Thính phong - Chương 11 - 12
Chương 11: Gặp lại
Tình yêu ư?
Lãnh Hoan uống một ngụm cà phê, tự cười giễu chính mình.
Thứ gọi là tình yêu đó, nếu không phải là quá đói, thì là quá
no. Nếu không phải là thua tuyệt đối, thì là thắng hoàn toàn. Người ta sống để
ăn, còn cô ăn để sống, trái tim này còn chưa gánh vác nổi chính nó, sao có thể
chịu thêm được gánh nặng nào nữa?
“Những chuyện hôm nay mình kể với cậu, cậu hãy coi như chưa
từng nghe thấy nhé”.
“Vì sao cậu lại chỉ muốn cho mình biết?”
Lãnh Hoan nhìn Lý Kiều, lặng im không nói. Người con trai này
quả là không chỉ tốt mã bên ngoài, anh không hề biểu hiện sự cảm thông hay an
ủi đối với câu chuyện cô kể, thứ đó vừa hay chính là thứ mà cô không cần nhất,
cũng là thứ mà cô khinh ghét nhất.
Lãnh Hoan luôn cảm thấy rằng, càng nhiều vết thương càng đau,
chỉ có bản thân người trong cuộc mới hiểu được rõ nhất, người bên cạnh dù có
buồn bã thế nào, cũng chỉ là gợi lại cảm giác tồi tệ một lần nữa mà thôi. Một
lời an ủi không những chẳng giúp bù đắp được gì, mà còn khiến người ta càng
chìm đắm vào đau khổ. Vậy nên bao nhiêu năm qua, cô đều một mình vượt qua tất
cả, hôm nay đột nhiên lại dốc hết ra kể với anh, lẽ nào bản thân cô đã trở nên
quá yếu đuối rồi?
Gạt bỏ hết những tâm tư của mình, Lãnh Hoan ngước mắt lên,
cười với vẻ có lỗi: “Xin lỗi cậu, tâm trạng của mình không được ổn lắm nên thất
thố quá”.
Lý Kiều không cố gặng hỏi, chỉ gật đầu cười, cầm cốc cà phê
trong tay.
“Nghe Chương Trình nói cậu và David thành lập một ban nhạc
à?”, Lãnh Hoan đổi đề tài.
“Uhm, làm cho vui ấy mà, đó là sở thích của bọn mình”, Lý
Kiều hoàn toàn bị đánh lạc hướng sang chuyện khác, “Bọn mình hát từ thứ Tư đến
thứ Sáu tại bar Fire & Ice China đấy, tuần sau cậu có thể tới đó nghe”.
“Hay rồi”, Lãnh Hoan cười, “Thứ Năm tuần sau không phải làm
thêm, mình sẽ gọi bọn Cố Ngôn Nặc cùng đi”.
“Được”, Lý Kiều cười sảng khoái, nhìn Lãnh Hoan bắt đầu mặc
áo khoác vào, “Ăn xong rồi sao? Để mình đưa cậu về”.
Lãnh Hoan cũng không khách sáo với anh, cô vốn đã thấy rất
mệt, ăn no xong lại càng cảm thấy buồn ngủ hơn.
Khi đi qua quầy thanh toán, Lý Kiều còn mua một đống đồ ngọt.
“Từ trước đến giờ mình chưa từng gặp người con trai nào thích
đồ ngọt như vậy”, Lãnh Hoan ngạc nhiên, không thể không trêu chọc Lý Kiều.
Lý Kiều trái lại chỉ cười, không nói câu nào.
Vào trong xe, Lãnh Hoan lại ngủ như lúc trước, khi tỉnh dậy
nhìn đồng hồ thì đã mười hai giờ.
Lãnh Hoan giật nảy người: “Sao cậu lái xe gì mà lâu thế?”.
“Đến nơi từ lâu rồi, nhưng mình thấy cậu ngủ ngon quá, nên
không nỡ đánh thức”, Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan bằng đôi mắt đen tuyệt đẹp, trong
đó có những cảm xúc mà cô không thể nào hiểu được. Nhìn thấy Lý Kiều chỉ mặc
một chiếc áo thun ngắn tay, Lãnh Hoan nhận ra anh đã dùng áo khoác bằng bông
dày cộp của mình đắp cho cô từ bao giờ.
