Tiếng Rền Của Núi - Chương 15
CHƯƠNG XV:
CÁI TRỨNG
RẮN
1
Cái
nóng của mùa hè đã làm Singo kiệt quệ và giờ đây, khi mùa thu đến, ông thường
ngủ gà ngủ gật trên con tàu đi về hàng ngày.
Vào
những giờ cao điểm cứ mười lăm phút lại có một chuyến tàu từ Tokyo đi Kamakura.
Ngay các toa bình dân cũng không đến nỗi đông nghẹt hành khách.
Singo
ngồi mơ màng và nhìn thấy những cây keo nở đầy hoa.
Trước
đây ít lâu ông có dịp đi dưới những hàng keo mới ra hoa ở Tokyo và rất lấy làm
ngạc nhiên. Đó là một ngày tháng tám lất phất mưa. Singo ngồi trên xe taxi đi
qua đại lộ dẫn tới Hoàng cung và ông hết sức kinh ngạc nhận thấy, chỉ dưới một
gốc cây duy nhất mặt đường được phủ đầy những bông hoa rụng màu trắng. Khi xe
đi qua ông còn ngoái đầu lại nhìn mãi những cánh hoa keo thật dịu dàng, màu
trắng hơi vàng có pha chút sắc xanh. Nhưng dù không có hoa keo rụng đi nữa, đối
với Singo, hình ảnh hàng cây hài hòa cân đối trên hè đại lộ hẳn là vẫn mãi mãi
đọng lại trong kí ức. Bởi vì lúc đó ông vừa từ chỗ một người bạn mới chết vì
ung thư gan ở bệnh viện ra về.
Họ
là chỗ bạn đồng liêu, song rất ít khi gặp nhau. Người bạn đau rất nhiều, nhưng
bên giường ông ta chỉ có một nữ hộ lí. Singo không hiểu vợ ông ta có còn sống
hay không nữa.
-
Anh có hay gặp Miamoto không? - Người bạn hỏi. - Nhưng dù anh có không hay gặp
anh ấy đi nữa, thì tôi vẫn muốn nhờ anh gọi điện thoại yêu cầu anh ấy giúp tôi
cái việc đó.
-
“Việc đó” là việc gì vậy? Singo hỏi lại.
-
Việc mà chúng ta đã nói vào dịp họp mặt năm mới ấy.
“Thuốc
độc.” - Singo sực nhớ. Bạn ông hẳn đã biết mình bị ung thư.
Cứ
kể những người trên sáu mươi tuổi gặp nhau là y như câu chuyện lại xoay quanh
vấn đề tuổi già và bệnh tật và lối thoát duy nhất ra khỏi những cái đó là chết.
Bạn bè của Singo đều biết nhà máy của Miamoto có sử dụng xianua kali, và một
người nào đó trong bọn họ đã buông một câu rằng, nếu ông ta có bị ung thư chẳng
hạn, thì cũng có thể yên chí là sẽ có một phần chất ấy. Bởi nếu tiếp tục sống
những ngày tàn với sự nhận thức rất rõ ràng căn bệnh ấy không chữa được, thì
chỉ có nghĩa là tự mình chịu đựng những đau khổ vô ích. Một khi hiểu được rằng
không còn con đường nào khác thì con người ta có quyền ấn định cho mình giờ kết
thúc tất yếu.
-
Nhưng đó chỉ là những chuyện phiếm bên chai rượu! Chuyện đùa ấy mà? - Singo chỉ
còn biết trả lời bạn như vậy.
-
Tôi chưa dùng đến nó đâu. Anh tưởng tôi sẽ uống liền à? Tôi chỉ muốn được có
quyền tự do lựa chọn thôi, anh hiểu không? Khi thấy rằng mình có thể chấm dứt
nỗi đau đớn bất cứ lúc nào mình muốn, ta sẽ dễ chịu đựng hơn... Đó là cái duy
nhất mà tôi còn có được. Nếu anh muốn, anh hãy gọi nó là chút tự do cuối cùng
của tôi vậy. Chút phương tiện cuối cùng dùng để trụ lại trên cái địa ngục
này... Nhưng tôi hứa với anh là tôi sẽ không uống nó đâu.
