Liên hoa yêu cốt - Phần IV - Chương 06 - 07 - 08

6

Nạn nhân thứ năm bị sát hại là Lâm Tử Cương, năm
mươi sáu tuổi, chủ cửa hiệu kim hoàn, tử vong vào lúc ba rưỡi sáng nay, nguyên
nhân do sợ hãi quá độ dẫn đến nhồi máu cơ tim.

“Anh Quan, bên pháp y nói tử thi này rất giống với tử
thi thứ tư, trên thân thể không hề thấy bất cứ thương tích nào, cũng chẳng có dấu
vết trúng độc.” Phó phòng Đại Lý đưa tập tài liệu trong tay cho Quan Ân vừa vội
vã bước vào: “Thêm nữa, vừa rồi bọn em đã tìm kiếm ở hiện trường vụ án, xác định
tại thời điểm xảy ra án mạng, khóa trên các cửa sổ và các cửa ra vào đều không
xuất hiện dấu hiệu bị phá, xung quanh người chết rất sạch sẽ, toàn bộ căn phòng
trừ dấu vân tay và dấu chân của người bị hại thì không phát hiện ra bất cứ dấu
hiệu nào của người thứ hai”.

“Tôi muốn xem tử thi một chút. Các cậu tìm kiếm cẩn
thận lần nữa, xem có bỏ sót manh mối nào không”, Quan Ân vừa nói vừa bước vào
căn phòng xảy ra án mạng.

Đây là ngôi biệt thự xây theo kiến trúc phương Tây,
vị trí của các xác chết nằm vừa đúng trong phòng khách nhỏ giữa phòng ngủ và cầu
thang tầng hai. Từ chỗ ngoặt của cầu thang có thể nhìn rõ một cẳng chân người
chết lòi ra ngoài phòng khách.

“Ai là người phát hiện ra xác chết đầu tiên?”, Quan
Ân cúi xuống kiểm tra di thể của nạn nhân.

“À, là con gái duy nhất của nạn nhân, Lâm Tiểu Ngữ”,
Đại Lý đưa tay chỉ về phía cô gái trẻ đang ngồi khóc nức nở trên ghế sô pha dưới
tầng: “Theo lời Lâm Tiểu Ngữ nói thì đêm qua cô ấy và bạn trai thuê phòng hát
karaoke, sau đó uống say rồi ngủ lại nhà bạn trai, đến sáng nay mới về nhà,
đang chuẩn bị ngủ bù thì phát hiện cha mình đã qua đời, liền vội vã báo cảnh
sát”.

“Đợi một chút, thế còn vợ nạn nhân thì sao?”, Quan
Ân đứng bật dậy tiến về phía cửa sổ, cầm khung ảnh bày trên bậu cửa lên ngắm
nghía kỹ lưỡng. Trong hình, đôi nam nữ cười rạng rỡ, tay bế một bé gái chừng bảy,
tám tuổi: “Tại sao lại là cô con gái trình báo, vợ nạn nhân đâu?”.

“Bọn
em vừa kiểm tra. Là thế này, hai năm trước vợ Lâm Tử Cương đã đưa đơn ly hôn vì
ông ta thường xuyên lang chạ bên ngoài. Hiện tại bà này đang sống một mình tại
Đài Loan. Em đã cho người liên hệ với bà ta.” Đại Lý vẫy tay về phía ngoài, hai
viên cảnh sát liền mang tới một chiếc cáng, đưa thi thể vào túi nhựa chuyên dụng
có khoá rồi đặt lên cáng chuẩn bị mang đi.

“Đợi
đã, cái gì đây?” Đúng lúc Đại Lý chỉ huy người đưa thi thể ra ngoài, Quan Ân vốn
đang tựa người bên cửa sổ bỗng bước tới ra hiệu dừng lại.

“Gì
cơ, tổ trưởng?”, Đại Lý nhìn Quan Ân đột ngột quỳ xuống nền đất vẻ khó hiểu.

“Cậu
tới xem đây là gì?”, bàn tay đeo găng trắng chuyên dụng của Quan Ân khẽ vẫy Đại
Lý, rồi chỉ vào nơi nạn nhân vừa nằm.

