Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 16 phần 2

[16.2]

Mới ra khỏi cửa thành chưa lâu,
Mạnh Giác dẫn ngựa đi đến: “Vân Ca.”

Vân Ca lạnh lùng đưa mắt nhìn Mạnh
Giác, đi qua người hắn. Mạnh Giác dắt ngựa, trầm mặc đi bên cạnh Vân Ca. Đi
được hồi lâu, Vân Ca nhìn chăm chú vào màn đêm sâu thẳm, rốt cuộc mở miệng hỏi:
“Ngươi tới làm gì?”

“Tiễn nàng một đoạn đường.”

Vân Ca không nói thêm nữa.

Qua đoản đình rồi tới trường đình*,
Mạnh Giác đúng là tiễn đưa một đoạn đường lại thêm một đoạn đường. Đi khỏi
thành Trường An thật xa, hắn vẫn chưa có ý định trở về.

*Đình nghỉ chân cách thành 5 dặm
gọi là đoạn đình, cách thành 10 dặm gọi là trường đình.

Vân Ca nói: “Ngươi trở về đi! Đường
về nhà, sẽ không bị lạc.”

Mạnh Giác không nói gì, vẫn tiếp
tục đi cùng Vân Ca. Vân Ca thở dài, chỉ vào đường nối thẳng tới đường chân trời
phía trước: “Ngươi thực muốn đi theo ta tới tận đó sao?”, rồi chỉ vào thành
Trường An phía sau, “Ngươi bỏ được nơi đó sao?”

Mạnh Giác im lặng một lát, dừng
bước: “Gặp được Tam ca của nàng, thay ta hỏi thăm hắn.”

Vân Ca kinh ngạc: “Ngươi quen với
Tam ca của ta?”, nàng suy nghĩ một lát, rồi hừ lạnh một tiếng ” ‘Công dục thiện
kì sự, tất tiên lợi kì khí*’. Trước khi làm việc ngươi đều có thời gian chuẩn
bị thật đầy đủ! Chỉ sợ ngươi còn hiểu rõ chuyện nhà ta hơn so với ta, ta đang
thắc mắc rằng tại sao cha mẹ ta lại rời khỏi Hán triều, ngươi chắc là cũng
biết, nói cho ta nghe một chút.”

*Trích
trong Luận ngữ của Khổng Tử, nghĩa là: Người thợ muốn làm được việc tốt trước
hết phải chuẩn bị công cụ sắc bén, ý chỉ rằng muốn làm tốt mọi việc phải chuẩn
bị thật tốt trước đã.

“Ta đích xác là cũng từng có nghe
ngóng, nhưng không có manh mối. Lưu Triệt tàn nhẫn thích chém giết, khi Vệ thái
tử gây loạn, thành Trường An đã chết mấy vạn người, người biết rõ mọi chuyện
trước đây không còn nhiều lắm. Số ít người biết chuyện còn lại cũng đều thành
người ẩn dật, không thể tìm ra được.”

Vân Ca cười lạnh: “Hóa ra Mạnh công
tử cũng có chuyện không làm được.”

Tiếng cười của Mạnh Giác có đau
xót: “Vân Ca, trên đời này, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như
nàng, bình an, đầy đủ sung túc mà lớn lên. Mỗi một bước đi của ta, nếu không
cẩn thận, kết quả không phải là đi nhầm đường, mà là vạn kiếp không trở lại
được. Cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng “Đúng” và “Sai” để đánh
giá, có rất nhiều người đều đang ở giữa đúng và sai, ví dụ như ta đối với Hoắc
Thành Quân, Lưu Phất Lăng đối với Thượng Quan Tiểu Muội, chúng ta chỉ có thể
lựa chọn phù hợp với tình thế trước mắt.”

Vân Ca gõ mạnh vào đầu mình: “Chúng
ta quen biết ở thành Trường An, biệt ly ở thành Trường An. Sau này ngươi là
ngươi, ta là ta, ta còn dây dưa với ngươi việc này làm gì?”

Mạnh Giác mỉm cười nhìn Vân Ca:

“Vân Ca, trong thành Trường An, tất
cả mọi chuyện ta cố ý làm cũng không phải vì để “quen biết” mà là vì “gặp lại”.
Dây dưa, rất nhiều năm trước đã bắt đầu rồi, kết thúc?”, giọng nói của Mạnh
Giác ôn nhu, nhưng kiên quyết, “Vĩnh viễn không.”

Vân Ca ngạc nhiên: “Gặp lại?”

Mạnh Giác giao dây cương cầm trong
tay cho Vân Ca: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta cho nàng một thời gian ngắn để
hồi phục vết thương. Chờ ta bận bịu xong khoảng thời gian này, xây xong một tòa
đại phủ đệ, ta sẽ đi đón nàng.”

