Trúc mã không thanh mai - Chương 10 - 11 - 12
10.
Đêm xuống, ta cùng Liễu Họa Niên trọ lại tại một khách
điếm nhỏ ở trấn gần nhất.
Đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe cửa sổ cạch một tiếng,
cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người từ cửa sổ nhảy vào, đúng là Tiểu
Bạch mất tích đã lâu.
“Được lắm, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Ta
hầm hầm xắn tay áo, định tiến tới nhéo tai hắn, hắn vội vàng nói: “Ta biến mất
là có nguyên nhân!”
“Nguyên nhân gì?”
“Ta đã giúp ngươi dò la được một tin, nghe nói Liễu
Họa Niên thích nhất là nữ nhân nhu nhược. Mối tình đầu của hắn chính là một
nàng Tây Thi yếu đuối…”
“Nhu nhược?” Ta cực kỳ sợ hãi, ta cái gì cũng có, chỉ
không có nhu nhược. “Vậy phải làm thế nào đây?”
Tiểu Bạch nói: “Muốn trở nên nhu nhược cũng đơn giản
thôi. Đưa tai lại đây, như thế, như thế như thế…”
Ngay sau đó, một trận gió lạnh thổi qua, ta thấy mình
đứng ở góc phố nào đó, mặc bạch y phiêu phiêu như tiên nữ, tay ôm trong lòng
một chú thỏ trắng.
Một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, ta đột nhiên lao ra,
ngựa bị kinh sợ, giơ hai chân trước lên hí vang, một người gạt màn xe ra, quát
lên: “Kẻ nào, dám…”
Người kia quả nhiên chính là Liễu Họa Niên. Khi hắn
nhìn thấy ta, lập tức trở nên hoàn toàn ngây dại.
Ta từ trong áo lấy ra một chiếc khăn tay, che lên
miệng khẽ ho khan, vừa ho vừa buồn bã nói: “Vị công tử này, Tiểu Bạch của ta
sinh bệnh rồi, làm sao bây giờ?”
“Tiểu Bạch?” Liễu Họa Niên hồ nghi nhìn sang con thỏ
trắng trong lòng ta. Ta gật đầu, rơi lệ: “Đây là Tiểu Bạch vô cùng vô cùng quan
trọng với ta, nhưng mà nó sinh bệnh, sắp chết, ta rất, rất, rất sợ hãi…”
Ta nghĩ, giờ phút này biểu tình của ta tuyệt đối vừa
yếu đuối lại vừa đáng thương, khổ sở động lòng người tới cực điểm, bởi vì Liễu
Họa Niên quả nhiên lộ ra vẻ vô cùng thương cảm, tự mình xuống xe đỡ lấy ta:
“Thì ra là thế, tiểu thư thật sự là người dịu dàng, ngay cả đối với con thỏ
cũng có lòng thương như vậy, lại đây lại đây, lên xe ngựa của ta, chúng ta cùng
mang Tiểu Bạch đi tìm đại phu.”
Trong lòng ta mừng như điên, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ
dáng nhu nhu nhược nhược, hướng về xe ngựa đi một bước ho ba tiếng, mà ngay lúc
đó, một con heo đực đột nhiên xông tới, nhanh như chớp ngậm lấy Tiểu Bạch của
ta mang đi, ta giận dữ, giật lấy roi thúc ngựa xa phu, thẳng tay đánh nó lăn ra
đất, vừa đánh vừa chửi: “Con heo đực nhà ngươi mà cũng dám đoạt Tiểu Bạch của
ta! Ngươi chẳng lẽ không biết Tiểu Bạch là của ta sao? Nó là sủng vật của ta,
bất cứ ai cũng đừng hòng đoạt lấy! Ngươi chết đi, chết đi!”
Con heo đực đáng thương kia, bị ta đánh cho máu chảy
thành sông, hơi thở thoi thóp.
