Ông trùm Texas - Chương 08 - Phần 1

CHƯƠNG 8

Những lời Matt
vừa thốt ra hệt như một nhát dao cứa vào lòng Leslie. Cô thực sự cảm thấy điều
đó. Đôi mắt sầu muộn của cô bắt gặp cặp mắt đen dò xét của anh.

“Không hẳn”, cô
đáp gọn lỏn.

Dù cô có nói
giảm đi câu trả lời đó cũng giáng cho anh một cú chí mạng. Leslie thấy mặt anh
bỗng tái nhợt đi và cô biết anh đang nhớ lại, cô cũng thế, cuộc chạm trán gần
đây nhất của họ trong văn phòng của anh, lúc cô ngất.

Matt không nói được
lời nào. Anh cố, nhưng từ ngữ như bị mắc kẹt đâu đó. Anh chớp mắt quay người
đi, sải chân bước thẳng về phía chiếc xe thể thao. Leslie nhìn theo, lòng trống
rỗng đến lạ lùng, như thể không còn chút cảm xúc gì đối với nỗi đau đó. Có lẽ
tình trạng ấy sẽ kéo dài một lúc để cô có thể có được một ngày không phải chịu
đựng nỗi đau tinh thần vẫn thường trực bên mình, cô bước chân vào nhà như người
mộng du.

Leslie máy móc
quay người thong thả bước vào tòa nhà trên đôi nạng, men theo hành lang đến căn
hộ nhỏ của mình. Cô có cảm giác rằng từ lúc này trở đi cô sẽ không gặp Matt
Caldwell nhiều nữa. Cuối cùng, cô đã biết làm thế nào để thoát khỏi sự bám riết
của anh ta. Chỉ cần nói ra sự thật - hay một phần thôi - cho anh ta biết là
được.

Cuối ngày hôm
đó, Ed gọi diện hỏi thăm và hứa đến nhà cô vào tối hôm sau. Cậu đến thật, mang
theo một túi đầy đồ ăn Trung Quốc mà cô vẫn thích. Trong lúc ăn, cậu nói công
ty vẫn còn để trống một chỗ làm cho cô.

“Cô Smith không
thích nghe điều đó đâu”, Leslie trêu đùa.

“Ồ, Karla giờ đang
làm việc cho Matt mà.”

Leslie nhìn chăm
chăm xuống đôi đũa mộc trong tay. “Thế sao?”

“Vì lý do gì đó
anh ấy cảm thấy không thoải mái khi đích thân mời cậu trở lại làm việc, thế nên
mới báo tớ làm”, cậu đáp. “Anh ấy nhận ra rằng chính mình đã làm xấu đi môi
trường làm việc của cậu và gửi lời xin lỗi. Anh ấy muốn cậu trở lại làm việc
cho tớ.”

Cô chằm chăm
nhìn Ed. “Cậu đã nói gì với anh ta?”

“Thì cũng như
mọi khi thôi, nếu muốn biết gì về cậu thì anh ấy tự mà đi hỏi.” Cậu xiên một
nĩa bún to tướng cho vào miệng và hớp một ngụm cà phê đậm đặc cô đã pha cho rồi
nói tiếp. “Tớ nghĩ chắc anh ấy nhận thấy rằng đã có điều gì đó kinh khủng lắm
xảy đến với cậu.”

“Anh ta có nói
gì với cậu về chuyện đó không?”

“Không.” Cậu
nhướng mắt lên nhìn cô. “Đêm qua anh ấy đã đến một quán bar trên đường cao tốc
Victoria và quậy tung nó lên.”

“Tại sao anh ta
phải làm vậy chứ?”, cô hỏi, ngạc nhiên bởi cái ý nghĩ Matt Caldwell vốn là
người chuẩn mực lại nổi cơn tam bành và quăng ném mọi thứ.

