Yêu nữ - Chương 74 - 75 - 76

CHƯƠNG BẢY MƯƠI BỐN

Tsagaglalal và em trai được làm sống dậy nhờ luồng điện của
Prometheus.

Prometheus và chị gái Zephaniah của ông đã được phái tới một
thành phố bị bỏ hoang làm bằng kính đen và vàng lấp lánh nơi chính bờ rìa của
thế giới. Thành phố Vô Danh này tọa lạc trên điểm lùi của nhiều đường tuyến và
hợp lưu của bảy Vương quốc Bóng Tối. Có những câu chuyện kể rằng thành phố hai
màu đen vàng này tồn tại đồng thời với hết thảy bảy vương quốc kia.

Huyền thoại bảo đó là thành phố do các vị Quan chấp chính
xây dựng nên, nhưng Pháp sư Abraham giữ ý kiến cho rằng đơn giản là họ đã đưa
dân chúng vào ở trong các tòa cao ốc đồ sộ, mà ông ấy tin rằng có niên hiệu từ
Thời Trước Thời gian. Cuối cùng chính họ đã rũ bỏ thành phố này, và rừng rậm
nhanh chóng xâm lấn những gì trước đây một thời từng là vùng thủ phủ bao la bát
ngát.

Mọi chi tiết của thành phố Vô Danh này đều gợi lên rằng nó
được xây dựng bởi những sinh vật không có chút gì là người. Các cánh cửa ra vào
quá cao, quá hẹp, cửa sổ thì nhỏ, bậc thang lại nông, và những góc bất thường
của các tòa cao ốc khiến chúng gần như nhiễu loạn, khó mà nhìn vào được. Hầu
hết các tòa cao ốc đều được bao phủ bởi những vòng xoắn, những hình xoáy trôn
ốc chạm khắc hết sức rắc rối phức tạp. Toàn bộ kho tàng hiểu biết và truyền
thuyết về các Elder được lấp đầy bởi những câu chuyện kể về các cá nhân bị các
vòng tròn làm cho mê hoặc. Họ đã mở to mắt, há hoác miệng nhìn chăm bẳm vào các
thiết kế ấy, từ chối không nhúc nhích, không ăn, không uống, và khi nói được
thì đó chỉ còn là những lời tường thuật hết sức kinh ngạc và khiếp hãi.

Abraham đã phái Zephaniah và Prometheus đến thành phố Vô
Danh với chỉ dẫn là phải tìm kiếm những chiếc đầu lâu pha lê bí ẩn đôi khi xuất
hiện trong các tàn tích của Quan chấp chính và Người cổ đại.

Chính trong một gian phòng rộng bao la giữa lòng thư viện này
mà họ đã tìm thấy những pho tượng đất sét.

Mang nét chạm khắc phức tạp và xinh đẹp tao nhã, những pho
tượng ấy được xếp hàng theo màu sắc từ đen thẫm đến trắng nhợt nhất. Mỗi xen ti
mét trên thân thể điêu khắc hoàn hảo đều được phủ lên những mẫu tự tượng hình,
những chữ viết tay cổ xưa xuất phát từ một ngôn ngữ đã chìm vào quên lãng.
Nhưng nét mặt lại để trơn, không dấu tích, và chưa hoàn thiện: chẳng gì hơn là
một hình bầu dục, không mắt, tai, mũi, miệng gì cả. Nam và nữ đứng cạnh nhau cùng một
tư thế, cao ráo, thanh tú, và tồn tại không theo nguyên tắc tự nhiên nào. Trông
họ không hề giống các Elder hoặc thậm chí là các Quan chấp chính huyền thoại,
mà mang nét khác biệt hiển nhiên so với các giống loài đó.

Khi Prometheus bước vào gian phòng đầy những pho tượng kia,
luồng điện của ông bừng sống, tuôn tràn trên những pho tượng gần nhất. Từng tia
lửa đỏ lòm bắn khắp con chữ viết tay cong cong, mang lại cho nó sự sống, luồng
điện của ông thấm vào đất sét, biến đổi và tràn trề hơi ấm. Các đường nét bắt
đầu hình thành trên khuôn mặt để trống: đất sét từ trán chảy ra nhô cao tạo
thành mũi và cằm, những chỗ lõm xuống thành mắt, những đường nứt thành miệng.
Các bản văn cổ lóe sáng màu da cam, rồi đỏ và cuối cùng là xanh lơ, đặc lại và
thấm xuống bề mặt như mạch máu dưới làn da.

