Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 11 phần 2

 [11.2]

Từ khi Hoắc Quang bị bệnh, đại phu
nhân trở về Hoắc phủ, đã nhiều ngày nay chưa hề trở lại, bây giờ lại đột nhiên
xuất hiện, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, xem Mạnh Giác phản ứng như thế
nào. Không ngờ Mạnh Giác chỉ khẽ gật đầu, giống như đáp ứng một việc nhỏ căn
bản không đáng phải suy nghĩ.

Vân Ca ngay cả một tiếng cảm ơn
cũng không nói, đã nhảy lên xe ngựa, Mạnh Giác vốn ngồi ở bên trong xe ngựa giờ
lại ra ngồi xuống trên càng xe. Xa phu ngây người trong chốc lát, mới kịp phản
ứng, giơ roi quất ngựa, đưa xe chạy đi.

Vừa tới Ôn Tuyền cung, đã không
thấy tăm tích Vân Ca, Tam Nguyệt sốt ruột, lo lắng Vân Ca lạc đường. Mạnh Giác
thản nhiên nói: “Nàng ấy không có khả năng lạc đường ở Ôn Tuyền cung, làm chuyện
của ngươi đi, không cần lo lắng tới nàng ấy.”

Hứa Bình Quân đang sắp xếp lại y
phục, nghe thấy Phú Dụ gọi “Mạnh phu nhân”, còn tưởng rằng nghe lầm, đi ra xem
thử, nhưng lại đúng là Vân Ca. Nàng vui mừng nhanh chóng tới cầm tay Vân Ca:
“Sao muội lại tới đây? Trên đường đi có lạnh hay không? Để tỷ bảo người mang
đến cho muội cái lò sưởi cầm tay nhé!”

Vân Ca cười lắc đầu: “Chỉ ngồi ở
trong xe ngựa thôi mà, còn ôm một tấm thảm dày, không lạnh chút nào.”

Hứa Bình Quân có niềm vui bất ngờ:
“Mạnh đại ca có đi cùng muội không?”

Nụ cười của Vân Ca cứng đờ: “Hắn
ngồi ở bên ngoài. Tỷ tỷ, muội có lời muốn nói riêng với tỷ.”

Hứa Bình Quân nhìn thấy vẻ mặt của
nàng, thầm thở dài một tiếng, lệnh Phú Dụ đi ra bên ngoài canh chừng.

“Chuyện gì?”

“Muội đã lập được kế hoạch làm như
thế nào để cứu Đại công tử, chỉ còn thiếu một thứ, muốn xin tỷ tỷ lo giúp
muội.”

“Lo việc gì?”

“Thị vệ canh giữ Lưu Hạ là người
của Hoắc Quang, muội đã nghĩ được cách làm như thế nào điều bọn họ đi chỗ khác,
cứu được Lưu Hạ ra khỏi Kiến Chương Cung.”

“Những thị vệ đó đối với Hoắc gia
trung thành và tận tâm, muội làm như thế nào điều đi được?”

Vân Ca lấy từ trong ngực áo ra một
tấm lệnh bài điều động Vũ Lâm doanh, sắc mặt Hứa Bình Quân lập tức thay đổi:
“Lấy từ đâu ra vậy?”

Tay của Vân Ca tùy ý đưa vụt qua
một cái, tấm lệnh bài lập tức biến mất: “Trộm từ trên người Hoắc Sơn đó. Hoắc
Quang bệnh cũng không nhẹ, con trai và cháu trai mỗi đêm phải thay phiên nhau
chăm sóc. Hắn canh chừng trước giường Hoắc Quang một đêm, đầu óc đã sớm không
còn tỉnh táo, muội lại ra vẻ thần bí nói với hắn vô số chuyện lung tung, hắn có
chút sơ suất, nên lệnh bài đã bị muội trộm mất.”

Vân Ca nói xong, sắc mặt có chút ảm
đạm, “Hiện tại Hoắc phủ hết sức rối loạn, hi vọng thúc… Hoắc Quang có thể sớm
khỏi bệnh.”

Hứa Bình Quân đã hiểu Vân Ca muốn
nàng phải giúp gì, vô cùng khó xử hỏi: “Muội muốn tỷ giúp muội trộm lệnh bài
xuất thành trên người hoàng thượng, để Tuyển Bất Nghi thả người?”

