Thiếu tướng ế vợ - Chương 09 - 10

Chương 9:

Trình Điện Điện nghĩ mình
không nên hỏi anh trực tiếp như vậy. Nhưng nếu không phải ba khả năng này,
chẳng lẽ đầu óc của Hàn Ích Dương có vấn đề nên để ý tới cô?

Bên trong xe lặng phắc như
tờ. Trình Điện Điện không dám nhìn mặt Hàn Ích Dương, cô thấp thỏm hết cầm điện
thoại bằng tay trái rồi đổi qua đến tay phải.

"Cũng phải, do tôi không
suy nghĩ cặn kẽ." Rốt cuộc Hàn Ích Dương cũng lên tiếng, "Vài ngày
nữa, tôi sẽ gửi em kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của mình."

Kiểm tra sức khỏe tổng quát?
Về mặt sức khỏe và sinh lý có thể kiểm tra, nhưng xu hướng giới tính thì khám
bằng cách nào?

Trình Điện Điện cúi gằm đầu
không đáp lời Hàn Ích Dương.

"Em còn yêu cầu gì
không?" Hàn Ích Dương cảm thấy mình hơi thất bại.

Trình Điện Điện lắc đầu, mái
tóc dài rủ xuống che hết nửa gương mặt, trông cô rất ngoan ngoãn đáng yêu. Một
lúc sau, cô nhướng đôi mắt đen láy lên như vừa đưa ra một quyết định trọng đại
trong đời, "Để công bằng... em cũng đưa kết quả sức khỏe của em cho
anh."

Bàn tay cầm vô lăng của Hàn
Ích Dương giật bắn. Anh nghiêng đầu nhìn Trình Điện Điện, "Em suy nghĩ rất
thấu đáo, cứ làm theo lời em."

***

Trình Điện Điện cảm thấy bản
thân điên thật rồi.

Ngày hôm sau đi làm, cô lén
lút xin chủ biên nghỉ phép. Chủ biên hỏi cô tại sao xin nghỉ. Cô nghĩ cả buổi
cũng không ra lý do, cuối cùng cô nói lắp bắp, "Chu
kỳ kinh nguyệt của em không đều, em xin nghỉ đi khám…”

"Vậy còn chần chờ gì
nữa, đi ngay đi."

Trình Điện Điện mau chóng
chuồn khỏi tòa soạn. Xuống dưới lầu, cô bắt xe taxi, thấp tha thấp thỏm đến
bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Tới bệnh viện, một dãy số xa
lạ bất ngờ gọi vào điện thoại của cô. Mấy ngày nay, Trình Điện Điện nhận được
rất nhiều cuộc gọi quảng cáo, cô thẳng tay bấm tắt lập tức. Có điều vài phút
sau, điện thoại của cô lại đổ chuông.

Cô cáu kỉnh nghe máy. Có điều
nghe thấy giọng Hàn Ích Dương, ngữ khí của cô mềm mại hẳn, "Tại sao anh có
số điện thoại của em..."

"Hôm qua, tôi quên hỏi
em số điện thoại nên lúc về đã gọi hỏi cô họ của em." Hàn Ích Dương giải
thích. Sau đó, anh hỏi cô đang làm gì.

Trình Điện Điện nhìn chung
quanh bệnh viện, cô nói nhỏ, "Thì... thì em..."

"À..." Điện thoại
phát ra tiếng cười khẽ của Hàn Ích Dương, "Được lắm."

"Cái gì mà được
lắm?" Trình Điện Điện không hiểu ý của anh.

"Tính tích cực của em
được lắm."

Cái gì mà tính tích cực được
lắm?

Trong lúc Trình Điện Điện
ngồi đợi đến phiên mình vào khám, cô nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề. Nếu
"ba cái tính" của Hàn Ích Dương đều khỏe mạnh bình thường, vậy cô nên
giả vờ nhút nhát không đồng ý hay bất chấp tất cả hốt hàng cực phẩm như anh về
cho mình?

