Dạ khúc - Chương 36 - 38
Chương 36 - Chạy
Trong ánh nến vàng và tiếng vĩ cầm
réo rắt, Duy Thức ngắm Nhã Lan duyên dáng húp từng thìa súp. Từ lúc bắt đầu bữa
tối, cô chẳng ngước mắt nhìn anh, cũng chẳng thốt một lời. Nhưng không gian
lãng mạn và nét an bình phảng phất trên gương mặt đã bóc trần tâm ý cô: cô đang
muốn kiến tạo bức tranh ngọt ngào cuối cùng bên anh.
- Tối hôm ấy, khi Nữ Hoàng cùng anh
xuất hiện, em đã biết dù yêu Bách, nàng ấy phải buộc chặt với anh. Tính khí của
cả hai, trí tuệ của cả hai.- Nhã Lan mở lời sau khi uống cạn hai ly rượu, vẻ
mặt tươi tắn mơ màng vì rượu, bối rối vì không tìm ra được từ ngữ chính xác mà
chuyển tải suy nghĩ.
Không chấm dứt câu nói, Nhã Lan tự
rót thêm rượu vào ly. Cô nâng ly lên ngang tầm mắt, khẽ lắc cho làn nước vàng
óng li ti những hạt bọt trong ấy sóng sánh. Nhìn Nhã Lan, hình ảnh Gia Tú chợt
lướt qua tâm trí Duy Thức, có một lần nàng cũng đã chơi trò lắc lư những nhúm
rượu trong ly thủy tinh...
- Vì sao khi ở bên hồ, anh đã muốn em
rời Bách? - Nhã Lan cắt đứt mạch suy tưởng của Duy Thức.
- Vì anh phát hiện em luôn làm việc
miễn phí, chẳng hề động đến số tiền anh đưa.
Nhã Lan yêu kiều tự cười mình. Cô đã
thầm viển vông một chút yêu thương, một chút hờn ghen từ Duy Thức, nhưng anh
chỉ không muốn mang nợ cô. Cô đổ cạn ly rượu vào miệng, miên man... Ngày xưa,
cô phục tùng mọi sắp đặt của Duy Thức để săn đuổi cái hạnh phúc vĩ đại mà bấp
bênh là được bên anh. Nếu cô hài lòng với những niềm vui nhỏ bé mà bền chắc Gia
Tĩnh dâng tặng, bây giờ có khi cô đã là Hoàng Hậu, Bách và Gia Tú đã đêm ngày
hát tình ca trong men rượu và hương cà phê, Duy Thức đã... Duy Thức lạc loài
trong bức tranh sum vầy, yên vui ấy. Cô run rẩy trong ý nghĩ nhẫn tâm vừa kéo
đến: cô ít nhiều đã làm đúng, đã giúp Duy Thức tìm được chỗ vừa vặn nhất trong
cuộc sống này.
- Anh có yêu em không?
- Không.
- Anh dối gạt rất nhiều người, nhưng
không thể dối em một lần sao? - Nhã Lan phụng phịu, rồi cười điệu đàng, vờ như
câu nói vừa rồi chỉ là đùa chơi.
Nhã Lan chớp mắt, kéo ngược giọt nước
mắt đang lấp ló trở lại tuyến lệ. Cô xót cho mình: Duy Thức là giấc mộng cô mãi
mãi chẳng mơ thấy được. Từ xưa, anh đã luôn thành thật với cô - anh không yêu
cô - và luôn điều khiển cô bằng chính sự thành thật ấy. Không gì dung dưỡng
tình yêu tốt bằng những thèm khát, ngưỡng mộ vô vọng. Không gì sai khiến con
người tốt bằng tình yêu.
- Anh không dối em để đền đáp tình
yêu bạt ngàn em dành cho. - Duy Thức nhẹ nhàng.
