Điểm dối lừa - Chương 007 - 008 - 009
Chương 7
Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton thư thái ngả người
trên lớp đệm ghế bọc da sang trọng khi chiếc xe Lincoln rất dài nhẹ nhàng lướt
đi giữa dòng xe cộ buổi sáng ở Washington, đưa ông đến văn phòng. Cùng ngồi
trong xe là Gabrriel Ashe, cô thư ký riêng mới 24 tuổi, đang đọc cho ông nghe
lịch làm việc trong ngày. Sexton nghe một cách lơ đễnh.
Wasshington thật đáng yêu. Ông thầm nghĩ, mắt ngắm
nhìn thân hình hoàn hảo của cô thư ký sau làn áo lụa cashmire. Chính trị là
loại thuốc tình yêu công hiệu nhất… và nó đã kéo biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp
nhường này đến thủ đô.
Là thành viên của Hội Những người trồng thường xuân
New York, Gabrielle ôm mộng trở thành Thượng nghị sĩ. Cô bé sẽ đạt được điều
đó, ông nghĩ. Gabrielle có vẻ đẹp hiếm có và trí óc sắc sảo của một nghị sĩ.
Quan trọng hơn cả là cô rất biết luật chơi.
Gabrielle mang dòng máu lai da đen, nhưng nước da nâu
sáng cho thấy sự vượt trội của dòng máu da trắng trong huyết quản cô gái lai
này. Thượng nghị sĩ Sexton biết những người đàn ông da trắng có thể thoả thuê yêu
đương làn da màu gỗ quế kia mà không sợ mang tội phản bội giống nòi. Ông đã kể
với một người bạn của mình rằng Gabrielle có vẻ đẹp của Halle Berry, cùng với
bộ óc và tham vọng của Hillary Clinton. Nhưng đôi khi Thượng nghị sĩ cho rằng
nói như vậy vẫn là quá khiêm tốn.
Kể từ khi được giao vị trí thư ký riêng của ông cách
đây ba tháng. Gabrielle đã tỏ ra là món quà trời cho của Thượng nghị sĩ. Một
chi tiết cũng không kém phần quan trọng là cô làm không lấy công.
Đổi lại mười sáu giờ làm việc cật lực một ngày, cô
được học hỏi kinh nghiệm về luật chơi của một nghị sĩ dày dạn.
Dĩ nhiên, ông thầm nghĩ, mình đã thuyết phục để cô bé
không chỉ giúp mình trong công việc đơn thuần. Sau khi bổ nhiệm Gabrielle làm
thư ký, ông đã báo cô đến dự một cuộc họp định hướng rất khuya trong văn phòng.
Y như phỏng đoán của ông, cô bé hăm hở đến, sốt sắng muốn làm hài lòng ngài
Thượng nghị sĩ. Với sự kiên trì rèn luyện được sau nhiều thập niên, Sexton thể
hiện vai diễn một cách điêu luyện…, chậm rãi gây dựng lòng tin đối với cô bé,
gỡ bỏ từng chút một sự dè dặt trong lòng cô gái trẻ, dần dần chế ngự, rồi cuối
cùng chiếm đoạt Gabrielle ngay trong văn phòng của ông.
Sexton tin chắc rằng đó là đêm ân ái tràn trề hoan lạc
nhất trong đời cô bé, ấy thế mà ngay sáng hôm sau, Gabrielle đã tỏ ra rất hối
hận về sự thiếu chín chắn của mình. Quá bối rối, cô bé thậm chí còn định xin bỏ
việc. Sexton không đồng ý. Thế là Gabrielle vẫn giữ nguyên vị trí của mình,
nhưng từ đó đến nay cô luôn thể hiện rõ quan điểm: mối quan hệ của họ thuần tuý
chỉ là công việc.
Đôi môi gợi cảm của Gabrielle vẫn đang nói.
- Thượng nghị sĩ không nên tỏ ra đa cảm trong buổi
phỏng vấn trên đài CNN chiều nay. Đến giờ, chúng ta vẫn chưa biết Nhà Trắng cử
ai tới để tranh luận với ngài. Ngài hãy xem qua những điểm quan trọng tôi đã
chuẩn bị sẵn ra đây. - Cô bé đưa cho ông một tập tài liệu.
Sexton với lấy tập tài liệu, nhân thể tận hưởng mùi
nước hoa toả ra từ cô bé quyện lẫn với mùi da bọc của những chiếc ghế sang trọng.