Mọi điều cô nghĩ đều thuyết
phục cô đừng do dự nữa. Quan trọng nhất là khi con người cảm thấy hiếu kỳ về
một sự vật nào đó, họ sẽ bất giác bị lôi cuốn theo. Trình Điện Điện phải thừa
nhận rằng, nhật ký của Dương Hân khiến cô tò mò về anh trước cả khi anh thu hút
cô.

Ra khỏi bệnh viện, Trình Điện
Điện gọi cho Hàn Ích Dương, "Bây giờ quan hệ của em và anh là gì?"

"Nếu em không ngại anh
chưa có kết quả kiểm tra sức khỏe, chúng ta có thể thử làm bạn trai bạn
gái." Hàn Ích Dương nói.

"Nhưng nếu kết quả không
tốt, chẳng phải chúng ta lại chia tay nhau ư?" Trình Điện Điện chu miệng,
"Em sợ người ta kêu em không có đạo đức."

"Nếu có vấn đề thật, em
đá anh, mọi người cũng sẽ thông cảm cho em." Hàn Ích Dương nói.

Trình Điện Điện không ngờ Hàn
Ích Dương cũng rất hài hước. Khóe miệng của cô nhếch lên hạnh phúc. Cảm giác
khi tiếp xúc với Hàn Ích Dương thoải mái ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Được thôi! Tới lúc đó
anh đừng trách em vô lương tâm."

"Ừ, anh sẽ không trách
em!"

Câu trả lời của Hàn Ích Dương
làm Trình Điện Điện cười không khép miệng lại được.

Vận may của cô sao lại tốt
thế này? Lẽ nào ông bà tổ tiên hiển linh thật rồi sao?

***

Khi con gái biết yêu, dù
không nói ra vẻ mặt cũng hiện rõ hai chữ “đang yêu”. Mấy ngày nay, không chỉ đồng nghiệp hỏi cô có phải đang yêu
hay không, mà cả bà Trình ở xa xôi ngàn dặm cũng nhạy bén phát hiện giọng điệu
của con gái bà khác hẳn mọi khi.

Ví dụ như sáng sớm cuối tuần,
bà gọi điện thoại cho Trình Điện Điện. Theo lẽ thường trước đây, giờ này cô còn
đang lười biếng ngái ngủ, còn bây giờ đã thức dậy tập yoga.

"Điện Điện, nói mẹ biết,
con yêu rồi phải không?"

Trình Điện Điện giấu diếm,
"Không có..."

Buổi tối Hàn Ích Dương gọi
điện cho cô, Trình Điện Điện kể anh nghe, "Hình như mẹ phát hiện em đang
yêu."

Hàn Ích Dương trầm tư vài
giây, anh nói, "Điện Điện, em nói mục đích hai đứa mình yêu nhau là
gì?"

“Kết hôn!”

"Nếu vậy, chúng ta có
thể vào đề luôn không?"

Vào đề luôn không...

Buổi tối, bốn chữ này cứ
quanh quẩn trong đầu Trình Điện Điện. Hơn nửa đêm, Trình Điện Điện vẫn không
chợp mắt được, cô bật đèn đầu giường, gọi điện cho Hàn Ích Dương.

"Em ngủ không
được." Trình Điện Điện nằm trở mình trên giường. Trong đêm đen tĩnh lặng
thế này, cô muốn trút hết tâm sự với anh, "Thủ trưởng, em không hiểu tại
sao anh để ý tới em. Nhưng bây giờ em suy nghĩ kỹ càng rồi. Một người tốt như
anh đột nhiên lọt vào tay em, em sẽ không dễ dàng buông tha. Anh đừng hòng đùa
giỡn em, em không hiền như anh nghĩ đâu. Anh nên biết mấy cô nàng lớn tuổi bị ế
rất kinh khủng. Anh mà bị em bám dính thì phải chuẩn bị sẵn sàng."