“Đây
là … vết tích?”, Đại Lý đến bên cạnh Quan Ân, cúi xuống quan sát thật kỹ, chỉ
thấy một dấu to bằng khoảng bàn tay mờ nhạt gần như chìm trong nền đất, cực kỳ
khó nhận ra: “Tổ trưởng, đây là dấu vết gì? Trong không giống dấu chân”.

“Bảo
bên giám định vật thể đi làm xét nghiệm, mau lên!”, Quan Ân đứng dậy nhìn quanh
bốn phía. Cả phòng khách trang hoàng rất đỗi lộng lẫy: Cạnh bàn sách là một quầy
bar đặt đầy những chai rượu cao cấp, trên mặt quầy có một máy điện thoại. Quan
Ân bước tới ấn nút phát lại những tin nhắn thoại đã lưu. Anh im lặng lắng nghe
và không ngừng ghi chép.

“A
lô, ông chủ Lâm, tôi là Lão Trương chỗ Thính Khiếu Cư. Món Tam khiếu ông và ông
chủ Vương đặt hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ, ông xem tối nay mấy giờ có thể đến?”,
giọng đàn ông trung niên vọng ra từ điện thoại, thanh âm dễ nghe thu hút sự chú
ý của Quan Ân. Anh xem rồi ghi lại chính xác thời gian gọi cũng như số máy lưu
trên điện thoại.

“Ồ!
Thật không ngờ gã họ Lâm này lại thích ăn Tam khiếu! Rõ gớm!” Sau lưng Quan Ân,
Đại Lý bước tới, vỗ lên vai anh: “Này người anh em, không phài đến cả nơi đó
anh cũng muốn điều ta đấy chứ? Dù sao em cũng không vào đâu, buồn nôn lắm, em sợ
đến ba ngày sau mình cũng không nuốt nổi cơm mất”.

“Tôi
cũng chưa nói rằng cậu sẽ đi!”, Quan Ân mỉm cười nhìn Đại Lý: “Cậu đi điều tra
xem Lý Tử Cương và những nạn nhân trước có quen nhau không, nhất là xem ông ta
liệu có quen bà Trần Yên Mỹ, tổng giám đốc công ty trang sức Hồng Lộ, người hai
năm trước tự tử vì vụ trộm kim cương không nhé!”.

“Trần
Yên Mỹ?”, Đại Lý nghĩ ngợi nhìn Quan Ân: “Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?”.

“Đó
là chị gái của nạn nhân thứ nhất trong vụ án này, Trần Yên Hoa, cũng là bác của
Trần Nhiên”, Quan Ân kiên nhẫn giải thích: “À phải rồi, cậu còn cần điều tra cả
cô con gái độc nhất của Trần Yên Mỹ tên Nghiêm Ngôn, xem lý do vì sao cô ấy phải
rời khỏi nhà cô chú ruột của mình nữa”.

“Ôi!
Nhiều vấn đề thế!”, khoé miệng Đại Lý khẽ giật: “Điều tra đến bao giờ mới xong
chứ!”.

“Người
anh em”, Quan Ân nở nụ cười xảo quyệt, khoác tay lên vai Đại Lý lắc nhẹ: “Nếu cậu
chê nhiều thì tôi tự đi điều tra vậy. Vụ Thính Khiếu Cư nhường lại cho cậu đấy.
Vậy đi!”. Vỗ mạnh anh chàng Đại Lý với gương mặt ngây ngốc một cái, Quan Ân rảo
bước ra ngoài cửa.

“Đừng!
Tổ trưởng, em đi!”, Đại Lý nhanh chóng phản ứng lại, chụp lấy cánh tay Quan Ân:
“Em đi được chưa? Nghìn lần đừng bắt em đến điều tra cái chỗ Tam khiếu kinh khủng
đó, em vẫn muốn được ăn ngon ba bữa mỗi ngày!”.

“Cho
nên… Đi nhanh!” Dúi tập tài liệu trong tay cho anh chàng Đại Lý mặt mũi đang biến
sắc, Quan Ân cười thầm cực kỳ gian xảo: “Cả đội! Rút!”.