“Cậu ngồi đợi mình suốt hai tiếng đồng hồ ư?”, Lãnh Hoan trả
lại áo cho Lý Kiều, hỏi với vẻ hơi xấu hổ, cảm giác ấm áp bỗng nhiên trào dâng
ở trong lòng.
“Hai tiếng mười bảy phút”, Lý Kiều gõ gõ vào mặt đồng hồ, trở
lại với bộ dạng nghịch ngợm quen thuộc của mình.
“Xin lỗi nhé”, Lãnh Hoan càng bối rối.
Lý Kiều nheo mắt nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Lãnh
Hoan, một nụ cười đầy mê hoặc hiện ra: “Nếu đã cảm thấy hối hận như vậy, hay là
dùng thân mình để chuộc lỗi đi”.
Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó mới thấy Lý Kiều không nhịn
nổi cười, tức quá cầm túi ném về phía anh: “Chuộc cái đầu cậu ấy”.
Bất giác cô cũng bật cười vui vẻ. Người con trai đó luôn
khiến người ta liên tưởng đến ánh nắng của mùa thu, rạng rỡ tới mức làm lu mờ
tất cả xung quanh.
Lý Kiều đưa túi của Lãnh Hoan cùng với một túi giấy mua ở
Costa lại, cô nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
“Mình mua bữa trưa và bữa tối cho cậu luôn đấy, hôm nay cậu
có thể nằm ườn trên giường cả ngày rồi”, Lý Kiều nói xong lại cười: “Thế nào,
cảm động rồi chứ gì?”.
Lãnh Hoan nhận lấy chiếc túi giấy, vừa lắc đầu làm ra vẻ buồn
bã, vừa đẩy cánh cửa xe bước xuống: “Ôi, mình là người phụ nữ thứ mấy khiến cậu
phải làm như thế này rồi”.
“Bớt miệng đi”, Lý Kiều cười.
Đứng bên cánh cửa, Lãnh Hoan đang vẫy tay tạm biệt thì lại
thấy Lý Kiều xuống xe đi vòng đến trước mặt mình.
“Sao thế?”, cô nhìn anh dò hỏi.
“Ôm một cái nào”, Lý Kiều nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Không đợi cô đồng ý, anh đã mở rộng đôi tay mình rồi ôm cô vào lòng.
Hơi thở trong trẻo như làn gió nhẹ của mùa hè khẽ khàng vây
lấy Lãnh Hoan. Vòm ngực rộng lớn áp sát vào cơ thể cô, khiến cô có thể yên tâm
tựa vào.
Trong khoảnh khắc, cô quên mất việc phản ứng lại, quên mất
rằng mình mới chỉ gặp người con trai đó có hai lần. Cái cảm giác cực kỳ thân
thiết và được che chở ấy như đã rất quen thuộc và lâu rồi mới trở lại.
“Chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé”, một câu nói êm dịu nhẹ
nhàng vang lên bên tai.
Trong mắt cô đột nhiên nóng bừng.
***
Thành phần pha chế Long island ice tea(1) gồm có Vodka, rum, tequila, gin, Triple Sec, Sweet and Sour
Mix, Coca-Cola, rõ ràng trà chưa chiếm tới phân nửa trong thành phần, nhưng lại
nguỵ trang được thành vị thơm ngon cực kỳ hoàn hảo, khi nhấp một ngụm rồi mới
biết sự cám dỗ và hoang dại ẩn giấu bên trong nó có thể khiến người ta chìm đắm
từng chút một. Lãnh Hoan chợt nhớ đến một bài hát của nữ ca sĩ nào đó có nhắc
đến hoàng hôn ở Long island: “Tình yêu, hận thù còn chưa diễn hết,
chúng ta đã xa cách mỗi người một nơi”.
(1). Long island ice tea: Tên một loại cocktail.
Cũng là một người con gái kiên cường, vậy mà năm lần bảy lượt
cuồng dại vì yêu. Vẫn chỉ là một người đó, nhưng rồi càng lúc càng xa. Tình
yêu, hận thù, tức giận và mê đắm, đến cuối cùng thì mỗi người một nơi.
Cài một lát chanh tươi lên miệng cốc, cô mới phát hiện chanh
tươi đã sắp hết nên cầm mấy quả đi rửa, sau đó đứng thái thành từng lát mỏng.
