Bão đồng - Chương 04 - Phần 1
- 4 -
Giữa lúc ấy thì Bính, một hôm không biết sang Phương Trà làm
gì, lại đạp xe vào lối ngõ nhà Viên. Lúc ấy dễ mới non trưa. Viên chơi mãi cũng
chán, định cầm cái sảo ra ao ngoài vớt hộ mẹ ít bèo tây về cho lợn, kẻo mấy
ngày nay, chiều nào bà đi làm đồng về cũng vội xách sảo đi vớt bèo. Khi Viên
vừa mở cổng nhô ra, thì một anh chàng đi chiếc xe đạp Thống Nhất màu xanh lá mạ
từ ngoài đường lao vào, chẳng biết có thuộc lối, hay mải nhìn cô gái xuất hiện
đột ngột trước mắt, mà cứ thế lao thẳng vào cổng, đánh rình một cái. Cả người
và xe kềnh ra ngõ, cách chỗ Viên đang đi chỉ nửa bước chân. Viên giật nẩy người
quay lại, rồi vội vất tệch cái sảo, chạy đến giúp anh ta dựng xe đạp lên, mới
rút được một bên chân ra khỏi xe. Khi anh chàng rút được một bên chân ra khỏi
xe đạp, thì người như mất hết thần sắc, cứ đứng trân trân nhìn Viên như bị thôi
miên. Quái lạ, cái cô em gái tay chủ nhiệm bị cách chức, chẳng lẽ mới đi thoát
ly lên huyện có hơn năm mà đã thay hình đổi dạng, đẹp đến kia a! Người nhỏ
nhắn, rắn rỏi, chỉ phải cái hơi cao, nhưng cũng nhờ cái dáng cao ấy mà có cái
lưng dài thắt đáy lưng ong mền mại, với bước chân uyển chuyển như múa. Bính
lướt nhanh nhìn Viên từ đầu xuống chân, rồi lại từ chân lên đầu. Càng nhìn càng
như mê muội. Không chỉ ở ánh nhìn sắc như dao cau phóng ra từ đôi mắt nhỏ, dài
đen như hai giọt nước của Viên. Chàng trai ở tuổi hai mươi nhăm mới chỉ nhìn
thấy hai cái núm chỏng chơ giữa bộ ngực thây nẩy cũng đủ thèm nhỏ rãi, chứ chưa
cần ngửi thấy cái mùi hoi hoi, ngầy ngậy, nồng nồng, thơm thơm toát ra từ hai
cái núm hồng hổng quyến rũ kia. Vừa nhìn thấy Viên, Bính đã như có thần giao
cách cảm mách cho chàng trai, tiếng nhà không có gì nhưng lại có cái uy của ông
chú là chủ tịch xã làm bảo bối, nên lúc nào mặt cũng vênh vênh, coi các cô gái
quê không được nghiêng nước nghiêng thành cho lắm, bằng nửa con mắt. Giờ bỗng
gặp cô gái nửa tỉnh nửa quê, xinh đẹp một cách quyến rũ, vừa mang nét hồn
nhiên, vừa in đậm bàn tay chăm chút của người biết tự làm đẹp. Đời lắm khi cũng
thật trớ trêu. Có người theo đuổi hàng năm trời, tưởng mười mươi nên vợ nên
chồng, bỗng lại hoá người dưng nước lã. Người trước đó chẳng quen biết gì, chỉ
gặp chốc lát, chuyện trò dăm ba câu, thế là thành vợ thành chồng. Chẳng lẽ tình
yêu lại có giác quan thứ sáu mách giùm hay sao, chứ thực, Bính mới chỉ một lần mặt
nhìn mặt Viên thôi, mà lòng như đã hẹn tự những ngày còn thơ rồi. Bính cứ đứng
nhìn Viên như ngây như dại, đến nỗi Viên phải giục, thôi anh đi đâu thì đi đi,
kẻo trưa rồi đấy. Bấy giờ, Bính mới lấy lại được thần hồn, hỏi: “Nhà em ở đây
à?”. Viên cười hóm hỉnh, trêu: “Nhà em không ở đây dễ ở Phương Trì chắc!”. Bính
nghe câu ấy thích chí, nghĩ ngay con cá này to ngon, nhưng cũng không khó buông
mồi, liền cười tít mắt, bảo: “Em có sang Phương Trì với anh không?”. Viên cũng
không phải tay vừa, cười cười: “Sang thì sang, nhưng còn phải xem xem đã!”. Câu
nói lấp lửng của cô gái ngoan, làm chàng trai dại khờ điêu đứng mấy ngày trời.
