Tín đồ shopping có baby - Chương 09 Phần 1

Chương 9

Tôi sắp được lên Vogue!
Tuần trước, Martha, người sẽ viết bài “Bà mẹ tương lai ngon lành nhất” đã gọi
điện và chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện rất lâu và cực kì hay ho.

Có lẽ tôi đã bịa ra vài
chuyện nho nhỏ. Như chế độ tập luyện hàng ngày của tôi. Cả chuyện sáng nào tôi
cũng quả mâm xôi nghiền, và chuyện tôi đã làm thơ cho đứa con chưa chào đời của
mình ra sao (tôi luôn có thể chép vài bài từ quyển nào đó). Ngoài ra tôi còn
nói là chúng tôi đã sống ở căn nhà trên đường Delamain đó rồi, vì nghe có vẻ
hay hơn là sống trong căn hộ.

Nhưng vấn đề là chẳng bao
lâu nữa chúng tôi cũng sẽ sống ở đó thôi. Thực ra giờ nó đã là của chúng tôi
rồi. Và cô Martha ấy thực sự quan tâm đến vụ phòng trẻ riêng cho con trai và
con gái. Cô ta nói chúng sẽ là điểm nhấn của bức ảnh. Một điểm nhấn!

“Becky?”

Một giọng nói cắt ngang
suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng lên nhìn thấy Eric đang bước qua sàn nhà tiến về
phía tôi. Tôi lập tức giấu danh sách của mình dưới một tập catalog MaxMara và
đảo mắt một lượt khắp cửa hàng để đảm bảo rằng không phải mình vừa bỏ qua một
khách hàng đang lấp ló đâu đó. Nhưng chẳng có ai. Mấy hôm nay buôn bán không
được thuận lợi lắm.

Nói thật là chúng tôi còn
gặp một thảm họa nữa. Ai đó ở bộ phận markering quyết định tiến hành một chiến
dịch “quảng cáo truyền miệng”, thuê sinh viên quảng cáo về The Look trên phố và
phát tờ rơi trong các quán cà phê. Vụ này hẳn là đã tuyệt vời lắm, nếu họ không
giao cho một nhóm ăn cắp vặt, những kẻ sau đó còn vào cửa hàng và thó cả một bộ
mĩ phẩm Benefit. Chúng đã bị bắt... nhưng ngay cả như thế. Tờ Daili World được
một ngày tha hồ viết, về chuyện “The Look đã quá tuyệt vọng, giờ còn rước thêm
bọn tội phạm chính hiệu.”

Cửa hàng hoang vắng hơn
bao giờ hết, và để bồi thêm một cú nữa, năm nhân viên đã xin nghỉ việc trong
tuần này. Thảo nào Eric trông cáu tiết thế.

“Jasmine đâu?” Anh liếc
quanh khu tiếp tân của bộ phận mua sắm cá nhân.

“Cô ấy ở... trong kho,”
tôi nói dối.

Thực ra, Jasmine đang ngủ
trên sàn một phòng thay đồ nào đó. Lí thuyết mới của cô là, vì công việc chẳng
có gì mà làm, cô có thể dùng thời gian làm việc để ngủ còn đêm thì đi câu lạc bộ.
Đến nay lí thuyết này vẫn hoạt động khá hiệu quả.

“Ừm, dù sao thì cô mới là
người tôi muốn gặp.” Anh cau mày. “Tôi vừa nhận được bản fax hợp đồng cho vụ
Danny Kovitz. Rất lắm yêu sách, anh bạn này của cô. Anh ta nói rõ là vé máy bay
hạng nhất, phòng suite ở khách sạn Claridge, xe limo riêng, nước khoáng San
Pellegrino không hạn chế, ‘khuấy đều, rồi lấy hết bọt đi’...”

Tôi cố nén cười. Đúng
kiểu Danny rồi.

