Yêu nữ - Chương 44 - 45 - 46

CHƯƠNG BỐN MƯƠI BỐN

Kim tự tháp mái bằng có nhiều bậc thang đi lên thật là một
công trình vĩ đại.

Công trình nằm chính giữa đảo Danu Talis, bao xung quanh bởi
một vùng đồng bằng vàng rực bao la bát ngát, rồi đến lượt mình, vùng đồng bằng
lại được bao quanh bởi một vòng tròn nước. Từng dòng kênh xòe ra từ vòng tròn
này như những chiếc nan hoa trên bánh xe.

“Kim tự tháp Thái Dương,” Osiris nói. “Trái tim của Danu
Talis.” Ông đánh nghiêng chiếc vimana để hai đứa nhỏ sinh đôi có thể nhìn qua
công trình xây dựng phi thường này.

Josh cố ước lượng kích thước. “Nó có đến mười khối hay mười
hai?”

“Nhớ hồi chúng ta đưa các con đến tham quan Kim tự tháp Lớn
ở Giza không?”

Cặp song sinh gật đầu.

Isis quay người ra lỗ cửa
sổ chiếc vimana, chiêm ngưỡng công trình kiến trúc đồ sộ. “Đó là một công trình
bé nhỏ chỉ dài hai trăm ba mươi mét. Kim tự tháp Thái Dương dài gấp mười lần
như thế.”

Josh cau mày, thử làm bài tính, chuyển đổi mét thành ki lô
mét. “Gần hai cây số rưỡi,” Sophie nói kèm theo một nụ cười mỉm, cứu cậu khỏi
cơn khốn khổ tội nghiệp.

“Và nó cao hơn một cây số rưỡi đấy,” Isis
nói tiếp.

“Ai đã xây dựng nên nó ạ?” Josh hỏi. “Hai người ư?”

“Không,” Osiris nói.”Những người có trước chúng ta, các
Elder Vĩ đại, đã nâng hòn đảo này từ đáy biển và tạo dựng kim tự tháp đầu tiên.
Khối kim tự tháp nguyên thủy còn lớn hơn. Tuy nhiên, hầu như phần còn lại của
hòn đảo này là tạo dựng của chúng ta.”

Đang ngồi sau lưng Osiris, Sophie chồm tới. “Vậy thật sự hai
người bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Khó nói được,” Osiris nói. “Chúng ta đã lang thang qua các Vương
quốc Bóng Tối suốt hàng ngàn năm, thời gian ở đây trôi qua khác lắm. Chúng ta
đã sống ở đây nhiều thiên niên kỉ rồi và tất nhiên, chúng ta đã trải qua mười
lăm năm trên trái đất nữa, để nuôi các con lớn lên.”

“Vậy mỗi khi hai người nói mình phải đi xa để đào bới tìm
tòi, là lúc hai người chuồn vào một Vương quốc Bóng Tối nào đó?” Josh hỏi.

“Thỉnh thoảng thôi,” Isis nói. “Không phải luôn luôn. Đôi
khi chúng ta đi đào bới thật sự đấy chứ. Lịch sử là quá khứ của chúng ta mà.”

“Còn dì Agnes - Tsagaglalal - hai người biết bà ấy là ai chứ
ạ?” Sophie hỏi.

Josh nhìn cô chị gái. “Dì Agnes?” cậu múa miệng.

Hai vợ chồng cười y hệt nhau. “Đương nhiên chúng ta biết chứ,”
Isis nói. “Bộ các con nghĩ chúng ta bỏ các con cho một người nào đó hoàn toàn
xa lạ sao? Chúng ta biết rõ Bà Canh Giữ. Bà ấy bước ra bước vào lịch sử con
người, nhưng chỉ với tư cách một quan sát viên trung lập, không bao giờ đứng về
phe nào. Khi bà ấy đề nghị chăm sóc hai con, chúng ta đã khá ngạc nhiên. Chính
bà ấy là chọn lựa hoàn hảo: không phải Elder mà cũng không phải Thế hệ Kế tiếp.
Và cũng không thật sự là giống người.”

“Dì Agnes ư?” Josh lại múa miệng, nhìn Sophie.

Cô bé lắc đầu với cậu em trai. “Để sau,” cô bé múa miệng
đáp.

Chiếc vimana đánh vòng khỏi kim tự tháp, nghiêng cánh bay là
là trên một tòa nhà khối khổng lồ nằm trong vùng bóng tối của kim tự tháp. Phần
mái chia ra một khu vườn thật ngoạn mục với bảy vòng tròn phân biệt, mỗi vòng
đều bừng sáng những bông hoa. Nơi rìa mái, dây leo và những đóa hồng leo rũ qua
bờ tường. “Ngôi đền này là Cung điện Thái Dương, nhà của các đấng bậc cai trị
Danu Talis,” Isis nói. “Và bắt đầu hôm nay, là nhà của các con.”