Lúc này ta mới buông tha nó, vứt roi, hài lòng xoay
người lại, lập tức thấy vẻ mặt khiếp sợ của Liễu Họa Niên — thảm rồi! Hình
tượng mỹ nhân nhu nhược của ta…
Trong lòng cả kinh, sợ tới mức tỉnh lại, thấy ánh nắng
ban mai trải bên ngoài phòng, mới biết thì ra là nằm mơ, vội vàng lau lau cái
trán ướt đẫm mồ hôi, vỗ vỗ ngực, may mắn, may mắn là đang nằm mơ.
Bất quá, kể từ đó, ta lại càng nghĩ tới Tiểu Bạch
nhiều hơn. Hắn rốt cuộc là đi đâu? Bình thường không cần gọi hắn cũng tự động
xuất hiện trước mặt ta, vì cái gì đã qua một đêm rồi mà hắn vẫn chưa tới tìm
ta?
Tâm tình buồn bực nên không thấy buồn ngủ nữa, ta rửa
mặt chải đầu qua loa một lúc, quyết định đi tìm Liễu Họa Niên, nhờ hắn tìm
người giúp ta. Ai ngờ mới mở cửa phòng, đã thấy vô số cánh hoa bay bay giữa
không trung…
Ta ngây người ra một chút, nghĩ nghĩ, không có gió mà,
vậy mấy cánh hoa đó bay xuống bằng cách nào, chờ khi ta ngẩng đầu lên, nhìn
trên mái nhà mới nhận ra, không phải là do gió, rõ ràng có hai nữ nhân đứng
trên đó, trong tay cầm một cái giỏ lớn, rải từng đợt hoa xuống…
Mà hai nữ nhân kia, là người quen cũ – đèn lồng nữ
nhân, cầm kiếm nữ nhân.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là lui về sau, đóng
cửa, nhưng cửa còn chưa kịp đóng, một bàn tay từ bên ngoài đã đưa tới, chặn cửa
lại.
Bàn tay xinh đẹp trắng nõn nà như nạm ngọc.
Trên cổ tay còn đeo bảy chiếc vòng mang màu sắc khác
nhau.
Ta từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình giàu có, cũng đã
được bồi dưỡng không ít kiến thức, liếc mắt một cái liền nhìn ra, mỗi chiếc
vòng tay đã có giá trị hơn ngàn lượng vàng.
Mặc dù ta không keo kiệt như cha ta, nhưng thấy ngọc
khí quý báu như vậy, tự nhiên trong đầu cũng nảy sinh ý niệm tuyệt đối không
thể làm hỏng nó, vội vàng buông cửa ra, kinh ngạc nhìn người mới tới.
Người kia đứng trước cửa, phong tình vạn chủng, thấy
cửa mở liền thu tay lại, khẽ vân vê lọn tóc dài, ngưng mắt nhìn ta cười ngọt
ngào, ta bỗng thấy như hoa trên thế gian này đều đang nở rộ.
“Xin hỏi, vị cô nương này chính là hôn thê của Liễu
huynh sao?”
“Ngươi là…?”
Đèn lồng nữ nhân và cầm kiếm nữ nhân đồng loạt phi
thân từ mái nhà xuống, đứng phía sau nàng, càng làm nổi bật vẻ đẹp không gì
sánh bằng.
“Vị này là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hơi
thở như hoa lan, răng trắng như ngà, thân hình mảnh mai, mặt mày như sương, mái
tóc như mây, huệ chất lan tâm, thiên hương quốc sắc, phong hoa tuyệt đại,
khuynh quốc khuynh thành đại đại đại mỹ nhân, chính là tỷ tỷ của ta!”
“Lùn tịt, ngươi nghe cho kỹ đây, đừng để bị dọa, tỷ tỷ
của ta chính là đương triều Phượng Nghi công chúa nha!”
“Trời đất?” Một loạt thành ngữ dài thườn thượt chưa
dọa được ta, nhưng cái tên này lại làm ta kinh ngạc hoàn toàn triệt để.