“Anh ấy là một nhà thiết
kế lớn, quan trọng,” tôi nhắc Eric nhớ. “Lắm tài nhiều tật mà.”

“‘Để đảm bảo quá trình
sáng tạo,’ “ Eric đọc to lên, “‘ông Kovitz yêu cầu có một cái bát đường kính ít
nhất mười inch, đầy kẹo dẻo nhiều màu. Không được có màu xanh lá.’ Ý tôi là,
chuyện vớ vẩn gì vậy?” Anh ta đập đập tờ giấy bực tức. “Anh ta mong đợi gì chứ,
rằng sẽ có người nào đó ngồi hàng giờ nhặt kẹo dẻo xanh lá ra khỏi bát rồi vứt
đi chắc?”

Ôii. Mình thích kẹo dẻo
xanh lá cây.

“Tôi không ngại lo việc
này đâu,” tôi chợt nói.

“Tốt.” Eric thở dài. “Ừm,
tôi chỉ có thể nói rằng, tôi hi vọng toàn bộ những nỗ lực và tiền bạc này là
xứng đáng.”

“Đáng mà!” tôi nói, bí
mật chạm vào cái bàn gỗ để cầu may mắn. “Danny là nhà thiết kế hot nhất trong
tầm tay! Anh ấy sẽ nảy ra ý tưởng về thứ gì đó cực kì xuất sắc, mang tính định
hướng và hiện đại. Rồi mọi người sẽ lũ lượt kéo đến cửa hàng. Tôi hứa!”

Tôi thực sự, thực sự hi
vọng mình đúng.

Khi Eric khệnh khạng đi
khuất, tôi tự hỏi không biết có nên gọi điện cho Danny xem anh ấy đã có ý tưởng
gì chưa. Nhưng chưa kịp gọi thì điện thoại đã reo.

“A lô?”

“Chào em!” giọng Luke
vang lên. “Anh đây.”

“Ôi, chào anh!” tôi ngả
người ra sau ghế, sẵn sàng buôn chuyện. “Này, em vừa nghe tin về hợp đồng của
Danny. Anh sẽ không bao giờ đoán được...”

“Becky, anh e là chiều
nay anh không đi được.”

“Cái gì?” Nụ cười của tôi
tuột mất.

Chiều nay là buổi học
tiền sản đầu tiên của chúng tôi. Là buổi mà người được chọn ở cùng mình khi
sinh cũng phải đến, chúng tôi sẽ tập thở và kết bạn suốt đời. Và Luke đã hứa sẽ
tới. Anh đã hứa.

“Anh xin lỗi.” Anh có vẻ
lơ đãng. “Anh biết mình đã nói sẽ tới. Nhưng ở công ti có chút... khủng hoảng.”

“Khủng hoảng?” tôi đứng
bật dậy, lo lắng.

“Không hẳn là khủng
hoảng,” anh lập tức chữa lại. “Chỉ là... có việc không tốt lắm xảy ra. Sẽ ổn
thôi. Chỉ là một trục trặc nhỏ thôi.”

“Chuyện gì thế anh?”

“Chỉ là... một vụ cãi vã
nội bộ nho nhỏ. Anh sẽ không đi sâu vào chuyện đó. Nhưng anh thực sự rất tiếc
vụ chiều nay. Anh muốn đến đó lắm.” Nghe giọng anh có vẻ day dứt một cách chân
thành. Có cáu lên với anh giờ cũng chẳng để làm gì.

“OK mà anh.” Tôi giấu một
tiếng thở dài. “Mình em cũng sẽ ổn thôi.”

“Chẳng lẽ không ai đi
cùng em được sao? Hay là Suze?”

Đó cũng là một ý tưởng.
Đằng nào thì tôi cũng được Suze chọn là người ở bên cô ấy khi cô ấy sinh con.
Chúng tôi là bạn khá thân. Mà có ai đó đi cùng sẽ hay hơn.