Trong
khi nói, mắt người bệnh ánh lên một vẻ kì lạ. Ở cuối giường, người hộ lí vẫn im
lặng đan một chiếc áo len dày.
Singo
không có đủ nghị lực để gọi điện cho Miamoto và cũng chẳng làm bất cứ điều gì
khác. Ông đau khổ với ý nghĩ rằng một con người sắp chết đang trông cậy vào
ông.
Khi
từ bệnh viện ấy ra về, ông đã nhìn thấy những cây keo trổ hoa và cảm thấy nhẹ
nhõm, còn giờ đây, khi đang ngủ gà ngủ gật trên xe lửa, ông bỗng nhớ đến chúng.
Hình như ý nghĩ về người bạn bị ung thư không phút nào cho đầu óc ông được
thảnh thơi.
Singo
đã ngủ thiếp đi và ông choàng tỉnh khi con tàu đỗ lại ở đâu đó giữa đường. Trên
đường ray bên cạnh, một con tàu khác lao ngược về phía Tokyo. Hẳn là tiếng còi
của nó đã đánh thức Singo.
Trên
lối mòn dẫn đến đường sắt có nhiều trẻ con chạy lại. Một số hành khách thò đầu
ra ngoài cửa để xem chuyện gì xảy ra ở phía đầu tàu - Đoàn tàu chạy trước chúng
ta bị trục trặc và phải dừng lại. - Người nhân viên trên tàu giải thích. - Xin
quý vị hành khách châm chước cho chúng tôi về sự chậm trễ này!
Một
người ngoại quốc ngồi đối diện Singo lay chàng trai ở bên cạnh ông ta dậy và
hỏi bằng tiếng Anh xem người nhân viên vừa nói gì. Gã trai nãy giờ ngồi ngủ gục
trên vai người ngoại quốc kia.
Gã
mở mắt nhưng vẫn ngồi nguyên như cũ. Mắt gã vằn đỏ, có quầng thâm. Tóc gã nhuộm
đỏ, nhưng lại ra cái màu đen trông bẩn bẩn. Singo hiểu ra rằng đó là một kẻ
đồng tính luyến ái đeo theo đám ngoại quốc.
Gã
trai lật bàn tay của người ngoại quốc lên và úp lòng bàn tay mình vào đó. Mặt
gã rạng lên hiền hậu như một người đàn bà được thỏa mãn. Khó mà xác định được
tuổi của những người ngoại quốc, nhưng căn cứ vào cái đầu lớn, cái cổ bự đã có
nếp nhăn và những vết nám trên cánh tay của người đàn ông ngồi đối điện, Singo
cho rằng ông ta cũng trạc tuổi ông. Bất giác ông có cảm nghĩ là mình đang ngồi
trước một con quái vật, cái con người kia, lần mò tới một đất nước xa lạ và vồ
lấy một gã trai của cái đất nước ấy.
Chiếc
sơmi màu nâu của gã đồng tính luyến ái để hở cổ và bộ ngực gầy gò của gã lộ ra.
“Nó
sẽ không sống được bao năm,” Singo nghĩ bụng và nhìn đi chỗ khác.
Dọc
bên bờ cái rãnh nước hôi thối ở bên trái đường sắt mọc đầy những bụi cây xanh
thắm.
Con
tàu vẫn chưa chịu chuyển bánh.
2
Đã
lâu rồi Singo không nằm ngủ trong màn. Ông có cảm giác là nó đè nặng lên ông và
ức chế ông.
Yasuco
cố tình đập muỗi một cách tức giận và làu bàu.
-
Vợ chồng Suychi vẫn ngủ trong màn đấy.
-
Thì bà đi mà ngủ với chúng nó. - Singo đớp lại và nhìn lên khoảng trần nhà
không bị cái màn vây bọc.
-
Ngủ với chúng nó thì tất nhiên là không, nhưng từ mai tôi sẽ đến ngủ với
Fusaco.
-
Tùy bà. Nếu bà thích, bà có thể nằm ôm cháu mà ngủ.
-
Ôi mà cái con bé Satoco không chịu rời mẹ nó ra lấy một phút, dù nó có em bé.