Khi
toàn bộ nhân viên cảnh sát đều đã tản mác rời khỏi hiện trường vụ án, Quan Ân
phái người đưa Lâm Tiểu Ngữ về nơi ở khác của cô ta, tiến hành bảo vệ nghiêm mật
24/24, đồng thời cho gọi cậu bạn trai của cô ta tới Sở Cảnh sát khai báo. Tất cả
các công việc cơ bản vừa kết thúc, Quan Ân không còn do dự nữa, lái xe đến thẳng
bệnh viện. Anh phải nói chuyện rõ ràng với cô gái bí ẩn kia. Với sự xuất hiện của
nạn nhân thứ năm, anh đã không còn thời gian để chờ đợi nữa rồi. Anh thật sự
không muốn nhìn thấy lại có thêm một vật hy sinh thứ sáu với đôi mắt mở tròn
kinh hoàng như cố nói với anh sự thật mà căn bản không có cách nào biết được.
Cho nên anh nhất định phải hiểu xung quanh cô gái tên Nghiêm Ngôn ấy rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những người từng tiếp xúc với người con gái ấy đều
chết một cách ly kỳ như vậy? Phải chăng bọn họ và Nghiêm Ngôn đã xúc phạm tới một
thứ gì kinh khủng nên mới dẫn đến việc trả thù tàn khốc đến thế?

Sải
những bước dài tiến về phòng bệnh 104, tim Quan Ân đập rộn thình thịch thình thịch
từng cơn. Có lẽ lúc này chân tướng vụ án đang ở phía trước chờ đợi anh, anh buộc
phải dấn tới mới giải đáp được toàn bộ mối nghi hoặc này.

Bỗng
từ phía cuối hành lang vọng đến những âm thanh hỗn loạn, một nhóm y tá cuống
quýt đẩy chiếc cáng cứu thương nhào ra, chạy như bay về hướng phòng cấp cứu.
Trên cửa phòng bệnh nơi họ vừa rời khỏi lù lù chiếc biển với con số 104 rõ ràng
đến không thể rõ ràng hơn.

“Có
chuyện gì vậy?”, Quan Ân chạy đến cửa phòng, quay đầu kinh ngạc nhìn cô bé vừa
từ bên trong bước ra: “Sao cháu lại ở đây?”.

“Chú
Quan, cháu đến để nói cho chú những điều chú muốn biết!”, Cổ Liên mở to đôi mắt
đen như màn đêm, nghiêm nghị nhìn Quan Ân.

7

Một
buổi chiều cuối thu, trời mát mẻ dễ chịu, không lúc nóng lúc lạnh như ngày xuân,
chẳng nóng nực như mùa hè, lại càng khác với cái ấm áp khi ngồi trong nhà của
ngày đông. Chiều thu gió mát thổi khắp muôn nơi, làm tan đi những nhiệt lượng
dư thừa của mặt trời, khiến lòng người trào dâng niềm vui vẻ thoải mái đã không
gặp từ lâu lắm.

Thế
nhưng, mặc cho thời tiết tuyệt vời như vậy, Quan Ân lại chẳng hề mảy may cảm nhận
sự biến đổi của vạn vật xung quanh. Lúc này, anh đang ngồi trong hoa viên của bệnh
viện, đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt không khi nào rời khỏi phòng cấp cứu.

“Cô
ấy ngất như thế nào?”, Quan Ân quay đầu, trừng mắt nhìn chàng thanh niên trẻ ngồi
bên cạnh, trên đùi là cô bé con đang ngon lành thưởng thức bánh kem: “Còn nữa,
rốt cuộc hai người đã biết những gì, hãy kể toàn bộ sự thật cho tôi nghe, được
không?”

“Chú
Quan, chuyện này không liên quan gì đến thầy Bạch cả, tại cháu nhờ thầy đưa đến
thăm chị Nghiêm Ngôn thôi. Chú đừng nói chuyện với thầy Bạch bằng giọng hoài
nghi đó được không ạ?”, ngồi trong lòng Hạo Đan, Cổ Liên nghiêng đầu giáo huấn
Quan Ân.