“Có lẽ thế.” Tôi gật đầu.
“Thế tối nay thì anh có đi được không?”

Tối nay chúng tôi có hẹn
với Venetia, bạn trai cô và toàn bộ bạn cùng học với Luke ở Cambridge. Tôi thực
sự mong chờ dịp này, trên thực tế tôi còn đang định sấy tóc kiểu nữa.

“Hi vọng thế. Có gì anh
sẽ báo với em.”

“OK. Hẹn gặp anh sau.”

Tôi tắt máy và đang định
gọi số của Suze thì nhớ ra chiều nay cô có kế hoạch đưa Ernie đến một nhóm mẫu
giáo mới. Vậy nên cô sẽ không đi cùng tôi được. Tôi ngả người lại ra sau ghế,
nghĩ rất lung. Mình cũng có thể tự đi một mình. Mình muốn nói là, mình đâu có
sợ một đám bà bầu chứ, đúng không nhỉ?

Hoặc là...

Tôi lại cầm điện thoại
lên và bấm phím tắt gọi một số.

“Chào mẹ,” tôi nói ngay
khi đầu bên kia nhấc máy. “Chiều nay mẹ có định làm gì không?”

Lớp học tiền sản được tổ
chức trong một ngôi nhà ở Islington có tên là “Lựa chọn, Sức mạnh, Tâm trí cởi
mở”, thực sự hay, tôi thấy thế. Chắc chắn là đầu óc tôi cởi mở. Khi đi dọc con
phố đến ngôi nhà, tôi thấy mẹ dừng chiếc Volvo lại và đỗ được xe vào chỗ, sau
khoảng tám lần cố gắng, quệt phải thùng rác một lần và được một tài xế xe tải
nhảy ra khỏi xe của anh ta hướng dẫn.

“Mẹ ơi!” tôi gọi, khi
cuối cùng mẹ cũng ra được khỏi xe, trông hơi kích động. Mẹ đang mặc một hiếc
quần trắng lịch thiệp, áo khoác thể thao xanh lính thủy và giày lười hàng hiệu
bóng lộn.

“Becky!” Mặt mẹ sáng bừng
lên. “Trông con tuyệt quá, con yêu. Ra đi nào, Janice!” Mẹ đập đập cửa kính xe.
“Mẹ rủ Janice đi cùng. Con không phiền chứ, con yêu?”

“Ơ… không,” tôi ngạc
nhiên nói. “Tất nhiên là không ạ.”

“Cô ấy đang chẳng có việc
gì làm, nên sau đây mẹ định rủ cô ấy đến cửa hàng Liberty để xem mấy thứ đồ vải
vóc cho phòng trẻ. Bố đã sơn màu vàng, nhưng bố mẹ vẫn chưa quyết định màu rèm
cửa...” Mẹ liếc nhìn bụng tôi. “Có đầu mối gì là con trai hay con gái chưa?”

Tôi chợt nhớ tới Bộ Dự
đoán Giới tính vẫn đang giấu trong ngăn kéo đồ lót của mình, hai tuần sau khi
tôi mua. Tôi cứ lôi nó ra liên tục, rồi không có gan và lại cất đi. Có lẽ tôi
cần Suze cổ vũ tinh thần.

“Không rõ lắm,” tôi nói. “Giờ
thì chưa ạ.”

Cửa xe bật mở và Janice
ra khỏi xe, kéo theo một búi đồ đan. “Becky, cháu yêu!” bà nói không ra hơi. “Chị
có cần đóng cửa bằng điều khiển từ xa không Jane?”

“Chị đóng cửa vào đã, rồi
tôi sẽ khóa bằng điều khiển từ xa,” mẹ ra lệnh. “Sập mạnh vào.”

Tôi có thể trông thấy một
cô gái mang bầu mặc váy nâu đang gọi cửa một ngôi nhà cách chúng tôi mấy nhà
nữa. Hẳn là chỗ đó rồi!