"Em không ngủ được nên
nghĩ đến mấy chuyện này?" Trong điện thoại ngoài giọng nói của Hàn Ích
Dương, còn có tiếng xột xoạt như mặc quần áo và cả tiếng bước chân...

"Chuyện này quan trọng
lắm, anh biết không?”

"Đúng là rất quan
trọng." Hàn Ích Dương bước ra ngoài ban công. Anh nói dịu dàng vào điện
thoại, ánh mắt anh trở nên mềm mại nhìn lính trinh sát tập dược buổi khuya ở xa
xa. Một cảm giác rung động khó nói thành lời bỗng trỗi dậy trong lòng anh.

Sinh thời có thể gặp được
người đó là may mắn vô bờ của anh.

"Một... hai... một,
một... hai... một..." Trong quân khu vang vọng khẩu hiệu tập luyện của
binh sĩ. Hàn Ích Dương ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu
trời, anh nói với cô, "Điện Điện, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Anh đã chuẩn bị làm một người
chồng, một người cha. Anh không chỉ là quân nhân, là tướng lĩnh của binh lính,
mà anh còn là người đàn ông quan trọng nhất của một người phụ nữ, là cha của
con anh. Bây giờ anh đã chuẩn bị rồi, còn cô thì sao?

"Em... em cần một chút
thời gian." Trình Điện Điện ghé vào gối nằm, cô trả lời thành thật,
"Nhưng anh yên tâm, khả năng tiếp thu và thích ứng của em rất tốt, em sẽ
mau chóng chuẩn bị xong xuôi."

"Ừ." Hàn Ích Dương
mỉm cười, thần thái anh ngập tràn ấm áp.

Sau khi cúp điện thoại, Trình
Điện Điện vẫn không tài nào ngủ được. Cô tiếp tục không biết xấu hổ gọi điện
đánh thức Cố Minh Minh - bạn thời đại học của cô.

Cố Minh Minh mắng Trình Điện
Điện một hồi rồi mới chịu nghe cô tâm sự.

"Thần kỳ quá, cảm giác
khi yêu thật sự rất thần kỳ."

"Cô bé à, tình yêu chính
là điều kỳ diệu." Cố Minh Minh nói, "Bởi vì cậu không thể đoán người
cậu yêu là ai, một người xa lạ không chút máu mủ sẽ trở thành một phần quan
trọng trong cuộc đời cậu. Bây giờ đang hẹn hò, trái tim cậu đập loạn nhịp là
bình thường thôi."

"Nhưng mình không ngờ
người đó lại là anh ấy?"

"Ai?"

“…Hàn Ích Dương.”

"Sặc!" Cố Minh Minh
gào lên kích động, "Điện Điện, cậu nhớ phải nắm chắc cơ hội.”

Khi Trình Điện Điện và Hàn
Ích Dương gần kết hôn.

Bạn bè và họ hàng của cô ai
cũng bảo cô may mắn, nhưng chỉ có mỗi Triệu Mẫn “ân cần” hỏi cô...

"Điện Điện, cậu không
thấy anh ta già quá ư?"

Dĩ nhiên câu này là cô ta lén
hỏi cô.

 

Chương 10:

Trình Điện Điện từng mơ ước
loại tình yêu thế này. Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp gặp gỡ đối phương, dành cho
đôi bên tình yêu thuần khiết, nắm tay nhau sống đến bạc đầu giai lão.

Cố Minh Minh mắng cô mơ mộng
viển vông.

"Mình cũng ước ao có
thanh mai trúc mã, nhưng cậu nghĩ đi từ nhỏ đến lớn mình toàn chơi với con gái
thì kiếm đâu ra. Điện Điện, tình yêu không phải hình thức, cũng chẳng công
bằng. Có người đào hoa vô hạn, có người cả đời cũng không gặp được ai."