Từng lát, từng lát, mùi chanh thơm lan toả. Trên báo nói
hương chanh có thể giúp giũ sạch mọi tâm tư, cô vốn vẫn nghi ngờ về điều đó.
Nếu thế thật thì sao giờ đây cô vẫn thấy tâm trạng mình rối bời, nghĩ ngợi lung
tung thế này?
Dường như nghe thấy tiếng người ồn ào phía bên ngoài sòng
bài, cô ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt dừng lại ở chỗ đám đông, sau đó chết lặng.
Đó là một người phụ nữ đẹp như trong thơ văn đời Sở Tống bước
ra, thân thể như tạc bằng ngọc quý, mỗi bước đi tinh tế như đang toả hương
thơm. Nhìn lướt qua càng thấy yểu điệu như liễu xanh bên bờ sông Giang Nam giữa
mùa xuân, thanh khiết như ánh trăng mai huyền ảo. Lãnh Hoan từ nhỏ đã xinh đẹp
như búp bê, quen được nghe người khác khen ngợi, đến hôm nay mới thấy đúng là
núi cao còn có núi cao hơn, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đích thực là đây.
“Chào em, chị tìm Feng, giám đốc ở đây”, mỹ nhân đó mỉm cười
với Lãnh Hoan, hơi thở khẽ khàng như gió.
Lãnh Hoan giật thót mình, đưa tay chỉ vào hành lang bên phải.
Hoá ra người ấy đến tìm anh.
Một nụ cười mỉm vương nơi khoé miệng, cô cúi đầu tiếp tục
công việc của mình.
“Nhược Y”, giọng nói trầm thấp quen thuộc xuyên qua sảnh lớn
của sòng bài, nhẹ nhàng lọt vào tai cô hệt như ngày hôm đó.
“Liễu đại tiểu thư cuối cùng cũng chịu đến đây rồi.
Anh rất nhớ em, Nhược Y”.
Hay thật, cái tên sao mà hợp với nhau đến thế.
“Khinh phong phất liễu liễu nhược y”.(2)
(2). Gió nhẹ làm phất phơ cành liễu mỏng.
Hai người đó đứng cạnh nhau đúng là một tuyệt cảnh chốn nhân
gian.
Ngón tay bỗng nhiên đau nhói, hoá ra cô không cẩn thận đã cứa
cả vào tay.
“Cô làm gì mà đến thái chanh cũng không xong thế hả”, Grace
cau mày, nhìn Lãnh Hoan với vẻ coi thường.
“Đúng đấy”, cô cười buồn bã, “Tôi quả thực là đồ vô dụng”.
“A little girl, loving you
How can she be beautiful?
If she has a pure heart like me
Do you love her just a while?
If you want her to change
She can change for you, right now
Even though she has gone out of your sight…”(3)
(3). Đây là một đoạn trong bài hát Lovin’ You do nữ ca sĩ
Anna Tsuchiya trình bày.
Khi Diệp Thính Phong bước vào trong bar, ở đó đang vô cùng
sôi động. Một giọng nữ trong trẻo đang hát một ca khúc tiếng Anh xa lạ, nhịp
điệu có vẻ buông thả nhưng lại mang chút dư vị buồn thương. Những người xung
quanh đang lắc lư theo tiết tấu, toàn cảnh đầy vẻ náo nhiệt. Anh cầm tay Liễu
Nhược Y, cẩn thận che cho cô đi xuyên qua đám đông ồn ào, sau đó đến một chiếc
bàn trong góc nhỏ.
“Có tới tám bar Fire & Ice theo phong cách tám nước, chỉ
riêng có bar của Trung Quốc là ồn ào náo nhiệt, quả là làm ăn rất tốt”, Thính
Phong ngồi xuống, nhìn Lý Tu Nhiên châm chọc.
Ánh mắt Tu Nhiên dừng lại mấy giây ở bàn tay đang nắm lấy tay
Nhược Y của Thính Phong, sau đó làm bộ như không để ý đến: “Tôi làm ăn nhỏ
thôi, làm sao được như cậu toàn đầu tư bạc tỷ chứ”.
Thính Phong bật cười, nhìn sang phía Nhược Y: “Sao không gọi
‘anh’ một tiếng đi? Mới rồi vẫn còn nhắc đến hắn trên suốt đường đi mà”.