Phượng – Nghi – công – chúa?
Đó không phải là đối tượng thành thân của Tiểu Bạch
sao?
11.
Nhập niên tương ước, phụ bối nặc khởi. Thanh mai trúc
mã, thủ túc tương y. Hữu tình vô dục, phi ngã sở ký. Kim ngộ giai ngẫu, hữu
phượng lai nghi, xuất tự hoàng đình, trường vu cung tây. Nguyện lánh phàn quế,
khẩn cầu thối cát. Lượng ngã đa tình, thứ ngã phụ nghĩa.
Vi ước nhân – hạnh bái thượng.
(Hai mươi năm ước hẹn của bậc trưởng bối. Thanh mai
trúc mã gắn bó như tay chân. Có tình nhưng không có ý, không phải do ta. Nay
gặp giai ngẫu, hữu phượng lai nghi, xuất thân từ hoàng đình, lớn lên ở Tây
cung, nguyện lánh công danh, xin được thoái hôn. Lượng ta đa tình, thứ ta phụ
nghĩa.
Vi phạm ước hẹn – Hạnh kính bút)(1)
(1) Dịch đại haha,
thứ lỗi cho vốn ngôn ngữ của mình, cho dù có hiểu cũng không tìm được cách dịch
tương đương.
Sáu mươi hai chữ.
Mùa thu năm trước, dùng thể chữ Mễ Nam Cung phóng
khoáng thoát tục, viết trên giấy gấm Vân Nam mà ta thích nhất, đưa đến tay ta.
Tô Tiểu Bạch chính là dùng một câu “Hữu phượng lai
nghi”(2) kia, thoái hôn với ta. Mà giờ phút này, con người cao quý lớn lên
ở Tây cung, xuất thân từ hoàng đình kia, đang đứng trước mặt ta.
(2) Ý nghĩa của câu này trong Hồng Lâu
Mộng là có chim phượng đến múa, ý nói là điềm lành.
Ta nhìn mắt nàng, mi nàng, mũi nàng, tổng thể tất cả,
không biết vì sao trong lòng cảm thấy nặng nề, có điểm tự ti, có phần kinh
diễm, dường như còn có chút bi thương thoáng ẩn trong lòng.
Mà cuối cùng, toàn bộ những cảm xúc này chuyển thành
chán ghét.
Ta lạnh lùng liếc mắt qua hai người hầu phía sau
Phượng Nghi công chúa, hơi hếch cằm lên: “Nguyên lai là công chúa điện hạ, nghe
danh đã lâu, thất kính thất kính.”
“Ta có thể vào không?” Nàng khách khí hỏi.
Ta khách khí đáp: “Thật có lỗi, phòng ốc sơ sài, sợ
không chiêu đãi nổi chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, hơi thở như hoa lan,
răng trắng như ngà, thân hình mảnh mai, mặt mày như sương, mái tóc như mây, huệ
chất lan tâm, thiên hương quốc sắc, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh
thành đại đại đại mỹ nhân như người.”
Đèn lồng nữ nhân giận tái mặt, cầm kiếm nữ nhân đặt
tay lên kiếm nhìn ta như hổ rình mồi, riêng Phượng Nghi công chúa sắc mặt không
đổi, vẫn mỉm cười như trước. Haiz, phụ thân có nói qua, việc buôn bán sợ nhất
chính là sắc mặt nham hiểm không lộ ra là vui hay giận, bởi vì đạo hạnh cao
thâm như vậy nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ. Bất quá phụ thân cũng
nói, khi gặp được loại nhân vật quan trọng này, ngươi không biết nói gì thì cứ
cười đi.
Bởi vậy ta híp mắt, giương khóe môi lên cười, cười đến
muốn bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào.
Hai người chúng ta cứ giằng co nhìn nhau cười như vậy.