Hay là nó không được bình thường hả ông? Thỉnh thoảng mắt nó nhìn lạ lắm.
Singo
không đáp.
-
Phải chăng tất cả những đứa trẻ không có cha đều như vậy? - Yasuco hỏi tiếp.
-
Có thể bà cần phải âu yếm nó nhiều hơn.
-
Cả ông cũng thế đấy. Tôi thì tôi thích con bé Kinuco hơn.
-
Còn Aikhara thì chẳng có tin tức gì cả... Mình cũng không biết nó còn sống hay
đã chết nữa.
-
Nó đã gửi giấy li dị rồi thôi. Như vậy chưa đủ hay sao?
-
Vậy là chấm hết phải không?
-
Tôi hiểu ông muốn nói gì, nhưng ông phải đồng ý với tôi rằng dù nó còn sống hay
không thì cũng thế cả, đằng nào mình cũng không tìm được nó... Ta chỉ còn biết
quen dần với cái ý nghĩ rằng cuộc hôn nhân ấy đã chấm dứt. Nhưng chẳng lẽ sự
việc lại phải như thế hay sao? Nó sinh ra hai đứa con, rồi đột nhiên cắt đứt và
biến mất! Quả thực việc kết hôn chưa đủ để tạo được sự tin cậy.
-
Có điều là một khi cuộc tình duyên đã bị định đoạt như vậy, chẳng lẽ những
chuyện tiếp theo lại không thể dễ chịu hơn một chút được sao? Aikhara tất nhiên
là một kẻ không may, nhưng Fusaco hình như cũng chẳng cố gắng để hiểu nó và
giúp nó. Thằng đó hẳn là đã đau khổ.
-
Có những điều mà người đàn bà bất lực khi đối mặt với nó, một khi người đàn ông
đã rơi vào sự tuyệt vọng không lối thoát.
Trong
trạng thái như vậy anh ta không cho vợ lại gần mình. Nếu trong hoàn cảnh này,
Fusaco và hai đứa trẻ mà rơi vào cảnh phải ra ngoài đường thì chúng chỉ có nước
là tự sát. Còn người đàn ông thì vì thế mà luôn luôn tìm một người đàn bà khác
để có đôi khi quyết định chết. Người đàn ông không bao giờ bị ở vào thế bị xua
đuổi bị bỏ rơi.
Yasuco
ngừng một lát rồi nói tiếp:
-
Còn Suychi, bây giờ nó xử sự tốt, nhưng ai biết khi nào nó lại giở trò gì? Chỉ
có Kikuco biết bản thân mình đã trải qua những gì thôi.
-
Bà định nói đến cái thai ấy hả?
Câu
hỏi của Singo có nghĩa đôi. Ông vừa nghĩ về Kikuco, người đã bỏ đi một đứa bé,
lại vừa nghĩ đến Kinu, người đã cương quyết đẻ con. Song bà Yasuco không biết
đến việc thứ hai này.
Kinu
quả quyết rằng đứa con trong bụng chị ta không phải là của Suychi, và chị ta
không cho phép bất cứ sự can thiệp nào từ phía Singo. Sự thật rối bời. Dù sao thì
Singo cũng cho rằng Kinu nói dối.
-
Có thể sẽ không phải là dở nếu tôi sang ngủ ở chỗ vợ chồng Suychi, - bà Yasuco
nói, - bởi chẳng ai biết được chúng nó sẽ làm những trò dại dột gì. Có phần
nguy hiểm đấy...
-
Bà muốn nói gì?
Yasuco
không quay mặt lại phía chồng, bà nằm nguyên như cũ và đưa tay nắm tay ông. Sau
đó, bằng một vẻ hết sức bí mật, bà thì thầm:
-
Kikuco hình như lại có thai.
-
Cái gì-ì?
-
Tôi nghĩ là còn hơi sớm, song Fusaco đã nhận thấy một vài dấu hiệu.
-
Không hề còn một chút dấu vết gì của cái cách mà Yasuco thông báo với chồng
việc bà có thai hồi trẻ.
-
Fusaco bảo thế à? - Singo hỏi lại.
