Điểm dối lừa - Chương 094 - 095 - 096 - 097

Chương 94

Tự thấy ngạc nhiên về quyết định của mình, Rachel kéo
điện thoại máy bay ra khỏi cửa khoang lái để người phi công khỏi nghe thấy
Corky và Tolland đều đang chăm chú nhìn cô. Mặc dù Rachel và William Pickering,
Giám đốc NRO đã thoả thuận là sẽ không liên lạc với nhau cho đến khi máy bay về
đến sân bay quân sự Bolling ở ngoại vi Washington, Rachel tin chắc Pickering
muốn được biết ngay thông tin mà cô đang có. Cô gọi số điện thoại cầm tay mà
lúc nào ông cũng mang bên mình.

Pickering nói rất vắn tắt khi trả lời máy:

- Xin hãy nói thận trọng, đường dây này có thể bị nghe
lén.

Rachel hiểu. Giống điện thoại của tất cả các nhân viên
NRO, máy cầm tay của Pickering luôn có tín hiệu báo trước khi có người gọi đến
bằng đường dây không an toàn. Và bởi vì Rachel đang gọi bằng sóng radio, một
trong những đường dây ít an toàn nhất, nên máy của ông đã báo ngay lập tức.
Cuộc nói chuyện này sẽ phải thật chung chung. Không có tên người. Không có địa
điểm…

- Giọng nói của tôi chắc ông đã nhận ra. - Rachel chào
hỏi ông theo đúng kiểu mà những nhân viên tình báo vẫn thường làm trong những
tình huống như thế này. Cô tưởng khi thấy cô liều lĩnh liên lạc kiểu này thì
ông sẽ không vui, nhưng trái lại, giọng điệu của Pickering tỏ ra rất tích cực.

- Ừ, tôi cũng đàng định gọi cho cô đây. Chúng ta phải
thay đổi kịch bản. Tôi e rằng khi hạ cánh cô sẽ phải đối mặt với một nhân vật
thứ ba nữa.

Rachel chợt cảm thấy lo lắng. Có kẻ đang nghe lén
chúng ta đấy.

Cô cảm nhận được nguy hiểm qua giọng nói của
Pickering. Thay đổi kịch bản. Ông sẽ rất hài lòng khi biết rằng cô gọi ông cũng
vì lý do đó, mặc dù vì một lý do khác hẳn.

- Chúng tôi đã thảo luận với nhau về tính xác thực của
đối tượng. - Rachel nói. - Và vừa tìm ra một cách để khẳng định chính xác.

- Tốt lắm. Tình hình đã thay đổi đáng kể, và tôi cần
những cơ sở vững chắc để đưa ra quyết sách.

- Để có quyết định đó, chúng tôi sẽ phải dừng chân để
vào một phòng thí nghiệm…

- Đừng nêu địa điểm chính xác. Để đảm bảo an toàn cho
chính cô.

Rachel cũng không có ý định nói tên phòng thí nghiệm đó
trên đường dây không an toàn này.

- Giám đốc có thể lệnh cho máy bay hạ cánh xuống
GAS-AC được không?

Pickering im lặng giây lát. Rachel biết ông đang cố
luận ra nghĩa của những chữ cái đó. GAS-AC là ký hiệu viết tắt mà các nhân viên
NRO thường sử dụng thay cho Sân bay Cứu hộ Bờ biển Atlantic. Rachel hi vọng sếp
luận được nghĩa đó.

- Được rồi. - Cuối cùng ông lên tiếng. - Cái đó thì
tôi sẽ thu xếp. Đó sẽ là đích cuối cùng của cô chứ?

- Không ạ. Chúng tôi muốn tiếp tục di chuyển bằng máy
bay trực thăng.

- Sẽ có máy bay đợi sẵn.

- Cảm ơn Giám đốc.

- Từ bây giờ đến lúc có thêm thông tin chính xác, cô
hãy nhớ phải thật thận trọng. Đừng nói thêm gì nữa. Những nghi ngờ của cô đã
khiến những nhân vật quyền thế vô cùng lo lắng.

Tench, Rachel nghĩ, cô thầm ước giá như báo được cho
Tổng thống tin này ngay từ đầu.