Qua khoảng thời gian nửa chén trà, Phượng Nghi công
chúa rốt cuộc không cầm cự nổi, lông mày khẽ nhướng lên mắt mở to ra, oa ha ha
ha, ta thắng!
Đang thầm đắc ý, lại nghe nàng mở miệng nói: “Tuy rằng
nói như vậy thực thất lễ, nhưng mà… ta đã có cốt nhục của Liễu huynh.”
Gì?
Ta nghĩ vẻ mặt của ta lúc này nhất định rất buồn cười,
bởi vì đầu óc mơ màng một lúc sau mới có thể phản ứng lại, nghe được giọng nói
của chính mình khủng khiếp cỡ nào, tầm mắt theo bản năng liền dời tới bụng công
chúa, rõ rằng bằng phẳng mà…
“Cho nên, nếu như trong vòng bảy tháng chàng không
cưới ta, danh tiết ta sẽ bị hủy, hoặc là, chỉ có thể kiếm một phò mã khác.”
Lại một đạo sét đánh xuống, điều ta sợ cũng đã tới.
Chẳng lẽ… Tiểu Bạch vì nguyên nhân này mới…
“Thế nhưng Liễu huynh lại một mực trốn tránh ta, hành
tung của chàng phiêu bạc bất định, tìm thế nào cũng tìm không thấy. Thật vất vả
mới nghe nói xuất hiện tại nơi này, nhưng giờ Tý đêm qua ta mới đến nơi, chàng
đã đi rồi.”
“Sao cơ?” Ta ngơ ngác quay đầu nhìn căn phòng bên
cạnh, quả nhiên im ắng không một tiếng động. Theo lý mà nói bên này có động
tĩnh lớn như vậy, Liễu Họa Niên phải ra từ sớm, chẳng lẽ đã đi thật rồi? Sau
khi hiểu rõ chuyện tình, ta lại nhìn sang Phượng Nghi công chúa, địch ý ban đầu
hoàn toàn biến mất, ngược lại trở nên vô cùng thông cảm.
Trên mặt Phượng Nghi công chúa không còn nét cười,
trong mắt loang loáng nước, nhìn ta, thanh âm mềm mại: “Ta vốn định hứa hẹn,
dùng tài phú địa, quan to lộc hậu… để dụ dỗ cô nương rời khỏi Liễu huynh, thế
nhưng, khi gặp cô nương lần đầu tiên, ta đã biết, người này không thể mua bằng
danh lợi thế tục; ta vốn có thể dùng thủ đoạn của hoàng tộc bắt ép cô nương,
thế nhưng, ta không muốn làm như vậy. Cô nương, ta thấy nàng là người tốt. Thử
đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đổi lại nếu nàng là ta, nên làm thế nào
cho phải đây?”
Toàn thân ta cứng đờ lui về sau vài bước, lúng túng
không nói nên lời: “Vô luận… như thế nào, vào trong trước đã.”
Phượng Nghi công chúa cứ thế mà vào.
Sau đó đã kể một chuyện kỳ thực là đáng xấu hổ, nhưng
ta vẫn bị cảm động bởi tình yêu trong đó.
Nghe nói Phượng Nghi công chúa thích tự do, nữ cải nam
trang ra ngoài ngao du học hỏi, tình cờ gặp được Liễu Họa Niên, trò chuyện với
nhau rất vui vẻ, xưng huynh gọi đệ, cùng lưu lạc giang hồ, không gì thích hơn.
Một đêm đi chơi thuyền trên Thái Hồ, sau khi uống say, thất thố gây ra sai làm
nghiêm trọng. Cả hai đều xấu hổ, định xem như không xảy ra việc gì, ai ngờ công
chúa lại mang thai. Họ Liễu vô tình, không chịu trách nhiệm mà còn trốn tránh.
Công chúa tuy là thiên chi kiêu nữ, trời sinh tính tình đằm thắm, không thể
dùng vũ lực, bởi vậy một người trốn một người tìm, dẫn đến cục diện ngày hôm
nay.