“Ha
ha, không sao”, Hạo Đan vừa cười vừa lấy khăn giấy lau bánh kem dính trên mép
cô bé: “Tổ trưởng Quan cũng chẳng có ác ý đâu, chỉ là lo lắng cho vụ án thôi,
có thể hiểu được”.

“Này,
thầy Bạch, có lúc tôi thực sự phục anh đấy”, Quan Ân nở nụ cười giả tạo, một
tay đặt trên vai Hạo Đan: “Rốt cuộc anh dùng cách nào mà khiến cô quỷ nhỏ này
theo anh như vậy chứ?”.

“Chú
là quỷ ấy!”, Cổ Liên tức giận giơ tay đánh Quan Ân.

“Liên
Liên, thục nữ không đánh người đâu”, Hạo Đan bật cười giữ bàn tay nhỏ xinh của
Cổ Liên lại, ôm cô bé vào lòng: “Liên Liên phải làm thục nữ, đúng không? Thế
thì không được đánh người, càng không thể mắng người, biết chưa?”.

“Biết
rồi ạ”, Cổ Liên trừng mắt hằm hằm nhìn anh chàng Quan Ân đang cười xảo trá.

“Được
rồi, Liên Liên ở đây nói chuyện với chú Quan, thầy Bạch đi mua nước ép trái cây
cho con nhé?”, Hạo Đan đứng dậy đặt Cổ Liên ngồi lên ghế.

“Haizz…”,
nhìn theo bóng dáng Hạo Đan đang dần xa, Quan Ân thở dài: “Thầy Bạch hình như rất
giỏi làm cháu vui thì phải! Nhưng vì sao ánh mắt cậu ta nhìn cháu say đắm như
thể đang nhìn người yêu vậy?”.

“Chú
Quan nói gì ạ?”, Cổ Liên gặm bánh ngọt nhìn Quan Ân vẻ không hiểu.

“À,
không có gì!”, Quan Ân giật mình, nhanh chóng thu ánh mắt lại: “Bây giờ cháu
nên nói với chú mọi chuyện rồi đấy. Ngoài việc biết tên cô ấy là Nghiêm Ngôn ra,
cháu còn biết những gì?”.

“Hay
là chú nói trước đi, rốt cuộc chú phát hiện ra đầu mối gì mà vừa sáng sớm đã chạy
tới nhà cháu?”, Cổ Liên hiếu kỳ nhìn Quan Ân.

“Thật
ra đêm qua sau khi có kết quả giám định, chú đã xem xét tất cả những tài liệu
có liên quan đến cô ấy”, Quan Ân lấy từ trong túi và mở ra trước mặt Cổ Liên một
quyển sổ ghi chép: “Tên thật của cô ấy là Nghiêm Ngôn, con gái duy nhất của Trần
Yên Mỹ - tổng giám đốc Công ty trang sức Hồng Lộ rất nổi tiếng trong ngành kinh
doanh trang sức. Hai năm trước, Trần Yên Mỹ vì một vụ mất trộm kim cương mà nợ
hai đối tác khoản tiền bồi thường vô cùng lớn là ba nghìn vạn. Dưới áp lực nặng
nề, bà đã chọn đường tự sát. Sau khi mẹ mất, cô con gái bán mọi gia sản trong
nhà để trả các khoản nợ bồi thường rồi biến mất khỏi giới thượng lưu. Đầu mối
cuối cùng mà chú nắm được là sau khi chia tay với bạn trai Vu Hạo Vĩ, cô ấy đến
nương nhờ nhà chú mình là Trần Yên Hoa, nhưng không rõ vì sao một năm sau lại rời
khỏi đó, hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Đây chính là toàn bộ những manh
mối chú biết được. Tuy nhiên có một vấn đề chú không tài nào hiểu nổi, nếu
Nghiêm Ngôn thực sự là hung thủ thì cô ấy đã dùng cách gì để giết những người
kia?”.

“Chú
nghi ngờ chị Nghiêm Ngôn là hung thủ?”, Cổ Liên dở khóc dở cười nhìn Quan Ân:
“Sao có thể thế được, thời điểm xảy ra năm vụ án, chị ấy đều có bằng chứng ngoại
phạm mà. Chỉ có điều… cái tên Vu Hạo Vĩ, anh bạn trai của chị ấy mà chú vừa nói
sao nghe quen vậy nhỉ?”.

