Biên niên sử Narnia (Tập 2) - Chương 14

CHƯƠNG 14

Thắng lợi của phù thủy

---oOo---

Phù thủy vừa chạy khuất,
Aslan đã nói:

- Chúng ta phải rời khỏi chỗ
này ngay, nơi đây sẽ được dùng cho những mục đích khác. Tối nay chúng ta sẽ cắm
trại ở khúc sông cạn Beruna.

Tất nhiên ai cũng thèm được biết
nội dung cuộc dàn xếp giữa phù thủy và Aslan đến chết đi được nhưng khuôn mặt
ông lộ vẻ nghiêm nghị rất mực và bên tai họ vẫn âm vang tiếng gầm của ông nên chẳng
ai dám hỏi.

Sau bữa ăn, ở một khoảng trống trên
ngọn đồi (bởi vì bây giờ mặt trời lại đổ nắng dữ dội làm cả những ngọn cỏ cũng
như héo đi), mọi người bận rộn tháo gỡ cái lều xuống và dọn dẹp mọi thứ. Trước
hai giờ trưa họ đã tập trung lại và khởi hành về hướng đông bắc với một nhịp
điệu thong thả bởi vì họ không cần phải đi xa.

Trong lúc bắt đầu cuộc hành trình,
Aslan giải thích cho Peter rõ kế hoạch cắm trại của ông.

- Ngay khi phù thủy kết thúc phần
việc của mình, - Aslan nói, - mụ và bọn lâu la gần như chắc chắn sẽ quay về lâu
đài của mình chuẩn bị cho một cuộc bao vây đại quy mô. Chỉ có hai khả năng,
hoặc là phá được vòng vây hoặc là con bó tay chịu thua.

Đoạn Aslan phác ra hai giai đoạn
cho một trận đánh lớn - giai đoạn một là vây đánh phù thủy và đám lâu la trong
rừng, giai đoạn hai tấn công vào lâu đài của mụ. Trong cuộc trao đổi Aslan chỉ
bảo Peter cách chỉ huy một chiến dịch với những gợi ý như thế này:

“- Con phải đặt nhân mã ở chỗ này,
chỗ này” hoặc “-  Con phải tổ chức một
đội thám báo để xem xét động tĩnh của quân địch” cùng nhiều chỉ dẫn khác cho
đến lúc cuối cùng Peter buột miệng hỏi:

- Ngài sẽ có mặt ở đó chứ Aslan?

- Ta không thể hứa với con điều
này. - Sư tử đáp và lại tiếp tục đưa ra những lời chỉ dẫn khác.

Ở đoạn cuối cuộc hành trình có vẻ
như Susan và Lucy là những người được gặp Aslan nhiều hơn cả. Ông không nói
nhiều, khuôn mặt lộ vẻ trầm ngâm, buồn bã.

Mãi đến gần tối họ mới tới chỗ
thung lũng trải rộng ra, con sông cũng rộng hơn và nông hơn. Đó chính là khúc
sông Beruna và Aslan ra lệnh dừng lại bên bờ sông. Nhưng Peter nói:

- Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cắm trại
cách xa đây một chút - phòng trường hợp phù thủy sẽ tập kích vào lúc nửa đêm
hoăc bất cứ chuyện gì như vậy?

Aslan dường như đang đắm chìm trong
một vấn đề khác, giật mình với một cái lắc đầu làm rung rung cái bờm vĩ đại:

- Hả? Chuyện gì vậy?

Peter nói lại ý kiến của mình một
lần nữa.

- Không… - Aslan nói với một giọng
đều đều, như thể chuyện này không có gì nghiêm trọng - Không, mụ sẽ không tấn
công vào tối nay đâu. - Đoạn ông thở dài, rồi lại nói thêm, - Dù sao đó cũng là
một ý hay, một điều mà một người lãnh đạo cần nghĩ đến. Nhưng chuyện này không
có gì nghiêm trọng. - Thế là, họ vẫn tiến hành cắm trại tại đây.

