Liên hoa yêu cốt - Phần IV - Chương 09 - 10

9
Âm mưu phía sau vụ án oan

Buổi
hoàng hôn mỹ lệ và kiều diễm, ánh tà dương rực rỡ chiếu sắc vàng cam, phủ lên vạn
vật một gam màu tươi tắn.

Đứng
trên nóc tòa nhà cao, dưới chân là từng dòng xe cộ nườm nượp ngược xuôi, trên đầu
là ánh mặt trời sắp tắt, lòng cô bỗng dâng trào nỗi tuyệt vọng miên man. Khép
nhẹ đôi mi, thân thể căng lên nhào về phía trước, cô dang rộng đôi tay thưởng
thức cảm giác bay tự do như một chú chim, nhưng giây tiếp theo, đón đợi cô lại
là cơn đau tan xương nát thịt và cái chết vĩnh hằng.

Nằm
yên trong bóng tối, thời khắc ấy cô không hề cảm thấy bất kỳ biểu hiện nào cho
sự tồn tại của mình, như thể bản thân đã rời bỏ khỏi thân xác phàm tục tự bao
giờ. Rồi từ từ, linh hồn cô nhẹ nhàng thoát ra và bay lượn giữa không gian rộng
lớn.

“Mẹ!”
Bất chợt tiếng gọi vô cùng quen thuộc bỗng vang lên khiến cô mở choàng mắt,
kinh ngạc nhìn bản thể khác của mình đang đẫm nước mắt ở cách đó không xa, nhào
tới nơi thi thể người phụ nữ vừa rơi xuống mà khóc lóc thảm thiết.

“Ha
ha, nhìn thấy chưa Nghiêm Ngôn? Đây chính là tình cảnh năm đó mẹ cô tự sát.” Một
đôi tay lạnh ngắt từ phía sau bất chợt nhào tới không chút tiếng động, chộp lấy
vai Nghiêm Ngôn. Cảm giác lạnh thấy xương trong thoáng chốc lan truyền khiến cô
giật mình quay phắt lại. Sau lưng cô, người đàn bà với mái tóc dài trắng toát
cùng đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng cười u ám.

“Bà
là ai?”, Nghiêm Ngôn sợ hãi, cố gắng giãy giụa thoát khỏi đôi tay như móng vuốt
của người đàn bà lạ mặt.

“Ha
ha… Chúng ta sớm tối bên nhau đã hơn mười năm rồi, vậy mà cô không nhận ra tôi
sao?”, người đàn bà cười khan, đôi mắt ánh lên những tia lạnh băng.

“Bỏ
tôi ra! Tôi không quen bà!” Bị người đàn bà tóm chặt trong tay, Nghiêm Ngôn
giãy giụa kịch liệt mặc cho những móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua vai mình đau
nhói.

“Vậy
sao? Xem ra cô thật sự đã quên hẳn con vật cưng bị cô đem ra đánh đổi lấy ba
trăm năm mươi tệ hồi đó rồi.” Người đàn bà trầm giọng, không ngừng lắc mạnh
thân thể cô gái trong tay: “Đã quên kẻ từng là bạn tốt nhất của cô!”.

“Bà… bà là Đa Đa?” Một tiếng sấm kinh thiên động địa
bỗng vang ầm trong đầu, Nghiêm Ngôn sững sờ nhìn người đàn bà tràn đầy thù hận
trước mắt, không sao tin nổi đây chính là con chuột nhỏ đáng yêu từng chạy vòng
quanh trên tay mình ngày trước.

“Đúng, ta chính là con chuột bị cô nhẫn tâm bán đi
đây”, người đàn bà cười tàn nhẫn rồi buông Nghiêm Ngôn ra: “Cô có biết giờ phút
đó ta hận cô đến mức nào không? Hận đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cho hả!”.

“Đa Đa, sao em lại biến thành người? Chị biết em vẫn
không thể quên được chuyện trước kia chị bán em đi, nhưng tình cảnh năm đó em
cũng biết mà, em đi với chị chỉ có chết đói mà thôi, chi bằng bán em cho người
đó, ít nhất anh ta cũng đã đồng ý sẽ đối tốt với em”, Nghiêm Ngôn rưng rưng giọt
lệ nhìn người đàn bà.