- Tôi đang lái xe, trên đường đến điểm hẹn với người
mà chúng ta đang quan tâm. Bà ta muốn gặp riêng tôi ở nơi kín đáo. Sẽ biết thêm
rất nhiều điều.

Pickering đang lái xe đến điểm hẹn với Tench sao? Nếu
bà ta nhất định không chịu nói trên điện thoại thì chắc hẳn thông tin đó phải
vô cùng quan trọng…

Pickering nói:

- Không được thông báo toạ độ của cô cho bất kỳ ai. Và
không liên lạc bằng sóng vô tuyến nữa. Rõ chưa?

- Rõ, thưa Giám đốc. Hẹn gặp tại GAS-AC sau một giờ
nữa.

- Phương tiện sẽ đợi sẵn. Khi đã đến đích cuối cùng
thì cô hãy gọi cho tôi bằng đường dây an toàn hơn. - Ông ngừng một lát. - Tôi
nhắc lại thận trọng là cần thiết cho sự an toàn của cô. Tối nay cô đã có những
kẻ thù mới đầy quyền lực. Phải thật thận trọng.

Pickering tắt máy.

Rachel quay sang Tolland và Corky, đầy âu lo.

- Thay đổi địa điểm nữa à? - Tolland lên tiếng, ánh
mắt đầy dò hỏi.

Rachel gật đầu, miễn cưỡng trả lời:

- Đúng thế. Đến tàu Goya.

Corky thở dài, đưa mắt nhìn mẫu đá trong tay.

- Tôi vẫn không thể tin rằng NASA có khả năng… - Corky
bỏ lửng câu nói, mỗi lúc trông ông một mệt mỏi.

Chúng ta sẽ biết nhay thôi mà, Rachel nghĩ.

Cô mang máy điện thoại sang trả cho buồng lái: Nhìn
những đám mây bàng bạc dưới ánh trăng như đang đuổi theo máy bay, cô linh cảm
những gì phát hiện được ở phòng thí nghiệm trên tàu Goya sẽ không thể khiến họ
vui lòng.

Chương 95

Lái xe dọc đại lộ Leesburg Pike, William Pickering lại
cảm thấy cô đơn trống trải. Đã gần hai giờ đêm, đường vắng tanh. Không biết bao
lâu rồi mới lại có lúc ông tự lái xe lúc khuya khoắt thế này.

Giọng nói chát chúa của Marjorie Tench lại vang lên
trong trí não ông. Gặp nhau ở chân tượng đài FDR.

Pickering nhớ lại lần gần đây nhất ông gặp trực tiếp
Marjorie Tench - lần nào gặp bà ta là lần đó thấy khó chịu. Hôm ấy cách đây hai
tháng. Tại Nhà Trắng. Bà ta ngồi đối diện ông, bên chiếc bàn gỗ sồi dài, cùng
với đại diện của Hội đồng An ninh quốc gia, các tổng tư lệnh CIA, Tổng thống
Herney, và Giám đốc NASA.

- Thưa các vị. - Giám đốc CIA lên tiếng, hướng thẳng
về Marjorie Tench. - Lại một lần nữa, tôi phải lên tiếng yêu cầu các vị tìm
biện pháp xử lý cuộc khủng hoảng về an ninh hiện nay của NASA.

Tuyên bố này chẳng khiến bất kỳ ai trong căn phòng đó
ngạc nhiên. Những sơ suất về bảo mật của NASA đã trở thành cái gai trong mắt
giới an ninh từ bao lâu nay. Cách đó hai hôm, bọn tin tặc đã tải trộm được từ
cơ sở dữ liệu của NASA hơn ba trăm bức ảnh chụp bề mặt trái đất có độ phân giải
cao của vệ tinh nhân tạo. Trong số những bức ảnh bị tuồn ra chợ đen lần này có
cả hình ảnh căn cứ huấn luyện quân sự bí mật của Hoa Kỳ ở Nam Phi. Và rất có
thể các thế lực thù địch ở Trung Đông đã mua được chúng.

- Dù không cố ý, - Giám đốc CIA tiếp tục nói, vẻ lo
lắng. - NASA tiếp tục là một để doạ đối với an ninh quốc gia. Nói một cách đơn
giản, cơ quan nghiên cứu vũ trụ của chúng ta không có các biện pháp bảo mật đủ
mạnh để bảo vệ chính những phát kiến của họ.

