Diệm nương - Mở đầu

MỞ ĐẦU

Nàng nằm cuộn tròn giữa đống
rơm khô. Những vì sao giăng đầy cùng với vầng trăng khuyết thanh tân điểm xuyết
cho bầu trời mùa thu cao vút. Phía bên trái là cánh đồng mênh mông bất tận, bờ
ruộng ngang dọc trải dài, phía bên phải là một mảnh rừng thưa, một con suối nhỏ
trong veo xuyên qua, chảy về hướng dòng sông thấp thoáng có thể mơ hồ nhìn thấy
ở phía rất xa. Cách đống rơm gần đó có một thôn trang nhỏ với chừng bốn năm
chục hộ gia đình, lúc này thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa,
nhưng tiếng người thì sớm đã hoàn toàn tiêu tịch.

{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}

Tiếng kêu của đám côn trùng mùa
thu vang lên không ngớt khiến người ta càng cảm nhận được sự nặng nề của màn
đêm. Nàng nhắm mắt lại, một chút cô đơn bất giác thoáng hiện trong lòng, nhưng
ngay sau đó lại nhanh chóng bị xua tan. Nữ nhi Diệm tộc từ nhỏ đã được dạy phải
tránh xa những tâm trạng xa xỉ như cô đơn, đau khổ, cảm thương, bởi vì theo
kinh nghiệm của tổ tiên, những tâm trạng này sẽ khiến con người ta trở nên yếu
ớt không thể tự lập, mà nữ nhi Diệm tộc không có quyền được yếu ớt.

Một khi đủ mười hai tuổi, nữ
nhi Diệm tộc liền bị trục xuất ra khỏi bộ lạc, trở thành một cánh bèo trôi dạt
khắp nơi, suốt đời suốt kiếp không được trở về.

Nam nhi Diệm tộc dũng mãnh mà
cao quý, nữ nhi Diệm tộc lại dâm đãng mà thấp hèn. Nữ nhi từ khi sinh ra đã
không có tên, tất cả đều được gọi là Diệm Nương, không có ai trân trọng. Để
sinh tồn, những người con gái bị trục xuất ra khỏi bộ lạc đó có thể đem bán bất
cứ thứ gì.

Nàng mười sáu tuổi, đã vượt qua
được quãng thời gian mà bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, bây giờ nàng có đủ
năng lực để ứng phó với bất cứ chuyện gì. Cảm giác buồn ngủ chợt dâng lên, nàng
rúc người vào đống rơm sâu thêm một chút, chuẩn bị đi ngủ.

Một tiếng động lạ vang lên,
nàng bừng mở mắt, cảnh giác nhìn về phía khu rừng. Một bóng đen nhanh chóng lao
ra từ trong, nhưng sau đó lại bất ngờ loạng choạng một chút rồi mới đứng vững
lại được, đoạn xoay người cảnh giác nhìn về phía khu rừng.

Dựa vào kinh nghiệm có được
trong mấy năm nay, nàng biết mình có lẽ đã gặp phải một vụ truy sát trong giang
hồ, liền vội vàng cố gắng thở nhẹ, tránh bị người ta chú ý, nhưng tiếp tục nhìn
về phía khu rừng đen thui theo ánh mắt người kia, hồi lâu sau vẫn chẳng thấy
gì. Đến khi nhìn lại người đó một lần nữa, nàng không khỏi giật mình sợ hãi vì
sau lưng hắn không ngờ lại có thêm một người, vừa gầy vừa cao, cao hơn kẻ kia
nguyên một cái đầu. Hắn ta dường như đã phát giác, có điều khi muốn quay đầu
lại thì đã muộn, một thanh chủy thủ cắm thẳng vào lưng hắn, lút đến tận cán,
khiến hắn còn chưa kịp rên rỉ tiếng nào thì đã ngã gục xuống đất.

Nàng sợ đến nỗi không dám thở
mạnh, không chỉ bởi cảnh giết người vừa rồi mà còn bởi tướng mạo của tên sát
thủ nàng nhìn thấy qua làn ánh sáng lờ mờ.

Mái tóc hắn dài, buông xõa chấm
vai, khuôn mặt hẹp mà dài, gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoắm, giữa màn đêm trông
giống như hai chiếc hố đen thui. Mũi hắn cao lại khoằm, các khớp xương đều lộ
ra, cằm dài hơi chĩa về phía trước, cơ thể cao gầy, chiếc áo dài khoác trên
người hắn trông giống như được treo trên cây sào trúc, bị gió thổi làm phát ra
những tiếng lật phật. Toàn thân hắn tràn ngập một thứ hơi thở lạnh lùng như tỏa
ra từ địa ngục, khiến người ta không kìm được lạnh gáy.