-
Tôi nghĩ là còn hơi sớm. - Yasuco nhắc lại. - Song tôi nghe nói là sau khi nạo
thai dễ dính bầu liền lắm...
-
Liệu có phải vợ chồng Suychi nói cho Fusaco biết không nhỉ?
-
Làm gì có chuyện?... Quan sát riêng của nó thôi.
Singo
thấy buồn cười về “quan sát”. Từ khi sống thiếu chồng, Fusaco tỏ vẻ tò mò quá
đáng đối với tất cả những gì liên quan đến cô em dâu.
-
Theo tôi, ông cần nói chuyện với Kikuco, khuyên nó lần này nên để sinh... -
Yasuco nói.
Singo
cảm thấy có cái gì đó làm ông nghẹn thở. Tin về việc có thai mới của Kikuco
càng làm cái ý nghĩ về chuyện có thai của Kinu thêm nhức nhối, đến độ không
chịu đựng nổi.
Có
thể là việc hai người đàn bà cùng có chửa với một người đàn ông là chuyện bình
thường, nhưng khi người đàn ông đó lại là con của ta, ta sẽ bất giác thấy sợ
hãi, một cách kì lạ. Trong sự trùng hợp đó có một cái gì ma quái, đó là một lời
nguyền rủa, một sự trả giá.
Quan
trọng hơn hết thảy, nếu lời nhận xét của Fusaco là đúng, đối với Kikuco đây là
lần mang thai thứ hai. Khi cô đi phá thai lần trước, ả tình nhân cũng bắt đầu
có thai, và trước khi ả ta đẻ, thì cô lại có thai lần nữa. Đương nhiên là cô
không ngờ rằng ả kia sắp sửa có con.
-
Nếu Kikuco hiểu rằng chúng ta đã biết là nó có thai, nó sẽ không dám phá thai
đi lần nữa đâu. - Bà Yasuco nói.
-
Đúng vậy! - Singo đáp. - Có điều bà phải nói chuyện với nó với tư cách là phụ
nữ với nhau.
Sau
đó ông không sao ngủ được nữa. Đầu ông đầy rẫy những ý nghĩ đen tối. Thậm chí
ông tức giận nghĩ cả đến việc dùng áp lực nào đó bắt ả Kinu kia phải bỏ đứa con
ấy đi...
Đã
quá hai giờ sáng. Từ ngoài vườn vẳng lại bản đồng ca hùng tráng của các loại
côn trùng. Âm thanh ấy nghe hơi lạ và Singo tự hỏi, phải chăng những con vật ấy
đang kêu thét?
Gần
đây ông rất hay nằm mơ. Và sáng nay, lúc trời gần hửng, ông cũng đã nằm mơ một
giấc mơ dài.
Ông
không hiểu mình đi bằng cách nào đến chỗ đó, nhưng ông nhìn xuống là thấy ngay
hai quả trứng. Đó là ở giữa sa mạc. Xung quanh bốn phía toàn là cát. Hai quả
trứng nằm cạnh nhau trên cát. Một quả lớn hơn - đó là trứng đà điểu, còn quả
nhỏ hơn, là trứng rắn. Cái trứng rắn nứt ra và một con rắn con tinh nghịch, thò
cái đầu bé xíu ra khỏi vỏ. Trông nó rất nghịch ngợm và dễ thương. Tất nhiên là
giấc mơ ấy có liên quan đến suy nghĩ của Singo về Kikuco và Kinu. Có điều ông
không hiểu được đứa con của người nào ở trong trứng đà điểu và con người nào ở
trong cái trứng rắn. Singo nghi hoặc tự hỏi, chẳng hiểu rắn đẻ trứng hay đẻ con
nữa?
3
Hôm
đó là chủ nhật. Singo thấy mệt mỏi bơ phờ và ông nằm rốn đến chín giờ. Ông rất
khó chịu khi nhớ đến giấc mơ về những quả trứng và cả về cái đầu nhỏ xíu của
con rắn con nữa. Sau đó ông trở dậy đánh răng, rửa mặt rồi đi vào phòng ăn.
Kikuco
đang buộc báo cũ lại thành từng bó, có lẽ cô định đem bán cho hàng phế liệu.