- Hình như ngài không đế ý nghe thì phải? - Cô gái
nói.
- Tôi đang nghe đây mà. - ông ta cười nhăn nhở. -
Không cần phải lo lắng về cuộc tranh luận trên đài CNN. Trường hợp xấu nhất là
Nhà Trắng chơi tôi bằng cách phái một nhân vật tầm thấp đến. Tình huống đẹp
nhất là họ cử một nhân vật quan trọng đến, và dĩ nhiên tôi sẽ xẻ thịt ông ta để
nấu bữa trưa.
Gabrielle nhíu mày:
- Thế thì tốt. Tôi đã liệt kê ra đây những đề tài gai
góc nhất rồi.
- Vẫn như mọi khi chứ gì?
- Thêm một đề tài mới ạ. Tôi cho là ngài có thể bị soi
mói vì câu nói sơ hở về cộng đồng người đồng tính trong lần phỏng vấn của Larry
King. - Sexton nhún vai lơ đễnh.
- Đúng rồi, vẫn đề tài hôn nhân đồng tính.
Gabrielle nhìn ông vẻ không đồng tình.
- Thượng nghị sĩ đã công kích họ khá gay gắt đấy ạ.
Hôn nhân đồng tính, Sexton chợt cảm thấy kinh tởm. Nếu
mình mà có quyền quyết định thì lũ quỷ đồng dâm đó còn không được quyền đi bầu
cử ấy chứ.
- Được rồi, tôi sẽ cố mềm mỏng hơn.
- Thế thì tốt. Dạo này ngài đã thành công trong việc
thu hút sự chú ý vào một số vấn đề nóng. Nhưng không được tỏ ra tự phụ. Công
chúng có thể thay đổi ý kiến bất kỳ lúc nào. Ngài đang thắng thế, và đang trên
đà thuận lợi. Nên cố gắng duy trì. Hôm nay nên cố gắng tập trung vào điểm đó.
Phải sứ dụng triệt để những vấn đề này.
- Có tin gì từ Nhà Trắng không?
Gabrielle có vẻ hơi bối rối.
- Vẫn im hơi lặng tiếng. Tình hình đã rõ. Đối thủ của ngài đã
trở thành Người Vô Hình rồi.
Sexton không thể tưởng tượng là mình lại may mắn đến
thế.
Suốt nhiều tháng ròng, Tổng thống đã đầu tư công sức
cho chiến dịch tranh cử. Thế rồi cách đây một tuần, ông ta bắt đầu tự giam mình
trong phòng bầu dục, và suốt từ đó không ai nghe tin hay nhìn thấy ông ta đâu
cả. Như thế Tổng thống không thể chịu đựng được khi thấy số phiếu dành cho
Sexton tăng lên từng ngày.
Gabrielle đưa tay vuốt mái tóc đen mượt mà:
- Nghe nói uỷ ban tranh cử của Nhà Trắng cũng sững sờ
chẳng khác gì chúng ta. Tổng thống không chịu giải thích vì sao ông ta lại xử
sự như vậy, và tất cả đều đang rất tức tối.
- Cô có giả thuyết gì không?
Gabrielle ngước cặp kính rất trí thức lên nhìn ông.
- Sáng nay tôi được một người quen trong Nhà Trắng
thông báo một tin rất thú vị, thưa Thượng nghị sĩ.
Sexton hiểu ánh mắt ấy. Gabrielle Ashe lại moi được
tin từ một nguồn trong Nhà Trắng. Không hiểu cô gái này có quan hệ kiểu trăng
gió với một gã nào đó trong đội quân vận động tranh cử của Tổng thống không.
Ông không cần biết, miễn là có được thông tin.
- Có tin đồn rằng - trợ lý của ông hạ giọng - Tổng
thống bắt đầu xử sự kỳ quặc kiểu đó sau một cuộc nói chuyện riêng chớp nhoáng
với một quan chức cao cấp của NASA. Sau cuộc gặp đó trông ông ấy có vẻ hơi
choáng váng. Ngay sau đó ông ta huỷ bỏ mọi cuộc gặp khác và từ hôm ấy chỉ tiếp
xúc với mỗi NASA thôi.
Sexton dĩ nhiên là rất thích điều này.
- Liệu có phải NASA lại có thêm tin xấu gì không nhỉ?