“Tất
nhiên quen rồi!”, Quan Ân bất lực trợn trừng mắt: “Hôm qua chú mới cho cháu xem
ảnh của anh ta mà, chính là nạn nhân đầu tiên trong vụ án này”.

“À,
cháu nhớ ra rồi!”, Cổ Liên vỗ đầu sực nhớ: “Xét theo đó thì có vẻ chị ấy là
nghi phạm lớn nhất, tất cả những người từng tiếp xúc với chị ấy dường như đều
chết cả. À phải rồi, chú Quan, nạn nhân sáng nay có quen chị ấy không? Tên người
đó là gì ạ?”.

“Nạn
nhân thứ năm tên Lâm Tử Cương, chủ hiệu kim hoàn Hội Thông…”, Quan Ân lật xem
tài liệu ghi chép.

“Lâm
Tử Cương? Chú nói tên ông ta là Lâm Tử Cương?”, Cổ Liên bỗng ngắt lời Quan Ân:
“Các chú không cần điều tra nữa, nếu Nghiêm Ngôn thật sự là hung thủ, cháu nghĩ
người đầu tiên chị ấy giết phải là Lâm Tử Cương”.

“Vì
sao?”, Quan Ân kinh ngạc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.

“Chẳng
phải chú muốn biết vì sao chị Nghiêm Ngôn lại rời khỏi nhà cô chú mình hay sao?
Cháu nói với chú nhé!”, Cổ Liên đứng dậy bước đến trước mặt Quan Ân: “Thật ra
hôm nay cháu tới vì muốn hỏi chị ấy toàn bộ câu chuyện. Chị ấy đã thẳng thắn kể
lại mọi chuyện với cháu. Từ một năm trước, chị ấy luôn mơ thấy ác mộng, và cũng
từ đó, sức khoẻ của chị ấy ngày càng giảm sút. Chị ấy rất đau khổ, nhưng không
biết phải làm thế nào. Thực ra chị Nghiêm Ngôn rất đáng thương. Sau khi mẹ mất,
chị ấy chuyển đến ở với cô chú, song nhà Trần Yên Hoa đối xử với chị ấy chẳng
khác gì con ở, không những bắt làm tất cả mọi việc trong nhà mà còn thường
xuyên đánh đập, mắng mỏ chị ấy nữa. Vốn chị Nghiêm Ngôn vẫn cố chịu đựng bởi
nghĩ rằng, dù tồi tệ hơn nữa thì đó vẫn là những người thân duy nhất của mình
nên chị ấy chưa từng có ý định bỏ đi. Thế nhưng, gia đình kia lại táng tận
lương tâm đẩy chị ấy vào đường cùng không lối thoát, khiến chị ấy chẳng còn
cách nào ngoài bỏ trốn!”.

“Bọn
họ làm gì cô ấy?”, Quan Ân lo lắng hỏi.

“Gã
Lâm Tử Cương mà chú vừa nói chính là một trong những người cùng hợp tác cung ứng
với mẹ chị Nghiêm Ngôn năm đó. Sau khi chị Nghiêm Ngôn trả cho hắn số tiền một
nghìn năm trăm vạn, hắn còn mặt dày bỏ ra năm mươi vạn đổi lấy đêm đầu tiên của
chị Nghiêm Ngôn. Chị ấy phẫn nộ từ chối nhưng con quỷ già háo sắc kia vẫn chưa
chịu bỏ cuộc. Biết chị ấy đang sống tại nhà cô chú, ông ta liền bỏ ra một trăm
vạn mua chuộc nhà Trần Yên Hoa để bọn họ lừa Nghiêm Ngôn đến nhà hàng. May sao
chị Nghiêm Ngôn biết được thủ đoạn đó, đã lập tức bỏ trốn khỏi nhà họ Trần, nếu
không, từ nay về sau chị ấy sẽ không còn ngẩng đầu lên được nữa.”

