Dạ khúc - Chương 31 - 35

Chương 31 - Họa

Duy Thức ngồi bên quầy rượu
trong Đỉnh Lung Linh, quán cà phê ngự trị trên tầng cao nhất của
tòa nhà cao nhất thành phố. Anh nhẩn nha chất rượu thượng hạng màu hổ phách,
sóng sánh trong chiếc ly pha lê thanh tú được chế tác thủ công. Tiếng dương cầm
ngọt lành như giọt sương mai reo múa trên phiến lá bên hồ, quyện chặt vào tiếng
vĩ cầm da diết, khiến lòng người đê mê quên bẵng thời gian. Chất sáng hoa lệ
thắp lên từ những ngọn nến thơm thoảng ra làn hương lạ lùng dịu nhẹ, hương của
loài hoa bí mật đến từ một thung lũng cao xa nào đấy.

- Xin lỗi đã để ngài chờ lâu. - Một
người đàn ông đến cạnh Duy Thức.

- Cho ta xem tấm hình. - Duy Thức vào
thẳng chủ đề, mắt vẫn hướng về ly rượu trên tay, chẳng ném cho người đàn ông
một cái nhìn.

Người đàn ông rút từ túi trong áo
khoác ra một tấm hình và đặt nó lên quầy rượu, đẩy về phía Duy Thức. Cúi nhìn
tấm hình trong một tíc tắc, rồi Duy Thức điềm nhiên uống cạn ly rượu. Cơ mặt
anh chẳng động đậy. Ánh mắt anh không biểu thị thái độ nào. Những khoảng yên
lặng nhã nhặn trôi qua.

- Thâm cung bí sử hoàng gia, tôi
không có gan tò mò. – Sốt ruột, người đàn ông lên tiếng - Nhưng vị Nữ Hoàng đã
đính hôn mà đêm tối lại tìm đến một chàng trai khác, thì thật là... Chàng trai
ấy còn là ngôi sao thần tượng Gin, người yêu của minh tinh Nhã Lan. Tin này
nóng sốt và kịch tính hơn bất kỳ chuyện thị phi nào của làng giải trí. Sẽ không
tờ báo nào dám đăng tấm hình này. - Duy Thức nhẹ nhàng nhấc lên hình chụp Gia
Tú và Bách, ánh mắt chẳng tỏ chút quan tâm. Trong hình, Gia Tú ngồi tựa đầu vào
vai Bách ở ban công nhà anh. Cả hai lơ đãng ngắm bầu trời chằng chịt những dải
mây màu đen tím mỏng mảnh. Một đôi tình tứ, nhưng ẩn hiện nét mệt mỏi và rời
rạc.

- Sẽ không tờ báo nào dám bất kính
với Hoàng Gia để bị đóng cửa. Nhưng những tin hóng hớt trên mạng thì đâu ai
biết nguồn gốc, lại lan truyền cực nhanh. - Người đàn ông nói cứng - Công chúng
có quyền biết sự thật về vị Nữ Hoàng thập toàn thập mỹ mà họ tôn sùng.

- Ta đã nghĩ ngươi đến đây với thiện
chí. - Duy Thức nhìn thẳng vào người đàn ông. Một chiếc lông mày anh nhướn
nhanh, mai mỉa và đắc thắng.

- Một vị trí trong viện Nội Cung.
Càng cao càng tốt. - Biết chẳng thể đôi co với kẻ trên cơ mình, người đàn ông
đánh bài ngửa.

- Cao hay thấp còn tùy thuộc thái độ
hợp tác của ngươi.

- Duy Thức khoan khoái hớp ly rượu
vừa được đem ra - Làm sao ngươi có tấm hình này?

- Nhã Lan. Tuần trước tôi có buổi
phỏng vấn Nhã Lan và cô ấy đã đưa nó cho tôi. - Thái độ của tay phóng viên
chuyển sang nhún nhường, rồi nói tiếp bằng giọng cảm- thông-giả-vờ - Có lẽ vì
ghen. Ghen với một Nữ Hoàng, quả là lực bất tòng tâm. Buộc phải hai tay dâng
bạn trai cho người khác, mà chẳng thể cam lòng.

