Thính phong - Chương 13 - 14
Chương 13: Bắt đầu
Lãnh Hoan không nói gì, chỉ đặt tay mình vào lòng bàn tay
anh, năm ngón xoè ra đan vào những ngón tay anh.
Một nụ hôn của anh nhẹ nhàng rớt xuống trán cô.
Hoá ra sợi tơ tình khi đã vướng vào thì hai trái tim sẽ không
thể rời nhau ra được nữa.
Vùi đầu trong lòng anh, Lãnh Hoan không kìm nổi một tiếng thở
dài, trái tim của người đàn ông này rốt cuộc nằm ở đâu kia chứ? Người đẹp như
hoa mà cũng không giành được sự trung thành của anh. Thứ phúc phận mà người ta
dù có ngưỡng vọng cũng không thể nào đến lượt, vậy mà anh lại không hề biết
trân trọng, lại đến đây để chơi trò tình ái với cô.
Một người đàn ông phong lưu như gió, ai có thể giữ chân anh
được đây? Một khi đã yêu anh, thì cứ coi như vạn kiếp không thể nào cứu độ, rồi
sẽ như những hạt cát nhỏ li ti bị gió thổi bay đi khắp góc biển chân trời.
Giờ khắc ấy ngoài trời là gió mùa đông lạnh lẽo, còn vòng tay
ngay cạnh bên cô lại ấm áp như mùa xuân, cảm giác yên ổn đó tưởng như họ đã ở
bên nhau từ lâu lắm rồi.
Vì cô đơn đã quá lâu, nên cô càng thèm muốn cơ thể ấm áp này,
mà điều quan trọng nhất là trong những tháng ngày còn lại, cô sẽ không cần phải
xin lỗi anh, còn anh cũng sẽ không phải nhớ thương cô.
Tốt thôi, chỉ cần hai bên có thể bình thản mà ở bên nhau, thì
chắc sẽ được lâu bền.
Huống hồ, cái gọi là lâu bền đối với cô mà nói cũng chẳng kéo
dài được bao lâu.
***
Sáng sớm, ngoài cửa sổ thảng hoặc vang lên tiếng hót trong
trẻo của một chú chim.
Lãnh Hoan ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của
anh đang nhìn mình chăm chú.
“Chào”, cô cố làm ra vẻ thoải mái, định thoát ra khỏi vòng tay
anh.
Nhưng anh quyết không để cô làm vậy, đôi tay dài và săn chắc
vẫn ôm chặt lấy cơ thể cô.
Khuôn mặt hơi nóng lên, cô nhìn anh với bộ dạng của kẻ chịu
thua.
Thính Phong bật cười: “Đừng có làm ra vẻ đang bị chà đạp như
vậy nữa”.
Lãnh Hoan bối rối: “Em đâu có”.
Nói xong, cô giận dỗi quay đi, không muốn tiếp tục nhìn vẻ
đắc thắng trên khuôn mặt anh, song lại để lộ ra phần gáy trắng muốt sau mớ tóc
đen dài trông cực kỳ hấp dẫn. Trên dái tai ửng hồng lấp lánh ánh sáng của con
chim đại bàng màu bạc.
Anh cúi đầu xuống hôn lên làn da mỏng manh của cô, rồi dần
dần di chuyển, tới ngực và cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm rũ.
Hơi thở nóng bỏng và ẩm ướt trong phút chốc ập đến trên đầu
lưỡi Lãnh Hoan, cô khẽ thở dài một tiếng rồi đón nhận sự chiếm hữu đầy uy lực của
anh.
Mắt nhắm nghiền, cô để mặc anh làm sóng gió trên cơ thể mình,
tất cả mọi thứ xung quanh dường như đã bị hút hết vào một hố đen vô hình, đột
nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của cả hai người cùng
với sự hỗn độn vô biên cứ cuộn trào trong tâm trí.
Bộ đồ ngủ của Lãnh Hoan tuột ra quá nửa, để lộ bờ vai trắng
muốt như pha lê, khiến Thính Phong không kìm nổi ý muốn hôn lên đó, để lại một
vết cắn đỏ mờ mờ.
“Thính Phong…”, cô đột nhiên ngạt thở, bất lực trước sự trống
rỗng quen thuộc đó.