Tâm trạng của Aslan ảnh hưởng đến
mọi người vào buổi tối hôm ấy. Peter bồn chồn, lo lắng không yên trước trận
đánh lớn đầu tiên trong đời nó, cái tin có thể Aslan không tham dự là một cú
sốc lớn. Bữa tối diễn ra trong không khí yên lặng. Ai cũng cảm thấy có một cái
gì rất khác với tối hôm trước hoặc thậm chí mới sáng sớm hôm nay. Có vẻ như
những thời khắc vui vẻ mới chỉ vừa bắt đầu đã đến hồi kết thúc.

Cảm giác này ám ảnh Susan nhiều đến
nỗi, nó không thể nhắm mắt ngủ yên. Sau khi nó nằm đếm nhẩm để dỗ giấc ngủ và
trở qua trở lại hồi lâu, nó nghe thấy tiếng Lucy thở dài rồi cũng trở mình
trong bóng tối.

- Em cũng không ngủ được hay sao?

- Không ạ, em tưởng chị ngủ rồi
chứ. Em muốn nói chuyện này chị Susan.

- Chuyện gì thế?

- Em có một cảm giác dễ sợ lắm -
như thể có một chuyện gì đó thật đáng sợ xảy ra cho ông ấy hoặc chính ông ấy sẽ
làm một chuyện kinh thiên động địa.

Chiều nay dường như Aslan ở trong
một tâm trạng bất an. - Susan nói. - Lucy à, điều ông ấy nói không có mặt trong
trận đánh nghĩa là làm sao? Em không nghĩ là ông ấy lánh đi chỗ khác, để mặc
chúng ta xoay xở tối nay chứ?

- Bây giờ ông ấy ở đâu? - Lucy hỏi
chị. - Có phải đang ở trong lều không ạ?

- Chị không nghĩ như thế.

- Chị Susan ơi, chúng ta hãy ra bên
ngoài quan sát một chút. Biết đâu chúng ta có thể gặp được Aslan.

- Được, ta đi thôi. - Susan nói. -
Thà là ra ngoài còn hơn cứ nằm thao thức trong này.

Hai đứa con gái lặng lẽ đi ra
ngoài, thận trọng lách qua những người và vật đang say ngủ để ra khỏi lều.
Trăng sáng vằng vặc, đêm hoàn toàn thanh tĩnh trừ tiếng nước chảy êm đềm qua
nhưng hòn đá tảng. Chợt Susan đột ngột nắm lấy tay Lucy nói:

- Coi kìa!

Ở ngoài bìa khu vực đóng quân, đứng
chỗ cây cối bắt đầu mọc, họ trông thấy Aslan đang chậm rãi rời xa trại tiến vào
sâu trong rừng. Không nói một lời, hai đứa lập tức đi theo sư tử.

Sư tử đi trước hai đứa theo sau,
cùng đi lên một cái dốc bên ngoài thung lũng, rồi từ từ đi về phía bên phải -
rõ ràng là đi đúng con đường mà họ đã đi hồi chiều từ ngọn đồi Bàn Đá đến đây.
Cứ thế họ cắm cúi đi miết lẫn vào những cái bóng ngả dài, đen đen rồi lại đi ra
chỗ ánh trăng suông; đôi chân họ ướt đẫm những giọt sương mai nặng hạt. Trông
ông có vẻ gì rất khác với một Aslan mà bọn chúng từng biết. Đuôi cụp xuống, đầu
cúi gằm, những bước chân chậm chạp như thể ông đã mệt mỏi rã rời. Sau đó, khi
họ đi qua một vùng đất rộng, trống trải không hề có một cái bóng nào để cho hai
đứa trống, Aslan dừng lại, quay đầu nhìn quanh. Chạy trốn cũng chẳng có ích gì
thế là hai đứa đi về phía ông. Khi chúng đi đến gần, ông hỏi:

- Ôi bọn trẻ, bọn trẻ, tại sao các
con lại đi theo ta?