Câu nói này khiến cái kế đồ tủi hờn
trong Nhã Lan tức khắc tụt xuống số 0. Cô bỗng thấy những ngày mình đã sống trở
nên đáng giá. Cô êm dịu nhìn Duy Thức biết ơn: anh thừa tinh tường đề nhận ra
mục đích của buổi tối này, nhưng đã hợp tác để kỷ niệm cuối cùng được êm đềm
như cô mong muốn. Cô khẽ cắn môi rồi vội vã đứng dậy.
"Đừng ghen tị với Gia Tú!"
- Những lời của Duy Thức rơi loảng xoảng sau lưng Nhã Lan.
Nhã Lan cắm cúi chạy khỏi nhà hàng.
Cô chạy khỏi cuộc sống hiện tại, chạy khỏi Duy Thức. Vừa qua khỏi cửa, cô dừng
lại một nhịp chân, cười hắt một cái. Cuối cùng, cô đã thu gom đủ quyết tâm để
thoát khỏi cái ảo vọng về một ngày anh sẽ thuộc về mình. Cuối cùng, cô đã dành
dụm đủ nghị lực để đặt xuống một dấu chấm kết tròn trĩnh cho đoạn đời đầy sự
kiện khủng khiếp và bí mật tày trời này. Ngày mai, cô sẽ xuất cảnh đoàn tụ cùng
gia đình. Ngày mai... Hai hàng nước mắt liếm dài trên mặt cô.
Chương 37 - Lấp lánh
Thảm cỏ trước cửa sổ phòng làm việc
của Gia Tú tắm trong nắng vàng ươm. Bằng cọ và màu vẽ, nàng cố gắng thâu tóm
vạn vật mướt mát vào tấm khung vải. Những dải màu xanh non. Những chấm hồng li
ti. Những vệt vàng hờ hững. Đôi lúc nàng ngừng cọ, ánh mắt mê đắm vào bức tranh
thiên nhiên dịu dàng và sống động bên ngoài tấm cửa kính.
Sau cánh cửa phòng hé hờ, Duy Thức im
lặng ngắm bàn tay Gia Tú thướt tha múa cây cọ vẽ. Thi thoảng, nàng cười êm ái
và phảng phất. Thi thoảng, nàng nhíu mày trước một chi tiết khó nắm bắt thần
thái. Nhiều phút trôi qua. Chợt mắt anh vô tình lướt ngang bàn làm việc, thấy
một xấp hình đang nằm ngổn ngang. Anh liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bước đến cầm
lên, lật lật xem xem.
Duy Thức nhìn rất lâu vào một tấm
hình. Khi anh ngẩng đầu lên, bắt được ánh mắt hiếu kỳ và nghi hoặc của Gia Tú
đang bám chặt vào mình. Anh nhếch mép và giơ tấm hình lên ngang mặt, quay nó
ngửa về phía nàng.Trong hình, Bách quay đầu lại, ánh mắt man mác gắn trên vẻ
dáo dác, nửa hy vọng nửa vô vọng tìm kiếm ai đó trước khi bước vào phòng cách ly
ở sân bay.
- Bách đã quá liều. Đấy đáng ra chỉ
là một tai nạn nhỏ rồi thổi phồng lên hòng che mắt nàng. Nhưng anh ta đã bí mật
sắp xếp nó thành thật, đánh cược với chính số phận mình. Chính tôi cũng bị
chàng diễn viên đại tài của mình qua mặt. Bách đã nhập vào vai mất trí nhớ quá
hoàn hảo – Duy thức phân trần bằng giọng giễu cợt, nhưng lại có cái gì đấy rất
vô tội.
Gia Tú liếc nhìn tấm ảnh. Nàng nuốt
nhanh một nhúm không khí xuống phổi, rồi khẽ ngẩng đầu ngăn không cho nước mắt
rỉ ra. Nàng quay phắt, trở lại đối diện với bức vẽ đang dang dở, đưa cọ lên
phết phết vài nét…
Bách đã vào vai vô cùng chỉn chu và
tròn trĩnh. Nàng đã tin, nhưng một ngóc ngách nào đó trong nàng vẫn bắt sóng
được cái thật thà bị anh đè nén. Có thể có lúc anh không kìm được, muốn ôm nàng
vào lòng. Có thể có lúc anh muốn chấm dứt việc dối gạt nàng. Có thể và có thể.