Vân Ca gật đầu: “Trước khi hoàng
thượng rời kinh đã đặc biệt dặn dò Tuyển Bất Nghi giữ nghiêm cửa thành. Tuyển
Bất Nghi là người cố chấp cứng nhắc, không có hoàng mệnh, thủ đoạn gì cũng sẽ
không làm cho hắn cho đi qua. Chuyện này phải nhanh chóng, một khi Hoắc Sơn
phát hiện lệnh bài bị mất, cơ hội ngàn năm có một như vậy không có khả năng lại
xuất hiện nữa.”

Hứa Bình Quân nghiêng người đi qua,
tiếp tục sắp xếp y phục, im lặng không lên tiếng. Thật lâu sau, giọng nói khô
khốc của nàng vang lên: “Tỷ cũng không muốn Đại công tử bị giết. Nhưng chàng là
phu quân của tỷ, nếu tỷ đi lấy trộm lệnh bài, chẳng khác nào phản bội chàng,
tỷ… Tỷ không làm được! Vân Ca, thực xin lỗi!”

Vân Ca đang tràn đầy hy vọng về kế
hoạch đột nhiên hụt hẫng, ngơ ngác nhìn Hứa Bình Quân. Thượng Quan Tiểu Muội
cho rằng những việc làm của Lưu Tuân sẽ khiến cho trái tim Hứa Bình Quân băng
giá, nhưng nàng ấy đã đánh giá thấp tình cảm của Hứa Bình Quân đối với Lưu
Tuân, mà bản thân mình thì lại đánh giá cao tình bằng hữu của Hứa Bình Quân đối
với Lưu Hạ.

“Vân Ca, thực xin lỗi! Tỷ…”

Vân Ca nắm lấy tay Hứa Bình Quân:
“Tỷ tỷ, tỷ chỉ cần tra rõ ràng giúp muội xem đại ca cất lệnh bài ở chỗ nào, chỉ
cần nói rõ cho muội nghe về cơ quan* mà đại ca cất giữ lệnh bài là được, như
vậy thì không tính là phản bội đại ca. Nếu muội có thể trộm được, chứng minh là
ông trời đứng về phía Đại công tử, nếu muội không trộm được, đó cũng là số
mệnh, muội và Đại công tử đều chấp nhận số mệnh.”

*Từ
cơ quan này chắc nhiều bạn đều biết rõ rồi, nhưng mình vẫn giải thích một chút.
Từ này thường xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp, chỉ tới một thiết kế để
mở/đóng (hoặc bẫy) của ngăn/phòng/hang động… bí mật. Do phong trào nhà nhà sáng
tác tiểu thuyết nên giờ ở đâu cũng thấy từ này.

Hứa Bình Quân nhíu mày cân nhắc,
Vân Ca dụi dụi vào ngực nàng: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Bên cạnh hoàng thượng có vô
số cao thủ, ngay cả đại ca cũng là cao thủ, cho dù tỷ nói cho muội biết chỗ,
cũng không chắc là muội có thể trộm được. Tỷ tỷ đã quên Hồng Y sao? Đại công tử
còn tiếp tục bị giam cầm như vậy, không đợi hoàng thượng và Hoắc Quang chém đầu
hắn, hắn đã say chết trước rồi, cho dù Hồng Y ở dưới đất, cũng không thể an
lòng mà…”

Vân Ca còn muốn nói dông dài nữa,
Hứa Bình Quân đã ngắt lời nàng: “Tỷ đồng ý với muội.”

Vân Ca ôm nàng hôn một cái: “Cám ơn
tỷ tỷ tốt của muội.”

Hứa Bình Quân cười khổ: “Muội đi về
trước đi! Tỷ trang điểm một chút rồi đi gặp hoàng thượng, chờ có tin tức, tỷ sẽ
lệnh Phú Dụ tới báo cho muội.”

Vân Ca ừ một tiếng, rồi đi về trước
nghỉ ngơi.