Má Nhược Y thoáng ửng hồng: “Ai nhắc anh ấy chứ?”.
Lý Tu Nhiên nhìn điệu bộ giận dỗi của Nhược Y, cười nhạt rồi
không nói gì.
***
Bài hát kết thúc, giữa đám người vang lên tiếng huýt sáo, mấy
khách hàng còn cao hứng đòi nghe lại lần nữa.
Lãnh Hoan buồn bực cầm micro nhìn sang phía Lý Kiều, song anh
chỉ cười, tỏ vẻ mình cũng không giúp được gì.
Tối nay Cố Ngôn Nặc và Chương Trình có hẹn, cô đành đến bar
một mình, ngồi bên dưới uống nước, nghe họ hát mấy bài, trong lòng thấy vô cùng
dễ chịu. Nào ngờ Lý Kiều không biết nghe được ở đâu rằng hồi đại học cô cũng
từng hát trên sân khấu, bèn bất ngờ kéo cô lên, khiến Lãnh Hoan không còn cách
nào khác, trèo lên lưng hổ thì cưỡi hổ vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, cô đành xuôi theo khán giả, thôi thì
hi vọng hết bài này sẽ có ban nhạc khác lên thay.
“The way of the wind”. Giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh cất
lên, nhưng dường như giọng nói ấy có sức mạnh làm lay động lòng người, khiến
xung quanh bỗng yên ắng trở lại.
Ở góc phòng cũng có một người khẽ giật mình khi nghe giọng
nói ấy.
Tên tiếng Anh, nhưng lời hát lại bằng tiếng Trung. Giai điệu
guitar đơn giản khẽ khàng đi vào trái tim mỗi người. Người con gái ngồi lặng
trên sân khấu, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn, miệng luôn hé nở
một nụ cười, những lọn tóc xoăn dài buông xuống che bớt khuôn mặt tinh tế rồi
rơi trên bờ vai nhỏ nhắn. Một chút mê hoặc, một chút buồn thương, một chút bất
lực, một chút kiêu ngạo, dường như trong thế giới này chỉ còn có một mình cô
ngồi nhìn nhân gian hoá thành mây khói.
“Bỗng nhiên trong đêm mưa gió ấy
Chúng ta đứng nhìn nhau, ngăn cách bởi một con đường
Ánh đèn thê lương
Gió thổi áo anh bay
Thành tiếng hát vọng đến bên em
Em nghe thấy không trung như đang khóc
Lá vàng rơi còn lưu luyến
Nhưng sao không nghe được tiếng trái tim anh
Nếu như số phận là một cuộc chơi phù phiếm
Nếu như nó đã được định sẵn để gió cuốn trôi đi
Em cũng không hề tiếc khoảnh khắc mình bừng nở ấy
Bỗng nhiên trong một đêm mưa gió
Em đứng một mình bên một góc đường
Nhớ lại khuôn mặt anh lúc mỉm cười
Gió thổi tung mái tóc em
Cất lên tiếng hát
Em nghe thấy nỗi nhớ đang quặn thắt
Em nghe thấy nỗi cô đơn tuyệt vọng
Nhưng không thể nào nghe được bước anh đi
Nếu như không khí đang chuyển động quanh đây là chứng nhân
cho tình yêu của chúng ta
Vậy thì hãy để cho nó chôn vùi em mãi mãi”.
Giọng hát du dương cứ nhạt dần, song người hát dường như vẫn
còn đắm chìm trong đó.
Mãi một lát sau, tiếng vỗ tay mới dậy lên.
“Quả là rất hay”, Liễu Nhược Y thốt lên, “Bài này em chưa
từng nghe thấy bao giờ, có vẻ như là tự sáng tác”.
Diệp Thính Phong liếc nhìn lên sân khấu, mặt không biểu lộ
cảm xúc, nhấc ly rượu lên uống cạn.
Lý Tu Nhiên vẫy tay gọi nhân viên quản lý, sau đó hỏi: “Người
vừa mới hát là ai?”.
Nhân viên quản lý lắc đầu: “Cô ấy không phải người làm ở đây,
hình như là bạn của Lý Kiều”.
Lý Tu Nhiên tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: “Anh gọi thằng nhóc đó đến
đây”.
Năm phút sau, Lý Kiều dẫn theo một người xuyên qua các dãy
bàn đi thẳng đến.