Đôi mắt cô nhìn anh trong vắt và yếu đuối hệt như một đứa
trẻ.
Còn mắt anh bỗng nhiên sẫm lại. Thính Phong cởi phăng chiếc
áo ra, che kín mặt cô.
Lãnh Hoan bỗng rơi vào thế giới của màn đêm bất tận, bên tai
chỉ còn nghe thấy tiếng thở của mình và anh, cảm giác cơ thể cũng trở nên nhạy
cảm hơn vì thị giác mất đi trong chốc lát.
Những cái hôn của anh dày đặc, thiêu cháy từng tấc trên thân
thể cô, mỗi lần đụng chạm đó đều khiến cô phải run rẩy, hai tay vò nát tấm ga
trải giường bên dưới.
Đột nhiên anh dừng hết tất cả động tác, giống như một khúc
đàn vừa ngưng bặt.
Cơ thể đang căng cứng của cô cũng theo đó được thả lỏng ra.
Lãnh Hoan đưa tay lên muốn chạm vào anh.
Đúng lúc ấy, anh bất ngờ lao thẳng xuống, đi vào cô một cách
không thương tiếc.
“Thính Phong”, cô kêu thét lên, nước mắt túa ra, gần như hồn
xiêu phách lạc. Sự tấn công mạnh mẽ vào cơ thể cô với một sức mạnh không gì
ngăn nổi đã nói lên sự chiếm hữu của anh.
Cô chỉ có thể bám vào tấm lưng rắn chắc ấy, bất lực và hoảng
sợ khôn cùng, tiếp nhận những chấn động trong từng cơn sóng dữ dội như muốn huỷ
diệt tất cả mà anh đang dồn đến.
Mỗi khi cô cho rằng mình sắp sửa không chịu đựng thêm được
nữa, anh lại chứng minh cho cô thấy rằng cô có thể.
Cho tới lúc cô cầu xin bằng giọng nói đầy nước mắt, anh mới
để cho cô được nhận thất bại trong niềm hoan lạc khi đã tới được giới hạn cuối
cùng.
Sự kích thích quá mạnh mẽ khiến Lãnh Hoan ngủ thiếp đi trong
mệt mỏi cực độ.
Thính Phong ngồi dậy, nhìn dáng người nằm nghiêng khi ngủ của
cô, trong mắt là một cảm xúc gì đó cực kỳ phức tạp.
Những lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính bết trên má cô, anh đưa
tay gạt ra, lập tức thấy trên bờ mi dài cong vút vẫn còn dấu nước mắt lờ mờ.
Ngón tay vừa chạm vào mí mắt cô, đã từ từ co lại.
***
Khi Lãnh Hoan thức dậy, gian phòng đã sáng hơn bởi một luồng
sáng yếu ớt của mùa đông. Mắt nhìn theo luồng sáng ấy, cô trông thấy anh đứng
lặng lẽ như tượng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua khe hẹp của tấm rèm vừa
hé mở.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, làn khói mỏng từ điếu thuốc
trên tay khẽ bay lên, khiến biểu cảm trên khuôn mặt anh trở nên khó đoán. Lông
mày anh hơi nhíu lại, vừa có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, vừa có vẻ đang băn
khoăn cân nhắc.
Lãnh Hoan ôm lấy chăn, ngồi tựa vào thành giường rồi lặng lẽ
nhìn anh.
Nghe thấy tiếng động, Thính Phong quay lại.
“Buổi sáng đã hút thuốc không tốt cho sức khoẻ đâu”, cô nhắc
nhở anh.
“Đã hút thuốc rồi còn tính toán hút giờ nào không tốt, chẳng
phải quá thừa thãi hay sao?”, anh cười với vẻ chế giễu, dập điếu thuốc rồi đến
bên giường ngồi.
Tay anh đã túm lấy một bên chân chưa kịp giấu vào chăn của
cô, mấy ngón tay đầy tà ý cứ vậy lướt theo dọc đường cong của chân lên trên và
dừng lại ve vãn ở đùi cô.
Lãnh Hoan càng vùng vẫy, anh càng giữ chặt hơn.