- Chúng cháu không thể chợp mắt
được. - Lucy hấp tấp nói rồi nhận ra là nó không cần phải nói thêm gì nữa vì
Aslan biết tất cả những điều chúng đang nghĩ.

- Làm ơn…ông có thể cho chúng cháu
đi với ông…đến bất cứ nơi nào mà ông tới không? - Susan hỏi.

- À…Aslan nói vẻ ưu tư, buồn bã.
Đoạn ông nói. - Ta sẽ vui lắm nếu có người bầu bạn tối nay. Phải, các con có
thể đi theo ta nếu các con hứa sẽ dừng lại khi ta bảo các con làm thế, sau đó
hãy để ta đi tiếp một mình.

- Vâng, cảm ơn ông, cảm ơn ông.
Chúng con sẽ làm thế.

Họ bắt đầu đi tiếp. Sư tử đi giữa
hai chị em nhưng ông mới đi chậm làm sao! Cái đầu to lớn, uy nghiêm gục xuống
khiến cho cái mũi gần chạm xuống cỏ. Chợt sư tử trượt chân và rên lên một tiếng
sâu thẳm trong lồng ngực.

- Ôi Aslan! Ông Aslan thân
yêu! - Lucy nói. - Có chuyện gì không ổn phải không ạ?

- Ông bị bệnh ư, ông Aslan? -
Susan lo lắng.

- Không, ta chỉ buồn và cô đơn kinh
khủng. Hãy đặt tay lên bờm ta để ta có thể cảm thấy là các con đang ở bên cạnh
và chúng ta hãy cứ đi như thế!

Thế là hai cô bé làm cái điều mà
chúng không bao giờ dám làm nếu không được ông cho phép, cũng là cái điều mà
chúng mong muốn được làm kể từ lúc nhìn thấy Aslan lần đầu tiên, đó là cho bàn
tay lạnh cóng vào cái biển lông vàng óng đẹp đẽ, vừa vuốt ve vừa bước đi. Bây
giờ chúng nhận ra mình đang đi lên cái dốc dẫn lên ngọn đồi có Bàn Đá. Chúng đi
lên trên đồi nơi cây cối mọc lên cao hơn cả và khi đi đến chỗ cái cây cuối cùng
- một cây cổ thụ có một vài bụi cây mọc lên xung quanh - Aslan dừng lại, nói:

- Ôi các con, các con phải dừng lại
đây thôi. Và dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng chớ để ai phát hiện ra, rõ
không? Tạm biệt các con.

Cả hai đứa đều bật khóc tức tưởi
(dù chúng khó mà hiểu được vì lẽ gì) và ôm choàng lấy sư tử, hôn lên bờm, lên
mũi, lên móng vuốt và đôi mắt lớn buồn rầu. Sau đó sư tử quay đi, lững thững
bước lên đỉnh đồi. Lucy và Susan chui vào trong bụi cây, ngồi đấy nhìn theo ông
và đây là những điều chúng chứng kiến.

Cả một đám đông lố nhố, hỗn độn
đứng quanh Bàn Đá và dầu đêm ấy trăng rất sáng, chúng vẫn mang theo nhiều ngọn
đuốc khói đen. Nhưng mà đó là những kẻ nào chứ? Những tên khổng lồ ăn thịt
người với hàm răng nhọn lểu gớm guốc, ghê tởm, bầy sói dữ tợn, những con nhân
ngưu, hắc mộc tinh và hắc thảo tinh. Những sinh vật còn lại thì tôi chả dám
miêu tả đâu kẻo những người lớn lại không cho phép các bạn nhỏ đọc cuốn sách
này mất. Những tộc người man rợ, các mụ phù thủy gớm ghiếc, những hình thù quái
dị như bạn thấy lúc bị bóng đè, hồn ma, yêu tinh, hồ ly, cáo… Trên thực tế ở
đấy có tất cả những kẻ cùng phe với phù thủy đã được sói triệu tập đến theo
lệnh của mụ. Và đứng ngay ở giữa, bên cạnh cái Bàn Đá là Bạch Phù Thủy.

