Ai là mẹ anh - Chương 07 - 08

Chương 7

“Mẹ, mẹ ~” Trương Nhất Manh đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm
thấy có người đang gọi cô.

Ừm, chắc là Trương Ninh Giản rồi… Sao hôm nay lại dậy sớm
thế này…

Trương Nhất Manh phất phất tay: “Để cho mẹ ngủ, ngoan, tự
mình đi chơi đi…”

“Xì…” Có người đang cười, “Mẹ… đừng ngủ nữa…”

Trương Nhất Manh trở mình, lấy cái gối trùm lên đầu mình.

“Sao ông lại ở đây?”

Có người bực bội la lên.

A, đây mới là giọng của Trương Ninh Giản!!!

Trương Nhất Manh hoàn toàn tỉnh ngủ, mở mắt ra đã thấy
Trương Ninh Giản và… Trương Ninh Hi.

Trách sao cô thấy có điều kỳ lạ, thì ra người vừa rồi là
Trương Ninh Hi = =

Trương Ninh Hi cười hì hì an ủi Trương Ninh Giản: “Đừng vậy
mà, mẹ là tài nguyên của chung mà, mọi người cùng hưởng mới phải chứ.”

Trương Nhất Manh: “…”

Hưởng hưởng cái đầu anh ấy!

Trương Ninh Giản cũng cảm thấy bất mãn với câu nói này, anh
buồn bực nói: “Mẹ là mẹ của tôi, không phải của ông.”

Trương Ninh Trí giả vờ đau lòng: “Huhu, Ninh Giản à Ninh
Giản, sao chú lại trở nên như vậy chứ… Cũng may anh cả sắp về rồi, có thể an ủi
cho tâm hồn tổn thương của anh…”

Anh quay sang hỏi Trương Nhất Manh: “Hôm qua anh cả có gọi
điện cho con, bảo là mang hai người đi chơi?”

Trương Nhất Manh gật gật đầu: “Ừm… Nhưng hình như hôm nay
anh ta trở về mà? Sao không…”

“Anh cả khác chúng ta, bây giờ Ninh Giản bị như vậy, chẳng
khác gì anh ấy mất một cánh tay, chuyện gì cũng phải xử lí, không rảnh để đi
chơi với chúng ta.” Trương Ninh Hi nói.

Trương Nhất Manh có chút kinh ngạc nói: “Việc làm ăn của nhà
họ Trương… Ninh Giản cũng phụ trách sao?”

“Đâu chỉ chịu trách nhiệm thôi…” Trương Ninh Hi lầm bầm một
câu, sau đó cười nói, “Mẹ, mẹ biết nhiều như vậy làm gì? Càng biết nhiều, càng
không có lợi với mẹ…”

Trương Nhất Manh kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì Trương
Ninh Hi đã quay đi, đùa giỡn với Trương Ninh Giản như chẳng có việc gì: “Ninh
Giản à, anh hai dẫn chú đến công viên giải trí chơi chịu không? Ở đó có tàu
lượn siêu tốc lớn lắm đó, chú có biết cái gì là tàu lượn siêu tốc không? Là
“vèo, vèo, vèo…” bay qua bay lại như vậy đó…”

Trương Ninh Giản hoàn toàn không hưng phấn tí nào, dùng ánh
mắt “dĩ nhiên là tôi hiểu” nhìn anh ta: “Anh hai…!”

Đây là lần đầu tiên Trương Ninh Giản thừa nhận Trương Ninh
Hi là anh của mình sau khi anh trở về, Trương Ninh Hi rưng rưng: “Chú ba!”

Trương Ninh Giản nghiêm túc gật đầu: “Anh hài hước thật
đấy!”

Trương Nhất Manh: “… Sặc!”

Trương Ninh Hi: “…”

Lúc Trương Ninh Hi mang Trương Ninh Giản đi ăn sáng, Trương
Nhất Manh trở về phòng thay quần áo rồi rửa mặt, khi xuống dưới lầu thì vừa lúc
đụng phải gương mặt mệt mỏi của Trương Ninh Trí.