“Con hi vọng chúng ta có nhiều thợ làm vườn,” Josh lầm bầm.

“Josh, con sẽ có mọi thứ,” Isis nói với vẻ chân thành. “Trên
hòn đảo này, cả hai con đều sẽ là những nhà cai trị chuyên chế. Giống người sẽ
tôn sùng hai con như những vị thần.” Bà ngồi tại chỗ, xoay người nhìn cặp song
sinh. “Hai con đã được Đánh thức, luồng điện đã có chút tầm mức, và sẽ phát
triển trong vài tháng sắp tới. Chúng ta sẽ tìm kiếm những vị thầy tài giỏi nhất
huấn luyện các con. Bà mỉm cười và cái lưỡi đen thui ngoe nguẩy như con sâu
trong miệng bà. Chẳng bao lâu các con sẽ có thể tạo ra Vương quốc Bóng Tối cho
riêng mình. Hãy nghĩ đến điều đó: các con có thể tạo ra một thế giới và làm cho
nơi đó đông đúc bất cứ thứ gì các con muốn.”

Josh cười toe. “Chắc sẽ tuyệt lắm. Sẽ không có con rắn nào
trong các thế giới của con.”

“Một khi đã trở thành các vị cầm quyền của Danu Talis, các
con có thể có bất cứ thứ gì mọi thứ các con muốn,” Osiris nói thêm.

“Thật sự hai người chưa bao giờ giảng giải xem tụi con phải
làm gì để trở thành các nhà thống trị,” Sophie ngập ngừng nói.

Isis quay người lại. “Sao, con chẳng phải làm gì cả. Đơn
giản chúng ta chỉ cần giới thiệu các con là người Vàng người Bạc mà thôi.”

“Chúng con chẳng làm gì hết sao?” Sophie dai dẳng. Nghe như
không được đúng lắm.

“Không gì cả,” Isis vừa nói, vừa quay đi.

Cặp song sinh liếc nhìn nhau. Không ai tin lời bà.

“Các Elder đến họp sẽ biết các con là người cai trị đích
thực của hòn đảo này,” Osiris nói. “Suốt nhiều thiên niên kỉ gần đây, một gia
đình duy nhất đã cai trị Danu Talis, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Khởi
đầu, thậm chí còn trước cả khi hòn đảo này từ dưới biển nổi lên lần đầu, các
Elder, cũng như các Elder Vĩ đại, được cai trị bởi người Vàng người Bạc, các cá
thể có luồng điện phi thường.”

“Các cá thể?” Sophie vừa nói, vừa nhìn nhanh sang cậu em
trai, tự hỏi không biết cậu có nhận ra quan hệ mật thiết của những gì ba chúng,
Osiris chứ, cô tự chỉnh mình, đang nói không. “Không phải cặp song sinh sao?”

“Thường thường là các cá thể,” Osiris nói. “Hiếm khi nào,
rất, rất, rất hiếm khi, là cặp song sinh. Trong toàn bộ lịch sử hòn đảo này,
chỉ có rất ít cặp song sinh Vàng và Bạc. Sức mạnh của họ hầu như vượt quá tầm
nhận thức. Nghe nói chính cặp song sinh nguyên thủy đã tạo ra các Vương quốc
Bóng Tối đầu tiên, họ có thể di chuyển xuyên cả thời gian. Thậm chí còn có
chuyện kể rằng,” ông bật cười, “thế giới này là một Vương quốc Bóng Tối do họ
tạo ra. Nhưng cặp song sinh Vàng và Bạc luôn là những nhà cai trị đích thực của
hòn đảo này.”

“Vậy thì các con thấy đấy,” Isis nói, “các Elder của Danu
Talis sẽ phải chấp nhận hai con làm thủ lĩnh của họ thôi.”

Sophie ngồi vào ghế trở lại. “Sẽ phải có người chống đối
chứ.”

“Tất nhiên,” Isis nói rất dịu dàng, “và chúng ta sẽ thỏa
thuận với những người chống đối ấy khi đến thời đến buổi.” Mặc dù giọng bà nhẹ
nhàng và không lộ cảm xúc như vẫn thấy từ khi hai đứa tới đây, nhưng trong lời
nói ấy rõ ràng là đầy đe dọa.

