Vân Trung Ca - Thư Đồng Hoa viết cho Lưu Phất Lăng và Mạnh Giác phần 2
Nhưng rõ ràng là bạn sẽ không thương hại tôi. Bạn sẽ giống như trong giấc mơ của tôi, cách qua một lớp sương mù, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thậm chí không thể nhìn ra, bạn có quan tâm tới kết thúc mà tôi viết cho bạn hay không. Trong Bộ bộ kinh tâm, tất cả các nhân vật nam đều là nhân vật lịch sử. Quá khứ và tương lai của họ đều đã được viết rõ ràng trên bia đá. Với câu chuyện về Thanh triều, ngay cả những người mù chữ trong ngõ ở Bắc Kinh cũng có thể kể được hoàng đế Khang Hy có bao nhiêu con trai và tên của họ. Họ đã được mô tả rõ rệt trong các tài liệu để câu chuyện tôi viết về họ được rõ ràng. Chỉ cần một vài từ, và độc giả sẽ chấp nhận nó.
Giống như khi tôi viết rằng Tứ gia mà mẹ của anh có một quan hệ không tốt đẹp. Tôi không cần giải thích tại sao vì tất cả mọi người đều biết rõ ràng lý do tại sao. Độc giả không cần phải mổ xẻ, họ biết rõ lý do tại sao và không cần một lý do để chấp nhận được, thành công của Bộ bộ kinh tâm của tôi cần phải cảm ơn thể loại Thanh xuyên, và mọi người đều biết về hoàng đế Ung Chính, biết Thập tam gia, Thập tứ gia và câu chuyện của họ. Nếu không, với tất cả các chi tiết, tôi sẽ không thể viết hết trong Bộ bộ kinh tâm.
Trong Đại Mạc Dao, tôi sử dụng phương pháp riêng của tôi để tạo ra Mạnh Tây Mạc, nhưng người này không phải là vai nam chính. Câu chuyện trong Đại Mạc Dao là kể lại theo cuộc đời của Hoắc Khứ Bệnh. Bốn trăm nghìn từ được sử dụng để mô tả lại cuộc đời huyền thoại của Hoắc Khứ Bệnh. Anh cũng là một nhân vật lịch sử có thật, ngay cả khi anh không nổi tiếng như Tứ gia, Thập tam gia, Thập tứ gia, nhưng nếu là người không ngủ gật trong lớp lịch sử, bạn sẽ biết về tên tuổi của anh. Vì vậy huyền thoại về anh đã được viết nên.
Nhưng trong Vân Trung Ca, bởi vì tôi tạo ra bạn, tất cả mọi thứ đều phải thay đổi. Trước khi có Vân Trung Ca, bạn không tồn tại. Sau Vân Trung Ca, bạn đã trở thành bạn. Bạn trở thành một người có tồn tại và hoàn toàn thuộc về tôi. Cho dù trong Bộ bộ kinh tâm hay trong Đại Mạc Dao, cuộc sống của nhân vật nam chính đều đến từ lịch sử và tôi chỉ cần thêm một số chi tiết và dùng trí tưởng tượng để khắc họa ra. Trường hợp ngoại lệ là bạn. Mọi chi tiết về bạn là duy nhất, không có vấn đề gì về lớn hay nhỏ, và đều được tạo ra bởi tôi. Vì vậy, làm thế nào tôi có thể không thích bạn.
Một người trong Jades nói: Trong các cuốn sách của Đồng Hoa, chỉ có trong Vân Trung Ca, cô ấy đã tạo ra các nhân vật ba chiều sắc nét nhất, cảm xúc, máu, thịt tạo nên Mạnh Giác. Mặc dù nhận xét này có đầy phản đối, nhưng điều này là đủ cho tôi rồi, phải không? Trong ba tập của Vân Trung Ca, tôi đều viết về bạn. Bạn sinh ra, bạn trưởng thành, cuộc đấu tranh của bạn, thay đổi của bạn, tất cả mọi thứ về bạn được tôi viết nên từng chữ. Vì vậy, bạn có thể nói rằng kết thúc tôi viết cho bạn không làm tôi thất vọng. Bạn đang giống như Tứ gia, Thập tam gia, Thập tứ gia và Hoắc Khứ Bệnh, sống trong lòng độc giả. Bạn thậm chí có thể nói rằng hình ảnh của bạn thậm chí còn sống động hơn.