Trình Điện Điện tin rằng tình
yêu là thứ đẹp đẽ nhất trên đời nhưng không tin tình yêu dòm ngó đến bản thân.

Lộc Kiều là nơi có nam nữ kết
hôn rất sớm. Các cô gái qua hai mươi lăm tuổi đều được coi là gái lớn tuổi. Khi
ấy, cô không có bạn trai nên trở thành đối tượng được bà con họ hàng Trình gia
quan tâm nhất.

Bác hai, cô ba,... người nào
cũng tham gia góp ý việc cưới xin của cô.

Có điều đây không phải lý do
khiến cô rời bỏ Lộc Kiều.

Trình Điện Điện đi khỏi Lộc
Kiều là khi Triệu Mẫn và Trình Minh Dương từ nước ngoài trở về. Lúc đó cô phát
hiện sổ sách ở chỗ làm không thỏa đáng, cấp trên biết việc này không ngừng gây
khó dễ cho cô.

Rõ ràng người khác cố tình
gài bẫy hãm hại cô. Sau khi nhận được thông báo phê bình, cô chạy vào nhà vệ
sinh rửa mặt. Cũng vào lúc này bạn bè gọi báo cô biết Trình Minh Dương sắp về,
mọi người hẹn nhau ra gặp mặt.

Sau khi Trình Minh Dương tốt
nghiệp đại học, anh ta ra nước ngoài học tiếp lên cao. Triệu Mẫn tốt nghiệp
xong cũng đi theo Trình Minh Dương. Bà Triệu chạy tới nhà cô mượn tiền bảo lãnh
Triệu Mẫn đi nước ngoài, bà hỏi cô, "Điện Điện, sao con không đi nước
ngoài?"

Trình Điện Điện nắm tay mẹ
trả lời, "Con không có tiền đồ như Mẫn Mẫn. Con ở nhà với ba mẹ được rồi.”

Thời điểm Trình Điện Điện thi
đậu công chức cũng là lúc cô bắt đầu đi làm và coi mắt. Có lần Trình Minh Dương
gửi tin nhắn cho Trình Điện Điện, nhưng khung đối thoại không hiện được vẻ mặt
nên cô không biết anh ta thật sự hỏi thăm hay cười nhạo cô. Anh ta hỏi cô,
"Điện Điện, nghe nói năm ngày mỗi tuần em đều đi coi mắt?"

Không biết có phải cô quá
nhạy cảm hay không, mà hốc mắt cô đỏ hoe.

Trình Điện Điện không biết
Trình Minh Dương ở nước ngoài làm sao biết việc cô đi coi mắt. Có thể Trình
Minh Dương vô tình hỏi chuyện nhưng lòng tự trọng của cô bị tổn thương là
sự thật.

Cô xóa ngay tin nhắn và không
trả lời anh ta.

Một quãng thời gian dài sau
đó, khi cô còn đi coi mắt nhiều lần để tìm kiếm hôn nhân, Triệu Mẫn và Trình
Minh Dương về nước. Anh ta và cô ta đều rất thành đạt nhưng chuyện tình cảm của
cô vẫn không đâu ra đâu, đi làm lại gặp đủ thứ rắc rối.

Nghe bạn cấp ba báo tin xong,
Trình Điện Điện buông điện thoại nhìn mình trong chiếc gương trước bồn rửa mặt.
Cô gái trong gương có khuôn mặt tái mét, quần áo tông đen trắng khiến cô như
sống trong thế giới chỉ toàn hai màu trắng đen tẻ nhạt.

Từ lúc nào cuộc sống của cô
trở nên ảm đạm, không có màu sắc như vậy? Cô vẫn là Trình Điện Điện can đảm và
nhiệt huyết trước đây?

Cố Minh Minh nói, dù phụ
nữ không có tình yêu cũng phải có đàn ông. Trình Điện Điện, mày thật sự muốn
một cuộc hôn nhân không tình yêu?

