhưng họ gào thét kêu anh nhảy.

- Thật sao?

- Ừ, ừ. Họ nghĩ anh phải làm
thế vì họ - sau khi bắt họ đứng chờ suốt buổi chiều.

- Y như bầy sói đói, Adams nói.

- Chính xác. Anh từ giã cuộc
đời chỉ để làm cho họ rùng mình một chút sao?

Viên cảnh sát dò xét mặt Adams, và nghĩ là đã phát hiện một thoáng do dự.

- Thôi, anh trở vào đi, người
cảnh sát thản nhiên nói. Cho bỏ ghét bọn người dưới kia.

- Có thể anh nói đúng.

- Đương nhiên rồi.

Adams
choáng váng, lưng hắn xa tường một hồi, rồi hắn ngã trở ra phía sau và, trong
giây lát, hắn dùng tay che mắt.

- Anh làm sao thế? Người cảnh
sát hỏi.

- Chắc tôi hơi bị chóng mặt.
Có lẽ anh nên đưa tay cho tôi.

Người cảnh sát liếc nhìn phía
bên kia đường, trên mái nhà đối diện, có những tay phóng viên đang chĩa máy
chụp hình. Sẽ thật là giật gân trên báo sáng mai.

- Được rồi, người cảnh sát
nói. Anh chờ tôi.

Từ đám đông hiếu kỳ vang lên
tiếng ồn ào kích động khiếp sợ khi thấy người cảnh sát trèo qua cửa sổ, đứng
trên gờ, chỉ cách gã đàn ông mặc sơ mi trắng đứng yên có vài bước. Họ nhìn thấy
người cảnh sát thận trọng bước dọc theo gờ, cánh tay dang ra.

Adams
chìa tay về phía tay cảnh sát.

- Tôi biết thế nào anh cũng
lên đây, hắn nói. Chính vì vậy mà tôi đã chọn chỗ này.

- Cái gì? Người cảnh sát nói
và đang cố giữ thăng bằng trên gờ nhỏ hẹp.

- Tên tôi không phải là Adams, anh Steve à. Karen là vợ tôi. Anh có biết rằng tối
hôm qua nàng đã....

Nỗi kinh hoàng hiện trên mặt
người cảnh sát trong khi anh cố gắng lùi lại, nhưng bàn tay anh cảnh sát đã nằm
chặt trong tay gã đàn ông kia; sau đó có cú giật mạnh và cái đẩy choáng váng,
tiếp sau là cú bẻ. Người cảnh sát bắt đầu ngã nhẹ nhàng xuống khoảng không về
hướng tiếng hét tăng dần của đám đông. Cảm giác cuối cùng của người cảnh sát là
cái bàn tay cứng ngắc bấu lấy tay anh như cái kẹp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3