Prometheus bừng sáng lóa. Luồng điện chảy từ thân thể ông
kết thành những đường xoắn ốc năng lượng, tưới đẫm các pho tượng mang lại sự
sống cho hết thảy.

Tsagaglalal từng là pho tượng đứng gần Prometheus nhất. Một
giây trước bà không hề có ý thức, một giây sau bà đã tồn tại trên đời. Đôi mắt
xám màu đá mở ra, bà cảm nhận ngay môi trường chung quanh mình. Hơi ấm đánh
thức kí ức, tư duy và gieo trồng ý tưởng, bà biết bà là ai. Thậm chí biết cả
tên của hình dáng đã cho bà hưởng dùng năng lượng thô bừng cháy.

Bà là Tsagaglalal.

Bà nhấc cánh tay, một miếng đất sét khô cứng rơi ra, bể nát
trên mặt đất, để lộ da thịt sẫm màu bên dưới. Bà đưa tay lên mặt, uốn cong mấy
ngón tay, bụi đất tan vụn rơi xuống.

Đằng sau bà, pho tượng thứ hai, nam giới, khẽ động đậy, và
một phiến đất sét rơi ra khỏi phần thân trên để lộ nước da màu vàng sẫm bên
dưới. Bà cứng đơ quay người nhìn ông ta. Vùng kí ức chắc hẳn chưa bao giờ có
thể là của bà đã cho bà biết tên ông ta. Đây là Gilgamesh, và cùng nhau, họ là
những Người Nguyên thủy đầu tiên.

Luồng điện của Prometheus đã mang họ sống dậy. Luồng điện ấy
giữ cho Tsagaglalal sống đến nhiều, nhiều thiên niên kỉ sau này.

Và luồng điện ấy của Prometheus vẫn âm ỉ cháy mãi trong bà.

Tsagaglalal ngồi xếp bằng trên cầu Cổng Vàng, quay lưng về
phía thành phố. Prometheus và Niten nằm duỗi thẳng bên cạnh. Bà đã đặt họ nằm
hướng chân về thành phố để khi ngồi giữa, bà có thể chạm vào trán họ.

Ấn hai bàn tay lên dạ dày mình, Tsagaglalal hít thở sâu, cảm
thấy hơi nóng nở bùng trong người. Luồng điện trắng tinh mùi hương hoa lài
nhuốm chút mùi hương cây anise và loáng thoáng màu đo đỏ rất yếu.

Tuổi tác của Tsagaglalal không đo bằng thế kỉ hoặc thiên
niên kỉ, nhưng bằng hàng trăm thiên niên kỉ. Bà đã nhìn thấy sự phát triển và
lụi tàn của vô số nền văn minh và đã thám hiểm các Vương quốc Bóng Tối bất tận,
đã sống trọn cuộc đời trên những thế giới nơi mà thời gian trôi qua rất khác.
Có quá nhiều điều bà đã chứng kiến, quá nhiều điều bà đã thực hiện, song có một
bí mật lớn lao mà lời giải đáp cho bí mật ấy luôn vượt quá tầm hiểu biết của
bà: ai đã tạo ra bà? Prometheus đã mang lại sự sống cho bà, nhưng còn ai đã
khắc tạc nên những pho tượng đất sét mang kích thước con người ấy, rồi đặt hết
thảy vào thành phố Vô Danh kia?

Sau nhiều thiên niên kỉ tìm tòi, bà vẫn chưa tới gần được sự
thật. Ngay cả chồng bà, Pháp sư Abraham huyền thoại cũng không thể trả lời câu
hỏi này. “Và có thể bà không bao giờ biết được,” đã có lần ông nói với bà như
thế. “Nhưng những gì tôi biết đó là bà có mặt ở đây vì một lí do. Bà và em trai
đã được định sẵn để người ta tìm thấy. Hai người được định sẵn để được ban cho
sự sống. Có lẽ một ngày kia bà sẽ khám phá ra lí do giải thích sự tồn tại của
mình.”

Và bây giờ, ngồi trên chiếc cầu ẩm ướt lạnh lẽo vào một buổi
tối mùa hè ở San Francisco,
Tsagaglalal tin rằng biết đâu bà có thể khám phá ra lí do này.