“Mạnh Giác, ngươi mau nói rõ ràng,
ngươi không phải lại tính giở âm mưu gì chứ?”

Mạnh Giác thản nhiên nói: “Mới phát
hiện quân tử hoàn mỹ trong mộng hóa ra cũng là một loại phàm phu tục tử giống
như chúng ta, nàng hiện tại không có tâm tình nghe một câu chuyện xưa rất dài.
Chờ sau này, ta sẽ từ từ nói rõ từng chuyện cho nàng biết, nàng không nghe cũng
không được.”

Đau đớn cố sức không để ý tới,
trong khoảnh khắc thổi quét toàn thân nàng, Vân Ca nín thở, cố gắng để bản thân
mình đứng vững. Nàng mệt mỏi nói: “Chàng và ngươi không giống nhau. Mạnh Giác,
ta sẽ không gặp lại ngươi.”

Nàng dắt ngựa đi, “Cám ơn ngựa của
ngươi.”

Mạnh Giác cười nhạt: “Chỉ có nàng
cho rằng hắn không giống ta, nhưng hắn không hề không giống ta.”

Toàn bộ khí lực của Vân Ca đã dùng
để trấn áp đau xót trong lòng, không còn sức lực để nói chuyện. Nàng nhanh
chóng túm yên cương, phi thân lên ngựa, rồi lập tức phi ngựa nhanh như tên bắn.

Mạnh Giác nhìn chăm chú vào hình
bóng màu xanh lục trên lưng ngựa.

Nàng dứt khoát ngay cả một lần cũng
không quay đầu lại!

Trong đầu hắn hiện lên, rất nhiều
năm trước, một dáng người nhỏ bé y phục xanh lục, vừa vội vàng đuổi theo ca ca,
vừa còn không quên liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn, ân cần dặn dò.

Khoảnh khắc con ngựa lao ra, nước mắt
Vân Ca cố kìm nén, mãnh liệt rơi xuống. Hóa ra gặp nhau trong đại mạc, cũng vì
giờ khắc này quyết biệt ly. Vì sao nàng không nghe theo lời cha mẹ? Vì sao muốn
tới Trường An? Nếu không đến Trường An, tất cả đều đã vĩnh viễn dừng lại ở lần
gặp nhau dưới sao trời, Lăng ca ca sẽ vĩnh viễn sống trong lòng nàng.

Nàng ngoài miệng vẫn cố chấp nói
với Mạnh Giác “Chàng và ngươi không giống nhau.”, nhưng trong lòng nàng hiểu
rõ, Lưu Phất Lăng và Mạnh Giác không hề khác nhau, chỉ là nàng không có dũng
khí để nhìn lại miệng vết thương của mình.

Mỗi một con đường, mỗi một khoảng
rừng cây, đều rất quen thuộc. Đường ở ngoại thành Trường An, Lưu Phất Lăng đã
dẫn nàng đi qua nhiều lần. Nhìn lại Ly Sơn, Ly Sơn mờ ảo hiện lên trước mắt
nàng. Càng muốn khống chế để không nghĩ tới nữa, ngược lại còn nghĩ tới nhiều
hơn.

Vân Ca bỗng nhiên ghìm ngựa.

Lồng ngực nàng kịch liệt phập
phồng, suy nghĩ dồn dập xoay chuyển. Nàng đột nhiên quay đầu ngựa lại, phi
nhanh quay về thành Trường An.

Không! Lăng ca ca không giống như
Mạnh Giác.

Trong lòng nàng lớp sương mù u mê
tan biến, rất nhiều điểm đáng ngờ đều hiện lên ở trước mắt nàng.

Ngày đó trong Ly Sơn, nàng muốn lén
trốn đi, nhưng không ngờ Lăng ca ca sớm chờ ở bên ngoài. Nhưng lúc này đây, từ
đầu tới cuối, Lăng ca ca đều không hề muốn giữ nàng lại. Lúc trước, Hoắc Thành
Quân hiến vũ, Lăng ca ca cố ý sai người quay về Tuyên Thất Điện lấy tiêu, lúc
sau lại cùng nàng thương lượng làm như thế nào ứng phó Hoắc Quang. Nhưng lúc
này đây, Lăng ca ca đúng là tới một câu cũng chưa thương lượng với nàng. Trừ
phi Lăng ca ca đã muốn đối với nàng vô tình, thế nhưng không có khả năng, điểm
ấy ngay cả Lăng ca ca có thay lòng thế nào cũng không thể đối với nàng thế
được. Quan trọng nhất là Lăng ca ca và Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ, Lưu Hạ tuyệt đối
không giống nhau. Vân Ca oán giận muốn cho mình một bạt tai, nàng tại sao lại
tin hết những lời Lăng ca ca nói chứ?