Việc Trình Điện Điện từ chức
là tiền trảm hậu tấu. Trải qua nhiều bước phê duyệt rườm rà, khi đơn thôi việc
của cô có hiệu lực thì Mẫn Mẫn đã về nước. Mẫn Mẫn bị mẹ cô kéo đến làm thuyết
khách, khuyên cô đừng bỏ công việc tốt như vậy.

Triệu Mẫn ra nước ngoài để
đánh bóng bản thân, cô ta trở về như viên ngọc sáng lấp lánh. Cô ta ngồi xoay
một vòng trên chiếc ghế vi tính trong phòng Trình Điện Điện, rồi mới nói,
“Điện Điện, bây giờ làm viên chức nhà nước rất được ngưỡng mộ. Cậu không làm
việc này thì làm cái gì? Mẹ mình còn kêu mình đi thi tuyển công chức đây này,
cậu có chỗ làm ngon lại bỏ đi.Thế nhưng cậu không giống mình. Bây giờ rất nhiều
công ty lớn offer mình. Xã hội này coi trọng bằng cấp lắm... Sorry, Điện Điện,
mình nào giờ vẫn thẳng tính... cơ mà cỡ cậu sống thế nào cũng được, cậu là con
một trong gia đình khá giả, thiếu gì đàn ông thèm muốn đến nhà cậu ở rể."

Trình Điện Điện đột nhiên nhớ
tới một câu. Con người là một tổ chức bầy đàn, không ai như ai và tất cả mọi
người đều sẽ thay đổi.

Gặp nhau ngày đó, Trình Điện
Điện cảm thấy Mẫn Mẫn quá đỗi xa lạ.

Khả năng nói móc của cô ta
đã biến thành sự động viên hùng hồn. Trình Điện Điện càng quyết phải
đến thành phố S cho bằng được. Cô không thể không thừa nhận Triệu Mẫn góp phần
rất lớn trong việc đẩy cô đi nhanh hơn.

***

Hàn Ích Dương rất bận. Công
việc của anh đã định trước không thể ở cạnh hay hẹn hò với bạn gái mỗi ngày.
Nhưng hằng ngày Trình Điện Điện đều nhận được hai cuộc gọi của thủ trưởng Hàn.

Đôi khi buổi sáng Trình Điện
Điện ngồi xe buýt đi làm, Hàn Ích Dương gọi điện cho cô. Hay đôi lúc sau giờ
tan tầm cô đi siêu thị mua đồ ăn, anh sẽ gọi tâm sự với cô.

Con gái khi yêu đều thay đổi.
Trình Điện Điện tốn cả ngày để thu dọn nhà bếp, rồi chi thêm mười nghìn đồng mua
đồ dùng bếp núc. Cô quyết định sau này mình sẽ siêng nấu ăn.

Nhưng khi cà thẻ thanh
toán, Trình Điện Điện vẫn xót xa như đứt từng khúc ruột. Thoáng cái
đi tong hai tháng lương của cô. May là có Hàn Ích Dương trong điện thoại an ủi
cô, "Mừng quá, anh có thể nuôi nổi em."

Trình Điện Điện cười tủm tỉm,
"Tiền em tiêu là của em cơ mà."

"Ờ, anh quên nộp thẻ
lương cho em rồi." Hàn Ích Dương nói.

Trình Điện Điện hiếu kỳ,
"Thẻ lương của thủ trưởng có bao nhiêu?"

"Anh không rõ. Lần sau
gặp anh sẽ đưa, em có thể tính toán tỉ mỉ."

Rõ ràng thẻ chưa đến tay
nhưng Trình Điện Điện đã thấy ngọt ngào vô cùng. Cô cười chúm chím cúp điện
thoại.