- Nếu xót thương Nhã Lan, ngươi đã
không hẹn ta. - Duy Thức khinh khỉnh. Anh đưa tấm hình lên ngang tầm mắt, ánh
mắt sáng lên bởi ý nghĩ vừa chớm.

- Sống phải vì mình, thưa ngài!

- Tuần sau sẽ có quyết định bổ nhiệm
vào Viện Nội Cung. Nhưng ngay sáng mai, ngươi phải cho đăng tấm hình lên trang
nhất báo. - Những ngón tay Duy Thức buông ra, thả tấm hình liệng thân xuống
quầy rượu. Anh cười khẩy một cái nhanh, khi nhận biết gương mặt đang thuỗn ra
vì rối của tay phóng viên - Một tấm hình khác, đêm nay ngươi sẽ nhận được.

Duy Thức hớp một ngụm rượu, thư thái
tận hưởng làn nồng ấm dần ve vuốt khắp lồng ngực mình. Rượu ngon. Nhạc êm. Nến
thơm. Bao quanh anh là sự toàn bích tuyệt đối.

Chương 32 - Phúc

Gia Tú ngồi chống cằm bên bàn điểm
tâm, ngắm màn mưa sớm dịu dàng từng hạt ngoài cửa sổ. Mũi nàng thư thái hấp thụ
làn khí mê ly, thấm đẫm mùi bánh mới nướng, mùi cà phê đắng nhạt và mùi nồng
nàn rất riêng của tiết trời trong mưa. Bỗng Duy Thức xuất hiện, đặt một tờ báo
trước mặt nàng. Không gây rầm rầm, nhưng đủ mạnh để khiến nàng giật thót. Chẳng
nỡ phá hỏng tâm trạng đầu ngày đang êm đềm, nàng vu vơ một cái hé môi tươi tắn,
rồi ơ thờ nhìn tờ báo còn thoảng mùi giấy mới.

- Xuất thân cao quý của Gin từng là
đề tài nóng bỏng với fan hâm mộ những ngày mới ra mắt cùng nhóm Xtreme.

- Duy Thức ngồi xuống chiếc ghế đối
diện Gia Tú, đọc to tờ báo của mình - Du học từ nhỏ, Gin đã trải qua thời niên
thiếu tại một trong những trường học danh giá nhất châu Âu. Trừ chi tiết cậu
thiếu niên quý tộc Trần Nhật Bách thích nhốt mình trong phòng, tập tành sáng
tác những lúc rảnh rỗi, Gin rất kiệm lời khi nhắc về quãng thời gian này. Phải
chăng anh muốn giấu nhẹm quá khứ hoang đàng? Hay một mối tình khắc cốt ghi tâm
đến giờ vẫn đau nhức? Một nguồn tin...

- Được rồi! Ta có thể tự đọc. - Gia
Tú thở mạnh một luồng hơi nóng. Mắt nàng dán chặt vào tấm hình to đùng trên
trang nhất báo.

- Mọi chuyện đã được sắp xếp. Sẽ
không có thêm thông tin hình ảnh nào rò rỉ ra dư luận nữa. - Duy Thức nhấp môi
vào tách cà phê, điềm tĩnh chờ Gia Tú phản ứng.

- Tất nhiên anh phải sắp xếp mọi
chuyện, vì chính anh đã cho đăng tấm hình này. - Ánh mắt cao ngạo của Gia Tú
đậu ở Duy Thức một giây, rồi lại hướng về tờ báo trên bàn.

- Nữ Hoàng, nàng ngày càng tiến bộ! -
Duy Thức khen ngợi chân thành qua cả ánh mắt và giọng nói.

Duy Thức đẩy tấm hình Gia Tú ngồi tựa
đầu vào vai Bách trong ban công nhà anh về phía nàng. Nét ngỡ ngàng trên mặt
nàng dần chuyển sang một thứ xúc cảm khó định danh. Đôi ngươi nàng di chuyển từ
tấm hình trên báo sang tấm hình trên bàn, rồi lại chuyển về tấm hình trên báo,
rồi lại chuyển sang tấm hình trên bàn...