Sức nóng mãnh liệt chảy khắp thân thể bà, chảy xuống hai
cánh tay, chảy vào hai bàn tay đang khum khum, bàn tay trái trên bàn tay phải,
đặt trên lòng. Ngón tay bà sáng rực, đầu ngón tay cháy đỏ, rồi vàng, và cuối
cùng là trắng nóng. Móng tay tan chảy và một chất lỏng sóng sánh long lỏng rỉ
ra khỏi đầu ngón tay, nhỏ từng giọt vào bàn tay.

Mùi hương hoa lài lúc này không còn nữa, thay thế bằng mùi
hương cây anise ngây ngấy.

Tsagaglalal cúi nhìn xuống. Một vũng luồng điện đỏ như màu
máu tỏa sáng mờ mờ trong lòng bàn tay. Với sự chú ý vô hạn, bà nhấc tay lên,
rồi dừng phắt lại. Chưa đủ. Lúc nãy bà đã sử dụng luồng điện quá nhiều, để tự
làm trẻ mình, bà chỉ còn đủ luồng điện cho một người thôi.

Nhưng người nào bây giờ?

Tsagaglalal nhìn từ Niten sang Prometheus và rồi nhìn trở
lại người bất tử. Bà thích anh ta. Anh điềm tĩnh và khiêm tốn, song bà biết anh
nổi danh là một chiến binh đáng kinh sợ và một người đàn ông danh giá. Anh rất
xuất sắc: đã tham gia vào trận chiến chống Spartoi, dẫu biết rằng có khả năng
một đi không trở lại. Anh đã chuẩn bi hi sinh mạng sống mình để cứu lấy thành
phố. Anh đáng được sống.

Tsagaglalal nhìn sang bên phải: Prometheus là một Elder.
Chắc chắn trong trận chiến phía trước, năng lượng của ông sẽ chứng tỏ còn hữu
dụng hơn chăng? Và quan trọng hơn nhiều, Prometheus là cha của bà, với tất cả
lòng kính trọng. Luồng điện của ông đã cho bà được sống, và lúc này đó là điều
đúng đắn và chính đáng nhất để bà đền trả lại món quà này cho ông.

Tsagaglalal chớp mắt, đột nhiên nước mắt đầm đìa trên mặt bà
và thế giới tan biến thành những mảnh vỡ nhuộm sắc cầu vồng. Trước đây bà chỉ
khóc có một lần, đó là khi Danu Talis bị nhấn chìm và bà đã mất đi người chồng
của mình.

“Tôi rất tiếc, Niten,” bà thì thầm, rồi rót luồng điện lỏng
màu đỏ như máu xuống cổ họng Prometheus.

Hiệu ứng tức thì.

Luồng điện của Elder sáng rực một màu đỏ tươi quanh thân
thể. Ông rùng mình, bật ho và đôi mắt xanh lơ lách tách mở ra.

“Xin chào, Cha.”

Prometheus với tay chạm vào mặt Tsagaglalal. “Đúng như ta
nhớ về bà,” ông thì thào, “đúng y như lần đầu tiên ta gặp bà, trẻ trung, xinh
đẹp. Spartoi đâu?”

“Chết. Tất cả chết hết rồi.”

“Còn Niten?”

Bà cúi đầu thật sâu. “Tôi chỉ có thể cứu được một người
thôi.”

Prometheus cố gắng ngồi lên, bà đỡ cánh tay, nâng ông dậy. “Tsagaglalal,
bà đã làm gì thế?”

“Đền đáp lại món quà ông đã cho tôi cách đây lâu lắm rồi.
Ông đã ban cho tôi sự sống và đây là lúc tôi trả lại sự sống cho ông.”

Ông quay sang nhìn bà. “Nhưng bà phải trả với giá nào?” Thậm
chí khi ông còn đang nói, khuôn mặt bà đã bắt đầu già đi, những vết nhăn xuất
hiện trên da. Một lọn tóc trắng rơi xuống đất giữa hai người.

“Tôi nghĩ đây là công việc định sẵn mà tôi phải làm,” bà
nói.

“Không có luồng điện của tôi bà sẽ không thể làm mới lại da
thịt mình. Bây giờ bà sẽ già đi một cách bình thường, và chết đủ nhanh đấy.”

“Mọi thứ đều có giá của nó,” Tsagaglalal nói. “Và đây là cái
giá tôi tự nguyện trả. Dường như đó là một cái giá nho nhỏ trả cho những khoảnh
khắc trải nghiệm vô tận trong cuộc đời.”

