Bắt lửa - Phần 2 - Chương 12

Chương 12:

Về
sau, việc nằm im trên giường trở nên khó khăn hơn. Tôi muốn làm vài việc gì đó,
như điều tra thêm về quận 13 hoặc giúp sức vào quá trình hạ bệ Capitol. Thay vì
thế tôi ngồi chỗ này chỗ nọ nhồi nhét bánh bơ nhân nho và xem Peeta vẽ vời. Ông
Haymitch tình cờ ghé qua mang tới cho tôi những tin tức từ thị trấn mà lại luôn
là những tin xấu. Nhiều người bị trừng phạt hơn hoặc rơi vào tình trạng chết
đói.

Mùa
đông bắt đầu rút lui vào thời điểm cái chân của tôi có vẻ như dùng lại được. Mẹ
tôi giao cho tôi các bài tập thể dục và để tôi tự đi một chút. Có một đêm tôi
đi ngủ, quyết tâm vào thị trấn vào sáng hôm sau nhưng tôi tỉnh giấc và thấy
Venia, Octavia và Flavius đang cười nhăn nhở.

“Ngạc
nhiên chưa,” Họ la lên. “Bọn chị đã tới đây thật sớm đấy.”

Sau
khi tôi thể hiện sự trách móc trên mặt, ông Haymitch đã lùi chuyến thăm của họ
lại vài tháng để tôi có thể nghỉ ngơi. Tôi chẳng mong gì họ cho một cuộc tới
thăm trong ba tuần nữa. Nhưng tôi cố tỏ vẻ vui thích khi những tấm hình cưới
cuối cùng cũng ở đây. Mẹ tôi đã treo những bộ váy lên và chúng sẵn sàng để được
mặc vào, nhưng thật lòng, tôi chưa từng thử một bộ nào.

Sau
những lời giả tạo như thường về tình trạng xuống sắc của tôi, họ lập tức bắt
tay vào việc. Mối quan tâm lớn nhất của họ là khuôn mặt tôi, dù tôi nghĩ là mẹ
đã khá xuất sắc khi làm nó lành lại. Chỉ có một vệt hồng nhạt chạy ngang qua gò
má. Vụ quất roi không phải là tin bình thường, nên tôi nói với họ là tôi bị trượt
băng và cắt vào má. Rồi tôi biện ra một lí do bào chữa tương tự vì làm chân bị
thương, điều này sẽ khiến cho việc bước đi trên giầy cao gót thành cả một vấn
đề. Nhưng Flavius, Octavia và Venia không phải là loại người đa nghi, nên tôi
được bình an vô sự.


tôi chỉ trông như không có lông trong vài giờ thay vì vài tuần, nên tôi quen
với việc bị tẩy lông hơn là bôi sáp. Tôi vẫn phải ngâm mình trong chiếc bồn đầy
chất gì đó, nhưng nó không tệ lắm, và chúng tôi chuyển sang phần tóc và trang
điểm trước khi tôi biết nó là gì. Đội trang điểm, như thường lệ, đầy những tin
tức mà tôi thường cố hết sức nghe lỏm. Nhưng sau đó Octavia đã có một nhận xét
lôi kéo sự chú ý của tôi. Nó thực sự là lời phê bình bị cả nhóm bỏ qua, nhưng
nó lại làm tôi chú ý.

“Sao
chị không thể ăn được tôm nhỉ? Đã hết mùa rồi ạ?” Tôi hỏi.

“Ồ Katniss, bọn chị không thể ăn tí hải sản nào trong nhiều
tuần rồi.”Octavia nói “Em biết đấy, vì thời tiết ở quận 4 rất xấu.”

Đầu óc tôi kêu ong ong. Không có hải sản. Trong nhiều tuần.
Từ quận 4. Sự nổi giận của đám đông rõ ràng đã bị che đậy trong suốt cuộc diễu
hành Chiến thắng. Và đột nhiên tôi hoàn toàn chắc chắn là quận 4 đã nổi dậy.

Tôi bắt đầu đặt nghi vấn về những nỗi khổ cực khác nữa mà
mùa đông này đã mang đến cho họ.

Họ chưa từng quen với việc thiếu thốn, nên việc ngừng cung
cấp một chút thôi cũng ảnh hưởng tới họ.

Lúc tôi sẵn sàng mặc váy, những lời than thở về khó khăn khi
phải ăn những loại thức ăn khác nhau – từ thịt cua tới khoai tây chiên rồi thịt
xé – tạo cho tôi cảm giác về việc các quận có thể thực sự nháo loạn thật. Hải
sản từ quận 4. Máy chạy điện từ quận 3. Và tất nhiên, vải lụa từ quận 8. Cái ý
nghĩ về cuộc nổi loạn diện rộng như vậy khiến tôi run lên vì sợ hãi và kích
động.