Chẳng chiều tối nào Bính không lượn lờ trở đi trở lại lối ngõ nhà ông bà Mải.
Rồi cô cậu cũng hẹn được nhau ra cây gạo lối làng Phương Trà sang Phương Trì,
cũng vào một đêm thượng tuần như đêm nay.
Nhưng khác đêm nay. Vì đêm ấy có trăng, dẫu là trăng non đầu
tháng. Còn đêm nay cũng là thượng tuần, nhưng không có trăng, dù là một mảnh
trăng non cũng không hề có. Chỉ có những đám mây mọng nước che sẫm bầu trời
đêm. Sau khi anh con trai làm ám hiệu “choác…choác…choạc!”, kiểu con chão chuộc
ngồi trên tàu lá khoai nước bờ ao gọi nhau, như anh ả đã mật khẩu với nhau, mỗi
lần Bính đến chỉ cần đứng ngoài bờ dậu dâm bụt gai lưỡi thế, là Viên có nhà thể
nào cũng lẳng lặng ra ngõ, rồi có đi đâu thì đi, hay chỉ nói với nhau đôi ba
câu rồi về cũng thoả. Khi Viên ra đến ngoài, Bính vội bá chặt lấy vai như mọi
lần, nhưng liền bị Viên hất tay ra, bước rảo lên trước. Bính biết ngay là Viên
giận chuyện lợn gà cân kẹo hồi sáng, vội bước dấn lên, cầm lấy một bên cánh tay
Viên lắc lắc:
- Em giận anh
thật à?
- Biết giận sao
còn đến. Dơ. Người thế mà dơ!
- Anh xin lỗi em,
và cả mẹ em nữa! Được chưa?
Viên suýt nữa thì
bật cười vì cách nói ngây ngô của anh chàng máu gái, lại không biết cách nịnh
gái. Nhưng đã nghe Bính biện bạch:
- Với lại lúc ấy
đông người. Anh không nói với mẹ em thế thì người khác lại tỵ, rằng nhà thì cân
lợn phải lại quả, nhà thì không mất gì cũng được cân. Khó lắm em ạ. Nhất là
sáng nay không hiểu sao chú Thuật anh bảo đi họp huyện, lại đạp xe về thẳng chỗ
cân lợn, làm tổ cân chúng anh chẳng thê linh động cho nhà ai được. Chứ như mọi
lần, những nhà thân quen cũng không cần lại quả, vẫn được cân đấy thôi.
Viên nghe Bính
nói liến thoắng, bỗng thở dài đánh thượt một cái. Rồi nửa đùa nửa thật, hỏi:
- Cân lợn thế,
anh Bính với các người trong tổ chẳng mấy mà giàu nhỉ!
- Ối giời, của
thơm mỗi người hưởng một tý, chứ sao được ăn cả, hả em. Nhưng mà thôi, sau này
em về ở với anh, em khắc biết.
Cô gái nghe chàng
trai nói thế không hiểu đáng vui hay đáng ngờ, nhưng cũng vơi vơi nỗi ấm ức,
bực bội từ ban sáng. Viên đi chậm lại, để Bính ôm vai, một tay sau lưng, một
tay quàng trước ngực, tỳ sát vào đôi bầu vú căng cứng đến nghẹt thở lúc nào
không hay. Anh ả cứ thế lững thững như dìu nhau đi tắt lối bờ ao ra vùng đầm.
Vừa đi Bính vừa hỏi Viên những câu tưởng chẳng ăn nhập gì vào cuộc tự tình của
đôi trai gái, nhưng lại là duyên cớ Bính được phái đi gặp Viên tối nay.
- Nhà em hôm nay
có khách à?
- Khách gì đâu.
Anh Cải, trước là bộ đội pháo đóng ở xã ta, mới được trên cử về làm bí thư
huyện uỷ, hôm nay chủ nhật xuống thăm bố mẹ em, chứ khách nào.
- Thế là khách
sộp rồi, em ơi! Bí thư huyện uỷ là người đứng đầu huyện cơ mà.Thể nào…
- Anh bảo thể nào
cái gì cơ?