“Trương… Trương Ninh Trí.” Trương Nhất Manh vốn muốn gọi
“Anh Trương”, nhưng nhớ tới lời dặn của anh, nhanh chóng đổi xưng hô.

Trương Ninh Trí thấy cô, khẽ gật đầu: “Cô Trương.”

Thoạt nhìn anh ta rất mệt mỏi, ánh mắt vốn sắc lạnh cũng trở
nên rã rời, Trương Nhất Manh không dám nói thêm, chỉ khoát tay áo nói: “Anh mau
đi nghỉ ngơi đi, dáng vẻ cứ như sắp chết rồi ấy.”

Trương Ninh Trí kinh ngạc liếc nhìn cô, cuối cùng cũng không
nói gì, gật đầu rồi trở về phòng của mình.

Khi cô xuống lầu thì Trương Ninh Giản đã ăn sáng xong, đang
ngồi xem Harry Potter, Trương Ninh Hi thì đang từ tốn gặm bánh bao, thấy cô
bước tới thì cười cười.

Trương Nhất Manh mấp máy môi, ngồi bên cạnh anh ta, cầm một
cái bánh bao lên, đang định bỏ vào miệng thì nghe thấy Trương Ninh Hi nhẹ nhàng
nói: “Cô Trương hẳn là thấy may mắn lắm.”

Trương Nhất Manh khựng lại.

Lúc này, Trương Ninh Hi không cười đùa, cũng không trêu chọc
cô nữa, giọng điệu của anh ta mang một chút gì đó chế giễu, cũng có thể là cười
nhạo cô.

Cô không hiểu nhìn Trương Ninh Hi.

Đối phương không hề nhìn cô, vẫn từ tốn ăn bánh bao, gương
mặt tuy không giống y hệt Trương Ninh Trí hay Trương Ninh Giản, nhưng vẫn có
thể thấy thấp thoáng đường nét của hai người kia, anh dùng giọng nói vừa đủ để
hai người nghe: “Có bao nhiêu cô gái muốn bước vào nhà họ Trương, bước vào căn
nhà này, nhưng chỉ có cô Trương là có thể dễ dàng bước vào như vậy… Ngủ trên
giường của Trương Ninh Giản, dùng bồn tắm của tôi, ngồi ở vị trí của Trương
Ninh Trí…”

Giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng hàm ý trêu chọc
không nói ra cũng biết, lúc này đây, gương mặt thật của anh ta mới lộ ra, không
cợt nhả, cũng không vui vẻ.

Trương Nhất Manh hít sâu một hơi, cắn một cái vào bánh bao,
vừa nhai vừa nói: “Con trai, đừng như vậy chứ, ngoan, đừng tức giận chuyện tối
qua mẹ không ngủ với con nữa.”

Trương Ninh Hi: “…”

Thật ra những lời mà Trương Ninh Hi vừa nói, làm Trương Nhất
Manh cô ức tới nổi muốn chửi thề luôn ấy!

Làm như là cô muốn vào nhà họ Trương lắm vậy!

NND(* một câu chửi thề), ai cần chứ, tự nhiên cô có
thêm một đứa con, bị sa thải, ngay cả người nhà cũng không được liên lạc, bạn
thân nhất là Tề Phỉ cũng phải gạt, bước vào cái nơi kinh khủng này, ai cũng kỳ
lạ, dì Thu và chú Đổng thì không nói, dù dì Thu thoạt nhìn thì thân thiết lắm
nhưng căn bản là không xem cô ra gì, còn Trương Ninh Trí thì chẳng khác gì cục
nước đá, còn là cục nước đá bận rộn nữa chứ.

Đáng ghét nhất là cái câu cuối cùng của Trương Ninh Hi: “Ngủ
trên giường của Trương Ninh Giản, dùng bồn tắm của tôi, ngồi ở vị trí của
Trương Ninh Trí…”

Cô cũng thấy lạ đó, chẳng lẽ cô muốn ngủ với Trương Ninh
Giản lắm à? Ngày nào cũng dụi đầu vào ngực cô, còn dám bảo ngực cô không mềm,
cô cóc cần ngủ với anh ta! Phòng tắm là Trương Ninh Trí kêu cô vào, ai mà biết
anh ta suy nghĩ cái gì, tự nhiên bảo cô vào phòng của Trương Ninh Hi tắm chứ?!
Về câu cuối, càng làm cho cô không biết nói gì, Trương Ninh Trí đi nghỉ rồi, cô
ngồi ở đây cũng sai sao? Chẳng lẽ cô phải ngồi ở tuốt tuốt đầu bàn, một phút
trước chạy xuống gắp thức ăn một phút sau lại chạy lên sao?!