Prometheus quay nhìn thân thể bất động của Niten. “Nhưng,
Tsagaglalal,” ông nói một cách thanh thản, “bà đã mang lại sự sống nhầm người
rồi.”

“Không!”

“Có đấy,” ông khăng khăng. “Thời của tôi qua rồi. Vương quốc
Bóng Tối của tôi tan thành bụi đất rồi, những Người Nguyên thủy không còn nữa.
Ở đây chẳng còn lại gì cho tôi, đã đến lúc tôi phải ra đi.”

“Không” Bà lắc đầu.

“Có đấy,” ông nói kiên quyết. “Cách đây mười ngàn năm, chồng
bà đã bảo tôi rằng đây là cách hồi kết sẽ đến. Ông ấy nói tôi sẽ chết trên một
cây cầu sương mù bao phủ, trong một thành phố vượt quá mọi nhận thức, vào một
thời vượt cả thời gian. Tôi đã biết điều này khi tôi lên đường đêm nay. Tôi đã
biết chuyện sẽ kết thúc thế nào. Nào hãy để tôi ra đi,” ông nài nỉ. “Lấy lại
luồng điện của tôi đi. Hãy tặng nó cho Niten.”

Bà lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt lớn màu trắng
sữa đọng đầy trên mặt, “Không, tôi không thể. Tôi sẽ không làm đâu.”

“Hãy để tôi xin bà như một người bạn.”

Bà lại lắc đầu, tóc quăn lại và rụng nhiều hơn. Nước mắt bà
rơi xì xì xuống mặt cầu.

“Trước nay tôi chưa từng xin bà bất cứ điều gì. Vậy hãy để
tôi xin bà lần này như một người cha. Hãy làm việc này vì tôi. Làm ơn đi.”

Tsagaglalal gục đầu, khóc tức tưởi. Sau đó bà đặt bàn tay
phải lên ngực Elder, còn bàn tay trái trên ngực Niten.

Prometheus nằm xuống trở lại, nhìn vào màn đêm, ánh sáng
nhạt dần nơi mắt ông. “Bây giờ tôi mệt lắm, rất, rất mệt. Được nghỉ ngơi thật
là tốt. Và nếu bà có tình cờ gặp chị gái tôi, hãy nói với bà ấy ai đã làm việc này,
hãy nói với bà ấy ai đã sai phái bọn Spartoi. Tôi đã nhận ra luồng điện của
Bastet và Quetzalcoatl trong không khí. Và có lẽ bà nên nói với chị tôi phải
tìm bọn họ ở đâu.”

Ông khạc ra một tràng cười. “Bọn họ sẽ không thích thú gì
cuộc viếng thăm của bà ấy đâu.”

Niten hít vào một hơi thở rùng mình, bầu không khí đẫm mùi
hương trà xanh tinh tế.

“Và, Tsagaglalal...”

“Vâng, thưa Cha?”

Prometheus nhắm mắt. “Bảo Niten đi tìm Aoife và ngỏ lời với
cô ấy. Nói với anh ta... nói với anh ta là cô ấy sẽ ừ cho xem.”

 

CHƯƠNG BẢY MƯƠI LĂM

Isis và Osiris biến đổi.

Quá trình biến hình đột ngột, khiến họ từ người biến thành
quái thú chỉ trong tích tắc. Bộ giáp bằng sứ nổ tung từng mảnh khi nước da xanh
xao của họ trượt ra để lộ một thứ gì đó tối sẫm và hôi hám bên dưới. Họ cao
lên, lớp da thịt người lột ra như mảnh giấy rách phơi trần lớp vảy rắn chắc,
cứng ngắc với những tấm giáp bọc kim loại hình tam giác. Mặt họ kéo ra thành
cái mõm rắn dài thượt, cái miệng góc cạnh đầy những răng là răng. Hai mắt phẳng
bẹt dọc theo hai bên mặt và hóa thành màu vàng chạch, trong khi mấy cái sừng
tàn ác uốn cong trên đầu. Mấy ngón tay mọc thành vuốt sắc nhọn như dao cạo. Cái
đuôi chĩa ngạnh không cuộn lại được, và cặp cánh, một cặp cánh như cánh dơi đen
thui, giương ra từ sau lưng.