- À, không! -
Bính dừng lại mươi giây, như để lựa lời, rồi hỏi tiếp, nhưng lời nói cũng không
được trôi chảy cho lắm, cứ giắt khúc, lục cục thế nào. - Thế anh Cải về huyện
rồi, hay vẫn còn ở đây, mà nhà im ắng thế, hả em?
Viên vẫn hồn
nhiên vô tư, đúng là tâm trạng một cô gái đang yêu, lúc nào cũng chỉ thấy cái
hay, cái đẹp của người mình say đắm:
- Hôm nay anh ấy
ngủ ở nhà em. Tối một lúc là anh Điền em và anh Cải đi nằm ngay. Nhưng hai anh
vẫn rì rầm trò chuyện ở trong buồng, chứ đã ngủ đâu. Em nghe tiếng choác choạc
của anh, mãi mới tìm cách lừa được các anh ấy để lẻn ra với anh đấy.
Câu nói tưởng như
vô tình của Viên như đã kết thúc cuộc gặp tối nay của hai đứa. Bởi mục đích của
cuộc gặp khi ông chú ruột giao cho anh cháu trưởng cũng chỉ có thế. Cũng chính
cái bản năng của đàn ông, đàn bà réo sôi trong ly ty huyết quản anh ả, mà làm
cho hai anh em Thuật và Lận đợi chờ, ngóng trông hết nước hết cái cả buổi tối.
***
Thuật sốt ruột
đợi chờ, ngóng trông cả buổi tối. Cứ hết đứng lên, lại ngồi xuống, trông ngớp ra
đầu sân, đến tận ngoài ngõ. Thấy thế, Lận an ủi ông anh:
- Thể nào thằng
Bính cũng gặp cái Viên thôi. Nhưng chắc chúng nó còn hú hí với nhau mới lâu
thế.
Thuật bực cháu,
lây sang cả em, sẵng:
- Hú hí cái con
mẹ nó. Đã bảo chỉ gọi con bé ra hỏi xem có đúng hôm nay ông Cải xuống nhà nó
không, có ngủ lại đêm hay về huyện rồi? Thế thôi, rồi về. Mà đi mất tăm từ chập
tối đến giờ.
Nghe anh trai gắt
gỏng, Lận mới dần hiểu ra tính chất nghiêm trọng của việc ông Cải đến nhà cha
con ông Mải. Nhất là đêm nay ông Cải lại ngủ ở đấy nữa, có khi ngay bây giờ còn
phải họp thường vụ đảng uỷ nữa ấy chứ. Không như cách đây gần hai tiếng, lúc
Thuật đứng ngoài bờ dậu gọi giật Lận ra, giọng rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe:
“Chú vào bảo thằng Bính ra đây, nhưng đừng nói với nó là tôi cho gọi nhá”. Lận
bấy giờ cũng chỉ nghĩ đơn giản là lâu nay anh trai vẫn ngại ra nhà bà chị dâu
goá chồng, đê giữ kẽ với bên ngoài và cũng tỏ ra mình là người cương trực. Ngay
cả khi Thuật dặn: “Bảo nó sang thẳng nhà chú. Đừng bảo sang bên tôi”, Lận cũng
chưa thấy có gì quan trọng; trong cái việc vốn dĩ chẳng quan trọng gì, một khi
ông chú ruột cho gọi thằng cháu ra bảo ban gì đó. Cho đến khi Lận ở bên nhà
thằng cháu về đến đầu ngõ, vẫn thấy ông anh đứng đấy, vừa có ý chờ hai chú cháu
Lận, lại vừa có ý chỉ đợi riêng Lận đê nói gì. Đúng thế. Vừa nhìn thấy Lận bước
đi chập chững trong ngõ tối, Thuật đã cất tiếng hỏi:
- Nó đâu?
Lận biết ông anh
hỏi nó đây là ai, liền nói:
- Nó đang mặc
quần áo, rồi sang ngay đấy.
- Chú nói thế nào
mà nó lại thay quần áo?
- Dạ, em có nói
gì đâu. Chỉ bảo sang bên chú, chú bảo cái này. Thế thôi!
- Thế mà nó lại
thay quần áo! Hay là…
Ông em lại nghĩ
ông anh sợ hay là thằng cháu không sang, bắt đi tìm lần nữa, vội nói như đinh
đóng cột:
- Thôi, bác vào
trong nhà uống nước. Thể nào cháu nó cũng sang bây giờ đấy! Lận vừa nói vừa kéo
tay ông anh vào cổng. Nhưng bỗng Thuật dừng chân, quay lại hỏi:
- Thím ấy với các
cháu có nhà cả chứ?