“Đúng
là bọn cầm thú, chết vẫn còn nhẹ!”, Quan Ân siết chặt tay: “Sau đó thì sao? Cô ấy
đã đi đâu?”.

“Sau
đó chị ấy dùng chút tiền mang theo mua vé tàu đi Đài Loan, nơi chị ấy đã vô
tình gặp được người hàng xóm cũ. Thấy chị Nghiêm Ngôn không có nơi nào để đi,
bà lão tốt bụng liền giữ chị ấy lại. Chị ấy sống cùng bà một năm thì bà lão mất.
Sau đó con gái bà vừa may quen cô Tuệ, liền giới thiệu chị ấy vào làm ở nhà
cháu.”

“Điều
này cho thấy khi vụ án xảy ra, cô ấy đã ở trong nhà cháu”. Quan Ân nhíu mày suy
nghĩ: “Vậy cô ấy thực sự không có thời gian để gây án. Nhưng những nạn nhân này
toàn bộ đều liên quan tới cô ấy, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, điều này phải
giải thích sao?”.

“Cái
chỗ Thính Khiếu Cư đó, chú Quan đi điều tra thế nào rồi ạ? Bên trong có nhiều
tài liệu lắm…”, Cổ Liên nháy mắt với Quan Ân vẻ bí ẩn.

“Cháu
cũng biết Thính Khiếu Cư à?”, Quan Ân có chút ngạc nhiên: “Nhà hàng đó và vụ án
này có quan hệ gì với nhau sao?”.

“Chị
Nghiêm Ngôn có nhắc đến chỗ ấy. Khi chị ấy năm tuổi, mẹ từng đưa chị ấy đến đó
một lần, cũng chính là nơi chị ấy đã cứu một chú chuột mới sinh khỏi bị nuốt sống,
rồi nuôi nó như con vật cưng tới lớn. Tuy nhiên, khi chạy trốn khỏi nhà Trần
Yên Hoa, do thiếu tiền, chị ấy đành phải bán con chuột đi. Trùng hợp là người
mua nó lại chính là người của Thính Khiếu Cư.” Cổ Liên ngồi lại xuống cạnh Quan
Ân: “Chú bảo đó có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không? Mà chú cũng biết khả
năng của cháu, cháu có thể nói rằng bên cạnh Nghiêm Ngôn có một hơi thở siêu
nhiên. Cho nên vụ án này chắc chắn liên quan tới con chuột bị bán kia”. Cổ Liên
nhìn lên, cực kỳ tự tin mỉm cười với Lam Uý đang bồng bềnh giữa từng không.

Một
người làm điều xấu xa tội lỗi, người ấy nhất định sẽ phải chịu báo ứng đã được
định sẵn ở một nơi nào đó…

8

Hơn
năm giờ chiều, Nghiêm Ngôn được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Cô gái với sắc mặt
xanh xao không chút sinh khí nằm trên giường bệnh, chỉ duy nhất những đường gấp
khúc lên xuống trên chiếc máy đo nhịp tim là thể hiện rằng cô vẫn còn sống.

“Bác
sĩ, cô ấy sao rồi?”, Quan Ân nhẹ nhàng gọi bác sĩ chủ nhiệm sang một bên: “Cô ấy
bị bệnh gì vậy?”.

“Anh
là người nhà bệnh nhân?”, bác sĩ chủ nhiệm nhìn Quan Ân chằm chằm với ánh mắt sắc
lẹm: “Chắc cô ấy là em gái anh? Anh là anh trai kiểu gì mà em gái bị suy nhược
thần kinh thời gian dài như vậy cũng không biết? Cô ấy không chịu được bất kỳ
kích động nào, chính vì vừa rồi bị xúc động quá mạnh nên mới dẫn đến suy tim đột
ngột đó”.

“Ồ,
xin lỗi bác sĩ, tôi không phải người nhà cô ấy.” Vô duyên vô cớ bị mắng, không
biết phải làm sao, Quan Ân đành giơ ra chiếc thẻ cảnh sát: “Tôi là cảnh sát, cô
ấy là nhân chứng quan trọng trong một vụ án chúng tôi đang điều tra, hy vọng
bác sĩ có thể phối hợp với công việc của chúng tôi”.

