Con gái của biển cả - Chương 05 - 06 - 07 - 08

Chương 5: Khế ước

"Hello! Xin hỏi có ai ở
đây không?" m thanh ngập ngừng và khiếp sợ của con bé người cá vang lên
bên ngoài rãnh biển, vẫn là tần suất quen thuộc đó. Không sai, chính là âm
thanh tuyệt vời của ta trước kia.

Ta cố gắng kiềm chế sự nóng
vội - đã không thể tỏ ra ta chờ đợi đã lâu, lại không thể thật sự để nó bỏ
cuộc. Loại khống chế tế nhị đối với chờ đợi này chính là sự thưởng thức đối với
lòng người.

Tiểu công chúa người cá, ta
đã chuẩn bị cho ngươi miếng mồi ngọt ngào nhất. Cắn câu, cắn câu, cắn câu đi
nào!

Đến lúc cảm thấy đã được rồi
ta mới dặn dò Bối Bối ngoan ngoãn nghe lời đi dẫn nó vào, không để ý tới Bảo
Bảo đang khóc lóc lăn lộn bên cạnh. Dù sao đây cũng là một vở kịch cực kì quan
trọng, ta không thể để loại không có đầu óc như Bảo Bảo hủy diệt cơ hội ta chờ
đợi đã lâu này ngay từ khi vừa bắt đầu được.

"Nếu như ngươi không
phục thì cứ đi trang điểm cho dễ thương một chút, đừng dọa khách của chúng
ta". Trong thời gian chờ đợi khách vào nhà ta thấp giọng nói với Bảo Bảo,
mục đích là đuổi nó đi chỗ khác.

Tên đó vội vàng lui vào trong
đống bảo bối sưu tầm của nó để chọn lựa, chỉ còn lại cái đuôi vẫn ngoe nguẩy
bên ngoài.

Rốt cục, con bé người cá có
lớp vẩy đuôi màu bạc và mái tóc vàng - giống bà mẹ ngu xuẩn của nó như đúc - xuất
hiện trong tầm mắt ta.

Ta vội vã qua lại giữa giá
sách phép thuật và nồi thuốc đang sôi ùng ục, hai tay đảo nồi thuốc, mà tám cái
chân cũng không nhàn rỗi, vừa lật sách vừa lấy các loại dược liệu. Ta cố ý
không chú ý đến nó, dùng một dáng vẻ bận rộn để đón chào đối tượng ta chờ đợi
đã lâu này.

"Chào ngài, xin hỏi ngài
có phải cô Ursula, phù thủy biển cả không?" Con bé người cá mở miệng,
giọng nói ấp úng nhưng vẫn mang theo vẻ tò mò.

Cô - Ursula - phù - thủy -
biển - cả!!!

Đây là kiểu xưng hô ngu ngốc
nào vậy?

Ta suýt nữa bóp nát cái muôi
trên tay, trong lòng điên cuồng gào thét phải hắt nồi thuốc phép nóng bỏng
trước mặt này lên cái đầu tự cho là lễ phép đó của nó.

"Đúng vậy. Ta chính là Ursula". Ta nghe thấy giọng nói hơi cao
ngạo của mình, không hề có hành động gì mang tính thương tổn đối với con bé
người cá. Trong lòng tự khâm phục chính mình, xem ra kiếp sống lưu đày mấy trăm
năm đã làm cho một con người kiêu ngạo không ai bì được như ta học được cách
che giấu và nhẫn nại.

Nhưng ta sẽ không để danh hiệu của chính mình từ con gái biển cả biến thành
phù thủy biển cả. Biết không? Ngươi mới là kẻ trộm cắp, con bé người cá ạ!

"Ngươi là ai? Có chuyện gì không? Nên biết là nơi này của ta đã mấy
trăm năm không có khách tới nhà rồi". Ta tiếp tục hỏi nó. Vì một câu thăm
dò ý đồ đến đay của nó này mà ta và Bảo Bảo đã tranh luận rất lâu.

Nó nói, ta nên nói với con bé người cá thế này: Cô có gì cần ta phục vụ
không? Và lập tức bị ta vung chân đánh bay. Ta tuyệt đối không thể nói ra loại
ngôn ngữ với tư thế người hầu này, nhưng Bảo Bảo lại nói ta như vậy sẽ dọa con
bé người cá chạy mất.

Ha ha, có chạy mất không? Cứ để rồi xem!