Lận chẳng nghĩ
ngợi tý gì về câu hỏi của ông anh, đáp ngay thật:
- Các cháu đang
học ở nhà dưới. Còn nhà trên chỉ có mỗi nhà em đang xem ti vi. Chẳng biết bác
gái bên ấy thế nào, chứ nhà em từ hôm mua được cái ti vi giải hệ về đến nay,
say như say thuốc lào, cứ cơm tối xong là xem mê xem mải, có hôm chẳng còn biết
giờ giấc, nghỉ ngơi là gì nữa.
Ông anh tiếp lời
bằng một câu đanh gọn như ra lệnh:
- Nhưng tối nay
phải nghỉ xem. Chú vào nói khéo với thím ấy hãy sang bà Quý, hay nhà Liên xem
nhờ một tối, để anh em tôi ở nhà bàn công việc, bao giờ xong, sang gọi hẵng về.
Thế nhá. Chú vào nhà trước đi, tôi đứng đây chờ thằng Bính. Nhớ bảo thím ấy đi
sang hàng xóm ngay đấy!
Đến lúc ấy, cái
đầu củ chuối của Lận mới lờ mờ cảm thấy tính chất nghiêm trọng của công việc mà
lát nữa đây mình và đứa cháu đích tôn được nhận từ ông anh trưởng. Nhưng cũng
phải mất mươi mười lăm phút, kể từ lúc Hoan, vợ Lận, hậm hực bước lịch bịch
xuống sân, ra ngõ, sang nhà bà Quý xem nhờ cái ti vi đen trắng loằng nhoằng đến
loé cả mắt, mới thấy thằng Bính ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi trắng cộc tay bỏ
trong quần âu phục xanh xi lâm, trông oách và chững chạc hẳn lên. Cả hai ông
chú đều khen anh cháu trai mặc bộ này hợp. Nhưng ông chú Thuật khen xong trong
lòng lại thấy lo lo, không biết thằng này định đi đâu mà diện thế kia, hay nó
cũng đang định đi gặp cô con gái ông bà Mải. Chẳng có lẽ. Mới sáng nay ở chỗ
cân lọn, con bé có cử chỉ hỗn hào, dám giật thốc tờ danh sách những hộ bán lợn
từ tay mình, thằng Bính phải chạy ra nói mãi mới đưa trả; rồi sau đó lại bực
tức bảo mẹ kéo lợn về, chứ không bán nữa. Lỗi là do thằng Bính nói với bà Mải
một câu không khéo, làm bà ấy, rồi cả con gái, đều giận quá hoá mất khôn, đùng
đùng kéo lợn về, chứ cái giống lợn đã trói chỏng chơ bốn vó cho lên xe, còn kéo
về thả vào chuồng nuôi sao lớn mà nuôi. Thuật nghĩ thoáng, rồi hỏi cháu:
- Mày định đi đâu
hả Bính?
Thằng cháu đưa
tay lên vò vò nắm tóc rối trên đầu, ấp a ấp úng mãi mới lúng búng như người
ngậm hạt thị:
- Dạ, cháu…cháu
định sang nghe chú Lận bảo gì, rồi nhân thể…
Ông chú lõi đời
mới nghe đến đấy đã như đi guốc trong bụng thằng cháu đích tôn, liền nửa đùa
nửa thật nói như một sự tình cờ:
- Đến nhà con
Viên hả? Vậy thì tao cũng nhân thể nhờ một việc.
Rồi không chờ
thằng cháu xác nhận lời ông chú thật giả bao nhiêu phần trăm, Thuật đưa tay kéo
thằng Bính lại gần, nói nhỏ chỉ đủ cho ba người nghe, thực ra chỉ hai chú cháu
Thuật nghe rõ, chứ Lận cũng phải nghiêng đầu ghé tai gần vào, im lặng lắm mới
nghe lõm bõm lời Thuật dặn cháu.