Khi Trình Điện Điện đang nấu
canh, Hàn Ích Dương lại gọi cho cô. Anh và cô chưa bao giờ yêu đương. Anh nói,
anh thấy đám lính mới ngày nào cũng xếp hàng gọi điện thoại nên anh nghĩ nói
chuyện hằng ngày hẳn là việc cơ bản nhất khi yêu.

Trình Điện Điện nói, "Em
không biết cặp bồ thì phải làm những gì, lỡ em làm không tốt, xin anh chỉ dạy
em nhiều hơn."

Hàn Ích Dương đáp,
"Không thành vấn đề."

Có điều nội dung chính của
cuộc trò chuyện còn nằm ở đằng sau. Hàn Ích Dương nói cuối tuần anh sẽ về thành
phố S, kêu cô có thời gian thì chuẩn bị một chút.

"Chuẩn bị gì cơ?"
Trình Điện Điện cầm môi múc canh cá.

"Chúng ta đi gặp người
lớn."

Cái môi múc
canh nóng hổi đập vào miệng Trình Điện Điện, cô bật ra một tiếng kêu. Hàn
Ích Dương hỏi cô chuyện gì xảy ra. Trình Điện Điện tắt bếp, lật
đật chạy vào toilet soi khóe miệng bị bỏng của mình, cô nói nghẹn
ngào, "Tại anh hết đó, miệng em bị phỏng rồi."

Buổi tối, Trình Điện Điện
ngồi xếp bằng trên giường bôi thuốc lên miệng. Nghĩ đến chuyện Hàn Ích Dương
nói đi gặp người lớn vào chiều nay, Trình Điện Điện kéo chăn che kín
đầu, cô ngồi lầm bầm cả đêm.

Bộ dạng cô thế này làm sao đi
gặp người lớn? Cô có nên nói chuyện mình đã yêu cho gia đình biết không?

Trình Điện Điện lấy điện
thoại đặt trên đầu giường, cô bấm một dãy số nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại tắt
máy.

Có lẽ nên chờ thêm một chút
nữa rồi hẵng báo tin.

***

Hàn Ích Dương về sớm hơn một
ngày. Trình Điện Điện tan tầm thấy Hàn Ích Dương ăn mặc đơn giản đứng đợi mình,
cô lật đật phóng lên xe anh, vừa cài dây an toàn vừa nói, "Đi mau."

Người đàn ông bị hối thúc
nghệt mặt chốc lát, anh khởi động xe, "Bạn trai như anh hình như làm em
rất mất mặt."

"Ngược lại thì có."
Trình Điện Điện quay đầu, "Anh không biết đâu, em có thể chống chọi vô số
lời chỉ trích, nhưng em không chịu nổi người khác nhìn em bằng cặp mắt ước ao
và đố kị."

Hàn Ích Dương mỉm cười. Trình
Điện Điện đờ đẫn nhìn anh, cô khen anh chân thành, "Hôm nay anh rất đẹp
trai."

"Khụ khụ..." Hàn
Ích Dương choáng váng, ho khan mấy tiếng.

Trình Điện Điện buồn bực,
"Lẽ nào không có ai khen anh?"

"Bây giờ ít ai khen anh
lắm." Hàn Ích Dương lắc đầu. Bây giờ đến cả tên của anh người ta cũng ít
gọi thì nói chi đến việc khen anh đẹp trai.

Trình Điện Điện không kìm
được hỏi anh, "Khi anh còn đi học, có nhiều con gái thích anh không?"

Hàn Ích Dương cười cười hỏi
lại, "Em thì sao?"

"Em không dám giấu anh. Lúc em đi học có rất nhiều người bám theo. Sau
này, tuổi tác càng lớn nhan sắc càng tàn, em rớt giá." Trình Điện Điện nói
khoa trương, ném vấn đề lại cho người đàn ông lái xe, "Anh thì sao? Mau
nói thật đi."

"Anh cũng như em. Khi
còn đi học vì quá đẹp trai nên anh bị rất nhiều cô gái để ý. Nhưng về sau càng
già càng xấu, anh cũng rớt giá."

