Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 04 phần 03

Chương 4.3

Lén lút

Tôi quy củ trở về nhà, nửa người dưới bắt
đầu bủn rủn, hời hợt, lại rất khó chịu.

Ngồi ở phòng khách một lúc, ba sẽ trở về,
tôi giống như tội phạm vừa mới được thả ra khỏi nhà tù, bắn lên từ ghế sô pha,
cẩn thận nhận lấy đồ ăn trong tay ông: “Ba~ Ngài đã về rồi!”

Ba tôi nghiêng đầu xem xét hai mắt tôi:
“Đây là thế nào, sao cười cứng ngắc như vậy?”

Vẻ mặt của tôi lập tức mắc kẹt giữa không
trung, co rút, nói: “Có thể là ngày hôm qua ăn nhiều quả óc chó quá, cạp cạp.”

Mẹ ơi, tôi thật muốn dùng gạch đập chết
chính mình, còn cạp cạp nữa chứ!

Ba nghĩ rằng tôi đang chọc cười, đặc biệt
phối hợp cười hai tiếng, còn khen ngợi: “Đạm Đạm, thật buồn cười.”

Tôi thiếu chút nữa đâm tường mà chết, gặp
phải một ông bố ngốc bẩm sinh như thế tôi có thể không sao ư? Tôi giúp để đồ ăn
vào tủ lạnh, lúc đi ra thuận tiện rót cho ba một ly nước.

Ông đứng ngồi không yên trên sô pha, tôi
nhìn vẻ mặt của ông, cảm thấy có chút bất thường.

“Ba, ba làm sao vậy?”

“Hả?” Ông hoảng hốt nhìn tôi, theo phản
xạ có điều kiện mà giấu tay sau lưng: “Hơi mệt, ba vào phòng nghỉ đây.”

Tôi híp mắt lại, quấn đến bên cạnh ông:
“Cho con xem tay của ba!”

Vẻ mặt ông đau buồn, dù bị thúc giục vẫn
không nhúc nhích.

Vì vậy giọng của tôi tăng lên quãng tám:
“Ba, đưa tay ra đây!”

Lúc này, ông mới dè dặt đưa tay trái ra,
tôi vừa nhìn mới biết được tính nghiêm trọng của nó, trên lòng bàn tay là một dấu
vết lớn, mặt trên nổi lên mấy cái mụt nước, hẳn là bị phỏng.

Tôi chân chính tức giận: “Ba, bị phỏng
nghiêm trọng như thế mà ba che giấu cái gì chứ, chúng ta đến b

Ba thở dài, rút tay lại: “Ba con đã già
rồi, cái này còn không biết ư, từ sáng sớm đã đến phòng khám bệnh của chú
Trương ở góc đường xem qua rồi, cũng bôi thuốc rồi.”

Tôi nghi ngờ nắm tay ông nhìn chăm chú một
lúc mới nói: “Không được, con không tin chú Trương thành thạo thuật chữa bệnh,
ba vẫn nên theo con đến bệnh viện khám, phỏng nghiêm trọng như thế, thật là,
làm sao bây giờ?”

Ba giằng co không muốn: “Đản Đản, con cứ
vào phòng ôn bài đi, chút vết thương nhỏ này thực sự không sao đâu.”

Tôi cũng khó lay chuyển, không chịu thả
ra: “Không được, con lo lắng, huống chi hiện tại ba là đầu bếp của nhà hàng,
tay bị thương sao được.”

Cuối cùng, ông đối phó không được với
tôi, đồng ý cùng tôi đến bệnh viện khám.

Lúc ra khỏi cửa, ông bất đắc dĩ lắc đầu
với tôi: “Đản Đản, con đứa nhỏ này, từ lúc xảy ra chuyện của mẹ con, liền không
thể nhìn thấy người khác bị thương, cái thói quen này của con phải thay đổi hay
không thay đổi mới tốt đây.”

Tay tôi nắm chìa khoá, giả vờ thoải mái
trả lời: “Chẳng lẽ không tốt, như vậy mới có thể chăm sóc cho ba mà.”

May mà gần nhà của tôi có một bệnh viện
chính quy lớn, không để chậm trễ thời gian, tôi liền lấy số cho ba.