"Tôi... Chào ngài, tôi là Loreley, cha tôi là Poseidon. Tôi tới đây là
để thỉnh cầu sự trợ giúp khẳng khái của ngài, chỉ có ngài với phép thuật thần
kỳ mới có thể giúp tôi được".

"Ngươi muốn ta giúp đỡ thế nào? Sự giúp đỡ của ta không phải không cần
trả giá đâu đấy!" Ta vẫn nghe thấy tiếng trả lời lạnh nhạt của mình, nhưng
Bối Bối đã phát hiện được sự tức giận trong đó, dịu dàng bơi qua bơi lại bên
người ta để vỗ về xoa dịu. Không sai, một thằng người cá mà dám giả danh cha
ta, đúng là vô sỉ đến cực điểm!!

"Cần trả giá cái gì? Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi thì tôi
nhất định sẽ chấp nhận!" Con bé người cá hơi lắc lắc mái tóc màu vàng của
nó, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.

Đích xác là một tư thế rất mê người, ta hơi nghiêng đầu nhìn nó, khóe mắt
lộ ra vả ngạo mạn và không cho là đúng.

Đáng tiếc, ta sẽ không mềm lòng.

Dường như sợ ta không tin, nó lại bảo đảm một lần nữa, "Thật sự, chỉ
cần tôi có thể làm được. Tôi muốn có một đôi chân, xin hỏi tôi cần dùng thứ gì
trao đổi?"

Nghe vậy, ta cười rồi. Ta cố gắng làm cho nụ cười này tỏ ra nhã nhặn thân
thiết mà không phải lạnh lùng và thỏa mãn vì đạt được ý đồ.

"Đừng căng thẳng, Loreley. Chỉ là một đôi chân thôi mà, yêu cầu này
nói đơn giản cũng rất đơn giản, chỉ cần xem ngươi có sẵn sàng chịu trả giá hay
không thôi. Ta với phụ thân ngươi cũng coi như là người quen, ta sẽ ưu đãi
ngươi".

"Thật sự có thể chứ? Cảm ơn ngài, ta muốn một đôi chân từ lâu
rồi", gần như nó sắp sửa bật khóc vì quá vui, trên mặt lộ vẻ cuồng nhiệt
và vui sướng, ta rất quen với vẻ mặt này, giống như lúc ta yêu Ceto trước kia.

"Có điều ngươi phải trả giá bằng giọng nói của mình. Hơn nữa, loại
thuốc phép có thể biến ra đôi chân cho ngươi có tác dụng phụ, ta không biết
ngươi có thể chịu đựng được hay không".

"Bằng...giọng nói của tôi??" Nó tỏ ra hơi chần chừ, xoa xoa cổ
họng mình.

Ơ này, lẽ nào ngươi không biết mình có tiếng ca tuyệt vời là vì chiếc vương
miện ngọc trai trên đầu ngươi sao? Ngươi nên sờ không phải là cổ họng! Chẳng lẽ
ngươi thật sự cho rằng mình sinh ra đã có sẵn âm thanh của tự nhiên đó hay sao?
Đúng là một con cá ngu ngốc.

Không sao, nó đã không biết ý nghĩa của vương miện ngọc trai thì ta càng dễ
thu hồi lại.

"Ha ha, đừng căng thẳng. Ta đã nói sẽ ưu đãi với ngươi mà. Chúng ta
trò chuyện một chút cho thoải mái nào. Vì sao ngươi lại muốn có một đôi chân?
Không, đừng vội trả lời, để ta đoán. Ngươi, thích một loài người, một nam giới
loài người xuất sắc, cực kì đẹp trai, thậm chí, còn là một vương tử??"

Nó hầu như tỏ ra sùng bái vì thấy ta liệu sự như thần, "Đúng, đúng
vậy, không sai. Ngài nói đúng hoàn toàn. Quả nhiên ngài có phép thuật thần kỳ.
Từ khi nhìn thấy anh ấy tôi đã biết chỉ có anh ấy mới là người trong mơ của tôi.
Anh ấy thật là cao lớn, thật là đẹp trai. Hơn nữa cuộc sống trên mặt đất sẽ vô
cùng mới lạ và thú vị..."

