Bí mật của Nicholas Flamel bất tử (Phần 3) - Chương 20
Chương 20
Nhà Giả kim, Josh và
Shakespeare điều nhìn thấy Perenelle định gật đầu… rồi hình ảnh bị vở tan thành
từng điểm ảnh, nhưng không kịp để cả ba người nhìn thấy chớp nhoáng những móng
vuốt uốn cong vòng. Theo bản năng, cả ba đều nhảy lùi lại xa khỏi màn hình.
“Chuyện gì… chuyện gì xảy ra vậy?” Josh hỏi, rất bối rối. Màn hình bên trái
chỉ còn toàn một màu đen, nhưng màn hình bên phải vẫn lốm đốm những chum điểm
màu đỏ và xanh lá lấp lánh.
Bàn tay trái của Flamel nắm vòng quanh chiếc vòng bạc chặt đến nỗi các khớp
đốt ngón tay trắng bợt cả ra. Ngọn lửa màu xanh bạc hà bắn vọt sang tận bên kia
dải kim loại khi các đầu ngón tay trong bản tay phải của ống ấn mạnh vào chiếc
màn hình. Trên mà ảnh tinh thể lỏng hiện ra những màu sắc cầu vòng lặp lại theo
chu kỳ, và rồi mười dài màu hẹp và không theo quy luật nào xuất hiện trên nền
đen, những sợi tơ dài nằm thẳng đứng dao động dập dờn như trêu ngươi cho thấy
loáng thoáng một dãy hành lang trống trơn ở đầu kết nối bên kia. Nhưng không
thấy bóng dáng Perenelle đâu cả.
“Vậy là sao?” Josh hỏi.
Shakespeare lắc đầu. “Tôi không
biết nữa.” Rồi ông cuộn bàn tay phải thành hình móc câu và đưa về phía màn
hình. Năm dải màu hẹp khớp với năm ngón tay ông ta. “Có cái gì đó nhảy xổ vào
Quý bà Perenelle và đập quật vào bà. Chắc khi nhào tới bà, nó đã lao xuyên qua
tấm mạng.” Ông ta dùng một cái móng tay gõ nhẹ vào mặt kính. “Có vẻ như chúng
ta vẫn còn kết nối được qua những miếng vụn bị xé rách của tấm mạng. Tôi có thể
thử lại xem sao.”
“Cô ấy… cô ấy ổn chứ ạ?” Josh hỏi,
đầy vẻ lo lắng. Cậu để ý thấy chiếc vòng bạc bây giờ tách thành hai nửa, phần
giữa bị chảy thành những giọt bạc nhẵn nhụi. “Chú Nicholas?”
Flamel không nói một lời. Ông đang
run rẩy, khuôn mặt ông cắt không cò giọt máu và có vẻ dữ tợn, môi ông vạch
thành một đường nét xanh lè. Tên Perenellemấp máy trên môi ông, nhưng không
phát thành tiếng.
Hình ảnh trên màn hình chập chờn
dao động… và rồi họ nhìn thấy Perenelle.
Bà đang lùi dần khỏi họ, hai bàn
tay mở xòe ra phía trước trong tư thế tự vệ. Một đường xước dài chạy ngang qua
bờ vai trần xuống tận một bên cánh tay, da thịt đỏ ửng và trông có vẻ sưng tấy
lên.
“Perenelle,” Flamel thì thào, âm
thanh thoát ra qua tiếng hổn hển dồn dập.
Và rồi họ nhìn thấy nó. Một sinh
vật đang di chuyển chầm chậm xuống dãy hành lang bằng đá, tiến về phía Nữ Phù
thủy. Từ trước tới nay Josh chưa bao giờ trông thấy bất cứ thứ gì giống vậy: đó
là một giới hạn cân bằng giữa vẻ đẹp và nỗi kinh hoàng. Sinh vật có chiều cao
chắc khoảng bằng cậu, trong khi gương mặt phúng phính với hai gò má đỏ au là của
một cậu bé, thì thân hình lại như một bộ xương cách trí, xương và cạnh sườn lộ
thấy rõ bên dưới lớp da trắng nhợt xanh xao. Móng vuốt là sự lai tạp giữa chân
con người với móng loài chim gõ lách cách dưới sàn, mặc dầu có bàn tay của con
người, nhưng móng tay rất dài và đen thui, quặp ngược vào, như móng mèo. Đôi
cánh dơi phủ lông vũ to vật vã mọc lên từ cột sống xương xẩu và kéo lết bết
phía sau dọc theo mặt sàn.
