Diệm nương - Chương 01 phần 1

CHƯƠNG 1

Trên mặt sông êm ả, một chiếc
thuyền lớn hoa lệ đang tiến nhanh xuôi dòng về hướng Cánh Dương, đứng nơi đầu
thuyền là mấy nam nhân cao lớn tráng kiện, chỉ nhìn thân hình và khí độ của bọn
họ là biết đều không phải bình thường.

Trên thân thuyền có khắc hình
chim ưng vàng tung cánh, dưới sự soi rọi của những tia sáng hắt lên từ mặt
nước, trông vô cùng bắt mắt, ngạo nghễ, coi thường tất cả để thể hiện sự phi
phàm của chủ nhân.

Trong một khoang thuyền tựa như
thư phòng ở tầng hai, có hai người ngồi đối diện với nhau qua một chiếc bàn nhỏ,
nơi chính giữa đặt một bàn cờ. Một người trong đó là nam nhân mặc cẩm bào màu
trắng, thân hình cao gầy, mái tóc buông xõa qua vai, tướng mạo cực kỳ xấu xí,
người còn lại là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp, mái tóc được chia ra búi lại ở
hai bên. Bọn họ ngồi cùng một chỗ với nhau, quả thực vô cùng tương phản, nhưng
cả hai lại tựa như chẳng phát hiện ra. Nam nhân mặt mày hờ hững, cặp mắt hõm
vào lộ vẻ đăm chiêu, còn thiếu nữ lại nhíu chặt đôi mày, bờ môi mím chặt, dường
như có vẻ không vui.

Phía ngoài cửa sổ vang lên
tiếng mái chèo đập nước cùng với tiếng gió thổi len qua những ngọn cây. Hai bên
bờ đều là rừng nguyên sinh, thỉnh thoảng lại có thể mơ hồ thấy những vách núi
cheo leo hiểm trở, những ngọn gió mùa thu mát mẻ mang theo từng làn hơi nước ẩm
thấp bên ngoài tràn vào qua ô cửa sổ, tất cả đều toát lên một vẻ bình yên.

Đột nhiên, thiếu nữ đứng thẳng
người dậy, gạt bay những quân cờ trên bàn khiến chúng rơi rào rào xuống sàn
thuyền, lăn long lóc. Nàng giận dữ kêu lên: “Không chơi nữa, rõ ràng là huynh
không nghiêm túc, chơi cờ với huynh chẳng thú vị chút nào!” Giọng nói của nàng
hết sức êm tai, cho dù đang trong cơn giận dữ cũng khiến người nghe cảm thấy
cực kỳ dễ chịu, chỉ mong có thể được nghe thêm vài câu nữa.

Nam nhân hờ hững nhìn nàng,
khóe miệng hơi giật giật, nhưng lại không nói gì.

Thiếu nữ dẩu môi, ngẩng đầu lên
vẻ đầy kiêu ngạo: “Muội phải về phòng nghỉ ngơi, chưa đến Cánh Dương thì đừng
đến làm phiền muội.” Nói rồi nàng ưỡn lưng, xoay người lại giận dữ đi thẳng ra
ngoài, không nhìn người kia thêm lần nào nữa.

Nam nhân nhìn bóng lưng nàng
rời đi, trên khuôn mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm. Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài
cửa sổ, những sắc màu rực rỡ của mùa thu lập tức tràn vào, nhưng hắn lại coi
như không nhìn thấy.

Rốt cuộc phải làm thế nào thì
nàng mới vui? Trước đây chơi cờ, hắn khiến nàng thất bại thảm hại, nàng giận
quá òa khóc, nói là không bao giờ thèm chơi cờ với hắn nữa. Hôm nay hắn nhường
nàng, vốn muốn để cho nàng thắng, chỉ mong có thể nhìn thấy một nụ cười của
nàng, chẳng ngờ nàng vẫn nổi nóng, nói hắn không thật lòng. Đối với nàng, hắn
sao có thể không thật lòng đây?