Đó là cách giải thích hợp lí nhất. - Gabrielle nói đầy
hi vọng.
- Tin tức đó phải quan trọng lắm thì Tổng thống mới
vứt bỏ mọi thứ khác như thế.
Sexton cân nhắc. Hiển nhiên là mọi thứ liên quan đến
NASA đều là tin xấu. Nếu không thì Tổng thống đã ném thẳng tin tốt đầu tiên ông
ấy nhận được vào giữa mặt mình. Gần đây ông đã công kích Tổng thống một cách
gay gắt vì vấn đề ngân sách cho NASA. Rất có khả năng những thất bại liên tiếp
cùng với những khoản bội chi của cơ quan này sẽ trở thành điểm then chốt trong
chiến dịch tuyên truyền của ông về hiệu quả làm việc thấp và quản lý ngân sách
yếu kém của Chính phủ. Phải thừa nhận rằng không ai dám tin là việc chĩa mũi
dùi vào NASA, niềm tự hào của người Mỹ, lại có thể giúp bất kỳ chính trị gia
nào ghi điểm. Nhưng Sexton có một thứ vũ khí mà không một chính trị gia nào
khác có được, đó chính là Gabrielle Ashe với những linh cảm tuyệt vời. Cô gái
hiểu biết này đã thu hút sự chú ý của Sexton khi đang làm cộng tác viên cho văn
phòng vận động tranh cử của Sexton ở Washington. Đúng vào lúc Sexton đang ì ạch
nhích từng điểm một trong các kỳ thăm dò tín nhiệm, khi chẳng ai buồn để ý đến
luận điểm của ông về thâm hụt ngân sách, Gabrielle đã gửi thư cho ông và đề
xuất một ý tưởng rất mới cho chiến dịch tranh cử của ông. Cô thuyết phục Thượng
nghị sĩ rằng ông nên công kích vào những khoản bội chi khổng lồ của NASA và coi
những duyệt chi bổ sung của Chính phủ như một bằng chứng cho cung cách chi tiêu
luộm thuộm của Tổng thống Herney.
"NASA ngốn một khoản tiền khổng lồ" -
Gabrielle đã viết như vậy và cô gửi kèm trong thư một danh sách, những khoản
chi, những thất bại và những khoản duyệt chi bổ sung. – "Các cử tri không
hề biết. Và họ sẽ cảm thấy kinh hãi. Tôi cho rằng Thượng nghị sĩ nên biến NASA
thành một vấn đề chính trị".
Thượng nghị sĩ Sexton rên lên khi đọc ý tưởng đó.
"Làm thế thì có khác gì công kích người ta chỉ vì họ hát Quốc ca trước khi
chơi bóng chày cơ chứ".
Trong những tuần tiếp theo, Gabrielle tiếp tục gửi cho
ông những tài liệu liên quan đến NASA. Càng đọc nhiều tài liệu, ông càng nhận
thấy Gabrielle có lí. Dù có dựa trên tiêu chuẩn của một cơ quan chính phủ đi
nữa thì NASA vẫn là một cỗ máy ngốn tiền khổng lồ: tốn kém, không hiệu quả, và
trong những năm gần đây thì lãng phí tràn lan.
Một hôm, trong buổi phỏng vấn truyền hình, ông bị
phóng viên gạn hỏi về việc sẽ lấy tiền đâu ra để để trang trải cho việc sửa
chữa các trường học theo như lời ông hứa. Ông quyết định dùng lý lẽ của
Gabrielle về NASA để đáp lại nửa đùa nửa thật.
- Tiền cho giáo dục à? - ông nói. - Có thể tôi sẽ cắt
giảm một nửa số chương trình vũ trụ của NASA. Tôi tính rằng nếu NASA có thể chi
mười lăm tỉ đô la một năm trong vũ trụ thì tôi cũng có thể chi bảy tỉ rưỡi vào
những khoản phục vụ lũ trẻ ngay trên mặt đất này.
Trong trường quay, người phụ trách chiến dịch tranh cử
của Sexton thở dốc khi nghe thấy lời nhận xét bất cẩn đó. Toàn bộ chiến dịch có
thể thành xôi hỏng bỏng không chỉ vì một phát đạn bắn bừa vào NASA. Ngay lập
tức, các đường dây nóng của chương trình bắt đầu đổ chuông. Các trợ lí tranh cử
của ông co rúm lại, tưởng những kẻ say mê vũ trụ bắt đầu bủa vây.