Nghe vang lên tiếng tru và những
tiếng rên đầy sợ hãi trong đám các con vật khi lần đầu tiên chúng trông thấy sư
tử vĩ đại dang sải bước về phía chúng. Trong một khoảnh khắc cả đến phù thủy
cũng ngây ra vì sợ. Đoạn mụ cố trấn tĩnh và bật ra một tiếng cười lảnh lót,
điên dại.

- Thằng ngu! - Mụ kêu lên. - Thằng
ngu đã dẫn xác đến. Trói chặt nó lại
cho ta.

Lucy và Susan nín thở chờ đợi tiếng gầm của sư tử và cú nhảy bổ của ông vào
vòng vây của kẻ thù. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Bốn mụ phù thủy xấu xí,
vừa cười nhăn nhở vừa liếc mắt nhìn, vẻ độc ác và đểu cáng. Tuy vậy đầu tiên
chúng lùi lại, không phải không có phần khiếp sợ trong lúc tiến đến bên sư tử.

- Trói hắn lại, nghe chưa! - Bạch Phù Thủy nhắc lại. Bốn phù thủy xấu xí
lao về phía ông, miệng ré lên khoái trá khi thấy ông không hề chống cự. Đoạn
những sinh vật khác - đám đười ươi và người lùn độc ác ùa cả lại giúp phù thủy
xấu xí. Chúng đạp sư tử lăn xuống đất, trói bốn cẳng lại với nhau, miệng la hét
khoái trá như thể chúng lập được một chiến công oanh liệt lắm, kỳ thực, nếu sư
tử muốn thì chỉ cần đạp một chân là cả lũ đã chết nhăn răng. Nhưng sư tử không
hề gây ra một tiếng động nào, kể cả khi bọn lâu la hò hét, thít chặt sợi dây và
lôi sư tử đến chỗ Bàn Đá.

- Dừng lại! - Bạch Phù Thủy ra lệnh. - Trước tiên hãy cạo bờm hắn cho ta.

Một loạt tiếng cười độc ác nữa vang lên từ bầy lâu la. Một tên khổng lồ đi
đến gần sư tử với cái kéo tỉa cây to tướng rồi ngồi xuống phía trước đầu sư tử.
Xoẹt - xoẹt - xoẹt, lưỡi kéo chạm vào nhau lách cách và từng nạm lông vàng óng,
quăn quăn rơi xuống đất. Khi khổng lồ lùi lại bọn trẻ, từ chỗ lấp của mình có
thể trông thấy Aslan nhỏ hẳn lại và trông rất lạ khi không có cái bờm. Kẻ thù
của ông cũng nhận ra sự khác biệt này.

- A ha ha, nó chỉ là một con mèo bự mà thôi! - Một con kêu lên.

- Đây là cái kẻ mà tất cả chúng ta đều sợ ư? - Một con vật khác rống lên
đầy khoái trá.

Rồi cả lũ tiểu yêu chạy vòng quanh Aslan, chế nhạo ông với những câu như
thế này:

- Ê con mèo, ê con mèo! Miu miu thảm hại!

- Ê hôm nay mày bắt được mấy con chuột nhắt vậy?

- Mày có muốn có một đĩa sữa không hả, mèo lười?

- Sao chúng có thể làm như thế? - Lucy thốt lên, nước mắt chảy ròng ròng
trên má. - Đồ súc sinh! Đồ dã man! - Lúc này sau khi đã trải qua phút bàng
hoàng, đối với nó khuôn mặt cạo nhẵn của sư tử trông còn quả cảm hơn, đẹp đẽ
hơn và nhẫn nại hơn bao giờ hết.