Nhưng khiến người ta cảm thấy
sợ hãi nhất là khi hắn đâm thanh chủy thủ vào lưng người kia, trên khuôn mặt
chẳng hề biến sắc, như thể đang làm một chuyện hết sức bình thường, không lấy
gì làm quan trọng.

Rồi hắn cũng không thèm nhìn
người bị ngã vật xuống đất kia, khuôn mặt hờ hững chợt thoáng liếc về phía
nàng, khiến nàng nhắm chặt mắt nín thở, chỉ sợ những tia sáng yếu ớt phản chiếu
ra từ trong mắt bị hắn phát giác.

Hồi lâu sau, trong tai nàng chỉ
còn tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng xào xạc vang lên khi gió thổi qua từng
kẽ lá, xem ra không bị người đó phát giác. Nàng không kìm được mở mắt ra, hắn
đã biến mất chẳng còn bóng dáng, chỉ để lại thi thể đang nằm sấp trên mặt đất
kia, nó như muốn nói với nàng rằng, những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không
phải ảo giác.

Nàng chui ra ngoài, phủi rơi
bớt rơm vụn dính trên người, rồi lấy đà tung người lao về phía khu rừng trước
mặt. Nơi này đã không còn thích hợp để nghỉ ngơi nữa, nàng phải tìm chỗ khác.

* * *

Khanh Tuần không hề đi xa. Hắn
có một thói quen, đó là mỗi lần giết người xong đều đi tìm nguồn nước để rửa
sạch tay. Thói quen này hình thành từ khi nào, hắn đã không còn nhớ được. Trước
khi quyết định giết chết đối thủ, hắn đã tìm hiểu rõ địa hình nơi đây, biết
rằng có một dòng suối nhỏ rất trong chảy xuyên qua khu rừng.

Ngâm tay trong dòng nước suối
mát lạnh, hắn cố ép mình đừng nghĩ đến điều gì, nhưng một gương mặt tươi cười
xinh đẹp lại không chịu sự khống chế hiện lên. Hắn bất lực thở dài một hơi, thu
tay lại lau qua lên chiếc áo ngoài, sau đó lấy ra một chiếc khăn được gấp chỉnh
tề cất ở trước ngực, hết sức cẩn thận mở nó ra giữa lòng bàn tay. Trong làn ánh
sáng yếu ớt, ở giữa chiếc khăn không ngờ lại có một bông hoa tai. Đây là thứ
đồ mà sư muội Dương Chỉ Tịnh của hắn yêu thích nhất, nhưng chẳng biết thế nào
lại làm mất một bông. Nàng giận chúng không thể thành đôi, lại không thích hắn
đi bảo người khác làm thêm một bông mới, liền dứt khoát vứt luôn cả bông hoa
tai này đi. Hắn đã nhặt nó về rồi luôn mang theo bên người gần hai năm nay. Mỗi
lần ra ngoài làm nhiệm vụ chợt nhớ đến sư muội, hắn liền lấy nó ra xem, cảm
giác như được nhìn thấy chính nàng ấy vậy.

Hắn thích sư muội đã rất nhiều
năm. Từ ngày nàng được mẫu thân hắn mang về khi còn bi bô tập nói, hắn đã thề
rằng suốt cuộc đời này mình sẽ chăm sóc cho nàng, không để nàng phải chịu dù là
một chút ấm ức.

Bây giờ trở về được rồi, hắn
không kìm được nở một nụ cười. Sư muội nhất định sẽ lại trách hắn hành động một
mình, vừa nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều hờn dỗi của nàng, trong lòng hắn lại tràn
đầy cảm giác thương yêu.

“Không muốn chết thì mau cút!”
Nụ cười của hắn đột nhiên tắt ngấm, cất bông hoa tai vào trước ngực, dùng giọng
khàn khàn nói.

Nếu không thật sự cần thiết,
bình thường hắn sẽ không giết người, dù người đó có từng nhìn thấy cả quá trình
hắn giết người đi chăng nữa.

Một tiếng thở dài lả lướt vang
lên, trước mắt hắn chợt thoáng qua bóng người, rồi trên tảng đá lớn ở bờ suối
đối diện xuất hiện một người ngồi đó.

