Nhật ký - Chương 04 - 05

Những cú điện thoại

Lon gác máy.

Anh đã gọi lúc 7
giờ, rồi 8 rưỡi, và bây giờ anh lại nhìn đồng hồ lần nữa. 9 giờ 45.

Cô ấy ở đâu?

Anh biết cô đang ở
nơi cô nói vì trước đó anh đã nói chuyện với viên quản lý. Đúng, cô đã làm thủ
tục nhận phòng và lần cuối ông ta nhìn thấy cô là lúc 6 giờ. Đi ăn tối, ông ta
nghĩ thế. Không, kể từ lúc đó ông ta không nhìn thấy cô nữa.

Lon lắc đầu vào tựa
lưng vào ghế. Anh là người cuối cùng ở lại trong văn phòng, như mọi khi, và tất
cả đều im lặng. Nhưng điều đó là bình thường với một vụ xử đang diễn ra, kể cả
nếu vụ xử đó đang diễn tiến rất tốt. Luật là niềm say mê của anh, những giờ làm
muộn một mình cho anh cơ hội để bắt kịp với công việc mà không bị làm phiền.

Anh biết mình sẽ thắng
vụ này vì anh nắm chắc luật và chiếm được cảm tình của bồi thẩm đoàn. Anh luôn
như vậy, nên bây giờ các vụ xử thua rất ít xảy ra. Một phần việc đó là do khả
năng chọn những vụ anh có đủ kinh nghiệm để thắng. Anh đã đạt tới trình độ đó
trong nghề của mình. Chỉ một vài người trong thành phố này đạt được đẳng cấp
ấy, và mức thu nhập của anh phản ánh điều này.

Nhưng phần quan
trọng nhất trong thành công của anh là do làm việc chăm chỉ. Anh luôn chú ý đến
các chi tiết, nhất là khi anh khởi sự văn phòng luật riêng. Những thứ nhỏ bé,
những thứ mơ hồ ít người biết đến, và giờ đây tất cả đã trở thành một thói
quen. Dù đó là vấn đề luật hay thuyết trình, anh đều sốt sắng nghiên cứu, hồi
mới vào nghề, điều này đã giúp anh thắng một số vụ trong khi lẽ ra anh đã thua.

Và bây giờ, một chi
tiết nhỏ làm anh bận lòng.

Không phải về vụ án.
Không, vụ án ổn cả. Là thứ gì đó khác.

Liên quan đến Allie.

Nhưng khỉ thật, anh
không thể nắm bắt được nó. Sáng nay cô đi anh vẫn thấy ổn. Ít nhất anh cũng
nghĩ vậy, nhưng một lúc sau cú điện của cô, có lẽ một giờ sau, có gì đó nháng
lên trong tâm trí anh. Cái chi tiết nhỏ đó.

Chi tiết.

Điều gì đó không
đáng kể? Điều gì đó quan trọng?

Nghĩ đi… nghĩ đi…
Khỉ thật, nó là cái gì?

Tâm trí anh lại
nháng lên.

Cái gì đó… cái gì
đó… có gì đó đã được nói đến?

Có gì đó đã được nói
đến à? Đúng, chính là nó. Anh biết thế. Nhưng nó là gì? Allie đã nói gì qua
điện thoại nhỉ? Đó là lúc điều này bắt đầu, thế nên anh bèn tua lại cuộc nói
chuyện. Không, không có gì vượt qua khỏi cuộc nói chuyện thông thường.

Nhưng chính là nó,
bây giờ anh đã chắc chắn thế.

Cô ấy đã nói gì?

Chuyến đi của cô ổn,
cô đã nhận phòng, đã đi mua sắm. Để lại số của cô. Đây là tất cả.

Anh đang nghĩ về cô.
Anh yêu cô, anh chắc chắn như thế. Không phải chỉ vì cô xinh đẹp và duyên dáng,
mà vì cô đã trở thành suối nguồn của sự bình ổn trong anh và còn là bạn thân
của anh. Sau một ngày vất vả ở chỗ làm, cô là người đầu tiên anh sẽ gọi điện.
Cô sẽ lắng nghe anh, cười đúng lúc, và có sự nhạy cảm đặc biệt về những gì anh
cần được nghe.