“Không sai, hắn đối xử với ta rất tốt. Mỗi ngày đều
cho ta ăn bánh ngọt tươi ngon nhất, uống thứ sữa tốt nhất. Lúc đầu ta thực sự cảm
kích cô. Nhưng sau này cô biết bọn họ đã làm gì ta không?” Trong thoáng chốc,
đôi mắt người đàn bà tóc trắng bỗng ngùn ngụt ngọn lửa căm giận: “Bọn họ bày những
đứa con ta vừa sinh lên bàn ăn, cũng giống như đã bày ta lên trước mặt ngươi
năm nào. Ngươi có hiểu cảm giác của một người mẹ phải mở to mắt nhìn những đứa
con mình rứt ruột đẻ ra bị người ta lấy đi khỏi tầm với, rồi bày lên đĩa ăn, từ
đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian không?”. Người đàn bà điên cuồng hét lớn,
mái tóc trắng bay phần phật tứ tung. Những giọt lệ máu đỏ tươi chảy xuống từ
đôi mắt trong suốt tái nhợt: “Đừng tưởng chỉ loài người các ngươi mới hiểu tình
mẫu tử. Tất cả mọi loài sinh vật trên thế gian này, chỉ cần có thể làm mẹ thì đều
biết yêu thương con mình! Loài chuột chúng ta cũng vậy. Mỗi lần ta đều tràn đầy
hy vọng nhìn những đứa con đáng yêu của mình ra đời, nhưng ngay sau đó ta lại
phải đau đớn đối mặt với cái chết của chúng. Ngươi có biết mỗi lần như thế ta lại
muốn băm vằm ngươi ra thành nghìn mảnh, cho ngươi nếm trải, gặm nhấm nỗi đau
đó!”. Tay người đàn bà nhanh chóng thò ra chộp cổ Nghiêm Ngôn.

“Đa Đa, chị không phải với em… chị, chị cũng không
có cách nào…” Từng trận nghẹt thở trào đến, trước mắt Nghiêm Ngôn không ngừng
nháng lên từng đợt tối đen, hít thở khó khăn.

“Hừ! Bây giờ vẫn chưa phải lúc giết ngươi.” Bàn tay
người đàn bà đột nhiên nới lỏng, Nghiêm Ngôn ngồi thụp xuống dất, tay ôm chặt cổ,
ho dữ dội.

“Em cứ giết chị đi, thật ra chị đã chán sống từ lâu
rồi”. Lúc lâu sau, Nghiêm Ngôn thở nặng nề ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt người
đàn bà: “Sau khi mẹ mất, chị chịu đủ mọi khổ nhục đắng cay, từ đó chưa hề có lấy
một ngày vui vẻ. Nếu cái chết của chị có thể khiến em dễ chịu đôi chút thì em
giết chết chị cũng được. Đây là khổ nạn chị tự rước lấy, chị sẽ không trốn
tránh đâu”.

“Được, nếu ngươi đã nói thế, ta cũng trả ngươi chút
nhân tình. Dù sao năm đó cũng là ngươi cứu ta, ơn này ta không bao giờ quên.”
Người đàn bà cúi xuống chăm chú nhìn Nghiêm Ngôn với ánh mắt sắc nhọn: “Để báo
đáp ơn cứu mạng của ngươi, ta đã giết gần như toàn bộ những kẻ đã hiếp đáp
ngươi năm xưa. Nay chỉ còn một tên, tên này là chủ mưu vụ hãm hại mẹ ngươi hồi
đó, chính vì hắn mà mẹ ngươi mới tự sát”.

“Ý em nói là kẻ ăn trộm năm ấy?”, Nghiêm Ngôn mở to
mắt, chụp mạnh lấy tay người đàn bà: “Hắn là ai? Nói với chị, hắn là ai?”.

Người đàn bà trầm ngâm một thoáng, rồi bàn tay giơ
lên chỉ về phía sau lưng Nghiêm Ngôn. Bốn phía bỗng bừng lên khói xanh, mọi vật
thoắt trở nên mơ hồ, dần dần chìm vào bóng tối.

Không biết bao lâu sau, trong không gian tối om bỗng
truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếp đó, “két” một tiếng, cánh cửa không biết
từ đâu xuất hiện từ từ hé mở, bên ngoài hai bóng đen kẻ trước người sau lẻn
vào.

“Bụp” một tiếng, đèn trong phòng lại bừng lên sáng
choang, khung cảnh xung quanh lập tức trở nên rõ ràng. Nhờ ánh đèn, Nghiêm Ngôn
nhìn thấy hai người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha lớn, một người đứng lên rót
rượu đưa cho kẻ kia.