Thấy Singo vào, cô đứng lên để rót trà cho ông ngay.
-
Ba đã đọc chuyện hoa sen chưa ạ? - Kikuco hỏi và đặt hai tờ báo lên chiếc bàn
con. - Có thêm hai bài viết nữa. Con đã để riêng ra đây này.
-
Ta cũng có đọc về chuyện đó rồi. - Singo đáp nhưng vẫn cầm lấy báo. Ông còn nhớ
chuyện người ta tìm được những hạt giống hoa sen hai nghìn năm tuổi khi khai
quật một di chỉ khảo cổ và một nhà bác học, vị “tiến sĩ hoa sen” đã làm cho
chúng nảy mầm, rồi sau đó những cây sen ấy đã ra hoa. Lúc ông đọc bài báo viết
về chuyện ấy, Kikuco vừa mới nạo thai xong và đang còn nằm bệnh.
Sau
này còn có thêm hai bài báo nữa viết về chuyện hoa sen.
Một
bài kể chuyện nhà bác học nói trên đã phân chia các mầm sen như thế nào và đem
trồng chúng trong hồ của vườn trường Đại học Tổng hợp Tokyo, nơi ông ta từng
theo học ra sao. Bài thứ hai viết về chuyện hoa sen ở Mỹ. Một giáo sư của
trường Đại học Tổng hợp Tokyo đã tìm thấy ở Mãn Châu Lý những hạt giống hoa sen
đã hóa thạch và gửi chúng sang Mỹ. Tại vườn thực vật quốc gia Washington, người
ta đã tách lớp vỏ hóa đá của hạt ra, bọc nhân hạt vào bông ẩm và nuôi chúng
trong ống nghiệm. Năm ngoái đây, các hạt ấy đã nảy mầm và năm nay, sau khi họ
thả các mầm đó xuống hồ, thì chúng đã nở được hai bông sen màu hồng. Các chuyên
gia của vườn thực vật đã nêu ra giả định, rằng các hạt giống nói trên là từ một
ngàn năm đến năm mươi ngàn năm về trước.
-
Ta đã nghĩ ngay mà, - Singo cười bảo, - tính toán của họ có vẻ xê xích quá thì
phải... “Từ một nghìn năm đến năm chục nghìn năm” là nghĩa thế nào?
Ông
tiếp tục đọc nốt bài báo. Hóa ra là nhà bác học Nhật Bản, xuất phát từ cấu trúc
chất đất ở Mãn Châu Lý, đã kết luận rằng các hạt giống ấy hai nghìn năm tuổi.
Song người Mỹ đã đưa lớp vỏ hóa đá của hạt sen đi phân tích bằng phương pháp
phóng xạ, mà kết quả của nó chỉ ra là chúng một ngàn tuổi. Hiện vấn đề này còn
đang được tranh cãi.
-
Dù năm mươi ngàn năm tuổi hay chỉ một ngàn, cuộc sống của hoa sen cũng đã dài
kinh khủng, đúng không? - Singo nói. - Cả một thiên thu so với cuộc đời con
người rồi còn gì? Thật thú vị biết bao khi được nằm một đến hai ngàn năm trong
lòng đất...
-
Trong lòng đất ấy ạ? - Kikuco thì thầm hỏi.
-
Không phải trong mồ, mà cũng không chết, chỉ nằm thế thôi và yên nghỉ. Thế rồi
sau năm mươi ngàn năm thức dậy và nhận thấy rằng cả những vấn đề riêng lẫn vấn
đề của thế giới đã được giải quyết, trái đất này đã là một thiên đường.
-
Kikuco! - Tiếng Fusaco gọi từ phía bếp. - Cô dọn bữa sáng cho bố tôi nhé.
-
Vâng! - Kikuco đáp và đi xuống bếp.
-
Ba phải ăn một mình thôi. - Cô nói khi mang bữa điểm tâm lại cho Singo. - Cả
nhà đã ăn hết rồi ạ.
-
Vậy ư? Suychi đâu rồi? - Singo hỏi.
-
Anh ấy đi câu cá ạ.
-
Còn mẹ con?