Nhưng hơn thế, anh
thán phục cách cô luôn bộc lộ tâm hồn mình. Anh nhớ rằng sau khi họ chơi với
nhau vài lần, anh đã bảo cô điều anh vẫn nói với tất cả những phụ nữ anh hẹn hò
– rằng anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ ổn định. Tuy nhiên, không như
những người khác, Allie chỉ đơn giản gật đầu và nói, “Được thôi.” Nhưng trên
đường đi ra cửa, cô quay lại bảo: “Nhưng vấn đề của anh không phải là em, hay
công việc của anh, hay tự do của anh, hay bất kỳ điều gì mà anh nghĩ. Vấn đề
của anh là anh cô đơn. Cha anh đã làm cái tên Hammond nổi tiếng, có lẽ suốt cả
đời anh đã luôn bị so sánh với ông. Anh chưa bao giờ là chính mình. Một cuộc
đời như vậy khiến anh trống rỗng trong lòng, và anh đang đi tìm ai đó sẽ làm
đầy khoảng trống ấy một cách thần kỳ. Nhưng chẳng ai làm được điều đó, trừ
anh.”

Những câu ấy đã ở
trong đầu anh suốt đêm đó và nghe đúng đắn vô cùng vào sáng hôm sau. Anh lại
gọi điện, đề nghị một cơ hội thứ hai, và sau một hồi kiên trì thuyết phục, cô
đã miễn cưỡng đồng ý.

Trong bốn năm hẹn
hò, cô đã trở thành tất cả những gì anh muốn, anh biết anh nên dành nhiều thời
gian hơn bên cô. Nhưng nghề tư vấn luật khiến cho việc giới hạn giờ làm việc
của anh trở nên bất khả thi. Cô luôn hiểu vấn đề, nhưng anh vẫn tự trách mình
vì không thu xếp được thời gian. Khi cưới cô, anh sẽ rút ngắn giờ làm việc, anh
tự hứa với mình thế. Anh đã dặn cô thư ký kiểm tra lịch để đảm bảo anh sẽ không
vượt quá giới hạn giờ đặt ra…

Kiểm tra?

Và tâm trí anh lại
nháng lên cái nữa.

Kiểm tra… kiểm
tra… làm thủ tục nhận phòng?

Anh nhìn lên trần
nhà. Làm thủ tục nhận phòng?

Đúng, chính là nó.
Anh nhắm mắt lại nghĩ trong một giây. Không. Không có gì. Thế thì đấy là cái
gì?

Thôi nào, đừng có
thất bại lúc này chứ. Nghĩ đi, khỉ quá, nghĩ đi chứ.

New Bern.

Ngay lúc ấy ý nghĩ
đó nhảy ra khỏi đầu anh. Đúng, New Bern. Chính là nó. Cái chi tiết nhỏ ấy, hay
một phần của nó. Thế thì còn gì nữa?

New Bern, anh lại
nghĩ, anh biết cái tên này. Biết thị trấn này một chút, chủ yếu từ vài vụ án
anh đã tham gia. Ghé qua vài lần trên đường ra bờ biển. Không có gì đặc biệt.
Anh và Allie chưa bao giờ ở đó với nhau.

Nhưng Allie đã ở đó
trước đây…

Và sự khổ sở siết
chặt anh hơn, một phần khác xuất hiện cùng.

Một phần khác… nhưng
vẫn còn nữa…

Allie, New Bern… và…
và… thứ gì đó tại một buổi tiệc. Một lời nhận xét thoáng qua. Của mẹ Allie. Anh
gần như đã không để ý đến. Nhưng bà ấy đã nói gì nhỉ?

Và lúc ấy Lon tái
người, nhớ ra. Nhớ ra điều đã được nhắc đến từ rất lâu ấy. Nhớ ra điều mà mẹ
Allie đã nói:

Đó là chuyện Allie
từng yêu một thanh niên ở New Bern. Bà gọi đó là tình yêu trẻ con. Nghe đoạn
anh chỉ nghĩ Thế thì sao, và quay sang cười với Allie.