Ta cầm khăn tay lau nước mắt, giận dữ nói: “Đúng là
cặn bã! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm không dám nhận, để một nữ tử yếu
đuối như vậy phải bôn ba bất lực, thật đáng giận!”
Phượng Nghi công chúa rũ mắt xuống, lông mi dài đẹp in
bóng tầng tầng trên mặt: “Ta tuy là hoàng nữ (3), nhưng gặp phải chuyện này…
cũng không biết nên nói với ai. Nếu để dân chúng biết được, thể diện hoàng tộc
mất hết. Ta, ta, không bằng dùng một thước vải trắng…”
(3)Hoàng nữ: con vua
Ta vội vàng nắm lấy tay nàng nói: “Không được! Tuyệt
đối không được! Người không thể phí hoài thân mình, một xác hai mạng nha! Tuy
rằng Liễu Họa Niên vô tình, nhưng hài tử vô tội! Người phải kiên cường!”
Phượng Nghi công chúa rơi lệ nhìn ta, nắm tay ta nói:
“Ta quả nhiên không nhìn lầm, cô nương là người tốt. Chẳng những không trách cứ
mà còn an ủi ta…”
Mặt ta đỏ bừng, ngượng ngùng rút tay lại nói: “Chuyện
này… thôi… đều là nữ tử, nữ tử không giúp nữ tử, thì còn có thể giúp ai.”
“Về phần Liễu huynh…”
“Hừ! Hắn dám làm ra chuyện bạc tình vô sỉ như vậy, ta
muốn giết hắn còn không xong, nói gì gả cho hắn. Phì phì phì, không lấy chồng!
Người yên tâm, công chúa, ta nhất định đòi lại công bằng cho người!”
Phượng Nghi công chúa đứng dậy hành đại lễ với ta: “Nếu
vậy, Phượng Nghi bái tạ đại ân của cô nương.”
Ta vỗ ngực thề thốt rồi chia tay công chúa, cả người
đắm chìm trong căm phẫn, hận không thể lập tức đi bắt Liễu Họa Niên, hành hiệp
trượng nghĩa. Đang tự vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp đó, có người gõ nhẹ lên cửa sổ
vài cái, quay đầu nhìn lại đúng là Tiểu Bạch!
Ta chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tin chắc lần này
tuyệt đối không phải nằm mơ, lập tức nhảy lên chạy qua đó: “Tiểu Bạch!”
Hắn linh hoạt trườn vào từ cửa sổ như cá đang bơi,
đứng cười cười trước mặt ta: “Ừm.”
Sau đó ta lại kêu lên một tiếng: “Tiểu Bạch!”
“Ừm.”
Mắt ta đỏ lên, bay qua ôm cổ hắn: “Tiểu Bạch Tiểu Bạch
Tiểu Bạch!”
“Được rồi được rồi, ta ở đây, phì muội.”
“Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện, ngươi
ở đây thật tốt quá, tên Liễu Họa Niên kia hắn không phải người tốt mà!” Ta ôm
hắn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc lóc kể lể một phen: “Hắn đùa bỡn
tình cảm của người khác, hại người ta mang thai, lại không chịu trách nhiệm,
bội tình bạc nghĩa…”
Ta càng nói càng cảm thấy Liễu Họa Niên tội ác tày
trời, tội lỗi chồng chất, quả thật là làm cho người thần đều phẫn nộ, nên bị
thiên lôi đánh. Lúc này, Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng, giọng nói thanh thanh
lạnh lùng từ đỉnh đầu thổi tới: “Ta hỏi ngươi, ta và công chúa đính hôn là khi
nào?”
“Sao cơ?” Ta ngây người một chút, ngẩng đầu: “Là sau
khi ngươi từ hôn với ta không lâu. Tháng mười năm ngoái? Hay là tháng mười một
nhỉ?”
“Vậy hiện tại là tháng mấy?”
“Tháng tư.”
“Cho nên?” Hắn nhướng nhướng mày.