- Tôi cũng thấy là đã có những sai lầm đáng tiếc. -
Tổng thống lên tiếng. - Những rò rỉ thông tin kiểu này rất nguy hiểm, và tôi
thấy rất lo về điều đó. - Ông hướng về phía Giám đốc NASA, Lawrence Ekstrom
đang lầm lì ngồi trong một, góc. - Tất cả chúng ta đều muốn có những biện pháp
thích hợp để thắt chặt an ninh cho NASA.

- Xin được mạn phép Tổng thống, - Giám đốc CIA lên
tiếng, mọi biện pháp sẽ đều vô hiệu nếu NASA vẫn không có cơ quan chủ quản mới
là Cộng đồng An ninh quốc gia.

Lời nói của ông ta khiến mọi người trong phòng bắt đầu
xì xào bàn tán. Ai cũng hiểu ông ta muốn nói lên điều gì.

- Như các vị đã biết, - Giám đốc CIA nói tiếp, giọng
sắc lạnh, - Tất cả những đơn vị sử dụng thông tin tình báo đều phải tưân thủ
quy chế bảo mật nghiêm ngặt. Quân đội, CIA, NSA, NRO đều phải tuân thủ những
quy định rất chặt chẽ về việc bảo mật những thông tin thu thập được cũng như
những công nghệ tiên tiến có được. Trong khi đó NASA đang hàng ngày hàng giờ
tạo ra những thành tựu về khoa học vũ trụ, chụp ảnh kỹ thuật bay, phầm mềm máy
tính do thám và thông tin liên lạc. Xin hỏi các vị, tại sao cơ quan này lại
được phép nằm ngoài sự quản lý của hệ thống an ninh quốc gia?

Tổng thống thở dài nặng nề. Đề xuất này quá rõ ràng.
Tái cơ cấu lại NASA để nó trở thành thành viên của Cộng đồng An ninh quốc gia.

Mặc dù nhiều cơ quan khác đã bị tái cơ cấu theo kiểu
này. Tổng thống không muốn để cho Lầu Năm Góc, NRO, CIA hay bất kỳ cơ quan an
ninh nào khác quản lý NASA. Hội đồng An ninh Quốc gia đã bắt đầu bị chia rẽ về
vấn đề này, một số tán đồng quan điểm vừa nêu.

Trong những cuộc họp như thế này, Lawrence không bao
giờ thấy thoải mái, và hôm nay cũng vậy. Ông nhìn Giám đốc NASA một cách khó
chịu.

- Tôi buộc phải nhắc lại với các vị rằng những phát
minh của NASA không nhằm mục đích quân sự mà là vì khoa học thuần tuý. Nếu các
vị thành viên của Hội đồng An ninh quốc gia muốn bắt chúng tôi hướng kính viễn
vọng về phía Trung Quốc thay vì quan sát bầu trời thì đó là việc riêng của các
vị.

Giám đốc CIA hình như đã giận sôi lên.

Pickering nhận thấy vẻ bực bội của ông ta và lên
tiếng.

- Larry này, - Ông nói thật thận trọng - năm nào NASA
cũng phải bò lên trước Quốc hội để xin tiền. Các anh chẳng bao giờ có đủ tiền
để chi cho các dự án của mình, và cái giá phải trả là những dự án thất bại liên
tiếp. Nếu NASA chịu sự quản lý của Cộng đồng An ninh quốc gia thì sẽ không còn
cái cảnh phải ngửa tay xin tiền như thế nữa. Các anh sẽ được hưởng nguồn tài
chính trong ngân sách bí mật, và dĩ nhiên là sẽ được nhiều tiền hơn. Cả hai bên
đều được lợi. NASA sẽ có đủ tiền để chi cho các dự án, và Cộng đồng An ninh sẽ
được ăn ngon ngủ yên vì không còn phải lo lắng về chuyện bảo mật các anh nữa.

Ekstrom lắc đầu:

- Về nguyên tắc, tôi không thể chấp nhận để xếp NASA
vào chung một rọ với các cơ quan an ninh, chúng tôi chẳng liên quan gì đến lĩnh
vực đó hết.