“Ồ,
xin lỗi. Vừa rồi thái độ của tôi cực đoan quá”, nhìn thấy chiếc thẻ, vị bác sĩ
cười ngượng nghịu.

“Không
sao”, Quan Ân cất thẻ cảnh sát vào túi, quay người nhìn Nghiêm Ngôn vẫn đang
hôn mê: “Bác sĩ vừa nói cô ấy bị suy nhược thần kinh trong thời gian dài là
sao?”.

“Haizzz…
Cô ấy cũng thật đáng thương. Từ lúc tới bệnh viện đến giờ, chúng tôi chưa thấy
cô ấy ngủ được giấc nào yên. Chẳng biết cô ấy mơ thấy gì mà lần nào cũng la hét
rồi tỉnh dậy”, bác sĩ lắc đầu, thương xót nhìn Nghiêm Ngôn: “Bố mẹ cô ấy đâu mà
không thấy đến thăm con vậy?”

“Cô
ấy mồ côi cha mẹ, tất cả người thân đều đã qua đời.” Ánh mắt Quan Ân lóe lên
tia đồng cảm: “À phải rồi, bác sĩ vừa nói cô ấy không chịu được xúc động mạnh?
Vậy nếu cô ấy vẫn gặp ác mộng thì phải làm sao?”.

“Chúng
tôi chỉ có thể tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, nhưng nếu lại bị kích
thích mạnh nữa thì sẽ trực tiếp dẫn đến tim ngừng đập. Đến lúc đó thật sự hết
cách.” Bác sĩ chủ nhiệm khẽ thở dài, kiểm tra kỹ những ống truyền xong, ông bước
ra ngoài phòng bệnh.

“Liên
Liên, cháu có cách phải không?”, trầm mặc một lát, Quan Ân quay sang nhìn Cổ
Liên ngồi bên cạnh: “Cháu nhất định cứu được cô ấy, phải không? Ít nhất cũng đừng
để cô ấy gặp ác mộng nữa”.

“Tỷ
tỷ”, Lam Uý bất chợt lượn vèo ra trước mặt Cổ Liên: “Tỷ chỉ cần vào giấc mơ của
Nghiêm Ngôn, giúp cô ấy loại bỏ những sinh linh đang ám ảnh kia, cơn ác mông sẽ
tự động biến mất thôi”.

“Thật
sao?”, Cổ Liên suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy bước tới trước mặt Quan Ân: “Thế
này đi chú Quan, bây giờ chú cứ về trước đã, việc này cháu sẽ có cách giải quyết”.

“Thật
không?”, Quan Ân tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tất
nhiên rồi, chú không tin thì thôi!”, Cổ Liên bực bội lườm Quan Ân một cái, sau
đó quay người chạy về phía Hạo Đan đang đứng bên cửa sổ: “Chỉ có thầy Bạch là tốt,
chú Quan xấu lắm! Hứ!”.

“Ha
ha.” Hạo Đan cười phá lên, cúi xuống ôm lấy Cổ Liên: “Liên Liên lại quên thế
nào là thục nữ rồi”.

“Dù
sao con vẫn thích thầy Bạch, không thích chú Quan!”, Cổ Liên ôm lấy cổ Hạo Đan
nũng nịu.

“Anh
Quan, theo tôi, anh công việc bề bộn thì cứ về trước đi! Việc của Nghiêm Ngôn không
cần lo lắng, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy, được chứ?”, Hạo Đan mỉm cười đặt Cổ
Liên xuống ghế: “Trưởng phòng Quan, vụ án này tôi cũng nghe Liên Liên nói qua.
Anh không cảm thấy vẫn còn một người đang nằm trong vòng nguy hiểm hay sao?”.

“Ai
vậy?”, Quan Ân giật mình, khuôn mặt ánh lên vẻ nghi hoặc.

“Theo
lời Nghiêm Ngôn, năm đó cùng hợp tác với mẹ cô ấy có hai người. Một người đã chết
là Lâm Tử Cương, và một người nữa là Vương Hữu Lợi, chủ cửa hàng kinh doanh kim
cương hàng đầu Bách Dự, hiện tại Lâm Tử Cương đã bị giết, vậy tiếp theo liệu có
phải sẽ đến lượt Vương Hữu Lợi?”