Gã hờ hững liếc nhìn. Tuy bây
giờ trời đã tối mịt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là một nữ tử trẻ tuổi mặc
trên người một chiếc váy mỏng tang. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể quan
sát rõ ràng nữ tử này một lượt.

Mái tóc dài không hề được búi
trên đầu mà dùng khăn lụa cột lại buông lơi trước ngực, hai chân trần ngâm vào
trong lòng suối. Chiếc váy mỏng manh dán sát vào cơ thể mượt mà kiều diễm,
những thứ nên lộ hay không nên lộ đều hoàn toàn phơi bày, khuôn mặt tuy xinh
đẹp tuyệt diễm nhưng lại khiến người ta có cảm giác chán ghét. Đã đi lại trên
giang hồ nhiều năm, hắn vừa nhìn đã biết nữ nhân này thuộc loại dựa vào thân
xác để sinh tồn.

Không muốn tiếp xúc với loại nữ
nhân dâm tiện này, cho dù là giết nàng ta cũng sẽ khiến hắn cảm thấy bẩn tay.
Hắn bèn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Này, chàng cứ như vậy mà đi
luôn à?” Trong thanh âm của nữ tử đó mang theo một vẻ nhu mì giả tạo, nghe như
đang làm nũng với tình nhân vậy.

Khanh Tuần coi như không nghe
thấy, hờ hững cất bước rời đi, mới thoáng cái đã ở xa ngoài một trượng, bóng
lưng cao gầy thẳng tắp tựa cây thương. Mái tóc dài buông xõa của hắn tung bay
về phía sau theo làn gió, từ trên người toát ra một luồng bá khí cao ngạo
không gì so được, sự tồn tại của nữ tử kia hoàn toàn bị bỏ qua.

Chấn động trước khí thế ghê
người ấy, nữ tử kia không ngờ lại quên mất mục đích của mình khi bất chấp nguy
hiểm xuất hiện trước mặt đối phương - lợi dụng vẻ đẹp của bản thân để kiếm lấy
chút lợi lộc gì đó. Đợi đến khi nàng tỉnh táo trở lại, Khanh Tuần sớm đã biến mất
chẳng còn bóng dáng.

“Hắn là ai?” Nàng khẽ lẩm bẩm
một mình, bàn tay phải đưa lên ngực, cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến lạ
thường. Đây là lần đầu tiên nàng thấy có hứng thú về thân phận của một nam nhân
như vậy, nhưng… Gió thổi làm những chiếc lá đung đưa xào xạc, nhắc nhở nàng về
lời nguyền cổ xưa đối với những cô gái mang dòng máu Diệm tộc trong huyết mạch.
Từ xưa tới nay, bất cứ nữ nhi Diệm tộc nào động tấm chân tình cũng sẽ gặp phải
những kết cục đáng sợ. Trong mắt người đời, bọn họ tham lam mà dâm đãng, nhưng
chỉ có bọn họ mới biết, nữ nhi Diệm tộc một khi động chân tình sẽ bất chấp tất
cả, cho đến khi hóa thành tro bụi. Cho nên, mỗi người trong bọn họ đều cố hết
sức để né tránh điều này, cứ thỏa sức du hí giữa nhân gian mà hoàn toàn không
để ý đến cái nhìn của người khác. Bọn họ chẳng có gì, cho nên cũng chẳng có gì
để mất.

Nam nhân đó vừa xấu vừa đáng
sợ, có cái gì tốt đâu? Nàng tự an ủi mình, hồi nãy nếu không phải vô ý bắt gặp
hắn đang rửa tay bên bờ suối, khiến nàng nhất thời tiến thoái lưỡng nan, nàng
cũng không chủ động xuất hiện trước mặt hắn như vậy. Huống chi vừa rồi nàng còn
bị hắn làm cho kinh hoàng.

Diệm Nương xưa nay luôn phóng
khoáng cũng chẳng mấy để tâm đến sự động lòng nhất thời này, chỉ cảm thấy hơi
lạ. Bốn năm nay có loại nam nhân nào mà nàng chưa từng gặp, tại sao lại cảm
thấy có hứng thú với một nam nhân xấu xí đến lạ thường thế này, quả thực là…
Ôi!

Co đôi chân đang ngâm trong
dòng suối, thấy trời đã khuya, nàng bèn quyết định đi tìm một gốc cây lớn nghỉ
tạm. Đối với nàng mà nói, mỗi ngày đều là một thách thức, chỉ bất cẩn chút là
có thể sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy ngày mai, cho nên nàng nhất định phải
chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó với những hiểm nguy không cách nào lường
trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3