Giám đốc CIA đứng phắt dậy, một hiện tượng hiếm hoi
khi Tổng thống đang ngồi. Chẳng ai tỏ ý ngăn cản. Ông ta giận dữ quắc mắt nhìn
Giám đốc NASA:

- Anh nói là những công nghệ của các anh không liên
quan gì đến an ninh quốc gia hả? Lạy Chúa tôi, liên quan nhiều lắm đấy Larry ạ.
Chính thế mạnh về khoa học và kỹ thuật là yếu tố sống còn cho an ninh của đất
nước này. Và dù muốn dù không, các anh đang đóng vai trò ngày càng quan trọng
trong phát triển khoa học - kỹ thuật. Điều đáng buồn là mạng lưới an ninh của
các anh thủng chi chít chẳng khác gì cái giần, và không biết bao nhiêu lần đã
mắc sai lầm rồi!

Căn phòng chìm trong yên lặng.

Lần này đến lượt Giám đốc NASA đứng dậy, mắt long sòng
sọc nhìn thẳng vào người vừa công kích mình.

- Anh muốn đem nhốt kín hai mươi ngàn nhà khoa học của
NASA vào các phòng thí nghiệm bí mật và bắt họ phải làm việc cho các anh à? Anh
nên nhớ rằng nếu không vì niềm đam mê khoa học của họ thì chúng tôi đã không
thể chế tạo được những kính viễn vọng cực mạnh để quan sát bầu trời. NASA tạo
ra được những đột phá ngoạn mục chỉ vì một lý do duy nhất - các nhà khoa học
của chúng tôi muốn khám phá vũ trụ. Họ là những người biết mơ mộng, và có niềm
đam mê, luôn khát khao hiểu biết. Niềm đam mê và khát vọng chính là hai động
lực thúc đẩy chúng tôi tiến bộ, chứ không phải những mối quan tâm về an ninh
quốc gia.

Pickering hắng giọng, rồi nhẹ nhàng nóil cố làm dịu
bầu không khí đang gay gắt:

- Larry này, tôi tin chắc là anh ấy không hề có ý bắt
các nhà khoa học của anh chế tạo vệ tinh do thám đâu. Tôn chỉ của NASA sẽ không
thay đổi gì hết. NASA vẫn sẽ hoạt động y như trước, chỉ khác là giờ các anh có
nhiều tiền hơn và mức độ bảo mật cao hơn. - Lúc này Pickering quay sang nói với
Tổng thống - Các biện pháp bảo mật đều tốn kém, tất cả những người có mặt ở đây
đều biết rằng những rò rỉ thông tin của họ là do phải chịu cảnh giật gấu vá
vai. NASA phải chi tiêu dè sẻn, bớt chút các khoản đáng phải chi cho công tác
bảo mật, tham gia vào các dự án liên doanh với các quốc gia khác để bớt gánh
nặng tài chính. Tôi đề nghị là NASA cứ việc đóng vai trò nghiên cứu khoa học
thuần tuý của họ, nhưng với ngân sách lớn hơn và cẩn mật hơn.

Một số thành viên của Hội đồng An ninh quốc gia gật
đầu tán thưởng. Tổng thống chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào William Pickering,
rõ ràng không vừa lòng với những gì ông vừa nói.

- Bill tôi xin hỏi anh một câu: NASA đang mơ ước đặt
chân lên sao Hoả vào thập niên tới. Cộng đồng An ninh Quốc gia liệu có bằng
lòng chia sẻ phần lớn ngân sách của họ cho việc đưa con người lên sao Hoả hay
không? Sự kiện đó sẽ mang lại lợi ích gì cho an ninh quốc gia nào?

- NASA sẽ được phép làm những gì họ muốn.

- Được phép cái cơn tườu! - Herney gầm lên.

Ai nấy đều trợn tròn mắt. Tổng thống Herney không mấy
khi văng tục.

- Có một điều tôi đã học được kể từ khi ngồi trên ghế
Tổng thống. - Ông nói tiếp. - Kẻ nào có tiền thì kẻ đó có quyền. Tôi không đồng
ý để NASA chịu sự quản lý của những cơ quan không có cùng tôn chỉ hoạt động với
họ. Chẳng khó gì mà không tưởng tượng được NASA có được phép tiếp tục làm khoa
học thuần tuý nữa không nếu hầu bao của họ lại nằm trong tay quân đội.