Và rồi một hình thù thứ hai xuất
hiện. Thuộc giống cái. Mái tóc đen nhánh như tở kẻ khung, bộ mặt xinh đẹp thanh
tú. Nhưng thân mình cô ả thậm chí còn gầy gò hơn cả tên con trai kia, nếu có
thể nói được như vậy. Cặp cánh của cô ả tơi tả và rách bươm, và cô ả lôi sền
sệt một cái cánh bên trái ở phía sau.
“Vetala,” Flamel thì thào đầy khiếp
hãi. “Bọn uống máu, ăn thịt người.”
Một hình thù khác nữa lại xuất hiện
phía trước Perenelle. Mơ hồ và mong manh, sinh vật này trông như con người và
là phái nam. Bàn tay hắn ta giơ lên thành những nắm đấm đầy đe dọa và luôn
miệng kêu lên những tiếng rền rĩ.
Luồng điện của Flamel nở bung ra
thành một màu xanh lá nhạt bao quanh lấy người ông, và mùi hương bạc hà chế ngự
khắp căn phòng. “Tôi phải giúp cô ấy,” ông nói một cách liều lĩnh.
Bất thình lình, Palamedes xông vọt
qua cánh cửa lao thẳng vào căn nhà chòi. “Luồng điện của ông kìa – dập tắt nó
ngay!” anh ta nói như ra lệnh.
Mắt mở lớn, Sophie theo sát gót
chàng hiệp sĩ, trong khi đằng sau cô bé mấy con chó mắt đỏ quạch tụ thành bầy
ngay nơi ngưỡng cửa, bắt đầu gậm gừ và sủa ran.
“Cô Perenelle gặp chuyện rồi,” Josh
vừa nói, vừa nhìn Sophie. Cậu biết cô chị gái thật sự yêu thích người phụ nữ
này.
“Flamel: ngưng ngay!” chàng hiệp sĩ
hét lớn.
Nhưng Nhà Giả kim không hề lưu tâm
đến anh ta. Lăn tròn hai nửa chiếc vòng bạc đã bị hư hại trong lòng bàn tay
phải, ông khép những ngón tay mình lại và ánh sáng màu xanh ngọc lục bảo bừng
chói lên phủ ngập nắm tay ông. Rồi ông ấn bàn tay phải lên chiếc màn hình LCD.
“Perenelle!” ông gọi.
Mùi hương bạc hà của Flamel bị bao
phủ bởi mùi gia vị ấm nồng hơn của cây đinh hương khi chàng hiệp sĩ lấy tay
mình giữ chặt hai vai của Nhà Giả kim. “Ông phải dừng lại ngay, Nicholas. Ông
mang sự hủy diệt đổ xuống đầu chúng tôi mất!”
Ngay tức thì, luồng điện của Nhà
Giả kim lóe sáng thậm chí còn chói chang hơn trước nữa, thoạt tiên cháy bùng
thành màu xanh ngọc lục bảo sáng chói, rồi chuyển sang màu ngọc bích phát ánh
quang và cuối cùng thành màu xanh ô-liu sẫm. Chàng hiệp sĩ bị ném ngược ra phía
sau khỏi người Nicholas, một bộ giáp xích hình thành khắp thân mình anh ta ngay
khi anh ta đổ sầm vào bức tường với một lực đủ mạnh để làm lõm cả lớp kim loại.