“Nhiều người đổ ra đường như thế có bình thường không?” Josh
hỏi. Cậu chồm bên phải, qua hông con tàu nhìn xuống thành phố và hệ thống kênh
rạch bên dưới.

Sophie thấy Isis và Osiris liếc nhìn nhau, nhưng không nói
gì. Cô bé nhìn bao quát khắp Danu Talis. Từng chùm khói xoắn theo hình trôn ốc
bốc lên bầu không khí đêm yên tĩnh và nhịp tim của cô bé đập nhanh. “Nhìn kìa!
Lửa cháy! Có vẻ như các tòa nhà đang cháy.”

“Có vài vụ náo động,” Osiris cáu kỉnh, giọng cất cao gay
gắt. Sau đó ông hít vào một hơi thật sâu đến rùng mình và lại nói tiếp bằng một
giọng đều hơn. “Dân chúng có chút náo động. Thành phố nào cũng vậy, thời nào
cũng vậy, luôn có sự bất mãn ấy mà.”

“Cũng sẽ được giải quyết thôi,” Isis nói thẳng thừng. “Nhưng
không phải hôm nay và không phải tối nay. Đây là thời điểm tán dương ca tụng!”

Chiếc vimana rung lắc đánh vòng rồi hạ thấp xuống phía kim
tự tháp, cái bóng tròn tròn của nó bay sát qua các dòng kênh và những con phố
màu vàng kim.

Sophie để ý thấy tất cả hệ thống kênh rạch dẫn đến kim tự
tháp đều có bọn anpu canh gác. Có nhiều đám đông người mặc áo choàng trắng ở
phía bên kia dòng nước. Dường như họ đang la lét và vung nắm đấm lên, Sophie
nghĩ hình như mình nhìn thấy trái cây và vật gì đó phóng ra bay vèo qua dòng
kênh rơi xuống hàng ngũ bọn anpu đang tụ tập.

“Con nghĩ chúng ta đang đáp xuống trên đỉnh kim tự tháp,”
Josh nói.

“Không đáp trên, mà là trước. Đó là chỗ trũng sâu,” Isis
nói. “Chúng ta sẽ đi vào đó.”

Osiris chúi nhẹ mũi con tàu và một quảng trường khổng lồ
vàng rực nằm trước kim tự tháp hiện rõ. Khi tiến tới gần hơn, cặp song sinh có
thể thấy quảng trường đông nghẹt người ta và xe ngựa. Sáu chiếc vimana trong
các tình trạng hư nát khác nhau đậu rải rác dọc theo những chiếc xe ngựa và toa
hàng không chiếc nào có ngựa kéo. Toàn bộ khu vực nhung nhúc các chiến binh đầu
heo, đầu bò, đầu chó rừng, chó nhà, hết thảy đều mặc giáp che toàn thân. Có vài
chiến binh đầu mèo, nhưng chúng đứng cách xa các nhóm khác, đặc biệt là quân
lính chó nhà.

“Người ta đang chuẩn bị cho những rắc rối,” Sophie nói.

“Ô, chỉ hoàn toàn là nghi lễ thôi mà,” Isis nói ngay. “Đây
là một dịp hiếm hoi: ta không nhớ lần gần đây nhất các Elder tề tựu trong cuộc
họp hội đồng là hồi nào.” Bà lại xoay người ra sau, và đột nhiên Josh nhớ đến
những chuyến đi bất tận bằng đường bộ xuyên khắp nước Mỹ vào mùa hè, ba cậu lái
xe còn mẹ thì quay người ra sau hướng dẫn hoặc chỉ trỏ một địa phương quan
trọng nào đó, hoặc thường xuyên hơn là để ngăn tách một cuộc cãi vã giữa hai
đứa. “Đây có lẽ lần cuối cùng chúng ta được thấy tất cả các Elder của Danu
Talis tụ tập lại một nơi. Quá trình Biến đổi đã tấn công nhiều người trong số
họ và làm cho những người đó thành...” Bà dừng lại một chút, lục tìm từ ngữ.

“Gớm guốc,” Sophie nói.

“Gớm guốc,” Isis đồng ý.

“Nhưng mẹ thì không Biến đổi,” Josh nói. “Phải không ạ?”

“Không, chúng ta không bị,” Isis nói kèm theo một nụ cười
mím chặt môi.

“Nhưng mà đâu phải mọi biến đổi đều ở bên ngoài,” Sophie lẩm
bẩm.

Con tàu đột ngột hạ độ cao, sau đó giật nảy lên rồi nhẹ
nhàng dừng lại trên quảng trường trước kim tự tháp. Bọn anpu mặc bộ giáp đỏ
bằng gốm nhào ra xếp thành hai hàng bên ngoài con tàu. “Bây giờ, đừng nói gì cả
cho tới khi ta bảo,” Isis nói kiên quyết.