“Vương Hữu Lợi! Chủ cửa hàng kim cương hàng đầu Bách
Dự?”, Nghiêm Ngôn kinh ngạc liếc mắt sang người đàn bà tóc trắng bên cạnh:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ông ta sao lại ở đây?”.

“Đừng kích động, những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
Ta muốn ngươi biết chân tướng sự việc năm đó.” Khóe miệng người đàn bà cong lên
một nét cười độc ác, lạnh lùng nhìn Nghiêm Ngôn: “Cứ xem cho kỹ đối tác cũ của
mẹ ngươi đã đối xử với bà ấy thế nào”.

“Ông chủ Vương, cạn ly! Chúc cho kế hoạch hôm nay của
chúng ta thành công tốt đẹp!” Hai người đàn ông cụng ly vui vẻ.

“Kể ra con mụ Trần Yên Mỹ ngu ngốc hết chỗ nói”,
Vương Hữu Lợi cười lớn, uống một hơi hết ly rượu: “Tự nhiên lại đi chết như thế.
Nhưng dù sau cũng tốt, mụ ta chết thì mọi trách nhiệm đều đổ cả lên đầu đứa con
gái. Như vậy kể cả cảnh sát có điều tra cũng chẳng thể lần ra chúng ta được,
đúng là một mũi tên trúng hai đích!”.

“Đúng vậy, ông chủ Vương, kế hoạch của chúng ta quá
kín kẽ hoàn hảo. Chỉ là đã quá dễ dàng cho tên tiểu tử họ Lâm, để nó tự nhiên
được một triệu rưỡi từ trên trời rơi xuống”, người đàn ông ngồi cạnh Vương Hữu
Lợi nói vẻ không phục.

“Tiểu Tôn, anh nên nhớ, làm việc lớn đừng so đo tiểu
tiết, một triệu rưỡi đó đáng gì.” Vương Hữu Lợi cười, lấy từ túi áo trong ra một
viên kim cương màu xanh to bằng quả trứng chim bồ câu, nhẹ nhàng đặt trên lòng
bàn tay ngắm nghía kỹ lưỡng: “Có viên kim cương này, đừng nói là một triệu rưỡi
chứ một trăm cái một triệu rưỡi cũng còn dư ấy, ha ha ha…”.

“Khốn nạn! Chúng mày hại chết mẹ tao, tao giết chúng
mày!” Nhìn bộ mặt xấu xa của Vương Hữu Lợi, Nghiêm Ngôn phẫn nộ lao về phía bọn
chúng, nhưng chỉ đâm sầm vào khoảng không.

“Không ích gì đâu”, người đàn bà tóc trắng khinh thị
nhìn Nghiêm Ngôn ngã nhào dưới nền đất: “Chẳng phải ta đã nói tất cả những gì ngươi
nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi sao, vừa mới đó đã quên rồi”.

“Đa Đa, mạng chị là của em! Em giúp chị giết tên cặn
bã này! Chị phải báo thù cho mẹ!”, Nghiêm Ngôn nằm xoài trên đất vừa khóc vừa
thét lên điên dại.

“Được, ta sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến cảnh hắn chết
một cách đau đớn nhất, thậm chí còn khiến hắn viết thư nhận tội để cảnh sát trả
lại sự trong sạch cho mẹ ngươi. Nhưng sau đó ta sẽ lấy mạng ngươi.” Nở nụ cười
u ám, người đàn bà lạnh lùng thăm dò cô gái bất lực và tuyệt vọng trên nền đất.

“Được! Chị đồng ý”, Nghiêm Ngôn kiên quyết gật đầu…

10 Sự báo thù sau cuối

Bảy rưỡi tối, Quan Ân lái chiếc xe cảnh sát len lỏi
giữa dòng xe cộ dày đặc với tốc độ chậm chạp vì tình trạng tắc đường khá nghiêm
trọng. Cảnh sát giao thông ở mỗi ngã tư bận đến không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngồi trong xe, anh sốt ruột đưa tay bật đài phát
thanh nhằm giảm bớt nỗi chán nản trong khi chờ đợi. Đột nhiên, một bản tin liên
quan đến vụ hỏa hoạn nghiêm trọng thu hút sự chú ý của anh.