Vẻ mặt chằng chịt những xúc cảm trái chiều của Bách trong tấm hình bỗng khiến
nàng uất giận: Anh đã quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới không có nàng, vậy
sao ở sân bay anh còn quay lại tìm bóng nàng?
- Đôi khi phải bỏ đi để xem có ai
đuổi theo mình hay không – Duy Thức giải đáp thắc mắc câm lặng của Gia Tú.
Gia Tú giật mình, vì cơn chột dạ quen
thuộc mỗi khi bị Duy Thức đọc thấu tâm ý. Vờ như chẳng quan tâm đến lời anh,
nàng tiếp tục chấm phá những nét mới vào bức tranh…
Vẻ mặt dáo dác của Bách trong tấm
hình lại chập chờn trước mắt Gia Tú. Nàng căm giận sự chu đáo nửa vời của anh.
Bách không muốn đột ngột tan biến, khiến nàng phải hốt hoảng khủng khiếp. Nhưng
trò mất trí nhớ ủy mị lại càng khiến nàng chới với, khi đinh ninh rằng mọi kỷ
niệm, mọi hình ảnh về mình bị gột sạch vĩnh viễn khỏi tâm trí anh.
- Bách biết bản thân vô dụng bên cạnh
nàng, nhưng lại muốn nỗi nhung nhớ của nàng về anh ta được sống mãi và mãnh
liệt. Mãi mãi. – Giọng Duy Thức rạch nát những suy đoán trong đầu Gia Tú.
Duy Thức chờ Gia Tú phản đối lời
mình, nhưng chỉ có đôi mắt nàng mở to đầy ngỡ ngàng đáp trả. Anh nhìn nàng một
cái nhiều ẩn ý, rồi kiêu ngạo và mạnh mẽ:
- Nhân chi sơ tính bổn ác. Chỉ vì sợ
bản thân không đủ khôn ngoan để đấu lại với người khác, con người mới chọn cách
hiền lành với nhau cho yên thân. Yêu mà không thể có khiến con ma ích kỷ trong
Bách tìm cách hành hạ nàng để được xoa dịu. Tình yêu…
- Là một chất vô hình lung linh tồn
tại trong những suy nghĩ tưởng vô biên về nhau. Chỉ cần còn nhớ là còn yêu. –
Gia Tú kết thúc câu nói của Duy Thức, rồi mỉa mai cười mình – Từ ngày xưa Bách
đã luôn đề cao năng lực sống của tình yêu. Hai kẻ yêu nhau không nhất thiết cứ
phải gần nhau.
Gia Tú lại hướng về bức vẽ còn ngổn
ngang. Duy Thức thích thú ngắm nhìn nàng trong chốc lát, rồi lướt mắt quanh căn
phòng. Các kệ tủ đều trống hoác. Nàng đã cho dọn dẹp sạch trơn những cuốn tiểu
thuyết u uẩn, những đĩa nhạc buồn bã – những món giải trí sầu muộn mà nàng gắn
bó suốt nhiều năm qua, từ ngày về nước.
- Vì sao anh lại bày ra trò Bách mất
trí nhớ?
- Vì tôi không tin nàng, thưa Nữ
Hoàng. Bách mạnh mẽ và dứt khoát hơn nàng, anh ta biết điều gì tốt nhất. Nếu
nàng và Bách bên nhau, chỉ có nguy hiểm và tổn hại cho cả hai, và cho cả tôi.