Vừa đi, nàng vừa hồi tưởng lại
nhiều lần những tài nghệ mà Hầu bá bá đã dạy, rồi lại liên tiếp thở dài. Lưu
Tuân không phải là cái tên ngốc Hoắc Sơn hồ đồ kia, cũng sẽ không trùng hợp có
một đêm không ngủ, đầu óc không tỉnh táo để bị nàng trộm mất, huống chi Lưu
Tuân khẳng định sẽ không mang theo lệnh bài trong người, mà hẳn là giấu ở một
nơi bí mật nào đó.

Vừa mới bước tới chỗ cánh cửa sân
của chỗ ở, Tam Nguyệt đã xuất hiện trước mắt, Vân Ca đột nhiên mỉm cười với
nàng, vừa cười vừa nói: “Tam Nguyệt, gần đây ngươi bận bịu chuyện gì vậy?”

Vân Ca đột nhiên nhiệt tình như thế
khiến cho Tam Nguyệt có chút choáng váng, khó hiểu nhìn Vân Ca. Vân Ca mượn cơ
hội đi qua người nàng, muốn trộm trên người nàng thứ gì đó, Tam Nguyệt lập tức
phát hiện, dễ dàng bắt được tay Vân Ca, vẻ mặt có phần không thể tưởng tượng
nổi: “Cô muốn làm gì?”

Vân Ca thất vọng hất tay nàng ra:
“Đùa chơi một chút thôi.”, nói xong, nện bước bình bịch chạy mất.

Mạnh Giác đứng ở cửa sổ, thu hết
tất cả vào tầm mắt, lẳng lặng suy nghĩ một lát, rồi cất bước đi tìm Vân Ca. Vân
Ca đang ngồi ở chỗ mấy tảng đá, từ trên cao nhìn xuống đám cỏ khô dưới sườn
núi, trên khuôn mặt dường như có nét cười. Nàng ngồi ngây người một lát, rồi
lấy ra cây tiêu ngọc, bắt đầu thổi.

Khúc nhạc này vốn phải là bình thản
vui sướng, nhưng nghe được cùng với tiếng gió thổi vi vu và sự tĩnh mịch của
núi rừng vắng vẻ, lại mang theo sầu bi có muốn cũng không xua tan đi được.

Hai con khỉ núi không biết từ chỗ
nào chui ra, kêu lên vui mừng, nhảy đến trước người Vân Ca, nghiêng đầu nhìn
nàng, lại nhìn ngó xung quanh, nhưng không nhìn thấy một người nữa ở bên cạnh
Vân Ca, trong đôi mắt chuyển động nhanh như chớp hình như có khó hiểu.

Vân Ca mỉm cười nói với hai con
khỉ: “Chàng đã đi tới một nơi khác rồi, chỉ còn ta thổi tiêu cho các ngươi nghe
thôi.”

Không biết hai con khỉ có nghe hiểu
lời Vân Ca nói hay không, nhưng một trái một phải ngồi xổm xuống bên cạnh Vân
Ca. Trong tiếng tiêu của nàng, có bình thản khác thường.

Mạnh Giác đứng phía sau nghe được
một lát, mới giẫm mạnh bước chân đi tới trước. Hai con khỉ lập tức phát hiện,
kêu lên chi một tiếng, nhảy dựng lên, đôi mắt mang theo thái độ thù địch trợn
lên nhìn hắn, bày ra một tư thế chuẩn bị tấn công, cảnh cáo hắn lui về phía
sau. Vân Ca quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nhưng không thèm để ý đến, vẫn
ngóng trông về phương xa.

Mạnh Giác nhìn hai con khỉ, không
biết nên làm gì bây giờ, nếu tiếp tục bước lên, e là phải so chiêu cùng hai con
khỉ. Hai con khỉ trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, rồi đột nhiên nghiêng đầu, nhe
răng với hắn, cũng không biết rốt cuộc là cười, hay là uy hiếp, dù sao cũng
giống như không hề cảm thấy hứng thú đối với hắn, kêu chi chi rồi ngồi trở lại
bên cạnh Vân Ca. Mạnh Giác cầm theo một chiếc hộp, đi đến trước mặt Vân Ca. Hắn
mở hộp ra, bên trong có bản vẽ các loại cơ quan cửa ngầm, Mạnh Giác còn viết ra
rõ ràng phương pháp mở từng loại cửa ngầm ra như thế nào.