Josh hụp đầu xuống giấu một nụ cười. Thật y hệt như một
chuyến đi chơi bằng đường bộ trong ngày Chủ nhật.

 

CHƯƠNG BỐN MƯƠI LĂM

Niten đứng che trên Prometheus vừa ngã xuống.

Thêm nhiều ngọn giáo nữa ló ra khỏi màn đêm, nhưng người bất
tử Nhật Bản rất nhanh, vào thời trai trẻ, anh đã rèn luyện cách chống trả đao
kiếm và cung tên, học cách bửa chặt chúng từ trên không. Đó là một kĩ năng hữu
ích đối với một chiến binh, và hồi trai trẻ anh còn vừa bịt mắt, vừa lắng nghe
tiếng rít rất nhẹ khi lưỡi kiếm đến gần nữa kia. Bây giờ anh cũng dùng đúng mưu
mẹo ấy, đứng đầu cúi bên trái, bên tai nghe rõ của mình, quay về phía màn
sương. Anh có thể nghe tiếng vèo mỏng nhất của đầu ngọn giáo, tiếng rít của
không khí bị xé, thậm chí cả một chút lắc rắc rất nhẹ khi thân giáo gỗ bị uốn
cong. Phần khó nhất là biết khi nào hành động. Quá sớm thì bỏ lỡ ngọn giáo, quá
trễ thì lưỡi giáo hẳn đã cắm trúng vào người.

Hai ngọn giáo, nghe có vẻ như mỗi cái mỗi khác, xoáy tít lao
ra khỏi màn sương.

Niten thư giãn, mắt nhắm hờ, theo dõi đường đi của hai ngọn
giáo bằng âm thanh. Rồi anh cử động. Cây gậy tày của con Spartoi trong bàn tay
trái gạt một ngọn giáo, thanh wakizashi trong bàn tay phải xẻ ngọn giáo thứ hai
ra làm đôi. Mặt đất trước mặt anh rải rác những đoạn gỗ gãy bể.

Niten thoáng nhìn thấy con Spartoi như một hình dáng mơ hồ
trong màn tối u ám, nhưng không tiến đến gần. Anh hi vọng chúng không tìm được
lối vòng ra sau hàng rào xe, nhưng anh biết từ vị trí hiện tại mình anh không
thể cử động để theo dõi được.

Kinh nghiệm lâu năm và chua cay đã dạy Kiếm sĩ phải dành hết
sức chỉ tập trung vào trận đấu mà thôi. Một chớp mắt xao nhãng có thể mang đến
cái chết. Một chiến binh cần phải theo đuổi một mục đích duy nhất. Anh không
phí thì giờ nghĩ đến nhà Flamel, không thắc mắc xem tình hình họ thế nào, họ đã
vượt ngoài tầm hỗ trợ của anh.

Một bộ ba ngọn giáo có ngạnh rít xé màn đêm, kéo màn sương
xoắn lại như khói. Anh đập mạnh một ngọn sang một bên, lạng một ngọn nữa xé
đôi, nhưng ngọn thứ ba trúng vào vai trái cắm xuyên qua thịt và làm tê cứng
toàn bộ cánh tay. Cây gậy tày tuột ra khỏi ngón tay, rơi xuống đất kêu lắc cắc.

Niten nhăn mặt đau đớn, rồi để cho một chút luồng điện màu
xanh sẫm bao quanh cánh tay, bịt kín vết thương. Nhưng tự anh có thể cảm nhận
được tuổi tác của mình khi chữa lành, có thể cảm thấy độ nặng nề của cẳng chân,
sự chèn chặt trong lồng phổi, và anh biết phải cần thời gian cảm giác mới trở
lại với cánh tay mình. Anh sẽ phải kết thúc trận đánh này chỉ bằng một tay.

Vẫn đối diện với bóng đêm, anh khom mình bên cạnh
Prometheus, đặt một ngón tay vào một bên cổ ông, cảm nhận nhịp đập. Không thấy
gì cả, nhưng anh có cảm giác Elder cựa quậy bên dưới mình. “Ông còn sống,”
Niten nói, lòng nhẹ nhõm.

“Bộ anh nghĩ tôi đang ngủ chắc?” Prometheus càu nhàu. Ông tì
mạnh gót chân đẩy mình lên tư thế ngồi. “Suýt chút xíu thôi là ngọn giáo nhỏ
kia giết chết tôi rồi.”

“Kỉ lục đấy: đó là hai ngọn giáo, và chúng không nhỏ chút
nào. Ông cảm thấy sao?”