“Tôi đang nghe tin nhắn
của Tom ấy mà,” Janice nói, nhét que đan lại vào cái túi cói, cùng với điện
thoại di động. “Tôi sẽ gặp nó sau vậy. Nó cứ nói toàn chuyện Jess! Jess thế
này, Jess thế kia...”

“Jess?” tôi nhìn bà chằm
chặp. “Và Tom?”

“Tất nhiên!” Cả gương mặt
bà rạng rỡ hẳn lên. “Chúng nó thực sự làm thành một cặp đáng yêu. Tôi không muốn
hi vọng gì, nhưng...”

“Này, hãy nhớ, Janice,”
mẹ nói chắc nịch, “chị không thể theo được mấy chuyện này của tụi trẻ đâu.”

Jess và Tom đang hẹn hò
sao? Và chị thậm chí còn chưa buồn kể cho tôi? Thật tình. Sáng hôm sau bữa tiệc
tôi đã hỏi chuyện với Tom là thế nào thế, nhưng chị chỉ lộ vẻ hoàn toàn ngượng
nghịu và đánh trống lảng. Nên tôi cho rằng chưa có gì cả.

Tôi không thể ngăn mình
cảm thấy hơi bị xúc phạm. Toàn bộ ý nghĩa của việc có chị em gái là bạn gọi
điện cho cô ấy kể chuyện bạn trai mới của mình. Chứ không phải cho cô ấy ra
rìa.

“Tức là... Jess và Tom
đang đi lại với nhau?” tôi hỏi cho chắc.

“Chúng nó thân thiết lắm.”
Janice gật đầu như bổ củi. “Rất, rất thân. Và cô phải nói Jess là một cô gái
rất siêu. Cô và cô ấy hợp nhau rất nhanh!”

“Thật á?” tôi cố để không
có vẻ quá ngạc nhiên - nhưng tôi không thể thấy Jess và Janice có điểm gì
chung.

“Thật chứ! Nhà cô và Jess
cảm thấy như người trong nhà vậy. Trên thực tế, cô và chú Martin đã quyết định
hoãn chuyến du lịch trên biển vào hè tới, để phòng trường hợp chúng ta có
một...” Bà ngưng lại. “Đám cưới,” bà thì thầm.

Đám cưới?

OK. Mình phải nói chuyện với
Jess thôi. Ngay bây giờ.

“Chúng ta đến rồi,” mẹ
nói khi chúng tôi tiến đến cửa, trên có biển đề: XIN MỜI VÀO RỒI BỎ GIÀY RA.

“Chính xác thì một lớp
học tiền sản sẽ diễn ra trò gì?” Janice hỏi, tháo đỏi xăng đan Kurrt Geiger ra.

“Tập thở và những thứ
tương tự, tôi nói mập mờ. “Chuẩn bị cho việc sinh con.”

“Hoàn toàn thay đổi so
với thời của chúng ta, Janice ạ,” mẹ chen vào. “Chúng nó bây giờ còn có cả huấn
luyện viên sinh con!”

“Huấn luyện viên! Như vận
động viên tennis!” Janice có vẻ phấn khích trước ý tưởng này. Rồi nụ cười của
bà vụt tắt và siết cánh tay tôi. “Tội nghiệp Becky bé bỏng. Cháu chẳng hề biết
mình đang dấn thân vào cái gì.”

“Dạ,” tôi nói, hơi hoảng.
“Thế... ừm... chúng ta vào được chưa?”

Lớp học được tổ chức
trong một căn phòng trông như phòng khách. Nệm nhồi hạt xốp được xếp thành vòng
tròn, đã có vài bà bầu ngồi đó cùng mấy ông chồng ngượng nghịu ở bên.

“Xin chào.” Một phụ nữ
mảnh mai tóc đen dài mặc quần tập yoga bước vào. “Tôi là Noura, giáo viên tiền
sản của các bạn,” cô nói giọng nhỏ nhẹ. “Chào mừng đã tới.”