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.
- Mười lăm tỉ một năm cơ à? - Người đầu tiên gọi đến
có vẻ rất ngạc nhiên.
- Đúng là tiền tỉ chứ? Có phải Thượng nghị sĩ vừa nói
rằng lớp học toán của con trai tôi bị lèn chặt cứng vì nhà trường không đủ tiền
thuê giáo viên giỏi, trong khi NASA chi mười lăm tỉ một năm chỉ để chụp ảnh mấy
đám bụi trong vũ trụ không?
- Sự thật, đúng là như vậy! - Sexton thận trọng đáp.
- Thật ngớ ngẩn! Thế Tổng thống có quyền can thiệp vào
chuyện đó không?
- Dĩ nhiên là có. - Ông đáp, lấy lại vẻ tự tin. - Tổng
thống có quyền không thông qua dự toán ngân sách cho những cơ quan chính phủ mà
ông ấy cho là chi tiêu quá mức cần thiết.
- Thưa Thượng nghị sĩ Sexton, tôi sẽ bỏ phiếu cho
ngài. Mười lăm tỉ để nghiên cứu vũ trụ, trong khi con cái chúng ta không có đủ
giáo viên. Thật phi lí. Xin chúc Thượng nghị sĩ may mắn. Hi vọng ngài sẽ là
người chiến thắng.
Người thứ hai gọi đến.
- Thưa Thượng nghị sĩ, tôi nghe nói sân bay Vũ trụ
quốc tế NASA đang chi nhiều hơn ngân sách được cấp, và Tổng thống đang xem xét
duyệt chi bổ sung khẩn cấp để duy trì dự án đó. Có đúng thế không ạ?
Sexton chớp ngay lấy cơ hội.
- Hoàn toàn đúng! - Ông giải thích rằng dự án này lúc
đầu là một liên doanh trong đó 12 chính phủ sẽ cùng nhau chi tiền. Nhưng khi
bắt đầu triển khai xây dựng, các khoản chi tăng vọt không kiểm soát được, và
nhiều quốc gia đã phải bỏ cuộc. Thay vì huỷ bỏ dự án, Tổng thống quyết định chi
nốt phần của những quốc gia khác ông tuyên bố: "Từ mức dự tính ban đầu là
tám tỉ đô la, chi phí cho dự án ISS đã lên đến một trăm tỉ!"
Người đang đối thoại với ông có vẻ tức giận.
- Thế tại sao Tổng thống không huỷ bỏ dự án đó?
Sexton ao ước được ôm hôn anh ta.
- Câu hỏi cực hay. Chẳng may là một phần ba lượng vật
liệu cần thiết đã được chở lên vũ trụ rồi, và Tổng thống đã dùng tiền thuế của
quý vị để chuyên chở chúng lên đó, nên việc huỷ bỏ dự án cũng có nghĩa là ông
ấy đã sai lầm một cách ngớ ngẩn và lãng phí tiền thuế của quý vị.
Thêm nhiều người nữa gọi đến. Lần đầu tiên người Mỹ
nhận ra rằng NASA không phải là cái nghiễm nhiên buộc phải tồn tại, rằng chính
họ có quyền lựa chọn.
Ngoại trừ một số cuộc gọi cá biệt muốn bảo vệ NASA nêu
lên những ý tưởng lãng mạn về nhu cầu hiểu biết vô hạn của loài người, còn đa
số mọi người đều thống nhất quan điểm. Đến cuối chương trình thì chiến dịch
tranh cử của Sexton đã bước vào một giai đoạn mới đầy thuận lợi với một điểm
nhấn mới nóng hổi - một vấn đề chưa có ai nhắc đến bao giờ, một vấn đề gây ấn
tượng mạnh với cử tri.
Trong những tuần tiếp theo, Sexton thắng đậm các đối
thủ của mình trong cả năm hội nghị tuyển lựa ứng cử viên của đảng. Ông tuyên bố
Gabrielle Ashe là trợ lý riêng của mình trong chiến dịch tranh cử, và ngợi khen
cô vì đã có công đưa vấn để NASA đến với cử tri. Chỉ một cử chỉ đơn giản đó của
ngài Thượng nghị sĩ đã biến cô gái gốc Phi trẻ trung thành một ngôi sao mới
trên chính trường, và quá khứ phân biệt chủng tộc cũng như kỳ thị giới tính của
ông biến mất trong chốc lát.