Rõ ràng rất muốn phản bác lại Trương Ninh Hi, nhưng một câu
cô cũng không muốn nói với anh ta.

Cô không thích phải đi giải thích này nọ, lại càng không
muốn giải thích với người nghi ngờ mình.

Cho dù cô có nói gì đi nữa thì Trương Ninh Hi cũng vẫn cho
là cô đang nói dối thôi, chẳng phải sao?

Vậy thì cô tương kế tựu kế vậy… Dù sao Trương Ninh Hi cũng
gọi cô là mẹ rồi, cô gọi anh ta là con cũng là lẽ bình thường, con trai nghe
lời của mẹ lại càng bình thường hơn!

Trương Ninh Hi khựng lại, nửa chữ cũng không thốt nên lời,
lẳng lặng ăn bánh bao không nói.

“Đúng rồi, con trai à, mẹ thấy con rất yêu thương Ninh Giản,
vậy thì cố gắng giúp Ninh Giản khỏi bệnh đi, như vậy thì tốt cho mọi người.”
Trương Nhất Manh cười híp mắt, học giọng điệu của Trương Ninh Hi, “Anh ta tốt,
chúng ta cũng tốt, hiểu hông ~~”

Trương Ninh Hi đã trở về trạng thái bình thường, nở một nụ
cười dối trá: “Vâng, điều đó là đương nhiên!”

Trương Nhất Manh cũng cười cười với anh ta, không nói nữa,
nhanh chóng xử hết bữa sáng.

Ừm… Thật ra thì lời của Trương Ninh Hi làm cô cảm thấy hơi
bực bội, dù sao Trương Ninh Hi nghĩ vậy không phải không có căn cứ, chắc hẳn dì
Thu và chú Đổng cũng nghĩ cô như vậy.

Có thể, Trương Ninh Trí cũng nghĩ vậy.

Ôi, cô nhức đầu quá đi…

Nhức đầu thì nhức đầu, buổi chiều hôm đó, Trương Ninh Hi bảo
muốn đưa cô và Trương Ninh Giản ra ngoài chơi, cô lại cảm thấy vui vẻ trở lại.

Mặc dù điểm đến rất đặc biệt – công viên giải trí.

Trương Nhất Manh ngơ ngác, hình như tuổi của cô với công
viên giải trí… Có điều, với Trương Ninh Giản bây giờ, công viên giải trí xem ra
là lựa chọn tốt nhất.

Trương Ninh Trí vẫn còn đang nghỉ ngơi, bọn Trương Nhất Manh
thừa dịp rời khỏi nhà trước khi anh ta đi xuống.

Trương Nhất Manh còn tưởng bọn họ ra ngoài sẽ khoa trương
lắm – thật ra cũng không khác lúc đến đây là mấy, đằng sau một chiếc, đằng
trước một chiếc, ba người bọn họ ngồi ở chiếc xe chính giữa, Trương Ninh Hi
ngồi ở ghế lái phụ, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản ngồi đằng sau.

Chạy xuống núi, chiếc xe phía trước và chiếc xe phía sau rẽ
vào một con đường khác, chỉ còn lại chiếc xe mà bọn họ ngồi chạy vào những con
đường tấp nập, đông đúc trong thành phố.

Trương Ninh Hi bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Trương Ninh
Giản: “Ninh Giản, chúng ta sắp đến công viên giải trí rồi, chú muốn chơi gì
không?”

Trương Ninh Giản ngoan ngoãn nhìn Trương Nhất Manh: “Mẹ muốn
chơi trò gì?”

Trương Nhất Manh suy nghĩ một lát, nói: “Cái gì cũng được…
Đừng kích thích quá.”