Trong đoạn đầu của Vân Trung Ca, bạn chỉ là bạn. Đó là hình ảnh một người tôi đã nghĩ tới một thời gian rất dài trước khi đặt cho bạn một cái tên. Khi lần đầu tiên tôi viết tới tên của bạn nó đã không có bất kỳ ý nghĩa gì sâu sắc hơn. Sau đó tôi viết về biệt danh Ngọc trung chi vương của bạn. Khi tìm kiếm trong sách vở, tôi tìm được bài thơ “Deep Fragrance*” trong đó có tên của bạn và nó có nghĩa là “kết thúc của giấc mơ”. Tại thời điểm đó, tôi đã choáng váng, và tôi đọc lại bài thơ và nhận ra nó dùng đề miêu tả về bạn. Vì vậy tôi luôn luôn thở dài và thấy rằng cuộc sống có thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên, và có một số lúc tôi không thể sử dụng logic của mình để giải thích nó. Nếu không, làm thế nào tôi có thể giải thích tên bạn? Làm thế nào để giải thích về bài thơ “Deep Fragrance” được ám chỉ đến ý nghĩa cái tên của bạn? Sự trùng hợp như vậy là ngẫu nhiên? Hoàn hảo tới thế sao?
*Mình chưa tìm được tên tiếng Trung hoặc phiên âm Hán việt của bài thơ này để tìm hiểu thêm, có bạn nào biết thì chỉ cho mình nhé.
Trong quyển Thượng của Vân Trung Ca, cảm xúc của tôi dành cho bạn rất nhẹ nhàng. Bạn chỉ là một chàng trai tên Mạnh Giác. Tôi nhớ khi viết Đại Mạc Dao, sau một vài chương, tôi cười và nhận ra rằng tôi đã rơi vào tình yêu với một nhân vật hư cấu tên là Mạnh Cửu, và rằng tôi sẽ thích anh ấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tôi không cảm thấy như vậy về bạn. Khi gần kết thúc quyển Thượng, tôi đã cảm thấy là cảm xúc của mình về bạn khó có thể phát triển sâu sắc hơn. Nhưng tôi đã đưa bản thảo cho hai người đàn ông đọc nó. Sau khi đọc xong, họ nói với tôi rằng không thể để lãng phí “Ngọc trung chi vương” này được, nói rằng tôi phải đào sâu hơn nhân vật của bạn. Họ nói rằng bạn và Lưu Tuân chính là hai nhân vật trong tiểu thuyết này có giá trị để đào sâu hơn. Tôi nghĩ về nó, do đó, sau khi tôi đã đăng các chương, tôi tiếp tục viết thêm nhiều cảnh có bạn. Tới khi quyển Thượng của Vân Trung Ca kết thúc, tôi biết rằng bạn đã đi vào trái tim tôi. Đó là khi tôi hoàn toàn chấp nhận bạn là vai nam chính của cuốn tiểu thuyết này. Cuốn tiểu thuyết này đã được hình thành với thay đổi cảm xúc của bạn và cuộc sống của bạn đã đẩy toàn bộ câu chuyện về phía trước.
Tự hào về bạn:
Bạn xuất hiện với phong thái nhẹ nhàng, nhưng thực tế lúc nào bạn cũng đau khổ giằng xé. Bạn rất đáng tự hào, rất đáng tự hào. Tôi luôn luôn cho rằng Thiếu Hạo (nhân vật trong Từng hứa hẹn) mới là nam chính kiêu ngạo và tự hào nhất mà tôi đã viết, nhưng hóa ra không đúng. Thiếu Hạo của kiêu ngạo được sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, với hoàng quyền đã được ngấm vào trong xương tủy của anh. Anh lớn lên trong một môi trường tươi sáng. Nhưng niềm tự hào của bạn đến từ thực tế tàn nhẫn của cuộc sống. Đó là những gì bạn sử dụng để bảo vệ mình, đó là một lá chắn sinh ra từ bóng tối.