Nhưng cô đã không
cười. Cô nổi giận. Lúc đó Lon đoán rằng cô hẳn đã yêu người kia sâu sắc hơn
nhiều chứ không như mẹ cô nói. Có khi còn sâu sắc hơn yêu anh.

Nhưng bây giờ cô đang
ở đó. Thú vị thật.

Lon siết chặt hai
tay vào nhau, cứ như đang cầu nguyện, chống tay dưới môi mình. Sự tình cờ trùng
hợp? Có thể chẳng là gì cả. Có thể chuyện đúng là như cô đã nói. Có thể chỉ là
stress và đi mua đồ cổ. Có thể lắm. Thậm chí rất có thể.

Thế nhưng… thế
nhưng… nhỡ không phải thì sao?

Lon xem xét khả năng
kia, và lần đầu tiên trong một thời gian dài, anh trở nên hoảng sợ.

Nhỡ không phải thì
sao? Nhỡ cô đang ở bên cạnh anh ta thì sao?

Anh thầm rủa phiên
tòa, ước gì nó đã xong. Ước gì anh đã đi cùng cô. Tự hỏi không hiểu cô nói thật
với anh không, hi vọng rằng cô đã nói thật.

Và anh quyết định
không để mất cô. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ cô. Cô là tất cả
những gì anh cần, và sẽ không bao giờ tìm thấy ai đó giống như cô nữa.

Vậy là, với đôi tay
run rẩy, anh quay số điện thoại đó lần thứ tư và cũng là lần cuối trong tối hôm
đó.

Và lần này vẫn không
có tiếng trả lời. 

Thuyền độc mộc và những giấc mơ bị lãng quên

Sáng hôm sau Allie
tỉnh dậy rất sớm, bị tiếng chiêm chiếm không dứt của lũ chim sáo đá đánh thức,
cô dụi mắt, cảm thấy cơ thể cứng đờ. Đêm qua cô ngủ không ngon, giấc mơ nào
cũng làm cô tỉnh giấc, cô vẫn còn nhớ mình nhìn thấy các kim đồng hồ ở những vị
trí khác nhau trong đêm, cứ như thể xác minh việc thời gian trôi qua vậy.

Cô đi ngủ trong
chiếc sơ mi mềm mại anh đã đưa cho cô, và trong khi nghĩ về buổi tối bên nhau
cô lại ngửi thấy mùi anh lần nữa. Những tiếng cười và cuộc nói chuyện thoải mái
ấy lại trở lại với cô, cô đặc biệt nhớ cách anh nói về những bức tranh cô vẽ.
Điều ấy thật bất ngờ, mà cũng thật khích lệ, cô nhận ra mình sẽ hối tiếc biết
bao nếu quyết định không gặp lại anh nữa.

Cô đưa mắt ra cửa sổ
ngắm nhìn lũ chim ríu rít đi tìm thức ăn trong nắng sớm. Noah, cô biết, luôn là
một con người thích buổi sớm, thích chào đón bình minh theo cách của riêng
mình. Cô biết anh thích chèo thuyền độc mộc hoặc thuyền hai người ngồi, và cô
nhớ lại buổi sáng cùng anh đi thuyền ngắm mặt trời mọc. Cô đã phải trèo cửa sổ
để đi với anh vì cha mẹ cô không cho phép, nhưng cô đã không bị tóm và vẫn còn
nhớ Noah đã choàng tay quanh cô và kéo cô lại gần khi ánh bình minh đang bắt
đầu ló rạng. “Nhìn kìa,” anh thì thầm, và cô ngắm nhìn cảnh bình minh đầu tiên
trong đời với mái đầu tựa trên vai anh, tự hỏi không biết liệu có gì tuyệt vời
hơn điều đang diễn ra lúc ấy.

Lúc bước ra khỏi
giường để đi tắm, cảm thấy sàn nhà lạnh ngắt dưới chân, cô tự hỏi không biết
sáng nay anh có đang ở trên mặt nước ngắm nhìn một ngày nữa bắt đầu không, và
nghĩ rằng có lẽ là có.