“Anh Lý, anh gọi em à?”, Lý Kiều cười ha ha rồi vỗ vỗ lên vai
Lý Tu Nhiên.
Lý Tu Nhiên cười nói: “Anh đang tò mò muốn biết chú tìm đâu
cho anh một nhân tài như vậy”.
Lý Kiều bèn đẩy Lãnh Hoan đang đứng phía sau lên trước, lớn
tiếng giới thiệu: “Lãnh Hoan, là đối tượng hiện em đang tìm hiểu”.
Cô trở thành đối tượng tìm hiểu của anh từ bao giờ thế? Lãnh
Hoan không nhịn được, trợn mắt nhìn cái tên liều lĩnh đó, song ánh mắt đã chạm
phải một cái nhìn sâu hút và lạnh giá, ý thức lập tức quay trở lại, toàn thân
cô đột nhiên đông cứng.
“Cô Lãnh Hoan, chào cô, không biết cô có hứng thú đến chỗ
chúng tôi hát cùng Lý Kiều hay không?”, Lý Tu Nhiên mỉm cười, đưa tay ra bắt
tay Lãnh Hoan.
Lãnh Hoan còn chưa kịp nói gì, một giọng nói lạnh lùng cứng
ngắc đã vang lên: “Cô ta là nhân viên ở chỗ tôi, xem ra cậu phải thất vọng
rồi”.
Chương 12: Tìm hơi ấm
Lý Tu Nhiên ngẩn người, nhìn Thính Phong với ánh mắt khác
thường, song vẫn kịp phản ứng, lập tức giới thiệu với Lý Kiều: “Lý Kiều, đây là
ông chủ sòng bạc Windy, bố cậu cũng biết cậu ấy đấy, cậu gọi là anh Phong được
rồi. Người ngồi bên cạnh cậu ta là em gái tôi, Nhược Y, vừa từ Pháp sang đây”.
Lý Kiều nhìn cả hai người, gật đầu cười: “Anh Phong quả là
người tuổi trẻ tài cao, bố em cũng từng nhắc đến anh rất nhiều lần, còn chị
Nhược Y đúng là quốc sắc thiên hương, em nghe kể nhiều lắm rồi, nay mới được
gặp, thực là một vinh dự lớn”.
Lãnh Hoan nhìn Lý Kiều với vẻ hơi kinh ngạc, vốn tưởng anh
chỉ là một kẻ buông tuồng cẩu thả, không ngờ cũng là một nhân vật cực kỳ lanh
lợi. Kiểu ăn nói như vậy, có đầu có cuối, không thiếu không thừa, rõ ràng đã
trở thành một thói quen xã giao vô cùng thành thạo.
Diệp Thính Phong cười nhạt, đưa tay ra bắt tay Lý Kiều, ánh
mắt sắc lẹm nhìn như xoáy vào anh.
Hổ phụ sinh hổ tử, thẳng nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu này
nhìn bề ngoài thì có vẻ biếng nhác, nhưng xem ra cũng khá sắc sảo, công ty xây
dựng Hoa Hạ có người thừa kế như vậy, Lý Vinh Sinh chắc hẳn rất vui mừng.
“Lãnh tiểu thư”, Lý Tu Nhiên bỗng quay sang nhìn Lãnh Hoan,
trong mắt hiện lên một tia khác lạ, “Cô hát hay như vậy, có thực là không nghĩ
đến chuyện tới chỗ chúng tôi làm không? Riêng về chuyện tiền nong, tôi tuyệt
đối sẽ không chặt chẽ đâu”.
Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó trả lời: “Hát và pha rượu đều
không phải là những việc mà tôi thực sự muốn làm, dù gì thì cũng chỉ là một
cách để kiếm sống mà thôi. Công việc hiện tại cũng đã giải quyết được vấn đề ăn
ở của tôi, coi như cũng tạm đủ rồi”.
Lý Tu Nhiên thoáng ngạc nhiên, sau đó cười với vẻ đã hiểu.
“Xin lỗi các vị, tôi phải đi rồi, mọi người ở lại vui vẻ”,
Lãnh Hoan mỉm cười rồi đứng dậy.
Lý Kiều cũng lập tức đi theo: “Để mình đưa cậu về”.