Hàn Ích Dương chọc Trình Điện
Điện bật cười vui vẻ, rồi bỗng nhớ tới Dương Hân, khóe miệng cô lại trĩu xuống.

Khi Trình Điện Điện đang trên
đường đến Hàn gia ăn cơm, bà Hàn gọi điện cho cô. Thái độ và giọng nói của bà
hiền từ ấm áp phá tan hoàn toàn tâm lý dè chừng của cô.

Sau khi cúp điện thoại, Trình
Điện Điện kéo gương trong xe của thủ trưởng Hàn xuống soi, "Xấu xí thế
này, làm sao gặp người đây."

"Em đừng lo lắng. Chỉ
cần là cô gái do anh dẫn về, ba mẹ
anh đều rất vui mừng." Thủ trưởng Hàn dỗ dành, nhưng
mấy lời này không hề có tác dụng trấn an cô, ngược lại càng khiến Trình Điện
Điện bất mãn, "Nhưng em phải có yêu cầu của riêng mình."

Hàn Ích Dương nghiêng đầu
nhìn cô, "Thực ra em rất đẹp."

"Thật không?" Trình
Điện Điện xoay gương trên xe ra soi tiếp, cô nói nhỏ xíu, "Hình như được
thủ trưởng khen, em đẹp lên một chút thật."

Hàn Ích Dương, “…”

"Vì thế sau này anh phải
khen em nhiều hơn nữa. Em đẹp anh cũng nở mặt, đúng không?"

"..." Đây là kiểu
biện luận gì vậy? Có điều Hàn Ích Dương vẫn gật đầu nghiêm túc, anh nói,
"Được."

Mấy hôm trước Hàn Ích Dương
đã kể sơ lược về từng thành viên trong gia đình của anh cho Trình Điện Điện
nghe, nhưng hôm nay cô mới chính thức đi gặp họ. Họ là những người cô
sẽ sống chung sau này: Ông Hàn, bà Hàn, em trai Hàn Tranh, em dâu Châu
Thương Thương và ba đứa bé sinh ba gặp lần trước.

Trình Điện Điện tự nhận mình
là người có thần kinh thép nhưng khi xe dừng trước ga ra Hàn gia, tay chân
cô vẫn mềm nhũn. Trình Điện Điện túm lấy người đàn ông đang cởi dây
an toàn giúp cô, cô nhăn mặt hỏi anh, "Nếu ba mẹ anh hỏi em câu anh bằng
cách nào, em phải trả lời làm sao?"

Câu bằng cách nào?

Hàn Ích Dương phì cười, khóe
mắt anh hiện lên nếp nhăn cong cong đáng yêu, anh sờ đôi lông mày nhíu chặt của
Trình Điện Điện, "Em hãy nói Khương Thái Công câu cá, anh tình nguyện mắc
câu."

"Xì." Trình Điện
Điện cười tươi, "Anh mới là Khương Thái Công đấy, em đâu có
già."

Nhưng nếu anh là Khương Thái
Công, vậy chẳng phải cô là con cá ngốc tình nguyện cắn câu của anh ư?

Trình Điện Điện nghĩ đến đỏ
mặt.

Hàn Ích Dương ngoái người
nhìn ba cái đầu đang trốn lấp ló trong sân. Anh không ngờ mình sẽ có ngày như
hôm nay, sẽ khẩn trương sợ sệt dẫn cô gái làm bạn đời của mình về nhà.

Em trai anh từng kể
anh nghe cảm giác dẫn em dâu về nhà. Lúc đó nghe xong anh cảm thấy như thế nào?
Anh không nhớ chính xác nhưng anh nhớ khi ấy mình đã ước ao được vậy.

Kết hôn là một chuyện đơn
giản, nhưng gặp được cô gái có thể làm bạn suốt đời lại không đơn
giản như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3