Trương Ninh Hi cười hì hì nói: “Mẹ sợ sao?”

Trương Nhất Manh liếc anh: “…”

Trương Ninh Giản không thèm để ý Trương Ninh Hi, nói với
Trương Nhất Manh: “Vậy chúng ta chơi trò kích thích đi…”

Trương Ninh Hi lại xen mồm vào: “Những lời này đúng là dễ
làm cho người khác suy nghĩ sâu xa nha.”

Trương Nhất Manh: “… Con đừng dạy hư con nít được không?”

Trương Ninh Giản ham học hỏi xen vào: “Suy nghĩ sâu xa là gì
vậy? Nghĩ cái gì vậy?”

Trương Nhất Manh: “… Đừng để ý đến anh ta… Anh hai của con
rất hài hước, con cũng biết mà.”

Trương Ninh Hi cười cười.

Trương Ninh Giản không hiểu gật gật đầu, kéo cánh tay của
Trương Nhất Manh ra, bắt đầu đếm: “Vậy chúng ta chơi đu quay trước, con và mẹ
ngồi một cái, anh hai ngồi một mình một cái.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Hi kháng nghị: “Anh không muốn ngồi một mình.”

Trương Ninh Giản gật đầu: “Vậy cũng được.”

Trương Ninh Hi hài lòng quay đầu lại ngồi đàng hoàng.

Trương Ninh Giản nói tiếp: “Anh cứ đứng ở dưới chờ em và mẹ
xuống là được rồi.”

Trương Ninh Hi: “…”

Trương Nhất Manh suýt nữa đã chết cười vì anh.

Trương Ninh Hi buồn bực lườm hai người.

Trương Ninh Giản kéo tay Trương Nhất Manh, nói: “Mẹ, con
muốn chơi tàu lượn siêu tốc.”

“Hả?” Trương Nhất Manh tỏ ra khó xử, cô đã từng đến một công
viên giải trí nổi tiếng ở thành phố A để chơi thử, nhưng mà tàu lượn siêu tốc ở
chỗ đó rất kinh khủng, một lần là đủ lắm rồi, từ sau lần đó, cô thề chết cũng
không chơi nữa…

Trương Ninh Giản mong đợi nhìn Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề, nói: “Ninh
Giản à, con có cảm thấy kỳ lạ lắm không, tại sao con lại nhớ tàu lượn siêu tốc,
đu quay? Chẳng lẽ lúc trước con có đi chơi rồi à? Nói cách khác thì… Nếu như
con là con của mẹ… Chẳng phải mẹ nên đi cùng con sao? Nhưng con không nhớ ra mẹ
từng đi đến công viên giải trí với con, đúng không?!”

Trương Ninh Hi nghe vậy, khẽ quay đầu lại nhìn cô, sau đó
hứng thú nhìn Trương Ninh Giản, đợi phản ứng kế tiếp của anh.

Trương Ninh Giản ngẩn người, đôi mắt to ngơ ngác.

Trương Nhất Manh hướng dẫn từng bước: “Như vậy có nói lên…
Mẹ… Không phải là mẹ ruột của con?”

Cứ tưởng như vậy sẽ làm cho Trương Ninh Giản suy nghĩ cẩn
thận lại, hoặc là kích thích khiến cho anh nhớ lại tất cả, ai ngờ, Trương Ninh
Giản chỉ nói: “Hình như không có thật…”

Trương Nhất Manh gật đầu liên tục.

Như vậy là được rồi! Sau đó Trương Ninh Giản sẽ phát hiện cô
và anh ta thực chất chả có quan hệ gì cả!

Song, Trương Ninh Giản lại nói: “Vậy mới nói, trước kia mẹ
chẳng quan tâm gì đến con cả…”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Giản ấm ức nhìn Trương Nhất Manh, trong mắt là
cảm xúc lên án nhưng lại không đành lòng: “Nhưng con không trách mẹ đâu, bởi vì
bây giờ mẹ đã đến công viên giải trí với con, cùng chơi tàu lượn siêu tốc với
con…”

“?!” Trương Nhất Manh trợn mắt há hốc mồm, khi nào thì cô
đồng ý chơi tàu lượn siêu tốc với anh ta chứ? Cô còn đang suy nghĩ mà?!