Tôi muốn hỏi họ thêm, nhưng Cinna lại xuất hiện, ôm lấy tôi
và kiểm tra phần trang điểm. Sự chú ý của anh ấy tập trung ngay vào vết sẹo
trên má. Theo cách nào đó tôi không tin anh ấy tin câu chuyện “trượt ngã trên
băng”, nhưng anh ấy chẳng hề nghi ngờ gì. Cinna đơn giản chỉ thoa một chút phấn
lên mặt tôi, và những gì bạn có thể thấy là sự biến mất của dấu sẹo. Dưới lầu,
phòng khách đã được dọn dẹp và chiếu sáng cho việc chụp hình. Bà Effie đang có
khoảng thời gian thích hợp để sắp xếp từng người đứng xung quanh, chỉ đạo chúng
tôi như kế hoạch. Có thể đó là một việc tốt, vì có những sáu bộ trang phục và
mỗi bộ yêu cầu mũ, giầy, trang sức, kiểu tóc, cách trang điểm, bố cục và độ
sáng riêng biệt. Dải băng mềm mại, bó hoa hồng và chiếc nhẫn nhỏ. Vải sa tanh
màu ngà với hình vẽ in bằng vàng và hình cây cỏ. Một chuỗi kim cương, mạng che
mặt nạm đá lấp lánh dưới ánh trăng. Chiếc áo lụa trắng nặng nề với tay áo buông
từ cổ tay xuống sàn, cả những viên ngọc trai. Cứ mỗi khi một tấm hình có vẻ ổn,
chúng tôi ngay lập tức di chuyển để chuẩn bị cho tấm tiếp theo. Tôi cảm tưởng
mình như đống bột nhào, đang bị nhào lộn và tạo hình hết lần này tới lần khác.
Mẹ tôi gắng cho tôi ăn ít thức ăn và nhấp vài ngụm trà trong khi họ trang điểm
cho tôi, nhưng lúc buổi chụp hình kết thúc, tôi trở nên đói rã rời và kiệt sức.
Giờ tôi đang mong được dành thời gian cùng Cinna, nhưng bà Effie lôi kéo mọi
người ra phía cửa và tôi phải đồng ý với lời hứa sẽ gọi điện lại.

Buổi tối cũng kết thúc. Chân tôi bị thương vì tất cả những
đôi giày điên khùng kia, nên tôi từ bỏ toàn bộ ý nghĩ đi vào thị trấn. Thay vì
thế tôi đi lên lầu và rửa trôi hết những lớp trang điểm, màu nhuộm, thuốc thử
rồi đi xuống để hong khô tóc trước bếp lửa. Prim đã về nhà từ trường vào đúng
lúc nhìn thấy được hai bộ trang phục cuối cùng, thủ thỉ về chúng với mẹ tôi.
Hai bọn họ dường như quá đỗi hạnh phúc về những bức hình. Khi tôi ngã ra nằm
trên giường, tôi nhận ra đó là vì họ nghĩ điều ấy có nghĩa tôi bình an vô sự.
Rằng Capitol làm ngơ trước việc tôi xen ngang vào cuộc hành xác bằng roi, vì
không ai lại đi rước lấy rắc rối và tiêu tốn tiền bạc cho kẻ mà họ định giết
chết. Phải rồi.

Trong cơn ác mộng, tôi đang mặc bộ váy cưới bằng lụa nhưng
rách nát và vấy bùn. Cánh tay áo mắc vào các bụi gai và cành cây khi đang chạy
vào rừng. Một đám sói đang ngày một tiến gần sát cho tới khi chúng sượt qua tôi
với hơi thở nóng hổi và những chiếc răng nanh đang rỏ rãi. Tôi hét lên tự làm
thức chính mình.

Bình minh đã gần đến làm tôi khó chịu khi cố ngủ trở lại.
Hơn nữa, hôm nay tôi thực sự phải ra ngoài và nói chuyện với ai đó. Gale thì sẽ
không thể tới gần khu mỏ. Nhưng tôi cần ông Haymitch hay Peeta hay ai khác để
chia sẻ những gánh nặng đã xảy đến với tôi kể từ lúc tôi tới khu hồ nước. Việc
trốn ra ngoài, hàng rào có điện, một quận 13 tự lập, sự thiếu thốn của Capitol.

Mọi thứ.