"Theo đuổi tình yêu tốt đẹp là điều nên được khuyến khích. Vậy thì,
Loreley, nếu như khi ngươi không thể nói chuyện mà vẫn có thể làm cho anh ta
yêu ngươi thì ta sẽ trả lại giọng nói cho ngươi. Có điều ta còn muốn chiếc
vương miện ngọc trai của ngươi, để làm trao đổi, ta có thể cho ngươi một đống
đồ trang sức và đá quý mà chỉ phụ nữ loài người mới có, làm cho ngươi trở nên
lấp lánh xinh đẹp ngay từ khi mới xuất hiện. Như thế nào? Điều kiện rất hậu đãi
đúng không?"

Nghe thấy điều kiện mê người như thế, Loreley hầu như chuẩn bị lập tức đáp
ứng.

"Đừng vội, còn có điều kiện. Nếu một khi anh ta yêu người khác thì
ngươi sẽ bị biến thành bọt nước. Hơn nữa tác dụng phụ của thuốc nước sẽ làm cho
mỗi một bước ngươi đi đều đau đớn như dao cắt. Như vậy ngươi còn đồng ý trao
đổi không?"

Hậu quả tà ác đáng sợ như vậy vẫn không hề ngăn cản được nó. Bé Loreley đã
mù quáng vì tình yêu.

Nó ký tên lên trên khế ước. Khế ước phép thuật, không thể đổi ý hay hủy bỏ.

Trên khế ước ghi rõ, Ursula sẽ nhận được vương miện ngọc trai, còn sau khi
Loreley nhận được tình yêu của vương tử sẽ có thể nhận lại được âm thanh của
chính mình. Là âm thanh - của - chính - cô - ta.

Mà không phải âm thanh của tự nhiên có trong vương miện ngọc trai. Bởi vì
đó là thứ thuộc về con gái biển cả, Ursula.

 

Chương 6: Phản bội

Loreley không chút do dự ký
vào khế ước phép thuật, sau đó nâng lấy lọ thuốc có thể làm nó thực hiện ước
mơ, theo đuổi tình yêu đó như nâng vật chí bảo.

Còn ta, nhờ sử dụng tiểu xảo
với câu chữ trong khế ước, cộng thêm việc Loreley không biết đến sự quý giá của
vương miện ngọc trai, nên ta đã lấy lại được vương miện thuộc về ta, không ai
có thể cướp nó đi một lần nữa.

Nhưng ta đoán cho dù có biết
thì Loreley cũng sẽ không để ý.

Bởi vì lúc rời khỏi, thân thể
nó tỏa ra một vẻ đẹp kinh người, đó là ánh sáng do tình yêu mang tới.

Sau khi xác định nó đã ra
khỏi rãnh biển tuyệt cảnh ta mới không nhịn được cười to lên.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Có lẽ giờ khắc này ta thực sự phù hợp với danh hiệu phù thủy biển cả.

Niềm vui quá lớn làm ta không thể tự chủ được, cười đến mức khóe mắt cũng
xuất hiện một chút nước mắt trong suốt, ta ôm bụng lăn lộn trên chiếc ghế lớn
làm bằng vỏ trai của mình.

Bảo Bảo ngốc nghếch lúc này mới trang điểm xong, nó thắt một cái nơ con
bướm trên đầu mình, điều này làm cho thoạt nhìn nó gióng hệt một con thỏ ngu
xuẩn. Phát hiện con bé người cá đã rời khỏi, biết ta cố ý lừa nó đi, nó tức
giận đến mức lập tức xoay người không thèm để ý đến ta nữa. Có điều sau đó bị
hấp dẫn bởi tiếng cười của ta, cho rằng ta đang cực kì vui vẻ nên lại tò mò
quay lại hóng hớt.

Ta vẫn đang cười, úp mặt vào hai bàn tay, hai vai run run.

Bối Bối nhạy cảm phát hiện tâm tình ta không ổn định, nó vội vã lượn lờ bên
người ta.

"Ta không sao, Bối Bối, ta không sao. Chỉ có điều, ngươi không cảm
thấy con bé người cá kia thật sự rất ngu xuẩn à?"

Ta bước ra khỏi ghế ngồi, đi tới trước nồi thuốc. Trong nồi là thuốc nước
hóa thân, loại thuốc nước con bé người cá kia vừa mang đi. Công dụng là có thể
làm người cá biến thành hình dạng người bình thường.