Thế nên, ngay lúc
ấy Lận chưa thể hiểu hết tính chất nghiêm trọng của việc Thuật cho thằng Bính
đi dò la tung tích Cải xuất hiện ở nhà ông bà Mải bên làng Phương Trà, hay ở xã
này thì cũng thế, đều là lãnh thổ Tiên Trung, mà chẳng lẽ người đứng đầu chính
quyền xã lại không biết, thì còn gọi gì là quản lý địa phương nữa. Nhưng nếu
chỉ có thế thì làm gì quan trọng đến vậy, bất quá cũng như một lần cấp trên về
cơ sở không báo trước. Đã không báo trước thì chúng em biết đâu tổ chức đón
tiếp mà chả có sơ suất. Ối dào ơi, ngay cả đến báo trước tới bốn năm ngày, như
hôm lâu đoàn thanh tra của tính về làm việc đất đai kiện cáo, đến gần trưa giữ ở
lại ăn cơm ra chiều giữ kẽ không ở, sau lại phải đưa mỗi vị cái phong bì, còn
tốn gấp mấy bữa cơm gà cá gỡ ấy chứ. Nhưng vẫn chưa ngặt bằng lúc ra xe đi, một
bố trong đoàn làm như khi ấy mới sực nhớ, hớt hải quay lại kéo tay chủ nhiệm ra
một chỗ thì thầm, có lợn giống lai kinh tế, giải quyết cho mỗi anh em trong
đoàn một đôi thì tốt quá. Thật là tội chết giáng xuống đầu bỗng dưng. Trại lợn
hợp tác em, đúng là cơ sở chăn nuôi điển hình của huyện bao nhiêu năm nay thật,
nhưng mới tuần trước xuất chuồng một lúc hon trăm con lợn giống, toàn lợn lai
ép một (F1), con nào con ấy đẹp như tranh; nhưng hôm nay thì thật không còn đàn
nào có thể xuất chuồng được ạ! Em hứa với các bác, khi nào có, em thuê xe chở
đến tận cơ quan cho. Nói thế là thật lòng, là nhiệt tình, là tận tâm vì đồng
chí, tận sức vì cấp trên lắm lắm. Vậy mà mấy ngày sau Lận lên huyện họp, ông
trưởng ban thanh tra huyện lại gọi ra ngoài rỉ tai, cậu giở quá, các bố ấy đã
bảo giải quyết cho mỗi người một đôi lợn giống thì kể cả trại không có cũng
phải vào nhà dân lùng bằng được, chứ ai lại chối đây đẩy thế bao giờ. Khổ quá,
em đâu dám chối, chỉ bảo khi nào có sẽ thuê xe chở đến tận cơ quan… Cậu thật
thà quá đấy. Các bố ấy bắt lợn ở hợp tác cậu đâu phải mang về nuôi, mà chỉ lên
đến chợ Đôi bán tống bán tháo, là mỗi đôi lợn mỗi ông đã có khoản tiền bằng cả
tháng lương rồi. Thế ạ, em đâu có biết. Lúc ấy em mà biết ý định của cấp trên
như anh vừa nói, thì mỗi người một đôi, chứ vài đôi em cũng chỉ hô một tiếng là
dân phải mang ra ngay tắp lự.
Đã phải một lần thế,
lần này dẫu chỉ nghe lỏm ông anh nói với thằng cháu đầu sai vậy, Lận đã thấy
vừa lo lo lại vừa mừng mừng. Lo là lo bí thư huyện uỷ về tập hậu thế này, không
vào bất cứ nhà cán bộ chủ chốt nào của xã, lại chỉ đến mỗi nhà ông Mải, một
người đang bất mãn làm đơn xin ra đảng, hẳn là lành ít dữ nhiều. Nhung trong
hoạ vẫn có phúc, trong nỗi lo vẫn lấp ló điềm mừng, thế lại hoá ra Tiên Trung
là xã được bí thư chú ý đến đầu tiên, kể từ khi ông ấy về huyện. Mà phàm đã là
đầu tiên, thì bao giờ cũng để lại ấn tượng. Chưa biết tốt xấu ra sao, hẵng cứ
để lại ấn tượng cái đã. Thuật nghe ông em giãi bày tâm trạng, liền bảo:
- Trước tiên phải
thấy cái việc ông Cải vừa chân ướt chân ráo về huyện đã xuống thăm nhà ông Mãi
là hợp đạo lý cái đã. Chẳng gì thì những năm chống chiến tranh phá hoại của Mỹ,
đơn vị pháo cao xạ của ông ấy cũng cắm chốt ở đây hàng năm trời…
Ông anh túc trí
đa mưu mới nói đến đấy, ông em đã như chợt nhớ:
- Ngày ấy chị
Phượng nhà ta làm chủ tịch uỷ ban xã, nghe họ đồn hai ông bà ấy hay đèo nhau đi
họp hành đêm hôm…
Câu nói của Lận
làm Thuật cũng thấy lòng cồn cào, pha chút ghen tuông, bực dọc, nhưng vội gạt
đi, không để việc nhỏ lấn át việc lớn:
- Chú bấy giờ còn
nhỏ, biết gì mà hớt lẻo. - Rồi tiếp mạch vừa nãy - Nhưng chắc là ông Cải không
chỉ đơn thuần xuống thăm, mà công đôi việc, vừa thăm, vừa tìm hiểu tình hình
của xã cũng nên. Mà đã tìm hiểu tình hình của xã lại đi tập hậu thế này là nhất
định có chuyện, chứ không, dù là ngày nghỉ cũng báo qua cho xã như mọi lần chú
Trường vẫn đưa khách trên tỉnh về ấy.
