Tình sử bi thương của một nàng Phượng Hoàng - Chương 07

Chương 7 - Thiếu chủ, ngài đối
với ta… có chỗ nào không vừa lòng ư?/
Không có. Nhưng mà… có
một số việc, phải là ngươi tình ta nguyện thì mới được

Ta run rẩy, yên lặng nhìn
Thạch Cơ, còn có ai có thể khổ hơn ta không cơ chứ. Đã là kẻ đoạn tụ rồi mà vẫn
có thể khiến Thạch Cơ nổi giận.

Thạch Cơ bình tĩnh nhìn ta
một lúc, rồi đột nhiên nói: “Người ta vẫn nói xà yêu tính tình lẳng lơ, ta thấy
đều là vì ánh mắt không thành thật của ngươi, người đâu, lấy đao móc mắt hắn ta
ra cho ta!”.

Một trận gió thổi qua, trong
lòng ta bỗng lạnh lẽo. Thật ra mà nói thuật biến hóa, cho dù có biến hóa trăm
ngàn kiểu đi nữa, cho dù phép thuật có cao đến đâu đi nữa, thì ánh mắt cũng
không thể thay đổi được. Cô nàng Thạch Cơ này nói ta lẳng lơ chỗ nào đi nữa ta
cũng có thể cho qua được, chỉ có điều nàng ta không vừa ý đôi mắt của ta thì
thật sự làm ta tổn thương.

Ta tủi thân nói: “Thạch Cơ
nương nương nếu đã tin thuộc hạ là kẻ đoạn tụ, thì sao còn để trong lòng sự cố
ngoài ý muốn lần trước. Khương Duy cho dù là có lẳng lơ, nhưng cũng tuyệt đối
không dám bất kính với nương nương nửa phần”.

Thạch Cơ bị ta làm cho nghẹn
họng, cau mày nói: “Tiểu tử ngươi còn giả ngu nữa à, trừ khi ta cũng là kẻ ngu
xuẩn giống ngươi thì ta mới bị ngươi lừa. Ngươi cho là ta không biết tâm tư của
ngươi hay sao? Thiếu chủ là nhân trung long phượng, là người mà ngươi có thể mơ
mộng trèo cao được à!”.

Ta làm ra vẻ trấn tĩnh nhìn
vào hư không một lát, giả bộ buồn bã. Có phải đây là tình tiết trong vở kịch
đang thịnh hành ở phàm giới thời gian gần đây hay không, không thể tưởng tượng
được Phượng Hoàn ta hóa thành nam nhân, thế mà cũng có lúc bị coi là “tiểu
tam”. Nhưng mà ta thật sự muốn biết, Thạch Cơ nhìn chỗ nào mà thấy ta có tâm tư
“mơ mộng” đối với Bà La Già. Nhưng mà làm một con phượng hoàng tốt tam quan (35)
đoan chính, ta tuyệt đối sẽ không mang cái danh tiếng xấu này trên lưng.

(35) Tam quan: con người có ngũ quan gồm mắt, mũi,
miệng, tai, mày. Chị là chim phượng hoàng nên chỉ có mắt, miệng, mũi, không có
tai và mày (hình như thế).

“Thạch Cơ nương nương minh
giám, Thiếu chủ phong thái xuất sắc, phong lưu phóng khoáng, quả thật là rất
hấp dẫn người khác”. Đôi mày liễu của Thạch Cơ dựng thẳng, giơ roi trong tay
lên muốn đánh ta, ta vội nói lớn, “Nhưng mà, người thuộc hạ thích là một người
khác, thuộc hạ tuyệt đối không dám di tình biệt luyến”.

Ngọn roi suýt chút nữa đánh
trúng ta chợt dừng lại trên không, Thạch Cơ trừng mắt nhìn ta, sau đó, lại cười
lạnh nói: “Nói linh tinh, nếu không phải vì ngươi, vì sao Thiếu chủ gần đây bỏ
mặc ta”.

Ta nhìn vẻ mặt khó đoán của
Thạch Cơ, vừa khóc vừa nói: “Thuộc hạ nguyện thể hiện lòng trung thành”.

Lúc ta quay trở về, Bà La Già
mới vừa cùng mỹ nhân rời giường. Thấy ta đi vào, vẻ mặt có phần xấu hổ, ta nghĩ
nếu ta đem Bà La Già quăng cho Thạch Cơ, lòng ta cũng thấy có chút thẹn với
lương tâm. Vì thế ta cầm lấy bầu rượu ở trên bàn, rót một ly đưa qua cho Bà La
Già.