Trong quyển Thượng của Vân Trung Ca, tôi đã suy nghĩ xem bao giờ bạn cho Lưu Tuân biết anh ta nợ bạn một ơn cứu mạng rất lớn(đệ đệ Mạnh Giác chết thay Lưu Tuân). Bạn rất thông minh để biết làm thế nào thể hiện giá trị của bạn. Cho tới khi tôi viết tới quyển Hạ và tôi biết bạn sẽ không bao giờ nói cho anh ta biết. Một là lòng biết ơn xuất phát từ sự trao đổi mạng sống của em trai không phải là một thứ mà bạn sẽ cần tới. Vì vậy, ngay cả khi Trương Hạ tiếp tục cố ý gợi ý bạn, bạn sẽ không bao giờ thừa nhận bạn thực sự là ai. Bạn muốn xóa sạch tất cả đi, ngay cả khi bạn biết rằng chỉ cần một cái gật đầu của bạn, Trương hạ sẽ hy sinh cả cuộc sống của mình để bảo vệ bạn. Ngay cả khi bạn biết rằng Trương An Thế nắm giữ binh quyền to lớn mà bạn có thể sử dụng. Vì vậy, bạn thực sự thông minh? Hay là ngu ngốc? Nếu Lưu Tuân là bạn, anh ta sẽ nhanh chóng thừa nhận nó. Nhưng bạn không phải là anh ta. Bạn thấy mình là người có thể sử dụng bất cứ thứ gì, bất cứ ai, để tạo nên lợi thế của bạn. Bạn thấy mình như một chính trị gia giống Lưu Tuân và Hoắc Quang. Nhưng bạn quên rằng một chính trị gia thực sự không có niềm tự hào, không có kiêu ngạo. Miễn là bạn giữ lại niềm tự hào của bạn thì sau đó bạn sẽ không bao giờ trở thành như họ. Trong quyển Trung, bạn rõ ràng là ngồi cạnh Vân Ca trong một buổi chiều (chương 17) nhưng bạn lại nói với cô ấy là bạn vừa mới tới. Bạn sẽ sử dụng điều kiện là Vân Ca phải kết hôn với bạn nếu bạn trị bệnh cho Lưu Phất Lăng, nhưng bạn lại đứng quá lâu ở nhà ấm trồng hoa. Từ hoàng hôn cho tới khi trời tối, trong trái tim bạn, bạn hy vọng rằng Vân Ca sẽ từ chối đề nghị này của bạn. Bạn muốn rằng khu vườn sẽ trống rỗng và cô ấy đã rời đi. Nếu Vân Ca từ chối, bạn sẽ vui vẻ trị bệnh cho Lưu Phất Lăng.
Nhưng cô ấy đã thực sự chấp nhận! Bạn đã thấy cô ấy đứng dưới giàn tử đằng và cô ấy nói đồng ý kết hôn với bạn. Lúc đó bạn cảm thấy thế nào? Một thế giới ngập tràn giận dữ và đau đớn, đúng không? Bạn có biết rằng mỗi khi bạn làm thế với Vân Ca, bạn đã làm tổn thương chính mình. Bạn có thể giống như cha nuôi của bạn, cứu sống tình địch của mình. Sau đó, Vân Ca sẽ biết ơn bạn và cảm thấy có lỗi với bạn. Sự tôn trọng của cô ấy dành cho bạn thậm chí có thể thổi bùng một ngọn lửa đã một lần từng cháy vì bạn. Cô ấy và bạn đã có rất nhiều những cơ hội bị bỏ lỡ. Nếu cô ấy từ chối đề nghị của bạn, sau đó bạn có thể cứu được một mạng sống mà không cần phải trả ơn. Nếu bạn cứu được mạng sống đó, sau đó cô ấy sẽ có một thời gian khó khăn hơn để cho bạn đi. Nhưng bạn không biết, và cô ấy cũng không biết! Hai người chỉ tiếp tục rời xa nhau hơn và xa hơn nữa trong quyển Trung. Và tầm quan trọng của bạn trong trái tim Vân Ca giảm đi cùng với sự tăng lên của tầm quan trọng của Lưu Phất Lăng trong trái tim cô ấy.
