Ai là mẹ anh - Chương 09
Chương 9
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Tớ biết ngay mà… Thôi, cậu
đừng để ý đến anh ta!”
Tề Phỉ không chịu nổi: “Anh ta làm sao chứ?! Cười cái gì
hả?!”
Trương Nhất Manh: “???”
Cô có cười đâu chứ…
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, Tề Phỉ đang mắng Trương Ninh
Hi.
“Không muốn! Tôi không muốn nghe nữa! Không thèm tin anh!
Anh còn lại gần nữa thì tôi ném anh xuống ngay đó, anh có tin không?! Tôi từng
học Taekwondo đó!…”
Trương Nhất Manh bên điện thoại này: “…”
Trương Ninh Giản nhìn nét mặt lúc lạnh lúc nóng của Trương
Nhất Manh, nghi ngờ hỏi: “Mẹ?”
Trương Nhất Manh: “=.= “
Trương Ninh Giản: “…”
Cô thật có lỗi với Tề Phỉ…
Tiếng mắng chửi của Tề Phỉ và tiếng cười của Trương Ninh Hi
vẫn tiếp tục truyền vào điẹn thoại, Trương Nhất Manh lẳng lặng tắt máy, nhìn
xuống phía dưới, nhìn thấy Tề Phỉ đang hung dữ vươn tay ngăn cản Trương Ninh
Hi…
Trương Nhất Manh thở dài, bất đắc dĩ nhìn Trương Ninh Giản:
“Cũng may con không giống với các anh của con.”
Trương Ninh Giản: “?”
“Trong ba người, chỉ có con là đáng yêu thôi…” Trương Nhất
Manh cảm thán xoa xoa đầu Trương Ninh Giản.
Trương Ninh Giản cúi đầu, ngoan ngoãn để Trương Nhất Manh
xoa, làm cô cảm thấy vui vẻ không thôi.
Trương Ninh Giản đột nhiên hỏi: “Ba có từng hôn mẹ chưa?”
Trương Nhất Manh: “Chưa… Con hỏi làm gì?”
Người đó cơ bản là chưa từng tồn tại, hôn gì chứ…
Trương Ninh Giản nói: “Vậy có ai hôn mẹ chưa?”
Trương Nhất Manh nói: “… Mẹ chưa có hôn với ai cả…”
Trương Ninh Giản gật đầu: “Ồ ~”
Đứa con này, hỏi cái gì chứ… Trương Nhất Manh nghĩ, hồi
trung học lên đại học, cô từng mến một đàn anh khóa trên, nhưng sau đó thì
không còn nữa, sau này cũng không quen ai, đừng nói đến chuyện hôn với chả môi…
Ôm ôm ấp ấp với Trương Ninh Giản là nhiều nhất thôi … = =
Đu quay đã đi đến điểm cao nhất, Trương Nhất Manh lo lắng
nhìn thoáng qua phía dưới đất, khi xoay người, vừa lúc bị Trương Ninh Giản giữ
khuôn mặt lại, nhân lúc cô không kịp phản ứng, anh mạnh bạo hôn lên môi cô một
cái!
Thật sự là một cái hôn quá ư mạnh bạo… Nói đúng hơn là đụng
mạnh vào…
Đầu óc Trương Nhất Manh xoay vòng vòng, cảm giác tê tê đau
đau vẫn còn vương lại trên môi, Trương Ninh Giản đã buông cô ra, vui vẻ cười
hai tiếng “hihi”, Truong Nhất Manh vẫn còn bay bổng trong trạng thái đầu óc
trống rỗng, đu quay đã đi qua điểm cao nhất, từ từ đi xuống, cũng như trái tim
của Trương Nhất Manh, từ từ hạ xuống, hạ xuống…
Hồi lâu sau, cô mới tỉnh táo lại, phản ứng đầu tin là lườm
nguýt Trương Ninh Giản một cái, sau đó giận dữ hét lên: “Trương – Ninh - Giản!!!”