Herney, đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng, rồi chăm
chăm nhìn William Pickering.

- Bill này, - Herney thở dài - anh hơi thiển cận khi
không muốn cho phép NASA tham gia vào các dự án liên doanh với các quốc gia
khác. Ít nhất thì cũng có người đang cộng tác rất tích cực với Nga và Trung
Quốc. Hoà bình trên thế giới này sẽ được kiến lập không phải chỉ bằng sức mạnh
quân sự. Nó sẽ nở hoa bởi những con người một lòng chung sức với nhau bất kể
những thiên kiến khác nhau của Chính phủ mỗi nước. Xin được khẳng định rằng
những dự án liên doanh của NASA đóng góp cho hoà bình thế giới nhiều hơn những
vệ tinh nhân tạo nhiều tỉ đô la đấy. Và nhờ có họ, chúng ta có quyền hi vọng về
một tương lai tốt đẹp hơn nhiều.

Pickering cảm thấy cơn giận dữ như đang ngấm vào từng
chân tơ kẽ tóc của ông. Làm sao Tổng thống dám ăn nói kiểu đó với mình cơ chứ.
Ý tưởng của Herney chỉ phù hợp với các phòng họp mà thôi, chứ ngoài đời thật,
nó khiến bao người bị chết oan.

- Bill này, - Marjorie Tench nói xen vào, như thể bà
ta biết được rằng ông sắp nổi đoá đến nơi - chúng tôi biết anh đã mất một đứa
con. Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện này động chạm đến những tình cảm
rất riêng tư của anh.

Pickering không nghe thlấy bất kỳ điều gì, trừ vẻ kẻ
cả của bà ta.

- Nhưng xin các vị nhớ cho rằng Nhà Trắng hiện đang
giữ hàng đống tài liệu về những nhà đầu tư đang có tham vọng kinh đoanh trong
vũ trụ. Tôi xin khẳng định rằng, bất chấp tất cả những sai sót của họ, NASA vẫn
luôn là người bạn lớn của ngành an ninh. Còn các anh thì lúc nào cũng chỉ biết
chăm chăm bắt lỗi người khác thôi.

Tiếng động ầm ầm từ trên cao vọng xuống lôi Pickering
về với thực tại. Sắp đến chỗ ông phải rẽ rồi. Gần đến lối rẽ vào thủ đô, ông
thấy một con nai chết máu me đầm đìa nằm bên vệ đường như thể báo điểm gở. Ông
chợt thấy hơi do dự, nhưng vẫn cứ đi tiếp.

Ông sắp có cuộc hẹn.

Chương 96

Đài tưởng niệm Franklin Delano Roosevelt là một trong
những đài tưởng niệm lớn nhất trên toàn nước Mỹ. Với công viên, thác nước nhân
tạo; bức tượng, những mảng tường uốn cong, đài tưởng niệm được chia thành bốn
khu vực trưng bày ngoài trời, mỗi khu tượng trưng cho một nhiệm kỳ Tổng thống
của FDR.

Cách đài tưởng niệm một dặm, chiếc trực thăng Kiowa
Wamor đang trườn tới, tất cả đèn trên máy bay đều bị tắt. Ở một thành phố vốn
vẫn tự hào là nơi tập trung nhiều VIP và các phóng viên báo chí như thủ đô
Washington, trực thăng trên trời nhiều như những bầy chim di trú đang bay về
phương nam. Delta-Một biết rằng nếu họ tránh được khu "mái vòm" -
vừng trời xung quanh Nhà Trắng được lực lượng phòng không bảo vệ - thì họ sẽ
không bị chú ý. Dù sao thì họ cũng chẳng ở đây lâu.

Chiếc phi cơ giảm dần tốc độ khi đến gần đài tưởng
niệm FDR. Delta-Một cho máy bay lượn vòng tròn, kiểm tra lại vị trí của mình.
Anh liếc sang bên trái, thấy Delta-Hai đang điều chỉnh kính viễn vọng nhìn
trong bóng tối. Trên màn hình video, lối vào đài tưởng niệm hiện lên. Không một
bóng người.

Họ sẽ đợi một lát.