“… Theo như tin mà đài chúng tôi vừa nhận được, chiều
này lúc 15 giờ 30 phút, một nhà hàng nằm đối diện quảng trường trung tâm phía
Nam bỗng đột ngột phát hoả. Người phục trách nhà hàng cùng mười lăm nhân viên
đã tử nạn. Do cứu hoả kịp thời, ngọn lửa đã không lan ra những cửa hàng lân cận
khác. Nguyên nhân phát hoả vẫn đang được điều tra làm rõ…”

Đối diện quảng trường trung tâm phía Nam? Địa chỉ
này sao nghe quen quen? Quan Ân nhíu mày nghĩ ngợi. Đúng lúc đó, tiếng nhạc
“tinh tang tinh tang…” thánh thót vang lên, anh quay đầu vội vàng chộp lấy chiếc
điện thoại đặt bên cạnh, nhìn chằm chằm tên người gọi hiện trên màn hình.

“A lô! Đại Lý chuyện gì vậy?”, Quan Ân bấm nút nhận
cuộc gọi.

“Tổ trưởng, chúng tôi đã đến trước cửa nhà Vương Hữu
Lợi rồi, anh đang ở đâu vậy?”, đầu dây bên kia vọng lại giọng Đại Lý: “Chúng
tôi có cần đợi anh đến rồi mới vào không?”.

“Cũng được, tôi đang bị tắc đường, nhưng cũng sắp đến
nơi rồi”, Quan Ân thò đầu ra ngoài xe nhìn về phía trước: “Có lẽ khoảng nửa tiếng
nữa. Phải rồi, báo cáo khám nghiệm tử thi chỗ Tiểu Trương đã có chưa?”.

“Có rồi, xác nhận Lâm Tử Cương và mấy nạn nhân trước
đều chết do nhồi máu cơ tim. Báo cáo của bên giám định vật thể cũng đã có, tổ
trưởng đoán xem dấu vết đó là gì?”, Đại Lý cười lớn mấy tiếng.

“Là gì vậy?”, Quan Ân nghi hoặc hỏi.

“Ha ha… Là chuột, đó là vết móng chuột”, Đại Lý cười
vui vẻ.

“Không xong rồi!” Một tia sáng bất chợt lóe lên
trong đầu, Quan Ân nhớ ra cái địa chỉ đang ngờ ngợ trong đầu: “Đại Lý, cậu xem
giúp tôi chiều nay lúc ba rưỡi có phải Thính Khiếu Cư bị cháy không?”.

“Giờ trưởng phòng mới biết sao? Chiều nay báo đài
đưa tin rồi mà”, giọng Đại Lý có vẻ ngạc nhiên: “Bọn em còn tưởng anh là người
biết đầu tiên cơ đấy, không phải anh đến điều tra à?”.

“Chết rồi! Đại Lý, các cậu xông vào đó ngay lập tức,
bất kể thế nào cũng phải bảo vệ Vương Hữu Lợi cẩn thận!”, Quan Ân gác máy,
nhanh chóng bật đèn cảnh sát, yêu cầu cảnh sát giao thông hỗ trợ khẩn cấp. Các
xe phía trước vừa dạt ra nhường đường. Quan Ân liền nhấn ga, chiếc xe lao vút
như bay về phía nhà Vương Hữu Lợi…

Quay ngược thời gian về nửa tiếng trước.

Trong thư phòng ở tầng hai ngôi nhà, Vương Hữu Lợi
buồn bực ngồi lật giở mấy tờ tạp chí đồi trụy. Không biết vì sao từ sáng sớm
ông ta đã cảm thấy sự bất an mơ hồ trong lòng. Vốn dự định hôm nay sẽ cùng Lâm
Tử Cương đi ăn món Tam khiếu mà họ thích nhất, nhưng mười giờ sáng, Tiểu Tôn,
người thư ký của ông ta lại gọi điện đến báo Lâm Tử Cương đột ngột lên cơn nhồi
máu cơ tim và chết tại nhà lúc sáng sớm. Tin này khiến ông ta rất đỗi ngạc
nhiên nhưng cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Từ hai năm trước, sau khi lên kế
hoạch ám hại Trần Yên Mỹ và có được viên kim cương xanh hiếm có cùng một triệu
rưỡi bồi thường, ông ta liền nghĩ đến việc loại bỏ cái gai Lâm Tử Cương để tìm
đối tác khác. Song, tên khốn đáng chết đó lại dường như phát hiện ra kế hoạch ấy
và bắt đầu úp mở bóng gió, nếu muốn đá hắn, hắn sẽ báo cảnh sát, ông ta đành chịu
bó tay. Mà bắt đầu từ hôm đó, Lâm Tử Cương thường xuyên bớt xén doanh thu hàng
tuần, không báo với những người góp vốn khác khiến ông ta hết sức đau đầu nhức
óc song vẫn phải giả bộ cười cợt. Cho nên lúc này điều ông ta mong muốn nhất
chính là tên khốn đó chết nhanh nhanh một chút.