Vừa dợm bước đi, phía sau đã có một giọng nói trầm thấp cất
lên: “Tên tiếng Trung của bài hát nãy giờ cô hát là gì?”.
Lãnh Hoan dừng bước, quay người lại đón lấy ánh mắt màu nâu
sậm đang nhìn theo mình, bình thản nói: “Nó không có tên tiếng Trung”.
***
Về nhà tắm rửa xong cũng đã hơn mười hai giờ.
Lãnh Hoan mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa lại các tư liệu làm
khoá luận, đến giai đoạn này cô đã hình thành một thói quen xấu là thường thức
khuya làm việc đến một hai giờ sáng.
Đã là giữa đêm, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô
chạy vút qua trên đường, gió tháng Mười hai thổi qua cửa sổ tạo nên những tiếng
vù vù khe khẽ. Mắt nhìn đăm đăm bản vẽ trên màn hình máy tính, song Lãnh Hoan
vẫn không thể nào tập trung tinh thần được.
Tiếng chuông di động bất chợt vang lên khiến cô giật thót
người, khi cầm lên xem số máy gọi đến, lại còn hoảng sợ hơn, vội vàng nhấn vào
nút ngắt. Ngay sau đó cô thấy hối hận đến chết đi được, lẽ ra có thể vờ như đã
ngủ không nghe được, giờ thì lộ rõ ra là cô cố ý mất rồi.
Lãnh Hoan mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, nhìn chằm chằm
chiếc điện thoại đặt trên bàn. Đã năm giây trôi qua, mười giây trôi qua, một
phút cũng đã trôi qua… nó không hề đổ chuông lần nữa.
Cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng, song lại cảm thấy
như vừa mất mát thứ gì.
Bên dưới nhà đột nhiên vang lên âm thanh của động cơ ô tô,
tiếp sau đó là một hồi còi chói tai kéo dài.
Lãnh Hoan kinh ngạc nhảy vọt ra khỏi ghế, đầu gối đập mạnh
vào cạnh bàn đau tới nỗi muốn trào nước mắt. Cô đi đến bên cửa sổ với vẻ bất an
khủng khiếp, nhìn xuống dưới chỉ thấy một bóng người đứng cạnh cửa xe dưới ngọn
đèn đường mờ ảo, đang nhìn thẳng lên cửa sổ phòng cô.
Đúng là đồ cặn bã, Lãnh Hoan rủa thầm ở trong lòng, biết nửa
đêm rồi vẫn còn bấm còi dài như vậy, những người xung quanh sẽ không ngủ được.
Chiếc điện thoại trên bàn lại rung lên, cô cầm lấy rồi ra cửa
sổ đứng nghe.
“Một phút nữa!” Mệnh lệnh ngắn ngủn nhưng đầy uy lực vang
lên, người đứng dưới nhà nhìn thẳng vào cô, sau đó thong thả ngắt điện thoại.
Lãnh Hoan đứng đờ ra trong mấy giây, sau đó lập tức vớ chiếc
áo len vứt trên giường mặc vào người, mở cửa phòng chạy thục mạng ra thang máy.
Vội vội vàng vàng mở cửa chính ra, thấy tay người đó đã thò
qua cửa xe đặt lên vô lăng, cô thấy nghẹt thở: “Này!”.
Nhưng anh không nhấn còi nữa mà lấy hộp thuốc lá từ ngăn đựng
đồ cạnh đó ra, châm một điếu rồi hút, đứng tựa vào xe trong tư thế nhàn nhã tận
hưởng bộ dạng vội vàng nhếch nhác của cô.
“Chạy vội như vậy làm gì? Nhớ tôi đến thế cơ à?”, Thính Phong
mỉm cười, ánh mắt nhìn cô với vẻ bông đùa.
Lãnh Hoan cứng họng, vẻ trơ trẽn của người đàn ông này đúng
là vô địch thiên hạ.
Đêm lạnh như nước, từng cơn gió tê buốt thổi tới, Lãnh Hoan
bất giác quàng tay ôm lấy hai vai. Anh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng
bỏng.
Lãnh Hoan khi đó mới phát hiện ra trong lúc vội vàng đã mặc
đúng chiếc áo của anh ra bên ngoài quần cộc áo phông, chiếc áo rộng thùng thình
khoác trên người, dài xuống tận gần đầu gối.