- Tìm hiểu tình
hình xã thì thể nào cũng cho gọi bác với ông Sa đến báo cáo chứ, sao lại về cả
ngày mà im hơi lặng tiếng thế là thế nào.
- Ấy đấy! Cái khó
hiểu chính là ở chỗ ấy. Sự nghiêm trọng cũng chính là ở chỗ ấy đấy!
- Nhưng em hỏi
thật, đích thị bác nhìn thấy ông Cải đạp xe về Phương Trà, vào nhà ông Mải, hay
bác chỉ nghe ai nói?
Thuật chờ đợi mãi
chưa thấy cháu về đã sốt cả ruột gan, lại nghe em hỏi dồn đến chân tường, sẵng:
- Nhìn thấy sao
còn phải cho thằng Bính đi tận nơi dò la tin tức làm gì cho nhọc lòng. Mà sao
cái thằng chết binh chết dịch đi lâu thế không biết nữa!
***
Thằng Bính không
chết binh chết dịch, nhưng tý nữa thì chết đòn.
Hai đứa dẫn nhau
ra bờ đầm sen làng Phương Trà ngồi tự tình.
Viên và Bính từ
lúc đưa nhau ra ngồi bên bờ đầm sen, cũng thôi những câu đối thoại dấm dẳng,
kiểu như ta nghe được khi hai người mới ở nhà Viên đi ra. Họ ngồi sát bên nhau,
giữa khoảng trống của hai khóm chuối loà xoà tàu lá. Cách đó không xa, cũng lại
một chiếc chòi vệ sinh làm vỏng xuống đầm, có hai gốc tre cộc buộc vào nhau làm
cầu cho mỗi khi có người ra “ngồi đồng” đi lại cho tiện. Hai người đều đã ở cái
tuổi ngoài nhăm, Bính năm nay hai mươi sáu, còn Viên hơn Bính một tuổi, năm nay
hai mươi bảy, nên cũng khó có thể nói là chưa biết một tý gì về cái khoản kia.
Thế nên, vừa đưa nhau ra bờ đầm ngồi chưa nóng chỗ, Bính đã tý máy tý mẻ. Đầu
tiên còn một tay luồn dưới vạt áo sơ mi trắng ngắn tay của Viên, rồi cứ thế đặt
bàn tay lên bụng xoa xoa, làm Viên lúc đầu còn định kéo tay Bính ra, sau cứ thấy
nhổn nhột, buồn buồn trên làn da bụng thì lặng đi. Đến khi Bính rờ rờ thế nào,
lại nhoáng cái đã cởi được chiếc áo con trên ngực Viên ra, rồi luồn cả hai tay
dưới làn áo mỏng để nắm chặt lấy hai bầu vú căng cứng của Viên xoa xoa, nắn nắn
thì Viên thấy tê mê, rạo rực hết cả người. Một tay Viên cũng rờ rờ xuống phía
dưới của Bính, nắm được cái vật dài dài, nho nhỏ cứng như thanh sắt của hắn ta
mà xoa xoa, vuốt vuốt. Bỗng Viên bật ngồi dậy, làm Bính luống cuống rút vội tay
ra khỏi bộ ngực ngồn ngộn của Viên, suýt nữa đứt cả mấy cái cúc áo. Viên vừa
ngồi dậy đã quờ tay nhặt chiếc áo con, Bính cởi ra ban nãy, mặc vội vào. Rồi
ngồi ngay người lên, nghiêm mặt nhìn Bính, hỏi giật giọng:
- Anh có lấy em
thật, hay chỉ yêu thôi?