Cô nghĩ đúng.

Noah dậy trước lúc
mặt trời mọc và mặc quần áo thật nhanh, vẫn chiếc quần jean tối qua, áo lót, sơ
mi vải flannel sạch, áo khoác xanh da trời, ủng. Anh đánh răng rồi xuống thang,
uống nhanh một cốc sữa rồi vớ lấy hai chiếc bánh bích quy trên đường ra cửa.
Sau khi Clem chào đón anh bằng vài cái liếm ướt nhẹp, anh đi bộ ra chỗ vụng
thuyền nơi anh để thuyền độc mộc. Anh thích để con sông thực hiện phép thần của
nó, làm lỏng các cơ bắp của anh, làm ấm cơ thể anh, làm sạch tâm trí anh.

Chiếc thuyền độc mộc
cũ, đã sử dụng nhiều và ố vệt nước sông, treo trên hai chiếc móc gỉ gắn vào
chiếc cầu ở vụng thuyền, ngay phía trên mép nước để tránh bọn hàu. Anh nhấc nó
ra khỏi những cái móc và mang ra bờ nước. Chỉ trong vài động tác thành thục
quen tay, anh đã hạ thủy chiếc thuyền, rồi vừa làm hoa tiêu vừa làm động cơ,
anh đưa nó đi ngược dòng.

Không khí chạm vào
da anh mát lịm, gần như lạnh và khô, bầu trời là một đám mù đầy màu sắc: màu
đen thẳng trên đầu anh như màu một đỉnh núi, rồi những màu xanh lơ ở những sắc
thái khác nhau, sáng dần lên cho đến khi tiếp giáp với chân trời, ở đấy màu xám
thế chỗ nó. Anh hít mấy hơi sâu, ngửi thấy mùi những cây thông và dòng nước hơi
mằn mặn, và bắt đầu suy tư. Đây là điều anh nhớ nhung nhất hồi anh sống ở miền
Bắc. Vì phải làm việc nhiều giờ, anh còn rất ít thời gian để ở trên sông nước.
Cắm trại, đi bộ, chèo thuyền trên sông, hẹn hò, làm việc… phải hy sinh đi thứ
gì đó thôi. Nói chung mỗi khi có thì giờ rảnh rang anh đều dành để đi bộ khám
phá miền thôn quê New Jersey, nhưng suốt mười bốn năm anh đã không hề đi thuyền
lần nào. Đây là một trong những việc đầu tiên anh làm khi quay về quê hương.

Có gì đó đặc biệt,
gần như thần bí khi ở trên mặt nước lúc bình minh, anh thầm nghĩ, thế nên bây
giờ ban mai nào anh cũng ra sông. Dù trời nắng trong hay lạnh buốt, thời tiết
chẳng hề ảnh hưởng gì khi anh chèo thuyền theo nhịp nhạc trong đầu, cứ thế chèo
trên mặt nước bàng bạc. Anh nhìn thấy một gia đình rùa nằm trên một khúc gỗ nửa
chìm nửa nổi và ngắm nhìn một chú diệc cất cánh bay, lướt thật nhanh là là sát
mặt nước rồi biến mất vào ánh sáng bàng bạc trước bình minh.

Anh chèo ra giữa con
lạch, nơi anh ngắm ánh cam bắt đầu lan tỏa trên mặt nước. Anh không chèo mạnh
nữa mà chỉ chèo đủ để giữ thuyền nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú cho đến khi ánh
sáng bắt đầu xuyên qua rặng cây. Anh luôn thích ngừng tay chèo vào lúc rạng
đông – có một khoảnh khắc mà cảnh tượng thật ngoạn mục, cứ như thể thế giới lại
được tái sinh. Sau đó anh bắt đầu chèo mạnh, thư giãn, sẵn sàng cho ngày mới.

Trong khi chèo,
những câu hỏi nhảy múa trong tâm trí anh như những giọt nước trên chảo mỡ rán.
Anh băn khoăn về Lon, không hiểu anh ta thuộc hạng người nào, không hiểu quan
hệ của họ như thế nào. Tuy nhiên, hơn hết, anh băn khoăn về Allie và về lý do
cô đến.