“Lúc đó anh ấy
khá say rồi”, Ed thừa nhận. “Tớ phải bảo lãnh cho anh ấy ra khỏi nhà giam sáng
nay. Chưa hết đâu nhé, để tớ kể tiếp cho mà nghe. Cả cái sở cảnh sát khốn kiếp
đó đứng quanh, miệng há hốc nhìn chòng chọc vào anh ấy khi hai anh em tớ ra
khỏi đó. Từ trước đến giờ chỉ có mỗi một lần anh ấy gặp rắc rối, một phụ nữ đã
cáo buộc anh ấy tội ám sát - và anh ấy được trắng án. Quản gia nhà anh ấy đã
đứng ra làm chứng rằng cô ta ở đó toàn bộ thời gian, cô ấy và Matt đã cho đóng
gói hành lý. Nhưng đúng là từ trước đến giờ anh ấy chưa từng xới tung một quán
bar như đêm qua."

Leslie nhớ lại
câu hỏi thẳng thừng anh ta đã hỏi mình và cô đã trả lời như thế nào. Cô không
hiểu tại sao quá khứ của mình đối với Matt lại quan trọng đến thế. Thực ra, cô
cũng không muốn hiểu. Matt vẫn chưa biết toàn bộ câu chuyện và cô lo sợ rằng
nếu biết anh ta sẽ phản ứng ra sao. Sự âu yếm anh ta dành cho cô trong chiếc
Jaguar thực sự khiến cô rất đau đớn, một trải nghiệm cay đắng về tình yêu của
người đàn ông dành cho người đàn bà. Đó là điều cô chưa từng trải qua và tốt hơn
hết, cô nên ghi nhớ trong lòng rằng Matt là kẻ thù. Anh ta chỉ cảm thấy thương
hại cô thôi. Chắc chắn là anh không hề có tình cảm với cô. Anh ta muốn cô, chỉ
có thế. Nhưng dù cô có thấy ngạc nhiên về phản ứng của mình đối với những âu
yếm của Matt, sự gần gũi về thể xác là điều cô không chắc mình có thể hưởng ứng
hay không. Những ký ức về hành động cục súc của Mike khiến cô buồn nôn. Cô
không thể sống được với chúng.

“Đừng tự hành hạ
mình nữa”, Ed làu bàu, kéo cô về thực tại. “Cậu không thể thay đổi được quá
khứ. Cậu phải kiên cường đi thẳng vào tương lai. Đó là cách duy nhất để trải
nghiệm cuộc sống.”

“Cậu học được ở
đâu đấy?”, cô hỏi.

“Thực ra tớ có
nghe một bài thuyết giáo trên truyền hình và câu nói đó khiến tớ phải chú ý.
Can đảm đi thẳng về phía trước và đối mặt với rắc rối, chứ không phải chạy trốn
khỏi nó.” Cậu trề môi. “Tớ chưa khi nào nghe được điều gì tương tự thế. Nó
khiến tớ suy nghĩ rất nhiều.”

Leslie nhấp một
ngụm cà phê, khuôn mặt buồn bã. “Tớ lúc nào cũng cố chạy trốn. Tớ luôn phải
chạy trốn.” Cô ngước mắt lên nhìn cậu. “Cậu thừa biết họ sẽ giở trò gì với tớ
nếu còn ở lại Houston rồi đấy.”

“Ừ, thì tớ biết
và tớ có nói cậu có lỗi trong việc chạy trốn khi có thể đâu”, Ed cam đoan. “Nhưng
còn có một điều tớ cần phải nói cho cậu biết, nhưng chắc cậu sẽ không thích.”

“Đừng nói có
phóng viên nào đó ở tờ báo địa phuơng nhận ra tớ và muốn có một buổi phỏng v
đấy”, cô châm chọc.

“Tệ hơn thế”,
cậu đáp. “Một gã phóng viên từ Houston đến đây điều tra. Tớ nghĩ gã ta đã lần
ra dấu vết của cậu.”

Leslie ôm đầu. “Hay
thật đấy. À mà giờ tớ đâu còn là nhân viên của tập đoàn Caldwell nữa, nên nếu
có bị thẩm vấn thì cũng không ảnh hưởng gì đến thanh danh của anh họ cậu.”