“Cho nên?” Ta cũng hoang mang nhướng nhướng mày theo,
nhưng tiếp theo lập tức hiểu ra “A!”
“Nghĩ ra rồi sao?”
“Khoan đã! Ngươi cùng công chúa đính hôn vào tháng
mười một, công chúa lại nói tháng một năm nay có quan hệ thân mật với Liễu Họa
Niên, như vậy… Mùa đông tháng một thời tiết khắt nghiệt, bọn họ còn đi chơi
thuyền trên Thái Hồ? Còn nữa… đại hôn của công chúa sắp đến, còn có thể xuất
cung bước chân vào giang hồ sao?”
Tô Tiểu Bạch nháy mắt với ta một cái mang ý “Ngươi rốt
cuộc cũng chịu suy nghĩ cẩn thận.”
Vì thế tay ta bắt đầu run run rẩy rẩy, nửa ngày sau,
mới túm lấy áo hắn, sợ hãi mở miệng: “Ta… bị… lừa…?”
Tô Tiểu Bạch thở dài, không nói gì, chỉ xoa xoa đầu
ta.
Ta rơi lệ đầy mặt.
12.
Ta nhớ lúc trước, có người khách từ Thiên Trúc đến,
mang theo một loại kẹo kỳ lạ. Phụ thân thấy ta đứng một bên chảy nước miếng,
liền lấy ra một viên, giấu ở trong tay, hướng về phía ta vẫy vẫy tay, ta chạy
ào tới, người cho ta viên kẹo đó. Ngày hôm sau, khi người nhìn thấy ta, lại làm
động tác vẫy tay giống như vậy, ta vội vàng vui mừng chạy tới, nhưng khi mở tay
ra, bên trong chỉ là cục đá.
Tô bá bá sau khi nghe được chuyện này, cảm khái nói:
“Đối với nữ nhi của mình còn như thế, Hướng tài thần quả là keo kiệt danh bất
hư truyền.”
Còn Tiểu Bạch sau khi biết, lại đến thư phòng bái kiến
cha ta, nửa canh giờ sau, hắn mang ra cho ta một hộp kẹo trong suốt.
Dĩ nhiên là ta mừng như điên, mở nắp hộp ăn lấy ăn để,
cuối cùng chỉ còn một viên mới nhớ ra, ngượng ngùng ngẩng đầu: “Ai da… Cái này,
ngươi có muốn ăn không?”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn ta lúc đó tựa như cha ta nhìn
thấy túi tiền của người khác, vô cùng phức tạp.
Mà cha lúc ấy đang đứng bên cửa sổ thư phòng, nhìn
chúng ta, lắc đầu thở dài: “Hướng Tiền ta cả đời khôn khéo, lại sinh ra một nữ
nhi mặt mày sáng sủa nhưng lại thực ngốc, bất quá, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc,
cổ nhân cũng không gạt ta.”
Ta rất không vui vì cha chê ta ngốc.
Dần dần khi lớn lên, cảm xúc không vui này cũng tăng
theo, bởi vì trong lúc vô tình nghe thấy bọn hạ nhân nói cha không truyền lại
sản nghiệp của người cho ta, mà muốn truyền cho Tiểu Bạch. Sau đó, Tiểu Bạch từ
hôn, tuy rằng cha không nói gì, nhưng tóc bạc càng ngày càng nhiều.
Giờ này phút này, ta ở trong một khách điếm xa la cách
nhà trăm dặm, không biết vì sao lại nhớ tới kẹo Thiên Trúc. Có lẽ, ta đúng thật
là ngu ngốc mà…
“Công chúa vì sao lại bày ra trò nói dối với ta như
vậy?”
Ánh mắt Tiểu Bạch lóe lên, thấy ta ngẩng đầu nhìn hắn,
liền xoay mặt sang hướng khác một chút, thản nhiên nói: “Hiện tại ngươi có được
trân bảo mà nữ tử khắp thiên hạ đều mơ tưởng tới. Bọn họ muốn có được trân bảo
này, dĩ nhiên bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng sẽ dùng.”