Vả chăng… – Giọng Duy Thức trầm bổng, nhẩn nha như sắp tiết lộ một bí mật to
lớn – Tôi muốn nàng có thể nhớ thương anh ta lâu lâu một chút. Tình yêu trong
nàng đang dần cũ kỹ, sắp thành một món đồ cổ, nên chỉ có một cách chia tay đặc
biệt mới giúp nỗi nhớ được bền.
Nhiều phút dài trôi qua. Cây cọ vẽ im
lìm trong tay Gia Tú. Duy Thức thú vị quan sát trạng thái kỳ lạ này của nàng:
nội tâm nàng đang cố gắng tiêu hóa những lời của anh, trước khi hoàn toàn chấp
nhận nó, vì nàng hiểu đó là sự thật.
- Nếu anh đã rành rọt tâm ý người
khác như vậy… - Gia Tú thoáng ngập ngừng, rồi bỗng đổi giọng thách thức – Vì
sao Bách còn quay đầu lại tìm ta ở sân bay?
- Một thời khắc ân hận, lưỡng lự,
đánh cược với số mệnh. Tâm trí con người tuy ngắn và dễ đoán, nhưng vẫn có
những phút bốc đồng trật quỹ đạo. Cái đó thì tôi không muốn đoán. Một chút mập
mờ khiến cho câu chuyện hay ho hơn. Mà… - Đột nhiên Duy Thức chuyển giọng châm
chọc – Có khi do nàng cả nghĩ thôi. Biết đâu trước khi đi, Bách quay đầu lại
chỉ để chào những người hâm mộ ra tiễn mình. Biết đâu anh ta đã mất trí nhớ
thật.
Gia Tú ném cho Duy Thức một ánh mắt
cáu gắt, toan quăng ra những lời cấm cẳn. Nhưng cái cười mỉm đầy khoái trá của
anh khiến nàng đầu hàng. Càng dấn lâu trong cuộc trò chuyện này, tâm tình nàng
càng bị anh tung lên nẩy xuống theo ý thích, như một trái bóng. Nàng quay lại
hí hoáy với bức vẽ.
- Bách sẽ mãi nhớ thương nàng, rất
nhiều và rất sâu. Cái đêm tôi đưa nàng đến nhà Nhã Lan, thật ra chính anh ta đã
nghe hết những lời nàng nói.
Gia Tú cảm được cái vỗ về trong câu
nói vừa rồi của Duy Thức. Không biết nên hành xử thế nào, nàng vờ như lạc sâu
trong thế giới của màu sắc và cọ vẽ, đeo lên một sắc mặt đăm chiêu.
Tiếng cửa khẽ khàng khép lại sau lưng
Gia Tú. Đặt cây cọ xuống, nàng đứng yên một lúc lâu, ánh mắt tha thẩn vào không
gian bao la phía ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên lưng chừng bầu trời. Ánh nắng
đậu nhấp nháy trên vạn vật. Những câu chuyện đã qua lấp lóa tan dần vào nắng.
Và những câu chuyện lấp lánh khác sẽ bắt đầu. Môi nàng nhẹ nhõm một nụ cười.
Chương 38 - Cấm
Hoàng hôn. Mưa lất phất. Trên hành
lang lộ thiên bên hông Đại Điện, ánh mắt Duy Thức miết quanh những mái nhà,
những cánh cổng, những lối đi mờ tỏ trong vô vàn vệt ẩm ướt diễm lệ. Mùi đất ẩm
thơm phưng phức. Gió rên khẽ từng cơn. Tiếng nô đùa trẻ thơ bất chợt kéo đến
trong tâm trí anh, vô tư và rộn rã…
Từ ngàn xưa, từ thuở vua chúa bắt đầu
cư ngụ trong cung vàng điện ngọc, chữ "cấm" đã luôn bám riết lấy chữ
"cung". Những mỹ nhân sau khi nhập cung, vĩnh viễn chẳng được rời
khỏi bốn bức tường son – vì đấy mà "cấm". Những thái giám, cung nữ
suốt đời bị bó buộc trong muôn vàn luật lệ hà khắc, cuộc sống như vật tế thần
trong tay đế hậu, không được nói cười, không được yêu đương, không được thế
này, không được thế kia – vì đấy mà "cấm". Vô vàn âm mưu thâm hiểm,
bí mật tày đình của hoàng gia chỉ được tồn tại trong sâu thẳm tâm trí những ai
trót biết đến, trong những lời lén lút rỉ tai nhau của đám người hầu kẻ hạ - vì
đấy mà "cấm".