“Cái này ở đâu ra thế?”, anh gõ gõ vào vết tím trên đầu gối
cô làm cô phải khẽ kêu lên vì đau.
“Đêm hôm qua vội quá, va phải bàn”, cô trừng mắt nhìn anh
không khách khí.
Anh khẽ cười, cúi người xuống hôn lên trán cô: “Em đang trách
anh phải không, em yêu?”.
Cô cụp mắt xuống tránh cái nhìn đầy ma lực của anh, không thể
không rên xiết lên ở trong lòng. Muốn chống lại người đàn ông đầy ma lực này
quả là một việc vô cùng đau khổ.
Anh cầm lấy tay cô, khi buông ra, cô đã thấy một chiếc thẻ từ
trong tay mình.
“Chìa khoá phòng ở sòng bạc của anh”, Thính Phong giải thích.
Cô gật đầu, lặng im cất vào ngăn kéo đầu giường.
“Sao bộ dạng em có vẻ như đang chất chứa đầy tâm sự thế?”,
anh cau mày hỏi.
“Em đang nghĩ…”, cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng trong nhưng
lại có vẻ như đang rất băn khoăn, “liệu mình có nên vắt lấy vài giọt nước mắt,
sau đó nhào vào lòng anh vừa khóc trong niềm vui sướng vừa nói rằng ‘Thính
Phong, anh đối với em thật tốt’?”.
Anh hơi ngẩn ra, sau đó lập tức bật cười: “Em đáng yêu thật
đấy”.
Đáng yêu, nhưng tiếc là lại không thể yêu.
“Đói không?”, anh hỏi.
Cô vừa mặc quần áo vừa gật đầu.
“Em muốn ăn gì?”, anh lại hỏi.
“Thích ăn gì cũng được sao?”, cô hơi nghiêng đầu làm bộ chờ
đợi.
Anh mỉm cười gật đầu.
“Sữa đậu nành, quẩy nóng”, cô cười ranh mãnh.
“Được”, không ngờ anh lại đáp rất nhanh, làm cô cứ bán tín
bán nghi.
Các quán trà kiểu Quảng Đông ở thành phố M khá nhiều, song
hình như không có chỗ nào bán quẩy nóng, sữa đậu nành.
Anh mở điện thoại, đưa ra yêu cầu hết sức ngắn gọn: “Anh mang
đến cho tôi một ít quẩy nóng và sữa đậu nành”.
Dập máy xong, anh quay sang hỏi cô: “Phải đợi chừng một
tiếng, chúng ta đến sòng bạc trước đi”.
***
Một giờ sau, tầng tám toà nhà Windy Casino.
Lãnh Hoan kinh ngạc nhìn những món ăn đang bốc khói nghi ngút
trước mặt mình: “Những thứ này từ đâu đến thế?”.
“London”, anh cầm cốc sữa đậu nành lên uống một hơi.
Cô đờ người ra, tưởng rằng tai mình có vấn đề, hỏi lại với vẻ
nghi ngờ: “Làm sao mà nhanh thế được?”.
“Vừa vặn hôm nay bọn anh có chuyên cơ qua đây, tiện thể mang
luôn”, Thính Phong tiếp tục ăn quẩy với dáng vẻ hưởng thụ, dường như hoàn toàn
không cảm thấy câu hỏi của cô chỉ để hỏi mà thôi.
Lãnh Hoan bị sốc thêm một lần nữa, ấp úng: “Thực ra siêu thị
Trung Quốc cũng có bán quẩy hay sao ấy, còn sữa đậu nành thì trong siêu thị của
dân bản địa cũng bán, chỉ có điều mở cửa muộn hơn thôi”.
Anh nhìn cô: “Anh tưởng em muốn ăn ngay lập tức”.
Cô thấy lúc này ngậm miệng lại thì hợp lý hơn, cứ coi như lời
nói của mình là vô nghĩa cho rồi.
“Mấy giờ làm xong?”, anh hỏi.
“Thứ Sáu hơi đông khách, phải mười giờ mới xong”.
“Đêm nay anh không đưa em về được rồi”, anh nhìn thẳng vào
cô.