Và Sophie đột nhiên biết được những gì Bà Phù Thủy Endor chỉ
mới ngờ ngợ nhưng chưa bao giờ dám tin. “Thần Đất,” cô bé thì thào. Cô bé rút
kiếm ra. Hai thanh kiếm chiếu sáng mờ mờ rung rung trong bàn tay. “Đó là lí do
vì sao Bà Phù Thủy phải phá hủy nhiều kiến thức cổ xưa đến thế. Bà ấy giấu
không cho các người biết.”

Josh đứng đông cứng. Isis và Osiris đã biến thành hai sinh
vật khổng lồ giống thằn lằn bò sát, mà cậu thì kinh hãi mấy loài rắn rít bò sát
này lắm. Chúng là mọi cơn ác mộng bằng xương bằng thịt của cậu.

“Cách đây một trăm ngàn năm, tổ tiên các ngươi gần như đã
tiêu diệt giống loài chúng ta,” một trong hai sinh vật cất tiếng, nói bằng
giọng của Osiris.

“Nhưng chúng ta đã sống sót, và chúng ta thề phải báo thù
khủng khiếp,” sinh vật đứng bên cạnh nó nói tiếp bằng giọng của Isis.

Hai sinh vật kia tiến tới trước cặp song sinh, ngay lập tức
Sophie tiến tới đứng trước Josh, bảo vệ cậu.

“Cùng với luồng điện của các ngươi, những luồng điện lớn lao
không kể xiết và theo mệnh lệnh của chúng ta,” Isis vừa nói, vừa giậm chân, “trên
chính nơi đây, chính điểm hội tụ kết nối của Vương quốc Bóng Tối này, chúng ta
sẽ mở một cổng vào quá khứ và đưa người của chúng ta xuyên qua đó để đến thời
bây giờ. Tại thế giới này và mọi thế giới khác, hẳn họ sẽ được thưởng thức một bữa
tiệc thịnh soạn đến thế nào.”

Thần Đất vừa nói vừa bước tới gần.

Chúng ứa ra mùi ôi thiu chua chua, bầy côn trùng nhỏ xíu và
bọ chét mập ú lượn lờ quanh lớp vảy kia. Nước dãi từ răng nanh chúng rỉ ra rơi
xuống làm khô queo mặt đá như axít. Cặp cánh đen thui nâng lên, xòe ra, che kín
cả đợt ánh sáng cuối cùng trong ngày.

“Chúng ta sẽ giết chết các ngươi và quay trở vào các Vương
quốc Bóng Tối,” Isis nói. “Chúng ta sẽ tìm người Vàng người Bạc khác. Và sẽ
không phạm sai lầm thế này một lần nào nữa.”

“Không, các người sẽ không làm vậy được,” Sophie lào thào.
Cô bé quăng mình tới trước, hai thanh kiếm chém rộng ra. Động tác này bất ngờ
trúng phải Thần Đất, lưỡi kiếm kêu chan chát bật khỏi lớp da bọc kim loại dày
cui, vẽ những đường máu màu xanh lá mỏng dính. Nhưng cạnh cái đuôi chĩa ngạnh
quật trúng lưng Sophie, làm gãy bộ giáp bạc của cô bé, gãy cả xương sườn và
cánh tay, hất cô bé đổ sầm xuống đất, hai thanh kiếm văng xa.

Một trong hai sinh vật kia đứng phía trên cô bé, cắm một bàn
chân móng vuốt lên dạ dày cô bé, ghim cô bé xuống đất. Sophie rên ư ử. Cánh tay
trái hoàn toàn mất cảm giác, và cơn lói nhói bên sườn cực kì đau đớn, không thở
được. Khi cô bé cố triệu hồi luồng điện, cơn đau xuyên khắp vùng lưng vào tới
dạ dày càng kinh khủng.

Isis giơ lên một bàn chân móng vuốt, chồm tới cọ xát vào mặt
Sophie. “Giá mà các ngươi chịu làm điều đã được bảo.”

Thần Đất thứ hai xô vào. “Làm thế nào các ngươi dám nghĩ
mình có thể đánh bại chúng ta kia chứ?” Lão phun ra một tràng cười lỏng quẹt. “Các
ngươi đúng là giống người.”

“Chúng ta là người Vàng người Bạc!” Josh la lớn. Cháy bùng
trong ngọn lửa đỏ hòa với trắng xanh, cậu vung thanh Clarent và Excalibur vào Thần
Đất. “Chúng ta là cặp song sinh huyền thoại!”