Vân Ca từ không hề chú ý biến thành
tập trung quan sát. Hai con khỉ kêu chi chi nhảy đến phía sau Mạnh Giác, cùng
Mạnh Giác đứng thành một hàng, bắt chước động tác của Mạnh Giác. Mạnh Giác làm
gì, chúng cũng làm theo, đúng là không hề sai khác. Chúng còn cố gắng bắt chước
phong thái của Mạnh Giác, nhưng cử chỉ của Mạnh Giác thì tao nhã xuất trần, mà
khi hai con khỉ làm thì toàn biến thành kì quái khôi hài.

Một người, hai khỉ, đứng thành một
hàng, động tác giống nhau như đúc, nói là quái dị thì có bấy nhiêu quái dị, nói
là buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Ca không
thể duy trì được, biến thành cố nén cười mà nhìn. Đến cuối cùng thật sự không
thể nhịn được, cười phụt ra một tiếng. Mạnh Giác nghe thấy tiếng cười, chỉ cảm
thấy hô hấp trong nháy mắt ngừng lại, toàn thân cứng đờ, muốn cử động nhưng
không thể động. Hai con khỉ cũng lập tức bắt chước hắn, thân thể thì vẫn ngồi
xổm, nhưng thân trên đột nhiên thì nghiêng về phía trước, tay một cao một thấp
ngừng lại giữa không trung, sau đó cứng đờ một lát, rồi theo động tác của Mạnh
Giác, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Vân Ca.

Vân Ca vốn đã muốn nghiêm mặt lại,
nhưng lại nhìn thấy động tác của một người hai khỉ nhất tề soàn soạt quay đầu,
đành phải giấu mặt vào giữa đầu gối, cố gắng nén lại tiếng cười đang phát ra.

Mạnh Giác nhìn Vân Ca, trong mắt có
vui mừng khôn xiết và đau xót. Hai con khỉ đợi nửa ngày, thấy Mạnh Giác vẫn có
một tư thế, bắt đầu thấy nhàm chán, ngồi hẳn xuống, con ngươi trong mắt chuyển
động nhanh như chớp, nhìn Vân Ca, lại nhìn Mạnh Giác.

Tiếng cười dần dần biến mất, khi
Vân Ca ngẩng đầu, so với người hồi nãy giống như hai người khác nhau, cất giọng
lạnh lùng hỏi: “Ngươi ở trước mặt ta làm mấy chuyện này để làm gì?”

Đôi mắt Mạnh Giác cũng trở thành
đen như mực, hoàn toàn không có cảm xúc: “Nàng cũng coi là một nửa đồ đệ của
Hầu sư phụ, đây nhiều nhất được tính là thay sư phụ truyền nghề.”

Vân Ca đưa mắt nhìn mặt đất, giống
như đang do dự. Ngay lúc đó ở phía sau, Phú Dụ thở hổn hển chạy tới: “Ôi trời!
Cô nương à, cô làm cho nô tài thật khó tìm! Đã chạy mất mấy vòng quanh đỉnh núi
rồi.”

Vân Ca lập tức đứng lên, kinh ngạc
vui mừng nhìn Phú Dụ, Phú Dụ lại nhìn Mạnh Giác không chịu nói.

“Nếu là chuyện Hứa tỷ tỷ phân phó,
cứ việc nói thẳng đi!”

Phú Dụ thật cẩn thận lấy từ trong
ngực áo ra một tấm lụa trắng, đưa cho Vân Ca: “Nương nương nói, sau khi xem
xong, lập tức thiêu hủy.”

Vân Ca nhận tấm lụa trắng, mở ra
nhìn thoáng qua, quả nhiên là bản vẽ ngăn bí mật cất giữ lệnh bài, nàng vui
sướng nói: “Trở về chuyển lời với Hứa tỷ tỷ, tỷ ấy không biết gì hết, cũng không
hề làm gì hết.”

Phú Dụ đáp “Vâng”, đang muốn chạy
đi, rồi lại ngập ngừng nói: “Cô nương, cô cần phải chăm sóc tốt cho bản thân
mình.”

Vân Ca mỉm cười gật đầu.