Bạn vẫn là bạn, mà không phải là Mạnh Cửu cha nuôi của bạn. Bạn không thể vị tha, chỉ biết có “chính mình” trong thế giới này. Nếu bạn không chiến đấu cho những gì bạn muốn, không ai có thể chiến đấu vì những gì bạn muốn cho bạn. Tôi biết có rất nhiều người không thích bạn vì điều này, nhưng tôi không nghĩ rằng cách bạn làm là sai. Trong thực tế, tôi đánh giá cao và tôn trọng bạn. Bệnh của Lưu Phất Lăng đã đẩy bạn và Vân Ca xa nhau. Cho đến khi kết thúc, bạn phải nhận ra rằng bạn sẽ không bao giờ là người duy nhất trong trái tim của Vân Ca. Bạn không thể ngăn chặn nó, và bạn không thể kiểm soát Lưu Phất Lăng đã gieo hạt giống của mình trong trái tim của Vân Ca và nó đã nở thành một bông hoa rực rỡ. Vì vậy, bạn chỉ có thể lùi lại và hy vọng rằng trong đoạn đời còn lại, bạn có thể có một cơ hội khác với cô ấy.
Tôi biết rằng bạn đã nói với Lưu Phất Lăng về Nguyệt Sinh để giảm sự nghi ngờ của anh ấy về bạn. Tuy nhiên, cho đến phút cuối cùng, bạn không bao giờ nói với anh ấy rằng bạn cũng sở hữu một chiếc giày thêu màu xanh lá cây khác. Bạn không bao giờ nói với anh ấy rằng anh không phải là người duy nhất trong sa mạc đó, không chỉ anh nhớ tới hình ảnh một cô gái mặc váy màu lục. Đúng, thậm chí nếu là tôi, người chỉ có tới một nửa niềm kiêu hãnh như bạn, tôi cũng sẽ không kể chuyện này cho tình địch của mình. Bạn đã không nói với Lưu Phất Lăng về Vân Ca, về những gì bạn đã trải qua sao? Không gì quan trọng nữa rồi. Nói với anh ấy về chuyện của bạn với Vân Ca sao? Trừ khi bạn bị điên! Đó là một thứ gì đó bạn giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim mình. Nhưng sau đó…nếu bạn nói với anh ấy, kết thúc có lẽ sẽ không thế.
Bạn sẽ không còn là một người mà Vân Ca gặp ở Trường An. Bạn sẽ không còn là một người đàn ông mà cô ấy gặp hai ba năm trước. Bạn yêu cô ấy, cẩn thận giữ gìn giày thêu màu xanh lá cây. Kiên trì của bạn, bảo vệ của bạn, rất có thể thậm chí bạn còn chẳng nhận ra nó nhiều tới như thế nào. Có lẽ bạn đã bị dao động một lần, và do dự rằng Vân Ca bị tổn thương là do lỗi của bạn. Nhưng từ thời điểm bạn nhận ra, trong trái tim bạn, bạn không hề thua kém anh ấy, không một chút nào. Có lẽ bạn không hoàn hảo như anh ấy, bạn không phải là chỗ dựa vững chắc. Nhưng không phải những cái đó không đến từ hành động, quyết định mà đến từ đấu tranh, giống như một con phượng hoàng hồi sinh từ đống tro tàn sao? Một viên ngọc quý giá đã được mài giũa sẽ trở nên đẹp hơn.
Bạn, người không bao giờ thấy cần thiết phải giải thích rõ bất cứ điều gì.