Tôi dùng bữa sáng với mẹ và Prim rồi xông ra ngoài để tìm
người tâm sự. Không khí trở nên ấm áp với dấu hiệu của mùa xuân đáng mong đợi.
Mùa xuân sẽ là thời điểm thích hợp cho một cuộc nổi dậy, tôi nghĩ thế. Mọi
người cảm thấy đỡ yếu ớt hơn một khi mùa đông đi qua. Peeta không có nhà. Tôi
đoán cậu ấy đã đi vào thị trấn rồi. Dù thế nhưng tôi ngạc nhiên khi trông thấy
ông Haymitch đang loanh quanh chỗ bếp nấu sớm thế này. Tôi bước vào nhà mà
không gõ cửa. Tôi có thể nghe thấy ông Haymitch đi lên cầu thang, lau chùi sàn
nhà của ngôi nhà giờ đã không còn một vết bẩn nào. Ông Haymitch không uống rượu
nữa nhưng ông ấy trông không quá vững chãi. Tôi đoán những tin đồn về việc bà
Ripper trở lại với công việc là đúng. Tôi nghĩ tôi nên để ông ấy đi nghỉ ngơi,
nếu ông đề nghị đi bộ xuống thị trấn.

Giờ tôi và ông Haymitch có thể trao đổi theo lối tốc kí. Chỉ
trong vài phút, tôi đã cập nhật tin tức cho ông và ông ấy cũng kể cho tôi nghe
về những tin đồn xung quanh cuộc nổi dậy ở quận 7 và quận 11. Nếu linh cảm của
tôi là đúng, điều đó có nghĩa là ít nhất gần nửa số quận đang cố phản loạn.

“Ông vẫn nghĩ là cuộc nổi loạn tại đây sẽ không hiệu quả?”
tôi hỏi.

“Không hẳn vậy. Những quận khác họ rộng lớn hơn nhiều. Dù
một nửa số người thu mình trong nhà nhưng dân phiến loạn vẫn dựng nên một cơ hội.
Đây là quận 12, nó tùy thuộc vào tất cả chúng ta hoặc không có gì cả.” ông ấy
nói.

Tôi chẳng hề nghĩ gì về điều đó. Làm thế nào mà chúng tôi đã
bỏ qua được sức mạnh của số đông chứ. “Nhưng có lẽ vần còn vài khía cạnh nào
đó?” tôi nài. “Có thể. Nhưng chúng ta nhỏ bé, yếu ớt và không phát triển vũ khí
hạt nhân.” Haymitch nói có chút chế nhạo. Ông ấy không quá phấn khích với câu
chuyện về quận 13 của tôi.

“Chà. Cháu cũng đã nghe họ làm những gì ở quận 8 rồi đấy.
Cháu cũng thấy những gì mà người ta làm tại đây, không có sự xúi giục nào cả.”
Nếu mọi thứ thực sự vuột ra khỏi tầm tay, ta nghĩ chúng sẽ không có vấn đề gì
khi xóa sổ thêm một quận khác, như chúng đã làm với quận 13, “Cháu biết đấy,
một cách làm gương cho kẻ khác.”

“Thế bác nghĩ quận 13 thực sự bị phá hủy rồi ạ? Ý cháu là,
Bonnie và Twill đã đúng về cảnh quay hình con chim nhại.” tôi nói.

“Được rồi, nhưng nó chứng tỏ được gì? Không gì cả, thực sự
thế. Có hàng đống lí do để chúng sử dụng những đoạn phim cũ. Có thể nó trông
hơi ấn tượng hơn. Điều đó đơn giản hơn nhiều đúng không? Vì chỉ cần bấm vài cái
nút trong phòng điều khiển hơn mà nhào ra ngoài và quay phim nó?” ông ấy nói “Ý
tưởng về một quận 13 bằng cách nào đó đã phục dựng lại và Capitol đã lờ nó đi
ư? Nghe như kiểu một loại tin đồn mà những kẻ đang tuyệt vọng cố bám víu vào
vậy.”

“Cháu biết. Cháu chỉ hi vọng thế” tôi đáp.

“Chính xác rồi. Cháu đang tuyệt vọng mà” Ông Haymitch nói.

Tất nhiên tôi chẳng tranh luận gì vì ông ấy đã đúng. Prim
trở về từ trường và mừng quýnh lên cùng phấn khích. Các giáo viên thông báo
rằng tối nay sẽ có chương trình tài liệu, “Em nghĩ nó sẽ là về những bức ảnh
của chị.”

“Không thể Prim à. Họ chỉ chiếu phần hình ảnh ngày hôm qua.”
tôi nói với em ấy.