- Nàng nghĩ hình nào lộ ra sẽ nguy
hiểm hơn? - Duy Thức thú vị nhìn Gia Tú, rồi ngón tay anh chỉ vào tấm hình nhận
được từ gã phóng viên - Một Nữ Hoàng đã đính hôn lại thân mật với chàng trai
khác vào ban đêm.

- Anh dám theo dõi ta? - Mắt Gia Tú
râm ran lửa.

- Tôi đã làm một cuộc trao đổi nhỏ
với tay phóng viên chụp bức hình mới của nàng và Bách. - Duy Thức đặt tách cà
phê xuống, giơ tay cao ngang mặt, lòng bàn tay quay về phía Gia Tú nhằm giãi
bày mình vô can. Rồi giọng anh hóa nghiêm khắc - Nữ Hoàng, nàng đã quá bất cẩn!

- Anh...

- Đúng, trách nhiệm của tôi là phải
thu dọn cái họa do nàng gây ra. - Duy Thức chặn lời Gia Tú.

 - Nhưng trách nhiệm của nàng là gì? Nữ Hoàng
không phải là nữ minh tinh mà gây chuyện thị phi.

- Anh... - Gia Tú nhìn thẳng vào đôi
mắt Duy Thức đang cố kìm nén nóng giận. Nàng muốn tìm lời chống chế, nhưng lòng
dạ rụt rè, trí óc u mê không nảy được một ý thuyết phục. Nàng đưa mắt nhìn
xuống tấm hình trên báo, bỗng sững sờ...

Dưới tiêu đề "Cô gái bí mật
của Gin ngày chưa nổi tiếng. Nhã Lan đã biết?"
 là tấm hình Bách
đang bế bổng nàng trên tay, vừa bước ra từ taxi. Nàng say khướt, tấm thân mềm
nhũn như một con mèo nhúng nước. Mặt nàng úp vào lòng Bách, nên qua hình chỉ có
thể rõ ràng danh tính anh. Khoảng thời gian này, Duy Thức chưa đóng một vai lớn
trong cuộc sống nàng, nên phái người theo chân nàng chỉ có thể là...

- Gia Tĩnh. - Duy Thức hớp một ngụm
cà phê, thích thú nhìn gương mặt Gia Tú đông cứng lại vì suy nghĩ bị đón đường.

- Vì sao Gia Tĩnh không bao giờ răn
đe chuyện ta phóng túng? Nếu anh ấy đã luôn biết... - Gia Tú quay đầu sang bên.
Mắt nàng chớp liên hồi, mong dập tắt màng long lanh vừa kéo đến che kín tầm
nhìn.

- Một công chúa trưởng thành phải
phục tùng lễ giáo cung đình. Nên Gia Tĩnh đã cho nàng tận hưởng đầy đủ nhất
cuộc sống khoáng đạt, để khi trở lại lồng son, nàng có cái để nhớ. Dù vậy, Gia
Tĩnh vẫn luôn bất an, phải phái người trông chừng, bảo vệ nàng, nhằm chắc rằng
cái tự do thái quá sẽ không tổn hại nàng. - Duy Thức từ tốn.

- Nếu đã yêu thương ta như vậy, sao
anh ấy còn chọn cái chết? - Gia Tú quay sang Duy Thức bằng đôi mắt rưng rưng,
đượm những giọt căm hờn.

- Chẳng ai biết được. - Giọng Duy
Thức vẫn êm đềm. Anh hướng mắt nhìn bầu trời màu xám nhạt ngoài cửa sổ, dùng
mây mù u ám tạo nét buồn bã trong mắt mình - Chuyện xảy ra trong xe Gia Tĩnh
hôm ấy, vĩnh viễn chẳng ai biết được. Có thể là một phút quẫn cảm xúc. Có thể
Gia Tĩnh đã nghĩ lại nhưng quá trễ. Có thể...

Gia Tú giơ ngửa một bàn tay lên gần
mặt, lệnh cho Duy Thức ngừng nói. Đôi mắt nàng đỏ hoe nhưng khô rang, dán chặt
vào tách cà phê nguội đang nổi lên những váng sữa. Duy Thức nhìn nàng vài giây,
rồi lại hướng về phía bầu trời dày mây. Một ý nghĩ bông đùa lóe lên trong anh:
"Lẽ nào ngôi Đế Vương có phúc lành, đủ quyền năng biến thời tiết chuyển
theo tâm trạng người ngồi trên ấy?". Đây không phải lần đầu tiên anh chứng
kiến một bầu trời èo uột, song sinh với thần sắc Gia Tú.