Nhưng thấy Trương Ninh Giản nhìn cô như vậy, trong cảm giác
ấm ức, khó chịu lại có một chút vui vẻ, giống như là một người mẹ đang đi chơi
với con thật vậy.

Trương Nhất Manh nuốt nước miếng, ngơ ngẩn nói: “Ừ… Cũng
đúng…”

Trương Ninh Giản cười thỏa mãn, đôi mắt cong lên, tựa như
một ánh trăng hình lưỡi liềm.

Trương Ninh Hi ngồi đằng trước bỗng nhiên bật cười.

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng lúc nhìn sang anh
ta, Trương Ninh Hi vô tội buông tay ra: “Nhìn con làm gì chứ?”

Trương Nhất Manh nói: “Con cười cái gì?”

“Cũng đâu có gì, chỉ là thấy… Người nào đó bên ngoài thì tỏ
ra hung dữ, nhưng thực chất chỉ một vài câu đã bị đánh gục ngay lập tức.”
Trương Ninh Hi cười híp mắt nói.

Trương Nhất Manh: “…”

Chẳng lẽ anh ta đang nói Trương Ninh Giản sao…. Nhưng cũng
không phải không đúng!

Yên lặng liếc nhìn Trương Ninh Giản, anh không có phản ứng
gì cả, nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh bị anh nhìn chòng
chọc một lúc lâu, cảm thấy chỉ là Trương Ninh Hi nói nhiều cộng thêm nói nhảm
mà thôi…

Cũng đúng, Trương Ninh Hi vốn là vậy, cô không nên nghĩ
nhiều, nếu Trương Ninh Giản biết hẳn là tổn thương lắm.

Trương Nhất Manh lườm nguýt Trương Ninh Hi một cái, người
này đúng là tàn nhẫn thật! Không thể tích cực một chút, lạc quan một chút được
sao?!

Trương Ninh Hi: “…”

Sao lại lườm anh cơ chứ!

Sau khi đến công viên giải trí, Trương Nhất Manh nhìn tàu
lượn siêu tốc bên trên, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, cái nào Trương
Nhất Manh cô cũng nghe.

Nàng chợt nhớ đến lần trước mình đến công viên giải trí… = =

“Nhất Manh!” Bỗng nhiên, một giọng nói vui mừng truyền đến
từ sau lưng, Trương Nhất Manh sửng sốt, quay đầu lại, là Tề Phỉ!

Đáng chết thật…

Tề Phỉ vui vẻ chạy đến, lúc này mới phát hiện bên cạnh
Trương Nhất Manh có hai người không bình thường (…), hơn nữa, còn là những
người đàn ông vừa cao ráo, vừa khí chất, vừa đẹp trai!

Wow, không biết trong hai người đó, ai mới là ba của con
Trương Nhất Manh đây!

Tề Phỉ hưng phấn quay qua quay lại đánh giá, hừm, mới nhìn
đã biết người bên trái không tốt rồi, vẫn là anh chàng thoạt nhìn lạnh lùng
nhưng đang kéo tay Trương Nhất Manh rất đáng yêu này tốt hơn!

Ặc… Sao sắc mặt Trương Nhất Manh lại kỳ quặc thế này…?

Sao nét mặt của anh chàng thân mật đứng bên cạnh Trương Nhất
Manh lại tò mò thế này, chẳng khác gì một bạn nhỏ ham học hỏi cả, đáng yêu quá
đi!

Còn người bên trái thì… cười đê tiện thật!

“Nhất Manh à, cậu thật là, khi nào thì có bạn trai rồi?
Không phải, hai người đã có con rồi, phải là chồng mới đúng! Dắt con đi chơi
phải không? Con của cậu đâu? Chồng cậu đẹp trai thế này, con của cậu nhất định
rất đáng yêu!” Tề Phỉ vui vẻ nhìn Trương Nhất Manh, nhìn xung quanh để tìm kiếm
“đứa con đáng yêu của cậu”.

“Cô ta là ai vậy?” Ninh Giản kéo ống tay áo của Trương Nhất
Manh.