Đến khi về tới nhà,
anh cảm thấy như thanh tân trở lại. Nhìn đồng hồ, anh ngạc nhiên thấy rằng đã
hai tiếng trôi qua. Ở ngoài đó thời gian luôn đánh lừa tâm trí, tuy nhiên anh
đã ngừng bận tâm đến thời gian từ nhiều tháng trước rồi.

Anh treo chiếc
thuyền đôc mộc lên cho khô, vươn người duỗi vài phút rồi đi đến nhà kho chỗ anh
để chiếc thuyền hai chỗ ngồi. Anh mang nó ra bờ sông, để nó cách mặt nước vài
chục phân, và khi trở lại căn nhà, anh bỗng thấy chân mình tê cứng.

Vầng mây mù buổi
sáng vẫn chưa tan hết, anh biết sự căng cứng ở chân mình thường dự báo trời sắp
mưa. Anh nhìn lên bầu trời phía Tây và thấy những đám mây đen dày đặc nặng nề
vẫn còn xa tít nhưng rõ ràng là có hiện diện. Gió thổi không mạnh, nhưng nó
đang đưa những đám mây kia lại gần. Chỉ nhìn những đám mây anh cũng thấy không
muốn ở ngoài trời khi chúng đến đây rồi. Khỉ thật. Anh có bao nhiêu thời gian?
Vài giờ, có thể nhiều hơn. Có thể ít hơn.

Anh đi tắm, thay
quần jean khác, mặc sơ mi đỏ, đi đôi bốt cao bồi màu đen, chải đầu và xuống gác
vào bếp. Anh rửa chỗ bát đĩa tối hôm trước, dọn dẹp một chút quanh nhà, tự pha
cho mình ít cà phê và lại ra hiên. Bây giờ bầu trời đã sẫm màu hơn, anh kiểm
tra phong vũ biểu. Ổn định, nhưng rồi nó sẽ sớm hạ thấp thôi. Bầu trời phía Tây
hứa hẹn thế.

Anh đã từ lâu học
được rằng đừng bao giờ đánh giá thấp thời tiết, và anh tự hỏi liệu hôm nay ra
ngoài chơi có phải một ý hay. Mưa thì anh có thể xử lý được, nhưng sấm sét lại
là chuyện khác. Nhất là khi anh đang ở trên mặt nước. Một chiếc thuyền không
phải là chỗ trú tốt khi điện phóng trong không gian ẩm ướt.

Anh uống nốt cà phê,
trì hoãn quyết định của mình. Anh đi đến kho dụng cụ và tìm thấy chiếc rìu. Sau
khi kiểm tra lưỡi rìu bằng cách ấn ngón cái vào, anh mài sắc nó bằng một hòn đá
mài cho đến khi nó sẵn sàng. “Một chiếc rìu cùn còn nguy hiểm hơn một chiếc rìu
sắc,” cha anh từng nói thế.

Hai mươi phút tiếp
theo anh chẻ củi rồi chất thành từng đống. Anh làm nhẹ nhàng, chẻ những nhát
hiệu quả và không hề đổ mồ hôi. Anh để vài khúc gỗ riêng ra một bên và mang
chúng vào nhà khi làm xong, để bên lò sưởi.

Anh lại nhìn bức
tranh của Allie và với tay ra để chạm vào nó, việc ấy khiến anh lại có cảm giác
khó tin vào chuyện gặp lại cô. Chúa ơi, điều gì ở cô đã khiến cho anh cảm thấy
thế này? Kể cả sau ngần ấy năm trời? Sức mạnh nào của cô đã tác động tới anh
vậy?

Cuối cùng anh quay
đi, lắc đầu, và lại trở lại hiên. Anh lại kiểm tra phong vũ biểu. Vẫn thế. Rồi
anh nhìn đồng hồ.

Allie sắp đến đây
bây giờ.