“Chào Noura!” tôi cười
tươi và bắt tay cô. “Tôi là Becky Brandon. Đây là mẹ tôi... Còn đây là Janice.”

“À.” Noura gật đầu ra vẻ
hiểu biết rồi bắt tay Janice. “Rất vinh hạnh được gặp chị, Janice. Chị là...
đối tác của Becky? Chốc nữa mấy cặp đồng giới nữa cũng tới, nên xin đừng cảm
thấy...”

Ối trời ơi! Cô ấy nghĩ...

“Chúng tôi không phải
les!” Tôi vội cắt ngang lời cô, cố gắng không cười khi thấy nét mặt hoang mang
của Janice. “Janice chỉ là hàng xóm của chúng tôi thôi. Tí nữa cô ấy sẽ đi cùng
mẹ đến Liberty.”

“Ôi, tôi hiểu rồi.” Noura
dường như hơi thất vọng. “Được rồi, mời vào, cả ba. Mời ngồi.”

“Mẹ và Janice sẽ đi lấy
cà phê,” mẹ nói, tiến đến cái bàn sát tường. “Con ngồi đi, Becky.”

“Vậy Becky này,” Noura nói
khi tôi rón rén ngồi xuống một cái nệm xốp. “Chúng ta sẽ đi quanh phòng, tự
giới thiệu. Laetitia vừa giải thích là cô ấy sẽ sinh con tại nhà. Cô định sinh
con ở đâu?”

“Ở Cavendish với Venetia
Carter,” tôi nói, cố làm ra vẻ thản nhiên.

“Wow,” một cô mặc váy
hồng nói. “Có phải cô ấy đỡ đẻ cho tất cả các ngôi sao không?”

“Vâng. Thực ta cô ấy là
bạn khá thân của tôi.” Tôi không thể không nói thêm, “Tối nay chúng tôi có hẹn
đi chơi, thực ra là thế.”

“Thế cô đã nghĩ xem minh
muốn sinh con kiểu gì chưa?” Noura tiếp tục.

“Tôi sẽ sinh con trong
nước với hoa sen và mát xa kiểu Thái,” tôi nói đầy tự hào.

“Tuyệt vời!” Noura đánh
dấu gì đó lên danh sách của cô. “Tức là về mặt lí tưởng cô thích sinh con kiểu
năng động(*)?”

(*) Nguyên văn “Active Birth”: Kiểu sinh con trong đó người mẹ tích cực
tham gia, bằng cách điều khiển cơ thể mình theo bản năng hơn là dựa vào sự giúp
đỡ của các yếu tố bên ngoài như bác sĩ, thuốc, v.v. Nhưng Becky chỉ hiểu theo
nghĩa đen của từ này: Sinh con năng động.

“Ừm...” tôi hình dung ra
mình bồng bềnh trong một bồn nước ấm dễ chịu, trên nền nhạc và giữa những bông
sen dập dềnh xung quanh, có thể cầm cả một li cocktail nữa. “Không, tôi nghĩ
thực ra khá thụ động.”

“Cô muốn sinh con kiểu...
thụ động?” Noura có vẻ bối rối.

“Ừ.” Tôi gật đầu. “Về mặt
lí tưởng thì thế.”

“Và cả thuốc giảm đau?”

“Tôi đã có một hòn đá đặc
biệt dùng khi sinh nở của người Maori rồi,” tôi tự tin nói. “Và tôi còn tập
yoga nữa. Nên chắc là tôi sẽ OK thôi.”

“Tôi hiểu.” Trông Noura
như kiểu định nói thêm gì nữa. “Được rồi,” cuối cùng cô nói. “Nào. Giờ trước
mặt các bạn là mẫu đơn về kế hoạch sinh con và tôi muốn các bạn điền hết vào.
Chúng ta sẽ lấy mọi ý tưởng các bạn ghi ra làm chủ đề thảo luận.”