Giờ đây, đi cùng cô gái trên một chiếc xe, Sexton biết
rằng Gabrielle lại một lần nữa chứng tỏ giá trị của mình. Thông tin mà cô thu
thập được về cuộc gặp bí mật giữa Giám đốc NASA và Tổng thống dĩ nhiên cho thấy
NASA lại đang có vấn đề - biết đâu một quốc gia nữa lại vừa tỏ ý muốn rút khỏi
dự án sân bay vũ trụ.
Chiếc xe lướt qua tượng đài Washington, và Thượng nghị
sĩ Sexton cảm thấy chiếc ghế Tổng thống chắc chắn không thể vuột khỏi tay ông.
Chương 8
Dù đã trở thành chủ nhân của chiếc ghế quyền lực cao
nhất, Tổng thống Zachary Herney vẫn chỉ là một người đàn ông mảnh khảnh, vai
hẹp và cao trung bình. Khuôn mặt lốm đốm tàn nhang, tóc đen rậm, và đeo kính
hai tròng. Tuy nhiên, vóc dáng chẳng có gì nổi trội của ông lại đối lập hoàn
toàn với tình cảm nồng nhiệt mà con người này có thể gợi lên trong lòng bất kỳ
ai có quan hệ với ông.
Người ta nói rằng chỉ cần được gặp Zach Herney một lần
là bạn sẽ lập tức sẵn sàng đi cùng trời cuối đất với ông.
- Tôi rất vui vì cô đã đến đây. - Tổng thống Herney
nói, bắt tay Rachel. Bàn tay ông ấm áp và chân thành.
Giọng Rachel tự nhiên khản đặc.
- Vâng, xin chào Tổng thống, rất hân hạnh được gặp
ngài.
Tổng thống mỉm cười thân thiện, và Rachel nhận ra ngay
tác phong hoà nhã đã trở thành huyền thoại rủa Tổng thống Herney.
Vẻ mặt dễ chịu của ông thì tất cả các hoạ sĩ làm phim
hoạt hình đều yêu mến - dù có co kéo các đường nét của ông theo kiểu gì thì tất
cả mọi người vẫn nhận ra ngay nụ cười ấm áp và thân thiện của Tổng thống. Đôi
mắt ông luôn ánh lên sự chân thành và đức độ.
- Mời cô đi theo tôi, - ông vui vẻ nói - tôi muốn mời
cô một ly cà phê đặc biệt.
- Cảm ơn Tổng thống.
Ngài Tổng thống ấn nút gọi người phục vụ và yêu cầu
mang cà phê vào văn phòng riêng của ông.
Theo chân ngài Tổng thống suốt dọc thân chuyên cơ,
Rachel nhận thấy con người này trông hoàn toàn viên mãn và thư thái dù đang mất
điểm trong các cuộc thăm dò dư luận. Ông ăn vận xuề xoà: quần bò xanh. Áo phông
polo, và ủng đi bộ L.L.Bean.
Cô tìm cách bắt chuyện.
- Chúng ta đang đi bách bộ sao, thưa Tổng thống?
- Không hề. Các cố vấn cho chiến dịch tranh cử đã
quyết định là tôi phải có một diện mạo mới. Cô thấy thế nào?
Rachel chân thành hi vọng rằng ông chỉ đang nói đùa.
- Dạ.. trông rất… mạnh mẽ, thưa Tổng thống.
Herney vui vẻ.
- Tốt lắm. Chúng tôi đang hi vọng điều này sẽ giúp tôi
giành lại một số lá phiếu của các cử tri nữ từ tay cha cô đấy! - Một tích tắc
sau, ông mỉm cười thật tươi - Cô Sexton, tôi chỉ đùa thôi. Chúng ta đều biết là
để giành thắng lợi trong chiến dịch tranh cử này thì còn cần nhiều thứ khác
nữa.
Thái độ vui vẻ và cởi mở của ngài Tổng thống đã mau chóng
xua tan cảm giác căng thẳng trong lòng Rachel khi mới đặt chân đến nơi này. Bù
lại cho những cơ bắp nhỏ bé, Tổng thống thật khéo giao tiếp. Làm ngoại giao thì
cần có kỹ năng, mà Tổng thống thì có năng khiếu bẩm sinh về lĩnh vực này.
Rachel đi theo ngài Tổng thống xuống phía đuôi máy
bay.