Allie tắm xong và đã
ăn mặc chỉnh tề. Trước đấy cô đã mở cửa sổ xem nhiệt độ thế nào. Ngoài trời
không lạnh, cô quyết định mặc một bộ váy mùa xuân màu kem dài tay và cổ cao. Nó
mềm mại và thoải mái, có lẽ hơi khít, nhưng trông ổn. Cô chọn một đôi xăng đan
trắng hợp với nó.

Cô dành cả buổi sáng
đi bộ quanh trung tâm thị trấn. Cuộc Đại Suy thoái đã tỏa bóng đen tới đây, nhưng
cô có thể thấy những dấu hiệu của phồn thịnh đã bắt đầu tìm đường trở lại. Nhà
hát Masonic, nhà hát lâu đời nhất còn hoạt động trong nước, trông có vẻ hơi
tiều tụy đi nhưng vẫn chiếu một vài bộ phim mới phát hành gần đây. Công viên
Fort Totten trông vẫn hệt như mười bốn năm về trước, cô đoán rằng lũ trẻ chơi
trên những chiếc bập bênh sau giờ đi học kia trông cũng vẫn thế. Lúc ấy cô mỉm
cười nhớ lại, nhớ về quãng thời gian lúc mọi thứ đơn giản hơn. Hay ít nhất có
vẻ đơn giản hơn.

Bây giờ thì dường
như chẳng có gì đơn giản. Mọi thứ đều có vẻ thật bất khả, mọi thứ đều rơi trở
lại chỗ trước đây của nó, cô tự hỏi nếu không nhìn thấy bài báo ấy thì bây giờ
cô đang làm gì? Chẳng khó khăn lắm để hình dung, vì lịch trình hàng ngày của cô
ít khi thay đổi. Hôm đó là thứ Tư, như thế có nghĩa là đi chơi bài bridge ở câu
lạc bộ, rồi đến Liên hiệp Phụ nữ trẻ, nơi có thể họ sẽ tổ chức một buổi quyên
góp từ thiện nào đấy cho trường tư hay bệnh viện. Sau đó là một chuyến đi với
mẹ cô, rồi trở về nhà chuẩn bị ăn tối với Lon, vì anh đã xếp lịch để rời văn
phòng trước bảy giờ. Đó là tối duy nhất trong tuần cô gặp anh, tuần nào cũng
vậy.

Cô nhận chìm cảm
giác buồn bã khi nghĩ về điều đó, hi vọng ngày nào đó anh sẽ thay đổi. Anh
thường xuyên hứa hẹn nhưng thường chỉ giữ lời được vài tuần rồi lại trôi về
thời gian biểu cũ. “Tối nay không được rồi, em yêu,” lần nào anh cũng giải
thích như vậy. “Anh xin lỗi, nhưng anh không thể. Để anh bù cho em sau nhé.”

Cô không thích tranh
cãi với anh về chuyện đó, hầu như bởi vì cô biết anh đang nói thật. Công việc
xử án đòi hỏi rất nhiều thời gian, cả trước và trong khi xử, dẫu vậy đôi khi cô
không thể không tự hỏi tại sao anh lại dành nhiều thời gian tán tỉnh cô đến thế
nếu bây giờ anh không muốn dành thời gian cho cô.

Cô đi ngang qua một
gallery nghệ thuật, trong lúc mải suy nghĩ cô gần như đã đi qua hẳn, nhưng rồi
quay lại. Cô dừng lại ở cửa một giây, ngạc nhiên vì đã quá lâu mình chưa vào
một gallery. Ít nhất là ba năm, có thể lâu hơn. Tại sao cô lại tránh nó?

Cô vào trong – nó đã
mở cửa cùng phần lớn các cửa hàng ở Phố Trước – và ngắm qua các bức tranh.
Nhiều nghệ sĩ là người địa phương, trong các tác phẩm của họ luôn có sự ưu ái
biển ghê gớm. Nhiều khung cảnh đại dương, các bãi cát, bồ nông, những chiếc
thuyền buồm cũ, tàu kéo, cầu tàu và hải âu. Nhưng hơn cả là những con sóng.
Những con sóng đủ hình dạng, kích cỡ và màu sắc có thể tưởng tượng ra, và sau
một lúc thì chúng trông đều giống nhau. Những nghệ sĩ này hoặc là không hề có
cảm hứng, hoặc là lười biếng, cô nghĩ.