“Em biết rồi, anh cũng không phải là bạn trai của em, đương
nhiên không có nghĩa vụ đó”, cô đón nhận ánh mắt của anh với vẻ bình thản.
“Em đi cẩn thận nhé”.
Cô gật đầu, nở một nụ cười hoàn hảo.
Chương 14: Đối mặt nhìn nhau
Nhiều khi Lãnh Hoan vẫn chưa thể tin được rằng cuộc sống của
mình đã có thêm sự hiện diện của một người khác. Hai con người vướng vào nhau
nhưng lại không phải là tình yêu. Thế cho nên đêm hôm ấy, dù đã cảm nhận rất rõ
vòng tay ôm siết lấy eo mình, nhưng đến sáng ra khi tỉnh giấc và nhìn thấy
khuôn mặt của người đàn ông đó, cô vẫn phải sững người trong giây lát.
Không phải bạn trai, cũng không phải người yêu.
Anh chỉ là một món quà mà đức Chúa Trời lặng lẽ ban tặng cho
cô, để cùng cô đi một đoạn đường.
“Này!”, Cố Ngôn Nặc cầm cốc coca-cola gõ lên mặt bàn, ánh mắt
mê mải của Lãnh Hoan chuyển từ ngoài cửa sổ tới khuôn mặt cô bạn, buộc phải kết
thúc trạng thái phiêu diêu.
“Thế cho nên, đôi khi có những chuyện thật sự không thể nào
hiểu nổi. Chỉ một cái nhìn, một nụ cười khi lơ đãng cũng có thể trở thành lý do
khiến hai con người phải ở bên nhau đến tận cuối đời, cậu có thấy thế không?”,
Cố Ngôn Nặc hỏi, trong mắt ánh lên niềm hứng khởi.
Lãnh Hoan hơi giật mình, cô ấy đang nói cái gì nhỉ? Vừa nãy
cô ấy đang nói đến đâu rồi nhỉ?
Cố gắng nhớ lại tường tận những lời nói của Cố Ngôn Nặc,
nhưng trong đầu Lãnh Hoan lại xuất hiện khuôn mặt tươi cười của người đó. Cô
mỉm cười tự chế nhạo mình, lắc đầu theo bản năng.
Một khuôn mặt, một nụ cười thì dễ gặp, nhưng mong một tri kỷ
trọn đời thì khó vô cùng.
Cố Ngôn Nặc cũng đang đắm chìm trong tâm trạng của riêng mình
nên hoàn toàn không chú ý đến phản ứng của cô.
“Lãnh Hoan, tớ muốn làm đám cưới rồi”, Cố Ngôn Nặc nhìn cô,
“Với Chương Trình!”.
Lãnh Hoan ngẩn ra, sau đó mới nhận thấy Cố Ngôn Nặc vừa thông
báo một tin tức đáng giật mình.
Cô bắt đầu cười, cười ngả nghiêng, cười tới chảy cả nước mắt,
còn Cố Ngôn Nặc cũng vì thế mà mắt đỏ ngầu lên. Hai đứa con gái ngồi đối diện
với nhau, một khóc hu hu, một cười ha ha, khiến những người xung quanh phải tò
mò nghiêng ngó.
Lãnh Hoan nhìn trạng thái tinh thần vừa kích động vừa hưng
phấn của bạn mình, vẫn an ủi đấy nhưng trong lòng lại có cảm giác vô cùng hỗn
độn.
Hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, thường rủ nhau đến nhà ngủ
cùng, buổi sáng thức dậy vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ nhảy choi choi trên chiếc
giường nhỏ cấu chí lẫn nhau. Hồi ấy mỗi lần thấy cảnh tượng đó, bố cô đều thở
dài với vẻ bất lực và nói: “Hai con quỷ nhỏ này, làm sao mà gả chồng
được đây”. Khi đó, bọn họ vẫn như những tờ giấy trắng tinh trải rộng
ra chờ nét bút đầu tiên gieo mực vào. Cả hai đứa đã từng nói về chuyện yêu
đương một cách nồng nhiệt và mù quáng, cùng nhau đợi chờ một người con trai mà
khi xuất hiện sẽ khiến trái tim mình đập dồn, khuôn mặt mình ửng đỏ, rồi cùng nhau
đoán xem ngoại hình và nội tâm của người đó thế nào…
Vẫn còn nhớ ngày hôm đó, hồi đang học năm thứ hai, cô phát
bệnh nên ngất đi, đúng lúc đám sinh viên khoa Y vừa kết thúc thí nghiệm đi
ngang qua phòng học lớp cô, Cố Ngôn Nặc hoảng sợ xông ngay ra kéo một nam sinh
vào nhờ kiểm tra giùm. Nam sinh đó phát hiện ra cô có vấn đề về tim, nhưng lại
không có cách nào xử lý được nên đành cùng đứng chờ xe cấp cứu đến. Kết quả là
Cố Ngôn Nặc đã túm lấy cổ áo nam sinh viên xuất sắc nhất khoa Y đó mắng chửi
một hồi, thậm chí suýt nữa còn nện cho cậu ta một cái. Sau lần đó cô mới biết
chàng trai đen đủi đó chính là Chương Trình.
Đã qua bao nhiêu năm như vậy, hết đại học rồi ra nước ngoài,
Cố Ngôn Nặc với cậu ta vẫn hễ gặp nhau là cãi cọ, không lúc nào thôi khích bác
lẫn nhau. Đến hôm nay thì quả thực đã tu thành chính quả, xem ra việc cô phát
bệnh không hoàn toàn là chuyện xấu, ít ra thì nó cũng đã giúp một đôi tình nhân
tìm được nhau.
***
Mặc chiếc quần jeans rộng thùng thình của G-Star và chiếc áo
len kiểu nam màu cà phê cùng thương hiệu, Lãnh Hoan đi chọn nhẫn cưới cùng Cố
Ngôn Nặc và Chương Trình.
Cô nhìn cặp đôi đang ngập tràn hạnh phúc đó, chậm rãi lướt
qua những tủ kính bày hàng.
“Lãnh Hoan”, Cố Ngôn Nặc gọi to, “Cậu trốn ra tít đằng đó làm
gì thế? Bọn mình mua nhẫn chứ có mua dây chuyền đâu, mau ra đây xem giúp mình
đôi nhẫn này nào”.
Lãnh Hoan thở dài một tiếng rồi đi qua đó, Cố Ngôn Nặc đâu
biết rằng chính vì đi chọn nhẫn nên cô mới phải trốn ra xa thế này.
Cô nhìn đôi nhẫn sáng lấp lánh đặt trên nền vải nhung, chỉ
vào và nói: “Mình thích đôi này”.
Thực ra hình thức có đẹp hay không, viên kim cương mấy cara
cũng không quan trọng, quan trọng nhất là hai người toàn tâm toàn ý khi đeo
chúng lên tay nhau.
Những chiếc nhẫn đó, đích thực là thứ đồ xa xỉ, không phải
chỉ vì chúng có giá trị, mà là vì phải đợi chờ, có khi là vài ngày, cũng có khi
vài năm hoặc có khi là suốt một đời, mới đợi được người đó xuất hiện, rồi tự đi
mua và đeo vào ngón tay mình.
Lãnh Hoan nhớ trong một cuốn sách có nói, những viên đá cứng
cáp và trong sáng đó phải dựa vào tình yêu mới có thể phát sáng vĩnh hằng.
“Kim cương là vĩnh cửu, truyền lại đến muôn đời”, ngay từ nhỏ cô đã thường lẩm nhẩm trong miệng câu tuyên
ngôn này của De Beers(1). Đến khi
trưởng thành, mới nhận ra rằng việc chờ đợi người đó thật là khó khăn, nhưng
rồi dù có đợi chờ được, thì cũng không đủ can đảm nhận chiếc nhẫn đó từ tay
người ấy.
(1). Tập đoàn kim cương hàng đầu thế giới.
Nếu như có một ngày thân xác hoá thành tro bụi, linh hồn cũng
tứ tán không biết ở nơi đâu, thì viên kim cương đó cũng sẽ phải chịu sự cô đơn
giữa nhân thế suốt ngàn năm dằng dặc.
Bỗng nhiên thấy trong lòng hơi ngột ngạt, cô lấy cớ hút thuốc
để đi ra khỏi cửa hàng.
Bên ngoài ánh nắng chói chang.