Càng đi sâu xuống, càng mất dần cảm giác họ đang có
mặt trên một chuyên cơ - những lối đi mái vòm, tường dán giấy, thậm chí còn có
cả một phòng tập thể dục với đầy đủ cả mái chèo thuyền hiệu Stair Master. Điều
kỳ lạ là trên máy bay không có một người nào.
- Tổng thống đi một mình hay sao?
Ông lắc đầu.
- Thực ra chúng tôi vừa hạ cánh xong.
Rachel ngạc nhiên. Bay đi đâu về nhỉ? Trong tổng hợp
tin tình báo tuần này không thấy có chuyến đi nào của Tổng thống. Rõ ràng là Tổng
thống đã bí mật cất cánh từ đảo Wallop.
- Các nhân viên của tôi rời máy bay ngay trước khi cô
đến. - Tổng thống nói. - Tôi sắp quay về Nhà Trắng để gặp họ ngay bây giờ,
nhưng tôi muốn gặp cô ở đây chứ không phải trong văn phòng của tôi.
- Để làm tôi thấy choáng ngợp ư?
- Trái lại, để thể hiện sự tôn trọng, thưa cô Sexton.
Không có gì trong Nhà Trắng là bí mật cả, và tin tức về cuộc gặp giữa chúng ta
sẽ đặt cô vào tình thế khó xử với cha mình.
- Tôi đánh giá cao điều đó, thưa Tổng thống. - Có vẻ
như cô đã duy trì thế cân bằng một cách thành công và duyên dáng - Tôi không
thấy có lí do gì để cản trở điều đó.
Rachel nhớ lại bữa sáng của hai cha con cô và tự hỏi
liệu mình có thực sự "duyên dáng" hay không. Tuy nhiên, Zach Herney
đang tỏ ra đặc biệt tử tế với cô, dù ông ấy có quyền không làm như vậy.
- Tôi gọi cô là Rachel có được không? - Herney hỏi.
- Dĩ nhiên ạ. - Tôi có thể gọi Tổng thống là Zach được
không?
- Văn phòng của tôi đây. - Tổng thống dẫn cô qua một
khung cửa mái vòm bằng gỗ thích.
Văn phòng của Tổng thống trên Chuyên cơ số Một ấm cúng
hơn văn phòng trong Nhà Trắng, nhưng cách bài trí đơn giản hơn.
Bàn làm việc chất đầy tài liệu, phía sau chiếc bàn là
bức tranh sơn dầu lớn vẽ chiếc thuyền buồm dọc ba cột kiểu cồ đang dương buồm
vượt qua giông bão. Bức tranh lột tả thật hoàn hảo tình huống của Zach Herney
lúc này.
Tổng thống mời cô ngồi xuống một trong ba chiếc ghế
đặt đối diện với bàn làm việc của ông. Rachel ngồi xuống. Cô tưởng ông sẽ ngồi
vào chiếc ghế dành riêng cho Tổng thống sau chiếc bàn, nhưng thay vào đó,
Herney kéo ghế ngồi cạnh cô.
"Vị thế bình đẳng", Rachel thầm nhận xét.
Quả là một tài năng trong giao tiếp.
- Rachel này. - Ngài Tổng thống ngả người trên ghế và
nói. - Tôi đoán là cô đang không hiểu vì sao lúc này mình lại có mặt ở đây, đúng
thế không nào?
Vẻ chân thành trong giọng nói của ông đã xua tan chút
e dè cuối cùng còn sót lại trong lòng Rachel.
- Thưa Tổng thống, quả thật là tôi hơi bối rối.
Herney cười lớn.
- Hay thật, không phải ngày nào tôi cũng có thể khiến
một nhân viên của NRO phải bối rối đâu.
- Có phải ngày nào nhân viên của NRO cũng được ngài
Tổng thống mang ủng đi bộ mời trèo lên Chuyên cơ số Một đâu.
Ngài Tổng thống lại cười lớn.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cà phê được mang vào. Nhân
viên phục vụ bưng vào một cái khay đựng ấm thiếc nghi ngút hơi và hai chiếc ca
thiếc. Theo yêu cầu của Tổng thống, cô ta đặt khay lên bàn và ra ngoài.
- Cô dùng kem và đường nhé. - Ngài Tổng thống đứng dậy
rót cà phê.