Bà La Già không nói gì, lặng
lẽ uống, rồi trả ly rượu lại cho ta.

Ta lại lặng lẽ rót một ly
khác.

Bà La Già nhìn ta muốn nói
lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vừa rồi ngươi không có ở trong đình
viện, là đi nơi khác sao?”.

Ta tưởng rằng ta đã chuẩn bị
tâm lý tốt, nghe Bà La Già hỏi xong, trong lòng lại giật mình một cái. Lại cẩn
thận nghĩ xem vừa rồi để lộ chỗ nào hay không.

Không khí trong phòng đột
nhiên trở nên cứng nhắc đến quỷ dị.

Bà La Già thấy ta không nói
gì, lại lặng lẽ uống một ngụm rượu, sau đó phất tay: “Bỏ đi, không uống nữa”.

Ta cầm bầu rượu mang ra
ngoài, lúc ra khỏi cửa, lại nghe thấy thanh âm từ bên trong vọng ra: “Đêm nay
vào phòng ngủ cùng ta”.

Tình hình sao lại phát triển
theo chiều hướng quái dị thế này, Bà La Già không muốn ngủ cùng mỹ nhân, lại
muốn ngủ cùng phòng với một xú nam nhân như ta, nếu như ma nữ Thạch Cơ kia mà
nghe thấy, không biết dáng vẻ trông sẽ thế nào nữa.

Bà La Già sau khi nói ra câu
kia, dường như lại có chút hối hận, chần chừ nói: “Không phải là ngủ chung
giường, ngươi mang giường của ngươi qua đây”.

Trời ạ! Không phải chỉ là một
cái giường thôi sao!

Thấy đêm đã khuya, ta sắp xếp
mọi thứ gọn gàng rồi quay trở lại phòng Bà La Già. Bà La Già ngồi ngay ngắn ở
một bên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta.

Bên cạnh là một thị nữ mặc y
phục màu đỏ, đang bê một chậu nước, lặng lẽ đứng đó.

Ta còn nhớ lần trước lúc
không cẩn thận đem bí mật Nhuế Hạng thích ngủ khỏa thân nói ra, Ngọc Đế cũng
nhìn ta như thế.

Tiếc rằng lúc ấy ta không
nhận ra, chỉ nghĩ ngài ấy cô độc, lẻ loi, còn tiến lên, trêu chọc ngài ấy nữa:
“Ngọc Đế, sắc mặt ngài như thế làm các vị tiên hữu sợ đấy, đến lúc đó chẳng ai
dám ở cùng ngài, như vậy ngài làm Ngọc Đế không phải là vô cùng cô đơn hay
sao”.

Vừa dứt lời, sắc mặt Ngọc Đế
trở nên cực kỳ phức tạp khó coi, ửng hồng, tím tái, đen thui, lần lượt từng sắc
mặt thay nhau trình diễn. Đáng tiếc ta là không biết hối cải, lại tiếp tục nói:
“Có điều, như vậy cũng có điểm tốt… Sau này lúc ngài ngủ chẳng lo có người đột
ngột tập kích nữa rồi, ha ha”.

Nghe nói, hôm đó lúc Ngọc Đế
trở về có đập vỡ mất ba cái bàn, sáu cái ghế, bảy cái bình hoa, mười hai cái
cốc trà.

Lúc này, Bà La Già nhìn ta
như vậy, làm ta cảm thấy lo lắng.

Ta yên lặng đi đến bên
giường, đứng ngang hàng với thị nữ kia, cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ xem vừa rồi
có chạm phải nỗi đau của Bà La Già hay không. Có điều ta nghĩ mãi, nhưng vẫn
nghĩ không ra vừa rồi có làm gì khiến hắn mất hứng. Ta còn phải dựa vào anh ta
để tìm hiểu xem Si Mị Chung ở chỗ nào, cũng không thể tùy tiện chọc giận anh
ta, vì thế thử nói: “Thiếu chủ, ngài đối với ta… có chỗ nào không vừa lòng ư?”.

Bà La Già mở miệng, muốn nói
lại thôi, cuối cùng rối rắm nói: “Không có. Nhưng mà… có một số việc, phải là
ngươi tình ta nguyện thì mới được”.

Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy
mình không làm gì cưỡng ép anh ta cả. Từ lúc trở thành người hầu của anh ta cho
đến nay, ta luôn lấy anh ta làm trung tâm, anh ta muốn uống nước ta tuyệt không
đưa anh ta rượu; anh ta muốn ta đi qua đình viện, ta tuyệt đối không trốn ở
dưới cửa sổ chờ anh ta; mà ngay cả bây giờ, anh ta muốn ta ngủ cùng anh ta, ta
cũng không dám trốn đi chỗ khác ngủ.