Chương 33 - Khóc

Nhiều đêm liền Gia Tú mơ đi mơ lại
một giấc mơ. Trong mơ, nàng mặc chiếc váy đơm đầy pha lê ngồi trên ngai vàng,
chân mang giày ngọc, đầu đội vương miện. Rồi nàng từ tốn bước xuống những bậc
thang dẫn từ ngai vàng xuống sảnh Đại Điện. Nàng càng bước, đôi giày càng rộng
ra, khiến những bước đi cứ chấp chểnh. Trong một lần bước, bàn chân nhấc lên và
vuột khỏi chiếc giày khiến nàng mất đà, vấp ngã. Và lần nào cũng vậy, trước khi
kịp lăn xuống những bậc thang, nàng choàng tỉnh, cảm giác nơm nớp vẫn rõ mồn
một.

Đêm nay, giấc mơ kỳ quái ấy lại tiếp
tục cắt xẻ giấc ngủ của Gia Tú. Chẳng ngủ lại được, nàng ngồi bó gối trên
giường, bé nhỏ trong không gian đen đặc, thơ thẩn trong mớ suy tưởng hỗn độn...

Giày mới mua bao giờ cũng vừa vặn,
nhưng mang một thời gian sẽ rộng dần. Giày rộng không gây đau, nhưng buộc người
mang luôn phải chú tâm kẻo vuột mất giày mà hụt chân ngã nhoài. Chân mang giày
rộng, thế nào cũng có lúc trượt ra mất, chân đi, giày ở lại.

Bách như một đôi giày. Thưở ban đầu,
anh khiến nàng thoải mái, nhưng nay anh không còn vừa vặn. Những lời thầm thì,
những bản tình ca vẫn khiến nàng xao động, nhưng cảm giác chỉ như con sóng nhẹ
vỗ bờ rồi bị hút nhanh vào cát. Những lo nghĩ của anh, với nàng, quá cỏn con.
Những lo nghĩ của nàng, với anh, quá vời vợi.

Những ngày gần đây, nhìn Bách, nghe
Bách, ôm Bách khiến nàng sung sướng mà lạ lẫm. Nàng đã thân thuộc với việc
không chạm được vào anh. Đằng đẵng và ngậm ngùi là niềm hạnh phúc nho nhỏ của
nàng. Tình cảm nàng đã già đi. Lý trí nàng đã lấn át: thời gian nàng bên anh
rất xinh đẹp, nhưng vĩnh viễn neo lại ở quá khứ. Nấn ná bên nhau, cái hố khoảng
cách giữa anh và nàng sẽ nở to ra, cho đến khi tất cả tàn dư yêu thương rơi tõm
vào đây rồi mất hút. Nấn ná bên nhau, những trật tự cuộc sống hiện tại của riêng
anh, riêng nàng sẽ xổ ra hết, rối tung lên rồi cuộn thành một mớ hỗn tạp.

Nếu không đột ngột xa Bách lúc tình
yêu đang mãnh liệt nhất, liệu nàng có mãi đau đáu? Tình yêu như một bình ga.
Nếu bật bếp thật lớn, lửa thật to, bình ga sẽ nhanh chóng cạn. Nếu bật bếp riu
riu, bình ga sẽ bền lâu, lửa tình có khi cháy trọn một đời con người.

Mắt Gia Tú xoáy sâu vào nụ cười sáng
ngời và hạnh phúc của Gia Tĩnh trong tấm hình chụp hai anh em. Nàng giật mình,
chẳng biết mình đã rời giường đến phòng làm việc từ lúc nào, đang co gối lọt
thỏm trong chiếc ghế bên bàn làm việc. Sau vài giây tĩnh tâm, nàng nhấc lấy
chiếc khung hình bạc ở góc bàn. Trong hình, nàng chỉ mới 14 tuổi, đang được anh
trai cõng trên lưng. Hai anh em cười tít mắt, ấm êm và an bình.