Tuy nhiên trên một
bức tường có một số bức hợp với sở thích của cô hơn. Tất cả đều là của một nghệ
sĩ mà cô chưa bao giờ nghe nói đến, Elayn, và hầu hết có vẻ như đều có cảm hứng
từ kiến trúc của quần đảo Hy Lạp. Trong bức mà cô thích nhất, cô nhận thấy
người nghệ sĩ đã cố ý phóng đại khung cảnh với những hình dạng
nhỏ-hơn-kích-thước-thật, những nét đậm, những mảng màu dày đặc, cứ như thể
người vẽ không tập trung vậy. Thế nhưng màu sắc lại rất sống động và lôi cuốn,
thu hút mắt nhìn vào, gần như chỉ ra sau đó nó sẽ dẫn tới cái gì vậy. Rất sôi
nổi, gây ấn tượng sâu sắc. Càng nghĩ cô càng thích bức tranh, và cô đang cân
nhắc việc mua nó thì chợt nhận ra rằng cô thích nó vì nó gợi cho cô nhớ về tác
phẩm của chính mình. Cô xem xét nó kỹ hơn và thầm nghĩ có thể Noah đúng. Có lẽ
cô nên bắt đầu vẽ lại.

Đến chín rưỡi Allie
rời khỏi gallery và đi đến Hoffman-Lane, một trung tâm bách hóa ở thị trấn. Mất
vài phút cô mới thấy thứ mình đang tìm, nó ở ngay đó, trong khu vực đồ dùng học
tập. Giấy, phấn vẽ và bút chì, chất lượng không cao lắm nhưng cũng dùng được.
Chưa hẳn là vẽ lại, nhưng đó là một khởi đầu, và cô rất phấn chấn khi trở lại
phòng. Cô ngồi bên bàn và bắt đầu làm việc: không có gì cụ thể, chỉ là để có
lại cảm giác, để hình khối và màu sắc tuôn trào từ ký ức về tuổi trẻ của cô.
Sau vài phút suy tưởng, cô đã có một phác thảo cảnh khu phố nhìn từ phòng mình,
kinh ngạc khi thấy việc ấy dễ dàng đến thế. Cứ như thể cô chưa bao giờ ngừng vẽ
vậy.

Cô xem xét kỹ bức
tranh khi vẽ xong, vui vì nỗ lực của mình. Cô tự hỏi nên thử gì tiếp theo và cuối
cùng quyết định. Vì không có người mẫu, cô hình dung ra trong đầu trước khi bắt
tay vào. Và mặc dù khó hơn việc vẽ cảnh phố, hình ảnh đến thật tự nhiên và bắt
đầu hình thành.

Nhiều phút trôi qua
nhanh. Cô làm việc từ từ nhưng liên tục nhìn đồng hồ để khỏi bị muộn, và cô vẽ
xong trước buổi trưa một chút. Mất gần hai tiếng, nhưng kết quả cuối cùng làm
cô ngạc nhiên. Trông cứ như thể phải mất nhiều thời gian hơn thế nhiều. Sau khi
cuộn bức tranh lại, cô để nó vào trong một cái túi và dọn những gì còn lại. Trên
lối đi ra cửa, cô nhìn mình trong gương, cảm thấy thư giãn kỳ lạ, không rõ tại
sao.

Cô đang đi xuống gác
rồi ra cửa thì nghe thấy tiếng nói đằng sau.

“Cô ơi?”

Cô quay lại, biết
rằng tiếng nói đó hướng vào mình. Người quản lý. Vẫn là người đàn ông hôm qua
với vẻ mặt tò mò.

“Vâng?”

“Đêm qua cô có vài
cuộc gọi.”

Cô kinh ngạc. “Tôi
ư?”

“Vâng. Từ một ngài
Hammond nào đó.”

Ôi trời ơi.

“Lon gọi điện ư?”