Tề Phỉ hoàn toàn bị chấn động, hành động này thật là dễ
thương quá đi! Còn là do người đẹp trai như vậy làm nữa chứ!

Trương Nhất Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong câu
hỏi của Trương Ninh Giản không có thêm từ “mẹ” vào …

“À… cô ấy… cô ấy là bạn của tôi…” Trương Nhất Manh chỉ vào
Tề Phỉ, “Tề Phỉ.”

Trương Ninh Giản thân mật cười cười với Tề Phỉ, Tề Phỉ cũng
cười với anh, ôi, thật là đáng yêu!

Song, câu tiếp theo của Trương Ninh Giản làm cô không cười
nổi nữa.

“Chào dì.”

A di đà phật…

Chương 8

Tề Phỉ hoàn toàn hóa đá, ngơ ngác nhìn con người cười rạng
rỡ, tự nhiên gọi mình là dì…

Một giây trước, cô còn thốt lên cậu chàng này thật đáng yêu…

Nhưng đáng yêu thế này thì có phải hơi quá rồi không?!

Trương Nhất Manh đổ mồ hôi lạnh nhìn Tề Phỉ cứng đờ, nhanh
chóng mở miệng: “Haha, Ninh Giản anh thật là, đã bảo không phải là An Nghi mà,
chẳng phải vừa rồi tôi gọi cô ấy là Tề Phỉ sao?! Anh cứ gọi cô ấy là Tề Phỉ là
được rồi… Haha, anh thật là…”

Tề Phỉ: “…”

Cái quỷ gì thế này… Ý là nhận nhầm cô thành một người tên là
An Nghi, cho nên mới gọi cô là “dì” sao? Sao cô thấy có điều gì kỳ lạ thế này…

Trương Ninh Giản nghi ngờ nhìn Trương Nhất Manh: “An Nghi là
ai?”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ: “????”

Trương Ninh Hi đã sớm vỡ bụng rồi, suýt nữa thì nằm xuống
đất mà cười luôn.

Trương Nhất Manh: “… Dù sao thì… Anh cũng cứ gọi cô ấy là Tề
Phỉ đi…”

Trương Ninh Giản mở miệng, Trương Nhất Manh đoán chắc là anh
muốn nói “Nhưng bạn của mẹ thì phải gọi là dì…”, cô trợn mắt nhìn anh, Trương
Ninh Giản ngoan ngoãn nói: “Tề Phỉ… Chào cô.”

Tề Phỉ dù không hiểu gì cả, nhưng cũng không nghĩ ra được
nguyên nhân kỳ lạ là gì, ngơ ngác gật đầu: “Chào anh…”

Cảm giác nhìn nhau mặt đối mặt với Trương Ninh Giản thật kỳ
lạ, Tề Phỉ đành quay qua nhìn Trương Nhất Manh: “Nhất Manh à, con của cậu đâu?
Là cậu bé mà lúc tớ gọi cho cậu, nói ba mình đã chết bằng cái giọng điệu siêu
dễ thương đó!”

Trương Nhất Manh >-<, cái kiểu hình dung gì thế này…

“Ặc, chuyện này nói ra phức tạp lắm, đứa bé đó…”

Trương Ninh Giản đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Mẹ.”

Trương Nhất Manh bất chợt cảm thấy căng thẳng, sợ anh sẽ nói
“Mẹ, con không phải là đứa bé đó sao?”

Cũng may, Trương Ninh Giản chỉ nói: “Chúng ta đi chơi đu
quay đi!”

Trương Nhất Manh thở phào nhẹ nhõm, may quá… Sau đó gật đầu
nói: “Ừm.”

Trương Ninh Hi: “Ha ha ha ha ha ha…”

Trương Nhất Manh: “?”

Tề Phỉ không tin nổi, trợn to hai mắt nhìn: “Nhất Manh, anh…
anh ta vừa gọi cậu là gì?! Mẹ?! Tớ có nghe nhầm không?!”

Nhất định là cô nghe nhầm, nếu không sao Nhất Manh lại có
thể bình tĩnh mà đáp lại như thế được?!