Điều kỳ lạ là Vương Hữu Lợi vốn tưởng nghe được tin
về cái chết của Lâm Tử Cương sẽ vui mừng lắm, nhưng không hiểu sao lúc này ông
ta lại chẳng thể vui lên được. Nỗi lo lắng mơ hồ cứ vô cớ vây hãm khiến ông ta
cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.

“Chít… chít… chít…” Đột nhiên, trong phòng vang lên
muôn vàn tiếng kêu chói tai rợn tóc gáy, như thể một loài động vật nhỏ bé nào
đó đang thảm thiết kêu thét những tiếng cuối cùng trước khi chết.

“Ai đó?”, Vương Hữu Lợi run rẩy đứng phắt dậy.

“Chít.. chít… chít…” Tiếng kêu lại vọng tới, âm vang
trong căn phòng rộng lớn. Đúng lúc ấy, chiếc đèn treo trên trần nhà bỗng phụt tắt,
cả căn phòng chìm trong bóng tối.

“Ai đó? Ra đây, đừng vờ quỷ giả ma nữa!”, Vương Hữu
Lợi vừa hét vừa chạy bổ ra phía cửa.

“Ha ha ha… Vương Hữu Lợi, lâu lắm không gặp!” Một
tràng cười sắc lạnh vang lên, cửa thư phòng đột ngột khoá chặt.

“Bà, bà là ai?”, Vương Hữu Lợi dựa vào tường kinh
hoàng nhìn người đàn bà tóc trắng xuất hiện giữa không trung, đôi tay điên cuồng
xoay nắm cửa.

“Ha ha, ngươi quên ta rồi?”, người đàn bà nhếch lên
nụ cười u ám, lướt thẳng về phía Vương Hữu Lợi: “Thế này, ngươi có nhớ ra
không?”. Mớ tóc trắng của người đàn bà bay về phía trước ôm chặt lấy khuôn mặt
của chủ nhân. Sau một loạt những âm thanh ma sát rợn xương sống, mớ tóc bao phủ
khuôn mặt kia bỗng phồng lên, một đầu chuột cực lớn từ từ lộ ra ngoài.

“Á… Ma!”, Vương Hữu Lợi thất kinh gào thét muốn trốn
chạy, nhưng chân không sao nhấc lên nổi mà lại chầm chậm sụm xuống nền nhà.

“Sao, vẫn chưa nhận ra hả?” Con quái vật mình người
đầu chuột trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm gã đàn ông đang sợ hãi nằm bò dưới
đất: “Ngươi có nhớ lúc đó chính ngươi đã gói ta vào tờ giấy ăn đưa cho con gái
Trần Yên Mỹ làm vật cưng không?”.

“Bà… Bà là con… lúc đó…”, Vương Hữu Lợi mặt mũi tái
xanh lẩy bẩy, sợ hãi lùi về phía sau: “Bà… đang giúp Trần Yên Mỹ báo thù phải…
phải không?”.

“Điều này đã được hoạch định xong rồi, đó là thoả
thuận giữa ta và Nghiêm Ngôn.” Cái đầu chuột khẽ khàng lắc lư, ngay lập tức biến
lại thành người đàn bà với khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt: “Ta báo thù
cho cô ta, mang cô ta sẽ thuộc về ta”.

“Tôi biết sai rồi! Tôi không nên hám lợi quên tình,
ham hố viên kim cương đó rồi hại chết mẹ Nghiêm Ngôn. Xin tha cho tôi, tôi sẽ
đi tự thú, sẽ trao tất cả những gì thuộc về bà ấy cho bà!”, Vương Hữu Lợi vừa
kêu thét vừa quỳ trên đất ra sức dập đầu.