“Như mình vừa bị hai ngọn giáo đâm vào chứ sao.” Phần trước
bộ giáp của Prometheus lõm vào, thủng hai lỗ. Ông ấn hai bàn tay vào ngực và
toàn thân ông đỏ rực. Mùi hương cây anise ngay lập tức bao phủ lên mùi muối và
thịt.

Tiếng kim loại kêu ken két trong màn sương, âm thanh cao thé
và nghiên nghiến.

Elder già đi thấy rõ trước mắt người bất tử Nhật Bản trong
quá trình chữa lành, tóc ông trắng như tuyết, những đường nhăn hằn sâu trên
trán, những đường rãnh sâu chạy dọc theo mũi và xuất hiện nơi khóe miệng.

Trong bóng đêm, tiếng kính thủy tinh rạn răng rắc và chiếc
cầu rung lên khi có thêm nhiều tiếng kim loại lanh canh.

Niten chìa tay đỡ Elder đứng dậy. Prometheus chà bàn tay
trên bộ giáp, chữa lại hai lỗ thủng, lấp đầy lại bằng kim loại. “Tôi nghi ngờ
không biết mình có thể làm thế này một lần nữa không. Anh thì sao?”

“Chỉ còn lại chút luồng điện thôi. Không nhiều nhặn gì. Có
lẽ đủ cho một lần chữa lành nữa thôi, nếu vết thương không quá tệ.”

“Ít ra thì tóc anh chưa bạc.”

“Ồ, tôi nghĩ tóc mình sẽ đen cho đến ngày chết ấy chứ. Dù
sao thì tóc ông cũng đâu có bạc thêm nữa,” Niten nói. “Trắng bóc rồi còn gì.”

“Lúc nào tôi cũng yêu thích màu đỏ thôi.”

Tiếng kim loại lại khua rổn rảng chát chúa.

Niten tựa tay lên chiếc xe hơi đậu gần nhất. Nghe nó rung
rung. “Chúng đang kéo hàng rào chặn này ra từng mảnh,” anh nói.

“Đó là những gì tôi sẽ làm.” Prometheus gật gù. “Tôi tự hỏi
không biết chúng sẽ chiến đấu hay bỏ qua chúng ta mà kéo nhau vào thành phố
nhỉ?”

“Chúng sẽ chiến đấu cho xem,” Niten nói đầy tự tin. “Chúng
ta đã làm chúng bực mình mà.”

“Làm chúng bực mình, bằng cách nào?”

“Bằng cách không chịu chết cho nhanh. Đây là bọn chiến binh
chuyên nghiệp, tôi đã chiến đấu với những thứ như chúng cả đời mình rồi. Bọn
chúng tin rằng chúng là vô địch, không ai đánh bại được. Điều đó khiến chúng
ngạo mạn, cả ngu ngốc nữa. Và tôi đã thấy những ai ngu ngốc thì thường phạm sai
lầm. Một kẻ cầm đầu khôn ngoan sẽ để một số lại đây giao chiến với chúng ta,
lực lượng còn lại đi vào thành phố. Nhưng lòng kiêu hãnh đã giữ chúng ở đây.
Bây giờ chúng phải giết chúng ta cho bằng được. Và danh dự được ban cho ai hạ
được chúng ta.” Anh dừng lại. “Tại sao ông cười, Elder?”

“Tôi cược rằng đâu đó trong đám sương mù kia là một thủ lĩnh
Spartoi đang nói về đạo quân Rồng của hắn gần như chính xác là thế.”

“Hắn sẽ phạm sai lầm,” Niten nói. “Chúng ta chí tử hơn bọn Spartoi
nhiều.”

Nụ cười của Prometheus thật thảm thương. “Tôi không chắc là
mình đồng ý đâu.”

“Ồ, nhưng chúng ta là vậy mà. Chúng ta có lí do khi ở đây.
Chúng ta có chính nghĩa. Bằng kinh nghiệm của tôi, một chiến binh có chính
nghĩa là một quân lính nguy hiểm nhất trong hết thảy. Bây giờ chúng ta phải
chọn lựa. Đứng đây chiến đấu...”

“... hoặc bỏ chạy.” Elder ngước nhìn lên trời, cố ước lượng
thời gian, nhưng những vì sao đằng sau màn sương mù không nhìn thấy được. “Tôi
chỉ tiếc mình không cố trì hoãn chúng lâu hơn được nữa.”