“Chà, đó là những gì mọi người thấy thôi.” em nói.

Tôi đang hi vọng là Prim đã sai. Tôi không có thời gian để
chuẩn bị tư tưởng cho Gale về bất cứ cái gì trong chuyện này cả. Kể từ buổi
hành hình, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy khi Gale tới nhà để mẹ tôi kiểm tra xem anh
ấy lành vết thương tới đâu rồi. Anh thường lên kế hoạch bảy ngày một tuần ở khu
mỏ. Trong vài phút riêng tư mà chúng tôi có được, khi tôi đi cùng anh quay lại
thị trấn, tôi đã nắm được tình trạng bất ổn do phiến loạn ở quận 12 đã bị dẹp
tan bởi sự trừng trị thẳng tay của Thread. Ông ta biết tôi sẽ không chạy trốn.
Nhưng ông ta chắc cũng biết nếu chúng tôi không nổi dậy ở quận 12, tôi được
định rằng sẽ thành cô dâu của Peeta. Quan sát tôi đi lòng vòng trong trang phục
lộng lẫy trên TV… ông ta có thể làm gì với việc đó chứ?

Khi chúng tôi tập trung quanh TV vào lúc bảy giờ ba mươi,
tôi ngộ ra rằng Prim đã đúng. Cũng đủ để chắc chắn điều đó, khi có một gã
Caesar Flickerman đang phát biểu trước đám đông chỉ-trong-phòng-đứng trước
trung tâm Huấn luyện, nói chuyện với một nhóm người đang tán thưởng về hôn lễ
sắp tới của tôi. Hắn ta giới thiệu về Cinna, người đã trở thành một ngôi sao
chỉ trong một đêm với những bộ trang phục dành cho tôi trong đấu trường, và sau
một phút tán gẫu có vẻ khá tự nhiên, chúng tôi cùng hướng sự chú ý lên màn hình
lớn. Giờ tôi đã thấy họ làm thế nào mà chụp hình tôi mới hôm qua và chiếu được
phần đặc biệt vào tối nay. Đầu tiên, Cinna thiết kế mười hai bộ trang phục
cưới. Từ đó, sẽ có một giai đoạn thu hẹp lại số các mẫu thiết kế, may các bộ
váy, và chọn phụ kiện. Có vẻ như, ở Capitol, có vô vàn cơ hội để bầu chọn cho
những thứ mà bạn thích tại mỗi sân khấu. Việc này lên tới đỉnh điểm với những
tấm ảnh của tôi trong sáu bộ trang phục cuối cùng, điều mà tôi chắc chắn là
không hề tốn thời gian để thêm chúng giữa buổi trình diễn. Mỗi tấm gặp phải
phản ứng dữ dội từ phía đám đông. Mọi người hò hét và cổ vũ cho bộ mà họ thích,
la ó những bộ mà họ không ưa. Bầu chọn, và có thể cá cược người thắng cuộc, mọi
người vẻ như rất đầu tư vào những bộ trang phục cưới của tôi. Dõi theo cảnh đó
thật kì dị khi tôi nghĩ về việc làm thế nào mà tôi không bao giờ bực mình khi
phải thử một bộ trang phục trước khi những chiếc máy quay tới. Gã Caesar thông
báo rằng những nhóm tham gia phải rút ra kết quả bình chọn cuối cùng vào buổi
trưa ngày tiếp theo. “Hãy mang Katniss Everdeen thật thời trang tới lễ cưới!”
Hắn ta hò la với đám đông. Tôi gần như muốn tắt phụt chiếc TV, nhưng sau đó
Caesar nói với chúng tôi hãy ở lại để chuyển sang một sự kiện lớn khác cho buổi
tối nay “Đúng thế, năm nay sẽ là lễ kỉ niệm thứ bảy mươi lăm của Đấu trường
sinh tử, có nghĩa rằng đây là thời điểm dành cho công cuộc Dẹp yên đường phố
lần thứ ba của chúng ta.”

“Họ sẽ làm gì?” Prim thắc mắc, “Nó chưa xảy ra nhiều tháng
qua.”