Khanh Tuần hắn từ nhỏ đã thề
phải bảo vệ nàng, không để nàng bị tổn thương dù chỉ một chút. Nhưng hắn đã
nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng nàng, vậy mà nàng vẫn chẳng hề phát giác,
còn hắn thì luôn không làm tốt được việc gì, khiến nàng tức giận. Rốt cuộc phải
làm thế nào nàng mới cảm nhận được tấm chân tình của hắn đây?

Con thuyền cập bến ở cảng Cánh
Dương, sớm đã có hai chiếc xe ngựa hào hoa khắc huy hiệu hình chim ưng cùng
mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa chờ sẵn trên bờ. Khanh Tuần và thiếu nữ đó - Dương Chỉ
Tịnh - chậm rãi xuống thuyền rồi lên xe ngựa trong sự tung hô của đám thủ hạ,
rồi cứ thế tiến về phía Khanh phủ trong thành Cánh Dương.

Nhà họ Khanh là một thế lực lớn
đương triều, nắm trong tay đại quyền về kinh tế, chính trị, quân sự của các
quận Cánh Dương, Long Hành, Vi Bình, Hổ Tu, Tử Dương, Minh Khâu, khắp một dải
hạ du Minh Giang. Vì khu vực này gần biển, có ưu thế rất lớn trong việc phát
triển mậu dịch, bọn họ cũng thường xuyên qua lại làm ăn với khu vực nội địa,
nên dân chúng rất phồn thịnh. Ngoài ra, bọn họ còn có một cánh quân cực kỳ lợi
hại, bất kể thủy chiến hay lục chiến đều tinh thông, nhân số tuy chỉ có ba vạn
nhưng lại được chỉ huy bởi gia chủ Khanh Cửu Ngôn, một bậc đại tài đa mưu túc
trí, giỏi cả về quân sự lẫn chính trị, sức chiến đấu đạt đến mức thế nào khỏi
cần nói cũng biết, cho nên ngay đến triều đình cũng phải kiêng kỵ nhà họ Khanh
vài phần, không dám trừ bỏ, chỉ có thể chiêu dụ. Nhà họ Khanh có thể coi là hào
tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất trong thiên hạ bấy giờ.

Phía trước là một đám đông hỗn
loạn, xe ngựa không thể không dừng lại. Khanh Tuần vốn đang nhắm mắt dưỡng thần
chợt bừng tỉnh, đang định quát hỏi xem đã xảy ra chuyện gì bỗng phát hiện có
điều khác lạ, trong những tiếng hô hào quát tháo vang lên không dứt bên ngoài,
một cái bóng màu đỏ chợt vén rèm xe lên, rồi nhào thẳng vào bên trong. Hắn hơi
ngây ra một chút nhưng không hề hoảng loạn, một bàn tay vung lên đâm hai ngón
tay tới mắt đối phương, cánh tay còn lại đưa lên che chỗ yếu hại trước ngực,
chân phải cũng đá thẳng tới hạ âm kẻ đó, chân trái đá vào đầu gối, chiêu thức
không hề hoa lệ mà hết sức tàn độc nhằm khống chế đối phương trong thời gian
ngắn nhất.

Nhưng chuyện nằm ngoài dự liệu
của hắn đã xảy ra. Chỉ thấy người đó không hề né tránh, trong miệng phun ra một
dòng đỏ tươi, thân thể nhào thẳng về phía hắn, cứ mặc cho hắn ra tay.

Khanh Tuần hơi cau mày lại vì
mùi máu tanh. Hắn không muốn làm bẩn mình nên vội vàng né tránh, các chiêu thức
vừa rồi lập tức thu lại. Chỉ nghe rầm một tiếng vang lên, người đó đã ngã xuống
ngay bên cạnh hắn.

Khanh Tuần chăm chú quan sát,
chỉ thấy người này mái tóc dài buông xõa, trên người mặc một chiếc váy đỏ mỏng
tang đến mức gần như trong suốt, quanh eo buộc một dải vải màu vàng, ngã ở đó
liền làm lộ quá nửa cặp chân trắng nõn nà như ngọc, mà chân nàng ta còn để
trần, không đi giày tất, vì mặt hướng xuống dưới nên không thể nhìn thấy dung
mạo. Một nữ nhân. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ khinh miệt. Đúng vào lúc này, rèm
xe lại một lần nữa bị vén lên, xuất hiện mấy khuôn mặt sợ hãi của đám thị vệ.