Tôi rất ghét tuýp người quá nhạy cảm, những người chịu bất kỳ tác động nhỏ nào và ngay lập tức nói về nó. Tôi luôn thích hành động hơn lời nói! Nếu có một anh chàng giống như bà dì hàng xóm, phàn nàn về bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu những thứ anh ta quan tâm, có lẽ tôi sẽ đập lên đầu anh ta bằng một con dơi! Nhưng… nhưng… đôi khi tôi muốn bạn nói nhiều hơn! Bạn có thể chia sẻ, thậm chí chỉ cần nói một chút về nỗi khổ tâm của riêng bạn.
Bạn có biết không? Từ quyển Thượng cho tới chương 11 của quyển Hạ, tổng cộng có 500.000 từ, bạn không bao giờ nói rõ với Vân Ca những gì bạn cảm nhận về cô ấy. Lần đầu tiên, bạn trêu chọc cô ấy. Lần thứ hai, bạn nói đùa rằng con gái của bạn sẽ nói rằng mẹ cô khăng khăng đòi kết hôn với cha cô, đó là lời hẹn ước kết hôn. Lần thứ ba, trong cung điện, bạn nói rằng bạn đã hứa thì sẽ giữ lời. Mạnh Giác à! Lời hứa cái chết tiệt gì chứ? Bạn chỉ yêu cô ấy, thực sự yêu cô ấy, yêu cô ấy tới mức muốn dành phần đời còn lại của mình bên cạnh cô ấy. Vậy tại sao không đi tới và nói rõ với cô ấy?
Có một lần tôi tức giận, và vì rất tức giận nên đã quyết định một cuộc chiến tranh lạnh với chồng tôi trong một tuần, khi anh ôm tôi và nói rằng “Anh yêu em, chúng ta không chiến tranh nữa”, ngay lập tức tôi không còn tức giận. Một câu “Anh yêu em” của anh ấy mạnh hơn so với bất kỳ lời giải thích hoặc lý do nào, bất kể là trong cuộc tranh cãi trước đó ai đúng ai sai. Tôi không biết tôi nên xếp hành động của bạn vào niềm tự hào của bạn, hay thực tế là do bạn thấy có lỗi. Bởi vì bạn biết sâu trong đáy lòng bạn, bạn sẽ nghiêm túc mà lựa chọn Hoắc Thành Quân, mà cuối cùng không phải là Vân Ca, rằng bạn đã phản bội lại lời hứa hẹn với cô ấy. Người ta nói rằng hành động quan trọng hơn lời nói để xác định xem ai đó có yêu thương bạn không. Tuy nhiên, Mạnh Giác, bạn không có bất kỳ hành động hay lời nói dứt khoát nào với Vân Ca! Cô ấy chính mắt nhìn thấy bạn ôm Hoắc Thành Quân. Bạn thậm chí không hỏi cô ấy nơi cô ấy đã nhìn thấy, bởi vì bạn biết rằng có thể cô ấy đã thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn.
Từ khi bạn nghiêm túc lựa chọn Hoắc Thành Quân, cho tới khi bạn dao động, và sau đó chỉ cố gắng để thoát khỏi nó, nó đã không chỉ còn là một cái ôm nữa rồi. Thấy Vân Ca đau khổ, có lẽ bạn thực sự không có cách nào giải thích. Bạn có biết, Lưu Phất Lăng, khi Vân Ca từ chối anh ấy, anh ấy chỉ thổi một khúc “Đức âm bất vong” không? Đó là một giai điệu về tình yêu mãnh liệt! Mạnh Giác, bạn cho tôi biết, tại sao lại không nói hết ra?
…………………………………………
Dịch từ bản tiếng Anh: http://koalasplayground.com/2012/05/11/tong-hua-writes-open-letters-to-h...
Mình không tìm được bản tiếng Trung của bức thư này, nên buộc phải dịch từ bản tiếng Anh. Được cái trình tiếng Anh của mình rất lùn, dịch thì ít, tra từ điển thì nhiều, nên có sai ở đâu mong mọi người bỏ qua cho.