Ngón tay nàng di di trên tấm hình,
quanh nụ cười sáng ngời và hạnh phúc của Gia Tĩnh. Nàng thấy xót, vẻ mặt vui
tươi ấy, thời khắc thân mật ấy vĩnh viễn đọng thành một chấm cố định trên đường
thẳng thời gian. Anh trai nàng, những ngày bên Bách, nàng công chúa tự do tự tại,
Bangkok đun sôi trong nắng... Dù có trân quý hơn mọi châu báu trên trần gian,
nàng cũng đành bất lực để những chấm ấy lại phía sau.

Đặt khung hình lại chỗ cũ, Gia Tú
bước đến chiếc máy đĩa, bật lên một giai điệu thướt tha, rồi nhón chân nhảy múa
quanh căn phòng. Nàng vừa múa vừa khóc, cảm nhận thân thể nhẹ bẫng dần. Cảm
giác rờn rợn của giọt nước mắt trờn trên bờ má khiến nàng ngộ ra vì sao khi
buồn, khi đau, con người hay khóc. Chính nàng đang trải nghiệm năng lực làm nhẹ
của nước mắt: cứ một giọt lăn ra, lòng nàng bớt vương vấn. Cứ một giọt lăn ra,
nàng tỉnh táo hơn.

Bỗng chiếc di động trên bàn rung bần
bật, nàng xoay người mấy vòng đến cầm nó lên. Tin nhắn của Bách: "Gia Tú,
anh muốn cùng em đi xa."

Chương 34 - Xóa

Cùng nhau, Gia Tú và Bách lang thang khắp
châu Âu hơn hai tuần. Qua những thành cổ, những bến cảng, những đô thị mà Bách
đã đến trong chuyến phiêu bạt vô định kéo dài gần một năm, sau khi nhìn Gia Tú
đội lên chiếc vương miện Nữ Hoàng trên tivi.

Buổi sáng cuối cùng của cuộc hành
trình, Gia Tú và Bách đến Hannover - thành phố nổi tiếng với những lâu đài cổ
kính ở miền Nam nước Đức.

Ngồi bên cửa sổ trong một quán cà phê
gỗ nhỏ nhắn, Gia Tú lặng im hít thở làn hương cà phê quyện chặt trong hơi và
khí của tiết thu lãng mạn. Chốc chốc nàng lại quay sang ngắm nhìn gương mặt mỹ
miều của Bách đang hướng về phía những mái nhà tít tắp đằng xa.

Trời lất phất mưa. Ngồi đếm những hạt
mưa dính trên kính, chễm chệ trên lá của chậu hoa trên bậu cửa sổ. Bỗng một
hình ảnh kéo vào thần trí Gia Tú: trong một quán cà phê cúp điện ở Bangkok,
nàng ngồi đếm những hạt mưa lấp lánh ánh đèn đường bám trên kính cửa sổ, bên
cạnh nàng là Duy Thức. Nàng khép mắt, khẽ rung đầu thật vội để xua đi cái hình
ảnh quá khứ nàng không chút hứng thú với việc lưu lại ấy. Khi mở mắt ra, nàng
bắt gặp Bách đang nhìn mình âu yếm, nhưng chất yêu thương trong cái nhìn ấy rất
yếu ớt, rất xa xăm.

- Em thích được ướt một chút không? -
Bách cười hiền lành.

Không chờ Gia Tú trả lời, Bách cầm
lấy tay nàng, dắt ra khỏi quán cà phê. Qua hết bốn dãy nhà, qua hết hai con
đường mòn, họ đến một bãi cỏ xanh mượt bên ngoài một lâu đài cổ. Anh buông tay
nàng và nằm vật xuống cỏ, ngửa mặt lên trời. Anh nhắm mắt, để mặc những hạt mưa
nhảy múa trên trán, trên mũi, trên gò má, chui tọt vào miệng. Anh cười lớn:

- Cảm giác này thích thật!