“Tôi tiện tay thế nào lại lấy đúng chiếc áo này…”, cô bối
rối, song ngay lập tức cảm thấy càng giải thích càng dở.
Thính Phong không nói gì, đôi mắt càng sâu hơn, chỉ đứng đó
nhìn cô.
“Đi thôi”, anh đột nhiên cất lời, sau đó vứt tàn thuốc lá
trong tay.
“Gì?”, Lãnh Hoan ngẩn người, còn đang định hỏi anh là đi đâu,
nhưng Thính Phong đã giật lấy chùm chìa khoá trong tay cô rồi khoác vai kéo cô
đi lên tầng.
“Này”, khi vào đến thang máy cô mới phản ứng lại được, “Tôi
không đồng ý cho anh vào phòng tôi”.
Ánh mắt ảm đạm của Thính Phong nhìn thẳng vào cô: “Có người
đàn ông khác ở trong đó à?”.
Lãnh Hoan lắc đầu.
Anh tỏ vẻ thoả mãn với câu trả lời của cô, bước ra khỏi thang
máy rồi hỏi: “Phòng số mấy?”.
Cô không nói gì, chống đối bằng cách im lặng.
Thính Phong cười nhạt, đột nhiên luồn tay qua cổ áo len rộng
thùng thình của cô, chạm vào một bên ngực.
“Á”, Lãnh Hoan kêu lên kinh hãi, sau đó mặt đỏ nhừ, nghiến
chặt răng: “Mười hai”.
Cánh cửa phòng vừa mở, Lãnh Hoan đã nhào ra khỏi vòng tay của
Thính Phong, vội vàng thu dọn với tốc độ cực nhanh những vật thể không rõ là
thứ gì trên giá phơi quần áo rồi nhét cả vào trong tủ, sau đó đóng sầm cánh cửa
tủ một cách không thương tiếc.
Anh nhìn động tác liên hoàn của cô, cười với vẻ ác nghiệt:
“Đồ lót à? Có phải chưa từng bị tôi trông thấy lần nào đâu, giấu làm gì?”.
Cô thẹn quá hoá giận: “Nếu xã hội bây giờ không có luật pháp,
thì tôi đã chém cho anh hàng vạn nhát dao từ lâu rồi”.
Thính Phong mỉm cười: “Tôi bằng lòng để cho cô hãm hiếp, sau
đó giết cũng được”.
Lãnh Hoan cứng lưỡi, từ bỏ ý định chiến đấu với anh, lạnh
lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.
“Không thể đến à?”
“Chúng ta vẫn chưa giảng hoà”, nhất là khi, anh lại
không hề thiếu mỹ nữ ở cạnh bên.
“Đồ trẻ con”, Thính Phong tỏ ý không thèm chấp.
Cô vừa buồn bực, vừa ấm ức.
Làm sao anh có thể ung dung đến tìm cô cứ như là hôm đó anh
chưa từng nói những câu gây tổn thương sâu sắc đó vậy.
Cứ tưởng rằng mình không thèm để ý, hoá ra vẫn ngấm ngầm bị
tổn thương.
Anh hoàn toàn tự nhiên, đúng như anh từng nói, cô vốn không
hề tạo ra gánh nặng nào cho anh cả.
Vậy thì, vì sao anh lại đến tìm cô? Đột nhiên thấy cô đơn,
trống vắng ư?
Lãnh Hoan cúi đầu, tự cười giễu mình, cô nghĩ nhiều như vậy
để làm gì chứ? Trong một đêm như đêm nay có một người ở bên cạnh cũng không
phải là chuyện gì xấu, còn hơn cứ một mình cô độc.
“Uống gì đây?”, cô quay đầu lại hỏi anh.
“Không cần”, Thính Phong ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình
rồi vòng hai tay ôm chặt lấy cô.
“Là em vẽ đấy à?”, anh chỉ vào bản thiết kế trên màn hình máy
tính.
“Uhm”, tư thế thân thiết quá mức này khiến cô cảm thấy hơi
mất tự nhiên, hơi thở ấm nóng của anh phả vào má khiến tai cô nóng bừng lên.
“Không tồi”, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, Thính Phong
di chuột xuống phía dưới màn hình, “Sao lại thích những khung cửa sổ lớn sát
mặt sàn thế này?”.