-
Ở ngoài vườn ạ.
-
Sáng nay ta sẽ không dùng đến món trứng. - Singo nói và trả lại cho Kikuco cái
đĩa đựng quả trứng sống. Ông vừa nhớ đến cái trứng rắn và thấy ghê tởm.
-
Ba đọc xong báo chưa? - Kikuco hỏi và vồ lấy mấy tờ báo. Hẳn là cô muốn nói đến
việc có thể đem chúng đi bán phế liệu được chưa.
Fusaco
bưng lên cho Singo một con cá khô nướng cháy rồi lại quay xuống bếp với lũ trẻ
con.
Singo
đón lấy chén cơm từ tay Kikuco và nhìn thẳng vào mắt cô một cách đầy thử thách.
Sau đó ông hỏi khẽ:
-
Con có thai phải không?
-
Không ạ! - Kikuco trả lời lập tức và sau đó cô mới có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi.
Cô lắc đầu phủ định và nói thêm. - Không, làm gì có chuyện đó ạ?
-
Vậy là điều đó không đúng hả!
-
Dạ.
Kikuco
kinh ngạc nhìn Singo và đỏ mặt lên.
-
Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, con sẽ cẩn trọng hơn chứ, phải không? - Singo nói
tiếp. - Ta đã mắng cho Suychi một trận ra trò. Ta bảo nó phải coi chừng sau lần
phá thai ấy có thể con không có con được nữa. Tất nhiên là lúc đầu nó nói năng
bậy bạ và ta đã tuyên bố thẳng là nó cần phải biết sợ Trời Phật. Con người ta
đâu có thể nói chắc là ngày mai mình còn sống, còn nó thì... Nhưng ta tin rằng
con sẽ có một đứa con tuyệt vời.
-
Con rất tiếc là đã gây cho ba nhiều lo lắng. - Kikuco lí nhí và cúi đầu xuống.
Singo
tin rằng cô đã nói thật với ông. Nhưng nếu vậy thì tại sao Fusaco lại nói rằng
cô mới có thai? Khó mà có thể xảy ra việc Fusaco nhận biết điều đó trong khi
chính Kikuco lại không nhận thấy gì. Hẳn là những “quan sát” của Fusaco đã
không đúng.
Singo
lo là Fusaco nghe được câu chuyện vừa rồi giữa ông với Kikuco và ông cảnh giác
nhìn về phía bếp. Song ở đó chẳng thấy tiếng động nào cả. Có thể chị chàng đã
dẫn con đi ra ngoài rồi.
-
Theo như ba thấy thì lâu nay Suychi có bao giờ đi câu cá đâu? - Singo nhận xét.
-
Đúng vậy, song hôm nay chắc có ông bạn nào rủ rê nên anh ấy hăng lên. - Kikuco đáp
lại.
-
Có thể là anh chàng đã cắt đứt với Kinu rồi, Singo thầm nghĩ.
Trước
đây hắn đã đến với nhân tình kể cả ngày chủ nhật.
-
Con có muốn ta đi đến chỗ hồ không? - Ông hỏi con dâu.
-
Có ạ.
Singo
ra vườn. Bà Yasuco đang ngẩng cổ xem xét gì đó trên tán cây anh đào.
-
Có chuyện gì vậy? - ông hỏi.
-
Chẳng có gì cả. - Yasuco đáp. - Nhưng ông xem này, lá của nó đã rụng gần hết.
Hay là sâu bọ cắn đấy nhỉ? Tôi cứ nghe thấy ve kêu ở cây này, thế mà lúc ra xem
thì đã trụi sạch lá.
Trong
khi hai người nói chuyện, những chiếc lá chớm vàng từ trên cây không ngừng rụng
xuống.
-
Suychi đi câu cá rồi. Tôi với Kikuco sẽ đến xem nó câu thế nào. - Singo nói.
-
Nó đi câu à? - Bà Yasuco quay lại hỏi ông.
-
Tôi đã hỏi Kikuco về chuyện kia rồi, nhưng nó bảo là không có đâu, “quan sát”
của Fusaco hóa ra là sai bét.