Ta không kề đao vào cổ ép anh
ta, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt anh ta nha.

Tâm tư của Bà La Già, thật là
khó đoán. Có điều cứ thuận theo anh ta một chút, uyển chuyển nhẹ nhàng, chắc
cũng không đến nỗi khiến anh ta ghét cay ghét đắng đâu nhỉ.

Ta giơ khuôn mặt u ám mà
nghiêm trang, buồn bã nói: “Thuộc hạ hiểu, chỉ là có đôi lúc thuộc hạ không thể
khống chế được bản thân, lí trí cũng không thể chi phối được hành vi của cơ
thể”.

Cho nên, Thiếu chủ ngài là
người tốt mở lòng tha thứ cho ta đi.

Thị nữ đứng bên cạnh ta đột nhiên
chân mềm nhũn, loạng choạng bước mấy bước, may mà ta nhanh tay nhanh mắt, đưa
tay đỡ được nàng. Nghĩ rằng nàng ta cũng bị ta làm liên lụy, thâm tâm ta cảm
thấy áy náy, nên mềm giọng nói: “Cô nương cẩn thận, cô nương có cảm thấy có chỗ
nào không thoải mái không?”

Thị nữ kia sắc mặt xám xịt,
run rẩy đứng lên, yên lặng lắc đầu.

Bà La Già đến lúc ấy mới nhớ
ra còn có người khác đang ở trong phòng, gương mặt không chút biểu tình nói:
“Ngươi đi ra ngoài trước đi”.

Ta xoay người, bước nhanh ra
cửa.

“Không phải nói ngươi. Khương
Duy, ngươi ở lại”.

Ta chậm chạp quay trở về chỗ
cũ, dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ mà nhìn thị nữ kia được tự do.

Nàng ta run rẩy hành lễ,
gương mặt quỷ dị liếc nhìn ta, rồi nhanh chóng chạy biến đi mất.

Ta bị ánh mắt bao hàm sự kinh
ngạc, sửng sốt, thán phục, thông cảm của nàng ta làm cho hỗn loạn.

Bà La Già thở dài, nói: “Thôi
được rồi, ba ngày sau là sinh nhật của phụ vương, nếu ngươi có thể nghĩ ra biện
pháp làm cho phụ vương cười một cái, ta liền đáp ứng ngươi một lần cũng được.
Nhưng mà, phụ vương đã hơn ba trăm năm qua chưa từng cười”.

Hóa ra Bà La Già là một người con có hiếu. Nhưng mà nếu như Thái Vu biết
hắn cười một cái sẽ khiến ông ta mất đi Si Mị Chung, không biết là ông ta có
còn cười nổi nữa hay không.

Nhưng mà nghe được cái tin tức như thế, tinh thần ta phấn chấn, việc ngủ
cùng Bà La Già cũng không quá bài xích nữa, cùng lắm thì ta không cởi quần áo
là được.

“Vậy Thiếu chủ, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm đi thôi”.

Bà La Già sắc mặt lại biến đổi, ngập ngừng nói: “Hôm nay cứ vậy đi, ta còn
chưa chuẩn bị tinh thần, ngươi quay về phòng ngủ đi”.

Ta bị ý tưởng lúc thế này lúc thế kia của anh ta làm cho đau cả đầu, nếu là
Long Tam, ta nhất định phải xông lên đánh cho huynh ấy một trận cho hết giận,
nhưng mà nghĩ lại thì Bà La Già vừa mới đồng ý giúp ta xong, trong lòng ta vẫn
còn nhớ tới ân tình của anh ta, cũng ngại trở mặt với anh ta, vì vậy phối hợp
với anh ta làm ra vẻ tiếc nuối nói: “Tối nay không thể ngủ cùng Thiếu chủ,
Khương Duy cảm thấy thật tiếc nuối. Nhưng mà, Thiếu chủ yên tâm, Khương Duy
nhất định sẽ cố gắng làm cho Ma Quân mỉm cười, cho dù có phải đi vào nơi dầu
sôi lửa bỏng, thuộc hạ cũng không hối hận”.

Bà La Già dường như bị tấm chân tình mênh mông như đại dương của ta làm cảm
động, liếc nhìn ta một cái rất sâu sắc, lấy tay day day huyệt thái dương, rồi
phất tay cho ta lui ra ngoài phòng.

Nhưng mà, chỉ là ngủ cùng thôi mà, còn cần phải chuẩn bị cái gì cơ chứ…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3