Khẽ khàng nằm xuống cạnh Bách, Gia Tú
cũng nhắm mắt và ngửa mặt lên trời. Cảm giác những giọt mưa bắn vào làn da rồi
nảy tung lên thật lạ. Nàng giơ hai tay lên trời vỗ bốp bốp. Cảm giác những giọt
mưa bị ép vào giữa hai bàn tay rồi vỡ bung ra thật tuyệt. Nàng cười lớn đầy
thích thú. Nàng luôn cảm động bởi những trải nghiệm mới. Nàng luôn cảm động bởi
những sáng tạo của Bách để đem đến cho nàng các trò chơi độc đáo. Những hạt mưa
bắn thẳng vào miệng khiến nàng cười thêm lớn. Đã lâu rồi nàng quên mất vị sảng
khoái của việc cười to miệng, cười đến thắt ruột. Đã lâu rồi không ai khiến
nàng vui thậm vui như thế này.

Lắng nghe tiếng cười của Gia Tú, hình
ảnh nàng công chúa giàu năng lượng và khó nắm bắt của ngày xưa hiện về trong
Bách...

Anh say mê nàng ngay lần đầu tiên
trông thấy nàng từ xa rất xa trong sân trường. Cái khí chất đối lập lạ kỳ tỏa
ra từ thân thể, nét mặt, từ cả cái phẩy tay nhẹ nhàng của nàng đã trói chặt tâm
hồn anh. Anh càng đắm đuối nàng sau buổi đêm sinh nhật mà nàng đến tìm anh.
Càng gặp gỡ, càng gần gũi, anh càng thuộc về nàng. Anh say nàng, nóng bỏng và
lạnh giá. Anh mê nàng, bốc đồng và suy tính. Nhưng tình yêu anh chẳng dám mạch
lạc một câu "anh yêu em", vì lý trí anh luôn chấp chểnh: nàng không
mãi là nàng công chúa độc đáo của riêng anh. Theo thời gian nàng sẽ sâu lắng
dần, gò bó dần. Theo thời gian, anh sẽ chỉ là một mẩu cỏn con trong cuộc sống
đầy trách nhiệm của nàng.

Anh đã luôn nửa ngóng chờ cái ngày
nàng xa anh, nửa cầu khấn nó đừng bao giờ đến. Rồi khi nó đến, đứng trong căn
phòng nàng trống trơn, anh đã nhẹ nhõm. Suốt tuần đầu tiên sau khi nàng biến
mất, anh vẫn sinh hoạt bình thường, chẳng mảy may chút lo âu: nàng là công
chúa, trên đời này đâu ai dám tồn hại. Chỉ đến khi xem lễ đăng cơ của nàng trên
tivi, cơn bất ổn trong anh mới trỗi dậy. Đắng chát. Vô dụng. Bị hắt hủi. Anh bỏ
học, đi lang bạt khắp châu Âu, biệt tăm biệt tích. Anh những mong thời gian và
đất trời diễm lệ sẽ hàn gắn được cái khập khiễng trong mình.

Đứng giữa Paris hoa lệ, anh tưởng
tượng ra không khí dần dần uốn nắn thành thân người nàng tựa đầu vào vai anh,
cùng ngắm hoàng hôn. Bước trên những vỉa hè lát gạch ẩm ướt của London, anh
tưởng tượng bàn tay nàng níu chặt vào mình để không trượt ngã. Đứng trước những
con búp bê gỗ nhiều màu tại một hàng rong ở Moscow, anh tưởng tượng ra đôi mắt
hau háu và nụ cười thích thú trẻ thơ của nàng. Rất nhiều và rất nhiều. Ngay
giữa những thời điểm tưởng tượng về nàng, anh đã biết mình đang tự huyễn hoặc
bản thân, nhưng...

Giờ đây, Bách muốn xóa. Anh muốn xóa
sạch những ký ức mà Gia Tú nửa hiển hiện, nửa vô hình. Anh đem nàng đến tất cả
những nơi mà bàn chân mình từng in dấu trong chuyến đi năm ấy, để sau này khi
anh nhớ đến, khi anh lại đặt chân lên những vùng đất cũ, ảo ảnh về nàng sẽ
không còn váng vất.

- Anh có yêu em không? - Giọng Gia Tú
trong trẻo như những giọt mưa, cắt đôi những hình ảnh xa xưa đang chập chờn
trong tâm trí Bách.

- Có.