“Bọn chúng vẫn còn đây mà, phải không nào? Mỗi giây phút cầm
giữ không cho chúng vào thành phố là một chiến thắng của chúng ta. Nếu chúng ta
đứng đây, bọn chúng sẽ phá tan hàng rào chắn này ra và tấn công bên sườn chúng
ta. Nhưng nếu bây giờ chúng ta di chuyển, chúng sẽ không bao giờ tin rằng chúng
ta có thể tấn công,” Niten nói. Cảm giác châm chích nơi đầu các ngón tay trái,
anh lắc lắc để máu lưu thông trở lại.

“Nhất trí: chúng ta sẽ chiến đấu. Nhưng phải đứng sát vào
nhau,” Prometheus nói ngay. “Nếu tách ra, chúng sẽ dễ dàng áp đảo đấy. Chúng ta
sẽ cố cắt thẳng qua chúng tới phía bên kia cầu. Như thế sẽ khiến chúng quay
người bỏ chạy khỏi thành phố. Sẽ thấy kết quả nếu giữ được chúng đến bình minh.”

Niten lóe lên một nụ cười sáng bừng trong vùng tối khi họ
bắt đầu bước đi dọc theo cây cầu.

“Dường như anh phấn khởi vì một người đang hướng đến án tử
chắc chắn không chạy đâu thoát thì phải,” Prometheus nhận xét.

“Mấy năm gần đây chẳng có biến cố gì xảy ra,” Kiếm sĩ thú
nhận. “Thậm chí còn nhàm chán là khác. Thanh danh của Aoife quá kinh sợ đến nỗi
không ai dám thách thức cô ấy. Những ai khôn ngoan toàn là tránh né chúng tôi
thôi. Ngay cả khi có đi vào Vương quốc Bóng Tối chết người nhất đi nữa, chúng
tôi vẫn thường bị bỏ mặc.”

“Anh làm gì cho hết thời gian?”

“Tôi dùng nhiều thời gian sơn một con thuyền nhà trên
Sausalito.”

“Màu gì?”

“Xanh lục, luôn luôn là xanh lục. Tuy nhiên, không bao giờ
có thể tìm được đúng màu xanh trước đó. Hình như có đến hơn bốn mươi sắc thái
khác nhau của xanh lục thì phải.”

“Xanh lục là màu hay đấy,” Prometheus nói, thanh mã tấu tựa
nhẹ trên vai phải. “Đừng hiểu sai tôi nhé: tôi thích màu đỏ. Nhưng lúc nào cũng
mê màu xanh lục.”

Họ vừa thả bộ trong im lặng, vừa quan sát những hình dáng
lung linh di chuyển xuyên màn sương mù chung quanh.

“Anh có gì phải tiếc nuối không?” Prometheus chợt hỏi.

Niten mỉm cười thèn thẹn, hai má hơi ửng hồng.

“Anh đỏ mặt kìa,” Prometheus nói, kinh ngạc.

“Một tiếc nuối. Chỉ một tiếc nuối thôi. Tôi tiếc là lúc này
Aoife không ở đây với chúng ta. Hẳn cô ấy sẽ hứng thú với cuộc chiến này biết
bao.”

Prometheus gật đầu tán thành. “Và chắc cô ấy cũng sẽ đánh
bại bọn Spartoi thôi.”

“Bọn chúng phải bỏ chạy tránh xa cô ấy,” Niten đồng ý. “Chắc
tôi nên hỏi xin cô ấy hãy đồng ý cưới tôi.”

Prometheus nhìn anh. “Anh yêu cô ấy à?”

“Vâng,” anh nói giản dị. “Qua nhiều thế kỉ tôi đã dần dà
thấy yêu quý cô ấy.”

“Anh đã bao giờ nói cho cô ấy biết chưa?”

Niten lắc đầu. “Chưa. Tôi đã có được một hai cơ hội, nhưng
bằng cách nào đó, đến đúng giây phút cuối, tâm trạng hồi hộp của tôi lại làm
hỏng cả.”

Prometheus thở dài. “Vậy là anh chưa nói. Theo kinh nghiệm
của tôi, chúng ta chỉ tiếc nuối những điều mình chưa làm được.”

Niten gật đầu. “Ông biết rằng tôi đã đối mặt và chiến đấu
hàng thế kỉ với lũ quỷ sứ, cả người lẫn không phải người, và không ai còn sống
có thể gọi tôi là kẻ hèn nhát. Nhưng tôi lại ngại hỏi cưới Aoife.” Người bất tử
nhìn qua Elder. “Tôi sẽ làm gì nếu cô ấy nói không? Liệu chúng tôi có thể vẫn
là bạn với nhau nếu cô ấy từ chối tôi không?”

“Lẽ ra anh nên hỏi cô ấy chứ,” Prometheus nói.