“Hừ! Loài người ngu muội, toàn chết đến nơi mới biết
ăn năn hối cải những việc đã làm. Nhưng các ngươi liệu có biết trên thế gian
này làm gì có điều dễ dàng như thế.” Người đàn bà tóc trắng giơ tay lên, một tờ
đơn nhận tội bay thẳng đến trước mặt gã đàn ông: “Cho ngươi hai lựa chọn, một
là chết, hai là ký tên vào tờ đơn nhận tội này, hãy chọn đi!”.

“Tôi ký, tôi ký…” Vương Hữu Lợi luống cuống lấy cây
bút trong túi áo ra ký vội một chữ lên trên tờ giấy: “Tôi ký rồi, bà tha cho
tôi đi”.

“Còn viên kim cương đâu?”, tay người đàn bà khua
lên, tờ giấy nhận tội với chữ ký của gã đàn ông bay vào lòng bàn tay.

“Ở… ở đây…”, Vương Hữu Lợi hoảng hốt bò về phía bàn
làm việc, lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ ngăn kéo thấp nhất rồi mở nắp để lộ
viên kim cương màu lam đẹp tuyệt trần bên trong: “Tôi giao tất cả rồi, như vậy
đã được chưa?”.

“Tốt, rất tốt, như vậy món nợ giữa ngươi với Nghiêm
Ngôn coi như đã xong.” Người đàn bà tóc trắng mỉm cười khẽ xoay viên kim cương
xanh: “Bây giờ tính tới món nợ giữa ta và ngươi”.

“Món nợ giữa tôi với bà?”, Vương Hữu Lợi khó hiểu
nhìn chằm chằm người đàn bà đang mỉm cười độc ác.

“Ngươi rất thích ăn Tam khiếu phải không?” Đôi mắt
người đàn bà lóe lên tia sắc lạnh: “Ngươi thích ăn ở Thính Khiếu Cư. Khi ngươi
bỏ những con chuột mới sinh chưa đến một ngày vào miệng mà nhai mà nuốt, ngươi
có nghĩ đến mẹ chúng là ta không?”. Khuôn mặt người đàn bà dần trở nên điên loạn:
“Có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ đến đâu. Năm đó sau khi ngươi hại chết Trần
Yên Mỹ, con gái bà ta rơi vào thế cùng đường, lại bán ta trở về Thính Khiếu Cư,
để rồi năm tiếp theo không biết bao lần ta phải chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng.
Lần lượt phải nhìn những đứa con của mình bị lũ người tàn nhẫn các ngươi ăn
tươi nuốt sống. Ngươi có hiểu được lòng ta không? Nguyên nhân của tất cả chuyện
này đều do đồ tiểu nhân đáng khinh nhà ngươi! Ngươi xem ta có thể bỏ qua không,
ta sẽ giết chết ngươi!”.

Đôi tay người đàn bà mở rộng, lòng bàn tay phát ra từng
đợt sáng mạnh mẽ, từ từ bao phủ khắp căn phòng…

átd��ih[��)�dậy bước tới trước mặt Quan Ân: “Thế
này đi chú Quan, bây giờ chú cứ về trước đã, việc này cháu sẽ có cách giải quyết”.

 

“Thật
không?”, Quan Ân tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tất
nhiên rồi, chú không tin thì thôi!”, Cổ Liên bực bội lườm Quan Ân một cái, sau
đó quay người chạy về phía Hạo Đan đang đứng bên cửa sổ: “Chỉ có thầy Bạch là tốt,
chú Quan xấu lắm! Hứ!”.

“Ha
ha.” Hạo Đan cười phá lên, cúi xuống ôm lấy Cổ Liên: “Liên Liên lại quên thế
nào là thục nữ rồi”.

“Dù
sao con vẫn thích thầy Bạch, không thích chú Quan!”, Cổ Liên ôm lấy cổ Hạo Đan
nũng nịu.

“Anh
Quan, theo tôi, anh công việc bề bộn thì cứ về trước đi! Việc của Nghiêm Ngôn không
cần lo lắng, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy, được chứ?”, Hạo Đan mỉm cười đặt Cổ
Liên xuống ghế: “Trưởng phòng Quan, vụ án này tôi cũng nghe Liên Liên nói qua.
Anh không cảm thấy vẫn còn một người đang nằm trong vòng nguy hiểm hay sao?”.

“Ai
vậy?”, Quan Ân giật mình, khuôn mặt ánh lên vẻ nghi hoặc.