- Cho tôi kem ạ. - Rachel hít hà mùi cà phê thơm ngào
ngạt.
Chẳng phải đích thân ngài Tổng thống Hợp chủng quốc
Hoa Kỳ đang rót cà phê mời mình đây sao?
Zach Herney đưa cho cô một ca đầy. - Cà phê Paul
Ravere thứ thiệt - ông nói - sự xa xỉ hiếm hoi đấy.
Rachel nhấp một ngụm. Ly cà phê ngon nhất trong đời
cô.
- Dù sao thì… - Tổng thống rót cho mình một li và ngồi
xuống - tôi có rất ít thì giờ, nên chúng ta hãy nói thẳng vào vấn để. - ông thả
một viên đường vào li cà phê và ngước lên nhìn cô. - Tôi đoán Bill Pickering đã
nói với cô rằng lí do duy nhất khiến tôi muốn gặp cô là để lợi dụng cô vì động
cơ chính trị cá nhân.
- Vâng, thưa Tổng thống, ông ấy có nói với tôi như
thế.
Tổng thống cười thành tiếng.
- Anh chàng này đa nghi thật.
- Nói thế không đúng sao?
- Cô đùa đấy à? - Ngài Tổng thống cười lớn. - Bill
Pickering có sai bao giờ đâu. Ông ta vẫn đúng, như thường lệ.
Chương 9
Chiếc xe Limusine đang lướt nhanh giữa dòng xe cộ để
đến văn phòng của Thượng nghị sĩ Sexton và Gabrielle lơ đãng nhìn ra ngoài. Cô
băn khoăn tự hỏi vì sao đời mình lại rẽ theo ngả này. Trợ lý riêng của Thượng
nghị sĩ Sedgewick Sexton, chẳng phải đây chính là vị trí cô hằng ao ước sao?
Mình đang ngồi chung một xe với Tổng thống tương lai
của nước Mỹ.
Gabrielle chăm chú nhìn Thượng nghị sĩ đang ngồi trong
cùng chiếc xe sang trọng với mình, dường như ông đang đắm chìm trong những suy
nghĩ riêng tư. Cô ngưỡng mộ khuôn mặt điển trai và bộ quần áo hoàn hảo của ông.
Đúng là phong cách của vị Tổng thống.
Lần đầu tiên cô được nghe Sexton nói chuyện trực tiếp
là cách đây ba năm, khi còn theo học chính trị học ở Đại học Cornell.
Gabrielle không thể nào quên ánh mắt ông chân thành
nhìn thính giả như muốn chuyển đến riêng cô thông điệp trực tiếp "hãy tin
tôi".
Buổi nói chuyện kết thúc, cô đợi ở ngoài để gặp riêng
ông.
- Gabrielle Ashe. - Thượng nghị sĩ đọc tên cô trên tấm
thẻ đeo ở ngực. - Cái tên đẹp thật thích hợp với một quý cô xinh xắn. - Ánh mắt
ông đầy khích lệ.
- Cảm ơn Thượng nghị sĩ. - Gabrielle đáp, cảm nhận
thấy sức mạnh của ông trong bàn tay xiết chặt. - Bài nói chuyện của ngài đã
thực sự gây ấn tượng đối với tôi.
- Rất vui được nhận lời khen ngợi của cô! - Ông dúi
vào tay cô một tấm danh thiếp. - Tôi luôn muốn tìm kiếm những khối óc trẻ trung
sắc sảo cùng quan điểm với mình. Khi nào tốt nghiệp, cô hãy tìm gặp tôi, rất có
thể chúng tôi có một chỗ nào đó dành cho cô đấy.
Gabrielle hé môi định nói lời cảm ơn, nhưng ngài
Thượng nghị sĩ đã quay sang nói chuyện với người khác. Tuy nhiên, suốt những
tháng sau đó, qua ti vi, Gabrielle luôn dõi theo bước đường sự nghiệp của ngài
Thượng nghị sĩ. Cô ngưỡng mộ quan điểm của ông về cách khắc phục những yếu kém
của Chính phủ trong quản lý ngân sách - cương quyết cắt giảm ngân sách, sắp xếp
lại IRS để tăng hiệu quả làm việc, xoá bỏ lãng phí ở DEA, và thậm chí loại bỏ
những chương trình dân sự không thật sự cần thiết. Rồi vợ Thượng nghị sĩ bất
ngờ gặp tai nạn và qua đời. Gabrielle lại có dịp khâm phục và kính nể cách ông
biến sự mất mát thành lợi thế. Sexton vượt qua nỗi đau riêng tư và tuyên bố với
cả thế giới rằng ông sẽ ra tranh cử Tổng thống và cống hiến phần đời còn lại
cho hoạt động xã hội để tưởng nhớ người vợ quá cố của mình. Ngay giây phút đó,
Gabrielle đã quyết sẽ sát cánh trong chiến dịch tranh cử của Thượng nghị sĩ
Sexton.