“Nô tài đáng chết!” Đám thị vệ
bên ngoài sợ hãi quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.

Khanh Tuần lạnh lùng đưa mắt
nhìn bọn họ, rồi lại dời ánh mắt về phía nữ nhân trong xe. Nữ nhân này bản lĩnh
không tệ, trong tình huống bị thương mà vẫn có thể vượt qua sự phòng ngự của
đám thị vệ, xông vào trong xe. Phải biết rằng đám thị vệ này thân thủ khá lợi
hại, bằng không làm sao có tư cách đến đây bảo vệ cho hắn và Tịnh nhi.

Chui ra ngoài xe, hắn ngó quanh
bốn phía, phát hiện có rất nhiều người quây lại xem mà đứng gần nhất là một đám
người đang hằn học nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa của hắn vẻ hung tợn, dẫn đầu
không ngờ lại là Khoái Kiếm Mã Vi. Người này tuy nổi tiếng háo sắc nhưng võ
công quả thực phi phàm, xem ra nữ nhân này đã dây vào hắn, thảo nào lại phải
chịu thiệt như vậy.

Hắn vốn ưa sạch sẽ, khoang xe
ngựa đã bị dính máu tươi và mùi của nữ nhân kia, hắn sao chịu ngồi tiếp nữa,
lập tức nhảy xuống.

“Đứng lên!” Giọng của hắn khàn
khàn không mang theo chút cảm xúc, khiến đám thủ hạ căn bản không thể làm rõ
suy nghĩ trong lòng chủ nhân lúc này. Tuy bọn họ nghe lệnh đứng dậy nhưng trong
lòng lại thấp thỏm bất an.

“Vứt nữ nhân đó ra ngoài.” Rất
hờ hững, hắn tiếp tục ra lệnh, bản thân chậm rãi đi về phía trước.

Thủ hạ dắt ngựa tới nhưng hắn
không thèm nhìn đến, hắn chưa từng cưỡi ngựa của người khác.

“Chậm đã.”

Đang lúc đám người Mã Vi tỏ vẻ
mừng rỡ khi nghe thấy lời của Khanh Tuần, từ trong chiếc xe ngựa phía trước
chợt vang tới tiếng quát yêu kiều của Dương Chỉ Tịnh. Chỉ thấy rèm xe bị vén
lên, một chiếc bóng xanh lục bước ra từ trong đó. Khanh Tuần dừng chân lại đưa
mắt nhìn nàng vẻ khó hiểu.

Dương Chỉ Tịnh đi tới trước xe
Khanh Tuần, vén rèm lên ngó vào bên trong một chút, đôi hàng lông mày hơi cau
lại, rồi không vui nói: “Sư huynh, sao huynh có để đối xử với một cô gái như
vậy?”

“Cô ta không phải một nữ nhân
tốt.” Rất chậm rãi, Khanh Tuần nói ra quan điểm của mình. Chỉ nhìn cách ăn mặc
của nữ nhân này cùng với việc nàng ta dây vào Mã Vi là có thể nhìn ra đây chẳng
phải loại người đàng hoàng, hơn nữa hắn cũng không cần vì một nữ nhân không
quen biết mà đắc tội với Khoái Kiếm.

“Muội mặc kệ, huynh phải cứu cô
ta.” Dương Chỉ Tịnh giậm chân, giận dỗi nói. Nàng cũng biết lời của Khanh Tuần
là thực, nhưng ai bảo tên Mã Vi kia đã từng chòng ghẹo nàng trước khi biết thân
phận của nàng, chỉ dựa vào điều này nàng cũng phải giành người với hắn rồi.

Thấy sư muội lại làm ra dáng vẻ
yêu kiều hờn dỗi khiến mình không cách nào từ chối, Khanh Tuần đành thầm thở dài
một hơi, xua tay nói: “Đi thôi.” Ngoài như thế ra, hắn còn có thể làm gì khác
được?