“Tớ vẫn chưa nói
hết mà. Sẽ không ai tiếp chuyện gã ta đâu”, cậu nói thêm, cười toe toét. “Thực
ra, hôm qua gã ta có vào văn phòng Matt khi cô thư ký không để ý. Gã ta chỉ ở
đó độ vài phút và không ai biết hai người đã nói với nhau những gì. Nhưng gã ta
trở ra vội vội vàng vàng như có ma đuổi, nghe nói là nhanh đến nỗi quên cả ca
táp, đằng sau là Matt chửi thề ầm ĩ suốt cả hành lang. Chỉ thiếu chút nữa là
Matt tóm được gã rồi nhưng gã đã mau chóng băng qua đường và biến luôn.”

Leslie ngập
ngừng: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hôm qua.” Cậu
mỉm cười gượng gạo. “Thật xui xẻo mới đụng phải Matt lúc đó. Thực ra anh ấy đã
bực sẵn trong người rồi, sau buổi làm việc với đại biểu chính quyền hạt về bàn
đề xuất quy hoạch công ty đang cố để được thông qua, còn cô thư ký của anh ấy
thì trốn tịt trong nhà vệ sinh để né. Do vậy nên thằng cha phóng viên đó mới
lọt vào được ấy chứ.”

“Cậu không nghĩ
anh ta đã... kể hết cho Matt chứ?”, cô hỏi với giọng đầy lo âu.

“Không. Tớ không
biết hai người nói với nhau những gì, nhưng gã ta không ở đấy lâu.”

“Thế còn cái ca
táp...”

“...đã đuợc trả
lại cho gã ta nguyên vẹn”, Ed nói. “Tớ biết vì chính tớ đã mang nó xuống bàn lễ
tân.” Cậu mỉm cuời, thích thú. “Tớ thừa biết gã ta đã thuê người khác đi lấy
lại cái ca táp.”

“Tạ ơn Chúa.”

“Dù vậy, rõ ràng
đối với Matt, đấy là giọt nước làm tràn ly”, cậu nói tiếp, “bởi vì không lâu
sau đó anh ấy nói phải ra ngoài cả ngày.”

“Sao cậu biết
anh ta bị giam?”

Cậu nhăn mặt. “Carolyn
gọi cho tớ. Anh ấy đến chỗ cô ta trước và rõ ràng là đã nốc gần một chai whisky
rồi. Cô ta đem giấu chỗ còn lại, nên anh ấy quyết định tự đi tìm rượu để uống.”
Ed lắc đầu. “Thật chả giống Matt tí nào. Anh ấy có thể thỉnh thoảng uống một
hay hai ly nhưng không phải là tay nát ruợu. Chuyện này khiến cả thị trấn bất
ngờ.”

“Tớ cũng đoán
thế.” Cô không thể không tự hỏi chuyện này có liên quan gì đến cách anh ta đối
xử với mình không. Nhưng nếu anh ta có đến chỗ Carolyn, biết đâu hai người cãi
nhau và chuyện đó là giọt nước làm tràn ly. “Carolyn có giận anh ta không?”, cô
hỏi.

“Giận đùng dung”,
cậu đáp. “Rõ là như nước sôi ấy. Có vẻ như hai người có một bất đồng gì đấy lớn
lắm, kèm theo những xung đột khác trong ngày nữa.” Cậu lắc đầu. “Matt thậm chí
còn không đi làm việc nữa. Tớ cược là đầu anh ấy đang nhức như búa bổ đấy.”

Leslie không nói
gì. Cô nhìn chằm chằm vào tách cà phê, ánh mắt chết lặng. Cô đi đến đâu cũng
gây rắc rối. Trốn, chạy - có vẻ như chẳng giúp được gì. Cô chỉ làm liên lụy đến
những người vô tội vì những rắc rối của chính mình mà thôi.

Ed ngập ngừng
khi trông thấy nét mặt cô. Cậu không muốn mọi chuyện tệ hơn đối với Leslie,
nhưng vẫn còn vài tin nữa cậu cần nói cho cô biết.