- Khóa mồm nó lại! - Phù thủy nói. Trong lúc lũ lâu la làm mọi việc để cho
đầu sư tử vào rọ, chỉ cần ông tớp một miếng thì đã nghiến đứt hai hoặc ba cánh
tay của bọn chúng. Nhưng ông không hề động đậy. Chính điều này có vẻ như làm
cho đám đông hèn nhát kia nổi khùng lên. Tất cả xúm lại quanh Aslan. Những kẻ
trước kia nghe thấy tên ông thì hồn xiêu phách tán bây giờ xán lại gần để chứng
tỏ lòng can đảm của mình. Trong vòng mấy phút, hai cô bé không thể nhìn thấy
ông - ông bị cả một đám đầu trâu mặt ngựa và yêu tinh đủ loại vây chặt: đá ông,
đánh ông, phỉ nhổ vào người ông và chế giễu ông. Cuối cùng bọn hèn nhát này
cũng thấy thế là đủ. Chúng bắt đầu lôi xềnh xệch sư tử đến chỗ Bàn Đá, đứa kéo
đứa đẩy. Sư tử to lớn đến mức, khi chúng đã kéo ông được đến đấy rồi thì chúng
cũng phải cố gắng hết sức mới nhấc được ông lên mặt bàn. Ở đây, chúng lại trói
ông thêm nhiều vòng và siết chặt dây trói.

- Quân hèn nhát! Quân hèn nhát! - Susan nức nở. - Chúng vẫn sợ ông,
thậm chí cả vào lúc này hay sao?

Khi Aslan bị trói chặt (chặt đến nỗi bây giờ trông ông chỉ còn là một cuộn
dây khổng lồ) và nằm chơ vơ trên Bàn Đá, một sự im lặng trùm lên đám đông. Bốn
phù thủy xấu xí, cầm bốn đầu dây đứng ở bốn góc bàn. Bạch Phù Thủy xắn tay áo
lên cao như mụ đã từng phơi ra đôi cánh tay vào đêm hôm nọ, trước mặt Edmund.
Mụ bắt đầu mài dao. Dưới ánh trăng quái gở như màu của những ngọn đuốc, hai cô
bé có cảm giác con dao như được làm bằng đá chứ không phải bằng sắt và nó có
một hình thù gớm ghiếc, xấu xa

Cuối cùng, mụ bước đến gần. Đứng ngay cạnh đầu Aslan. Khuôn mặt mụ lộ vẻ hả
hê, nhăn nhúm lại với một niềm say sưa bệnh hoạn, trong khi khuôn mặt của Aslan
vẫn ngước lên trời cao, lặng lẽ, không giận dữ cũng không sợ hãi, chỉ có hơi
buồn buồn. Rồi, ngay trước lúc đâm một nhát, mụ cúi xuống, nói với giọng run
run:

- Nào, bây giờ ai là người chiến thắng? Đồ ngu, đại ngu, bộ ngươi tưởng
ngươi làm tất cả những điều này thì có thể cứu sống được cái thằng phản phúc
kia hay sao? Bây giờ ta sẽ giết ngươi thay cho việc giết nó như hiệp ước giữa
chúng ta và như thế Phép thuật Sâu sẽ giảm đi. Nhưng một khi ngươi đã chết rồi
thì có gì ngăn cản ta không lấy mạng nó nào? Còn ai có thể giằng thằng nhóc ấy
ra khỏi tay ta nào? Hãy biết là ngươi đã dâng Narnia cho ta mãi mãi, ngươi đã
chết trong tay ta mà vẫn không thể cứu được thằng nhỏ. Hãy nhớ một điều này cái
chết của ngươi thật lãng xẹt, vô ích.

Bọn trẻ không dám chứng kiến cảnh chém giết, chúng sợ không dám nhìn, lấy
hai tay bịt mắt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3