Trên phố đông nghịt là người, xe cộ qua lại tấp nập.
Lãnh Hoan đứng lặng lẽ ở đó, nhìn sang phía đối diện.
Dáng người cao lớn kia, vốn đã hằn sâu trong tâm trí cô từ
lúc nào không rõ, trông thân quen quá thể.
Nhưng bên cạnh anh lại là người con gái điệu đà xinh đẹp đến
mê hồn hôm đó.
Cô cứ đứng ở đằng xa nhìn về phía anh, chỉ âm thầm nhìn về
phía anh.
Đằng ấy cũng ngập tràn ánh nắng, chỉ có điều đó là một thế
giới hoàn toàn khác.
Dù ở cách xa như vậy, nhưng anh vẫn mang lại cho cô một cảm
giác bị áp chế vô cùng mạnh mẽ.
Thính Phong vô tình nhìn sang phía bên này, lập tức khựng lại
trong chốc lát. Anh đang đeo kính râm nên có thể giấu kín được hướng nhìn, song
cô biết là anh đã trông thấy mình, đứng yên không động đậy.
Bọn họ chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ, đột nhiên đứng đối
diện nhìn nhau giữa đám đông ồn ào náo nhiệt.
Người đẹp đi bên anh tỏ vẻ hơi nghi hoặc kéo tay anh, cuối
cùng anh cũng quay đầu bước đi dứt khoát.
Lãnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngắt tít trên cao,
buồn bã nở nụ cười.
Rõ ràng đang giữa mùa đông, vậy mà khi nhắm mắt lại, ánh nắng
vẫn chiếu nóng bỏng trên mi.
Đứng một lát, điện thoại chợt đổ chuông.
Cô để mặc cho đoạn nhạc chuông quay đi quay lại, mãi sau mới
bắt máy.
“Làm gì mà mãi mới nghe máy thế?”, giọng nói quen thuộc vang
lên với vẻ không vui.
“Đứng nhìn quang cảnh bên đường mê mải quá”, cô trả lời.
Anh hắng giọng: “Tiffany(2) có
lẽ nên đến gặp em để tham khảo một chủ đề mới cho phần quảng cáo đồ trang sức,
gọi là “Đứa trẻ lạc đường”, hình ảnh trên pano chỉ cần chụp hình em đúng lúc
này thôi là được”.
(2). Tiffany: Thương hiệu trang sức nổi tiếng của Mỹ.
Lãnh Hoan mỉm cười, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: “Tài năng của Giám
đốc Diệp quả là vượt trội hơn người, ý tưởng sáng tạo vô biên, có thể tính đến
chuyện chuyển sang lĩnh vực kinh doanh đồ trang sức rồi đấy”.
Thính Phong cũng bật cười: “Còn mồm mép em có vẻ sắp bắt kịp
anh rồi đấy. Em đứng đó làm gì?”.
Cô thành thực: “Em đi cùng một cặp đôi hạnh phúc đến mua nhẫn
cưới”.
“Ha, nghe rõ sự ghen tỵ rồi”, anh cười.
“Không phải vậy”, cô cũng cười theo, “Giám đốc Diệp có muốn
mua nhẫn cưới không? Tự thấy khiếu thẩm mỹ của mình cũng không tồi lắm, nếu
muốn thì em có thể quay lại cửa hàng chọn cho anh một đôi vừa ý đấy”.
Đầu máy bên kia đột nhiên im bặt, yên tĩnh tới mức như đã mất
hết tín hiệu.
“A lô?”, cô hơi do dự, cẩn thận a lô một tiếng.
“Em đang tức giận?”, giọng nói anh trầm thấp đầy ma lực như
khoan vào trái tim cô, “Nói anh nghe xem, em yêu, em đang tức giận đúng
không?”.
Cô sững người, đứng im như đã hoá thành tượng đá, duy chỉ có
bàn tay đang cầm điện thoại cứ không ngừng rịn mồ hôi.
“Em không tức giận”, cô bình tĩnh trả lời, “Tâm trạng của em
như thế nào không thuộc phạm vi những điều anh nên quan tâm”.
Nói xong, cô tắt máy một cách dứt khoát, quay người bước đi.