Trương Ninh Giản bị mắng, ngẩn ngơ nói: “Dạ?”
Anh ta còn “Dạ?”? Còn giả vờ vô tội nữa?
Trương Nhất Manh tức tối, mặt đỏ rần… Cô hít sâu một hơi,
nói: “Vừa rồi con làm gì thế?”
Trương Ninh Giản trợn mắt nhìn, ngoan ngoãn trả lời: “Con
đọc sách, nó bảo rằng “chỉ cần hôn người mình thích nhất khi đu quay đi qua
điểm cao nhất, thì có thể mãi mãi ở bên người đó.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Giản tiếp tục phân tích: “Người con thích nhất
là mẹ, cũng chỉ muốn mãi mãi ở bên mẹ thôi! Mẹ không muốn sao…”
Câu trước thì là tuyên ngôn đầy hào hùng, câu sau đã trở
thành một câu hỏi đầy tội nghiệp, làm cơn tức của Trương Nhất Manh bay đi đây
mất, giống như một cái khinh khí cầu sắp nổ, rốt cuộc lại bị xì hơi, rốt cuộc,
quắt quéo lại…
Trương Nhất Manh lắp ba lắp bắp: “Không… không phải…”
“Vậy sao vừa rồi mẹ lại la con? T_T” Trương Ninh Giản nước
mắt lưng tròng.
Trương Nhất Manh: “…”
Anh chàng này đúng là quá xứng đáng với câu được tiện nghi
mà còn khoe mẽ…!!!
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, đổi đề tài: “Con xem
sách gì vậy? Hình như con chỉ xem mỗi Harry Potter thôi mà…”
Trương Ninh Giản nói: “Con không nhớ lắm… Hình như là từ rất
lâu rồi, trên tạp chí thì phải …”
“Là chuyện trước khi con mất trí nhớ sao? Nếu là con thì ắt
hẳn không thể mua loại sách này được.” Trương Nhất Manh đột nhiên nghĩ ra điều
gì đó, “Mẹ biết rồi, nhất định là sách của Trương Ninh Hi!”
Trương Ninh Giản: “Không nhớ nữa…”
Trương Nhất Manh: “Hic, tên Trương Ninh Hi này, không hại mẹ
là không được…”
Tự dưng lại bị anh ta hại chết thế này…
Đu quay ngừng lại, bốn người cùng đi xuống, Trương Nhất Manh
lẳng lặng nhìn Tề Phỉ đi ra, sau lưng là Trương Ninh Hi với con mắt bầm tím bên
trái.
Trương Nhất Manh: “…???”
Tề Phỉ vuốt vuốt tay: “Tớ đánh đó.”
“Cậu từng học Taekwondo thật sao?” Trương Nhất Manh kinh hãi.
“Làm gì có.” Tề Phỉ lườm nguýt cô, “Cậu tưởng tớ là nữ chính
trong mấy cái phim thần tượng sao, Taekwondo cái gì… Lúc mà anh ta dựa vào tớ
thì tớ nhân cơ hội đánh vào đấy!”
Trương Ninh Hi ở bên cạnh nhe răng: “Đau quá.”
Tề Phỉ trợn mắt nhìn anh ta: “Đáng đời!”
Trương Ninh Hi cợt nhả đến gần Trương Nhất Manh: “Mẹ xoa cho
con đi ~ “
Trương Ninh Giản nhanh chóng đưa tay lên xoa giúp Trương
Ninh Hi vài cái, Trương Ninh Hi bị xoa bóp tới mặt mũi đều biến dạng, khóc lóc
xin tha.
Tề Phỉ vui vẻ nói với Trương Nhất Manh: “Tên Trương Ninh Hi
đó tuy hơi nhảm nhí một tí nhưng vẫn nói cho tớ biết không ít chuyện, thì ra
Trương Ninh Giản đang bị mất trí nhớ tạm thời, còn nhận nhầm cậu là mẹ anh ta…
Chậc chậc, cậu cũng bi kịch thật…”
Ngừng lại một chút, cô tiếp tục: “Nhưng đối với người khác
mà nói, đây còn là chuyện cầu mà không được đó.”