Có lẽ là vì đúng lúc cuối tuần, trong bệnh
viện tấp nập người, xen lẫn với mùi cồn và tiếng khóc của trẻ con.

Tôi có ấn tượng không tốt với bệnh viện,
trong trí nhớ của tôi nơi này là một chỗ đầy mùi máu tanh và thuốc sát trùng,
bác sĩ cũng không dễ gần, thậm chí có thể xem là không kiên nhẫn, biển người
nhiều lắm, có người ăn mặc gọn gàng, cũng có người áo quần tã tơi, có thể nói
là nhìn thấy đủ các hạng người.

Tôi không chịu được cảm giác này, cho
nên thừa dịp lúc ba băng gạc, chạy ra cửa bệnh viện hít thở không khí trong
lành.

Trận mưa to tối hôm qua đã rửa sạch toàn
bộ dơ bẩn của thành phố, đổi lấy thời tiết nắng đẹp ngày hôm nay. Hai cây đại
thụ không biết tên của bệnh viện đã rụng hết lá, trơ trụi đong đưa trong gió,
mùa đông này lén lút phủ xuống bên cạnh chúng tôi không biết từ lúc nào.ng một
hồi, tôi vừa định xoay người đi vào đón ba, đột nhiên có người vỗ mạnh lên vai,
tôi kinh ngạc quay đầu lại, lấy làm kinh hãi, hoá ra là Lí Đông Lâm.

“Ơ, sao cậu lại ở chỗ này?” Tôi buột miệng
hỏi.

Lí Đông Lâm cười ha hả, chà xát hai tay:
“Giáo viên thời trung học của tớ bị bệnh, tớ đến thăm bà ấy, đang chuẩn bị đi
thì thấy cậu ngây ngốc đứng đần ra ở cửa.”

Tôi sờ sờ đầu xấu hổ: “Không khí bên
trong không tốt, tớ ra đây hít thở không khí trong lành.”

“Làm sao vậy, cậu bị bệnh ư?”

“Không phải, tay ba tớ bị phỏng, đang ở
trong bôi thuốc, tớ đang đợi ông ấy.”

Hắn nâng tay nhìn đồng hồ: “Dù sao tớ
cũng không có việc gì, cùng cậu trò chuyện giết thời gian đi.”

Tôi không tìm ra lí do từ chối, vì vậy gật
đầu đồng ý.

Tôi và hắn tìm được một cái ghế dài gần
cửa ngồi xuống, hắn quan tâm ngồi vào chỗ bị gió thổi, chắn gió cho tôi. Tuy rằng
bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ nhưng gió lạnh thổi, vẫn cực kì lạnh.

Hắn nhìn bên ngoài, sau đó xoa xoa cái
mũi bị gió thổi đỏ lên: “Thật là lạnh, mùa đông này chắc sẽ rất khó khăn.”

“Tớ vẫn rất thích mùa đông.”

Hắn cười cười, không nói tiếp. Hai người
trầm mặc một lúc, đột nhiên hắn quay đầu sang nhìn tôi, mở miệng chần chừ hỏi
tôi: “Cậu… Tối hôm qua, tớ thấy cậu và…”

Lòng tôi nhảy rơi nửa nhịp, rất sợ hắn
nói ra gì đó, vì vậy vội vàng tiếp thu, thoải mái tự nhiên nói: “Ờ, tớ uống hơi
nhiều, Lăng Linh giúp tớ gọi thầy Chu, thầy đưa tớ về nhà.”

Lí Đông Lâm khẽ cười, hỏi: “Cậu và thầy
Chu của các cậu có quan hệ rất tốt à?”

Tôi căng thẳng nhìn hắn, cho rằng hắn đã
phát hiện ra cái gì, trong lòng hơi hỗn loạn, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh
nói: “Đúng vậy, thầy Chu và mẹ tớ là bạn cũ, cho nên tương đối chiếu cố.”

Lúc này, Lí Đông Lâm mới lộ ra vẻ mặt
thì ra là thế, gãi đầu: “Thảo nào

Không đợi hắn nói xong, tôi liền có ý
chuyển hướng vào trọng tâm câu chuyện: “Tối hôm qua sau khi tớ đi, các cậu còn
chơi bao lâu hả?”