“Vâng, thưa cô, bốn
lần. Đến lần thứ hai thì tôi tiếp chuyện ông ấy. Ông ấy khá lo lắng cho cô. Ông
ấy nói ông ấy là chồng chưa cưới của cô.”

Cô mỉm cười yếu ớt,
cố gắng che giấu điều đang nghĩ. Bốn lần? Những bốn lần? Điều ấy có thể có
nghĩa là gì? Nếu nhỡ có gì đó xảy ra ở nhà thì sao?

“Anh ấy có nói gì
nữa không? Có phải là việc khẩn cấp không?”

Ông ta lắc đầu thật
nhanh. “Không, thưa cô, ông ấy không đề cập đến chuyện gì cụ thể cả. Tuy nhiên
thật sự thì nghe giọng ông ấy rất lo lắng cho cô.”

Tốt, cô nghĩ. Tốt
đấy. Và rồi, bỗng nhiên, một cơn đau nhói dội lên trong ngực cô. Sao lại khẩn
cấp đến vậy? Tại sao lại gọi nhiều thế? Hôm qua cô có nói gì không? Tại sao anh
lại kiên trì gọi như thế? Hoàn toàn không giống anh chút nào cả.

Có thể nào anh đã
phát hiện ra không? Không... không thể nào. Trừ phi có ai nhìn thấy cô ở đây
ngày hôm qua và gọi điện báo cho anh... Nhưng họ sẽ phải đi theo cô đến nhà
Noah. Không ai làm thế cả.

Bây giờ cô phải gọi
cho anh; không thể nào tránh được. Nhưng kỳ lạ thay, cô không hề muốn làm thế.
Đây là khoảng thời gian của cô, cô muốn dành nó để làm những gì mình muốn. Cô
không có kế hoạch nói chuyện với anh lúc này, và không hiểu sao cô cảm thấy nói
chuyện với anh bây giờ sẽ làm hỏng cả ngày hôm nay. Ngoài ra, cô sẽ nói gì đây?
Làm sao cô có thể giải thích việc đi ra ngoài muộn như thế? Ăn tối muộn và rồi
đi dạo? Có thể lắm. Hay đi xem phim? Hay...

“Thưa cô?”

Đã gần trưa rồi, cô
nghĩ. Anh sẽ ở đâu nhỉ? Chắc là ở văn phòng... Không. Ở tòa án, cô bỗng nhiên
nhận ra, và ngay lập tức cảm thấy như thể được giải thoát khỏi xiềng xích. Cô
không thể nói chuyện với anh, kể cả nếu cô muốn. Cô ngạc nhiên vì những cảm
giác của mình. Cô không được phép cảm thấy thế, cô biết, thế nhưng việc ấy
không làm cô bận lòng. Cô nhìn đồng hồ, giờ mới nhúc nhích được người.

“Gần mười hai giờ
thật rồi ư?”

Viên quản lý gật đầu
sau khi nhìn chiếc đồng hồ treo tường. “Vâng, đúng hơn là còn mười lăm phút
nữa.”

“Thật không may,” cô
bắt đầu, “hiện giờ anh ấy đang ở tòa nên tôi không thể nào gặp được. Nếu anh ấy
có gọi lại, ông làm ơn nói với anh ấy là tôi đi mua sắm và sẽ gọi lại sau nhé?”

“Dĩ nhiên,” ông ta
trả lời. Tuy nhiên cô có thể thấy câu hỏi trong mắt ông: “Nhưng đêm qua cô đã ở
đâu?” Ông ta biết chính xác cô về lúc mấy giờ. Quá muộn với một phụ nữ ở một
mình trong thị trấn nhỏ này, cô chắc thế.

“Cảm ơn,” cô nói,
mỉm cười. “Tôi rất cảm ơn.”

Hai phút sau cô đã ở
trong xe, lại đến nhà Noah, dự đoán về ngày hôm đó, chẳng mấy bận tâm tới những
cuộc gọi. Nếu là hôm qua thì có thể cô sẽ bận tâm đấy, và cô tự hỏi như thế có
nghĩa là gì.

Chỉ gần bốn phút
sau, khi cô đang lái xe qua chiếc cầu, Lon gọi đến từ tòa án. 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3