“Liễu Họa Niên là trân bảo sao?”
“Hắn không phải sao?” Tiểu Bạch hỏi lại.
Ta bối rối.
Liễu Họa Niên là một người đẹp, thực sự rất đẹp. Từ
nhỏ tới lớn ta chừng thấy qua nam tử nào được như vậy. Tiểu Bạch và hai người
ca ca của hắn đều nổi danh là mỹ nam tử của Trung Nguyên, riêng Tiểu Bạch cũng
đã làm cho tất cả nha hoàn ở Phượng Hoàng sơn trang phải đánh nhau vì hắn… Có
điều, so với Liễu Họa Niên, bọn họ chỉ làm nền mà thôi.
Võ công của hắn cũng thực sự cao cường, đối phương dù
mạnh trong nháy mắt cũng bị đánh cho tả tơi, loại bình tĩnh này, loại công lực
này, tuy ta không phải người trong giang hồ, nhưng cũng biết rõ đó là võ công
cực cao.
Hắn còn rất cẩn thận ôn nhu, đưa ta đến khách điếm,
chỉ cần ta hơi nheo nheo một cọng lông mi, động động ngón tay, hắn có thể đoán
được ta muốn làm gì, là ngại gió lớn muốn đóng cửa sổ, hay là đang khát muốn
uống nước.
Có lẽ điều duy nhất đáng trách là hắn ra tay quá mức
độc ác, nhưng nghĩ kỹ lại, những người đó đều tìm tới hắn để báo thù, nếu hắn
võ công không tốt, rơi vào tay họ, rất có khả năng bị chặt tay chặt chân, còn
hắn chẳng qua chỉ để lại vết cắt nơi yết hầu của họ. Phụ thân nói, nếu không
muốn bị ức hiếp thì trước hết phải ức hiếp người khác. Nói như vậy, hắn cũng
không có gì sai…
Thế nhưng… thế nhưng, nhưng…
Hắn không có gì là không tốt, chẳng qua là ta bỗng
dưng không muốn gả cho hắn mà thôi.
Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, Tiểu Bạch mở miệng
nói: “Nếu bây giờ ngươi không muốn gả cho Liễu Họa Niên cũng không sao, chúng
ta có thể đổi người khác. Ngươi còn muốn gả cho ai nữa?”
“Này!” Ta trừng hắn, “Đừng nói cái kiểu như ta thủy
tính dương hoa(1), gặp ai yêu người đó có được không! Ta làm gì muốn gả cho
nhiều người như vậy.”
(1)Thủy tính dương hoa:
lẳng lơ.
Tiểu Bạch nhíu mày: “Vậy tại sao ngươi muốn gả cho
Liễu Họa Niên?”
“Đương nhiên bởi vì hắn là nam tử nổi danh nhất thiên
hạ hiện nay!”
“Giả sử có nam tử khác nổi danh hơn hắn thì sao? Ngươi
cũng muốn gả cho người kia sao?”
Ta gục đầu sang một bên, cảm thấy đầu óc ong ong lên.
“Nghĩ kỹ lại đi. Đến tột cùng là ngươi muốn cái gì?”
Trong mắt Tiểu Bạch dường như có tiếng thở dài.
Đúng vậy, đến tột cùng là ta muốn gì? Có điều, chính
ta cũng không biết mình muốn gì nữa a! “Mặc kệ là thế nào, ta muốn gặp Liễu Họa
Niên.” Ta rầu rĩ nói, “Ta muốn hỏi cho rõ, giữa hắn với công chúa đã xảy ra
chuyện gì.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Sau đó ta nói tạm biệt.”
“Vì vậy?”
“Vì vậy, bây giờ ta muốn tiếp tục ngủ một giấc trong
lúc chờ hắn quay lại tìm ta.” Nói xong, ta xoay người đi đến bên giường, lấy
chân cởi cởi giày ra, trùm chăn lên đầu lập tức ngủ.