Đây sẽ không phải là vụ ám sát lặng lẽ. Có những nhân
vật không thể bị giết một cách lặng lẽ. Dù có sử dụng cách thức nào đi nữa, vẫn
có những tác động ngược trở lại. Những cuộc điều tra. Những buổi thẩm vấn. Vì
thế, cách nguỵ trang tốt nhất là gây ra nhiều tiếng động. Những tiếng nổ, lửa,
và khói khiến người ta nghĩ đến bọn khủng bố quốc tế, những kẻ giết người công
khai. Đặc biệt trong trường hợp mục tiêu là một nhân vật cấp cao.

Delta-Một nhìn kỹ cảnh đài tưởng niệm um tùm cây cối
trong đêm trên màn hình video. Cả khu đỗ xe lẫn lối vào đều vắng người. Nhanh
thôi mà, anh thầm nghĩ. Điểm gặp gỡ này, dù ở giữa lòng thành phố, vào giờ này
vắng vẻ bất ngờ. Delta-Một quay sang nhìn thiết bị điều khiển vũ khí của mình.

Hệ thống Hellfire quả là loại vũ khí thích hợp với
nhiệm vụ tối nay. Là loại tên lửa chống xe bọc thép, được dẫn đường bằng tia
laze, Hellfire cho phép "bắn - rồi – quên". Đạn phóng ra sẽ nhằm
thẳng tới một chùm tia laze chiếu ra từ đài quan sát trên mặt đất, trên máy
bay, hay từ chính chiếc máy bay phóng tên lửa. Đêm nay quả tên lửa này sẽ được
dẫn đường bằng bộ phận chiếu tia laze gắn ở đầu ăng ten máy bay. Sau khi máy
bay Kaiowa chiếu một chùm laze thẳng vào mục tiêu, tên lửa Hellfire sẽ tự tìm
đường. Vì loại tên lửa này có thể được phóng từ cả trên mặt đất lẫn trên máy
bay, vết tích của nó ở đây không nhất thiết phải liên quan tới một máy bay.
Thêm vào đó, loại tên lửa này trôi nổi khá nhiều ngoài chợ đen, nên người ta có
thể đổ lỗi cho bọn khủng bố.

- Xe mui kín. - Delta-Hai nói.

Delta-Một liếc nhìn màn hình video. Một chiếc xe mui
kín màu đen sang trọng đang tiến vào lối rẽ đúng vào giờ đã định. Đây là loại
xe dùng chung của các cơ quan Chính phủ. Vào đến gần đài tưởng niệm, người lái
xe tắt đèn pha. Chiếc xe lượn vài vòng rồi đỗ cạnh một lùm cây. Delta-Một quan
sát trên màn hình trong khi đồng đội của anh hướng ống kính viễn vọng vào cửa
bên của chiếc xe. Sau một tích tắc, khuôn mặt người lái xe chiếm trọn màn hình.

Delta-Một thở gấp.

- Mục tiêu được xác định. - Delta-Hai nói.

Delta-Một nhìn màn hình lần nữa - vẻ mặt của nhân vật
này hiện lên rõ mồn một trên màn hình. - anh chợt tưởng như mình là tay bắn tỉa
đang chĩa nòng súng vào một thành viên của hoàng gia.

Mục tiêu được xác định.

Delta-Hai quay sang thiết bị điện tử đặt bên trái anh
và kích hoạt máy chiếu tia laze. Anh ngắm bắn, và dưới mặt đất, cách họ hai
ngàn foot, một chấm sáng rất nhỏ xuất hiện trên nóc xe mà người ngồi trong
không hề hay biết.

- Mục tiêu đã được chiếu laze. - Delta-Hai tuyên bố.

Delta-Một hít một hơi thật sâu. Anh nhấn nút, khai
hoả.

Dưới thân máy bay, một tiếng xì mạnh vang lên ngay tức
thì, tiếp theo đó là luồng sáng nhạt di chuyển rất nhanh xuống mặt đất.

Một giây sau, chiếc xe tan thành từng mảnh trong muôn
vàn lưỡi lửa. Mảnh kim loại méo mó văng khắp nơi. Lốp xe bắt lửa lăn vào lùm
cây.

- Nhiệm vụ đã hoàn tất., Delta-Một nói, cho máy bay
rút khỏi hiện trường. - Gọi chỉ huy đi.