Trương Nhất Manh: “…”

Aiz, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là may mắn lắm!
May mắn cái đầu ấy! Cô đã quen cách nói chuyện của Trương Ninh Giản với mình…
Cho nên chỉ lo lắng chuyện Trương Ninh Giản sẽ nói ra những điều kỳ quái, mà
hoàn toàn quên mất chuyện Trương Ninh Giản gọi cô là “mẹ”!

Cô tức tối nhìn sang Trương Ninh Hi đang cười vỡ bụng bên
cười…chẳng phải anh ta đang chờ giờ phút này sao?!

Tên biến thái này…

Trương Ninh Giản nhìn Tề Phỉ một cái, dùng giọng điệu như
vừa “bừng tỉnh đại ngộ” nói: “Cô chính là cái dì đã quát mẹ trong điện thoại
hôm ấy sao?!”

Tề Phỉ: “…”

Cô cũng hiểu rồi…

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Tựa như đang trong khung cảnh của tiểu thuyết võ hiệp, hai vị
cao thủ đẳng cấp dùng ánh mắt để đánh nhau, chấn động bốn phương…

Trương Ninh Hi đã cười đến nỗi không đứng vững nữa.

Trương Nhất Manh: “…”

Cô cắn môi, hạ quyết tâm, nói với Tề Phỉ: “Tề Phỉ à… Chuyện
này nói ra hết sức phức tạp… Nếu cậu thật sự muốn biết, tớ sẽ nói cho cậu biết…
Nhưng cậu nên biết…”

Tề Phỉ lẩm bẩm nói: “Tớ cũng thấy phức tạp… Nhưng tớ nhất
định phải biết…!”

Trương Nhất Manh: “… Cậu… Được rồi, cậu nói trước đi, cậu
đến đây làm gì?”

Thật là xui xẻo này chưa hết, xui xẻo khác lại đến, sao vừa
lúc lại gặp Tề Phỉ ở đây thế này…

Tề Phỉ tỉnh táo lại, nhìn về phía Trương Nhất Manh: “Còn
không phải do mẹ tớ, tự nhiên muốn tớ đi xem mắt, nghe nói nhà của người ta có
tiền, còn buôn bán thuốc men gì đó, ba của tớ thấy tốt, vừa lúc lại cần phải
nhập hàng… Xì, đã đến thời đại nào rồi chưa, còn môn đăng hộ đối, xem mắt gì
nữa.”

Trương Nhất Manh: “… Vậy sao chỉ còn mình cậu thế này?”

Tề Phỉ cười cười: “Tớ nói đi xem mắt cũng được, nhưng muốn
tự mình quyết định nơi gặp mặt. Tớ và đối phương định đến đây, cứ nghĩ anh ta
sẽ phản đối, không ngờ anh ta lại đồng ý.”

“Sau đó thì sao… Anh ta không tới?” Trương Nhất Manh nhìn
xung quanh Tề Phỉ, xem chừng không có đối tượng hẹn hò nào đi cùng cả.

Tề Phỉ nhún vai: “Tớ đến rồi anh ta mới gọi bảo là có việc…
Tớ nghĩ đến cũng đến rồi, cứ đi chơi cho đã, không ngờ lại gặp phải cậu và…”

Vẻ mặt cô phức tạp nhìn qua Trương Ninh Giản.

Trương Nhất Manh thở dài, nói: “Để tớ giới thiệu vậy…” Cô
chỉ vào Trương Ninh Giản: “Đây là Trương Ninh Giản, cũng là Tam thiếu gia nhà
họ Trương đã từng nằm trong bệnh viện của chúng ta…”

Đôi mắt của Tề Phỉ bất chợt trợn to…

Lúc trước cô rất muốn đến xem, nhưng lần nào cũng bị ba làm
phiền, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô thế này!

Trương Nhất Manh nhìn dáng vẻ của Tề Phỉ bộ dạng, chỉ sang
Trương Ninh Hi: “Đây là cậu hai của nhà họ Trương…”

Tề Phỉ liếc nhìn sang Trương Ninh Hi.

Trương Ninh Hi thấy Trương Nhất Manh giới thiệu mình, nho
nhã vươn tay ra trước mặt Tề Phỉ: “Hân hạnh được gặp cô.”