-
Vậy à? Ra là ông đã hỏi nó rồi đấy? - Yasuco trầm ngâm nói bằng một giọng kéo
dài. - Thật xấu hổ biết chừng nào?
-
Tôi không thể hiểu nổi tại sao Fusaco cứ nhúng mũi vào khắp mọi chỗ và ra sức
đánh hơi thế!
-
Thật vậy, tại sao nhỉ?
-
Tôi hỏi bà đấy, chứ không phải bà lại đi hỏi tôi đâu.
Khi
hai ông bà vào nhà, Kikuco đã đợi sẵn trong phòng ăn để đi chơi. Cô mặc chiếc
áo len cao cổ trắng và đi tất trông đầy sức sống.
4
Một
hôm, ở bên lề đường xe lửa đột nhiên nở rộ những bông hoa màu đỏ. Đó là loài
cam thảo mọc gần sát đường sắt đến nỗi tàu chạy qua làm chúng rung rinh. Cả ở
trên con đê ở Totsuca cũng thấy hoa cam thảo. Những bông hoa cam thảo mới nở
trông thật rực rỡ và tươi tắn.
Buổi
sáng hôm đó, những bông hoa đỏ ấy gợi lên một cảm giác bình yên trên những cánh
đồng cỏ mùa thu. Cỏ tóc tiên cũng bắt đầu uốn cong lá.
Singo
cởi giày bên phải ra, gác chân lên và xoa nắm bàn chân.
-
Ba làm sao vậy? - Suychi hỏi.
Thấy
nó bằng nặng thế nào ấy... Thỉnh thoảng khi trèo lên bậc thềm nhà ga, hai chân
tôi nặng trĩu như đổ chì vậy. Sang năm nay tôi xuống sức rồi. Tôi đang ra đi từ
từ đấy, anh biết không?
-
Kikuco cũng lo lắng. Cô ấy bảo trông ba có vẻ mệt mỏi.
-
Thế à? Chắc tại ba nói với nó những chuyện vớ vẩn đấy... Chuyện muốn được chôn
năm mươi nghìn năm để nghỉ ngơi trong lòng đất.
Suychi
không hiểu nhìn ông.
-
Tại ở trên báo có viết về những hạt giống hoa sen từ cổ xưa mà. Anh có đọc
chuyện đó không? Singo châm thuốc lá và nói thêm, - ba còn hỏi Kikuco có thai
hay không... Cô ấy hoang mang ra trò đấy. Chuyện đó thế nào rồi?
-
Vẫn còn quá sớm ạ.
-
Thế còn chuyện đứa con của Kinu thì sao? Theo tôi thì hiện tại chuyện đó quan
trọng hơn đấy.
Suychi
nép hẳn người vào tường, nhưng không đầu hàng:
-
Con biết ba đã đến gặp cô ấy! - Anh ta nói. - Để đưa cô ta tiền như kiểu cho
nghỉ việc ấy. Nhưng lẽ ra ba không cần phải làm như thế.
-
Anh biết được vào lúc nào vậy?
-
Thì con biết, nhưng không phải từ cô ta đâu. Như ba đã rõ, con và Kinu đã cắt
đứt với nhau hoàn toàn rồi.
-
Còn đứa con là của anh phải không?
-
Cô ấy bảo là không phải.
-
Nó nói gì, điều đó không quan trọng, đây là nói đến lương tâm của anh ấy? -
Singo quát lên bằng một giọng run run giận dữ. - Thế nào?
-
Trong tình trạng như vậy, lương tâm không phải là vị quan tòa sáng suốt nhất.
-
Cái gì-ì?
-
Thôi được rồi, cứ cho là con sẽ tự dằn vặt đi. Nhưng phỏng có ích lợi gì? Đằng
nào thì con cũng không thể lao đầu vào cái ý muốn ương ngạnh điên rồ đòi giữ
lại cái thai của cô ấy được.
-
Nhưng anh cần biết là cô ta đau khổ nhiều hơn anh! Cũng như Kikuco vậy.
-
Có thể. Nhưng sau khi đã cắt đứt với nhau, con thấy cô ấy vẫn sống yên ổn như
trước đấy thôi.