Hắn lắc đầu: “Sau khi cậu đi, tất cả mọi
người uống gần giống nhau, say có say, mờ mịt có mờ mịt, lập tức đều về nhà.” Hắn
dừng lại một lát. “May mà tớ uống ít, tớ về nhà liền lập tức vào phòng, cởi áo
quần, thấy toàn là mùi khói thuốc, mùi rượu, haizz…”

Tôi cười hai tiếng, trêu ghẹo nói: “Lần
sau đến quán bar, nhớ mang theo lọ nước hoa.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại
thấy may mắn, may mà lúc ra khỏi cửa đã thay quần áo, nếu như để Lí Đông Lâm
nhìn thấy áo quần mình mặc tối hôm qua, đã được giặt sạch, nói không chừng hắn
sẽ nghĩ đến gì đó.

Giờ khắc này, tôi thật may mắn vì mình
thông minh!

Nhàn rỗi vô sự, hắn lại hỏi tôi: “Muốn học
đại học nào vậy?”

Tôi giả bộ bất đắc dĩ: “Haizz, vấn đề
này tớ đều trả lời đến phát chán rồi, cậu là người thứ 31 hỏi tớ như vậy.”

Hắn cười cười.

“Học Khoa Truyền Thông của Đại học A
thôi, thành tích của tớ hiện nay không đủ để học đại học Hoa Bắc, khoa Truyền
Thông của đại học A coi như có tiếng, tớ cũng thoả mãn rồi.Cậu thì sao?”

Lí Đông Lâm suy nghĩ một chút: “Nguyện vọng
1 cũng là đại học A, tớ muốn học kiến trúc.”

Nói thật chứ, không biết là tớ quá lười
nhác, hay căn bản là không để tâm đến nguyện vọng, đối với việc này tớ vốn
không có hứng thú, không thể làm gì khác hơn là qua loa chiếu lệ.

Hắn vẫn chậm rãi mà nói, nói xong đang
vui vẻ thì điện thoại trong túi của tôi đột nhiên vang lên, tôi tưởng ba xong rồi
không tìm thấy tôi mới gọi điện, vì vậy không chút suy nghĩ liền nhận điện.

“A lô.” Bên kia truyền đến giọng nói trầm
thấp.

Tôi sửng sốt, cuống quít nhìn Lí Đông
Lâm đang ở bên cạnh, hắn chắc không nghe được đâu, cho dù nghe được, hắn cũng
không biết đó là ai.

Tôi thả lỏng, sau đó vẻ mặt thản nhiên
nói: “A lô, có việc gì không?”

Ở bên kia, Chu Dật hình như bất ngờ với
giọng điệu của tôi, lại hình như phản ứng quá, nén ý cười: “Không có gì, đang
làm gì đấy?”

Tôi cưỡng chế vui vẻ, vẻ mặt thản nhiên
trả lời: “Đang ở bệnh viện, tay của ba bị thương.”

Chu Dật uể oải nói vào điện thoại: “Anh
nhặt được ngọc bội của em ở trên giường, tự mình qua lấy hay là anh đem qua cho
em?”

Trên giường…

Tôi thoáng chốc hô hấp không thuận,
gương mặt đỏ lên: “Ak… Anh, anh đem qua cho em đi!”

Lí Đông Lâm không hiểu, liếc mắt nhìn
tôi, tôi vội vàng tắt điện thoại, giả bộ bình tĩnh đem điện thoại bỏ vào túi.

“Mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”

Tôi che nửa bên mặt: “A, có thể là do
không khí không thoáng đấy.”

Hắn gật đầu: “Được rồi, hôm qua cậu để cặp
xách trong quán bar, quên đem về, tớ lấy giúp cậu, không biết liên lạc với cậu
thế nào, cũng không nghĩ tới hôm nay gặp được cậu, nếu không thì ngày mai đưa
cho cậu nhé?”

Tôi tuỳ tiện gật đầu, vị chua nha vị
chua nha, tôi sao lại giống một con ngốc quăng đồ đạc lung tung vậy, đầu tiên
là cặp xách, nữa là ngọc bội, gà trống vỗ vỗ cũng không vứt bừa bãi như tôi vậy,
chí ít nó biết đem trứng của vợ tập hợp lại thành một đống, tôi ngay cả vỗ vỗ
cũng không bằng, tôi không sống được mất!