Dương Chỉ Tịnh lập tức nở một
nụ cười thắng lợi rồi nhẹ nhàng nhảy lên chiếc xe ngựa của mình. Đoàn người lại
tiếp tục tiến về phía trước. Mà Khanh Tuần vốn có vẻ như chẳng để tâm tới việc
gì lại chú ý thấy sự thâm độc lộ ra trong mắt Mã Vi, lòng không khỏi thầm cảnh
giác. Nhà họ Khanh thế lực to lớn, bản thân hắn cũng có chút danh tiếng trong
võ lâm, Mã Vi ắt không dám trêu chọc vào, chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, nhưng
loại người như hắn nếu ngầm giở trò bỉ ổi sau lưng thì quả thực khó có thể đề
phòng. Có điều hắn xưa nay cao ngạo, tuy cũng suy tính tới điều này nhưng lại
chẳng hề để trong lòng.

* * *

“Ừm, đúng thật là một mỹ nhân
đấy!” Dương Chỉ Tịnh thoáng đưa mắt ngó qua nữ nhân trên giường, có chút không
cam lòng cất tiếng thừa nhận. Nàng xưa nay luôn tự cho mình xinh đẹp, vậy mà nữ
nhân này so với nàng lại chẳng thua kém chút nào. Nhưng nhìn cách ăn mặc của
đối phương thì rõ không phải người đàng hoàng, có vẻ giống như đã lăn lộn trong
chốn phong trần rất nhiều năm.

“Cố gắng chữa cho nàng ta nhé!”
Tuy không thích cách ăn mặc cùng với vẻ quyến rũ dù khi hôn mê cũng chẳng hề
tản đi của nữ nhân kia, nhưng Dương Chỉ Tịnh vẫn dặn dò như vậy. Đã giúp tất
nhiên phải giúp tới cùng, chưa nghe nói có ai cứu người được nửa đường rồi bỏ
rơi cả.

“Vâng.” Đại phu riêng của nhà
họ Khanh, Vương Mạnh Dư cung kính đáp lời, nhưng đôi mắt lại không kiềm chế
được nhìn về phía khuôn ngực đầy đặn của nữ nhân kia, khẽ nuốt nước bọt. So với
sự thanh tú thoát tục của Dương Chỉ Tịnh, nữ nhân trước mắt lại càng có thể thu
hút ánh mắt của hắn hơn.

“Hừ!” Bộ dạng háo sắc của hắn
bị Dương Chỉ Tịnh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi nổi lên cảm
giác chán ghét: “Nữ nhân này là do sư huynh ta cứu về, ngươi xem đó rồi làm sao
thì làm.” Tên Vương đại phu này trước giờ luôn nghiêm túc đàng hoàng, chẳng ngờ
cũng là một kẻ háo sắc, thực khiến người ta tức giận. Dứt lời, nàng liền xoay
người rời đi.

Vương Mạnh Dư không kìm được
rùng mình một cái, sắc mặt cũng tái hẳn đi.

Nhà họ Khanh có ba huynh đệ,
đại thiếu gia Khanh Hạo tính cách đôn hậu trầm ổn, giỏi binh pháp, có phong
phạm của bậc đại tướng, đối xử với mọi người cũng ôn hòa, rất được hạ nhân yêu
mến. Tam thiếu gia Khanh Tố quỷ kế đa đoan, thích cười đùa trêu chọc mọi người,
cho nên cũng không có ai sợ hãi. Duy có nhị thiếu gia Khanh Tuần tàn độc vô
tình, khuôn mặt trước giờ chưa từng lộ ra biểu cảm gì, hơn nữa tướng mạo còn
đáng sợ, trong Khanh phủ ai cũng sợ hãi.