Mạnh Giác nghe thấy tiếng vó ngựa
vang lên từ phía sau, tưởng người qua đường, lui qua bên đường. Vân Ca phi ngựa
nhanh như tên bắn qua người hắn, hắn kinh ngạc gọi: “Vân Ca?”, tốc độ phi ngựa
của Vân Ca không giảm, chỉ quay đầu lại la lên: “Chàng không giống với các
ngươi, ta là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ!” Phi nhanh tới cửa cung, rồi nghĩ làm
như thế nào mới có thể đi vào. Chỗ này thật sự quỷ quái, ra đã khó rồi, vào
càng khó hơn!

Hai thái giám không biết từ chỗ nào
xông ra, kinh ngạc nói: “Cô nương không phải đã đi rồi sao?”.

Vân Ca nói: “Ta đã trở lại. Các
ngươi thấy thất vọng hay cao hứng? Nhanh chóng nghĩ ra cách để ta đi vào, nếu
không ta không lột da Vu An không được.”

Hai thái giám vội đưa Vân Ca vào
cung, nhỏ giọng nói với nàng: “Cô nương tốt, chúng nô tài cũng đã bẩm báo với
Vu tổng quản, nói người đã rời khỏi Trường An, hiện tại người lại thình lình
trở về, nếu Vu tổng quản trách chúng ta...”

“Ta sẽ nói rõ ràng với Vu An, hắn
trước tiên còn phải lo nghĩ về an nguy của mình, không có thời gian đi xử lý
các ngươi.”

Đèn lồng đỏ thẫm vẫn treo cao như
trước, không khí vui mừng vẫn dào dạt khắp nơi. Nhưng trong điện lại là một
mảnh tối đen.

Vu An nhìn thấy Vân Ca, ánh mắt lập
tức nhìn thẳng, trên mặt là biểu cảm kỳ lạ, cũng không biết là vui hay lo. Vân
Ca hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Vu đại tổng quản tại
sao lại không ở Tiêu Phòng Điện hầu hạ?”

Vu An miệng còn vô cùng cứng rắn:
“Hoàng thượng lâm hạnh hậu phi, cũng không cần ngủ lại.”

Vân Ca hừ lạnh: “Lát nữa ta sẽ tìm
ngươi tính sổ!”

Nàng nói xong đi tới hướng tẩm
cung, lại bị Vu An giữ chặt. Vân Ca trừng mắt với Vu An, trong mắt có lửa, “Còn
muốn cản ta? Đừng tưởng rằng ta không có cách nào đối phó với ngươi!”

“Hoàng thượng không ở tẩm cung.” Vu
An chỉ vào Sương điện Vân Ca ở.

Mắt Vân Ca ươn ướt.

Trong bóng đêm, một người im lặng
nằm trên giường của Vân Ca, gối đầu lên gối của nàng, trong tay còn nắm quạt
tròn ngày thường Vân Ca vẫn dùng, hiển nhiên không có ngủ, tiếng Vân Ca đẩy cửa
rất nhẹ cũng làm kinh động hắn.

“Đi ra ngoài!” Tiếng nói khàn khàn,
mỏi mệt.

Tiếng bước chân lại vẫn đi tới
hướng bên cạnh giường, Lưu Phất Lăng nhíu mày nhìn về phía người đi tới, quạt
tròn trong tay rơi xuống đất. Vân Ca ngồi xuống bên cạnh giường, nhặt quạt tròn
lên, phẩy phẩy vào hắn: “Không ở trong Tiêu Phòng Điện ôm mỹ nhân, ở trong này
cầm cây quạt ngắm sao?”

“Nàng… nàng không nên trở về.”

“Lúc này đây, cho dù chàng có cầm
kiếm đâm thiếp, móc lấy trái tim ra, cắt thành từng mảnh nhỏ, thiếp cũng sẽ
không rời đi, chàng không cần phải nghĩ ra thêm bất kỳ thủ đoạn nào nữa.”

Lưu Phất Lăng không thể lên tiếng,
sau một lúc lâu, bàn tay run nhè nhẹ chạm vào gò má Vân Ca. Vân Ca nghiêng đầu,
cắn thật mạnh trên tay hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn. Lưu
Phất Lăng vẫn không nhúc nhích, để mặc cho Vân Ca trút hết bất mãn trong lòng.

Vân Ca cảm thấy trong miệng có vị
tanh ngọt, vội nhả ra, trên tay Lưu Phất Lăng đã có một loạt dấu răng hiện rõ.
Vân Ca lại thấy đau lòng, vội lấy tay xoa xoa: “Chàng không biết kêu đau sao?”

Lưu Phất Lăng lại hỏi lại Vân Ca:
“Nàng còn đau không?”