Vai Niten thõng xuống. “Tôi biết.”

“Anh có nghĩ cô ấy yêu anh không?” Prometheus nhấn mạnh.

“Với Aoife thì khó nói lắm.”

“Nhưng mà cô ấy ở bên anh bao lâu?”

“Chừng bốn trăm năm.”

“Tôi dám nói cô ấy có yêu anh đấy,” Elder nói đầy tự tin.

“Mà bây giờ cô ấy đã đi mất rồi,” Niten nói thêm. “Bị nhốt
trong một Vương quốc Bóng Tối với một Quan chấp chính tàn ác, và không ai giải
cứu cô ấy được cả.”

“Tôi cảm thấy tiếc cho Quan chấp chính ấy,” Prometheus nói.

“Đúng.” Niten mỉm cười, rồi cứng người lại hít hít không
khí. “Tôi đang ngửi thấy...” anh mới vừa buột miệng, chợt quay người, hít thật
sâu. Mùi hôi thối độc hại bao quanh hai người bất thình lình tăng dữ dội khi
bọn Spartoi tuôn ra khỏi màn sương mù, giáo kiếm thọc lên, miệng há hoác, vuốt
giương xòe.

“Thật vinh hạnh được quen biết anh,” Prometheus nói, thanh
kiếm đỏ lóe lên thành một hình bán nguyệt, những tia lửa kêu rít nổ bật khỏi
tấm khiên che và thanh kiếm.

“Và thật vinh hạnh được chết cùng ông,” Niten đáp. Anh lách
người tránh một ngọn giáo, chụp đầu một ngọn khác và vặn mạnh ra khỏi tay một
con Spartoi, rồi khéo léo búng nhẹ, lao ngọn giáo vào con quỷ sứ đang rất ngạc
nhiên.

Bầy Rồng tấn công.

 

CHƯƠNG BỐN MƯƠI SÁU

Hai đứa nhỏ sinh đôi theo Isis
và Osiris băng qua một con đường nhỏ lát đá màu vàng kim dẫn đến lối vào Kim tự
tháp Thái Dương cao đến không tin nổi. Giày bốt của hai chị em khua lích kích
trên lối đi bộ được mạ vàng, âm thanh duy nhất trong khối hình nón im lặng dần
dần lan ra xung quanh khi mọi người đều quay nhìn.

Josh cúi sát vào cô chị gái. “Tụi mình đang thu hút nhiều sự
chú ý đấy,” cậu nói khẽ.

“Chị có cảm giác đó là kế hoạch,” Sophie thì thầm đáp lại.
Cô bé thấy ánh mắt ngây ra của cậu em nên nói tiếp. “Chị tưởng tụi mình có thể
đậu thật sát lối vào, nhưng không. Isis và
Osiris muốn tụi mình đi quãng đường dài như thế để mọi người nhìn thấy tụi
mình. Chị cược đây là một trong những lí do bắt tụi mình phải mặc giáp.” Sophie
hất đầu về phía nhóm người bắt đầu tụ tập chỗ này chỗ kia. “Nhìn đi, có ai khác
mặc giáp đâu nào?”

“Có, bọn lính gác…,” Josh nói.

Sophie cắt ngang lời khi cậu chưa kịp nói dứt câu. “Ngoài
bọn lính canh, những kẻ đang mặc đồ đen toàn thân kìa, chị nói thêm thế đấy.”

“Chỉ tụi mình thôi, em nghĩ vậy,” cậu thừa nhận. “Em ghét
khi chị nói đúng ghê.”

“Mà bộ giáp vàng và bạc rõ ràng có kín đáo gì đâu, phải
không?”

“Họ định đưa tụi mình ra cho người ta xem,” cậu nói khẽ. Rồi
cậu cau mày. “Thực ra, em không chắc là mình thích. Kiểu như tụi mình là thứ
trong sở thú ấy.”

Sophie gật đầu. “Chính xác, y như sự hấp dẫn của giải thưởng
vậy. Họ muốn mọi người đều biết tụi mình đang ở đây.”

“Em ước gì mình mang theo kính râm,” Josh chợt nói. “Tuy
nhiên có khả năng việc đó sẽ làm hỏng hình ảnh mất,” cậu nói thêm, cười toe.

“Bộ giáp và mắt kính.” Sophie mỉm cười. “Đó sẽ là một hình
ảnh thú vị, chắc chắn.”

“Em cũng ước gì mình mang theo máy chụp ảnh,” Josh vừa nói,
vừa nghển cổ để nhìn rõ hơn kiến trúc tháp ngay trước mặt hai đứa. “Khối kim tự
tháp thật đáng kính sợ. Nhìn kích thước các cửa ra vào kia kìa!”