Chúng tôi quay lại phía mẹ tôi, người đang có biểu lộ nghiêm
trang và lạnh lùng, như thể bà đang nhớ ra điều gì đó. “Đó chắc là buổi diễn
thuyết về chương trình.” Bài thánh ca vang lên và cổ họng tôi nghẹn cứng lại
khi tổng thống Snow đột ngột lên sân khấu. Theo sau ông ta là một chàng trai
trẻ mặc bộ comple trắng bê một chiếc hộp gỗ trông đơn giản. Bài thánh ca kết
thúc, tổng thống Snow bắt đầu phát biểu, để gợi nhớ cho chúng tôi về thời kì
đen tối từ khi đấu trường được sinh ra. Khi những luật lệ cho cuộc đấu được
thiết lập, họ ra một lệnh rằng cứ hai mươi lăm năm lễ kỉ niệm sẽ được đánh dấu
bằng một cuộc Dẹp yên đường phố. Nó có thể gọi là bản tường thuật huy hoàng về
Đấu trường, để lật lại kí ức về những kẻ đã bị giết chết bởi cuộc nổi loạn toàn
quận. Những ngôn từ này có thể không đúng lắm, vì tôi ngờ là vài quận hiện đang
nổi loạn ngay rồi.

Tổng thống tiếp tục kể cho chúng tôi điều gì đã xảy ra với
những cuộc dẹp yên đường phố trước đó.

“Vào lễ kỉ niệm thứ hai lăm, như một lời nhắc nhở tới dân
phiến loạn rằng những đứa trẻ nhà họ đang chết dần đi vì lựa chọn khởi xướng
bạo lực của chính họ, mỗi quận đã buộc phải tổ chức bầu cử và bình chọn cho
những vật tế đại diện cho quận đó”

Tôi muốn biết nó sẽ có cảm giác thế nào. Chọn ra những đứa
trẻ phải bị giết. Tôi nghĩ thật kinh khủng khi bị phản bội bởi chính những
người thân hơn là tên của bạn được bốc từ quả cầu tuyển người.

“Vào lễ kỉ niệm thứ năm mươi,” Tổng thống tiếp tục “Như một
lời nhắc nhở tới mỗi công dân Capitol rằng có hai kẻ phiến loạn đã chết, mỗi quận
được yêu cầu cử gấp đôi số vật tế.”

Tôi tưởng tượng ra việc phải đối mặt với bãi chiến trường có
bốn bảy người thay vì hai ba người. Những cú đánh sẽ nặng hơn, ít hi vọng hơn
và cuối cùng là nhiều hơn những đứa trẻ sẽ chết. Đó chính là năm mà ông
Haymitch đã thắng…

“Mẹ có một người bạn đã ra đi vào năm đó.” Mẹ tôi nói nhẹ
nhàng, “Maysilee Donner. Bố mẹ của cô ấy sở hữu một tiệm bánh bao. Họ đã gửi
cho mẹ con chim hót của cô sau đó. Một con chim bạch yến.”

Prim và tôi trao đổi cái nhìn cho nhau. Đây là lần đầu tiên
chúng tôi nghe chuyện về Maysilee Donner. Có lẽ bởi vì mẹ tôi biết chúng tôi
muốn hiểu rõ hơn cô ấy đã chết thế nào.

“Và giờ chúng ta sẽ long trọng tổ chức cuộc Dẹp yên đường
phố,” Tổng thống nói. Chàng trai nhỏ thó trong bộ trang phục trắng bước lên
phía trước, giơ ra chiếc hộp khi cậu ta đã mở nắp ra. Chúng tôi có thể thấy
những dây phong bì vàng thẳng thớm và dựng đứng lên. Bất cứ ai nghĩ ra hệ thống
dẹp loạn đường phố đã phải chuẩn bị hàng thế kỉ cho Đấu trường sinh tử. Ngài
tổng thống tháo rời một chiếc phong bì được đánh dấu rõ ràng một con số 75. Ông
ấy lướt ngón tay xuống dưới nắp phong bì và rút ra một mẩu giấy vuông nhỏ.
Không do dự gì, ông ấy đọc to lên “Vào lễ kỉ niệm thứ bảy lăm, như một lời nhắc
nhở đến đám dân nổi loạn rằng sức mạnh lớn lao nhất trong chúng cũng không thể
vượt qua quyền lực của Capitol, những vật tế nam và nữ sẽ bị chọn từ danh sách
những người chiến thắng hiện nay.”

Mẹ tôi thốt ra một tiếng kêu nhỏ và Prim úp mặt vào hai bàn
tay, nhưng tôi có cảm giác giống với những người tôi nhìn thấy trong đám đông
trên TV. Hơi rối trí. Nó có nghĩa là gì? Những người chiến thắng hiện tại?

Rồi tôi đã hiểu ra nó có ý nghĩa gì. Ít nhất là với tôi. Quận
12 chỉ có ba người chiến thắng hiện tại để chọn lựa. Hai nam. Một nữ…

Tôi sẽ quay lại trường đấu lần nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3