Trương Nhất Manh vô tình nói: “Cậu cũng nói là người khác,
tức là trong đó không có tớ.”
Tề Phỉ vỗ vỗ vai cô: “Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, huống
chi, tớ thấy người họ Trương không đáng sợ như người ta nói mà, cậu nhìn Trương
Ninh Hi xem, bị tớ đánh như vậy… Thật ra, tớ cứ nghĩ anh ta sẽ tránh ra, cho
nên lúc đánh trúng tớ còn hơi lo lắng, ai mà ngờ, anh ta bị đánh xong lại bắt
đầu giả vờ đau khổ, tuy hơi phiền một tí, nhưng cảm giác rất bình dị, gần gũi!”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ, cậu nhìn thế giới này quá tươi đẹp, quá hoàn mỹ rồi…
Sau đó phải ngồi tàu lượn siêu tốc, Trương Nhất Manh trăm
không muốn ngàn không chịu, nhưng không chịu nổi sự đáng yêu của Trương Ninh
Giản, huống chi, lúc trên xe cô cũng đã hứa (?) với anh rồi…
Tề Phỉ vốn định về trước, nhưng cô suy nghĩ lại, đến hỏi
Trương Nhất Manh: “Khi nào cậu mới về vậy? Phải chờ đến khi anh ta khỏi bệnh
sao? Chắc còn lâu lắm…”
Trương Nhất Manh khổ không thể tả: “Đúng vậy, hơn nữa, ngay
cả xuống đây còn không dễ …”
“Xuống đây???” Tề Phỉ không hiểu.
“Bây giờ tớ đang ỏ trong biệt thự ở sườn núi, trong vòng
mười dặm không thấy một bóng người, hơn nữa, vì lý do an toàn, tớ chỉ có thể ở
đó…” Trương Nhất Manh đau khổ nói.
Tề Phỉ an ủi: “Sau này tớ đến thăm cậu là được mà.”
Dừng một chút, cô tiếp tục: “Lúc Trương Ninh Hi không có mặt
ở đó thì gọi cho tớ.”
Trương Nhất Manh: “… Ừ.”
Dù gì cô nàng cũng biết cả rồi, đến nhà họ Trương chơi chắc
không có gì… Dù sao thì cả Trương Ninh Hi cũng đánh rồi, đến nhà họ Trương chơi
chắc không có gì…
Trương Nhất Manh: “Cậu không chơi tiếp sao?”
Tề Phỉ hơi do dự.
Trương Ninh Hi xen mồm vào: “Con gái mà, chắc là phải sợ
những thứ này rồi, đừng có làm khó xử người ta.”
Tề Phỉ: “…”
Cô lườm nguýt Trương Ninh Hi, lạnh lùng nói: “Sợ cái gì
chứ…” Dứt lời, quay qua khoác vai Trương Nhất Manh: “Nhất Manh, chúng ta đi
chơi đi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ này, sao dễ bị dụ quá…
Trương Ninh Giản nhìn tay của Tề Phỉ đang khoác lên vai
Trương Nhất Manh, lặng lẽ chắn ngang giữa hai người.
Tề Phỉ: “…”
Bốn người cùng ngồi lên tàu lượn siêu tốc, điểm đặc sắc của
tàu lượn siêu tốc ở công viên này là, nó không giống những cái tàu lượn khác,
nhiều người ngồi chung mà sẽ đưa từng nhóm từng nhóm đi, tàu trước đi được một
khoảng nhất định mới đến tàu sau. Một chiếc tàu có thể cho hai người ngồi một
trước, một sau, Trương Ninh Hi nói: “Hai người là con gái, chắc là sợ chơi trò
này, để tôi ngồi đằng trước vậy…”
Còn chưa nói dứt lời, Tề Phỉ đã bước lên trước, ngồi phía
trước tàu, Trương Ninh Hi cười cười ngồi xuống sau lưng cô
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ nít chặt dây an toàn rồi mới thấy có điều không bình
thường: “Anh ngồi đằng sau tôi làm gì?”