-
Và đối với anh thế là đủ chứ gì? Quả thực là anh không muốn biết đứa trẻ đó là
của anh hay của ai à? Hay là lương tâm của anh đã biết điều đó rồi?
Suychi
im lặng và nhấp nháy đôi mắt to quá đẹp đối với một người đàn ông của mình.
Đến
nơi làm việc, Singo thấy trên bàn giấy có một tấm thiếp báo tin buồn. Người bạn
bị ung thư của ông đã chết sớm hơn là người ta dự định.
Phải
chăng có ai đã đem cho ông ta thuốc độc? Hay ông ta đã tìm cách khác để tự vẫn?
Ngoài
tấm thiếp ra còn có một bức thư của Ayco. Cô ta viết rằng đã chuyển sang làm ở
một hiệu may khác. Sau đó Kinu cũng đã bỏ việc và lánh đến ở Numatzu. Với Ayco,
chị ta chỉ cho biết rằng chị ta muốn mở tiệm may riêng và ở Tokyo thì điều đó
khó thực hiện được.
Mặc
dù trong thư Ayco không viết, nhưng Singo vẫn đoán rằng Kinu lánh về Numatzu
chỉ để sinh con. Có thể Suychi có lí khi nói rằng cô ta đã có cuộc sống riêng
của mình mà nó không hề động chạm đến cả anh ta lẫn Singo.
Singo
cứ ngồi như thế một lúc lâu, lơ đãng nhìn vào trong làn ánh nắng chói chang.
Sau đó ông sực nhớ đến Ikeda, người bạn cũ của Kinu và quyết định đến gặp chị
ta hoặc Ayco để hỏi thăm về Kinu.
Nghỉ
trưa xong ông đi viếng bạn. Mãi đến lúc ấy ông mới nhớ ra là vợ của bạn ông đã
chết từ lâu. Hẳn ông ta đã sống với người con trai cả.
Singo
không dám hỏi xem có phải bạn ông đã tự vẫn hay không, nhưng ông rất ngờ là như
vậy. Trong số hoa viếng để bên linh cữu thì những bông cúc đại đóa lớn là đẹp
nhất.
Sau
lễ viếng Singo trở về hãng và cùng với Natsuco xem xét giấy tờ mới gửi đến.
Bỗng có điện thoại của Kikuco gọi lại, Singo giật mình khi nghe thấy tiếng cô,
ông đã tưởng là có chuyện gì xảy ra.
-
Kikuco đấy à? Con đang ở đâu vậy? - Singo hồi hộp hỏi.
-
Con đang ở chỗ cha mẹ con đây ạ! - Kikuco cười vui vẻ đáp. - Mẹ con gởi điện
bảo muốn nói chuyện với con nên con đã vội về ngay nhà. Nhưng hóa ra là chẳng
có gì cần thiết, chả là vì mẹ con nhớ con thôi.
-
À... thì ra đầu đuôi là thế đấy! - Singo thở ra nhẹ nhõm. Trong lòng ông cảm
thấy ấm áp, không chỉ vì được nghe thấy tiếng nói của Kikuco mà thôi.
-
Ba ơi, ba sắp về chưa ạ?
-
Sắp rồi. Cha mẹ con có được khỏe cả không?
-
Cám ơn ba, khỏe ạ. Tự nhiên con thấy muốn về cùng với ba quá nên con gọi lại...
-
Vậy hả? Nếu con muốn ở lại chơi bên nhà thì cũng được. Ba sẽ nói lại với Suychi
cho, đừng có ngại.
-
Không đâu, con đang chuẩn bị ra về đây.
-
Nếu vậy thì ghé qua hãng nhé?
-
Đến đó được không ạ? Con đã tính đợi ba ở nhà ga kia.
-
Đừng, lại đây đi! Con có muốn nói chuyện với Suychi không? Chúng ta có thể đi
ăn chiều ở đâu đó rồi cả ba cùng về luôn.
-
Thôi để con lên đường luôn bây giờ. Con đã sẵn sàng rồi.
Singo
cảm thấy sự ấm áp trong lòng ông lan cả lên mặt. Thành phố bên ngoài bỗng trở
nên sáng sủa hơn.