Tuy rằng nhắm mắt, nhưng mũi vẫn ngửi được mùi cỏ thơm
thoang thoảng, vì vậy ta biết Tiểu Bạch lần này không biến mất, vẫn ngồi đó,
thân thể ta cảm nhận được điều này, liền chìm sâu vào giấc mộng đẹp.
Trong mơ, thời gian phảng phất như lùi lại trong nháy mắt,
trở về ngày hôm đó khi ta nhận được phong thư.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, tất cả đều là thân
thích nhà ta, bọn họ ngồi tụm lại một chỗ, nghị luận dồn dập, giống như bọ ruồi
kêu loạn. Bọn họ nói cái gì, ta đều không nghe thấy, chẳng qua ta chỉ đem phong
thư kia trở lại đây, hình ảnh này đã lặp đi lặp lại hàng chục lần trong quá
khứ, sau đó xoay đầu nhìn phụ thân: “Tiểu Bạch muốn thành thân cùng công chúa?”
Phụ thân nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng bước tới, bỗng
nhiên ôm ta: “Ti Vũ, cha cho con một vạn lượng hoàng kim.”
“Hả?”
“Con muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn đi
đâu chơi thì đi, muốn làm gì cũng được. Nếu một vạn lượng không đủ thì hai vạn
lượng, Ti Vũ, con muốn bao nhiêu cũng được.”
Từng thấy qua nhiều bộ dáng keo kiệt của cha, lúc này
người lại hào phóng như vậy, ngược lại ta không thể thích ứng kịp, vội vàng
giãy ra khỏi cái ôm của người, liếc nhìn phong thư trên tay, sau đó vứt xuống
đất, dẫm đạp như điên: “Xì, cưới công chúa thì giỏi lắm sao! Còn dám khoe trước
mặt ta, muốn chết!”
“Ti Vũ…” Cha nhìn ta, tựa như nhìn thấy bạc rơi xuống
nước.
“Cha…” Ta nhìn người chằm chằm đầy quyết liệt, “Vô
luận là muốn gì cũng được chứ?”
“Ừ ừ!”
“Được, Tiểu Bạch cưới công chúa, con phải gả thái tử!”
Bùm, cả đại sảnh nhất thời ngã nhào choáng váng. Có
một vị biểu biểu biểu biểu huynh từ trong đám người đang giãy dụa bò dậy, giơ
tay lên tiếng nói: “Chuyện đó, Ti Vũ biểu muội à, đương triều thánh thượng năm
nay mới mười chín tuổi, chưa có con nói dõi, chỉ có một hoàng tỷ thôi.”
“Cái gì? Không có thái tử? Vậy… vậy Hầu gia hay Tướng
quân gì gì đó, tóm lại phải là nam nhân nổi danh nhất, xuất sắc nhất, chỉ cần
ta gả cho hắn sẽ được người đời ngưỡng mộ.”
Lúc này không đợi vị biểu biểu biểu biểu huynh lên
tiếng, mọi người đã đồng loạt nói ra một cái tên…
Liễu Họa Niên.
Ta nhớ ra rồi. Chính là như vậy ta mới quyết định phải
gả cho Liễu Họa Niên.
Tuy rằng ba năm trước ta đã biết có một người như thế,
nhưng đến tận mồng bốn đầu tháng mười một năm ngoái ta mới quyết định gả về làm
vợ hắn.
Trong mắt chua xót, ta nghĩ có lẽ mình đang khóc.
Vì cái gì lúc tỉnh không nhớ được nguyên nhân, không
nhớ được thời gian, ở trong mộng lại có thể hiện ra rõ ràng như thế?
Rõ ràng… Rõ ràng là không nhớ được mà…
Có cái gì đó ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mắt ta, có lẽ là
ảo giác trong mơ, ta trở mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.