Ngay trước hai chị em là một lối vào đồ sộ dẫn đến giữa lòng
Kim tự tháp Thái Dương. Một trăm tên anpu đứng vai kề vai ngang qua chỗ trống,
tất cả đều được trang bị giáo mác ri rỉ một ánh sáng màu xanh lơ nhàn nhạt. Ở
phía bên kia của cánh cửa, những nấc thang vô tận trải dài lên đến tầng không,
nơi vầng mặt trời buổi chiều chiếu những tia sáng màu vàng kim và đỏ như máu
phản chiếu trên mặt đá bóng láng.

“Nó làm bằng vàng thật, chị có nghĩ vậy không?” Josh hỏi.

“Mọi thứ khác thì đúng là vậy,” Sophie nói. “Em có nghĩ thật
ra nó được sơn không?”

Khi cặp song sinh tiến đến, đám đông sáp lại gần, xếp thành
hai hàng dài hai bên.

“Chắc đây là các Elder của Danu Talis,” Sophie nói thầm.

Không hình dáng nào hoàn toàn là người, và phần lớn nửa
người giấu kín trong tấm áo choàng bằng da thuộc có mũ trùm. Thoáng nhìn thấy
có lông hoặc thịt da, một bàn chân móng vuốt lởm chởm, một con mắt đỏ ngầu hay
một cái sừng. Nhưng có vài người chọn cách phô bày các Biến đổi đã chế ngự họ.
Những biến đổi đáng sợ và những phần kì quái được thêm vào thân thể.

“Bây giờ đừng có nhìn,” Josh chợt nói, “nhưng có một phụ nữ
bên cạnh em có cánh kìa. Cả một bàn chân chim nữa,” cậu nói thêm, vẻ kinh sợ.

“Đó là Inanna.” Sophie quay sang nhìn, rồi gật gù. “Inanna.
Một trong những người được tôn kính nhất trong số các Elder. Mạnh mẽ, chí tử,
nhưng không thù địch với con người. Kí ức Bà Phù Thủy,” cô bé nói nhanh với cậu
em trai mình trước khi cậu kịp hỏi làm sao chị biết.

“Thế thì em đoán chị sẽ biết hết mọi người ở đây. Điều đó sẽ
hiển hiện ngay thôi.”

“Sẽ biết hầu hết, chị cho là thế. Chị đang cố đẩy lùi ý nghĩ
của Bà Phù Thủy. Joan Arc đã chỉ cách cho chị. Nhưng đôi khi những mảnh nhỏ lại
rỉ qua, như những cái tên chẳng hạn. Hoặc nhiều khi chị nhớ những thứ vớ vẩn gì
đó nằm trong đầu Bà Phù Thủy.” Cô bé hơi nghiêng đầu. “Inanna giữ bầy sư tử, vì
vậy bà ấy luôn có mùi như những con mèo lớn này, mùi rơm ẩm và mùi phân. Bà Phù
Thủy ghét mùi đó lắm. Bà còn bị dị ứng với loài mèo, chúng làm bà hắt hơi.”

Josh bật cười thành tiếng khi nghĩ đến việc Bà Phù Thủy
Endor bị dị ứng vì thứ gì đó.

“Chúng cũng khiến bà bị viêm thanh quản nữa,” Sophie nói
thêm, miệng cười toe, rồi phá ra cười cùng cậu em.

“Mọi Elder đều sẽ trông như quỷ sứ hết hả?” Josh hỏi khi hai
chị em bước hết vùng nắng đi vào bóng râm của kim tự tháp. Nhiệt độ đột nhiên
rơi xuống, tiếng bước chân lích kích của hai đứa nghe đùng đục và bị hấp thu
bởi kim tự tháp vàng khổng lồ.

Sophie gật đầu. “Phần lớn. Có nhiều Elder Quá trình Biến đổi
không... ừm... bằng cách nào đó không chuyển hóa...” cô bé mới nói tới đó, chợt
nín bặt nhận ra điều cậu em mình đang ám chỉ.

Josh hất đầu về phía Isis và Osiris đang đi lên, có vẻ như
nhỏ lại trước ngưỡng cửa mênh mông, kiên nhẫn chờ cặp song sinh bắt kịp. “Thế
quá trình đó tác dụng gì trên hai người này?” cậu hỏi. “Trông họ đâu có vẻ gì
là Biến đổi.”

Sophie lắc đầu. “Không phải. Họ có Biến đổi đó chứ,” cô bé
nói rất tự tin. “Chỉ là tụi mình không nhìn thấy thế nào thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3