Cách đó không đầy hai dặm, Tổng thống Zach Herney đang
chuẩn bị đi ngủ. Kính của cửa sổ chống đạn Lexan cạnh giường ông dầy đến một
inch. Herney không hề nghe thấy tiếng nổ.

Chương 97

Sân bay của đội cứu hộ bờ biển Atlantic toạ lạc ở một
nơi được canh gác cẩn mật bên trong Trạm không lưu Liên bang William J. Hughes
đặt tại sân bay quốc tế thành phố Atlantic. Trạm này phụ trách toàn bộ khu vực
thềm lục địa Atlantic từ Asbury Park đến tận Cape May.

Rachel Sexton bừng tỉnh khi bánh máy bay kêu ken két
trên đường băng trải nhựa nằm lọt giữa hai toà nhà lớn. Ngạc nhiên thấy mình đã
ngủ thiếp đi, cô giơ tay xem đồng hồ.

Hai giờ mười ba phút. Rachel tưởng như cô đã ngủ mê
mệt không biết bao lâu.

Ai đó đã quấn quanh người cô tấm chăn ấm áp, và bên
cạnh cô, Michael Tolland cũng vừa tỉnh dậy. Ông nhìn cô, mỉm cười, vẻ mệt mỏi.

Corky loạng choạng bước dọc lối đi, nhăn nhó khi nhìn
thấy họ.

- Khỉ thật, hai người vẫn còn ở đây à? Giá như đêm nay
chỉ là một giấc mộng thì hay quá.

Rachel hoàn toàn thông cảm với ông ta. Mình lại phải
ra biển.

Máy bay dừng hẳn, cùng hai nhà khoa học, Rachel bước
xuống đường băng. Trời đầy mây, nhưng gió biển ấm áp thổi khá mạnh.

So với Ellesmere thì New Jersey chẳng khác gì vùng
nhiệt đới.

- Đằng này! - Có người gọi to.

Cả ba quay lại và thấy chiếc máy bay HH-65 Dolphin màu
đỏ sẫm, loại máy bay chuyên dụng của đội cứu hộ trên biển, đang đợi sẵn. Một
viên phi công nai nịt sẵn sàng, đứng cạnh đuôi máy bay, đang đưa tay vẫy.

Tolland gật đầu nhìn Rachel vẻ thán phục:

- Sếp của cô quả là chu đáo.

Anh chưa biết ông ấy là người thế nào đâu, cô nghĩ.

Corky ngồi sụp xuống:

- Đi luôn à? Không được ăn uống gì sao?

Người phi công chào hỏi niềm nở, sau đó giúp họ leo
lên máy bay. Không cần hỏi tên tuổi của họ, anh ta cứ bô bô trò chuyện.

Chắc hẳn Pickering đã nói rõ với đội cứu hộ rằng đây
không phải là chuyến bay công khai. Tuy nhiên, bất chấp chỉ thị của ông, Rachel
nhận thấy bí mật về danh tính của họ chỉ kéo dài được vài giây. Người phi công
trợn tròn mắt, không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi thấy Michael Tolland, ngôi sao
truyền hình nổi tiếng.

Thắt đai an toàn, ngồi xuống cạnh Tolland, Rachel bắt
đầu cảm thấy căng thẳng. Loại động cơ Aerospatiale trên đầu họ bắt đầu rú lên,
những cánh quạt Dolphin dài 39 foot bắt đầu quay tít. Động cơ tiếp tục gầm rú
to hơn nữa, và chiếc máy bay rời đường băng, bay vào bầu trời đêm.

Viên phi công thò đầu vào trong khoang và nói lớn;

- Tôi được thông báo là các vị sẽ cho biết đích đến
sau khi chúng ta cất cánh.

Tolland cho anh ta biết toạ độ chính xác của một vị
trí cách sân bay khoảng ba mươi dặm về hướng đông nam. Tàu của anh ấy ở cách bờ
mười hai dặm, Rachel thầm nghĩ, rùng mình.

Anh chàng phi công nhập toạ độ vào hệ thống định vị
của máy bay. Sau đó anh ta điều chính một số nút bấm và cần gạt. Chiếc máy bay
lao thẳng về hướng đông nam.