Vừa nghe nói đây là nữ nhân hắn
cứu về, thực rõ ràng chính là người mà hắn nhìn trúng, chút suy nghĩ vừa nổi
lên trong lòng Vương Mạnh Dư lập tức tan biến, hắn vội vàng cau mặt cúi đầu,
không dám nhìn thêm một chút nào nữa. Qua đó có thể thấy uy thế của Khanh Tuần
ghê gớm đến mức nào, hoàn toàn hơn hẳn sự quyến rũ của mỹ sắc.

Khi Dương Chỉ Tịnh ra khỏi cửa,
mặt trời đã ngả về tây, bên ngoài hết sức tịch mịch, chỉ có một vài hạ nhân
thỉnh thoảng đi qua. Nơi này là khu nhà khách, đi tới Phạn Thanh lâu của nàng
thời gian ước chừng một nén hương. Hơi trầm ngâm một lát, nàng đi về phía Khiếu
Khôn cư của sư phụ, lúc mới về còn bận sắp xếp cho nữ tử bị thương kia, nàng
vẫn chưa tới bái kiến Khanh bá bá nữa. Sư phụ nàng đã tới Thừa Phụng, không
biết bây giờ đã về chưa?

“Sư huynh?” Bên cạnh một hòn
giả sơn cách khu nhà khách không xa, Dương Chỉ Tịnh nhìn thấy Khanh Tuần đang
chắp tay đứng đó, bèn hỏi: “Huynh làm gì ở đây vậy?” Uổng cho nàng đã ở cùng
hắn hơn mười năm, vậy mà tâm tư của hắn nàng vẫn không sao hiểu rõ.

“Đợi muội.” Khanh Tuần hờ hững
nói. Giọng của hắn khàn khàn, khiến người nghe có cảm giác rất không thoải mái,
không biết có phải vì nguyên nhân này cho nên hắn mới rất ít khi nói chuyện hay
không. Ngoài ra giọng nói này cũng giống như khuôn mặt hắn vậy chẳng hề có
chút biến hóa nào, gần như không một ai có thể nghe ra tâm ý của chủ nhân giọng
nói, rồi từ đó mới cảm thấy sợ sệt. Cho nên, hắn đã trở thành một nhân vật mà
từ Khanh phủ cho đến giang hồ ai ai cũng kinh sợ.

“Vậy sao huynh không vào thăm
vị cô nương kia?” Dương Chỉ Tịnh vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, lại nói
lời thừa rồi… Ngoài người nhà họ Khanh và nàng ra, sư huynh không bao giờ để ý
đến ai khác, nói gì một nữ nhân xa lạ.

Quả nhiên, Khanh Tuần chỉ hờ
hững ném ra một chữ: “Bẩn.” Rồi hắn xoay người lại cùng Dương Chỉ Tịnh sánh vai
đi tới Khiếu Khôn cư.

Trong vườn cỏ cây tươi tốt, tuy
đã vào độ giữa thu nhưng cảnh vật vẫn không có vẻ phai sắc chút nào, ngược lại
còn càng tỏ ra cứng cáp.

Dương Chỉ Tịnh nghe vậy ngẩn
ra. Nàng biết vị sư huynh này của mình tính cách kỳ cục, cực kỳ thích sạch sẽ,
nói năng không nhiều, nhưng lại không hề giữ miệng. Cô gái kia chẳng động gì
đến hắn, vậy mà hắn lại nói người ta như thế. Có điều, nàng ta không nghe
thấy, chứ không cho dù không trọng thương mà chết thì cũng sẽ bị làm cho tức chết
mất thôi. May mà sư huynh đối xử với nàng rất tốt, ngay cả sư phụ cũng không
cưng chiều nàng đến vậy, đại ca và tam ca thì càng khỏi cần nói đến rồi.

* * *

Nghe Dương Chỉ Tịnh kể về hành
trình đến Điền Nam lần này xong, Khanh Cửu Ngôn liền ngoảnh đầu qua hỏi Khanh
Tuần vốn từ đầu luôn im lặng: “Con thấy thế nào?” Đứa con này của ông tuy rất
ít nói, nhưng khả năng phán đoán sự việc lại chuẩn xác vô cùng, cho đến nay vẫn
chưa bao giờ xảy ra sai sót.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3