“Theo
lời Nghiêm Ngôn, năm đó cùng hợp tác với mẹ cô ấy có hai người. Một người đã chết
là Lâm Tử Cương, và một người nữa là Vương Hữu Lợi, chủ cửa hàng kinh doanh kim
cương hàng đầu Bách Dự, hiện tại Lâm Tử Cương đã bị giết, vậy tiếp theo liệu có
phải sẽ đến lượt Vương Hữu Lợi?”

“Đúng
rồi! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”, Quan Ân vỗ mạnh vào trán, nhanh chóng lấy điện
thoại di động ra rồi rảo bước về phía cổng viện: “Thầy Bạch, cảm ơn anh đã nhắc
nhở! Nghiêm Ngôn xin giao lại cho anh, tôi về Sở Cảnh sát đã”.

“Được
rồi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sắc tốt cho cô ấy”, Hạo Đan tiễn Quan Ân ra cửa,
đợi người cảnh sát ấy đi khuất mới quay lại phòng bệnh: “Liên Liên, con định cứu
Nghiêm Ngôn thật sao? Vào giấc mơ của người khác, bản thân mình phải chịu nhiều
tổn hại lắm đó”.

“Hạo
Đan cung chủ, chỉ cần tạm thời giải phong ấn cho tỷ tỷ, để tỷ ấy hồi phục ký ức
kiếp trước, tỷ ấy sẽ khống chế được pháp lực của mình, chẳng phải sao?”, Lam Uý
từ trên không trung bay vèo tới trước mặt Hạo Đan, ánh mắt sắc lạnh rọi thẳng
vào anh.

“Liên
hoa yêu cốt, đừng mơ tưởng đến chuyện người của Phật giới sẽ giải trừ hoàn toàn
phong ấn này. Dù ta có giải được thì phong ấn cũng chẳng thể hoàn toàn tiêu
tan!”, Hạo Đan lạnh lùng nhìn Lam Uý.

“Bạch
Hạo Đan, tỷ ấy vì muốn cứu ngài nên mới bị Địa Tạng Vương phong ấn!” Mắt Lam Uý
bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ: “Nếu không phải vậy, người của Phật giới đã chẳng
bao giờ khống chế được tỷ ấy rồi!”.

“…
Được, coi như ta nợ Cổ Liên một mối ân tình.” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hạo
Đan cũng quyết định. Anh hai tay bắt chéo trước ngực, miệng lẩm nhẩm niệm thần
chú. Tức khắc, một luồng sáng trắng từ lòng bàn tay anh phát ra, lấy bệnh viện
làm trung tâm tỏa khắp bốn phía. Trong phút chốc, mọi thứ thuộc bán kính năm mươi
dặm quanh đó đều bị bao phủ bởi ánh sáng trắng lóa mắt.

“Hả?”,
đột nhiên thấy toàn bộ mọi người trong bệnh viện bỗng ngưng hoạt động, xung
quanh yên lặng như thể thời gian đang ngừng lại, Cổ Liên hết sức hiếu kỳ.

“Liên
Liên, thầy Bạch hỏi lại lần nữa, con nhất định muốn cứu cô ấy?”, Hạo Đan cúi
người chăm chú nhìn Cổ Liên.

“Vâng,
chị ấy đáng thương như vậy, con cứu chị ấy là tích đức hành thiện mà”, Cổ Liên
mỉm cười, trên trán bất chợt loé lên một Phật quang mờ nhạt.

“Xem
ra cô thật sự có tuệ căn sâu sắc, cũng được…”, Hạo Đan đột nhiên giơ tay ấn vào
trán Cổ Liên, lập tức tia sáng màu tím ánh kim lóe lên, thân thể Cổ Liên từ từ
ngả vào lòng Hạo Đan.

“Tỷ!”,
Lam Uý giật mình lao về phía trước, nhưng ngay sau đó lại lặng người. Đóa sen
màu lam đang chầm chậm xuất hiện trên trán Cổ Liên với dáng hình quen thuộc.
Lam Uý bỗng nhớ đến lúc tiêu diệt Hồ ly chín đuôi ở thôn Long Sơn, trên trán Cổ
Liên cũng xuất hiện một dấu hiệu tương tự như thế.

“Uý
Uý”, Lam Uý còn đang chìm trong ký ức, tiếng gọi quen thuộc bất chợt vang lên,
rồi Hàn Cổ Liên từ từ mở to đôi mắt…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3