Trầm mặc một lúc, sau đó ta cầm lấy lọ cường toan có thể phá hủy tất cả mọi
dược phẩm đổ vào nồi thuốc vẫn còn gần đầy. Không cần nữa rồi, vĩnh viễn không
còn cần đến loại dược phẩm này rồi.

Ta nghĩ rằng lúc này sắc mặt ta nhất định dữ tợn đáng sợ, nhưng thật sự
không thể trách ta được.

Vì loại dược phẩm này từng là thứ ta tạo ra vì hắn. Đúng vậy, ta nghiên cứu
chế tạo ra vì người yêu của ta, Ceto.

Ceto là một người cá.

Ceto cũng là cha của Loreley, là một tên trộm cắp.

Vì sao đến bây giờ ta vẫn không hề cố gắng cải tiến tác dụng phụ của loại
thuốc nước này? Bởi vì không cần thiết. Lúc đầu Ceto uống thuốc này nhưng không
cần đi lại trên mặt đất, mà chỉ để vui vẻ với ta trong tòa cung điện hoa lệ.

Đúng thế, nếu con bé người cá biết loại thuốc này ra đời là để cha nó có
thể vui vẻ với ta thì vẻ mặt nó sẽ đặc sắc đến mức nào? Đúng là muốn nhìn một
cái. Ha ha! Đó đúng là một khoảng kí ức mà bây giờ nhắc tới chỉ cảm thấy căm
hận.

Còn nhớ lúc ta và Ceto cuồng nhiệt yêu thương, một lần ta và hắn đang mặn
nồng thì thị nữ tới thông báo, nói là Hel tới tìm ta. Ta không nhịn được đuổi
nó ra, lại không nghĩ rằng Hel đã nghe thấy tất cả. Sau đó thị nữ nói hắn chỉ
lặng lẽ bỏ đi.

Chẳng lẽ vẫn chỉ yên lặng như cũ? Ta cau mày, quả nhiên mình vẫn không hiểu
được Hel.

Thị nữ đưa cho ta một viên đá màu đen lấp lánh, nói rằng đó là viên đá quý
khảm trên giày hắn bị rơi ra khi hắn không cẩn thận vướng vào cửa cung điện.

Nhớ tới bước chân dứt khoát và chắc chắn của Hel, nhớ hình ảnh chiếc áo
choàng phần phật phía sau hắn, ta mím môi, không tưởng tượng ra được làn thế
nào hắn lại có thể va vào cửa điện mà để rơi viên đá quý được.

Nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng. Người yêu của ta đang ở trong
lòng ta, không có thứ gì quan trọng hơn điều này.

Hai ngày sau Hel tới gặp cha ta xin từ hôn. Cha ta tức giận phát điên, lần
đầu tiên ông không thể khoan dung cho sự buông thả của ta, "Một thằng
Merman thấp hèn như thế này mà con lại chọn nó làm bạn đời của mình được
à?"

Ta nghe thấy câu trả lời vô cùng kiên định của chính mình, "Vâng, thưa
cha. Con yêu Ceto". Đứng bên người ta, ánh mắt còn khiến người ta say lòng
hơn mọi loại rượu ngon của Ceto bao trùm lấy bóng dáng ta.

Người yêu ta ở bên người ta, ta không có gì phải sợ, không phải sao?

Cuối cùng cha vẫn không lay chuyển được ta, dù sao ta cũng là đứa con gái
được ông nuông chiều từ nhỏ. Ông nổi giận đùng đùng ném Trái Tim Biển Cả, tượng
trưng cho quyền lực quản lý biển cả, có mang sức mạnh của thần biển cho ta. Sau
đó ông cầm lấy cây đinh ba bảo bối của mình, đánh xe ngựa về cung điện trên núi
Olympus rồi chìm vào giấc ngủ say. Đó là ông muốn khuất mắt trông coi.

Luôn luôn dịu dàng, mẹ dùng ánh mắt trách cứ ta với vẻ không đồng ý, nhưng
bà vẫn không nói gì cả, chỉ cùng cha trở lại nơi ở của các vị thần đó.

Từ bây giờ, khắp biển rộng không ai có thể cai quản ta. Ta biến Trái Tim
Biển Cả thành một cây quyền trượng lấp lánh chói mắt, điểm nhẹ lên vai Ceto -
bờ vai hắn không rộng rãi như Hel nhưng lại là nơi tốt nhất để ta dựa vào - ta
nói, "Ta trao cho anh vinh quang ngang hàng với ta, trong khắp biển rộng
này, hỡi người yêu của ta".