Tề Phỉ cũng đưa tay ra, bắt tay với anh ta, dù ấn tượng ban
đầu không tốt nhưng vẫn phải tuân thủ phép lịch sự cơ bản.

“Ở đây có nhiều người, không tiện để tớ giải thích, chúng ta
lên đu quay trước vậy, tớ sẽ từ từ nói cho cậu biết.” Trương Nhất Manh nhìn đám
người chung quanh, kéo Tề Phỉ đi về phía đu quay, nhỏ giọng nói với cô nàng:
“Cậu thật sự muốn biết sao? Hai người bọn họ đều là người của họ Trương, cậu
không biết gì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Tề Phỉ nói: “Sao cậu lại nói vậy, chuyện của cậu cũng là
chuyện của tớ mà!”

Trương Nhất Manh đau khổ nói: “Vậy thà cậu nói con của tớ
cũng là con của cậu luôn đi...”

Tề Phỉ: “… Sau này cậu sinh con, tớ nhất định sẽ nhận trách
nhiệm làm mẹ nuôi, nhưng bây giờ thì tớ vẫn chưa thể chấp nhận được…”

Hai người đồng loạt quay về sau, nhìn anh chàng còn cao hơn
cả mình đang đi sau hai người.

Trương Ninh Giản: “?”

Mua vé xong, lại có chuyện xảy ra >-<, Tề Phỉ muốn
ngồi cùng Trương Nhất Manh, Trương Ninh Hi thì không chịu ngồi một mình, còn
Trương Ninh Giản thì lại bụm má phản đối: “Không được! Tôi phải ngồi với mẹ!”

Suýt nữa thì Trương Nhất Manh lao ra ngoài đập đầu vào
tường, Trương Ninh Hi cười hì hì nói: “Như vậy đi, dù gì thì tôi cũng biết cả
rồi, cô Tề này cứ ngồi với tôi vậy, để tôi giải thích với cô ta.”

Trương Nhất Manh nghi ngờ nhìn Trương Ninh Hi.

Cách này nghe không tệ, nhưng người như Trương Ninh Hi thì
không thể nào tin được… Trương Ninh Hi không tốt như bề ngoài của anh ta, huống
chi, còn là một tên công tử ăn chơi, Tề Phỉ ngồi cùng với anh ta, không biết có
xảy ra chuyện gì không…

Tề Phỉ nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản, cảm thấy mọi chuyện
thật phức tạp, xem chừng Trương Nhất Manh cũng cảm thấy khó xử, cô gật đầu:
“Được rồi, tớ ngồi với anh Trương là được.”

Trương Nhất Manh: “… Ừ…”

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng lên đu quay, Tề
Phỉ và Trương Ninh Hi ngồi đằng sau, đu quay vừa chuyển động, Trương Ninh Giản
đã nhỏ giọng nói: “Con phát hiện, con không hiểu mẹ tí nào.”

Trương Nhất Manh: “Hả?”

“Sao con lại không nhớ được chuyện lúc trước tí nào… Mẹ còn
bao nhiêu bạn bè khác nữa, ba đã đi đâu, mấy chuyện này con lại không biết tí
gì cả.” Ánh mắt Trương Ninh Giản thoáng ánh lên vẻ mất mát.

Trương Nhất Manh mềm lòng, vội vàng nói: “Không sao đâu,
con… con còn nhỏ, không nhớ thì sau này sẽ nhớ thôi…”

… Kỳ lạ, rốt cuộc cô đang nói gì thế này…

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô về thực
tại…

Cầm điện thoại lên xem, là Tề Phỉ.

Trương Nhất Manh: “…”

Cô nàng này, gọi điện thoại cho cô làm gì vậy…

“Alô?” Trương Nhất Manh bật máy.

Tiếng hét của Tề Phỉ từ bên kia điện thoại truyền đến, cảm
giác như đang xuyên qua cửa thủy tinh của đu quay, vọt đến ngay chỗ cô: “Tên
Trương Ninh Hi này nói với tớ!! Trương Ninh Giản là cậu và anh ta sinh ra!!! Tớ
điên mất!!!”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Hi, tên biến thái này…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3