Giờ đây, cô đã được gần ông hơn bất kỳ ai khác.
Chợt nhớ lại đêm yêu đương giữa hai người trong văn
phòng, Gabrielle co rúm lại, cố gạt những hình ảnh ấy ra khỏi đầu. A, mình đang
suy nghĩ lung tung gì thế này? Đáng ra cô phải khước từ ông, nhưng cô đã không
làm điều đó. Sedgewick Sexton đã là một thần tượng trong cô từ quá lâu… Chỉ cần
nghĩ rằng ông ấy thèm muốn cô thôi cũng đã đủ…
Chiếc xe chợt xóc nảy lên, kéo những ý nghĩ của
Gabrielle về với thực tại.
- Cô không sao chứ? - Lúc này Sexton đang nhìn cô.
Gabrielle luống cuống mỉm cười trả lời.
- Không ạ.
- Cô vẫn còn nghĩ đến khổ nhục kế đó à?
Gabrielle nhún vai.
- Đúng là tôi vẫn còn thấy hơi lo ngại.
- Quên chuyện đó đi. Khổ nhục kế đó là cú hích tuyệt
vời nhất cho chiến dịch tranh cử của tôi đấy.
Gabrielle đã học được một cách không dễ dàng gì, rằng
khổ nhục kế là một tiểu xảo trên chính trường, đại loại như tung tin rằng đối
thủ bị thiểu năng sinh lí, hoặc đang đặt mua dài hạn tạp chí Stud Muffin. Đây
không phải là một chiến lược mã hiệp, nhưng một khi đã thành công, nó đem lại
kết quả không ngờ. Dĩ nhiên, nếu nó lại phản tác dụng thì…
Và nó đã phản tác dụng. Đối với Nhà Trắng. Cách đây
một tháng, cảm thấy lo ngại về kết quả của Tổng thống trong các cuộc điều tra
thăm dò, đội quân tổ chức chiến dịch tranh cử của ông ta đã quyết định phá vỡ
thế thủ và xì thông tin rằng Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton có quan hệ tình
dục với trợ lý riêng Gabrielle Ashe. Chẳng may, họ không hề có chứng cứ. Tin
chắc rằng cách tự vệ tốt nhất là phản công, Thượng nghị sĩ chớp ngay thời cơ để
hành động. Ông tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố mình vô tội và cực lực phản
đối. Tôi không ngờ, mắt ông hướng thẳng vào ống kính camera đầy đau đớn, rằng
ngài Tổng thống có thể đang xúc phạm vong linh người vợ đã cố của tôi bằng
những lời dối trá đó.
Dáng điệu của ông trên tivi đầy thuyết phục đến nỗi
chính Gabrielle cũng tin rằng cô chưa một lần âu yếm ngài Thượng nghị sĩ. Vì
ông nói dối quá tài tình, cô bắt đầu ngờ rằng Thượng nghị sĩ Sexton thực ra là
người rất nguy hiểm.
Gần đây, Gabrielle ngày càng thấy rõ rằng mình đang
giúp sức cho con ngựa đua khoẻ nhất trên đường đua, nhưng cô không dám chắc
mình đang phò tá cho chú ngựa tốt nhất. Làm việc trực tiếp với Sexton đã cho cô
cơ hội nhận ra nhiều điều - cũng tựa như khi được dẫn đi xem hậu trường các
trường quay của hãng Universal, lũ trẻ nhận ra rằng Holliwood thực ra chẳng có
gì kỳ diệu, thế là niềm ngưỡng mộ thành kính trẻ thơ của chúng đối với các bộ
phim ngay lập tức bị sự thật làm cho thui chột.
Dù Gabrielle vẫn giữ nguyên niềm tin với những thông
điệp trong chiến dịch tranh cử của Sexton, cô bắt đầu đặt câu hỏi về người đưa
ra những thông điệp ấy.