Bính chẳng mất
công suy nghĩ trước câu hỏi vừa dễ lại vừa khó của Viên, nói ngay:
- Lấy với yêu thì
có gì khác nhau mà em chành chẻ thế!
- Khác chứ. Lấy
nhau là thành vợ thành chồng. Còn yêu có khi lại không bao giờ nên vợ nên
chồng, anh ạ!
Câu nói cứng cỏi
và đượm màu triết lý của Viên như được rút ra từ chính cuộc đời cô gái hai mươi
bảy tuổi, mà cả đường đời và đường tình đều đã nếm mùi vinh quang và cay đắng.
Còn Bính, chàng trai nhà con một, lại con liệt sĩ, cháu đích tôn của hai trong
ba người có quyền hành nhất xã là chủ tịch Thuật và chủ nhiệm Lận, làm gì, ở
đâu cũng quen được ưu tiên hơn người, quen suy nghĩ đơn giản hơn người, cũng
khó mà hiểu được câu nói của Viên. Thế nên, vừa nghe Viên nói xong, Bính vội
choàng tay ra định ôm vai Viên áp vào ngực mình, nhưng liền bị Viên cầm chặt lấy
tay đặt xuống bờ đầm:
- Anh đừng làm
thế. Hãy trả lời câu hỏi của em đi đã.
- Anh yêu em
thật. Được chưa nào!
- Không. Em hỏi
anh có lấy em thật, hay chỉ yêu thôi cơ mà?
- Lấy em thật!
Được chưa. Cho anh đi, anh khó chịu lắm rồi!
- Anh cứ ngồi yên
đấy, cấm không được động đậy. Chừng nào anh chưa có gì để làm tin, thì chừng ấy
chưa thể gần em được.
Đến lúc này, anh
chàng nhà con một quen được ưu tiên hơn người, mới thực sự cảm thấy Viên không
thuộc loại đàn bà con gái dễ siêu lòng bằng những lời nói mỹ miều, những cái
hôn vội vã, và cả những cuộc làm tình như rồng cuốn cũng không thể mang lại
niềm yêu thương, tin cậy. Bính ngồi lặng đi một giây, đôi mắt chăm chăm nhìn
vào khuôn mặt trái xoan, có cái trán dô và cái mũi dọc dừa, càng cảm nhận ra sự
bướng bỉnh của Viên. Tạng người này không dễ bị bắt nạt, một khi ở vào gia tộc
có thế lực, như nhà Bính chẳng hạn, thì chỉ có bắt nạt thiên hạ, chứ sợ gì ai.
Bính tuy lớn lên không có cha dạy bảo, nhưng lại thừa hưởng nếp gia phong của
ông nội là một nhà giáo làng, rồi khi ông mất lại có chú Thuật là thượng uý
quân đội xuất ngũ về làm cán bộ xã, rồi chú Lận, dẫu mới học dở cấp ba nhưng
cũng đã tham gia công tác địa phương hàng chục năm nay. Một gia đình như thế
cũng không thể lấy một người đàn bà nhu nhược về làm vợ. Thế nên, chỉ riêng
tạng người thôi, Viên cũng đáng được làm chủ người chồng như Bính rồi, chưa nói
tới sắc đẹp. Nếu kể về sắc đẹp, Viên có thể sánh với bất cứ cô gái xinh đẹp nào
ở xã này. Từ dáng người đến nước da, nụ cười, giọng nói đều ăn đứt cánh chị Nụ,
cô Ngần, em Nga vẫn được đám đàn ông háo sắc mỗi lần nhìn thấy từ xa đã tóp tép
miệng, cứ như thể ăn sống nuốt tươi được ngay tắp lự. Bính ngồi lặng đi một
giây, rồi xuống nước:
- Vậy em muốn anh
phải thế nào thì em mới tin?
Viên biết Bính đã
chịu trận, liền đưa ra con bài chót:
- Anh phải thề!
- Thề sao?
- Thề không lấy
được em thì anh sẽ chết! Dám không?
- Dám! Nhưng còn
em?
- Anh thề xong em
cũng thề: không lấy được anh thì em sẽ chết!
Bính vội tiếp
lời:
- Không lấy được
em thì anh sẽ chết!
Viên cũng nói
ngay:
- Không lấy được
anh thì em cũng chết!