Một vòng tròn lửa trắng xác khổng lồ nổ tung trên đỉnh Kim
tự tháp Thái Dương, và trên khắp hòn đảo Danu Talis ai ai cũng đều trông thấy
hai cột lửa cao ngất ngưỡng rực sáng chói lóa nổi rõ trên bầu trời đêm.

 

CHƯƠNG BẢY MƯƠI SÁU

Sophie nằm trên mặt đất màu vàng ánh kim lạnh lẽo, Josh ngồi
xếp bằng bên cạnh.

Cả hai đều cảm thấy buồn nôn và người nhẹ hẫng. Thanh
Excalibur và Clarent nằm kêu o o trên mặt đất nơi Josh thả rơi xuống, hai lưỡi
kiếm đá chảy ra những ngọn lửa lóng lánh như có dầu, nổ lốp bốp và kêu xì xì.
Bên cạnh hai thanh kiếm là hai vũng vàng lỏng đang sủi tăm nơi Isis và Osiris
đã bị đốt rụi.

Sophie mở to mắt chăm bẳm nhìn ra xa. “Kết thúc chưa?” cô bé
hỏi. Cô bé đang tập trung vào việc chữa lành vết thương, bầu không khí đậm đặc
mùi hương vanilla.

“Chưa,” Josh buồn bã nói. “Vẫn còn một việc phải làm. Có lời
tiên tri.”

Cô bé gật đầu. “Cặp song sinh huyền thoại,” cô bé thì thầm. “Một
giải cứu thế giới, một hủy diệt nó.”

Josh chồm tới, cảm nhận có gì đó cấn cấn dưới bộ giáp của
mình. Cậu thò tay vào lấy ra phiến ngọc lục bảo Tsagaglalal đã đưa cho. Thoạt
nhìn liếc qua, nó chẳng có gì hơn là một phiến đá hơi trơn trơn nhờn nhờn. Cậu
lật qua lật lại trong hai tay mình. “Trống trơn,” cậu nói.

“Chờ đã,” Sophie khuyên.

Josh chà ngón tay cái khắp bề mặt, lau sạch phiến đá và
những dòng chữ định hình, chiếu mờ mờ ánh sáng màu vàng trên nền xanh lục.

‘Tôi là Abraham của Danu Talis, đôi khi còn được gọi là Pháp
sư, và tôi xin gởi lời chào đến người Vàng.

Có nhiều điều tôi được biết về cậu. Tôi biết tên biết tuổi
cậu, và tôi biết cậu là phái nam. Tôi đã dõi theo các bậc tổ tiên của cậu xuyên
suốt mười ngàn năm rồi. Cậu là một người trẻ tuổi xuất sắc, người cuối cùng của
một dòng dõi những người đàn ông phi thường ngang nhau.

Tôi đang viết thư này khi ngồi trong một ngọn tháp trên bờ
rìa của một thế giới nổi tiếng trên Đảo Danu Talis. Trong vòng vài giờ tới,
ngọn tháp pha lê này và hòn đảo nó tọa lạc sẽ không còn tồn tại nữa. Xung lượng
tiêu diệt nó thậm chí lúc này vẫn còn lan đến Kim tự tháp Thái Dương, đến bản
thân cậu. Cậu có thể lựa chọn khai thác luồng điện này và sử dụng nó, hoặc để
nó thấm trở lại vào lòng đất.

Có điều này cậu cần biết: thế giới của cậu bắt đầu bằng cái
chết của thế giới tôi.

Danu Talis cần phải ngã xuống.

Tôi luôn biết rằng số phận thế giới của chúng ta của tôi và
của cậu tùy thuộc vào lòng nhân từ khoan dung của từng cá nhân. Hành động của
một người riêng lẻ có thể thay đổi quá trình diễn biến của cả một thế giới và
tạo nên lịch sử.

Và cậu, cũng như người Bạc, là một trong những cá nhân đó.

Cậu mạnh mẽ. Một người Vàng, mạnh mẽ như tôi từng thấy. Và
cậu cũng dũng cảm nữa. Điều đó đã rõ. Cậu biết đâu là việc phải làm, và bốn
thanh kiếm kia sẽ cho cậu sức mạnh để thực hiện những việc đó, nếu cậu chọn như
thế, bởi vì thậm chí ngay lúc này, vào thời khắc tranh tối tranh sáng này, cậu
vẫn có quyền lựa chọn. Cậu không cần tôi phải nói với cậu rằng cậu sẽ trả một
cái giá, một cái giá khủng khiếp, bất kể cậu chọn lựa thế nào.