“Đúng
rồi! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”, Quan Ân vỗ mạnh vào trán, nhanh chóng lấy điện
thoại di động ra rồi rảo bước về phía cổng viện: “Thầy Bạch, cảm ơn anh đã nhắc
nhở! Nghiêm Ngôn xin giao lại cho anh, tôi về Sở Cảnh sát đã”.

“Được
rồi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sắc tốt cho cô ấy”, Hạo Đan tiễn Quan Ân ra cửa,
đợi người cảnh sát ấy đi khuất mới quay lại phòng bệnh: “Liên Liên, con định cứu
Nghiêm Ngôn thật sao? Vào giấc mơ của người khác, bản thân mình phải chịu nhiều
tổn hại lắm đó”.

“Hạo
Đan cung chủ, chỉ cần tạm thời giải phong ấn cho tỷ tỷ, để tỷ ấy hồi phục ký ức
kiếp trước, tỷ ấy sẽ khống chế được pháp lực của mình, chẳng phải sao?”, Lam Uý
từ trên không trung bay vèo tới trước mặt Hạo Đan, ánh mắt sắc lạnh rọi thẳng
vào anh.

“Liên
hoa yêu cốt, đừng mơ tưởng đến chuyện người của Phật giới sẽ giải trừ hoàn toàn
phong ấn này. Dù ta có giải được thì phong ấn cũng chẳng thể hoàn toàn tiêu
tan!”, Hạo Đan lạnh lùng nhìn Lam Uý.

“Bạch
Hạo Đan, tỷ ấy vì muốn cứu ngài nên mới bị Địa Tạng Vương phong ấn!” Mắt Lam Uý
bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ: “Nếu không phải vậy, người của Phật giới đã chẳng
bao giờ khống chế được tỷ ấy rồi!”.

“…
Được, coi như ta nợ Cổ Liên một mối ân tình.” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hạo
Đan cũng quyết định. Anh hai tay bắt chéo trước ngực, miệng lẩm nhẩm niệm thần
chú. Tức khắc, một luồng sáng trắng từ lòng bàn tay anh phát ra, lấy bệnh viện
làm trung tâm tỏa khắp bốn phía. Trong phút chốc, mọi thứ thuộc bán kính năm mươi
dặm quanh đó đều bị bao phủ bởi ánh sáng trắng lóa mắt.

“Hả?”,
đột nhiên thấy toàn bộ mọi người trong bệnh viện bỗng ngưng hoạt động, xung
quanh yên lặng như thể thời gian đang ngừng lại, Cổ Liên hết sức hiếu kỳ.

“Liên
Liên, thầy Bạch hỏi lại lần nữa, con nhất định muốn cứu cô ấy?”, Hạo Đan cúi
người chăm chú nhìn Cổ Liên.

“Vâng,
chị ấy đáng thương như vậy, con cứu chị ấy là tích đức hành thiện mà”, Cổ Liên
mỉm cười, trên trán bất chợt loé lên một Phật quang mờ nhạt.

“Xem
ra cô thật sự có tuệ căn sâu sắc, cũng được…”, Hạo Đan đột nhiên giơ tay ấn vào
trán Cổ Liên, lập tức tia sáng màu tím ánh kim lóe lên, thân thể Cổ Liên từ từ
ngả vào lòng Hạo Đan.

“Tỷ!”,
Lam Uý giật mình lao về phía trước, nhưng ngay sau đó lại lặng người. Đóa sen
màu lam đang chầm chậm xuất hiện trên trán Cổ Liên với dáng hình quen thuộc.
Lam Uý bỗng nhớ đến lúc tiêu diệt Hồ ly chín đuôi ở thôn Long Sơn, trên trán Cổ
Liên cũng xuất hiện một dấu hiệu tương tự như thế.

“Uý
Uý”, Lam Uý còn đang chìm trong ký ức, tiếng gọi quen thuộc bất chợt vang lên,
rồi Hàn Cổ Liên từ từ mở to đôi mắt…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3