Vân Ca lắc đầu, lại gật gật đầu,
giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại, dựa vào cánh tay Lưu Phất Lăng: “Mấy
ngày này, nhìn thấy thiếp mỗi ngày đều đau lòng, chàng có phải đều đau lòng hơn
thiếp hay không?”

Ngón tay Lưu Phất Lăng quấn quanh
lọn tóc Vân Ca: “Sớm đã coi lòng ta cũng như lòng nàng.”

Vân Ca nhịn không được lại đập nhẹ
vào hắn vài cái: “Chàng cũng đau, nhưng trong lòng vẫn tàn nhẫn vậy sao?”

Lưu Phất Lăng nhẹ thở dài một
tiếng.

“Lăng ca ca, rốt cuộc là chàng có
chuyện gì giấu thiếp? Sao lại nhất định muốn thiếp phải đi? Dù sao thiếp hiện
tại đã tâm vững như đá*, thiết định quyết tâm không đi, chàng giấu cũng giấu
không được, nói cho thiếp biết đi!”

*Nguyên
văn là cụm từ “ăn quả cân”, theo như tớ đoán là một câu thể hiện quyết tâm,
nhưng không tìm được giải thích, hay điển cố, để mạch văn dễ hiểu, rõ ràng, tớ
thay đổi như trên.

Tay Lưu Phất Lăng đang vô ý vuốt tóc
Vân Ca, nghe nàng nói như thế, đột nhiên run lên, đang muốn rụt tay trở lại,
không ngờ sợi tóc Vân Ca vướng vào ngón tay hắn, không thể kéo ra được, còn kéo
làm Vân Ca bị đau. Vân Ca tức giận bắt lấy hai tay hắn, dùng tóc của mình quấn
quanh năm đầu ngón tay hắn, thật dày, thật chắc: “Buông tay à! Rời đi à! Chúng
ta cùng ở chung tới khi đầu rơi máu chảy, để xem ai cố chấp?”

Lưu Phất Lăng nhìn bàn tay “đen
thui” của mình. Vướng lại như vậy từng là chuyện hắn tâm tâm niệm niệm, vốn là
mỗi một sợi đều nên vui sướng, thế nhưng hiện tại mỗi một sợi tóc đều thành đau
đớn thấu xương. Vân Ca gối lên trên “Bàn tay tóc” của hắn, mềm giọng van nài:
“Lăng ca ca, chàng nói cho thiếp biết đi, thiên hạ không có chuyện gì không
giải quyết được, chàng thông minh như vậy, thiếp cũng không ngốc, hai chúng ta
chung sức nhất định có biện pháp giải quyết. Lăng ca ca, Lăng ca ca...” Lời nói
lặp đi lặp lại, tuy rằng rất nhẹ, cũng rất cố chấp, nếu hắn không nói thật, e
là Vân Ca sẽ vẫn tiếp tục nói.

Lưu Phất Lăng nhắm hai mắt lại,
thật lâu sau, thản nhiên nói: “Ta bị bệnh.”

Vân Ca ngây ngốc một lát mới hiểu
được ý tứ trong lời nói của Lưu Phất Lăng, chỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong
ngực, làm cách nào cũng không thở ra được, trước mắt hỗn loạn, tựa hồ toàn bộ
thiên địa đều xoay tròn.

Không cần hỏi bệnh tình nghiêm
trọng ra sao? Cũng không cần hỏi Thái y nói như thế nào. Lời nói trước đó đã
cho nàng toàn bộ đáp án. Thiên hạ không có chuyện gì không giải quyết được sao?

Vân Ca giống như nhìn thấy một trận
hồng thủy từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng lại không có chút khí lực nào
để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt chờ bị cuốn trôi.

Nàng nhẹ nhàng nhích lại gần bên
người Lưu Phất Lăng, lại nhích lại gần thêm, cho tới khi dính sát vào hắn. Nàng
đưa tay ôm chặt lấy hắn, lỗ tai dán chặt vào lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim
của hắn đập. Thân thể Lưu Phất Lăng cứng ngắc, không có phản ứng gì. Thân thể
Vân Ca nhẹ nhàng run rẩy. Lưu Phất Lăng rốt cục cũng đưa tay ôm lấy Vân Ca,
càng ngày càng gấp, dùng hết khí lực toàn thân, giống như chỉ cần hai bên gắng
sức, có thể thiên trường địa cửu, tới tận lúc bạc đầu.

Nước mắt Vân Ca theo tiếng tim đập
của Lưu Phất Lăng, không tiếng động mà rơi xuống.

Ngoài cửa sổ, mảnh trăng cong như
chiếc móc câu, không một tiếng động chiếu rọi xuống Tuyên Thất Điện tối đen như
mực. Trên bậc thang ngọc thạch, một mảnh trắng xoá, như sương lạnh phủ xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3