Trương Ninh Hi chân thành tha thiết nói: “Tôi sợ …”
Tề Phỉ: “…”
Trương Nhất Manh nhận thấy, Trương Ninh Hi đang học tập theo
Trương Ninh Giản, mà còn học rất tốt nữa…
Nhưng Trương Ninh Giản không lưu manh như Trương Ninh Hi,
anh chủ động lên đằng trước ngồi, để Trương Nhất Manh ngồi đằng sau mình, thật
sự Trương Nhất Manh rất sợ, nhưng có Trương Ninh Giản ngồi phía trước, cô thấy
an tâm hơn phần nào.
Một lát sau, tàu của Tề Phỉ và Trương Ninh Hi từ từ chuyển
động, Trương Ninh Hi giả vờ nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm eo Tề Phỉ: “Thật là
khủng khiếp!”
Tề Phỉ: “…”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ dùng khuỷu tay hích một cái, Trương Ninh Hi rên lên
một tiếng.
Người qua đường A: “… Wow, anh này có bạn gái hung dữ thật
đấy.”
Người qua đường B: “Không, tôi thấy cô này không gọi là hung
dữ nữa… Phải là muốn mưu sát bạn trai mới đúng…”
Sau đó là qua những con dốc nhỏ, tàu lượn từ từ đi lên,
Trương Ninh Hi lẳng lặng nắm tay Tề Phỉ, Tề Phỉ quay đầu lại, liếc anh ta một
cái cảnh cáo.
Trương Ninh Hi im lặng không nói, nhưng lúc tàu lao xuống,
anh lại kêu to lên, mặt dày dựa vào lưng Tề Phỉ.
Tề Phỉ không hề bị tàu lượn siêu tốc ảnh hưởng, cho Trương
Ninh Hi một cú đánh chính xác.
Mọi người: “…”
Cả đường đi có thể nghe thấy tiếng Trương Ninh Hi gào khóc
thảm thiết, tiếng hừ mũi của Tề Phỉ, quả là một bộ phim bom tấn Hollywood vừa
lãng mạn vừa pha cảnh kinh dị…
Trương Nhất Manh đổ mồ hôi lạnh liên tục…
Trương Ninh Giản cũng biết Trương Nhất Manh đang lo lắng, an
ủi vỗ lên đầu Trương Nhất Manh, học cách cô vỗ đầu anh như mọi lần…
Xe của bọn họ cũng từ từ chuyển động, Trương Nhất Manh lo
lắng nuốt nước miếng, run rẩy ôm eo Trương Ninh Giản.
Trương Ninh Giản quay đầu lại, nhe răng cười với Trương Nhất
Manh, còn Trương Nhất Manh thì thở mạnh cũng không nổi.
Khi xe bắt đầu đi qua các con dốc nhỏ, Trương Nhất Manh hét
lên một tiếng, vùi mặt vào lưng Trương Ninh Giản, anh thì vui vẻ không ngừng
hét toáng lên “Wow~” hoặc là “Yo~”
Trương Nhất Manh: “T_T…”
Lúc Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản bước xuống, chân cô
như nhũn đi, Trương Ninh Giản ân cần đỡ cô dậy, còn bên kia, Trương Ninh Hi
đang ngồi trên ghế thở dốc, còn Tề Phỉ thì vui vẻ thưởng thức cây kem mới mua.
Trương Ninh Giản thấy dáng vẻ rã rời của Trương Nhất Manh,
rồi nhìn sang Trương Ninh Hi đang hấp hối ngồi trên ghế, lo lắng nói: “Chúng ta
có nên về không?….”