Hoàng cung là sân khấu và
"cấm" là tấm màn nhung đầy mời gọi. Những truyền thuyết về cấm cung
nghe các vú nuôi kể lại khiến Duy Thức luôn khao khát chạm đến muôn điều kỳ bí
sau bốn bức tường cao vợi, quyền quý ấy. Rồi anh được triệu vào làm bạn học của
Gia Tĩnh, khi ấy hãy còn là một hoàng tử bé. Hai cậu bé vương giả đã cùng nhau
lớn lên trong không gian kín kín mở mở đầy mê hoặc của chốn cung vàng điện
ngọc, đã cùng nhau bóc tách nhiều bí mật, đã cùng nhau đan móc thêm nhiều bí
mật.
Mưa vẫn nhỏ nhẹ và dai dẳng. Duy Thức
nhẩn nha từng bước dọc chiếc hàng lang dài, hai tay đút vào túi quần, mắt cúi
nhìn đôi bàn chân mình di chuyển…
Trên đường vào cung lần đầu tiên, Duy
Thức nhận ra tương lai mình đã sớm được người lớn bày biện ngay ngắn: trở thành
quân sư, người bạn, người cận thần tin cẩn nhất cho Gia Tĩnh. Trở thành kẻ đứng
bên lề, phò trợ cho người nắm quyền lực tối cao. Khi đặt những bước đầu tiên
trên hành lang bộ thiên bên hông Đại Điện, cậu bé Duy Thức đã hạ quyết tâm phải
đạt được nhiều hơn những gì người ta cho mình: quyền lực. Một tham vọng trẻ con.
Một tham vọng cay cú. Một tham vọng khiến cấm cung càng trở nên mê hoặc.
Hạ thổi xuân đi. Thu đuổi hạ chạy.
Đông quét thu qua. Xuân lùa đông bay… Lẩn khuất vào những tiếng cười trẻ con vô
tư và rộn rã vang khắp hoàng cung là những toan tính dần khéo léo, những sắp
đặt dần tinh vi.
Hoàng cung là viên kim cương khổng
lồ, huyền ảo, biểu tượng của phồn hoa, tôn quý và quyền lực. Một viên kim cương
xa tầm với: những kẻ yếu bóng vía chỉ dám đứng từ xa thèm thuồng ngắm, chẳng
dám cả việc rụt rè chạm tay vào mà hưởng một chút lạnh giá tỏa ra từ khối
các-bon mê hồn ấy. Một viên kim cương đáng sợ: lắm kẻ may mắn được sở hữu, được
có phần thì lại cưng quý, nâng niu nó hơn cả tính mạng. Họ lau chùi, trau
chuốt, rồi chẳng may bị nó cứa chảy máu cũng chẳng dám rên nhẹ một tiếng đau.
Hoàng cung là báu vật mỹ miều, nhưng
vẫn chỉ là nô lệ của con người. Duy Thức đặc biệt yêu thích cái tưởng tượng đặt
viên kim cương ấy vào lòng bàn tay mà xoay tròn nó theo ý thích, để những khía
sắc lạnh chạm vào da thịt, nhưng chẳng thể làm xây sướt mình. Kim cương chỉ
trọn vẹn hoàn mỹ, trọn vẹn an toàn với những ai biết cách chơi đùa và mê đắm
chuyện đùa chơi với nó.
Chỉ còn vài giọt mưa buông rải rác.