Đôi mắt màu xám dịu dàng của Ceto còn tĩnh lặng hơn cả mặt biển. Lời tâm
tình hắn thì thầm bên tai ta có thể khiến những nhà thơ tài hoa nhất xấu hổ mà
chết.

Nhưng nếu ta nghiêm túc nhìn kỹ hắn thì có lẽ đã có thể phát hiện dưới màu
xám lấp lánh ánh sáng đó có che giấu dục vọng và dã tâm. Đáng tiếc ta không làm
vậy.

Khi đó, ta ngu xuẩn giống như Loreley, con bé người cá kia. Vì tình yêu, ta
bất chấp tất cả.

Lại không ngờ rằng sau đó thứ chờ đợi ta chính là sự phản bội thê thảm, sự
phản bội đã hung ác chà đạp tôn nghiêm đứa con gái của biển cao ngạo là ta, làm
cho ta trở nên ti tiện và thấp hèn dưới lớp bùn đen.

Ta - tuyệt - đối - không - thể - tha - thứ...

 

Chương 7: Xem kịch

Ta nhìn hình ảnh hiện ra trong tấm gương.

Con bé người cá Loreley trần truồng hôn mê trên bờ cát được vương tử Eric,
người trong lòng nó cứu về. Hắn dịu dàng và lịch thiệp cởi áo choàng che đậy
thân thể cho nó, bế nó lên tuấn mã chạy về tòa thành hùng vĩ nơi hắn sống.

Hắn lệnh cho các thị nữ mặc một chiếc váy lụa Taff cao cấp nhất cho nó. Vạt
váy trắng muốt khiến nó giống như một tiên nữ, một tiên nữ ngây thơ trong sáng
nhất.

Hắn nhìn đến mức ngẩn người. Nó ngượng ngùng đỏ mặt. Ta nhìn lạnh nhạt.

Eric dẫn Loreley du ngoạn trong hoa viên, chèo chiếc thuyền nhỏ bập bềnh
trên hồ nước trong vắt, nghe các nhạc công đàn hát.

Bọn họ dùng những nhạc khúc động lòng người để ca ngợi sự anh tuấn vĩ đại
của hắn và vẻ đẹp thuần khiết của nó. Ta lặng lẽ tự nói với mình, lẽ nào không
biết duy mỹ như vậy kỳ thực là dễ vỡ nhất?

Hắn cưỡi trên con tuấn mã cũng xuất sắc như chủ nhân của mình, chở nó lao
đi qua rừng rậm, qua đồng hoang. Hắn cười hào phóng, nó cười không tiếng động,
còn ta cười tà ác.

Ngựa phi nước đại, mái tóc nâu của hắn và mái tóc vàng của nó tung bay đan
xen vào nhau. Trước tấm gương, mái tóc đen của ta cũng trôi nổi phía sau lưng,
gần như sắp biến thành những con rắn vì quá hưng phấn.

Biết nó không thể nói chuyện, hắn thậm chí còn mời giáo viên tới dạy nó
cách nói bằng tay. Chính hắn cũng bắt đầu học tập, để có thể giao tiếp với nó
dễ dàng hơn. Dù sao Loreley cũng chưa bao giờ học chữ viết của loài người.

Bọn họ hầu như đã sắp yêu nhau. Hầu như. Vì sao lại dùng từ hầu như này?

Bởi vì, ta còn chưa ra tay, ha ha.

Đội vương miện ngọc trai lên đầu lần nữa - con gái thần biển, Ursula, bắt
đầu tìm lại sự kiêu ngạo bị lớp bụi phủ kín của mình.

Đội vương miện ngọc trai, lấy lại được sức mạnh bị phong ấn, ta thoải mái
hóa thân thành hình người hoàn toàn. Thân là con gái thần biển, kế thừa dòng
máu của cha, từ trước tới nay ta chưa bao giờ cần đến thuốc nước hay ngoại lực
mà vẫn có thể thay đổi thành hình thái của bất cứ sinh vật nào. Huống chi bản
thể của thần tộc vốn chính là hình người, nhưng lại hoàn mỹ đến mức khó tin.

Thời gian trước bị ép phải dùng thân thể nửa người nửa bạch tuộc mấy trăm
năm, còn không phải vì kẻ soán vị vô sỉ kia sao?