Gia Tú nghiêng đầu sang nhìn Bách,
mắt và môi nàng cùng lấp lánh: đây là lần đầu tiên anh trả lời câu hỏi yêu nàng
mà không tốn lấy một khắc lưỡng lự. Được lời yêu chắc chắn của anh, nàng có
quyết định mới. Nàng vốn xem chuyến đi này là quà chia tay với anh, nhưng nàng
vừa đổi ý, nhất quyết sẽ chẳng xa anh - ánh sáng, nguồn vui, bản tình ca của
nàng - một lần nữa. Cái hố khoảng cách giữa anh và nàng, nàng sẽ tìm được cách
lấp nó lại. Cứ hoài chạy trốn thì kết quả sao mỹ mãn, nàng phải đối mặt, một
lần cho mãi mãi. Chỉ cần anh bên nàng, mọi chuyện sẽ khả thi. Chỉ cần được sống
chung với người yêu thương và hiểu mình thật sự, tương lai nàng sẽ đẹp đẽ biết
bao.

Gia Tú quay đầu lại ngay ngắn, ngửa
mặt thẳng lên trời tiếp tục hứng những giọt mưa. Lòng nàng ngập tràn vui sướng,
tin rằng ở phía trước, nàng sẽ có thể cùng anh chấm thêm nhiều hạnh phúc khác.

Chương 35 - Quên

Chuyến phiêu du châu Âu bất ngờ cùng
Bách khiến lịch làm việc của Gia Tú rối loạn. Sau khi trở về, nàng quay cuồng
trong hội họp, gặp gỡ ngoại giao, hoạt động xã hội... Đến khi có thể tĩnh tâm
mà đếm nhịp thở, nàng đã thấy mình trên máy bay đi thăm nước bạn. Nàng chỉ cắt
phụp mọi bận rộn, hớt hải quay về khi được tin Bách gặp tai nạn trên trường
quay, nhập viện trong tình trạng nguy cấp.

Lúc Gia Tú về đến bệnh viện, Bách đã
tỉnh lại, nhưng không còn nhớ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì. Ngay đến tên mình
anh cũng cần cha mẹ mớm lời. Để lấp liếm cái trí nhớ đột nhiên bị gột sạch
bong, Bách rải đại trà thái độ thân thiện cho tất thảy mọi người. Những thớ tim
của Gia Tú bất động khi nhận ra Bách cười với mình cũng chỉ bằng sự niềm nở rập
khuôn.

Mỗi đêm ngồi bên giường Bách, một
phần hồn của Gia Tú bị rứt đi...

Đêm đầu tiên, Gia Tú hết bần thần rồi
lại khóc, hết khóc rồi lại bần thần. Những thớ thần kinh của nàng chẳng mạch
lạc được một suy nghĩ nào.

Đêm thứ hai, Gia Tú nghi hoặc rằng
Bách đang phỉnh gạt mình. Trong một bộ phim nào đấy từng có chuyện chàng trai
vờ mất trí nhớ để sau khi chia tay, cô gái được thanh thản sống mà không bị đè
nặng bởi cảm giác có tội. Biết đâu theo một suy tính, theo một lý lẽ kỳ quái
nào của riêng mình, Bách đang diễn trò này: anh muốn chấm dứt nhưng không nỡ để
nàng nếm cái vị đắng nghét của chuyện người yêu đột ngột biệt tăm, như nàng
từng làm với anh. Nhưng sáng hôm sau, cái thân người anh cứng đờ trong vòng tay
ôm chặt của nàng đã đập vụn suy đoán ấy, bóp nát cái hy vọng tí hin trong nàng.

Đêm thứ ba. Đêm thứ tư. Đêm thứ...

Một đêm nữa lại đến. Khi bệnh viện
chìm sâu vào bóng đêm im lìm, Gia Tú lại đến bên Bách. Ngắm anh thanh bình chìm
trong giấc ngủ, nàng lún sâu dần vào một đụn đầy những ký ức, lo nghĩ...

Ba tháng sau ngày lên ngôi, nàng bí
mật trở lại Thụy Sĩ tìm anh. Không ai biết anh đã đi đâu. Cũng có thể cho người
lần ra dấu anh, nhưng nàng đã buông xuôi. Quả báo. Nàng tin mình phải nhận lại
đúng và đủ những gì đã gây ra. Đứng giữa căn phòng anh trống trơn, nàng thấu
đáo những gì đã xảy đến trong anh vào buổi sáng nàng bỏ đi. Những cảm xúc tả
tơi nhất trần gian.