Leslie cảm nhận
được điều đó. “Tiếp tục đi”, cô gợi chuyện. “Ngay bây giờ, tớ có thể chịu được
thêm một chuyện nữa, ngoài cái chân bó bột và thất nghiệp.”

“Cậu có việc làm
mà”, Ed trấn an cô. “Bất cứ khi nào cậu muốn.”

“Tớ sẽ không làm
thế đối với anh ta đâu”, cô nói với giọng lơ đãng. “Với anh ta, thế là đủ rồi.”

Mắt cậu trở nên
chăm chú lạ lùng. “Thấy thương hại cho kẻ thù rồi à?”, cậu dịu giọng hỏi.

“Thương người là
chuyện bình thường mà”, cô đáp. “Anh ta thích gần như tất cả mọi người ngoại trừ
tớ. Anh ta vốn là người tử tế. Tớ chỉ khiến anh ta đi sai đường thôi.”

Ed không có ý
định đưa cuộc nói chuyện đi theo hướng đó. “Cũng chính gã phóng viên đó đà đến
nhà giam yêu cầu được gặp mẹ cậu”, cậu nói tiếp. “Tớ thấy lo lắng nên gọi cho
viên quản giáo. Hình như bà lên cơn đau tim.”

Tim cô giật
thót, “Bà không sao chứ?”

“Không”, cậu
trấn an. “Sáu năm qua, bà đã thay đổi nhiều, Leslie à”, cậu nói thêm với giọng
nghiêm trang. “Bà cam chịu cuộc sống trong nhà giam. Viên quản giáo cho biết bà
muốn xin được gặp cậu nhưng vì quá xấu hổ nên không dám để họ liên lạc cho cậu.
Bà nghĩ cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho những câu nói và cách cư xử của bà đối
với cậu.”

Mắt cô nhòe lệ,
nhưng cố ghìm nước mắt. Lúc đó mẹ cô cứ thao thao bất tuyệt những từ ngữ khó
nghe, và về khẩu súng. Cô nhìn chăm chăm vào tách cà phê đã uống cạn. “Tớ bỏ
qua mọi chuyện rồi. Chỉ là tớ không muốn gặp bà.”

“Bà biết vậy”,
Ed đáp.

Leslie liếc nhìn
cậu. “Thế cậu có gặp bà không?”

Ed ngập ngừng,
rồi gật đầu. “Bà vốn rất ổn cho đến khi gã phóng viên đó bắt đầu đào bới quá
khứ. Gã ta chính là người đã đề nghị chuyện làm phim và gợi lại câu chuyện đau
lòng đó.” Cậu thở phì ra giận dữ. “Gã ta còn trẻ, đầy tham vọng và muốn gây
dựng danh tiếng cho mình. Thế giới này đầy những người kiểu như thế, những kẻ
không quan tâm đến việc mình có thể gây tổn hại đến người khác như thế nào miễn
là đạt được điều họ muốn.”

Leslie nghe lơ
đãng: “Mẹ tớ... bà có hỏi cậu điều gì về tớ không?”

“Có.”

“Cậu nói với bà
thế nào?”, cô tò mò.

Ed đặt tách cà
phê xuống. “Sự thật. Không có cách nào che đậy cả.” Cậu nhướng mắt lên. “Bà
muốn cậu biết rằng bà rất tiếc về chuyện đã xảy ra, nhất là cách bà đã cư xử
với cậu trước và sau buổi xử án. Bà hiểu cậu không muốn gặp bà. Bà bảo mình
đáng bị như vậy vì đã hủy hoại cuộc đời của cậu.”