Bóng chiều tà trũng sâu xuống mặt đất. Chân trời hằn lên những lằn mây vàng rầu
rĩ mà nồng nàn, y hệt xúc cảm trong ánh mắt cuối cùng của Gia Tĩnh – ánh mắt
Gia Tĩnh đã gửi cho Duy Thức, trong lúc nắm chặt bàn tay Gia Tú mà mấp máy
"Hãy thay anh…" Ánh mắt thay phần kết còn lửng lơ của lời trăn trối.
Những yêu thương của Gia Tĩnh là một
nụ hoa không bao giờ được nở. Cung cấm. Cấm cung. Tiên tiến, tự do là chuyện
của thế giới bên ngoài, còn trị vì trong cung vàng điện ngọc muôn đời vẫn là
những cấm cấm ngăn ngăn. Một vị vua phải ôm mỹ nữ trong tay. Một vị vua không
thể dành tơ tình cho một chàng trai.
Tình cảm của Gia Tĩnh là tấm vé thông
hành may mắn đưa Duy Thức bước trên những con đường anh muốn, là cái gật đầu
với mọi kế hoạch của anh. Và Nhã Lan chẳng qua chỉ là bức bình phong
kiều diễm cho những tư tình không được có. Mọi chuyện đáng ra đã xuôi đi trong
trật tự êm ái, nếu Nhã Lan bớt tơ tưởng đến anh, nếu Gia Tĩnh bớt tị hiềm.
Với Gia Tĩnh, Duy Thức vừa là kẹo vừa
là gai. Trái tim buộc Gia Tĩnh nhún nhường những tham vọng của anh. Nhưng trí
não ép Gia Tĩnh cản anh chạm vào quyền lực. Chắc chắn, Gia Tĩnh đã nhiều lần
muốn thiêu rụi tim mình nhưng vô vọng. Ngày tháng trôi qua, yêu sinh đố kị, đố
kị sinh hận. Người chỉ nhận ngai vàng cầu toàn thái quá ấy không chịu chấp nhận
được khiếm khuyết tí hon trong bản thân mình, đã vô cớ đổ mối khiển trách bà mẹ
tự nhiên lên Duy Thức. Và yêu song hành với hận sẽ thành khối tình cảm vô địch,
bất tử.
Gia Tĩnh là người duy nhất đủ trí lực
cùng Duy Thức đánh cờ người, là người duy nhất anh khó đoán tâm ý. Chính vì
vậy, tính toán của Gia Tĩnh chỉ minh bạch khi mọi sự đã rồi: Gia Tĩnh đẩy chính
người em gái trân quý nhất vào thế thượng phong, thay mình đương đầu với Duy
Thức. Dẫu biến mất trên nhân gian, Gia Tĩnh vẫn sắp đặt khôn khéo, từng bước
thổi phồng oán hận Gia Tú dành cho Duy Thức. Hận, gieo động lực gấp ngàn lần
yêu. Vì anh trai, Gia Tú tình nguyện biến chuyển, tìm cách đày đọa Duy Thức cả
đời. Nhưng…
"Để xem, ai thắng?" – Duy
Thức thả những bước chầm chậm trên hành lang, nhớ đến những suy nghĩ của chính
mình khi đối diện với ánh mắt cuối cùng của Gia Tĩnh.
Trời sậm màu hoàn toàn. Đắm chìm
trong ánh đèn vàng sang trọng phủ mịn khắp hoàng cung, Duy Thức chợt nhớ đến
những bài học thơ ấu, các gia sư đã luôn kết nối đẹp với tốt, tuyệt mỹ với nhân
ái. Anh khẽ cười. Cổ tích không có trong hoàng cung. Tình yêu không có trong
hoàng cung. Chỉ có những phản kháng kết thúc bằng bi kịch. Chỉ có những bí mật
ngàn đời câm nín lẩn khuất mãi trong làn khí bao quanh cấm cung.