Hắn lừa gạt, dụ dỗ ta uống máu ma bạch tuộc đã bị nguyền rủa, sau khi phản
bội ta còn cướp mất vương miện của ta, cưỡng chế phong ấn phép thuật của ta,
lưu đày ta đến vực sâu tối tăm ở rãnh biển tuyệt cảnh này.

Lúc đầu ta nguyền rủa, ta mắng chửi, ta không dám tin. Móng tay ta để lại
những vết cào điên cuồng trên vách đá ở rãnh biển.

Sau đó ta mềm yếu, ta khẩn cầu, ta cầu khẩn hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Khi đó
trả lời ta là nhạc khúc du dương truyền đến từ phía cung điện xa xôi. Hắn cưới
người yêu của hắn ở trong tộc người cá, một Mermaid có mái tóc vàng và cái đuôi
với lớp vẩy bạc.

Hắn mạo nhận chính mình là Poseidon, hắn có Trái Tim Biển Cả, chiếm đoạt
sức mạnh của thần biển. Thậm chí hắn gọi vợ hắn là hoàng hậu biển cả.

Bọn chúng mà cũng xứng sao? Khi đó ta thật sự hối hận, hối hận vì sự buông
thả của ta đã khiến ta rơi vào hoàn cảnh nhục nhã như vậy, khiến tên húy tôn
quý của cha mẹ ta bị lũ cuồng vọng làm dơ bẩn.

Hàng năm hàng tháng, ta dần dần biến tình yêu dành cho Ceto thành thứ chất
độc tà ác nhất, ta cần hắn phải thừa nhận hậu quả vì dám mạo phạm ta. Rồi sẽ có
một ngày sức mạnh của nữ thần báo thù Erynnyes trả lời sự kêu gọi của ta!

Ta học được kiên nhẫn, bữa ăn được chờ đợi trong kiên nhẫn thường thường là
bữa ăn ngon nhất.

Trong gương, Eric dịu dàng nói với con bé người cá, ngày mai sẽ có một buổi
vũ hội rất long trọng. Đến lúc đó hắn sẽ giới thiệu Loreley với cha mẹ và mọi
người trước mặt tất cả khách tới dự. Hắn sẽ khiêu vũ suốt đêm với nó.

Loreley gật đầu ngượng ngùng và vui sướng. Nhưng ta biết dưới vạt váy trắng
tinh rộng rãi của nó kia, trong đôi giầy màu bạc tinh xảo kia, đôi chân được
đánh đổi trong khế ước phép thuật đó không giờ phút nào là không đau đớn. Cùng
với mỗi một bước chân, lúc nào nó cũng như đang đi trên lớp dung nham nóng
cháy, nhưng nó vẫn vui vẻ chịu đựng.

Ta lạnh lùng nhìn hình ảnh trong gương như là xem một vở kịch trên sân
khấu, chỉ có điều trên ghế khán giả chỉ có một người xem là ta.

Tặc tặc, loại ngọt ngào này thật sự làm người ta căm ghét.

Ta sẽ phá hủy tất cả. Để cho nước mắt của Loreley điểm xuyết cho con đường
tái xuất của ta. Nước mắt người cá nạm trên bộ lễ phục hoa lệ ta mới chế ra
này, nhất định nó sẽ trở thành bộ váy đẹp nhất. Có lẽ ngay cả nữ thần của tình
yêu và sắc đẹp Aphrodite(1) cũng phải ngưỡng mộ ta.

(1) Trong thần thoại Hy Lạp, nữ
thần Aphrodite là thần của tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở (cũng có thể là nữ
thần của dục vọng); và cũng là thần hộ mệnh của thủy thủ. Tương đương của thần
này trong thần thoại La Mã là Venus.

Theo sử thi Iliad của Homer thì
Aphrodite là con gái của Zeus và Dione. Nhưng theo Thần phả của Hesiod thì
Aphrodite sinh ra từ bọt biển (aphros 
bọt sóng). Aphrodite trần truồng nổi lên trên những bọt sóng biển, cưỡi
lên một vỏ sò; trước tiên nàng đến đảo Kythira nhưng khi thấy rằng đó chỉ là
một đảo nhỏ nên nàng đến Peloponnese và cuối cùng ở tại Paphos, nơi này sẽ là
nơi thờ phụng chính của nàng.