Đang miên man suy nghĩ thì ba đã băng
tay xong đi ra, tôi đi tới trái phải kiểm tra, bị ông chế nhạo: “Được rồi, được
rồi, con cũng không biết, đây là y tá quấn, đứa nhỏ con không cần bận tâm.”

Không đợi tôi nói, Lí Đông Lâm cười tiến
lên: “Chào bác trai.”

“Đây là?”

“Ba, đây là bạn học của con, trùng hợp gặp
ở bệnh viện.” Tôi nói vài câu đơn giản, Lí Đông Lâm nhìn tôi và ba chuẩn bị đi
ra ngoài, cũng lễ phép nói: “Cháu đi trước đây, tạm biệt bác trai ạ.” Sau đó gật
đầu với tôi.

Sau khi về nhà, tay của ba không làm việc,
chỉ có thể nằm trên giường xem tivi, tôi ở trong phòng ôn tập nội dung kì thi
hàng tháng vào cuối tuần, lúc đem vở ghi chép của các môn sắp xếp lại, mới phát
hiện đã chiều tối.

Vội vã mở tủ lạnh lấy đồ ăn và cơm ra
hâm nóng, tuỳ tiện giải quyết chuyện no bụng.

Sau khi tắm rửa xong, tôi vừa lau tóc vừa
lo lắng, rốt cuộc có nên nói chuyện thẳng thắn với Lăng Linh về Chu Dật hay
không?

Đang suy nghĩ thì điện thoại di động
rung, lần này tôi nhìn chăm chú, thấy rõ là ai mới nhận điện thoại.

“Chu Đạm Đạm, xuống lầu đi, anh đang ở
dưới lầu nhà em.”

Thiếu chút nữa tôi đã ném văng cái máy sấy
tóc: “Anh chạy đến dưới lầu nhà em làm cái gì?”

m thanh của Chu Dật nghe có chút buồn cười
cùng bất đắc dĩ: “Trả lại ngọc bội cho em, nếu không phải thì em cho là còn có
thể làm gì?”

“Vậy… Anh chờ em ba phút.”

Tôi vội vã khoác áo khoác ngoài áo ngủ,
đi dép đi xuống lầu.

Dọc theo ánh sáng đèn đường đi tới đầu
phố.

Liền thấy Chu Dật đứng đưa lưng về phía
tôi, mặc một cái áo khác ngoài màu đen, cái bóng cao ngất thon dài bị đèn đường
kéo ra thật dài.

Tôi tung tăng chạy tới, mạnh mẽ nhào vào
người anh, ôm lấy anh từ phía sau: “Lạnh không?”

Anh cười khẽ, xoay người ôm lấy tôi, thấy
rõ cách ăn mặc của tôi, nhíu chân mày: “Em là kim cương à, sao mặc ít như vậy?”

Nói xong kéo tôi vào trong áo khoác của
anh, tôi lộ ra ánh mắt ai oán: “Người ta còn không phải vì muốn nhanh chóng
nhìn thấy thầy giáo ngài sao, chính là không thể chờ được mà.”

“Ba hoa!” Anh giả vờ tức giận gõ trán
tôi.

Lập tức lấy từ trong túi áo khoác ngoài
một khối ngọc bội xanh đậm, phía dưới là sợi dây tơ hồng dài nhỏ.

Tôi cố ý hỏi anh: “Anh làm sao biết là của
em!”

Aừ lạnh, tháo sợi dây ra: “Trừ em ra,
còn có thể là ai.”

Tôi cười đắc ý.

Chu Dật vén tóc bên tai tôi, hai tay ôm
cổ tôi, hơi cúi người đeo ngọc bội giúp tôi.

Ngọc bội lạnh lẽo trong tay anh hạ xuống,
anh giúp tôi điều chỉnh độ dài, sau đó buông ra: “Không được lại làm rớt nữa.”

Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần
trong gang tấc, nghịch ngợm ôm mặt anh, dâng lên môi mình.

Anh ôm chặt tôi, cúi đầu hung hăng hôn
xuống, sau khi triền miên mới lưu luyến buông ra.

Lại hôn trán tôi: “Ở trường học cũng
không thể như vậy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3