Có tiếng xì xầm khi mọi
người cùng cầm bút chì lên và bắt đầu nói chuyện với bạn cùng đi.

“Tôi cũng muốn nghe ý
kiến của mẹ Becky và Janice.” Noura nói thêm, khi mẹ và Janice ra nhập lại
nhóm. “Không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội được nghe những phụ nữ đứng
tuổi từng trải qua việc sinh nở và làm mẹ nói và học hỏi được sự thông thái của
họ.”

“Tất nhiên rồi, các bạn
yêu quý! Chúng tôi sẽ kể cho các bạn mọi thứ về việc này.” Mẹ lấy ra một phong
bạc hà. “Ai ăn kẹo Polo không?”

Tôi cầm bút chì lên - rồi
lại đặt xuống. Mình phải nhắn tin cho Jess ngay xem có chuyện gì. Tôi lôi điện
thoại ra, tìm số di động của chị rồi bấm tin.

OMG Jess! Chị đang hẹn hò
với Tom đấy à?

Rồi tôi xóa đi. Quá khích
động. Chị sẽ phát hoảng toàn tập và không đời nào trả lời.

Hi Jess. Tình hình thế
nào? Bex.

Thế này khá hơn rồi. Tôi
bấm nút Send và hướng chú ý của mình trở lại bảng kế hoạch sinh nở. Đó là một
danh sách toàn câu hỏi, có chỗ trống để điền câu trả lời.

1. Những ưu tiên của bạn
khi bắt đầu trở dạ là gì?

Tôi vắt óc suy nghĩ một
lát, rồi viết: “Trông xinh đẹp.”

2.Bạn đối phó với những
cơn đau thời kì đầu thế nào? (VD: tắm nước nóng, xoa bóp chân tay.)

Tôi đang định viết là “Đi
shopping” thì điện thoại bíp bíp. Tin nhắn trả lời của Jess!

Vẫn ổn. Cảm ơn em.

Đúng là Jess. Vài từ,
chẳng mang thông tin gì. Tôi lập tức nhắn lại:

Chị đang hẹn hò với Tom
à?

“Nộp giấy nào, mọi người.”
Noura vỗ vỗ tay. “Xin các bạn dừng bút…” Hết giờ rồi sao? Trời ạ, y như kiểm
tra ở trường. Tôi lên nộp cuối cùng, nhét nó vào giữa để Noura không trông
thấy. Nhưng cô lật một lượt các bản, vừa đọc vừa gật gù. Rồi cô dừng lại.

“Becky, dưới câu ‘ưu tiên
khi bắt đầu trở dạ’ cô điền ‘Trông xinh đẹp’.” Cô ngẩng đầu lên. “Đây có phải
một trò đùa không?”

Sao tất cả mọi người đều
đang nhìn mình thế nhỉ? Tất nhiên đó không phải trò đùa.

“Khi bề ngoài xinh đẹp
thì sẽ cảm thấy dễ chịu! Đó là cách giảm đau tự nhiên. Tất cả chúng ta đều nên
trang điểm hoặc làm tóc...”

Tôi nhận được những cái
cau mày và tiếng cười rúc rích từ khắp cả phòng, tất cả trừ một cô mặc áo hồng
sành điệu, cô ấy đang gật đầu tán thành.

“Đồng ý với chị!” cô nói.
“Tôi thà làm thế còn hơn xoa bóp chân tay.”

“Hoặc là đi shopping,”
tôi nói thêm. “Cách đó chữa được cơn nghén buổi sáng, nên...”

“Shopping chữa khỏi cơn
nghén sáng?” Noura cắt ngang. “Cô đang nói về cái gì vậy?”

“Trong mấy tuần đầu mang
thai, mỗi lần thấy buồn nôn là tôi lại đến Harrods mua gì đấy để khỏi nghĩ về
nó,” tôi giải thích. “Thực sự có hiệu quả.”