Ta biến ảo thành hình tượng mỗi khi lên bờ trước kia, kỳ thực gần như không
khác gì gương mặt vốn có của ta, dù sao ta cũng khinh thường sử dụng khuôn mặt
người khác. Chỉ có điều ta cố ý tạo thêm một chút tì vết, dù sao loài người
cũng không thể có ngoại hình hoàn mỹ như của thần. Còn có nước da màu mật ong,
đây là sở thích của ta. Thường xuyên sống dưới đáy biển, ta không thể có một
nước da màu mật ong được, vì vậy ta lại càng thích màu da này.

Mặc vào bộ lễ phục bằng lụa màu đen được cắt may cẩn thận, lộ ra những
đường cong cơ thể và khe sâu hoàn mỹ trước ngực, ta biết hình tượng này có thể
khiến cho đàn ông mê say. Vuốt mái tóc dài xoăn và dày như rong biển, chiếc
vương miện ngọc trai trên mái tóc phát ra ánh sáng dìu dịu.

Ta phất tay biến Bảo Bảo và Bối Bối thành một thằng bé và một thị nữ. Chúng
ngạc nhiên phát hiện thân thể mình đã biến thành loài người, tò mò giơ tay lên
trước mắt quan sát.

"Đi thôi, đến phiên chúng ta lên sân khấu rồi".

Vở kịch chỉ có một khán giả cô độc, há không cô quạnh? Ta mỉm cười, chuẩn
bị hóa trang lên sân khấu.

 

Chương 8: Mở màn

Khi ta xuất hiện trước cửa tòa thành nơi vương tử Eric đang ở thì vũ hội đã
bắt đầu từ sớm.

Trước đó, mang hai đứa hầu một trai một gái lên bờ, đầu tiên ta bỏ chút
thời gian tạo cho chính mình một thân phận: Công chúa Monica đến từ đất nước xa
xôi.

Sau khi phép thuật đã khôi phục, đối với ta đây là một việc rất dễ dàng.
Cái tên Monica thì là ta tùy tiện nghĩ ra, dù sao trước kia lên mặt đất chơi đùa
ta chưa từng dùng cái tên giả cố định nào.

Mà nguyên nhân chủ yêu khiến ta đến muộn vẫn là do tên tham lam Bảo Bảo
này! Trước nay chưa bao giờ lên bờ, nó lập tức bị vô số món ngon của loài người
làm hoa mắt, thèm đến nỗi nhất định phải ăn đến phát ngán mới thôi.

Ta trợn mắt nhìn Bảo Bảo đã bị ta biến thành một cậu bé xinh xắn, nó ăn no
căng bụng, giờ đang ngồi rên rỉ trong góc trên xe ngựa.

No quá rồi đúng không? Đáng
đời!!

"Lát nữa sẽ có người
đánh xe ngựa đi. Bối Bối, ngươi và Bảo Bảo theo người dẫn đường đi đến căn
phòng họ bố trí đợi ta. Để ý Bảo Bảo, đừng để nó gặp rắc rối. Có việc gì gọi
ta, ta sẽ nghe thấy!" Tiện tay, ta truyền một chút ma lực cho hai tên nhóc
này để đề phòng vạn nhất.

Dặn dò xong, ta bước xuống
chiếc xe ngựa xa hoa, đứng trước lối vào cửa cung điện.

Người trông cửa vô cùng cung
kính tiến lên dẫn ta vào trong, đồng thời thăm dò thân phận của ta. Sau đó tìm
thấy cái tên ta báo ra ở phía trên đầu trong danh sách khách mời rất dài đó.

Tiếng hô của thị vệ ngoài cửa
vang lên đúng lúc bản nhạc trong đại sảnh cũng vừa kết thúc, vì vậy tất cả mọi
người trong đại sảnh đều có thể nghe thấy tên và tước hiệu của ta, thậm chí
tiếng hô còn vang vọng giữa mái vòm rộng lớn và chùm đèn pha lê đang rực sáng
trên trần.

Ánh mắt mọi người tức thì tập
trung vào cùng một điểm, trên người ta, lúc này đang đứng thẳng trước cửa. Kể
cả vương tử Eric đang cầm tay Loreley cũng thế.

Loại cảm giác muôn người chú
ý này đúng là quá tuyệt vời.