Cho tới nay, hẳn cậu vẫn nghe lời tiên tri vang lên hết lần
này đến lần khác. Hai mà là một phải trở thành một là tất cả. Một giải cứu thế
giới, một hủy diệt nó.

Cậu biết mình là ai mà, Josh Nemman.

Cậu có biết mình phải làm gì không?

Cậu có can đảm để làm điều đó không?’

Từng chữ một bắt đầu mờ nhạt đi khỏi phiến ngọc, chẳng để
lại gì ngoài một lần nữa là phiến đá màu xanh lục trống trơn. Josh lật qua lật
lại trong tay mình, rồi nhẹ nhàng trượt nó trở lại dưới bộ giáp.

Josh nhìn qua cô gái nhỏ không phải là chị nhưng vẫn là
người song sinh với cậu, cả hai cùng gật đầu. “Đã đến lúc,” cậu thì thầm.

“Lúc làm gì?” cô bé vừa hỏi, vừa rên rỉ đứng dậy, cánh tay
ấn vào dạ dày.

“Một giải cứu thế giới,” cậu nói, “một hủy diệt nó.”

Khối kim tự tháp rền rĩ khi một cơn động đất nữa rung chuyển
như sóng lan thấu. Ngọn núi lửa gần đó nổ tung, tiếng rền rền chầm chậm kéo
dài, từng đám tia lửa phun đổ như mưa xuống thành phố bên dưới. Có tiếng chân
lộp độp bất ngờ xung quanh hai đứa nhỏ. Josh chụp lấy thanh Clarent và
Excalibur, lồm cồm đứng dậy ngay khi Prometheus và Tsagaglalal, rồi đến
Scathach và Joan, Saint-Germain, và sau cùng là Palamedes, cõng theo Will
Shakespeare, trèo lên đỉnh kim tự tháp. Hết thảy họ đều máu me thâm tím, áo
quần tả tơi, bộ giáp đứt gãy, vũ khí sứt mẻ. Nhưng mọi người vẫn còn sống đủ
cả.

“Chúng ta cần phải ra khỏi đây,” Prometheus nói. “Động đất
sẽ xé kim tự tháp này ra thành từng mảnh.” Họ bắt đầu trèo vào chiếc vimana
bóng loáng của Isis và Osiris.

“Tôi nghĩ tôi đã nói mình không bao giờ chui vào một chiếc
vimana nào khác nữa rồi mà,” Shakespeare làu bàu.

Josh đỡ Sophie đứng dậy, dìu cô bé đến chiếc vimana.
Scathach và Joan định đến giúp cậu, nhưng Saint-Germain đã đặt tay lên vai họ. “Đừng.
Cứ để thế,” ông nói bằng tiếng Pháp. “Hai đứa nhỏ cần có giây phút ở bên nhau.”

Sophie đang khóc. “Josh, chúng ta mạnh mẽ, chúng ta có thể
làm cái gì đó nữa mà...”

“Chị biết đâu là điều phải làm,” cậu nói đơn giản. “Đó là lí
do tại sao chúng ta ở đây. Đó là lí do tại sao tất cả chúng ta có mặt ở đây.
Chúng ta được đưa tới đây để làm một việc này. Đây là điều chúng ta sinh ra để
làm. Đây là số mệnh của chúng ta.”

“Chị nên là người thực hiện việc đó,” cô bé nài nỉ. “Chị lớn
hơn.”

“Không, không phải chị.” Cậu mỉm cười. “Không còn thế nữa
đâu. Em lớn hơn chị gần ba mươi ngàn tuổi đấy nhé. Mà chị lại đang bị thương.
Còn em thì không.” Bây giờ nước mắt đã giàn giụa trên mặt cậu, nhưng cậu không
cảm nhận. “Vả lại, em nghĩ công việc của chị còn khó khăn hơn.” Cậu ôm chầm lấy
cô bé. “Hãy để em làm việc này,” cậu nói, “và nếu có thể, em sẽ đến tìm chị.”

“Hứa nhé?”

“Em hứa. Nào, giờ thì đi đi,” cậu nài nỉ.

“Chị sẽ không bao giờ quên em,” Sophie thì thầm.

“Em sẽ luôn nhớ chị,” Josh hứa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3