Khi những đụn cát trên bờ biển New Jersey đã lùi về
phía sau, Rachel quay mặt đi, không muốn nhìn đại dương tối sẫm trải rộng bên
dừới máy bay. Dù rất lo lắng khi phải ra biển lần nữa, cô cố an ủi mình rằng
bên cạnh cô là người suốt đời coi đại dương là bạn thân. Tolland ngồi sát cạnh
cô trong khoang máy bay chật chội, vai và hông của hai người bị ép vào nhau.
Nhưng chẳng ai tỏ vẻ muốn thay đổi tư thế.

- Tôi biết là không nên nói ra, - đột nhiên viên phi
công thốt lên, nhưng chắc chắn anh là Michael Tolland, chắc chắn thế, anh xuất
hiện trên tivi suốt cả đêm! Tảng thiên thạch ấy mà! Không thể tin nổi! Chắc anh
phải kinh ngạc lắm!

Tolland kiên nhẫn gật đầu:

- Đến nỗi không thốt nên lời.

- Đoạn phim tài liệu thật tuyệt vời! Anh biết không,
các đài truyền hình thay nhau phát lại. Đêm nay chẳng phi công nào muốn cất
cánh ai cũng muốn ngồi nhà xem tivi, chúng tôi phải bốc thăm! Anh có tin nổi
không! Bốc thăm! Và thế đấy! Nếu cánh phi công mà biết tôi đang chở ai thì…

- Chúng tôi đánh giá cao tinh thần trách nhiệm của
anh, Rachel xen ngang, - nhưng việc chúng tôi có mặt ở đây thì chỉ mình anh
được biết thôi. Anh không được nói cho bất kỳ ai khác.

- Dĩ nhiên rồi, thưa cô. Chỉ huy cũng đã nói thế. -
Anh ta do dự một lát, rồi mắt lại sáng lên. - Này, có phải chúng ta đang bay
tới con tàu Goya không?

Tolland miễn cưỡng gật đầu.

- Đúng thế.

Chúa thật! - Anh ta thốt lên. - Xin lỗi anh nhé, nhưng
tôi đã nhìn thấy con tàu ấy trong các chương trình của anh. Nó có hai thân song
song, phải không nhỉ? Con quái vật kỳ dị! Tôi chưa bao giờ được đặt chân lên
tàu ngầm. Không ngờ bây giờ lại được lên hẳn tàu của anh!

Rachel không nói gì, càng xa bờ cô càng cảm thấy bất
an.

Tolland quay sang nhìn Rachel.

- Không sao chứ? Cô ở trên bờ cũng được. Tôi bảo từ
nãy rồi mà.

Đáng ra mình nên ở lại trên bờ, Rachel nghĩ, lòng thầm
biết cô không mặt mũi nào mà làm thế.

- Không sao, cảm ơn anh. Tôi không sao.

Tolland mỉm cười.

- Tôi sẽ trông chừng cho cô.

- Cảm ơn anh. - Rachel ngạc nhiên thấy giọng nói ấm áp
của ông làm cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.

- Cô đã trông thấy con tàu Goya trên tivi rồi đúng
không?

Cô gật đầu.

- Quả là… trông…, khá hấp dẫn.

Tolland cười lớn:

- Đúng thế. Hồi đầu nó là hình mẫu vô cùng hiện đại,
nhưng vẻ ngoài của nó quả có hơi kì dị.

- Chẳng giống một ai. - Rachel nói đùa, nghĩ đến hình
dáng khác thường của con tàu.

- Hiện nay đài NBC đang giục tôi chuyển sang sử dụng
con tàu mới. Có lẽ… tôi cũng chẳng biết nữa, trông đẹp hơn, hào nhoáng hơn. Một
hai năm nữa, họ sẽ bắt tôi phải chia tay Goya. - Giọng Tolland đầy tư lự.

- Anh không thích có tàu mới ư?

- Tôi chẳng biết nữa… Tàu Goya gắn bó với tôi bao kỉ
niệm.

Rachel cười mỉm:

- Mẹ tôi thường nói rằng sớm muộn gì chúng ta cũng
phải để quá khứ lại sau lưng.

Ánh mắt hai người tình cờ gặp nhau.

- Ừ, chắc phải như vậy thôi Tolland nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3