Ta biết vẻ ngoài của ta bây
giờ có thể tạo thành ấn tượng mãnh liệt sâu sắc đến mức nào cho người khác: Lễ
phục may bằng lụa diêm dúa đen như mực, tôn lên nước da màu mật ong, búi tóc
cao vút điểm xuyết những viên ngọc trai trắng tinh, đôi giày khiêu vũ dưới chân
và chiếc quạt gấp trên tay cùng màu sắc rất hợp với nhau.

Đặc biệt là lúc trước Loreley
xuất hiện nhất định đã tạo thành ấn tượng rất mạnh với mọi người - cho dù là ta
cũng không thể phủ nhận rằng nó đích xác cực kì xinh đẹp, là loại xinh đẹp tinh
khiết chói lọi - mà vẻ đẹp của ta lại hoàn toàn đối lập với nó. Nhờ ấn tượng nó
tạo ra vừa rồi, sự xuất hiện của ta lại càng trở nên thu hút gấp bội.

Loại dùng ưu điểm của người
khác để tôn lên vẻ đẹp của chính mình này là một trong những sở thích quái ác
nhất của ta trong những ngày tháng ngỗ ngược trước đây. Thời gian quá lâu rồi,
giờ lại cảm nhận được dư vị xưa, đúng là làm người ta hoài niệm.

Tạo dáng đủ rồi, ta mới thảnh
thơi bước chậm vào sảnh, đi giữa vô số người mặc quần áo hoa lệ.

Mà các phu nhân quý tộc có
địa vị thấp hơn thân phận công chúa ngụy tạo của ta thì tới tấp thi lễ - bọn họ
tự nhiên nên làm như vậy, cho dù ta không phải công chúa điện hạ Monica gì đó
thì cũng vẫn xứng đáng nhận lễ của họ.

Đi tới trước mặt cha mẹ vương
tử Eric, chủ nhân dạ tiệc, ta lặng lẽ làm phép khiến bọn họ cho rằng ta đã thi
lễ - dù như thế nào thì cũng đừng trông chờ ta gấp hai đầu gối cao quý của mình
trước mặt nhân loại bình thường, kể cả đối phương là vua và hoàng hậu.

Theo nghi lễ, vương tử Eric
buông tay Loreley - hôm nay vẫn mặc váy trắng, thanh khiết tươi tắn - tiến lên
mời ta khiêu vũ.

Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra
không muốn rời Loreley nhưng ta đọc được vẻ tò mò và kinh ngạc trong ánh mắt
hắn. Ta đã thấy quá nhiều ánh mắt như thế!

Lại đây, con mồi của ta! Khi
ngươi cùng ta khiêu vũ xong một điệu thì ngươi đã đặt một chân vào bẫy.

Một tay cầm quạt gấp che
khuất đôi môi đỏ tươi, chỉ lộ ra đôi mắt màu lam, tay kia ta cao ngạo đưa tới
trước mặt hắn. Eric cầm tay ta, môi hắn khẽ chạm vào mu bàn tay ta, như một
cánh bướm dịu dàng.

Sau đó, hắn dẫn ta bước vào
sân khiêu vũ. Trong điệu nhạc vui tươi dồn dập hơn mấy điệu trước, ta khẽ thì
thầm bên tai Eric.

Để nghe rõ ta nói gì, hắn ôm
ta càng gần hơn, đến mức ta gần như bị ôm vào lòng hắn. Đương nhiên, hắn vẫn
chưa phát hiện lúc này tư thế mập mờ của chúng ta đã bán đứng tâm tư yếu ớt của
hắn.

Vạt váy màu đen của ta xoay
tròn cuốn lấy đôi chân khỏe mạnh của Eric, giống như một mảnh màn đêm sâu nhất,
làm cho hắn sẽ vĩnh viễn ngủ say.

Sự cám dỗ như có như không.
Vẻ đẹp thần bí. Vẻ ngang ngược và cao quý mâu thuẫn đan xen.

Vì vậy, một điệu lại một
điệu.

Trong một lần xoay tròn, khóe
mắt ta thoáng nhìn, thấy một góc váy màu trắng đau thương.

Đó là Loreley tóc vàng xinh
đẹp. Nó đứng yên lặng trong một góc, như là bị thế giới bỏ quên.

Biết không? Con bé người cá!
Ta sẽ khiến người ngươi yêu vĩnh viễn chìm vào trong màu đen mê hoặc mà nguy
hiểm này, không còn quay lại nhìn ngươi lấy một lần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3