Trong mắt Phú Dụ có chút khổ sở,
nhưng chỉ có thể hành lễ cáo lui. Vân Ca im lặng mở tấm lụa trắng ra, đặt ở
trên mặt đất. Sau khi Mạnh Giác đi tới nhìn thoáng qua, truyền thụ cho nàng
phương pháp phá giải. Hai con khỉ vẫn đi theo phía sau hắn, bắt chước theo từng
động tác một y như cũ. Bất luận là cơ quan của cửa ngầm có bao nhiêu phức tạp,
nhưng để tiện cho cất giấu vật phẩm, phương pháp mở ra kỳ thật đều rất đơn
giản. Tới khi hiểu rõ ràng hết thảy, Vân Ca quay sang phương xa hành lễ: “Cám
ơn Hầu bá bá.”

 

Mạnh Giác không nói lời nào rời đi,
khi đi xa, lại nghe thấy tiếng tiêu vang lên. Trong sương mù trên núi, khúc
nhạc u uẩn, giống như từ bốn phương tám hướng ập xuống, giống như kể, giống như
khóc, vương vấn si mê ở bên tai:

“Đạp biến quan sơn, ỷ đoạn lan can,
vô quân ảnh.

Mạch nhiên hỉ, chung tương mịch!

Chấp thủ lâu thai, tiếu nhãn tương
ngưng.

Chính tương y, phong xuy lạc hoa,
kinh nhân mộng.

Tỉnh hậu lâu thai, dữ mộng câu
diệt.

Tây song bạch, tịch tịch lãnh
nguyệt, nhất viện lê hoa chiếu cô ảnh.”

Tạm dịch:

“Đi tới khắp quan ải, dựa vào lan
can, không thấy bóng chàng.

Bỗng nhiên vui mừng, cuối cùng tìm
thấy!

Bàn tay nắm chặt lan can, đôi mắt
cũng cười nhìn chăm chú.

Đang tựa vào nhau, gió thổi hoa
rơi, giấc mộng thật khác thường.

Sau khi tỉnh lại, ban công và giấc
mộng đều biến mất cả.

Trước song cửa sổ phía Tây trống
rỗng, ánh trăng lạnh yên lặng, chiếu xuống bóng cây lê cô độc trong sân.”

Bài
thơ này tác giả tự sáng tác, nên chưa có ai dịch hết, là tớ tự dịch, mà chỉ
dịch được nghĩa thôi, và không đảm bảo là chính xác được, hic.

Mạnh Giác cảm thấy trên mặt có từng
đợt giá lạnh, đưa mắt nhìn về nơi đó, trong thiên địa mênh mang, gió lạnh nhẹ
thổi, thổi tới những bông tuyết nhỏ đầy trời, nhẹ cuốn bay khắp nơi.

Tuyết từ nhỏ chuyển thành lớn, chỉ
thổi trong một đêm, hoa mai trong núi cũng được giục nở, rực rỡ trên vách núi
đá cao đón gió tuyết. Lưu Tuân muốn nhìn thấy tư thái cứng cỏi thanh khiết đó
của chúng, nhưng lại đứng ở trong tuyết thưởng mai tới mấy canh giờ. Thất Hỉ và
Hà Tiểu Thất khuyên hai lần, bị Lưu Tuân thấy phiền, nên đuổi lui.

Mãi tới khi cảm thấy hết hứng thú,
Lưu Tuân mới muốn trở về. Mới vừa đi được vài bước, lại thấy một bóng người mặc
y phục đỏ dọc theo vách núi nghênh tuyết leo lên, leo lên tới trước vách núi,
đưa tay muốn hái mai. Hắn bỗng dưng nhớ tới mùi thơm và cảm giác mềm mại lúc vô
ý ôm vào trong lòng khi đó, trong lòng hắn có từng đợt biến động, không khỏi
dừng lại nhìn sang hướng ấy.

Trong gió tuyết, người và hoa kia
đều lảo đảo sắp ngã, trái tim Lưu Tuân vô thức đập nhanh. Nhìn thấy người kia
hái hoa mai thuận lợi, Lưu Tuân cũng không rõ lý do mà trở nên cao hứng, cảm thấy
giống như mình vừa hoàn thành thành công một việc. Thấy phương hướng người kia
xuống núi, Lưu Tuân cất bước đi tới.