“Tôi thì thường order qua
mạng,” cô áo hồng nói.

“Có lẽ các bạn có thể
thêm vào danh sách các cách chữa,” tôi gợi ý đầy thiện chí. “Sau mục uống trà
gừng ấy.”

Noura há hốc miệng - rồi
lại ngậm lại. Cô quay sang một cô khác đang giơ tay, đúng lúc đó điện thoại tôi
lại bíp bíp báo tin nhắn mới.

Gần như thế.

Gần như thế? Ý chị là gì?
Tôi nhanh tay bấm.

Janice nghĩ c sắp cưới!

Tôi bấm Send. Ha. Thế này
sẽ kích thích chị hơn.

“OK. Chuyển sang mục khác
nào.” Noura lại tiến vào giữa phòng. “Sau khi ngó qua câu trả lời của các bạn,
tôi thấy rõ ràng là các bạn đều rập trung nghĩ đến chuyện sinh nở và làm sao để
đối phó với nó.” Cô nhìn quanh nhóm. “Câu đáp đầu tiên của tôi là: đừng lo. Các
bạn có thể đối phó. Tất cả các bạn.”

Những tiếng cười căng
thẳng rộ lên quanh phòng.

“Đúng vậy, các cơn đau có
thể rất dữ dội,” Noura nói. “Nhưng cơ thể các bạn được cấu tạo để chịu đựng
được chúng. Và điều các bạn cần nhớ là, đó là sự đau đơn tích cực. Tôi chắc là
hai bác đây cũng đồng ý?” Cô nhìn về phía mẹ và Janice, Janice đã lôi que đan
ra và đang đan thoăn thoắt.

“Tích cực?” Janice ngẩng
lên, kinh hoảng. “Ôi không, cô ơi. Tôi đau khốn khổ khốn nạn. Hai mươi tư giờ
trong cái nóng hè nghiệt ngã. Tôi ước gì không ai trong số các cô tội nghiệp ở
đây phải gánh chịu điều đó.”

“Và hồi ấy chúng tôi còn
không có thuốc giảm đau nữa,” mẹ tôi chen ngang. “Lời khuyên của tôi là hãy
đồng ý tiêm, uống mọi loại họ có.”

“Nhưng vẫn có các phương
pháp tự nhiên, mang tính bản năng hơn mà các bạn có thể áp dụng,” Noura nhanh
chóng nói thêm. “Tôi chắc là các bác thấy xoa bóp và thay đổi tư thế giúp đỡ
đau hơn?”

Mẹ và Janice nhìn nhau
nghi ngại.

“Tôi sẽ không nói thế
đâu,” mẹ ôn tồn nói.

“Hay là tắm nước ấm?” Noura
gợi ý, nụ cười trên mặt cô co lại.

“Tắm?” mẹ bật cười vui
về. “Cô ơi, khi cô đang bị từng cơn đau đớn khổ sở hành hạ và chỉ muốn chết thì
tắm táp cũng chẳng ích lợi mấy đâu!”

Tôi có thể nhận thấy
Noura đang trở nên hơi cáu qua cái cách cô hít thở sâu hơn và siết tay lại
thành nắm đấm.

“Nhưng cuối cùng chẳng lẽ
điều đó lại không đáng giá sao? Sự đau đớn dường như là một cái giá khá thấp,
nếu so với niềm vui khi đem lại một sự sống mới?”

“À...” Mẹ trao cho tôi
một ánh mắt nghi ngờ. “Tất nhiên, tôi rất hạnh phúc khi sinh ra Becky bé bỏng.
Nhưng thực sự tôi đã cố giữ chỉ có một đứa. Cả hai chúng tôi, đúng không,
Janice?”

“Không bao giờ nữa.”
Janice rùng mình. “Có cho tôi một triệu bảng cũng không.”