Leslie nhìn chằm
chằm vào khoảng không trước mặt lòng đau thắt vì những ký úc buồn tủi xâm lấn
lấy cô. “Bà không bao giờ thỏa mãn về cha tớ”, cô nói lặng lẽ. “Bà muốn những
thứ cha không thể mang lại, quần áo đẹp, trang sức và những đêm chơi phố. Tất
cả những gì cha có thể làm được chỉ là lái máy bay phun thuốc trừ sâu, mà công
việc này không kiếm được bao nhiêu...” Cô nhắm mắt lại. “Tớ đã chứng kiến cảnh
cha bay vướng vào dây điện rồi lao xuống bên dưới như thế nào”, cô nói với
giọng gấp rút, “Tớ đã thấy cha lao xuống!”. Mắt cô bắt đầu lấp lánh cảm xúc. “Tớ
biết cha chết trước khi họ đến cứu. Tớ chạy về nhà. Mẹ đang ở trong phòng
khách, chơi nhạc, khiêu vũ. Mẹ không để ý gì cả. Tớ đã đập vỡ máy hát và vừa
lao bổ vào bà vừa hét lớn.”

Ed nhăn mặt khi Leslie
nghẹn ngào, hít thật sâu để kiềm chế cảm xúc. “Bà và tớ chưa bao giờ gần gũi,
nhất là sau đám tang”, cô tiếp tục: “Nhưng hai mẹ con vẫn dính lấy nhau. Mọi
chuyện vẫn diễn ra đâu vào đấy. Bà nhận làm phục vụ bàn và được boa nhiều. Bà
phải cố gắng lắm mới giữ được công việc vì ngủ quá nhiều. Năm mười sáu tuổi, tớ
bắt đầu đi làm việc bán thời gian để phụ thêm. Rồi tớ sang tuổi mười bảy, Mike
bước vào nhà hàng và bắt đầu tán tỉnh bà. Anh ta quá đẹp trai, cường tráng và
tính tình nhã nhặn. Chẳng bao lâu anh ta dọn đến ở cùng mẹ con tớ. Tớ điên lên
vì anh ta, cậu biết một cô gái trẻ phát rồ đối với một người đàn ông lớn tuổi
hơn như thế nào rồi đấy. Anh ta cũng ve vãn tớ. Nhưng mẹ con tớ không biết anh
ta nghiện. Dẫu vậy bà không thích anh ta ve vãn tớ và cãi nhau to với anh ta về
chuyện đó. Ngày hôm sau, anh ta đưa bạn về nhà và cả bọn đều phê thuốc”. Cô run
rẩy, “Phần còn lại cậu biết cả rồi đấy.”

“Ừ.” Cậu thở
dài, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xanh xao của cô.

“Tớ đâu có muốn
bất kỳ điều gì ngoài tình yêu của bà”, cô rầu rĩ. “Nhưng bà đã không như vậy.”

“Bà cũng nói
thế”, cậu đáp. “Bà rất hối hận.” Cậu chồm người về phía trước, nhìn sâu vào mắt
cô. “Leslie này, cậu có biết bà cũng nghiện không?”

“Cái gì?”, cô
hét lớn thảng thốt.

“Nghiện”, cậu
lặp lại. “Bà cho tớ biết thế. Rất tốn tiền, mà cha cậu thì mệt mỏi vì phải lo
kiếm tiền để đáp ứng cho bà. Ông yêu bà, nhưng không đào đâu ra nhiều tiền để
đáp ứng đủ cho bà. Chẳng phải áo quần, đồ trang sức, hay tiệc tùng gì đâu. Ma
túy đấy.”

Leslie có cảm
giác như bị ngã úp mặt xuống sàn. Cô đưa tay sờ lên mặt và vuốt ngược tóc ra
sau. “Ôi trời!”

“Trong người bà
đã có thuốc khi bắt gặp cảnh Mike và bọn bạn anh ta đè cậu ra sàn”, cậu tiếp.

“Bà nghiện bao
lâu?”, cô hỏi.

“Năm năm ròng”,
cậu đáp. “Bắt đầu là cần sa và dần dần bằng những thứ nặng đô hơn.”

“Vậy mà tớ chẳng
biết gì cả.”

“Cậu cũng đâu
biết Mike là kẻ bán thuốc cho bà.”

Leslie há hốc
mồm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3