“Như vậy thì ánh mặt trời có thể chiếu vào, làm cho cả gian
phòng ngập nắng. Khi làn gió bên ngoài thổi tới, có thể ôm chăn nằm tròn trên
giường mà ngủ, thật là thoải mái. Nếu bên ngoài cửa sổ có biển nữa thì càng
tốt, mở cửa ra trước mặt đã là biển, cảnh sắc sẽ tuyệt vô cùng”.
Khuôn mặt cô hướng lên trên. Hai gò má phớt màu hồng, dưới
vòm sáng mờ ảo của ánh đèn bàn vàng vọt, trông cô đáng yêu hệt như một búp bê
bằng sứ.
Thính Phong cúi đầu, không thể không hôn lên má cô một cái.
Lãnh Hoan lặng người, không dám nhìn vào mắt anh. Dời ánh mắt
đi nơi khác, chợt phát hiện ra trên tai trái của anh hôm nay có một chiếc
khuyên, con đại bàng bằng bạc của Giorgio Armani lấp lánh ánh sáng, đơn giản
nhưng sang trọng.
Cô thầm thở dài, người đàn ông phong lưu này!
Vậy nhưng cô vẫn không thể không đưa tay lên chạm vào chiếc
khuyên tai đó của anh.
“Thích nó à?”, Thính Phong hỏi.
Cô thành thực gật đầu.
Ngay lập tức anh tháo nó ra. Đoán trước được ý định của anh,
cô bèn lấy hai tay giữ chặt lấy tai mình: “Lỗ đeo khuyên của em đã bị tịt cả
tháng nay rồi”.
“Bỏ tay ra”, anh ra lệnh với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bướng bỉnh đến phút chót, cuối cùng cô chỉ còn cách kêu thét
lên, hoàn thành quyết tâm của anh.
“Đau quá”, cô thận trọng sờ vào con đại bàng đã bay sang tai
mình, nước mắt lưng tròng.
“Không được phép bỏ ra đâu”, Thính Phong dọa nạt, đôi môi mím
lại thành một đường, đôi mắt nâu nhìn cô thoả mãn.
“Em còn phải làm bài tập nữa”, cô đưa mắt nhìn anh bằng vẻ vô
cùng đáng thương.
“Được, xin cứ tự nhiên”, anh bỏ cô ra rồi đứng dậy, đi thẳng
vào phòng tắm, “Anh đi ngủ trước”.
Cô đờ ra nhìn theo anh đóng cửa lại một cách ngạo mạn.
Tắm rửa xong, anh nằm lên giường cô ngủ rất tự giác.
Trong không gian thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm. Chỉ một
lát phía sau lưng Lãnh Hoan đã vang lên tiếng ngáy khẽ khàng, mắt nhìn lên máy tính
nhưng nhịp tim của cô lại cứ phập phồng theo nhịp thở của anh.
Đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng Lãnh Hoan cũng từ bỏ, tắt
đèn rồi nhẹ nhàng bò lên giường.
Một đôi tay rắn chắc đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khiến
toàn thân cô cứng lại.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi”, anh nói nhẹ nhàng, cằm tỳ lên
mái tóc cô.
Cơ thể Lãnh Hoan bỗng nhiên thả lỏng, cô từ từ quay người
lại, áp mặt vào ngực anh. Không cần phải phiền phức hay rắc rối, chỉ cần được ở
trong vòng tay ấm áp đó, đối với cô đã là quá đủ. Nghe tiếng nhịp tim đập bên
tai đã trở nên đều đều và ổn định, không biết vì ai mà đổi thay như thế.
Anh không phải là hoàng tử của cô, cô cũng không phải là
Cinderella của anh, chỉ là hai bên bỗng nhiên tìm thấy niềm an ủi ở nhau trong
một đêm dài dằng dặc thế này.
“Vì sao em lại sợ yêu?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng hỏi,
phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Cô giật mình.
Người đàn ông này đã nhìn rõ tận cõi lòng cô từ lâu.
“Vì sợ nó sẽ mất đi”, cô khẽ đáp.
“Được rồi”, giọng nói thấp trầm của anh chậm rãi vang lên trên
đầu, “Vậy thì không yêu”.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, không thể nhìn rõ cảm xúc của
anh trong bóng tối.
Bàn tay Thính Phong nhẹ nhàng lướt trên má cô: “Chúng ta ở
bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.