Khi nhìn lướt một lượt
khắp phòng tôi thấy mặt của tất cả các bà các cô đều đã đóng băng. Cả mặt của
hầu hết các anh nữa.

“Được rồi!” Noura nói, rõ
ràng là cố gắng để giữ vẻ dễ chịu. “Vâng, cảm ơn hai bác vì... những lời khích
lệ đó.”

“Chuyện nhỏ!” Janice lại
hân hoan tiếp tục múa kim đan.

“Giờ chúng ta sẽ thử làm
một bài tập thở nho nhỏ,” Noura tiếp tục, “cái này, tin hay không thì tùy, sẽ
có ích với các cơn co thắt lúc bắt đầu sinh. Tôi muốn tất cả các bạn ngồi thẳng
lên và hít thở nông. Hít vào... thở ra... đúng rồi...”

Trong khi tôi đang thở
nông thì điện thoại lại bíp.

Cái gì?

Ha! Tôi cố nín cười và
nhắn tin lại.

Là tình yêu à?

Vài phút sau điện thoại
lại bíp có tin nhắn mới.

Bọn chị đang có vài vấn
đề.

Ôi trời. Hi vọng Jess
không sao. Tôi không cố ý trêu chọc chị.

Thế này đòi hỏi phải khéo
léo, vừa tập thở vừa nhắn tin ấy. Nên tôi bỏ bài tập thở và bấm:

Vấn đề j? sao c ko kể với
e?

“Cháu đang nhắn tin với
ai thế, cháu yêu?” Janice nói, bà cũng bỏ dở bài tập thở nông để giở mẫu đan ra
xem.

“À... chỉ là một người
bạn thôi ạ,” tôi nói nhẹ bẫng, đúng lúc một tin nhắn nữa đến. Jess hẳn là cũng
bỏ dở việc chị đang làm, dù là việc gì.

Chị không muốn làm phiền
em, chuyện dở hơi lắm.

Thật tình. Sao mà Jess
lại nghĩ là chị đang làm phiền tôi được? Tôi muốn biết về cuộc sống yêu đương
của chị. “C là chị e mà!” tôi đang định nhắn tin tiếp thì Noura vỗ tay để mọi
người chú ý.

“Thư giãn nào, mọi người.
Bây giờ chúng ta sắp thử làm một bài tập đơn giản giúp thư giãn đầu óc. Bạn tập
của các bạn sẽ nắm cánh tay bạn và véo, khiến bạn bị bầm tím kiểu cũ. Và các
bạn sẽ tập thở để qua cơn đau. Hãy tập trung suy nghĩ, thư giãn đi nào... Các
bạn tập, đừng sợ khi tăng áp lực! Và các bạn sẽ thấy sức chịu đựng của mình cao
hơn mình tưởng thế nào! Becky, tôi lấy cô làm mẫu nhé, nếu được?” cô nói thêm,
tiến lại.

Dạ dày tôi lộn tùng phèo
căng thẳng. Tôi không thích âm thanh của cụm từ “bầm tím kiểu cũ”. Hay kể cả
một vết bầm tím kiểu mới tinh cũng không. Nhưng tôi không thể tỏ ra sợ sệt
được, mọi người đang nhìn tôi.

“Thế cũng được,” tôi nói,
hăng hái đưa tay ra.

“Hiển nhiên là đau đẻ sẽ
kinh hơn thế này nhiều, nhưng chỉ để cho các bạn chút khái niệm...”

Cô nắm lấy cánh tay tôi. “Nào,
thở đi...”

“Au!” tôi nói, khi cô bất
ngờ véo tay tôi. “Au, đau quá!”

“Thở đi, Becky,” Noura
hướng dẫn. “Thư giãn nào.”

“Tôi đang thở đây!
Auuuuu!”

“Giờ thì cơn đau đang
mạnh hơn...” Noura phớt lờ tôi. “Hãy tưởng tượng rằng cơn co đang đến đỉnh
điểm...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3