Thất Hỉ và Hà Tiểu Thất liếc mắt
nhìn nhau, khóe miệng đều chứa ý cười. Nhìn màu sắc áo choàng, phải là một nữ
tử, không biết là cô nương nhà ai hay cung nữ cung nào, e là chính nàng cũng sẽ
không nghĩ đến, lần này hái mai trong tuyết nhưng lại hái được rất nhiều phú
quý.

Tới khi Lưu Tuân đi được tới trước
sơn đạo, người và hoa kia đã xuống núi rồi, trong gió tuyết trắng xoá, chỉ thấy
một bóng dáng màu đỏ dần đi xa dần.

Lưu Tuân vội vàng bước nhanh, vừa
đuổi theo, vừa gọi: “Cô nương, cô nương…”

Cô gái nghe thấy tiếng gọi, dừng
bước, ôm hoa mai quay đầu lại. Trong bóng hoa và chiếc mũ tuyết bằng lụa mỏng,
dung nhan nàng như thể sương khói huyền ảo lúc ẩn lúc hiện.

Lưu Tuân chạy tới trước mặt nàng
thì đứng lại. Bệnh nặng vừa mới khỏi, hơi thở có chút không đều đặn, hắn thở
dốc chứ không nói chuyện ngay được, chỉ nhìn chăm chú vào người đứng trước mặt.

Mấy tiếng cười khẽ vang lên, giống
như tiếng chuông bạc bay theo gió, trong tiếng cười, cô gái tháo chiếc mũ chắn
tuyết bằng lụa mỏng ra: “Hoàng thượng, sao người lại đứng ngây người ra vậy?”

Trong lúc nhất thời, Lưu Tuân không
phân biệt rõ ràng là mình vui mừng hay là bi thương, kinh ngạc nhìn Vân Ca. Vân
Ca huơ huơ tay trước mắt hắn:

“Hoàng thượng, người cũng muốn đi
về sao? Nếu trở về vừa vặn lại tiện đường.”

Lưu Tuân vội cười nói: “Được”, nói
xong muốn ôm hoa mai giúp Vân Ca, “Ta ôm cho muội nhé!”

Vân Ca để cho hắn ôm lấy hoa mai,
yên lặng đi ở bên cạnh hắn. Trong gió tuyết, hai người đi chung một đường,
nhưng lại không nói tới một câu. Nữ tử cất giọng dịu dàng nũng nịu dĩ nhiên là
sẽ làm lòng người vui vẻ yêu thích, nhưng khi im lặng thì khó có thể, nỗi lòng
hỗn loạn của Lưu Tuân dần dần ổn định, cảm thấy trong lòng có nỗi buồn man mác
nhưng cũng có an bình.

Vào Ôn Tuyền cung, Lưu Tuân cầm
hoa, lần lữa không chịu trả lại cho Vân Ca, mãi cho đến cuối cùng mới lưu luyến
không rời đưa hoa cho nàng: “Hoa đẹp cũng phải có bình đẹp, ta lệnh Thất Hỉ đi
tìm cho muội một chiếc bình.”

Vân Ca không nhận lấy, chỉ mỉm cười
nói: “Hoàng thượng đã mang chúng về, vậy thì muội tặng cho hoàng thượng để
người ngắm.”

Lưu Tuân có niềm vui bất ngờ, cười
nói: “Trong điện ta ở mới vừa nhận được một chiếc bình hoa mới, vừa hay để cắm
hoa mai.”

Vân Ca hỏi: “Trông nó như thế nào?”

Hai người vừa nói, vừa sóng vai đi
vào đại điện. Hà Tiểu Thất cũng muốn đi theo vào, Thất Hỉ vội túm lấy hắn, lắc
lắc đầu, rồi đưa tay ra hiệu cho các hoạn quan đứng xa xa trong điện, toàn bộ
hoạn quan đều lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Hà Tiểu Thất đứng ngẩn người một
lát, nhỏ giọng hỏi Thất Hỉ: “Đây không phải là lần đầu tiên?”

Thất Hỉ liếc mắt nhìn hắn, không
đáp lời. Hà Tiểu Thất biết sai vội cúi đầu, khóe môi lại hiện ra một nụ cười
châm biếm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3