Ngọn lửa màu xanh lá bò trườn qua bên kia những mắt xích nối trên bộ áo giáp
của anh ta. “Will – ngăn ông ta lại!” Palamese hét toáng lên, trọng âm của anh
ta nhấn không rõ ràng vì đầy sợ hãi. “Ngắt kết nối đi!”
“Thầy ơi, làm ơn…” Shakespeare chụp
lấy tay áo Nhà Giả kim và giật mạnh. Những ngọn lửa màu xanh gay gắt nhỏ li ti
bất chợt chạy ngược lên cánh tay ông ta, hất ông ta lảo đảo bật lui, đập mạnh
người ông ta va vào lò sưởi lạnh ngắt.
Josh thu mình bên cạnh Nhà Giả kim,
nhìn chăm bẳm vào màn hình. “Chú đang cố làm gì vậy?” cậu hỏi gặng.
“Làm mạnh lên luồng điện của
Perenelle bằng luồng điện của chính mính,” Nicholas nói liều. “Bọn vetala sẽ xé
xác cô ấy ra thành từng mảnh mất. Nhưng chú sợ rằng mình không đủ mạnh.” Nghe
rõ rành rành nỗi khiếp đảm trong giọng nói của ông.
Josh nhìn lên cô chị gái, trông
thấy đầu cô bé thoáng gật rất nhẹ, cậu quay sang Nicholas. “Để cháu giúp,” cậu
nói.
“Để tụi cháu giúp chú,” Sophie nói
thêm.
Hai đứa nhỏ song sinh chiếm lấy vị
trí hai bên Nhà Giả kim, Sophie bên phải, Josh bên trái, và mỗi đứa đặt một bàn
tay lên vai ông. Josh nhìn cô chị gái và hỏi, “Bây giờ mình làm gì?”
Rồi thì hỗn hợp các mùi hương trong
căn phòng trở nên áp đảo kinh khủng, gần như phát buồn nôn: cam và vanilla,
đinh hương và bạc hà, trộn lẫn với mùi khó chịu của thức ăn chiên xào, mùi cơ
thể lâu ngày không tắm và mùi quả chín của mấy con chó ẩm ướt.
Hiệp sĩ Saracen la lớn, nhưng mọi
lời của anh ta đều chìm lỉm trong tiếng nổ lốp bốp, tiếng kêu xì xì phát ra từ
luồng điện bắn tung tóe chung quanh cặp song sinh, bạc và vàng, ngay lúc chạm
phải luồng điện màu xanh lá của Nhà Giả kim giờ đã mờ đục, lập tức luồng điện
của ông lóe lên và bừng sáng, lấp lánh những hạt bụi vàng anh kim hòa lẫn với
những sợi chỉ bạc.
“Nhà Giả kim,” Palamedes la lên
trong tuyệt vọng, “ông đã kết tội hết thảy chúng ta rồi!”
“Perenelle!” Nicholas vừa kêu lên,
vừa mở rộng các ngón tay đè lên màn hình đang sáng. Những sợi chỉ màu xanh lá,
vàng và bạc quấn vào nhau thành hình xoắn ốc lan luống cánh tay ông, bao bọc
lấy từng ngón tay và biết mất vào màn ảnh.
Màn ảnh bên phải kêu răng rắc ở
giữa, khói đen dày đặc cuồn cuộn xoắn xít bốc lên, và rồi giọng nói của
Perenelle nhỏ nhẹ và cao ré, có thể nghe được rõ ràng.
“Nicholas! Ngừng lại! Ngừng lại
ngay!” Nghe có vẻ rất kinh khiếp.
Trong màn hình bên trái mọi người
trông thấy luồng điện trắng như nước đá tỏa sáng lờ mờ tụ lại quanh người bà và
rồi nhanh chóng nhấp nháy tan ra.
“Nicholas!” Perenelle hét thất
thanh. “Mình giết tôi mất!”
Và rồi màn ảnh tan chảy thành một
vũng nhựa sôi sùng sục quyện lẫn với kính bị nấu chảy nồng nặc bốc mùi hôi thối
vô cùng khó chịu.