Ngày đuổi ngày trôi qua. Nàng và anh
gặp lại nhau, xa nhau, về bên nhau... Mới không lâu trước đây, nằm bên anh trên
thảm cỏ xanh mượt ở Hannover, nàng đinh ninh rằng mình đã trả đủ những gì đã
vay của số mệnh. Nhưng không. Nàng phải trả gốc, và phải trả cả lãi.

Số mệnh nhân từ ban cho nàng thêm vài
ngày vui vẻ, trước khi một lần nữa cuốn anh xa thật xa. Một tương lai không có
anh chẳng cày nát tâm tình nàng, bởi trong những ngày về lại bên anh nàng đã
luôn lang thang trên cái lằn ranh giữa tiếp tục và tạm biệt. Chỉ có cái ý nghĩ
nàng và anh mãi mãi chẳng còn cùng nhau chia sẻ bất kỳ thứ gì - tình yêu, kỷ
niệm, thương nhớ - khiến nước mắt nàng đọng thành một vũng dày trên tấm ra trải
giường, mỗi đêm.

Nàng chán ghét nước mắt, chán ghét
cái cảm giác thân thể bị mủn thành từng mẩu, chán ghét trăm ngàn suy tư nặng nề
cứ bám rịt vào óc. Nàng càng chán ghét việc phải lựa chọn: nếu Bách mãi không
nhớ được, hoặc nàng sẽ cùng anh viết nên một câu chuyện mới - nhưng nhìn lại
những ngày đã qua, nàng không còn vét được chút tự tin và kiên trì nào trong
mình, hoặc nàng để anh ra đi với tâm trí trắng tinh - nhưng nàng không chịu
được ý nghĩ phải một mình vò võ thương thương nhớ nhớ, trong khi anh...

Gia Tú giật mình rơi khỏi lưới suy tư
khi ngón tay Bách chạm hờ vào mi mắt nàng, toan gạt đi giọt nước nặng trĩu đang
đu trên hàng mi. Thấy nàng khẽ giật mình, anh nhanh chóng rút tay lại, rụt rè:

- Có phải thần và Nữ Hoàng từng rất
yêu nhau?

Thần kinh Gia Tú căng ra vì âm điệu
trong giọng nói của Bách - cái âm điệu khúm núm, sợ sai, sợ làm phật ý Nữ Hoàng
của đám người kẻ dưới. Gương mặt anh cứng lại, môi mím chặt đợi phản ứng của
nàng, e sợ rằng mình đã nói sai. Nàng nặn ra một nụ cười, toan đáp trả anh
nhưng câu chữ đột nhiên bay biến sạch khỏi trí óc. Nhìn vào đôi mắt anh đầy dè
chừng, nàng cười hắt một cái, rồi đứng dậy bước nhanh khỏi phòng bệnh.

Đêm hôm sau, Gia Tú không đến thăm
Bách. Những đêm sau nữa, nàng cũng không đến.

Một đêm nữa lại đến. Duy Thức đến gặp
Bách, vài phút trước khi hết giờ thăm bệnh.

- Bravo! Anh diễn giỏi đến mức cả Gia
Tú cũng bị lừa. - Đứng bên cửa sổ, Duy Thức nói với Bách trong khi mắt cứ xuyên
sâu vào tấm màn nhung đen của bóng đêm bên ngoài - Sự lạnh nhạt của anh đang khiến
nàng ấy đang rất đau. Nhưng anh yên tâm, Gia Tú sẽ dần bình tĩnh lại. Anh đã
diễn tốt phần mình và tôi sẽ giữ lời hứa, sau này sẽ chăm sóc cho nàng ấy tử
tế.

Bách lặng thinh, nét mặt thuỗn ra
nhìn Duy Thức. Duy Thức nhíu mày quan sát đôi mắt đang nong chặt những mối khó
hiểu của Bách. Trong đôi mắt ấy chằng chịt những vệt bất lực, vì không thể nắm
bắt hết được những điều vừa nghe. Miệng Bách hé ra, như toan nói câu gì nhưng
vì không tìm được câu chữ mà câm lặng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3